Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Sâu sắc hơn cả...
2024-08-31 00:39:06
10h tối, Tiêu Mặc Thần sau khi đưa Cố Noãn về nhà thì quay về khách sạn.
NOVEL TOON
Cảnh Dương sáng nay tới, gõ cửa bước vào: “Nhị gia... Hứa tiểu thư đến rồi.
Tiêu Mặc Thần đứng bên cửa sổ, trên tay cầm ly rượu đỏ, màu sắc quyến rũ khiến những ngón tay của anh nổi bật rõ ràng. Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt “ừm” một tiếng, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Hứa Tử An bước vào, nhìn thấy bóng lưng cao thẳng kia, cô ta bước tới ôm anh từ phía sau: “Mặc Thần.”
Giọng điệu của anh rất nhạt: “Tử An, tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng”
Thanh âm Hứa Tử An nghẹn ngào nức nở: “Mặc Thần, em biết em sai rồi, em chỉ là sợ hãi, sợ mất đi anh. Mặc Thần, anh đừng rời xa em được không? Chúng ta đã đính hôn rồi, đừng bỏ rơi em.”
“Tử An, nếu cô về sau xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ nhớ đến ân tình cô đã từng cứu tôi, tận tình giúp đỡ cô.” - Tiêu Mặc Thần xoay người, đẩy tay Hứa Tử An ra.
Hứa Tử An có chút khẩn trương, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước: “Mặc Thần...
Tiêu Mặc Thần uống hết rượu trong ly, mặt không chút cảm xúc: “Tôi sẽ cho cô một tấm thẻ, cô có thể tiếp tục sống cuộc sống mà cô thích, cũng sẽ giúp Hứa gia. Hứa Quân nhìn mặt mũi của tôi cũng sẽ không làm khó cô. Ở Hứa gia sẽ không có ai dám ức hiếp cô.”
“Mặc Thần, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em có được không, em biết anh chỉ là nhất thời tức giận.” - Cô ta ôm chặt lấy cánh tay của anh, gương mặt trang điểm tinh xảo đầy nước mắt và trông thật đáng thương.
Tiêu Mặc Thần cho tới bây giờ đều không ngờ rằng, người trong lòng hắn, cô gái đơn thuần xinh đẹp cứu được hắn, bây giờ lại biến thành bộ dạng nữ nhân tham hư vinh, tính toán nham hiểm.
Đôi mắt Tiêu Mặc Thần nheo lại...
“Tử An, tôi không thích cô, tôi nghĩ lời tôi nói đã rất rõ ràng rồi, tôi rất cảm kích cô đã cứu tôi...phần tình nghĩa này tôi sẽ không quên, Tử An, cô về A thành đi tôi sẽ cho Cảnh Dương đưa cô về.”
“Em không muốn, em không về.” - Hứa Tử An không thể tin được, ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Mặc Thần, cuối cùng vô lực quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa: “Không, người anh yêu là em... anh chỉ nhất thời tức giận... Mặc Thần, tha thứ cho em đi... đó không phải là lỗi của em...những đám phóng viên đó viết linh tinh... không phải là do em nói ra ngoài.”
Năm năm qua, Tiêu Mặc Thần cho Hứa Tử An cuộc sống rất tốt, nhưng đối với cô ta rất lạnh nhạt, nhất là khi điều tra ra, năm năm trước chính cô ta mua phóng viên đưa tin tức, ông nội Tiêu xem tin tức mới biết Tiêu Mặc Thần cùng ‘Cố Minh Châu đã sớm xa nhau.
Chỉ là cô ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị Tiêu Mặc Thần điều tra ra.
“Mặc Thần... đây không phải là sự thật... người anh yêu là em... em biết anh tức giận vì chuyện năm đó... em sẽ đợi đến khi anh nguôi giận... làm ơn đừng đuổi em đi. Em không muốn làm đại tiểu thư Hứa gia... em cũng không muốn anh phải cưới em... em chỉ muốn ở bên cạnh anh, yên lặng ở phía sau anh là được.”
Tiêu Mặc Thần hung hăng siết chặt tay cô ta, Hứa Tử An nhìn ánh mắt nham hiểm của anh ta, không dám mở miệng.
Giọng nói Tiêu Mặc Thần trở nên băng lãnh: “Tử An, đừng làm mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi.
Hứa Tử An nghẹn ngào, Tiêu Mặc Thần hất tay cô ta ra. Lòng bàn tay cô ta siết chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cô ta xoa xoa khóe mắt ngập nước mắt, kéo ra một nụ cười ôn nhu: “Mặc Thần, em sẽ không quấy rầy anh... em sẽ chờ anh...”
Hứa Tử An rời khỏi khách sạn, nụ cười trên mỗi biến mất, cô ta nắm chặt tay, tất cả là lỗi của Cố Noãn. Đã rời đi năm năm, vậy mà bây giờ lại đến cướp người của cô ta, Mặc Thần là của cô ta, không ai có thể cướp được.
Trong mắt Hứa Tử An lộ ra tia hung ác, sau lưng vang lên một giọng nói: “Hứa tiểu thư.”
Hứa Tử An xoay người, nhìn Cảnh Dương, đôi mắt lập tức phủ đầy sương mù, giọng nói nghẹn ngào: “Trợ lý Dương.”
Cảnh Dương cau mày: “Hứa tiểu thư, cô ở đây đợi, tôi đi lấy xe, Nhị gia có lệnh cho tôi đưa cô quay về.
Hứa Tử An lắc đầu: “Tôi không có nơi nào để đi, hôm nay tôi mới xuống máy bay liền chạy đến đây. Trợ lý Dương, tôi có thể ở khách sạn này một đêm được không?”
Đôi mắt đẫm lệ nhìn Cảnh Dương.
Cảnh Dương khó xử, Nhị gia ra lệnh đưa Hứa tiểu thư rời đi, nếu để cô ấy ở lại nơi này...
Nhìn thấy sự do dự của Cảnh Dương, Hứa Tử An cảm thấy tìm được lỗ hỏng, liền òa khóc: “Trợ lý Dương, ngày mai tôi sẽ rời đi, sẽ không làm phiền Mặc Thần..làm ơn... hãy cho tôi ở gần anh ấy một chút.”
“Được rồi, Hứa tiểu thư, cô đi với tôi.”
Cảnh Dương dẫn cô ta đi vào khách sạn.“Trợ lý Dương, anh vẫn luôn đi theo Mặc Thần, vì cái gì... anh ấy vẫn luôn yêu tôi, lúc tôi hôn mê anh ta đợi lâu như vậy... anh ấy còn nói sẽ cưới tôi... tôi không yêu cầu anh ấy phải cưới tôi..tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy... tại sao bây giờ lại thành ra thế này.
Cảnh Dương cắt đứt lời nói của Hưa Tử An: “Hứa tiểu thư, tất cả những chiêu trò mà cô làm sau lưng Nhị gia ngài ấy đều biết hết, chỉ là không thèm vạch trần cô mà thôi. Ngài ấy cảm kích cô vì ơn cứu mạng, trong lòng ngài ấy không muốn tin tưởng những chuyện đó là cô làm dù sao cô từng là một hình tượng đơn thuần tốt đẹp nhất. Tôi hy vọng Hứa tiểu thư không nên phá hỏng... hình tượng của cô trong lòng Nhị gia... tránh cho ngài ấy mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng với cô.
Hứa Tử An ủy khuất nói: “Trợ lý Dương... chuyện trên báo thật sự... không phải tôi..”
Cảnh Dương nhếch môi: “Hứa tiểu thư, cô biết rõ tôi đang nói cái gì.
Hứa Tử An giật mình, cười sượng: “Thật sự tôi không biết anh đang nói cái gì, nhất định là có nhiều chuyện đã khiến trợ lý Dương hiểu nhầm."
Cảnh Dương đưa cô ta đến cửa ra vào của phòng khách sạn: “Hứa tiểu thư, nhị gia biết tất cả những chuyện này. Cô cố tình cắt cổ tay tự sát và mua bác sĩ nói về tình trạng của mình, dùng hai cái điện thoại để gọi cho phu nhân, cô cho là Nhị gia không biết sao? Ngài ấy chỉ là không muốn tin rằng cô lại là loại người toan tính như vậy. Cô biết rõ phu nhân không phải là Cố Minh Châu, còn giả vờ không biết, để cho Nhị gia hiểu lầm phu nhân lâu như vậy. Hứa tiểu thư, tâm cơ của cô đúng là thật sâu.
“Hứa tiểu thư, đêm nay cứ ở lại đây. Sáng mai tôi sẽ đưa cô về A thành”
Cảnh Dương nói xong liền rời đi.
Hứa Tử An mở cửa, lưng tựa lên ván cửa, vô lực tụt xuống... Mặc Thần... Tiêu Mặc Thần vậy mà đều biết tất cả.
Đêm khuya.
Tiêu Mặc Thần đưa tay ra trước cửa sổ, nhớ đến cậu bé nắm tay bảo mẫu đi vào căn hộ của Cố Noãn, đó là con trai của anh... dù đã xem hình rất nhiều lần... nhưng khi thấy trực diện, cảm xúc mới dâng trào.
Cảnh Dương gõ cửa đi vào: “Nhị gia, tôi đã sắp xếp cho Hứa tiểu thư ở lại khách sạn, ngày mai sẽ đưa cô ấy về...
Tiêu Mặc Thần gật đầu một cái.
Cảnh Dương cảm thán nhìn Tiêu Mặc Thần.
Không ai biết rõ hơn hẳn về Nhị gia đã trải qua chuyện gì năm năm qua, sau khi nhìn rõ tâm cơ của Hứa Tử An... anh ấy một mực không dám tin, cũng cảm thấy bị giễu cợt... rất lâu Hứa Tử An trong lòng Nhị gia chính là sự tồn tại tốt đẹp nhất... đó là một sự khẳng định.
Nhưng tất cả những điều đó đều do Hứa Tử An giả trang mà ra.
Nó còn khiến sự hiểu nhầm giữa Nhị gia và phu nhân trở nên sâu sắc hơn.
Cảnh Dương thở dài một hơi cúi đầu nói: “Nhị gia, ngài nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiêu Mặc Thần nhìn ra bóng đêm đen kịt cửa sổ, châm một điếu thuốc, có lẽ, anh và Cổ Noãn chính là có duyên không phận... anh không thể không thừa nhận, đối với Cổ Noãn... anh có một cảm giác...sâu sắc hơn cả tình yêu nam nữ.
Và cũng có rất nhiều... tội lỗi.
Chính anh đã sai lầm ngay từ đầu khi nhận nhầm cô ở sàn đấu giá và khiến cuộc sống của cô như địa ngục.
Bởi vì Tử An, anh không ngừng trả thù cô, nên khi biết cô không phải là Cố Minh Châu, chỉ có chính anh mới biết trái tim đã đau đớn đến nhường nào.
Nhưng mà chính anh đã hủy hoại cô.
Khi biết tin cô có thai, điều đầu tiên anh nghĩ tới, chính là muốn phá bỏ đứa bé.
Nhưng khi anh nhìn thấy cô quan tâm đến đứa bé trong bụng, anh lại lưỡng lự... đó là lần đầu tiên anh do dự đối với cô.
Cuối cùng, anh vẫn muốn giữ lại con.
Và chính anh cũng mong mỏi sự ra đời của các con... thật may, Bảo Bảo và Bối Bối đã ra đời.
Anh là người kinh doanh và chưa bao giờ lương thiện.
Anh biết rõ cuộc gọi kia của cô có thể không kích động đến mức khiến Tử An phải cắt cổ tay tự sát, nhưng chính là do anh không tin tưởng cô, nhưng khi cái tát giáng xuống, nhìn thấy cô ngã xuống trước mặt anh, máu chảy từ hạ thân, cô cố gắng van xin anh...
Toàn thân anh không ngừng run rẩy.Không phải là anh không muốn tin cô, anh chỉ không dám phá bỏ lời thề với Hứa Tử An. Anh đã thề sẽ chỉ yêu người đã cứu anh từ dòng nước, tìm được Hứa Tử An, người anh yêu chỉ có thể là Hứa Tử An, anh làm sao có thể yêu cô gái khác?
Ban đầu cưới cô chỉ vì muốn trả thù, nhưng dần dần, anh đã đánh mất trái tim của chính mình.
Không biết đến điếu thuốc thứ mấy, làn khói nhàn nhạt phả ra, dần che phủ gương mặt tuấn tú của anh.
Những ngày đầu cô rời khỏi A thành, anh chợt nhận ra người phụ nữ này thật sự khiến anh quan tâm và lo lắng nhiều hơn anh nghĩ.
Anh nhanh chóng truy tìm được cô đã đến N thành, khi biết cô không tìm được việc làm, anh đã sắp xếp một người bạn trên thương trường thu mua AR, cho người đưa cô vào AR làm việc, năm năm qua... cứ vài ngày sẽ có cấp dưới báo cáo tin tức về cô ấy.
Anh muốn đi tìm cô, anh muốn cho cô một cuộc sống yên ổn không cần lo nghĩ, nhưng anh làm không được, lúc đó anh và Hứa Tử An đã đính hôn, và anh không dám đi tìm cô.
Nghĩ đến cái tát khiến ánh mắt của cô bình tĩnh ký vào thỏa thuận ly hôn, anh biết cô không bao giờ tha thứ cho anh.
Trong năm năm qua, bên cạnh cô không thiếu nam nhân theo đuổi, anh đã giải quyết từng kẻ một.
Cho dù anh không có được cô, anh cũng không thể chấp nhận việc có một người đàn ông khác ở bên cạnh cô.
NOVEL TOON
Cảnh Dương sáng nay tới, gõ cửa bước vào: “Nhị gia... Hứa tiểu thư đến rồi.
Tiêu Mặc Thần đứng bên cửa sổ, trên tay cầm ly rượu đỏ, màu sắc quyến rũ khiến những ngón tay của anh nổi bật rõ ràng. Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt “ừm” một tiếng, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Hứa Tử An bước vào, nhìn thấy bóng lưng cao thẳng kia, cô ta bước tới ôm anh từ phía sau: “Mặc Thần.”
Giọng điệu của anh rất nhạt: “Tử An, tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng”
Thanh âm Hứa Tử An nghẹn ngào nức nở: “Mặc Thần, em biết em sai rồi, em chỉ là sợ hãi, sợ mất đi anh. Mặc Thần, anh đừng rời xa em được không? Chúng ta đã đính hôn rồi, đừng bỏ rơi em.”
“Tử An, nếu cô về sau xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ nhớ đến ân tình cô đã từng cứu tôi, tận tình giúp đỡ cô.” - Tiêu Mặc Thần xoay người, đẩy tay Hứa Tử An ra.
Hứa Tử An có chút khẩn trương, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước: “Mặc Thần...
Tiêu Mặc Thần uống hết rượu trong ly, mặt không chút cảm xúc: “Tôi sẽ cho cô một tấm thẻ, cô có thể tiếp tục sống cuộc sống mà cô thích, cũng sẽ giúp Hứa gia. Hứa Quân nhìn mặt mũi của tôi cũng sẽ không làm khó cô. Ở Hứa gia sẽ không có ai dám ức hiếp cô.”
“Mặc Thần, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em có được không, em biết anh chỉ là nhất thời tức giận.” - Cô ta ôm chặt lấy cánh tay của anh, gương mặt trang điểm tinh xảo đầy nước mắt và trông thật đáng thương.
Tiêu Mặc Thần cho tới bây giờ đều không ngờ rằng, người trong lòng hắn, cô gái đơn thuần xinh đẹp cứu được hắn, bây giờ lại biến thành bộ dạng nữ nhân tham hư vinh, tính toán nham hiểm.
Đôi mắt Tiêu Mặc Thần nheo lại...
“Tử An, tôi không thích cô, tôi nghĩ lời tôi nói đã rất rõ ràng rồi, tôi rất cảm kích cô đã cứu tôi...phần tình nghĩa này tôi sẽ không quên, Tử An, cô về A thành đi tôi sẽ cho Cảnh Dương đưa cô về.”
“Em không muốn, em không về.” - Hứa Tử An không thể tin được, ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Mặc Thần, cuối cùng vô lực quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa: “Không, người anh yêu là em... anh chỉ nhất thời tức giận... Mặc Thần, tha thứ cho em đi... đó không phải là lỗi của em...những đám phóng viên đó viết linh tinh... không phải là do em nói ra ngoài.”
Năm năm qua, Tiêu Mặc Thần cho Hứa Tử An cuộc sống rất tốt, nhưng đối với cô ta rất lạnh nhạt, nhất là khi điều tra ra, năm năm trước chính cô ta mua phóng viên đưa tin tức, ông nội Tiêu xem tin tức mới biết Tiêu Mặc Thần cùng ‘Cố Minh Châu đã sớm xa nhau.
Chỉ là cô ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị Tiêu Mặc Thần điều tra ra.
“Mặc Thần... đây không phải là sự thật... người anh yêu là em... em biết anh tức giận vì chuyện năm đó... em sẽ đợi đến khi anh nguôi giận... làm ơn đừng đuổi em đi. Em không muốn làm đại tiểu thư Hứa gia... em cũng không muốn anh phải cưới em... em chỉ muốn ở bên cạnh anh, yên lặng ở phía sau anh là được.”
Tiêu Mặc Thần hung hăng siết chặt tay cô ta, Hứa Tử An nhìn ánh mắt nham hiểm của anh ta, không dám mở miệng.
Giọng nói Tiêu Mặc Thần trở nên băng lãnh: “Tử An, đừng làm mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi.
Hứa Tử An nghẹn ngào, Tiêu Mặc Thần hất tay cô ta ra. Lòng bàn tay cô ta siết chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cô ta xoa xoa khóe mắt ngập nước mắt, kéo ra một nụ cười ôn nhu: “Mặc Thần, em sẽ không quấy rầy anh... em sẽ chờ anh...”
Hứa Tử An rời khỏi khách sạn, nụ cười trên mỗi biến mất, cô ta nắm chặt tay, tất cả là lỗi của Cố Noãn. Đã rời đi năm năm, vậy mà bây giờ lại đến cướp người của cô ta, Mặc Thần là của cô ta, không ai có thể cướp được.
Trong mắt Hứa Tử An lộ ra tia hung ác, sau lưng vang lên một giọng nói: “Hứa tiểu thư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tử An xoay người, nhìn Cảnh Dương, đôi mắt lập tức phủ đầy sương mù, giọng nói nghẹn ngào: “Trợ lý Dương.”
Cảnh Dương cau mày: “Hứa tiểu thư, cô ở đây đợi, tôi đi lấy xe, Nhị gia có lệnh cho tôi đưa cô quay về.
Hứa Tử An lắc đầu: “Tôi không có nơi nào để đi, hôm nay tôi mới xuống máy bay liền chạy đến đây. Trợ lý Dương, tôi có thể ở khách sạn này một đêm được không?”
Đôi mắt đẫm lệ nhìn Cảnh Dương.
Cảnh Dương khó xử, Nhị gia ra lệnh đưa Hứa tiểu thư rời đi, nếu để cô ấy ở lại nơi này...
Nhìn thấy sự do dự của Cảnh Dương, Hứa Tử An cảm thấy tìm được lỗ hỏng, liền òa khóc: “Trợ lý Dương, ngày mai tôi sẽ rời đi, sẽ không làm phiền Mặc Thần..làm ơn... hãy cho tôi ở gần anh ấy một chút.”
“Được rồi, Hứa tiểu thư, cô đi với tôi.”
Cảnh Dương dẫn cô ta đi vào khách sạn.“Trợ lý Dương, anh vẫn luôn đi theo Mặc Thần, vì cái gì... anh ấy vẫn luôn yêu tôi, lúc tôi hôn mê anh ta đợi lâu như vậy... anh ấy còn nói sẽ cưới tôi... tôi không yêu cầu anh ấy phải cưới tôi..tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy... tại sao bây giờ lại thành ra thế này.
Cảnh Dương cắt đứt lời nói của Hưa Tử An: “Hứa tiểu thư, tất cả những chiêu trò mà cô làm sau lưng Nhị gia ngài ấy đều biết hết, chỉ là không thèm vạch trần cô mà thôi. Ngài ấy cảm kích cô vì ơn cứu mạng, trong lòng ngài ấy không muốn tin tưởng những chuyện đó là cô làm dù sao cô từng là một hình tượng đơn thuần tốt đẹp nhất. Tôi hy vọng Hứa tiểu thư không nên phá hỏng... hình tượng của cô trong lòng Nhị gia... tránh cho ngài ấy mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng với cô.
Hứa Tử An ủy khuất nói: “Trợ lý Dương... chuyện trên báo thật sự... không phải tôi..”
Cảnh Dương nhếch môi: “Hứa tiểu thư, cô biết rõ tôi đang nói cái gì.
Hứa Tử An giật mình, cười sượng: “Thật sự tôi không biết anh đang nói cái gì, nhất định là có nhiều chuyện đã khiến trợ lý Dương hiểu nhầm."
Cảnh Dương đưa cô ta đến cửa ra vào của phòng khách sạn: “Hứa tiểu thư, nhị gia biết tất cả những chuyện này. Cô cố tình cắt cổ tay tự sát và mua bác sĩ nói về tình trạng của mình, dùng hai cái điện thoại để gọi cho phu nhân, cô cho là Nhị gia không biết sao? Ngài ấy chỉ là không muốn tin rằng cô lại là loại người toan tính như vậy. Cô biết rõ phu nhân không phải là Cố Minh Châu, còn giả vờ không biết, để cho Nhị gia hiểu lầm phu nhân lâu như vậy. Hứa tiểu thư, tâm cơ của cô đúng là thật sâu.
“Hứa tiểu thư, đêm nay cứ ở lại đây. Sáng mai tôi sẽ đưa cô về A thành”
Cảnh Dương nói xong liền rời đi.
Hứa Tử An mở cửa, lưng tựa lên ván cửa, vô lực tụt xuống... Mặc Thần... Tiêu Mặc Thần vậy mà đều biết tất cả.
Đêm khuya.
Tiêu Mặc Thần đưa tay ra trước cửa sổ, nhớ đến cậu bé nắm tay bảo mẫu đi vào căn hộ của Cố Noãn, đó là con trai của anh... dù đã xem hình rất nhiều lần... nhưng khi thấy trực diện, cảm xúc mới dâng trào.
Cảnh Dương gõ cửa đi vào: “Nhị gia, tôi đã sắp xếp cho Hứa tiểu thư ở lại khách sạn, ngày mai sẽ đưa cô ấy về...
Tiêu Mặc Thần gật đầu một cái.
Cảnh Dương cảm thán nhìn Tiêu Mặc Thần.
Không ai biết rõ hơn hẳn về Nhị gia đã trải qua chuyện gì năm năm qua, sau khi nhìn rõ tâm cơ của Hứa Tử An... anh ấy một mực không dám tin, cũng cảm thấy bị giễu cợt... rất lâu Hứa Tử An trong lòng Nhị gia chính là sự tồn tại tốt đẹp nhất... đó là một sự khẳng định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tất cả những điều đó đều do Hứa Tử An giả trang mà ra.
Nó còn khiến sự hiểu nhầm giữa Nhị gia và phu nhân trở nên sâu sắc hơn.
Cảnh Dương thở dài một hơi cúi đầu nói: “Nhị gia, ngài nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiêu Mặc Thần nhìn ra bóng đêm đen kịt cửa sổ, châm một điếu thuốc, có lẽ, anh và Cổ Noãn chính là có duyên không phận... anh không thể không thừa nhận, đối với Cổ Noãn... anh có một cảm giác...sâu sắc hơn cả tình yêu nam nữ.
Và cũng có rất nhiều... tội lỗi.
Chính anh đã sai lầm ngay từ đầu khi nhận nhầm cô ở sàn đấu giá và khiến cuộc sống của cô như địa ngục.
Bởi vì Tử An, anh không ngừng trả thù cô, nên khi biết cô không phải là Cố Minh Châu, chỉ có chính anh mới biết trái tim đã đau đớn đến nhường nào.
Nhưng mà chính anh đã hủy hoại cô.
Khi biết tin cô có thai, điều đầu tiên anh nghĩ tới, chính là muốn phá bỏ đứa bé.
Nhưng khi anh nhìn thấy cô quan tâm đến đứa bé trong bụng, anh lại lưỡng lự... đó là lần đầu tiên anh do dự đối với cô.
Cuối cùng, anh vẫn muốn giữ lại con.
Và chính anh cũng mong mỏi sự ra đời của các con... thật may, Bảo Bảo và Bối Bối đã ra đời.
Anh là người kinh doanh và chưa bao giờ lương thiện.
Anh biết rõ cuộc gọi kia của cô có thể không kích động đến mức khiến Tử An phải cắt cổ tay tự sát, nhưng chính là do anh không tin tưởng cô, nhưng khi cái tát giáng xuống, nhìn thấy cô ngã xuống trước mặt anh, máu chảy từ hạ thân, cô cố gắng van xin anh...
Toàn thân anh không ngừng run rẩy.Không phải là anh không muốn tin cô, anh chỉ không dám phá bỏ lời thề với Hứa Tử An. Anh đã thề sẽ chỉ yêu người đã cứu anh từ dòng nước, tìm được Hứa Tử An, người anh yêu chỉ có thể là Hứa Tử An, anh làm sao có thể yêu cô gái khác?
Ban đầu cưới cô chỉ vì muốn trả thù, nhưng dần dần, anh đã đánh mất trái tim của chính mình.
Không biết đến điếu thuốc thứ mấy, làn khói nhàn nhạt phả ra, dần che phủ gương mặt tuấn tú của anh.
Những ngày đầu cô rời khỏi A thành, anh chợt nhận ra người phụ nữ này thật sự khiến anh quan tâm và lo lắng nhiều hơn anh nghĩ.
Anh nhanh chóng truy tìm được cô đã đến N thành, khi biết cô không tìm được việc làm, anh đã sắp xếp một người bạn trên thương trường thu mua AR, cho người đưa cô vào AR làm việc, năm năm qua... cứ vài ngày sẽ có cấp dưới báo cáo tin tức về cô ấy.
Anh muốn đi tìm cô, anh muốn cho cô một cuộc sống yên ổn không cần lo nghĩ, nhưng anh làm không được, lúc đó anh và Hứa Tử An đã đính hôn, và anh không dám đi tìm cô.
Nghĩ đến cái tát khiến ánh mắt của cô bình tĩnh ký vào thỏa thuận ly hôn, anh biết cô không bao giờ tha thứ cho anh.
Trong năm năm qua, bên cạnh cô không thiếu nam nhân theo đuổi, anh đã giải quyết từng kẻ một.
Cho dù anh không có được cô, anh cũng không thể chấp nhận việc có một người đàn ông khác ở bên cạnh cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro