Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Rốt Cuộc Đã Xảy...
2024-08-31 00:39:06
Cố Noãn về tới nhà, nhận được tin nhắn hình ảnh của Mạnh Yến, nói là Hạ Lan Đông Khiêm cho cô ấy xem.
Hóa ra là vì ai đó chụp lại bức ảnh khi cô ở khách sạn của Thẩm Quân Châu mới chọc giận hắn như vậy.
Những cô không nghĩ ra, ai lại muốn hại cô.
Đêm qua Tiêu Mặc Thần không về nhà, Cố Noãn một giấc ngủ đến sáng.
Buổi sáng tỉnh lại trời đã bắt đầu mưa, tháng 11, trời trở lạnh, lại có mưa, thật lạnh.
Khi Cố Noãn đứng lên, đầu choáng váng, bụng đột nhiên đau đớn...
Cô nằm yên một chút, cơn đau dịu đi, cô rời khỏi giường, thay quần áo chuẩn bị đi về nhà lớn Tiêu gia, theo quy định của ông nội, tối thứ sáu sẽ đến Tiêu gia ăn cơm.
Cố Noãn cảm thấy mỗi tối thứ sáu đều thật khó khăn.
Cả ngày cô nhốt mình trong nhà kính để chăm sóc hoa, đến 5h chiều, Tiêu lão gia tử gọi điện đến nhắc nhở về nhà lớn ăn cơm.
Nghe xong điện thoại, Cố Noãn bấm số gọi cho Tiêu Mặc Thần, gọi mấy cuộc, hắn đều không nghe.
Nghĩ một lát, cô lại gọi cho Cảnh Dương.
"Phu nhân." - Cảnh Dương rất nhanh bắt máy.
"Trợ lý Dương, làm phiền anh nhắc nhở Tiêu tiên sinh một chút, buổi tối hôm nay là đến Tiêu gia ăn cơm."
"Vâng, phu nhân, tôi đã biết."
"Còn có... trợ lý Dương." - Cố Noãn ngập ngừng.
"Phu nhân, còn có việc gì sao?"
"Chuyện là túi xách của tôi để quên trên xe của Tiêu tiên sinh." - Cố Noãn nghĩ nghĩ: "Chính là chiếc Bentley màu đen, anh có thấy không?"
Chiếc xe đó bình thường là Cảnh Dương lái, nên hỏi hăn là không sai.
"Không có... lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại."
"Vậy làm phiền anh rồi."
Cố Noãn đón một chiếc xe đến Tiêu gia, cô dừng lại ở cách Tiêu gia gần một chút.
Cô xuống xe, ngồi ở ghế bên đường, chán nản lướt điện thoại. Tình toán nếu Tiêu Mặc Thần tan làm, lái xe đến đây cũng phải 6h30, kẹt xe thì cũng đến 7h.
Cô không thể vào Tiêu gia một mình khiến ông nội Tiêu hoài nghi được.
Vốn cô định đến Hưng Thịnh chờ hắn, nhưng nghĩ đến chuyện đêm hôm qua, hắn căm ghét cô đến cực điểm, nêu cô bén mảng đến công ty, có khi chỉ có sự châm chọc khiêu khích.
Cô vốn nghĩ mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn một chút, ai ngờ nó lạnh như băng.
Trời mưa cả ngày vừa tạnh, không khí khá lạnh, cô nắm chặt áo khoác, nhìn điện thoại đã bảy giờ tối.
Cố Noãn đứng lên, bụng bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô dùng tay nhẹ nhàng xoa vào bụng, buổi sáng cũng đau, nhưng không đau lắm, có thể chịu được. Cố Noãn nhẹ nhàng xoa bụng nói: "Các bảo bối, phải ngoan hiểu không? Hai đứa đang nghịch ngợm à?"
......
Một chiếc Bentley lái vào cửa lớn nhà họ Tiêu.
Cảnh Dương xuống xe, vừa rồi hắn vừa nhìn thấy một bóng người ngồi ở ghế nghỉ bên ngoài, trông khá giống phu nhân.
Nhưng có lẽ là nhìn nhầm.
Phu nhân đã gọi điện đến nhắc nhở nhị gia, cho nên có lẽ cô ấy đã đến đây trước.
Tiêu Mặc Thần bước xuống xe, trên người mặc âu phục, dáng người thẳng, tuấn tú bất phàm.
Dì Hà nhìn thấy Tiêu Mặc Thần tới, liền đi tới nói: "Thiếu gia, ngài đã trở về, lão gia một mực đang đợi ngài."
Dì Hà vừa nói vừa nhìn về phía sau lưng của Tiêu Mặc Thần.
Thiếu phu nhân sao không thấy đi cùng?
Tiêu Mặc Thần gật đầu đi lên lầu. Dì Hà nhìn mãi không thấy bóng dáng thiếu phu nhân đâu, liền hỏi Cảnh Dương: "Tiểu Dương, thiếu phu nhân đâu? Cô ấy không đến sao?"
Cảnh Dương có chút kinh ngạc: "Phu nhân, cô ấy... còn chưa tới?"
Tiêu Mặc Thần đi tới cầu thang, nghe được lời của dì Hà liền khựng lại, quay người lại, đi tới trước mặt dì Hà, cau mày nói: "Cô ấy còn chưa tới sao?"
Dì Hà lắc đầu: "Không, thiếu gia, thiếu phu nhân không phải cùng ngài về cùng nhau sao?"
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần lạnh đi: "Cô ấy sẽ đến ngay thôi, dì Hà, dì vào bếp chuẩn bị đi."
"À, vâng."
Tiêu Mặc Thần đi về phía cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt, lấy điện thoại di động ra và bấm số của cô.
Cố Noãn có chút kinh ngạc khi người gọi là Tiêu Mặc Thần, liền bắt máy: "Vâng, Tiêu tiên sinh."
"Cố Minh Châu, cô cố ý phải không? Cô cố ý không đến bữa tối để làm xấu mặt tôi? Cho cho ông nội mắng tôi phải không? Cô muốn đem ông nội ra dọa tôi, Cố Minh Châu, lá gan của cô không nhỏ."
Giọng nói giận dữ của hắn ta vang lên
Cố Noãn đứng dậy, gió lạnh thổi qua quần áo khiến cô có chút rung lên. Cô đã đợi anh ta một tiếng, sao cô không nhìn thấy xe anh ta lái đến?
Chẳng lẽ là bỏ sót rồi?
"Tôi biết rồi, Tiêu tiên sinh, tôi đến ngay."
Bên kia đột ngột cắt ngang, dường như là chán ghét đến độ không muốn nghe giọng nói của cô.
Cố Noãn hít mũi một cái vội vàng bắt một chiếc taxi đến trung tâm bách hóa gần nhất.
Cô cứ như vậy đi vào, sợ ông nội nghi ngờ.
Cố Noãn mua hai bình rượu, mỗi lần ăn cơm xong cô thường thấy ông nội uống hai ly rượu.
Còn có...
Cô mua cho Tiêu Mặc Thần một chiếc cà vạt.
Không hiểu sao khi đi ngang qua, nhìn thấy chiếc cà vạt này lại thấy nó rất thích hợp với anh ta.
Giá của nó thực sự khiến cô đau lòng. Nhưng mà...hắn đeo lên chắc sẽ rất đẹp.
Quay lại nhà họ Tiêu, nhìn thấy cô đến, dì Hà đã chạy đến vội vàng cầm lấy đồ trong tay cô: "Thiếu phu nhân, sao giờ cô mới đến? Lão gia và thiếu gia đang đợi cô."
Tiêu Mặc Thần chờ cô?
Đây có lẽ chỉ là một màn diễn trước ông nội Tiêu mà thôi.
Cố Noãn bước vào phòng ăn, nhìn bữa cơm thịnh soạn trên bàn, nhẹ giọng nói: "Ông nội, Mặc Thần, xin lỗi, con đến muộn."
Ông nội Tiêu mỉm cười: "Đến là tốt rồi, ông còn tưởng con đi cùng Mặc Thần đến."
Ánh mắt Cố Noãn rơi trên người Tiêu Mặc Thần, cô có thể tưởng tượng ở bàn ăn này đã từng xảy ra khói lửa không nhỏ, cô ngồi đối diện Tiêu Mặc Thần, mỉm cười nói với ông nội Tiêu: "Ông nội, con vừa mới ghé bách hóa chọn quà sinh nhật cho Mặc Thần, chọn đến quên thời gian nên đến trễ, ông nội đừng giận con...
"Hóa ra là đi chọn quà sinh nhật cho Mặc Thần, sao ông nội lại giận con chứ? Ông tưởng con và Mặc Thần cải nhau, nếu tiểu tử này dám bắt nạt con, con tìm ông nội, ông nội làm chủ cho con."
Cố Noãn cúi đầu cười xấu hố: "Mặc Thần sao có thể bắt nạt con, ông nội, chúng ta ăn cơm thôi, đồ ăn đã nguội cả rồi."
"Được được được."
Dì Hà cười híp mắt đi tới, múc một bát canh đặt trước mặt ông nội Tiêu: "Lão gia, thiếu phu nhân mua cho ngài hai bình rượu ngài thích uống nhất."
Ông nội Tiêu nhìn Cố Noãn cực kỳ hài lòng nói: "Minh Châu, con tới nhà ăn cơm không cần phải mua sắm gì cả, ông nội ở đây có rất nhiều, chỉ cần con và Mặc Thần sống với nhau thật tốt, ông nội liền vui vẻ."
Cố Noãn cũng không ngờ rượu cô chọn lại là rượu ông nội thích. Dù vậy, trên môi cô vẫn nở nụ cười điềm tĩnh.
Cố Noãn liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Thần, mỉm cười: "Ông nội, tụi con rất tốt."
Ông nội Tiêu trừng mắt nhìn Tiêu Mặc Thần nói: "Mặc Thần, còn không gắp cho Minh Châu mấy món con bé thích ăn, đừng có ngồi ăn một mình."
Tiêu Mặc Thần ngẩng đầu, nhìn nụ cười trên mặt của Cố Noãn, càng ngày càng cảm thấy cô ta thật đạo đức giả, lấy lòng ông nội, loại rượu ông nội yêu thích cũng nắm rõ, còn biết rõ về sinh nhật của hắn.
Quả nhiên là tâm cơ.
Nhưng hắn không thể không nghe lời ông nội, đưa đũa lên kẹp đồ ăn đặt vào chén cô, còn cô có thích hay không thì không quan trọng.
Cố Noãn nhìn ra hắn có bao nhiêu miễn cưỡng.
Cô bị dị ứng hải sản.
Hơn nữa, cô đang mang thai cho nên nghe mùi hải sản liền khó chịu.
Nhưng bây giờ càng không thể không ăn, Cố Noãn cắn răng ăn một miếng, ăn một miếng chắc là sẽ không sao.
Ăn cơm xong, Cố Noãn được Tiêu lão gia tử gọi vào thư phòng.
"Minh Châu, tấm thẻ này là cho con."
Cố Noãn vội xua tay: "Ông nội, tấm thẻ này con không lấy được."
"Ông nội cho thì con cứ cầm đi, thẻ này, chính là cho cháu dâu của ta." - Ông nội Tiêu giả bộ tức giận.
Thấy ông nội không vui, Cố Noãn không dám từ chối, liền nghĩ cứ nhận lấy, sau đó đưa cho Tiêu Mặc Thần gửi lại cho ông nội.
"Cảm ơn ông nội."
"Sao lại khách khí với ông nội làm gì?" - Tiêu lão gia tử nói: "Một lát nữa sẽ để quản gia liên hệ con, đem biệt thự
Cảnh Uyển sang tên cho con."
Cố Noãn mở to mắt, lắc đầu: "Ông nội, thẻ con có thể giữ, nhưng căn biệt thự thì không thể."
"Minh Châu, ông biết con là một đứa trẻ ngoan, ta cũng biết Mặc Thần đối với con không tốt, tính khí của nó sao ta còn không biết?"
Tiêu lão gia tử không cho cô cơ hội từ chối.
Cố Noãn rời khỏi thư phòng và đi xuống tầng dưới.
Nhìn thấy Tiêu Mặc Thần dường như đang đợi cô.
Hắn đứng cách cô nửa mét, nhìn chằm chằm cô, tiến tới một bước, cúi người nói nhỏ vào tai cô: "Cô lại lên đó cáo trạng với ông nội tôi à?"
Cố Noãn lắc đầu: "Không có, thật không có, anh hiểu nhầm rồi."
"Hiểu nhầm?" - Hắn cười lạnh một tiếng: "Cố Minh Châu, những việc cô làm thật ghê tởm, làm hại Tử An có thể cả đời không tỉnh lại, bây giờ còn đến dỗ dành ông nội cho cô cổ phần của Hưng Thịnh... Cô đúng là kẻ vì tiền mà thủ đoạn gì cũng không từ, nếu tôi cho ông nội xem tấm hình đó, cô lén lút tôi ra ngoài câu dẫn đàn ông...."
Cố Noãn hoàn toàn bị sốc trước những gì anh ta nói.
Cô nắm chặt ngón tay... làm hại Tử An có thể cả đời không tỉnh lại...
Mà cô không biết Tử An là ai?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ trước đây Cố Minh Châu đã làm điều gì đó sao?
Tiêu Mặc Thần vung tay siết lấy cổ tay cô, hung hăng dùng sức.
Cố Noãn cau mày đau đớn: "Tôi..tôi... có thể giải thích... bức ảnh đó chỉ là hiểu nhầm."
"Được, cô giải thích đi, mặc y phục nam nhân, cùng hắn đi vào một phòng khách sạn, là hiểu nhầm?"
Hóa ra là vì ai đó chụp lại bức ảnh khi cô ở khách sạn của Thẩm Quân Châu mới chọc giận hắn như vậy.
Những cô không nghĩ ra, ai lại muốn hại cô.
Đêm qua Tiêu Mặc Thần không về nhà, Cố Noãn một giấc ngủ đến sáng.
Buổi sáng tỉnh lại trời đã bắt đầu mưa, tháng 11, trời trở lạnh, lại có mưa, thật lạnh.
Khi Cố Noãn đứng lên, đầu choáng váng, bụng đột nhiên đau đớn...
Cô nằm yên một chút, cơn đau dịu đi, cô rời khỏi giường, thay quần áo chuẩn bị đi về nhà lớn Tiêu gia, theo quy định của ông nội, tối thứ sáu sẽ đến Tiêu gia ăn cơm.
Cố Noãn cảm thấy mỗi tối thứ sáu đều thật khó khăn.
Cả ngày cô nhốt mình trong nhà kính để chăm sóc hoa, đến 5h chiều, Tiêu lão gia tử gọi điện đến nhắc nhở về nhà lớn ăn cơm.
Nghe xong điện thoại, Cố Noãn bấm số gọi cho Tiêu Mặc Thần, gọi mấy cuộc, hắn đều không nghe.
Nghĩ một lát, cô lại gọi cho Cảnh Dương.
"Phu nhân." - Cảnh Dương rất nhanh bắt máy.
"Trợ lý Dương, làm phiền anh nhắc nhở Tiêu tiên sinh một chút, buổi tối hôm nay là đến Tiêu gia ăn cơm."
"Vâng, phu nhân, tôi đã biết."
"Còn có... trợ lý Dương." - Cố Noãn ngập ngừng.
"Phu nhân, còn có việc gì sao?"
"Chuyện là túi xách của tôi để quên trên xe của Tiêu tiên sinh." - Cố Noãn nghĩ nghĩ: "Chính là chiếc Bentley màu đen, anh có thấy không?"
Chiếc xe đó bình thường là Cảnh Dương lái, nên hỏi hăn là không sai.
"Không có... lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại."
"Vậy làm phiền anh rồi."
Cố Noãn đón một chiếc xe đến Tiêu gia, cô dừng lại ở cách Tiêu gia gần một chút.
Cô xuống xe, ngồi ở ghế bên đường, chán nản lướt điện thoại. Tình toán nếu Tiêu Mặc Thần tan làm, lái xe đến đây cũng phải 6h30, kẹt xe thì cũng đến 7h.
Cô không thể vào Tiêu gia một mình khiến ông nội Tiêu hoài nghi được.
Vốn cô định đến Hưng Thịnh chờ hắn, nhưng nghĩ đến chuyện đêm hôm qua, hắn căm ghét cô đến cực điểm, nêu cô bén mảng đến công ty, có khi chỉ có sự châm chọc khiêu khích.
Cô vốn nghĩ mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn một chút, ai ngờ nó lạnh như băng.
Trời mưa cả ngày vừa tạnh, không khí khá lạnh, cô nắm chặt áo khoác, nhìn điện thoại đã bảy giờ tối.
Cố Noãn đứng lên, bụng bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô dùng tay nhẹ nhàng xoa vào bụng, buổi sáng cũng đau, nhưng không đau lắm, có thể chịu được. Cố Noãn nhẹ nhàng xoa bụng nói: "Các bảo bối, phải ngoan hiểu không? Hai đứa đang nghịch ngợm à?"
......
Một chiếc Bentley lái vào cửa lớn nhà họ Tiêu.
Cảnh Dương xuống xe, vừa rồi hắn vừa nhìn thấy một bóng người ngồi ở ghế nghỉ bên ngoài, trông khá giống phu nhân.
Nhưng có lẽ là nhìn nhầm.
Phu nhân đã gọi điện đến nhắc nhở nhị gia, cho nên có lẽ cô ấy đã đến đây trước.
Tiêu Mặc Thần bước xuống xe, trên người mặc âu phục, dáng người thẳng, tuấn tú bất phàm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dì Hà nhìn thấy Tiêu Mặc Thần tới, liền đi tới nói: "Thiếu gia, ngài đã trở về, lão gia một mực đang đợi ngài."
Dì Hà vừa nói vừa nhìn về phía sau lưng của Tiêu Mặc Thần.
Thiếu phu nhân sao không thấy đi cùng?
Tiêu Mặc Thần gật đầu đi lên lầu. Dì Hà nhìn mãi không thấy bóng dáng thiếu phu nhân đâu, liền hỏi Cảnh Dương: "Tiểu Dương, thiếu phu nhân đâu? Cô ấy không đến sao?"
Cảnh Dương có chút kinh ngạc: "Phu nhân, cô ấy... còn chưa tới?"
Tiêu Mặc Thần đi tới cầu thang, nghe được lời của dì Hà liền khựng lại, quay người lại, đi tới trước mặt dì Hà, cau mày nói: "Cô ấy còn chưa tới sao?"
Dì Hà lắc đầu: "Không, thiếu gia, thiếu phu nhân không phải cùng ngài về cùng nhau sao?"
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần lạnh đi: "Cô ấy sẽ đến ngay thôi, dì Hà, dì vào bếp chuẩn bị đi."
"À, vâng."
Tiêu Mặc Thần đi về phía cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt, lấy điện thoại di động ra và bấm số của cô.
Cố Noãn có chút kinh ngạc khi người gọi là Tiêu Mặc Thần, liền bắt máy: "Vâng, Tiêu tiên sinh."
"Cố Minh Châu, cô cố ý phải không? Cô cố ý không đến bữa tối để làm xấu mặt tôi? Cho cho ông nội mắng tôi phải không? Cô muốn đem ông nội ra dọa tôi, Cố Minh Châu, lá gan của cô không nhỏ."
Giọng nói giận dữ của hắn ta vang lên
Cố Noãn đứng dậy, gió lạnh thổi qua quần áo khiến cô có chút rung lên. Cô đã đợi anh ta một tiếng, sao cô không nhìn thấy xe anh ta lái đến?
Chẳng lẽ là bỏ sót rồi?
"Tôi biết rồi, Tiêu tiên sinh, tôi đến ngay."
Bên kia đột ngột cắt ngang, dường như là chán ghét đến độ không muốn nghe giọng nói của cô.
Cố Noãn hít mũi một cái vội vàng bắt một chiếc taxi đến trung tâm bách hóa gần nhất.
Cô cứ như vậy đi vào, sợ ông nội nghi ngờ.
Cố Noãn mua hai bình rượu, mỗi lần ăn cơm xong cô thường thấy ông nội uống hai ly rượu.
Còn có...
Cô mua cho Tiêu Mặc Thần một chiếc cà vạt.
Không hiểu sao khi đi ngang qua, nhìn thấy chiếc cà vạt này lại thấy nó rất thích hợp với anh ta.
Giá của nó thực sự khiến cô đau lòng. Nhưng mà...hắn đeo lên chắc sẽ rất đẹp.
Quay lại nhà họ Tiêu, nhìn thấy cô đến, dì Hà đã chạy đến vội vàng cầm lấy đồ trong tay cô: "Thiếu phu nhân, sao giờ cô mới đến? Lão gia và thiếu gia đang đợi cô."
Tiêu Mặc Thần chờ cô?
Đây có lẽ chỉ là một màn diễn trước ông nội Tiêu mà thôi.
Cố Noãn bước vào phòng ăn, nhìn bữa cơm thịnh soạn trên bàn, nhẹ giọng nói: "Ông nội, Mặc Thần, xin lỗi, con đến muộn."
Ông nội Tiêu mỉm cười: "Đến là tốt rồi, ông còn tưởng con đi cùng Mặc Thần đến."
Ánh mắt Cố Noãn rơi trên người Tiêu Mặc Thần, cô có thể tưởng tượng ở bàn ăn này đã từng xảy ra khói lửa không nhỏ, cô ngồi đối diện Tiêu Mặc Thần, mỉm cười nói với ông nội Tiêu: "Ông nội, con vừa mới ghé bách hóa chọn quà sinh nhật cho Mặc Thần, chọn đến quên thời gian nên đến trễ, ông nội đừng giận con...
"Hóa ra là đi chọn quà sinh nhật cho Mặc Thần, sao ông nội lại giận con chứ? Ông tưởng con và Mặc Thần cải nhau, nếu tiểu tử này dám bắt nạt con, con tìm ông nội, ông nội làm chủ cho con."
Cố Noãn cúi đầu cười xấu hố: "Mặc Thần sao có thể bắt nạt con, ông nội, chúng ta ăn cơm thôi, đồ ăn đã nguội cả rồi."
"Được được được."
Dì Hà cười híp mắt đi tới, múc một bát canh đặt trước mặt ông nội Tiêu: "Lão gia, thiếu phu nhân mua cho ngài hai bình rượu ngài thích uống nhất."
Ông nội Tiêu nhìn Cố Noãn cực kỳ hài lòng nói: "Minh Châu, con tới nhà ăn cơm không cần phải mua sắm gì cả, ông nội ở đây có rất nhiều, chỉ cần con và Mặc Thần sống với nhau thật tốt, ông nội liền vui vẻ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Noãn cũng không ngờ rượu cô chọn lại là rượu ông nội thích. Dù vậy, trên môi cô vẫn nở nụ cười điềm tĩnh.
Cố Noãn liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Thần, mỉm cười: "Ông nội, tụi con rất tốt."
Ông nội Tiêu trừng mắt nhìn Tiêu Mặc Thần nói: "Mặc Thần, còn không gắp cho Minh Châu mấy món con bé thích ăn, đừng có ngồi ăn một mình."
Tiêu Mặc Thần ngẩng đầu, nhìn nụ cười trên mặt của Cố Noãn, càng ngày càng cảm thấy cô ta thật đạo đức giả, lấy lòng ông nội, loại rượu ông nội yêu thích cũng nắm rõ, còn biết rõ về sinh nhật của hắn.
Quả nhiên là tâm cơ.
Nhưng hắn không thể không nghe lời ông nội, đưa đũa lên kẹp đồ ăn đặt vào chén cô, còn cô có thích hay không thì không quan trọng.
Cố Noãn nhìn ra hắn có bao nhiêu miễn cưỡng.
Cô bị dị ứng hải sản.
Hơn nữa, cô đang mang thai cho nên nghe mùi hải sản liền khó chịu.
Nhưng bây giờ càng không thể không ăn, Cố Noãn cắn răng ăn một miếng, ăn một miếng chắc là sẽ không sao.
Ăn cơm xong, Cố Noãn được Tiêu lão gia tử gọi vào thư phòng.
"Minh Châu, tấm thẻ này là cho con."
Cố Noãn vội xua tay: "Ông nội, tấm thẻ này con không lấy được."
"Ông nội cho thì con cứ cầm đi, thẻ này, chính là cho cháu dâu của ta." - Ông nội Tiêu giả bộ tức giận.
Thấy ông nội không vui, Cố Noãn không dám từ chối, liền nghĩ cứ nhận lấy, sau đó đưa cho Tiêu Mặc Thần gửi lại cho ông nội.
"Cảm ơn ông nội."
"Sao lại khách khí với ông nội làm gì?" - Tiêu lão gia tử nói: "Một lát nữa sẽ để quản gia liên hệ con, đem biệt thự
Cảnh Uyển sang tên cho con."
Cố Noãn mở to mắt, lắc đầu: "Ông nội, thẻ con có thể giữ, nhưng căn biệt thự thì không thể."
"Minh Châu, ông biết con là một đứa trẻ ngoan, ta cũng biết Mặc Thần đối với con không tốt, tính khí của nó sao ta còn không biết?"
Tiêu lão gia tử không cho cô cơ hội từ chối.
Cố Noãn rời khỏi thư phòng và đi xuống tầng dưới.
Nhìn thấy Tiêu Mặc Thần dường như đang đợi cô.
Hắn đứng cách cô nửa mét, nhìn chằm chằm cô, tiến tới một bước, cúi người nói nhỏ vào tai cô: "Cô lại lên đó cáo trạng với ông nội tôi à?"
Cố Noãn lắc đầu: "Không có, thật không có, anh hiểu nhầm rồi."
"Hiểu nhầm?" - Hắn cười lạnh một tiếng: "Cố Minh Châu, những việc cô làm thật ghê tởm, làm hại Tử An có thể cả đời không tỉnh lại, bây giờ còn đến dỗ dành ông nội cho cô cổ phần của Hưng Thịnh... Cô đúng là kẻ vì tiền mà thủ đoạn gì cũng không từ, nếu tôi cho ông nội xem tấm hình đó, cô lén lút tôi ra ngoài câu dẫn đàn ông...."
Cố Noãn hoàn toàn bị sốc trước những gì anh ta nói.
Cô nắm chặt ngón tay... làm hại Tử An có thể cả đời không tỉnh lại...
Mà cô không biết Tử An là ai?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ trước đây Cố Minh Châu đã làm điều gì đó sao?
Tiêu Mặc Thần vung tay siết lấy cổ tay cô, hung hăng dùng sức.
Cố Noãn cau mày đau đớn: "Tôi..tôi... có thể giải thích... bức ảnh đó chỉ là hiểu nhầm."
"Được, cô giải thích đi, mặc y phục nam nhân, cùng hắn đi vào một phòng khách sạn, là hiểu nhầm?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro