Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chị Dâu
2024-08-31 00:39:06
Đế Vương có 18 lầu, ăn chơi đến lầu 8, ở trên là khách sạn.
Từ tầng tám đến tầng mười, chỉ có người dùng bạch kim mới được vào.
Cố Noãn nhìn thấy Cảnh Dương đang bấm thang máy tầng tám, bước ra ngoài, nhìn thấy sự xa hoa bên ngoài, Cố Noãn không khỏi lấy điện thoại chụp một bức ảnh gửi cho Mạnh Yến: "Tớ đang ở lầu tám của Đế Vương."
"Ôi trời, phú bà." - Mạnh Yến gửi một loạt icon: "Tầng tám cảm giác thế nào? Chà chà, kim quang lấp lánh, tớ chưa từng đi lầu tám nha, Hạ Lan Đông Khiêm cũng chưa bao giờ dẫn tớ tới đó."
Cố Noãn trả lời: "Tiêu Mặc Thần đang ở đây và gọi tớ đến tìm anh ta."
Sau khi nói vài câu với Mạnh Yến, Cảnh Dương đưa cô đến trước cửa một căn phòng, mở cửa ra: "Phu nhân, đến rồi."
Cố Noãn bước vào, nhìn thấy một bên có bốn người đàn ông đang chơi bài. Một số người ngước đầu nhìn cô, khi thấy Cảnh Dương ở phía sau cô, lập tức nhận ra, sau đó có một người đụng tay Tiêu Mặc Thần một cái: "Nhị ca, không giới thiệu một chút sao?"
Tiêu Mặc Thần buông bài trong tay xuống, châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Cố Noãn một cái, sau đó quay đi: "Tiếp tục đi."
"Thì ra là chị dâu, chị dâu ngồi xuống đi. Tư Tư, em nói chuyện với chị dâu một lát đi." - Người đàn ông trong vẻ bề ngoài trẻ trung và tuấn tú, có vẻ rất thân với Tiêu Mặc Thần liên tiếng.
Cố Noãn có chút đỏ mặt khi bị gọi là chị dâu, cô bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.
Bên kia có bốn người đàn ông chơi bài, bên này có bốn người phụ nữ đi cùng ngồi với nhau, sự ganh đua là không thể tránh khỏi.
Túi sách, trang sức, quần áo... Cố Noãn có chút đau đầu.
Cô gái tên Tư Tư mỉm cười: "Em tên là Tư Tư, đây là chị Mễ Ái, còn đây là A Châu, là bạn gái của Phong ca."
Cố Noãn cũng khẽ cười: "Tôi là... Cố Minh Châu."
Khi nhắc đến cái tên này, nó giống như xiềng xích, trói cô thật chặt.
Ngồi nghe mấy cô gái nói chuyện về trang sức và thời trang, Cố Noãn cảm thấy có chút chán.
Cô ngầng đầu nhìn bàn chơi bài, Tiêu Mặc Thần đang ngồi quay lưng về phía cô, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, cô hơi xuất thần.
Cô cứ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tiêu Mặc Thần.
Đột nhiên, bên bàn đánh bài có người nhìn về phía cô, nói đùa với Tiêu Mặc Thần: "Nhị ca, chị dâu đang nhìn anh rất lâu rồi."
Tiêu Mặc Thần không có phản ứng: "Nhìn vào bài trong tay cậu đi."
Cố Noãn đỏ mặt, dời ánh mắt, điện thoại lúc này kêu lên, là Mạnh Yến gửi tin nhắn đến.
"Noãn Noãn, Hạ Lan Đông Khiêm đang chơi bài cùng Tiêu Mặc Thần phải không?"
Cố Noãn ngẩng đầu, nhìn về phía bốn người đang chơi bài, cô chỉ biết Tiêu Mặc Thần, không biết Hạ Lan Đông Khiêm là ai.
Cô gửi lại tin nhắn: "Cậu có ảnh của Hạ Lan Đông Khiêm không? Tớ không biết anh ấy nhìn ra sao?"
Mạnh Yến gửi qua một bức ảnh, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ, khóe môi mang theo nụ cười tà mị. Cố Noãn nhìn ảnh chụp, sau đó nhìn về phía bốn người, sau đó trả lời Mạnh Yến: "Có ở đây."
"Hắn dám lừa tớ là hắn ở nhà, tức chết tớ.".
Cố Noãn nhìn tin nhắn của Mạnh Yến, muốn nhắn lại, đột nhiên nghĩ ra môtk việc.
Bốn người đàn ông bên kia đều mang theo bốn người bạn gái.
Chính là cô gái tên Mễ Ái kia.
Cố Noãn liếc mặt nhìn Mễ Ái đang ngồi bên cạnh Tư Tư nói chuyện. Cô ta trang điểm tinh xảo, ăn mặc nóng bỏng, bỗng nhiên cô mơ hồ nhớ ra, Mạnh Yến từng nói đại tiểu thư nhà họ Mễ luôn muốn quấn lấy Hạ Lan Đông Khiêm.
Nhưng sợ Mạnh Yến khó chịu hơn, cô không nói gì, chỉ phát mấy cái icon an ủi.
Cố Noãn đặt điện thoại sang một bên, bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên, mang theo kinh ngạc: "Minh Châu, điện thoại của cô vỡ thành thế này, cô còn có thể dùng à."
Cố Noãn khó chịu nhất loại phụ nữ không sợ thế giới bớt loạn, cô ta không thể im lặng và đừng quan tâm đến cô được không?
Cô mỉm cười nhìn Mệ Ái: "Đương nhiên là dùng được."
Không dùng được thì cô đã sửa rồi.
Mễ Ái trừng to mắt, đôi mắt được trang điểm tinh xảo trông khá quyến rũ: "Minh Châu, cô cũng thật là, giá trị của
Tiêu tổng lớn như vậy, điện thoại vỡ thế này cô còn dùng, đây không phải là cô làm mất mặt Tiêu tổng sao?"
Cố Noãn hơi giật mình, cô không có nghĩ tới chuyện này.
Chỉ là cô không đành lòng bỏ 2 triệu thay màn hình liền để cho hắn mất mặt sao?
Mễ Ái che miệng cười, đột nhiên hỏi: "Minh Châu, cái áo khoác này cô mua ở đâu, kiểu dáng thật đẹp mắt, thật đặc biệt."
Cố Noãn nhìn về phía chiếc áo khoác màu nâu nhạt đơn giản, cô vừa định nói đã mua nó 300k khi đi dạo, nhưng nghĩ lại, chỉ e làm Tiêu Mặc Thần mất mặt.
Đây là hàng giảm giá làm gì có kiểu dáng. Cố Noãn trong lòng rõ ràng, Mễ Ái cố ý nói vậy để bôi nhọ cô.
Đặc biệt em gái của cô.
Cố Noãn đột nhiên cảm thấy khó chịu dạ dày, đứng lên đi ra ngoài.
Cố Noãn vừa rời đi, Mễ Ái đã khịt mũi: "Nhìn toàn thân cô ta kìa, cái dáng vẻ nghèo hèn của cô ta. Đúng là xuất thân từ một gia đình thấp kém, leo lên giường Tiêu tổng làm Tiêu phu nhân nhưng vẫn không che giấu được bản chất nghèo hèn của cô ta...nhìn cô ta ăn mặc đi, mặc hàng giảm giá vỉa hè, điện thoại rẻ tiền, cái này không hiểu vì sao Tiêu tổng lấy cưới cô ta..."
"Ai biết được." - Tư Tư xòe tay ra: "Nhưng chị đừng có doạ em, nhỏ giọng thôi đừng để Tiêu tổng nghe được..."
Cố Noãn vào nhà vệ sinh nôn sạch, cô khom lưng, mở vòi nước, lấy nước tạt lên mặt mình.
Cô ngồi dậy, xoa thái dương, dựa lưng vào vách tường phòng vệ sinh, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, chậm rãi thở ra một hơi.
Cô nên làm gì đây.
Thời gian cứ trôi qua, cô ngày càng không nỡ bỏ đứa trẻ này.
Nhưng mà cô sợ thời gian dài ra, Cố gia không gánh nổi hậu quả này. Cô không dám nghĩ Tiêu Mặc Thần biết được phải làm sao, ly hôn cô và phá nát Cố gia, danh dự hủy hết, ba của cô nếu biết cô mang thai...
Cô thậm chí không biết cha đứa trẻ là ai chỉ ngoài một cái tên.
Chiếc mặt nạ bạc lãnh lẽo lóe lên trong tâm trí cô.
Lục Hàn Thâm!
Cố Noãn rất lâu mới đứng lên, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, lấy khăn giấy lau mặt thật sạch rồi đi ra ngoài.
Khi quay trở lại phòng, bàn đánh bài đã được dọn đi, mấy người đàn ông đang ngồi ở ghế sô pha uống rượu. Bên canh là bạn gái mang theo, Cố Noãn mím môi đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Mặc Thần.
Cố Noãn ngồi trên ghế sô pha bằng da, hai tay của Tiêu Mặc Thần đặt tay lên trên hai bên sô pha, hơi ngầng đầu lên, mắt nhắm lại nghỉ ngơi. Cố Noãn ngồi xuống vô tình để cổ đụng phải tay của anh ta, cô nhanh chóng hướng về phía trước.
"Chị dâu, tự giới thiệu một chút, tôi tên Trần Diệp, đây là An Thạch Phong, còn đây là Hạ Lan Đông Khiêm."
Cố Noãn cười nhẹ: "Xin chào."
"Chị dâu, có muốn uống rượu không?" - Trần Diệp nói, bưng một chai rượu đỏ rót vào chiếc ly trước mặt Cố Noãn.
Cô vừa nôn xong, trong bụng khó chịu, hơn nữa lại đang mang thai, không thể uống rượu. Cô muốn từ chối nhưng không biết nên nói thế nào trước bạn bè của Tiêu Mặc Thần.
Cố Noãn cắn môi, có chút xấu hổ cầm ly rượu lên.
Đột nhiên, một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tới, giật lấy ly rượu trong tay cô, uống cạn ly rồi đặt lên bàn, rồi lại tựa vào ghế sô pha mà không gây ra tiếng động gì.
Cố Noãn: ".."
Không chỉ là Cố Noãn kinh ngạc, những người ở trong phòng đều khó hiểu.
Từ tầng tám đến tầng mười, chỉ có người dùng bạch kim mới được vào.
Cố Noãn nhìn thấy Cảnh Dương đang bấm thang máy tầng tám, bước ra ngoài, nhìn thấy sự xa hoa bên ngoài, Cố Noãn không khỏi lấy điện thoại chụp một bức ảnh gửi cho Mạnh Yến: "Tớ đang ở lầu tám của Đế Vương."
"Ôi trời, phú bà." - Mạnh Yến gửi một loạt icon: "Tầng tám cảm giác thế nào? Chà chà, kim quang lấp lánh, tớ chưa từng đi lầu tám nha, Hạ Lan Đông Khiêm cũng chưa bao giờ dẫn tớ tới đó."
Cố Noãn trả lời: "Tiêu Mặc Thần đang ở đây và gọi tớ đến tìm anh ta."
Sau khi nói vài câu với Mạnh Yến, Cảnh Dương đưa cô đến trước cửa một căn phòng, mở cửa ra: "Phu nhân, đến rồi."
Cố Noãn bước vào, nhìn thấy một bên có bốn người đàn ông đang chơi bài. Một số người ngước đầu nhìn cô, khi thấy Cảnh Dương ở phía sau cô, lập tức nhận ra, sau đó có một người đụng tay Tiêu Mặc Thần một cái: "Nhị ca, không giới thiệu một chút sao?"
Tiêu Mặc Thần buông bài trong tay xuống, châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Cố Noãn một cái, sau đó quay đi: "Tiếp tục đi."
"Thì ra là chị dâu, chị dâu ngồi xuống đi. Tư Tư, em nói chuyện với chị dâu một lát đi." - Người đàn ông trong vẻ bề ngoài trẻ trung và tuấn tú, có vẻ rất thân với Tiêu Mặc Thần liên tiếng.
Cố Noãn có chút đỏ mặt khi bị gọi là chị dâu, cô bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.
Bên kia có bốn người đàn ông chơi bài, bên này có bốn người phụ nữ đi cùng ngồi với nhau, sự ganh đua là không thể tránh khỏi.
Túi sách, trang sức, quần áo... Cố Noãn có chút đau đầu.
Cô gái tên Tư Tư mỉm cười: "Em tên là Tư Tư, đây là chị Mễ Ái, còn đây là A Châu, là bạn gái của Phong ca."
Cố Noãn cũng khẽ cười: "Tôi là... Cố Minh Châu."
Khi nhắc đến cái tên này, nó giống như xiềng xích, trói cô thật chặt.
Ngồi nghe mấy cô gái nói chuyện về trang sức và thời trang, Cố Noãn cảm thấy có chút chán.
Cô ngầng đầu nhìn bàn chơi bài, Tiêu Mặc Thần đang ngồi quay lưng về phía cô, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, cô hơi xuất thần.
Cô cứ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tiêu Mặc Thần.
Đột nhiên, bên bàn đánh bài có người nhìn về phía cô, nói đùa với Tiêu Mặc Thần: "Nhị ca, chị dâu đang nhìn anh rất lâu rồi."
Tiêu Mặc Thần không có phản ứng: "Nhìn vào bài trong tay cậu đi."
Cố Noãn đỏ mặt, dời ánh mắt, điện thoại lúc này kêu lên, là Mạnh Yến gửi tin nhắn đến.
"Noãn Noãn, Hạ Lan Đông Khiêm đang chơi bài cùng Tiêu Mặc Thần phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Noãn ngẩng đầu, nhìn về phía bốn người đang chơi bài, cô chỉ biết Tiêu Mặc Thần, không biết Hạ Lan Đông Khiêm là ai.
Cô gửi lại tin nhắn: "Cậu có ảnh của Hạ Lan Đông Khiêm không? Tớ không biết anh ấy nhìn ra sao?"
Mạnh Yến gửi qua một bức ảnh, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ, khóe môi mang theo nụ cười tà mị. Cố Noãn nhìn ảnh chụp, sau đó nhìn về phía bốn người, sau đó trả lời Mạnh Yến: "Có ở đây."
"Hắn dám lừa tớ là hắn ở nhà, tức chết tớ.".
Cố Noãn nhìn tin nhắn của Mạnh Yến, muốn nhắn lại, đột nhiên nghĩ ra môtk việc.
Bốn người đàn ông bên kia đều mang theo bốn người bạn gái.
Chính là cô gái tên Mễ Ái kia.
Cố Noãn liếc mặt nhìn Mễ Ái đang ngồi bên cạnh Tư Tư nói chuyện. Cô ta trang điểm tinh xảo, ăn mặc nóng bỏng, bỗng nhiên cô mơ hồ nhớ ra, Mạnh Yến từng nói đại tiểu thư nhà họ Mễ luôn muốn quấn lấy Hạ Lan Đông Khiêm.
Nhưng sợ Mạnh Yến khó chịu hơn, cô không nói gì, chỉ phát mấy cái icon an ủi.
Cố Noãn đặt điện thoại sang một bên, bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên, mang theo kinh ngạc: "Minh Châu, điện thoại của cô vỡ thành thế này, cô còn có thể dùng à."
Cố Noãn khó chịu nhất loại phụ nữ không sợ thế giới bớt loạn, cô ta không thể im lặng và đừng quan tâm đến cô được không?
Cô mỉm cười nhìn Mệ Ái: "Đương nhiên là dùng được."
Không dùng được thì cô đã sửa rồi.
Mễ Ái trừng to mắt, đôi mắt được trang điểm tinh xảo trông khá quyến rũ: "Minh Châu, cô cũng thật là, giá trị của
Tiêu tổng lớn như vậy, điện thoại vỡ thế này cô còn dùng, đây không phải là cô làm mất mặt Tiêu tổng sao?"
Cố Noãn hơi giật mình, cô không có nghĩ tới chuyện này.
Chỉ là cô không đành lòng bỏ 2 triệu thay màn hình liền để cho hắn mất mặt sao?
Mễ Ái che miệng cười, đột nhiên hỏi: "Minh Châu, cái áo khoác này cô mua ở đâu, kiểu dáng thật đẹp mắt, thật đặc biệt."
Cố Noãn nhìn về phía chiếc áo khoác màu nâu nhạt đơn giản, cô vừa định nói đã mua nó 300k khi đi dạo, nhưng nghĩ lại, chỉ e làm Tiêu Mặc Thần mất mặt.
Đây là hàng giảm giá làm gì có kiểu dáng. Cố Noãn trong lòng rõ ràng, Mễ Ái cố ý nói vậy để bôi nhọ cô.
Đặc biệt em gái của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Noãn đột nhiên cảm thấy khó chịu dạ dày, đứng lên đi ra ngoài.
Cố Noãn vừa rời đi, Mễ Ái đã khịt mũi: "Nhìn toàn thân cô ta kìa, cái dáng vẻ nghèo hèn của cô ta. Đúng là xuất thân từ một gia đình thấp kém, leo lên giường Tiêu tổng làm Tiêu phu nhân nhưng vẫn không che giấu được bản chất nghèo hèn của cô ta...nhìn cô ta ăn mặc đi, mặc hàng giảm giá vỉa hè, điện thoại rẻ tiền, cái này không hiểu vì sao Tiêu tổng lấy cưới cô ta..."
"Ai biết được." - Tư Tư xòe tay ra: "Nhưng chị đừng có doạ em, nhỏ giọng thôi đừng để Tiêu tổng nghe được..."
Cố Noãn vào nhà vệ sinh nôn sạch, cô khom lưng, mở vòi nước, lấy nước tạt lên mặt mình.
Cô ngồi dậy, xoa thái dương, dựa lưng vào vách tường phòng vệ sinh, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, chậm rãi thở ra một hơi.
Cô nên làm gì đây.
Thời gian cứ trôi qua, cô ngày càng không nỡ bỏ đứa trẻ này.
Nhưng mà cô sợ thời gian dài ra, Cố gia không gánh nổi hậu quả này. Cô không dám nghĩ Tiêu Mặc Thần biết được phải làm sao, ly hôn cô và phá nát Cố gia, danh dự hủy hết, ba của cô nếu biết cô mang thai...
Cô thậm chí không biết cha đứa trẻ là ai chỉ ngoài một cái tên.
Chiếc mặt nạ bạc lãnh lẽo lóe lên trong tâm trí cô.
Lục Hàn Thâm!
Cố Noãn rất lâu mới đứng lên, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, lấy khăn giấy lau mặt thật sạch rồi đi ra ngoài.
Khi quay trở lại phòng, bàn đánh bài đã được dọn đi, mấy người đàn ông đang ngồi ở ghế sô pha uống rượu. Bên canh là bạn gái mang theo, Cố Noãn mím môi đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Mặc Thần.
Cố Noãn ngồi trên ghế sô pha bằng da, hai tay của Tiêu Mặc Thần đặt tay lên trên hai bên sô pha, hơi ngầng đầu lên, mắt nhắm lại nghỉ ngơi. Cố Noãn ngồi xuống vô tình để cổ đụng phải tay của anh ta, cô nhanh chóng hướng về phía trước.
"Chị dâu, tự giới thiệu một chút, tôi tên Trần Diệp, đây là An Thạch Phong, còn đây là Hạ Lan Đông Khiêm."
Cố Noãn cười nhẹ: "Xin chào."
"Chị dâu, có muốn uống rượu không?" - Trần Diệp nói, bưng một chai rượu đỏ rót vào chiếc ly trước mặt Cố Noãn.
Cô vừa nôn xong, trong bụng khó chịu, hơn nữa lại đang mang thai, không thể uống rượu. Cô muốn từ chối nhưng không biết nên nói thế nào trước bạn bè của Tiêu Mặc Thần.
Cố Noãn cắn môi, có chút xấu hổ cầm ly rượu lên.
Đột nhiên, một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tới, giật lấy ly rượu trong tay cô, uống cạn ly rồi đặt lên bàn, rồi lại tựa vào ghế sô pha mà không gây ra tiếng động gì.
Cố Noãn: ".."
Không chỉ là Cố Noãn kinh ngạc, những người ở trong phòng đều khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro