Ổ khóa cổ
0 giờ sáng
2024-11-13 00:59:13
_ Ý người nói là Viên Phỉ Phỉ? Tôi hỏi một cách hoài nghi.
_ Phải. Điều đó có nghĩa là anh ta bị tâm thần phân liệt, Nhưng câu nói hiện tại của anh ta lại rất rõ ràng.
Nhưng tôi nghĩ cũng không thông rốt cuộc Mạnh Trần là như thế nào. Hắn ta nhốt tiểu tinh lại, hiện tại vì cái gì mà lại yêu cầu tôi đem Tiểu Tinh đến trước mặt hắn.
Hắn muốn gặp Tiểu Tinh chẳng phải hắn có thể gặp sao, hắn buông tha cho Tiểu Tinh chẳng phải có thể đi mở cửa sao?…
Vẫn phải nói là.Chứng tâm thần phân liệt của hắn ngày càng nghiêm trọng. Nói không chừng cầm tù Tiểu Tinh chính là Mạnh Trần. Mà muốn thả tiểu tinh ra và yêu nàng tha thiết lại là Lâm Nhuận.
Tôi lo lắng cái chứng tâm thần phân liệt này một giây sau sẽ lập tức lật lọng. Nên tôi ngay tức thì thu lại chìa khóa nói:” Được tôi hiện tại đi thả cô ấy ngay, ngoại trừ cái này ra tôi có cần phải chú ý gì không.?”
Nhưng trước câu nói nói khỏe miệng của hắn cong lên lúc này tôi lại cảm thấy mình đang nói chuyện với chính là Mạnh Trần:” Không có.”
Vậy là tôi không nói thêm gì nữa tranh thủ thời gian xoay người đi.
Lúc tôi rời khỏi phòng thì nhìn thấy trong phòng tiếp khách bên trong là Chu Uyển Kỳ. giờ này mới khẩn trương nhớ đến La Võ và Mỹ Linh.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để để lo chuyện bọn họ.
Tôi đi ra ngoài vội vàng gửi cho La Võ bản ghi âm mà tôi không có thời gian để xử lý. Tôi cũng chẳng nhắn cho anh ấy điều gì tôi, nghĩ như thế này là đủ. Bằng cách này La Võ có thể biết được Mỹ Linh hiện tại đang được an toàn. Nhưng anh ta sẽ không biết Mỹ Linh đang ở đâu vì vậy anh ta sẽ không gặp nguy hiểm.
Dù sao mọi thứ cứ chờ tôi quay lại đã.
Tôi đội mũ trùm kín đầu và cẩn thận tránh mọi sự giám sát của mọi người trong thành phố. Đến tối thì tôi ra đến nghĩa trang phía tây ngoại ô. Với trí nhớ của tôi ngay lập tức tôi tìm thấy ngôi mộ ngày hôm đó. Mộ của Viên Phỉ Phỉ.
Tôi thật ngốc.
Mỗi tháng sẽ có một tin nhắn chuyển tiền từ ngân hàng, tên người nhận thanh toán là Viên Phỉ Phỉ, Tại sao tôi không nhớ ra cái tên này là ai khi tôi nhìn thấy ngôi mộ này trước đó.Thậm chí lúc tôi nghe thấy tiếng nói tôi cũng không thể nghĩ là ai ở trong đó.
Nếu là thời điểm hiện tại khi tôi biết chắc chắn rằng người ở bên trong ngôi mộ kia là Tiểu Tinh,người mà tôi biết. Chắc chắn tôi sẽ không nằm dưới nền đất kia một tháng, nói cái gì tôi cũng sẽ cố gắng bò ra.
— Tiểu tình tôi tới đây. Nhìn cái tên quen thuộc kia nhẹ nhàng mà nói, đồng thời nắm tay đặt trên bia mộ.
Ngay lúc tôi muốn đem thần thức của mình đi vào bên trong phần mộ thì bên tai tôi một lần nữa lại cái vang lên tiếng sáo quen thuộc.
Đó là tiếng sáo quen thuộc triệu tập hàng trăm đám ma quỷ trong nghĩa trang phía tây ngoại ô một tháng trước.
Làm thế nào mà nó lại xuất hiện trở lại. Có phải mạnh Trần là người thổi sáo. Tên Mạnh Trần tần kinh biến thái… Rốt cuộc thì hắn muốn tôi thả Tiểu Tinh hay là muốn giữ Tiểu Tinh lại.
Không.
Mục đích tôi tới đây là để cứu Tiểu Tinh ra.
Nếu như tôi cứ vậy mà từ bỏ thì mọi chuyện chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Tôi cắn răng một cái vẫn quyết định mạo hiểm nên dùng thần thức của mình ghi vào bên trong ngôi mộ.
Rất nhanh, Tôi lại lần nữa ra nhìn thấy cái tòa nhà trắng kia. Tuờng giấy trắng, cánh cửa sơn màu đỏ và một một ổ khóa màu vàng cổ trên cửa, tôi không thể quan tâm đến điều nó vì vậy tôi vội vàng mở khóa.
Nhưng khi tôi nhìn thấy lỗ khóa. Tôi như muốn ngất đi.
Cái lỗ khóa này là cái quái gì vậy.
Đây đơn giản là lần đầu tiên tôi đối mặt với sự khôn ngoan của tổ tiên, thật bất ngờ chìa khóa thực sự là một thanh sắt nhưng lỗ khóa lại là một thanh ngang có vẻ như mọi chuyện không đơn giản.
Tốt nhét chìa khóa vào và thấy rằng càng cắm vào thì càng cứng ngắc sẽ không mở được.
Tôi đã thử cắm chìa vào nhưng lập tức nó lại biến thành một cái lỗ khác phức tạp.Tôi có thể nhìn thấy rằng nó biến ra rất nhiều mánh khóe,nó phức tạp như giải mã mật khẩu vậy, không thể mở được. Một người hiện đại lại không thể giải mã được trí tuệ của tổ tiên.
Rơi vào đường cùng,tôi không thể làm gì khác hơn là gọi cửa kêu.:” Viên Phỉ Phỉ, cô có ở bên trong không, tôi là La Hy, cô còn nhớ tôi không.”
Sợ rằng cô ấy sẽ quên tôi đi cho nên tôi gọi bằng biệt danh mà trực tiếp gọi tên họ nói:” tôi tìm thấy chìa khóa mở cửa.Thế nhưng cái khóa này mở làm sao vậy?Cô có biết không.”
Phía sau cánh cửa thật sự vang lên âm thanh quen thuộc “ La Hy, là cô thật ư.”
- Bớt nói nhiều đi,cô nói cho tôi cái cửa này làm sao để mở.
— Tôi cũng không biết.
Cuối cùng thì chúng ta đang ở thế kỷ 21, thế kỷ mới của nhân loại lại không có khả năng giải mã được trí tuệ của cổ nhân sau.
Làm sao bây giờ.
Tôi hít sâu một hơi tỉnh táo đầu óc lại chút nào.
Bây giờ có vấn đề gì đều hỏi Google.
Tôi lấy ra cái điện thoại của Tiểu Tinh ngay lập tức tra Google hỏi: ổ khóa cổ đại làm sao để mở.kết quả phát hiện ra trí tuệ tổ tiên của chúng ta đến bây giờ vẫn khiến cho thế giới hiện đại vô cùng nan giải để giải đáp.
Phát Minh phức tạp như vậy để khóa người đúng là Lỗ Ban đại sư.
_ Phải. Điều đó có nghĩa là anh ta bị tâm thần phân liệt, Nhưng câu nói hiện tại của anh ta lại rất rõ ràng.
Nhưng tôi nghĩ cũng không thông rốt cuộc Mạnh Trần là như thế nào. Hắn ta nhốt tiểu tinh lại, hiện tại vì cái gì mà lại yêu cầu tôi đem Tiểu Tinh đến trước mặt hắn.
Hắn muốn gặp Tiểu Tinh chẳng phải hắn có thể gặp sao, hắn buông tha cho Tiểu Tinh chẳng phải có thể đi mở cửa sao?…
Vẫn phải nói là.Chứng tâm thần phân liệt của hắn ngày càng nghiêm trọng. Nói không chừng cầm tù Tiểu Tinh chính là Mạnh Trần. Mà muốn thả tiểu tinh ra và yêu nàng tha thiết lại là Lâm Nhuận.
Tôi lo lắng cái chứng tâm thần phân liệt này một giây sau sẽ lập tức lật lọng. Nên tôi ngay tức thì thu lại chìa khóa nói:” Được tôi hiện tại đi thả cô ấy ngay, ngoại trừ cái này ra tôi có cần phải chú ý gì không.?”
Nhưng trước câu nói nói khỏe miệng của hắn cong lên lúc này tôi lại cảm thấy mình đang nói chuyện với chính là Mạnh Trần:” Không có.”
Vậy là tôi không nói thêm gì nữa tranh thủ thời gian xoay người đi.
Lúc tôi rời khỏi phòng thì nhìn thấy trong phòng tiếp khách bên trong là Chu Uyển Kỳ. giờ này mới khẩn trương nhớ đến La Võ và Mỹ Linh.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để để lo chuyện bọn họ.
Tôi đi ra ngoài vội vàng gửi cho La Võ bản ghi âm mà tôi không có thời gian để xử lý. Tôi cũng chẳng nhắn cho anh ấy điều gì tôi, nghĩ như thế này là đủ. Bằng cách này La Võ có thể biết được Mỹ Linh hiện tại đang được an toàn. Nhưng anh ta sẽ không biết Mỹ Linh đang ở đâu vì vậy anh ta sẽ không gặp nguy hiểm.
Dù sao mọi thứ cứ chờ tôi quay lại đã.
Tôi đội mũ trùm kín đầu và cẩn thận tránh mọi sự giám sát của mọi người trong thành phố. Đến tối thì tôi ra đến nghĩa trang phía tây ngoại ô. Với trí nhớ của tôi ngay lập tức tôi tìm thấy ngôi mộ ngày hôm đó. Mộ của Viên Phỉ Phỉ.
Tôi thật ngốc.
Mỗi tháng sẽ có một tin nhắn chuyển tiền từ ngân hàng, tên người nhận thanh toán là Viên Phỉ Phỉ, Tại sao tôi không nhớ ra cái tên này là ai khi tôi nhìn thấy ngôi mộ này trước đó.Thậm chí lúc tôi nghe thấy tiếng nói tôi cũng không thể nghĩ là ai ở trong đó.
Nếu là thời điểm hiện tại khi tôi biết chắc chắn rằng người ở bên trong ngôi mộ kia là Tiểu Tinh,người mà tôi biết. Chắc chắn tôi sẽ không nằm dưới nền đất kia một tháng, nói cái gì tôi cũng sẽ cố gắng bò ra.
— Tiểu tình tôi tới đây. Nhìn cái tên quen thuộc kia nhẹ nhàng mà nói, đồng thời nắm tay đặt trên bia mộ.
Ngay lúc tôi muốn đem thần thức của mình đi vào bên trong phần mộ thì bên tai tôi một lần nữa lại cái vang lên tiếng sáo quen thuộc.
Đó là tiếng sáo quen thuộc triệu tập hàng trăm đám ma quỷ trong nghĩa trang phía tây ngoại ô một tháng trước.
Làm thế nào mà nó lại xuất hiện trở lại. Có phải mạnh Trần là người thổi sáo. Tên Mạnh Trần tần kinh biến thái… Rốt cuộc thì hắn muốn tôi thả Tiểu Tinh hay là muốn giữ Tiểu Tinh lại.
Không.
Mục đích tôi tới đây là để cứu Tiểu Tinh ra.
Nếu như tôi cứ vậy mà từ bỏ thì mọi chuyện chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Tôi cắn răng một cái vẫn quyết định mạo hiểm nên dùng thần thức của mình ghi vào bên trong ngôi mộ.
Rất nhanh, Tôi lại lần nữa ra nhìn thấy cái tòa nhà trắng kia. Tuờng giấy trắng, cánh cửa sơn màu đỏ và một một ổ khóa màu vàng cổ trên cửa, tôi không thể quan tâm đến điều nó vì vậy tôi vội vàng mở khóa.
Nhưng khi tôi nhìn thấy lỗ khóa. Tôi như muốn ngất đi.
Cái lỗ khóa này là cái quái gì vậy.
Đây đơn giản là lần đầu tiên tôi đối mặt với sự khôn ngoan của tổ tiên, thật bất ngờ chìa khóa thực sự là một thanh sắt nhưng lỗ khóa lại là một thanh ngang có vẻ như mọi chuyện không đơn giản.
Tốt nhét chìa khóa vào và thấy rằng càng cắm vào thì càng cứng ngắc sẽ không mở được.
Tôi đã thử cắm chìa vào nhưng lập tức nó lại biến thành một cái lỗ khác phức tạp.Tôi có thể nhìn thấy rằng nó biến ra rất nhiều mánh khóe,nó phức tạp như giải mã mật khẩu vậy, không thể mở được. Một người hiện đại lại không thể giải mã được trí tuệ của tổ tiên.
Rơi vào đường cùng,tôi không thể làm gì khác hơn là gọi cửa kêu.:” Viên Phỉ Phỉ, cô có ở bên trong không, tôi là La Hy, cô còn nhớ tôi không.”
Sợ rằng cô ấy sẽ quên tôi đi cho nên tôi gọi bằng biệt danh mà trực tiếp gọi tên họ nói:” tôi tìm thấy chìa khóa mở cửa.Thế nhưng cái khóa này mở làm sao vậy?Cô có biết không.”
Phía sau cánh cửa thật sự vang lên âm thanh quen thuộc “ La Hy, là cô thật ư.”
- Bớt nói nhiều đi,cô nói cho tôi cái cửa này làm sao để mở.
— Tôi cũng không biết.
Cuối cùng thì chúng ta đang ở thế kỷ 21, thế kỷ mới của nhân loại lại không có khả năng giải mã được trí tuệ của cổ nhân sau.
Làm sao bây giờ.
Tôi hít sâu một hơi tỉnh táo đầu óc lại chút nào.
Bây giờ có vấn đề gì đều hỏi Google.
Tôi lấy ra cái điện thoại của Tiểu Tinh ngay lập tức tra Google hỏi: ổ khóa cổ đại làm sao để mở.kết quả phát hiện ra trí tuệ tổ tiên của chúng ta đến bây giờ vẫn khiến cho thế giới hiện đại vô cùng nan giải để giải đáp.
Phát Minh phức tạp như vậy để khóa người đúng là Lỗ Ban đại sư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro