Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
“Đừng…buông tha...
2024-08-31 00:39:06
Hộp đêm Đế Vương.
Ánh đèn xoa hoa lấp lánh.
Cố Noãn chân bước đi lảo đảo vào nhà vệ sinh, nôn sạch sẽ, lấy nước hất lên mặt tìm lại sự tỉnh táo, nhìn xem trong gương thân ảnh chật vật, cô cười mỉa mai đi ra ngoài.
Khi rẽ vào góc hành lang, Cố Noãn vô tình đụng phải ai đó.
Cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Xin lỗi.”
Bên tai mờ hồ nghe thấy ai đó đang mắng mình, Cố Noãn ngẩng đầu liếc nhìn người đang nói, một gương mặt trung niên đầy vẻ nịnh nọt, nói với người đang đứng bên cạnh: “Tiêu nhị gia, ngài không sao chứ.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không sao.”
Ánh mắt người đàn ông rơi trên người cô, lông mày cau lại.
Người đàn ông bên cạnh tỏ ra tức giận: “Ở đâu ra một đứa quê mùa như vậy, còn không mau xin lỗi nhị gia.”
Cố Noãn tiến lên một bước, không vững vàng, nghiêng người về phía trước, nhìn người đàn ông tuấn mỹ lẩm bẩm nói: “Nhị gia, xin lỗi.”
Cô bám vào vách tường muốn cố gắng đi vòng qua bọn họ.
“Đúng là một kẻ thất học.” - Người đàn ông trung niên mắng mỏ một tiếng.
Tiêu Mặc Thần nhìn về phía Cố Noãn dần dần biến mất, ánh mắt sâu thẳm, nhàn nhạt nói: “Không sao, đi vào đi.”
Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu này thủ đoạn vô biên và rất tàn nhẫn. Chỉ 33 tuổi đã an vị vào vị trí đứng đầu nhà họ Tiêu. Một tay che trời ở thành phố A, nhưng hôm nay lại có vẻ dễ nói chuyện.
…….
Mười giờ tối, Tiêu Mặc Thần rời khỏi Đế Vương, chỉ uống một chút rượu, lên xe, nhíu mày nói: “Trở về biệt thự.”
Trợ lý đang lái xe nói: “Nhị gia, không phải muốn đi công ty sao?”
Tiêu Mặc Thần hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cho người đến Đế Vương xem xét.”
Trợ lý đương nhiên biết ông chủ muốn gì, liền cho người đến Đế Vương xem Cố tiểu thư còn ở đó hay không.
Xe chạy trên đường, khi đi ngang qua một cửa hàng, Tiêu Mặc Thần nhìn ra ngoài cửa sổ liền lên tiếng: “Dừng xe.”
Từ bên trong cửa hàng, trợ lý ôm ra một chiếc hộp nhỏ trên tay và đặt nó vào trong xe, liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau và nói: “Nhị gia, tất cả móc khóa trong cửa hàng đều mua lại, bây giờ trở về biệt thự sao?”
Anh gật đầu mệt mỏi.
Trợ lý cũng không thể hiểu nổi vì sao Nhị gia lại muốn mua móc khóa, những móc khóa ở đây đều có hình hoạt hình, vả lại còn mua nhiều như vậy…chẳng lẽ là muốn tặng cho…
……
Cố Noãn đón xe quay về biệt thự là lúc 11h tối.
Dì An vội chạy ra ngoài đỡ lấy cô.
Cố Noãn nhìn dì An cố gắng ra hiệu nhưng cô không hiểu, từ chối dì An đỡ mà tự mình đi về phía cầu thang với tình trạng say khướt, một chân lảo đảo, té ngã ở bậc cầu thang.
Cô xoa xoa cánh tay đau nhức của mình.
Dì An vội vàng chạy đến đỡ cô.
Cố Noãn nắm lấy tay dì An: “Dì An, con không hiểu dì muốn nói gì, con đau đầu quá, cả người đều khó chịu…” - Cô chôn mặt trên vai dì An: “Dì ơi, con khó chịu quá…”
Dì An liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng trên cầu thang.
Một tay ôm lấy Cố Noãn, một tay ra hiệu: “Cố tiểu thư hình như say rồi.”
Lục Hàn Thâm lạnh lùng nhìn cô, trong mắt lộ vẻ phức tạp, nhưng rõ ràng chính là không vui.
“Dì An, dì đi xuống đi.”
Dì An nhìn Cố Noãn say khướt, lại nhìn Lục Hàn Thâm, xem ra không có chỗ để thương lượng, bà vỗ nhẹ tay Cố Noãn, đứng lên đi về phía bếp.
Cố Noãn không có chỗ dựa, nặng nề hét lên: “Dì An, dì đi đâu vậy?”
Cô lảo đảo ngã về phía trước, khi cô sắp ngã xuống cầu thang, người đàn ông vươn cánh tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Cố Noãn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông, ánh mắt mơ hồ không rõ ràng: “Lục…”
Ồ, không đeo mặt nạ.
Không phải Lục Hàn Thâm.
Người này là ai?
Cô cố gắng nhìn rõ, nhưng thân ảnh chồng thân ảnh, không thấy rõ.
“Anh không phải Lục Hàn Thâm, anh là ai?” - Cố Noãn nheo mắt lại, nhìn gần hơn: “Anh trông giống như người đàn ông tôi vừa đụng phải…ừm…vì sao anh lại ở đây?”
Lục Hàn Thâm ôm eo cô bước lên lầu.
Cố Noãn hét lên: “Thả tôi ra, các người đều muốn bắt nạt tôi, hỗn đản… anh buông tôi ra, mấy tên khốn kiếp này.”
Cô mạnh tay đẩy cánh tay của người đàn ông ôm mình ra, ngồi trên cầu thang, ánh mắt dần dần mờ đi, ngơ ngác lẩm bẩm: “Quân Châu, vì sao, vì sao anh lại cưới cô ta… lũ khốn nạn căc người đều muốn ức hiếp tôi.”
Cô tựa vào tường, đột nhiên nắm tay người đàn ông kế bên: “Vì sao chứ? Quân Châu…Quân Châu…”
Tại sao lại bỏ rơi cô, tại sao lại cưới Cố Minh Châu.
Tại sao lại ngủ với Cố Minh Châu khi hai người đang hẹn hò. Nhớ tới sự ngạo mạn của Cố Minh Châu, nhớ đến cái thiệp mời kia, cô cảm thấy thật khó chịu.
Cô luôn coi Quân Châu là chỗ dựa của mình.
Nhiệt độ ngày càng giảm đi.
Người đàn ông tỏa ra hàn khí, tức giận tột độ, hung hăng nắm lấy cằm cô: “Cố Minh Châu, mở cặp mắt của cô ra nhìn cho kỹ, tôi là ai?”
“Không…không…” - Cô lẩm bẩm, muốn nói mình không phải Cố Minh Châu.
Vì sao ai cũng quan tâm đến Cố Minh Châu, thậm chí còn coi cô là Cố Minh Châu.
Cố Noãn cười trong say khướt: “Quân Châu, anh cũng cảm thấy tôi không đẹp bằng cô ta đúng không?”
Cô cứ nắm chặt bàn tay người đàn ông bên cạnh, cho rằng hắn là Thẩm Quân Châu.
Cô muốn hỏi rõ tại sao Cố Minh Châu lại mang thai đứa con của anh khi hai người đang hẹn hò. Có đúng như lời Cố Minh Châu nói, anh chỉ đang chơi đùa với cô.
“Quân Châu, anh…”
Trong mắt người đàn ông tràn ngập sóng thần: “Câm miệng.”
Thân thể cô nhẹ bâng, sau đó bị ném mạnh lên giường.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt của cô, cô đưa tay vuốt ve đôi lông mày của hắn, lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt không quen này: “Anh…”
Một ly nước lạnh đột nhiên tạt lên khuôn mặt cô, chiếc áo ướt hơn phân nửa, Cố Noãn giật mình, nước lạnh khiến cô tỉnh táo một chút.
Nhưng rất ngắn ngủi, rượu đã ăn mòn ý thức của cô.
Sau đó, đèn phòng ngủ đột nhiên tắt đi.
Thanh âm xe vải ngập tràn trong không khí.
Làn da trần trụi đột nhiên nổi da gà, cô lùi lại, nửa tỉnh nửa mê vì quá say: “Anh định làm gì…anh là ai…”
“Bây giờ đã tỉnh rồi.” - Hắn nói với đầy sự chế giêu: “Tiện nhân, đã làm người phụ nữ của tôi trong lòng còn dám có thằng khác, xem ra tôi đối với cô quá tốt rồi.”
Dám đem anh nhận nhầm là nam nhân khác, rất tốt, hắn muốn cô phải nhớ rõ ràng.
Xung quanh tối đen, cô không nhìn rõ, nhưng Cố Noãn nghe được giọng nói quen thuộc của hắn thì biết đây là biệt thự, phòng ngủ của cô.
Vừa rồi hình như cô đang ở Đế Vương.
Cô uống khá nhiều.
Tiếp đó, cô không nhớ rõ.
Lục Hàn Thâm đưa tay cởi thắt lưng, cúi người nắm lấy cằm cô, lạnh lùng mở miệng: “Thẩm Quân Châu, cô đang nghĩ tới người đàn ông này phải không? Được rồi, nhớ kỹ, đây đều là do cô tự tìm.”
Bộ quần áo trên người cô rất nhanh bị anh cởi ra, nhưng như cố ý làm nhục cô, hắn chỉ cởi bỏ phần thân dưới của cô, để lại nửa phần trên vẫn còn dính nước lạnh buốt.
Lục Hàn Thâm nhìn cô, trên mặt không có chút cảm xúc nào, dùng thắt lưng trói hay tay cô vào đầu giường, bóp lấy cằm cô, cứng rắn nói: “Tư thế này của cô khiến tôi rất hứng thú.”
Nói xong, mở rộng hai chân cô, tiến vào bên trong mà không có bất cứ màn dạo đầu nào.
Đồng tử Cố Noãn co lại, cơn đau nhói khiến hai mắt cô tối sầm lại.
Nụ hôn thô bạo của hắn chặn lại tiếng hét sắp bật ra khỏi cổ họng cô.
“Đừng…buông tha cho tôi…đau…cầu xin anh.”
Cố Noãn bật khóc nức nở cầu xin, nhưng trả lời cô chỉ có sự điên cuồng giày vò của hắn.
Không có chút dịu dàng nào, chỉ có sự thô bạo và cưỡng đoạt.
Hắn bóp lấy mặt cô, cười lạnh: “Cố Minh Châu, thích cảm giác này không, tôi muốn cô phải nhớ rõ ràng.”
Cố tình tra tấn cô.
Cơn đau dữ dội như xé rách từ hạ thân truyền đến. Động tác thô bạo của hắn khiến Cố Noãn không thể nào chịu đựng được.
Hắn quá tàn nhẫn, hắn không muốn nhìn thấy cô có thể chịu được hay không, toàn thân băng lãnh, động tác ngày càng tàn nhẫn hơn.
Cố Noãn đau đến mức không còn sức để mở mắt, lông mi ướt đẫm và cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, giống như cô đang ở cánh cửa địa ngục bao trùm bóng tối vô tận và không ai có thể cứu được cô.
Cô khóc lóc cầu xin nhưng không được, loại đau đớn này chính là tê tâm liệt phế với những lời nói nhục mạ của hắn.
Đánh đánh mạnh vào tim cô hết lần này đến lần khác.
Giống như là… cô sẽ chết chỉ sau một giây.
Vì nó đã quá sức chịu đựng của cô, muốn chống cự giãy giụa cũng không còn chút sức lực nào.
Không biết qua bao lâu, một cái nóng bừng nơi hạ thể, bóng đen bao phủ đè trên thân cô rời đi, sau đó cô nghe thấy tiếng sột soạt bên tai.
Cố Noãn cắn môi, mái tóc dài thấm ướt sũng vì mồ hôi, miệng thở dốc mở mắt.
Cô yếu ớt nhìn bóng lưng của hắn.
Sau đó, cô nhắm mắt lại và chìm vào bóng tối.
Ánh đèn xoa hoa lấp lánh.
Cố Noãn chân bước đi lảo đảo vào nhà vệ sinh, nôn sạch sẽ, lấy nước hất lên mặt tìm lại sự tỉnh táo, nhìn xem trong gương thân ảnh chật vật, cô cười mỉa mai đi ra ngoài.
Khi rẽ vào góc hành lang, Cố Noãn vô tình đụng phải ai đó.
Cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Xin lỗi.”
Bên tai mờ hồ nghe thấy ai đó đang mắng mình, Cố Noãn ngẩng đầu liếc nhìn người đang nói, một gương mặt trung niên đầy vẻ nịnh nọt, nói với người đang đứng bên cạnh: “Tiêu nhị gia, ngài không sao chứ.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không sao.”
Ánh mắt người đàn ông rơi trên người cô, lông mày cau lại.
Người đàn ông bên cạnh tỏ ra tức giận: “Ở đâu ra một đứa quê mùa như vậy, còn không mau xin lỗi nhị gia.”
Cố Noãn tiến lên một bước, không vững vàng, nghiêng người về phía trước, nhìn người đàn ông tuấn mỹ lẩm bẩm nói: “Nhị gia, xin lỗi.”
Cô bám vào vách tường muốn cố gắng đi vòng qua bọn họ.
“Đúng là một kẻ thất học.” - Người đàn ông trung niên mắng mỏ một tiếng.
Tiêu Mặc Thần nhìn về phía Cố Noãn dần dần biến mất, ánh mắt sâu thẳm, nhàn nhạt nói: “Không sao, đi vào đi.”
Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu này thủ đoạn vô biên và rất tàn nhẫn. Chỉ 33 tuổi đã an vị vào vị trí đứng đầu nhà họ Tiêu. Một tay che trời ở thành phố A, nhưng hôm nay lại có vẻ dễ nói chuyện.
…….
Mười giờ tối, Tiêu Mặc Thần rời khỏi Đế Vương, chỉ uống một chút rượu, lên xe, nhíu mày nói: “Trở về biệt thự.”
Trợ lý đang lái xe nói: “Nhị gia, không phải muốn đi công ty sao?”
Tiêu Mặc Thần hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cho người đến Đế Vương xem xét.”
Trợ lý đương nhiên biết ông chủ muốn gì, liền cho người đến Đế Vương xem Cố tiểu thư còn ở đó hay không.
Xe chạy trên đường, khi đi ngang qua một cửa hàng, Tiêu Mặc Thần nhìn ra ngoài cửa sổ liền lên tiếng: “Dừng xe.”
Từ bên trong cửa hàng, trợ lý ôm ra một chiếc hộp nhỏ trên tay và đặt nó vào trong xe, liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau và nói: “Nhị gia, tất cả móc khóa trong cửa hàng đều mua lại, bây giờ trở về biệt thự sao?”
Anh gật đầu mệt mỏi.
Trợ lý cũng không thể hiểu nổi vì sao Nhị gia lại muốn mua móc khóa, những móc khóa ở đây đều có hình hoạt hình, vả lại còn mua nhiều như vậy…chẳng lẽ là muốn tặng cho…
……
Cố Noãn đón xe quay về biệt thự là lúc 11h tối.
Dì An vội chạy ra ngoài đỡ lấy cô.
Cố Noãn nhìn dì An cố gắng ra hiệu nhưng cô không hiểu, từ chối dì An đỡ mà tự mình đi về phía cầu thang với tình trạng say khướt, một chân lảo đảo, té ngã ở bậc cầu thang.
Cô xoa xoa cánh tay đau nhức của mình.
Dì An vội vàng chạy đến đỡ cô.
Cố Noãn nắm lấy tay dì An: “Dì An, con không hiểu dì muốn nói gì, con đau đầu quá, cả người đều khó chịu…” - Cô chôn mặt trên vai dì An: “Dì ơi, con khó chịu quá…”
Dì An liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng trên cầu thang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tay ôm lấy Cố Noãn, một tay ra hiệu: “Cố tiểu thư hình như say rồi.”
Lục Hàn Thâm lạnh lùng nhìn cô, trong mắt lộ vẻ phức tạp, nhưng rõ ràng chính là không vui.
“Dì An, dì đi xuống đi.”
Dì An nhìn Cố Noãn say khướt, lại nhìn Lục Hàn Thâm, xem ra không có chỗ để thương lượng, bà vỗ nhẹ tay Cố Noãn, đứng lên đi về phía bếp.
Cố Noãn không có chỗ dựa, nặng nề hét lên: “Dì An, dì đi đâu vậy?”
Cô lảo đảo ngã về phía trước, khi cô sắp ngã xuống cầu thang, người đàn ông vươn cánh tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Cố Noãn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông, ánh mắt mơ hồ không rõ ràng: “Lục…”
Ồ, không đeo mặt nạ.
Không phải Lục Hàn Thâm.
Người này là ai?
Cô cố gắng nhìn rõ, nhưng thân ảnh chồng thân ảnh, không thấy rõ.
“Anh không phải Lục Hàn Thâm, anh là ai?” - Cố Noãn nheo mắt lại, nhìn gần hơn: “Anh trông giống như người đàn ông tôi vừa đụng phải…ừm…vì sao anh lại ở đây?”
Lục Hàn Thâm ôm eo cô bước lên lầu.
Cố Noãn hét lên: “Thả tôi ra, các người đều muốn bắt nạt tôi, hỗn đản… anh buông tôi ra, mấy tên khốn kiếp này.”
Cô mạnh tay đẩy cánh tay của người đàn ông ôm mình ra, ngồi trên cầu thang, ánh mắt dần dần mờ đi, ngơ ngác lẩm bẩm: “Quân Châu, vì sao, vì sao anh lại cưới cô ta… lũ khốn nạn căc người đều muốn ức hiếp tôi.”
Cô tựa vào tường, đột nhiên nắm tay người đàn ông kế bên: “Vì sao chứ? Quân Châu…Quân Châu…”
Tại sao lại bỏ rơi cô, tại sao lại cưới Cố Minh Châu.
Tại sao lại ngủ với Cố Minh Châu khi hai người đang hẹn hò. Nhớ tới sự ngạo mạn của Cố Minh Châu, nhớ đến cái thiệp mời kia, cô cảm thấy thật khó chịu.
Cô luôn coi Quân Châu là chỗ dựa của mình.
Nhiệt độ ngày càng giảm đi.
Người đàn ông tỏa ra hàn khí, tức giận tột độ, hung hăng nắm lấy cằm cô: “Cố Minh Châu, mở cặp mắt của cô ra nhìn cho kỹ, tôi là ai?”
“Không…không…” - Cô lẩm bẩm, muốn nói mình không phải Cố Minh Châu.
Vì sao ai cũng quan tâm đến Cố Minh Châu, thậm chí còn coi cô là Cố Minh Châu.
Cố Noãn cười trong say khướt: “Quân Châu, anh cũng cảm thấy tôi không đẹp bằng cô ta đúng không?”
Cô cứ nắm chặt bàn tay người đàn ông bên cạnh, cho rằng hắn là Thẩm Quân Châu.
Cô muốn hỏi rõ tại sao Cố Minh Châu lại mang thai đứa con của anh khi hai người đang hẹn hò. Có đúng như lời Cố Minh Châu nói, anh chỉ đang chơi đùa với cô.
“Quân Châu, anh…”
Trong mắt người đàn ông tràn ngập sóng thần: “Câm miệng.”
Thân thể cô nhẹ bâng, sau đó bị ném mạnh lên giường.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt của cô, cô đưa tay vuốt ve đôi lông mày của hắn, lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt không quen này: “Anh…”
Một ly nước lạnh đột nhiên tạt lên khuôn mặt cô, chiếc áo ướt hơn phân nửa, Cố Noãn giật mình, nước lạnh khiến cô tỉnh táo một chút.
Nhưng rất ngắn ngủi, rượu đã ăn mòn ý thức của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, đèn phòng ngủ đột nhiên tắt đi.
Thanh âm xe vải ngập tràn trong không khí.
Làn da trần trụi đột nhiên nổi da gà, cô lùi lại, nửa tỉnh nửa mê vì quá say: “Anh định làm gì…anh là ai…”
“Bây giờ đã tỉnh rồi.” - Hắn nói với đầy sự chế giêu: “Tiện nhân, đã làm người phụ nữ của tôi trong lòng còn dám có thằng khác, xem ra tôi đối với cô quá tốt rồi.”
Dám đem anh nhận nhầm là nam nhân khác, rất tốt, hắn muốn cô phải nhớ rõ ràng.
Xung quanh tối đen, cô không nhìn rõ, nhưng Cố Noãn nghe được giọng nói quen thuộc của hắn thì biết đây là biệt thự, phòng ngủ của cô.
Vừa rồi hình như cô đang ở Đế Vương.
Cô uống khá nhiều.
Tiếp đó, cô không nhớ rõ.
Lục Hàn Thâm đưa tay cởi thắt lưng, cúi người nắm lấy cằm cô, lạnh lùng mở miệng: “Thẩm Quân Châu, cô đang nghĩ tới người đàn ông này phải không? Được rồi, nhớ kỹ, đây đều là do cô tự tìm.”
Bộ quần áo trên người cô rất nhanh bị anh cởi ra, nhưng như cố ý làm nhục cô, hắn chỉ cởi bỏ phần thân dưới của cô, để lại nửa phần trên vẫn còn dính nước lạnh buốt.
Lục Hàn Thâm nhìn cô, trên mặt không có chút cảm xúc nào, dùng thắt lưng trói hay tay cô vào đầu giường, bóp lấy cằm cô, cứng rắn nói: “Tư thế này của cô khiến tôi rất hứng thú.”
Nói xong, mở rộng hai chân cô, tiến vào bên trong mà không có bất cứ màn dạo đầu nào.
Đồng tử Cố Noãn co lại, cơn đau nhói khiến hai mắt cô tối sầm lại.
Nụ hôn thô bạo của hắn chặn lại tiếng hét sắp bật ra khỏi cổ họng cô.
“Đừng…buông tha cho tôi…đau…cầu xin anh.”
Cố Noãn bật khóc nức nở cầu xin, nhưng trả lời cô chỉ có sự điên cuồng giày vò của hắn.
Không có chút dịu dàng nào, chỉ có sự thô bạo và cưỡng đoạt.
Hắn bóp lấy mặt cô, cười lạnh: “Cố Minh Châu, thích cảm giác này không, tôi muốn cô phải nhớ rõ ràng.”
Cố tình tra tấn cô.
Cơn đau dữ dội như xé rách từ hạ thân truyền đến. Động tác thô bạo của hắn khiến Cố Noãn không thể nào chịu đựng được.
Hắn quá tàn nhẫn, hắn không muốn nhìn thấy cô có thể chịu được hay không, toàn thân băng lãnh, động tác ngày càng tàn nhẫn hơn.
Cố Noãn đau đến mức không còn sức để mở mắt, lông mi ướt đẫm và cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, giống như cô đang ở cánh cửa địa ngục bao trùm bóng tối vô tận và không ai có thể cứu được cô.
Cô khóc lóc cầu xin nhưng không được, loại đau đớn này chính là tê tâm liệt phế với những lời nói nhục mạ của hắn.
Đánh đánh mạnh vào tim cô hết lần này đến lần khác.
Giống như là… cô sẽ chết chỉ sau một giây.
Vì nó đã quá sức chịu đựng của cô, muốn chống cự giãy giụa cũng không còn chút sức lực nào.
Không biết qua bao lâu, một cái nóng bừng nơi hạ thể, bóng đen bao phủ đè trên thân cô rời đi, sau đó cô nghe thấy tiếng sột soạt bên tai.
Cố Noãn cắn môi, mái tóc dài thấm ướt sũng vì mồ hôi, miệng thở dốc mở mắt.
Cô yếu ớt nhìn bóng lưng của hắn.
Sau đó, cô nhắm mắt lại và chìm vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro