Nguyện vọng
0 giờ sáng
2024-11-13 00:59:13
tâm tình của tôi cực kì phức tạp.
những tuởng Ôn Như Ca cả đời này, bị người ức hiếp lúc, co ây chịu nhục, từ giả làm một kẻ ngu ngơ thấp hèn, xoay người biến thành nữ vương báo thù, Cô thực sự xứng đáng với câu nói này.
Tôi đã bị rung động bởi những lời của cô ấy.
Lúc này, hơi thở của Ôn Như Ca yếu dần.
Ta tranh thủ thời gian đánh thức cô ấy: tôi có thể làm gì để giúp cô không? ví như đem cô vá lại?
Không có ích lợi gì…… Ôn Như Ca nói, ta cũng không phải lão già chết tiệt, thân thể đã hỏng, cũng không thể vá lại mà sống tiếp được.
Tôi hỏi: Vậy thì thì bây giờ tôi có thể giúp gì cho cô đây?
Thất gia……
Diêm Quân ư?
Cô biết Thất gia sao? Ôn Như Ca hỏi.
Tôi hiện tại còn không thể khẳng định Ôn Như Ca nói Thất gia chính là Diêm Quân mà tôi gặp qua, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể táo bạo trả lời: “chà”.
Ôn như ca nói: nếu cô có cơ hội nhìn thấy người, xin giúp tôi nói với người một tiếng: Ôn như ca,Đông An,Từ gia trại., sinh ngày hai mươi sáu tháng hai giờ năm Hợi Bính tử, ngài muốn xử lý sự tình, tôi làm đã xong, xin vui lòng nhập lại tôi vào cuốn sách sinh tử … “
Lúc này, tôi không biết nên khóc hay cười.
Tôi mong muốn nhất thoát khỏi luân hồi, Ôn như ca lại ngóng trông được luân hồi, hai chúng tôi gặp nhau, là số mệnh sao? Là cam chịu sao?
Đuợc, tôi hứa với cô!, mặc dù tôi không nhất chắc có thể làm được.
Cảm ơn cô. cô ấy mỉm cười.
Lời nói đương nhiên không thể đến này là ngừng, dù sao ÔN như ca vẫn còn sống.
Cho nên tôi lại hỏi: Tôi cần phải làm gì nữa?
Bên phải là cái quan tài thứ nhất —— Có thể đem tôi bỏ vào không? Ôn như ca hỏi.
Ta quay đầu nhìn thoáng qua.
quan tài kia, nhìn rất quen mắt.
Kia là một cái quan tài cho cô gái tầm muời hai muời ba tuổi, nó ngắn nhỏ và cũ kỹ, là quan tài thuộc về Ôn như ca.
Bây giờ, cô ấy thực sự nên trở vào..
Tôi làm theo lời cô ấy và nhặt xác cô ấy từng mảnh bỏ vào trong quan tài.
Đây là cái quan tài cho trẻ con, năm ngoái tôi đã trốn ở chỗ này, còn phải co chân mới có thể trốn ở bên trong, Ôn như ca cũng lẽ ra như thế.
Nhưng bây giờ, cô ấy không còn nguyên vẹn, một lần nữa bỏ vào.
Mặc dù điều đó thật tàn nhẫn, cô ây không thể đi bất cứ đâu bây giờ ngoài được giấu trong quan tài, có lẽ ngược lại đó là bảo vệ tốt nhất.
“Giúp tôi tìm Thất gia”…… nắp quan tài lúc này khép lại, Ôn như ca nói.
Tôi trả lời: “được”.
Sau đó đóng lại quan tài.
Sau khi đóngchiếc quan tài, tôi nhịn không, được cười khổ.
Thất gia.
Diêm Quân sao?
Gặp lại hắn, chỉ sợ sẽ là thời điểm tôi chết đi?
Bởi vì huyết phù trận không thể lại khởi động, nếu không lão cương thi liền sẽ một lần nữa tỉnh lại, thế là tôi đem quan tài nhỏ tài kéo vào mật thất bên trong, giấu ở nơi sâu nơi khuất nhất, liền rời đi.
Lúc ra ngoài, liền đem khóa cửa tầng hầm, không chỉ vẽ một lá bùa bằng máu dán lên trên cánh cửa của tầng hầm, mà còn dán một cái nữa ở bên ngoài cánh cửa., lão cương thi hẳn là sẽ không thể đi ra ngoài nữa, lúc này mới yên lòng rời khỏi Từ gia.
Khi tôi bước ra khỏi cửa, ánh mặt trời rọi chiếu vào cơ thể tôi và xua tan sự lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng cảm thấy niềm vui khi được tái sinh.
Bước kế tiếp, tôi nên làm như thế nào đây?
Tôi đứng tại dưới ánh mặt trời, suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nghĩ đến tên của một người.
Mạnh Trần..
hậu duệ duy nhất sống sót của gia tộc họ Mạnh
Hắn phạm phải một sai lầm lớn, bị Diêm Quân giam giữ tại bệnh viện tâm thần ròng rã một ngàn năm.
Tục ngữ nói rằng, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, tôi nghĩ,người tôi có thể kết đồng minh chỉ có hắn —— tôi nên và rất cần một đồng minh lúc này…
Tôi phải làm sao để tìm đuợc hắn đây?
tôi không biết.
ngây ngốc đứng đây cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, tôi thở dài một hơi, bắt đầu xuống núi.
*
Tiệm gạo.
Lúc này đã là buổi trưa, trên đường người qua kẻ lại, tôi đứng đối diện đường đi, suy tính hồi lâu, lúc này mới đi tới.
Vừa muốn bước vào bên trong, liền nghe được rõ ràng tiếng khóc nỉ non của đuứa trẻ, vợ chồng tiệm gạo vội vàng dỗ đứa nhỏ, khach tới cửa cũng không phát hiện.
Đứa bé này đax khóc một ngày một đêm, nếu cứ khóc thế này, cũng không phải tốt! ông chủ tiệm gạo nói.
vợ ông ấy tức giận nói: Tôi không thể dỗ nó, tôi chưa thấy một đứa bé khóc quá lâu đến như vạy!
rồi nói, “người phụ nữ kia có thể quay lại không?”?
cô ta khả năng không về được……?
“Ông”!! Bà chủ nhảy lên giận dữ và vặn tai ông chủ: “lão điên ơi là lão điên, tại sao ông lại muốn nhặt một đứa nhỏ không rõ lai lịch về nhà như vậy? lại noi, ông có quen với người phụ nữ đó không? Có đúng đứa trẻ này được sinh ra bởi người phụ nữ đó không? “?
Cái này, sao lại có thể như thế đây? Người ta…… Người ta là cho tiền!
Coi như cho ông tiền, ông cũng không thể tùy tiện nhận con nhà người ta về nhà! tôi thấy vẫn là nên đưa đứa bé này vô viện mồ côi đi!
mười vạn đó!
vậy để tôi suy nghĩ coi…
Tôi nghe hai vợ chồng chủ tiệm gạo nói chuyện, không nhịn được cười, trong lòng lại có chút cay đắng.
Cái này có lẽ chính là nhân gian vợ chồng ở chung bình dị vui vẻ, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, một lúc lại quay qua cắn chửi nhau.
còn tôi thì sao?
Từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình!
tôi bước lại phía sau hai vợ chồng bọn họ nhẹ nhàng ho một tiếng.
Khi cả hai quay lại, biểu cảm của họ rất phong phú, như muốn nói: Mười vạn tới tay rồi mà còn mất!
!
Tôi mỉm cười nói: Tôi tới đón con bé.
Ông chủ vựa gạo sửng sốt một hồi sau, vừa nghĩ mất đi mười vạn rồi cũng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một tiếng: Vậy thì tốt quá! đứa trẻ vẫn nên ở bên mẹ của mình mới là tốt nhất.
Nói rồi, hắn con bé đưa tới.
Tôi đón lấy con bé,đứa trẻ khóc từ từ yếu dần, rồi cuối cùng sụt sịt và an lành ngủ thiếp đi.
Xem ra, đứa nhỏ này cũng biết ai mới là người thân nhất của mình ở trên đời này, ông chủ vựa gạo nói, cô gái à, cô mau đem con bé về nhà đi, đừng để con mình ở bên ngoài như vậy. Về sau, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ rất có tiền đồ!
Tôi trầm thấp hỏi: Các người …… không thể giúp ta nuôi dưỡng con bé trưởng thành sao? Ngươi cũng đã nói, nàng ngày sau nhất định sẽ rất có tiền đồ, ngươi đem nàng nuôi lớn, nàng sau khi lớn lên nhất định sẽ hảo hảo báo đáp các ngươi.
Vừa mới dứt lời, bà vợ lập tức liền kêu lên: Không! Không được! cô mau mang đứa trẻ đi đi! Ngươi cô đem đứa bé lưu tại nơi này, ngày mai tôi liền đem con bé vào cô nhi viện! Đến lúc đó, người nào thích muốn làm mẹ của con bé cũng được!
Trong khi nói chuyện, đôi mắt bà ta vẫn đang nhìn đứa trẻ. Rõ ràng, bà ta muốn xin thêm tiền
“Nhưng tôi, chỉ có hơn một trăm ngàn.” Tôi nói một cách đáng thương.
Bà chủ đỏ mặt.
Ông chủ nhanh chóng đẩy bà ta sang một bên và nói với tôi một cách giận dữ: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, cô gái, cho dù cô có vấn đề gì, cô cũng không thể trao một đứa trẻ bé bỏng như vậy cho người khác!! Chú ơi, trên thế giới không không phải cái gì cũng có thể vượt qua. Nếu có, tôi đa chẳng phải làm như vậy.
những tuởng Ôn Như Ca cả đời này, bị người ức hiếp lúc, co ây chịu nhục, từ giả làm một kẻ ngu ngơ thấp hèn, xoay người biến thành nữ vương báo thù, Cô thực sự xứng đáng với câu nói này.
Tôi đã bị rung động bởi những lời của cô ấy.
Lúc này, hơi thở của Ôn Như Ca yếu dần.
Ta tranh thủ thời gian đánh thức cô ấy: tôi có thể làm gì để giúp cô không? ví như đem cô vá lại?
Không có ích lợi gì…… Ôn Như Ca nói, ta cũng không phải lão già chết tiệt, thân thể đã hỏng, cũng không thể vá lại mà sống tiếp được.
Tôi hỏi: Vậy thì thì bây giờ tôi có thể giúp gì cho cô đây?
Thất gia……
Diêm Quân ư?
Cô biết Thất gia sao? Ôn Như Ca hỏi.
Tôi hiện tại còn không thể khẳng định Ôn Như Ca nói Thất gia chính là Diêm Quân mà tôi gặp qua, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể táo bạo trả lời: “chà”.
Ôn như ca nói: nếu cô có cơ hội nhìn thấy người, xin giúp tôi nói với người một tiếng: Ôn như ca,Đông An,Từ gia trại., sinh ngày hai mươi sáu tháng hai giờ năm Hợi Bính tử, ngài muốn xử lý sự tình, tôi làm đã xong, xin vui lòng nhập lại tôi vào cuốn sách sinh tử … “
Lúc này, tôi không biết nên khóc hay cười.
Tôi mong muốn nhất thoát khỏi luân hồi, Ôn như ca lại ngóng trông được luân hồi, hai chúng tôi gặp nhau, là số mệnh sao? Là cam chịu sao?
Đuợc, tôi hứa với cô!, mặc dù tôi không nhất chắc có thể làm được.
Cảm ơn cô. cô ấy mỉm cười.
Lời nói đương nhiên không thể đến này là ngừng, dù sao ÔN như ca vẫn còn sống.
Cho nên tôi lại hỏi: Tôi cần phải làm gì nữa?
Bên phải là cái quan tài thứ nhất —— Có thể đem tôi bỏ vào không? Ôn như ca hỏi.
Ta quay đầu nhìn thoáng qua.
quan tài kia, nhìn rất quen mắt.
Kia là một cái quan tài cho cô gái tầm muời hai muời ba tuổi, nó ngắn nhỏ và cũ kỹ, là quan tài thuộc về Ôn như ca.
Bây giờ, cô ấy thực sự nên trở vào..
Tôi làm theo lời cô ấy và nhặt xác cô ấy từng mảnh bỏ vào trong quan tài.
Đây là cái quan tài cho trẻ con, năm ngoái tôi đã trốn ở chỗ này, còn phải co chân mới có thể trốn ở bên trong, Ôn như ca cũng lẽ ra như thế.
Nhưng bây giờ, cô ấy không còn nguyên vẹn, một lần nữa bỏ vào.
Mặc dù điều đó thật tàn nhẫn, cô ây không thể đi bất cứ đâu bây giờ ngoài được giấu trong quan tài, có lẽ ngược lại đó là bảo vệ tốt nhất.
“Giúp tôi tìm Thất gia”…… nắp quan tài lúc này khép lại, Ôn như ca nói.
Tôi trả lời: “được”.
Sau đó đóng lại quan tài.
Sau khi đóngchiếc quan tài, tôi nhịn không, được cười khổ.
Thất gia.
Diêm Quân sao?
Gặp lại hắn, chỉ sợ sẽ là thời điểm tôi chết đi?
Bởi vì huyết phù trận không thể lại khởi động, nếu không lão cương thi liền sẽ một lần nữa tỉnh lại, thế là tôi đem quan tài nhỏ tài kéo vào mật thất bên trong, giấu ở nơi sâu nơi khuất nhất, liền rời đi.
Lúc ra ngoài, liền đem khóa cửa tầng hầm, không chỉ vẽ một lá bùa bằng máu dán lên trên cánh cửa của tầng hầm, mà còn dán một cái nữa ở bên ngoài cánh cửa., lão cương thi hẳn là sẽ không thể đi ra ngoài nữa, lúc này mới yên lòng rời khỏi Từ gia.
Khi tôi bước ra khỏi cửa, ánh mặt trời rọi chiếu vào cơ thể tôi và xua tan sự lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng cảm thấy niềm vui khi được tái sinh.
Bước kế tiếp, tôi nên làm như thế nào đây?
Tôi đứng tại dưới ánh mặt trời, suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nghĩ đến tên của một người.
Mạnh Trần..
hậu duệ duy nhất sống sót của gia tộc họ Mạnh
Hắn phạm phải một sai lầm lớn, bị Diêm Quân giam giữ tại bệnh viện tâm thần ròng rã một ngàn năm.
Tục ngữ nói rằng, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, tôi nghĩ,người tôi có thể kết đồng minh chỉ có hắn —— tôi nên và rất cần một đồng minh lúc này…
Tôi phải làm sao để tìm đuợc hắn đây?
tôi không biết.
ngây ngốc đứng đây cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, tôi thở dài một hơi, bắt đầu xuống núi.
*
Tiệm gạo.
Lúc này đã là buổi trưa, trên đường người qua kẻ lại, tôi đứng đối diện đường đi, suy tính hồi lâu, lúc này mới đi tới.
Vừa muốn bước vào bên trong, liền nghe được rõ ràng tiếng khóc nỉ non của đuứa trẻ, vợ chồng tiệm gạo vội vàng dỗ đứa nhỏ, khach tới cửa cũng không phát hiện.
Đứa bé này đax khóc một ngày một đêm, nếu cứ khóc thế này, cũng không phải tốt! ông chủ tiệm gạo nói.
vợ ông ấy tức giận nói: Tôi không thể dỗ nó, tôi chưa thấy một đứa bé khóc quá lâu đến như vạy!
rồi nói, “người phụ nữ kia có thể quay lại không?”?
cô ta khả năng không về được……?
“Ông”!! Bà chủ nhảy lên giận dữ và vặn tai ông chủ: “lão điên ơi là lão điên, tại sao ông lại muốn nhặt một đứa nhỏ không rõ lai lịch về nhà như vậy? lại noi, ông có quen với người phụ nữ đó không? Có đúng đứa trẻ này được sinh ra bởi người phụ nữ đó không? “?
Cái này, sao lại có thể như thế đây? Người ta…… Người ta là cho tiền!
Coi như cho ông tiền, ông cũng không thể tùy tiện nhận con nhà người ta về nhà! tôi thấy vẫn là nên đưa đứa bé này vô viện mồ côi đi!
mười vạn đó!
vậy để tôi suy nghĩ coi…
Tôi nghe hai vợ chồng chủ tiệm gạo nói chuyện, không nhịn được cười, trong lòng lại có chút cay đắng.
Cái này có lẽ chính là nhân gian vợ chồng ở chung bình dị vui vẻ, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, một lúc lại quay qua cắn chửi nhau.
còn tôi thì sao?
Từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình!
tôi bước lại phía sau hai vợ chồng bọn họ nhẹ nhàng ho một tiếng.
Khi cả hai quay lại, biểu cảm của họ rất phong phú, như muốn nói: Mười vạn tới tay rồi mà còn mất!
!
Tôi mỉm cười nói: Tôi tới đón con bé.
Ông chủ vựa gạo sửng sốt một hồi sau, vừa nghĩ mất đi mười vạn rồi cũng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một tiếng: Vậy thì tốt quá! đứa trẻ vẫn nên ở bên mẹ của mình mới là tốt nhất.
Nói rồi, hắn con bé đưa tới.
Tôi đón lấy con bé,đứa trẻ khóc từ từ yếu dần, rồi cuối cùng sụt sịt và an lành ngủ thiếp đi.
Xem ra, đứa nhỏ này cũng biết ai mới là người thân nhất của mình ở trên đời này, ông chủ vựa gạo nói, cô gái à, cô mau đem con bé về nhà đi, đừng để con mình ở bên ngoài như vậy. Về sau, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ rất có tiền đồ!
Tôi trầm thấp hỏi: Các người …… không thể giúp ta nuôi dưỡng con bé trưởng thành sao? Ngươi cũng đã nói, nàng ngày sau nhất định sẽ rất có tiền đồ, ngươi đem nàng nuôi lớn, nàng sau khi lớn lên nhất định sẽ hảo hảo báo đáp các ngươi.
Vừa mới dứt lời, bà vợ lập tức liền kêu lên: Không! Không được! cô mau mang đứa trẻ đi đi! Ngươi cô đem đứa bé lưu tại nơi này, ngày mai tôi liền đem con bé vào cô nhi viện! Đến lúc đó, người nào thích muốn làm mẹ của con bé cũng được!
Trong khi nói chuyện, đôi mắt bà ta vẫn đang nhìn đứa trẻ. Rõ ràng, bà ta muốn xin thêm tiền
“Nhưng tôi, chỉ có hơn một trăm ngàn.” Tôi nói một cách đáng thương.
Bà chủ đỏ mặt.
Ông chủ nhanh chóng đẩy bà ta sang một bên và nói với tôi một cách giận dữ: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, cô gái, cho dù cô có vấn đề gì, cô cũng không thể trao một đứa trẻ bé bỏng như vậy cho người khác!! Chú ơi, trên thế giới không không phải cái gì cũng có thể vượt qua. Nếu có, tôi đa chẳng phải làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro