Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Tâm Loạn
2024-08-31 00:39:06
"Phu nhân, cô muốn về biệt thự sao?"
Cố Noãn gật đầu: "Ừm."
Tiêu Mặc Thần nói: "Đến Tiêu gia."
Cố Noãn chợt nhớ hôm nay là thứ sáu, vội vàng gật đầu: "Xin lỗi, tôi quên mất."
Xin lỗi, xin lỗi, người phụ nữ này có thể ngừng nói hai từ này được không? Tiêu Mặc Thần đang muốn mở miệng, nhìn thấy bộ dạng cô cúi thấp đầu im lặng, lời nói nghẹn trong cổ hong.
Anh bực bội thúc giục: "Lái xe nhanh đi, chậm như vậy, cậu đang bò sao?"
Đến Tiêu gia, ông nội Tiêu rất vui vẻ.
Cố Noãn ngồi ở ghế sô pha nói chuyện với ông nội Tiêu, Tiêu Mặc Thần đi lên lầu, lúc này ông nội Tiêu lấy ra một chiếc hộp đưa cho Cố Noãn: "Minh Châu, mở ra Xem có thích không?"
Cố Noãn nhìn thấy hộp trang sức, trong lòng sợ hãi không dám nhận: "Ông nội, ông đã cho con nhiều thứ rồi, con không thể nhận thêm nữa."
"Cho con thì con cứ cầm lấy, mở ra xem, con nhất định sẽ yêu thích."
Cố Noãn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, mở ra xem là một cái vòng ngọc, có vẻ cũ nhưng có màu xanh trong suốt: "Ông nội, đây là..."
"Đây là của bà nội để lại cho con."
Cố Noãn càng sợ hãi không dám nhận: "Ông nội, cái này quá quý giá."
"Con hãy đeo nó đi, chiếc vòng ngọc này là dành cho cháu dâu của ta." - Vừa nói, Tiêu lão gia vừa đeo chiếc vòng ngọc vào tay Cố Noãn: "Nhìn xem, rất đẹp."
Cố Noãn trong lòng cảm thấy nặng nề.
"Cảm ơn ông nội."
Sau bữa tối, Cố Noãn và dì Hà ngồi ở ghế sô pha xem TV và trò chuyện.
Dì Hà ở đây rất lâu và kể nhiều chuyện vẻ Tiêu Mặc Thần lúc bé cho Cố Noãn nghe.
Cố Noãn nhịn không được cười ra tiếng.
Tiêu Mặc Thần từ phòng làm việc của Tiêu lão gia tử đi xuống, nghe tiếng cười của Cố Noãn liền dừng lại, khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng tựa vào tường.
"Thiếu phu nhân, tôi thấy lúc đi vào nhìn thấy cô có cầm một túi thuốc bắc phải không? Cô đang mang thai, không thể tùy tiện uống thuốc, dù có uống cũng phải hỏi thật kỹ bác sĩ."
Cố Noãn nhẹ nhàng lên tiếng: "Dạ không phải con uống, mà là cho Mặc Thần, anh ấy thường xuyên xã giao uống rượu, đối với dạ dày không tốt. Con đã đọc và tìm hiểu về thuốc dưỡng dạ dày, cũng đã hỏi dược sĩ nên mua cho anh ấy."
"Vậy sao, Mặc Thần cưới được con, đúng là đúng người."
Cố Noãn mỉm cười, cũng không đáp.
Tiêu Mặc Thần trong lòng kinh ngạc, anh không ngờ rằng thuốc này là do 'Cố Minh Châu' mua, anh luôn nghĩ đó là do dì Châu mua.
Hóa ra là cô ấy.
Cô luôn nhớ đến dạ dày anh có vấn đề nên đã mua cho anh thuốc dưỡng dạ dày, đọc sách nhiều như vậy, còn anh lại đang làm cái gì cô.
Tiêu Mặc Thần cau mày, tâm tình phức tạp, chậm rãi đi xuống cầu thang, đi đến phòng khách, chào hỏi dì Hà rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Dì Hà nhanh chóng thức thời nói có việc liền rời đi.
Cố Noãn không được tự nhiên, nhìn trên tay là một chiếc vòng màu xanh biếc: "Tiêu tiên sinh, đây là ông nội cho tôi chiếc vòng ngọc này, quá quý giá, anh vẫn nên là tìm cơ hội trả lại cho ông nội."
Vừa nói cô vừa tháo vòng ngọc xuống.
Dù sao cô cũng không phải là Cố Minh Châu thật sự.
Chỉ là mang theo cái danh Tiêu phu nhân.
Đây là Tiêu gia đưa cho cháu dâu, sao cô có thể cầm.
"Nhận lấy đi, cô đeo trong thật đẹp đó."
Cố Noãn không nghĩ tới Tiêu Mặc Thần lại nói như vậy?
Tiêu Mặc Thần cầm cốc nước lên uống một ngụm: "Cô còn chưa nói cho tôi biết, tại sao hôm nay cô lại khóc?"
Cố Noãn cụp mắt xuống: "Chỉ là tôi nhớ một số việc không vui thôi."
"Đến giờ còn không nói thật sao?"
Tiêu Mặc Thần nghĩ đến buổi chiều cô khóc thành cái này, trong lòng anh liền bực bội, anh chỉ là ném đi chiếc nhẫn của tên đàn ông khác cho cô? Cô ấy vậy là ủy khuất đến mức đó?
Người đàn ông đã tặng nhẫn cho cô, quan trọng đến mức đó sao?
"Cố Minh Châu, cô phải nhớ kỹ, cô là Tiêu phu nhân."
Cô gật đầu, cô luôn biết, cô là Tiêu phu nhân.
Có tiếng mà không có miếng Tiêu phu nhân.
"Trong lòng cô hiểu rõ là được."
Những ngày sau đó, Tiêu Mặc Thần về nhà rất đúng giờ ăn cơm.
Buổi tối, anh ôm cô vào lồng ngực, ngửi thấy mùi trên tóc cô, anh nhắm mắt ngủ rất yên bình.
Cố Noãn mấy ngày liên tục thức giấc đều nằm vòng tay anh, cũng không còn châm chọc khiêu khích cô nữa, cái này khiến Cố Noãn có chút ngoài ý muốn, sống hòa hợp như vậy, còn có chút...ấm áp.
Cố Noan tự nhắc nhở mình không nên tham luyến.
Không nên tham luyến những thứ không thuộc về cô.
Đêm nay, Tiêu Mặc Thần có tụ họp, liền gọi điện về nhà thông báo về nhà, Cố Noãn nghe vậy, ăn cơm và muốn đi ngủ sớm.
Đế Vương.
Tiêu Mặc Thần cùng Hạ Lan Đông Khiêm và An Thạch Phong chơi bi-a một lúc, có chút mệt mỏi, liền đi tới ghế sô pha nghỉ ngơi.
Mạnh Yến đi cùng Hạ Lan Đông Khiêm, nhìn thấy Tiêu Mặc Thần liền đưa tới một ly nước ấm: "Nhị gia, uống chút nước."
Tiêu Mặc Thần tiếp nhận ly nước, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Mạnh Yến, quen mắt... anh cau mày: "Chiếc nhẫn này..."
Mạnh Yến nhìn nhẫn của mình lại nói: "Sao vậy, tôi rất thích chiếc nhẫn này, có vấn đề gì không?"
Tiêu Mặc Thần rót một ly rượu đỏ, nhìn những chất lỏng màu đỏ trong ly với ánh mắt nhàn nhạt: "Nhìn khá đẹp, và cũng nhìn rất quen mắt..."
Mạnh Yến gật đầu: "Đây là nhẫn tôi mua, một cặp, Noãn...à Minh Châu cũng thích, tôi và Minh Châu mỗi người một chiếc."
Tiêu Mặc Thần như tỉnh táo lại, nhìn Mạnh Yến, trầm giọng: "Cô nói lại."
Mạnh Yến nhìn Tiêu Mặc Thần: "Chiếc nhẫn này là một đôi..."
"Câu tiếp theo."
"Minh Châu cũng thích, tôi và Minh Châu mỗi người một chiếc."
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần tối sầm lại, nắm chặt ly rượu trong tay, một hơi uống cạn, đây là... Mạnh Yến cho Cố Minh Châu, vậy mà anh đã cho là...là một người đàn ông khác tặng cô.
Cô rất trân trọng chiếc nhẫn kia.
Lại là Mạnh Yến cho cô.
Anh đã ném nó đi.
Chết tiệt, là anh... đã hiểu nhầm cô.
An Thạch Phong và Hạ Lan Đông Khiêm chơi bi-a xong thì nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh.
Hai người quay lại, bàn tay của Tiêu Mặc Thần đã phủ một lớp máu đỏ tươi.
Mạnh Yến há hốc mồm kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc Thần vừa bóp nát ly rượu.
An Thạch Phong nhanh chóng bấm điện thoại , gọi cho phục vụ mang hộp y tế lên.
Hạ Lan Đông Khiêm nhìn vẻ mặt Tiêu Mặc Thần âm trầm đáng sợ, đi đến bên cạnh Mạnh Yến thấp giọng hỏi:
"Sao vậy? Lão nhị sao vậy?"
Mạnh Yến lắc đầu, rụt rè nói: "Tôi không biết, nhị gia đột nhiên bóp nát ly rượu... thật đáng sợ."
An Thạch Phong xử lý vết thương trên tay Tiêu Mặc Thần, nhặt những mảnh thủy tinh ghim trong da thịt, Tiêu Mặc Thần đột nhiên đẩy hắn ra: "Tôi đi trước."
Cố Noãn đọc sách xong, đang muốn đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Mặc Thần đứng ở cửa, dưới chân ướt sũng nước.
Ống quần của anh ướt sũng, nhỏ giọt.
Cố Noãn kinh ngạc, lấy khăn tắm đi về phía anh: "Bên ngoài đang mưa à?"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không có mưa.
"Anh đi thay quần áo trước đi, trời lạnh lắm, đừng để bị cảm."
"Cố Minh Châu..." - Tiêu Mặc Thần nhìn cô, mấp máy môi, chỉ gọi tên cô.
"Um." - Cô gật đầu.
Khi cô gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của anh, Cố Noãn nhìn thấy giữa các ngón tay anh có một màu máu đỏ.
"Tiêu tiên sinh, tay anh sao vậy?" - Cố Noãn nắm lấy tay Tiêu Mặc Thần, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay đầy máu bên trong, lông mày cau lại: "Tiêu tiên sinh, tay của anh làm sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, tôi đi lấy hòm thuốc...anh chờ một chút."
Cô còn chưa kịp rời đi, cô đã bị anh ôm thật chặt vào lòng ngực.
Tiêu Mặc Thần tựa cằm vào vai cô, ôm cô thật chặt.
Nhưng chẳng thể nói được một câu.
Cố Noãn không biết chuyện gì đã xảy ra, để cho anh ôm lấy cô, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Tiêu tiên sinh, nếu anh có chuyện gì không vui, có thể nói với tôi, tôi sẵn sàng lắng nghe anh."
Tiêu Mặc Thần ôm cô, thật lâu không lên tiếng.
Có lẽ chỉ có hắn biết, một câu "tôi xin lỗi" đang mắc kẹt trong cổ họng và không phun ra được.
Sau khi rời khỏi Đế Vương, anh lái xe đến đài phun nước, nhảy xuống đài phun nước mò tìm chiếc nhẫn rất lâu.
Anh tìm quản lý để thoát nước đi nhưng vẫn không tìm được.
Cố Noãn xử lý vết thương cho Tiêu Mặc Thần xong.
Tiêu Mặc Thần nhìn Cố Noãn chằm chằm, sau đó cầm hộp thuốc trên bàn đi ra khỏi phòng ngủ.
Cố Noãn không hiểu sao Tiêu Mặc Thần có vẻ là lạ, cô nằm trên giường, suy nghĩ mông lung, nhắm mắt lại.
Sau khi Cố Noãn ngủ, Tiêu Mặc Thần đi vào phòng ngủ.
Anh nhìn chằm chằm Cố Noãn đang ngủ say trên giường, anh đưa tay tắt đèn ngủ rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh đi đến ban công tầng một, tựa vào tường, nhìn ra màn đêm đen kịt, hút từng điếu thuốc một. Chỉ khi mặt đất phủ đầy tro bụi, hơi thở ngập tràn mùi thuốc lá, anh mới chậm rãi di chuyển ngồi trên ghế sô pha.
Anh bây giờ không cách nào làm theo kế hoạch ban đầu của mình nữa.
Anh dường như đã nảy sinh ra cảm giác dành cho 'Cố Minh Châu', tình cảm... vượt qua phạm vi của kế hoạch.
Là yêu thích sao?
Không, không, không, anh vội vàng phủ nhận, sao anh có thể thích cô, cô ta là hung thủ đã đẩy Tử An xuống cầu thang, vậy thì vì cái gì, mỗi buổi tối anh đều nhớ phải về nhà ăn cơm, chỉ vì... anh muốn ngồi ăn cơm cùng cô. Mỗi đêm không ngửi thấy mùi hương của cô, anh sẽ ngủ không yên.
Anh cưới cô, chỉ vì muốn trả thù.
Nhưng mà vì cái gì...
Trong lòng Tiêu Mặc Thần hiện tại rất loạn.
Cố Noãn gật đầu: "Ừm."
Tiêu Mặc Thần nói: "Đến Tiêu gia."
Cố Noãn chợt nhớ hôm nay là thứ sáu, vội vàng gật đầu: "Xin lỗi, tôi quên mất."
Xin lỗi, xin lỗi, người phụ nữ này có thể ngừng nói hai từ này được không? Tiêu Mặc Thần đang muốn mở miệng, nhìn thấy bộ dạng cô cúi thấp đầu im lặng, lời nói nghẹn trong cổ hong.
Anh bực bội thúc giục: "Lái xe nhanh đi, chậm như vậy, cậu đang bò sao?"
Đến Tiêu gia, ông nội Tiêu rất vui vẻ.
Cố Noãn ngồi ở ghế sô pha nói chuyện với ông nội Tiêu, Tiêu Mặc Thần đi lên lầu, lúc này ông nội Tiêu lấy ra một chiếc hộp đưa cho Cố Noãn: "Minh Châu, mở ra Xem có thích không?"
Cố Noãn nhìn thấy hộp trang sức, trong lòng sợ hãi không dám nhận: "Ông nội, ông đã cho con nhiều thứ rồi, con không thể nhận thêm nữa."
"Cho con thì con cứ cầm lấy, mở ra xem, con nhất định sẽ yêu thích."
Cố Noãn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, mở ra xem là một cái vòng ngọc, có vẻ cũ nhưng có màu xanh trong suốt: "Ông nội, đây là..."
"Đây là của bà nội để lại cho con."
Cố Noãn càng sợ hãi không dám nhận: "Ông nội, cái này quá quý giá."
"Con hãy đeo nó đi, chiếc vòng ngọc này là dành cho cháu dâu của ta." - Vừa nói, Tiêu lão gia vừa đeo chiếc vòng ngọc vào tay Cố Noãn: "Nhìn xem, rất đẹp."
Cố Noãn trong lòng cảm thấy nặng nề.
"Cảm ơn ông nội."
Sau bữa tối, Cố Noãn và dì Hà ngồi ở ghế sô pha xem TV và trò chuyện.
Dì Hà ở đây rất lâu và kể nhiều chuyện vẻ Tiêu Mặc Thần lúc bé cho Cố Noãn nghe.
Cố Noãn nhịn không được cười ra tiếng.
Tiêu Mặc Thần từ phòng làm việc của Tiêu lão gia tử đi xuống, nghe tiếng cười của Cố Noãn liền dừng lại, khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng tựa vào tường.
"Thiếu phu nhân, tôi thấy lúc đi vào nhìn thấy cô có cầm một túi thuốc bắc phải không? Cô đang mang thai, không thể tùy tiện uống thuốc, dù có uống cũng phải hỏi thật kỹ bác sĩ."
Cố Noãn nhẹ nhàng lên tiếng: "Dạ không phải con uống, mà là cho Mặc Thần, anh ấy thường xuyên xã giao uống rượu, đối với dạ dày không tốt. Con đã đọc và tìm hiểu về thuốc dưỡng dạ dày, cũng đã hỏi dược sĩ nên mua cho anh ấy."
"Vậy sao, Mặc Thần cưới được con, đúng là đúng người."
Cố Noãn mỉm cười, cũng không đáp.
Tiêu Mặc Thần trong lòng kinh ngạc, anh không ngờ rằng thuốc này là do 'Cố Minh Châu' mua, anh luôn nghĩ đó là do dì Châu mua.
Hóa ra là cô ấy.
Cô luôn nhớ đến dạ dày anh có vấn đề nên đã mua cho anh thuốc dưỡng dạ dày, đọc sách nhiều như vậy, còn anh lại đang làm cái gì cô.
Tiêu Mặc Thần cau mày, tâm tình phức tạp, chậm rãi đi xuống cầu thang, đi đến phòng khách, chào hỏi dì Hà rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Dì Hà nhanh chóng thức thời nói có việc liền rời đi.
Cố Noãn không được tự nhiên, nhìn trên tay là một chiếc vòng màu xanh biếc: "Tiêu tiên sinh, đây là ông nội cho tôi chiếc vòng ngọc này, quá quý giá, anh vẫn nên là tìm cơ hội trả lại cho ông nội."
Vừa nói cô vừa tháo vòng ngọc xuống.
Dù sao cô cũng không phải là Cố Minh Châu thật sự.
Chỉ là mang theo cái danh Tiêu phu nhân.
Đây là Tiêu gia đưa cho cháu dâu, sao cô có thể cầm.
"Nhận lấy đi, cô đeo trong thật đẹp đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Noãn không nghĩ tới Tiêu Mặc Thần lại nói như vậy?
Tiêu Mặc Thần cầm cốc nước lên uống một ngụm: "Cô còn chưa nói cho tôi biết, tại sao hôm nay cô lại khóc?"
Cố Noãn cụp mắt xuống: "Chỉ là tôi nhớ một số việc không vui thôi."
"Đến giờ còn không nói thật sao?"
Tiêu Mặc Thần nghĩ đến buổi chiều cô khóc thành cái này, trong lòng anh liền bực bội, anh chỉ là ném đi chiếc nhẫn của tên đàn ông khác cho cô? Cô ấy vậy là ủy khuất đến mức đó?
Người đàn ông đã tặng nhẫn cho cô, quan trọng đến mức đó sao?
"Cố Minh Châu, cô phải nhớ kỹ, cô là Tiêu phu nhân."
Cô gật đầu, cô luôn biết, cô là Tiêu phu nhân.
Có tiếng mà không có miếng Tiêu phu nhân.
"Trong lòng cô hiểu rõ là được."
Những ngày sau đó, Tiêu Mặc Thần về nhà rất đúng giờ ăn cơm.
Buổi tối, anh ôm cô vào lồng ngực, ngửi thấy mùi trên tóc cô, anh nhắm mắt ngủ rất yên bình.
Cố Noãn mấy ngày liên tục thức giấc đều nằm vòng tay anh, cũng không còn châm chọc khiêu khích cô nữa, cái này khiến Cố Noãn có chút ngoài ý muốn, sống hòa hợp như vậy, còn có chút...ấm áp.
Cố Noan tự nhắc nhở mình không nên tham luyến.
Không nên tham luyến những thứ không thuộc về cô.
Đêm nay, Tiêu Mặc Thần có tụ họp, liền gọi điện về nhà thông báo về nhà, Cố Noãn nghe vậy, ăn cơm và muốn đi ngủ sớm.
Đế Vương.
Tiêu Mặc Thần cùng Hạ Lan Đông Khiêm và An Thạch Phong chơi bi-a một lúc, có chút mệt mỏi, liền đi tới ghế sô pha nghỉ ngơi.
Mạnh Yến đi cùng Hạ Lan Đông Khiêm, nhìn thấy Tiêu Mặc Thần liền đưa tới một ly nước ấm: "Nhị gia, uống chút nước."
Tiêu Mặc Thần tiếp nhận ly nước, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Mạnh Yến, quen mắt... anh cau mày: "Chiếc nhẫn này..."
Mạnh Yến nhìn nhẫn của mình lại nói: "Sao vậy, tôi rất thích chiếc nhẫn này, có vấn đề gì không?"
Tiêu Mặc Thần rót một ly rượu đỏ, nhìn những chất lỏng màu đỏ trong ly với ánh mắt nhàn nhạt: "Nhìn khá đẹp, và cũng nhìn rất quen mắt..."
Mạnh Yến gật đầu: "Đây là nhẫn tôi mua, một cặp, Noãn...à Minh Châu cũng thích, tôi và Minh Châu mỗi người một chiếc."
Tiêu Mặc Thần như tỉnh táo lại, nhìn Mạnh Yến, trầm giọng: "Cô nói lại."
Mạnh Yến nhìn Tiêu Mặc Thần: "Chiếc nhẫn này là một đôi..."
"Câu tiếp theo."
"Minh Châu cũng thích, tôi và Minh Châu mỗi người một chiếc."
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần tối sầm lại, nắm chặt ly rượu trong tay, một hơi uống cạn, đây là... Mạnh Yến cho Cố Minh Châu, vậy mà anh đã cho là...là một người đàn ông khác tặng cô.
Cô rất trân trọng chiếc nhẫn kia.
Lại là Mạnh Yến cho cô.
Anh đã ném nó đi.
Chết tiệt, là anh... đã hiểu nhầm cô.
An Thạch Phong và Hạ Lan Đông Khiêm chơi bi-a xong thì nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh.
Hai người quay lại, bàn tay của Tiêu Mặc Thần đã phủ một lớp máu đỏ tươi.
Mạnh Yến há hốc mồm kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc Thần vừa bóp nát ly rượu.
An Thạch Phong nhanh chóng bấm điện thoại , gọi cho phục vụ mang hộp y tế lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Lan Đông Khiêm nhìn vẻ mặt Tiêu Mặc Thần âm trầm đáng sợ, đi đến bên cạnh Mạnh Yến thấp giọng hỏi:
"Sao vậy? Lão nhị sao vậy?"
Mạnh Yến lắc đầu, rụt rè nói: "Tôi không biết, nhị gia đột nhiên bóp nát ly rượu... thật đáng sợ."
An Thạch Phong xử lý vết thương trên tay Tiêu Mặc Thần, nhặt những mảnh thủy tinh ghim trong da thịt, Tiêu Mặc Thần đột nhiên đẩy hắn ra: "Tôi đi trước."
Cố Noãn đọc sách xong, đang muốn đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Mặc Thần đứng ở cửa, dưới chân ướt sũng nước.
Ống quần của anh ướt sũng, nhỏ giọt.
Cố Noãn kinh ngạc, lấy khăn tắm đi về phía anh: "Bên ngoài đang mưa à?"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không có mưa.
"Anh đi thay quần áo trước đi, trời lạnh lắm, đừng để bị cảm."
"Cố Minh Châu..." - Tiêu Mặc Thần nhìn cô, mấp máy môi, chỉ gọi tên cô.
"Um." - Cô gật đầu.
Khi cô gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của anh, Cố Noãn nhìn thấy giữa các ngón tay anh có một màu máu đỏ.
"Tiêu tiên sinh, tay anh sao vậy?" - Cố Noãn nắm lấy tay Tiêu Mặc Thần, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay đầy máu bên trong, lông mày cau lại: "Tiêu tiên sinh, tay của anh làm sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, tôi đi lấy hòm thuốc...anh chờ một chút."
Cô còn chưa kịp rời đi, cô đã bị anh ôm thật chặt vào lòng ngực.
Tiêu Mặc Thần tựa cằm vào vai cô, ôm cô thật chặt.
Nhưng chẳng thể nói được một câu.
Cố Noãn không biết chuyện gì đã xảy ra, để cho anh ôm lấy cô, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Tiêu tiên sinh, nếu anh có chuyện gì không vui, có thể nói với tôi, tôi sẵn sàng lắng nghe anh."
Tiêu Mặc Thần ôm cô, thật lâu không lên tiếng.
Có lẽ chỉ có hắn biết, một câu "tôi xin lỗi" đang mắc kẹt trong cổ họng và không phun ra được.
Sau khi rời khỏi Đế Vương, anh lái xe đến đài phun nước, nhảy xuống đài phun nước mò tìm chiếc nhẫn rất lâu.
Anh tìm quản lý để thoát nước đi nhưng vẫn không tìm được.
Cố Noãn xử lý vết thương cho Tiêu Mặc Thần xong.
Tiêu Mặc Thần nhìn Cố Noãn chằm chằm, sau đó cầm hộp thuốc trên bàn đi ra khỏi phòng ngủ.
Cố Noãn không hiểu sao Tiêu Mặc Thần có vẻ là lạ, cô nằm trên giường, suy nghĩ mông lung, nhắm mắt lại.
Sau khi Cố Noãn ngủ, Tiêu Mặc Thần đi vào phòng ngủ.
Anh nhìn chằm chằm Cố Noãn đang ngủ say trên giường, anh đưa tay tắt đèn ngủ rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh đi đến ban công tầng một, tựa vào tường, nhìn ra màn đêm đen kịt, hút từng điếu thuốc một. Chỉ khi mặt đất phủ đầy tro bụi, hơi thở ngập tràn mùi thuốc lá, anh mới chậm rãi di chuyển ngồi trên ghế sô pha.
Anh bây giờ không cách nào làm theo kế hoạch ban đầu của mình nữa.
Anh dường như đã nảy sinh ra cảm giác dành cho 'Cố Minh Châu', tình cảm... vượt qua phạm vi của kế hoạch.
Là yêu thích sao?
Không, không, không, anh vội vàng phủ nhận, sao anh có thể thích cô, cô ta là hung thủ đã đẩy Tử An xuống cầu thang, vậy thì vì cái gì, mỗi buổi tối anh đều nhớ phải về nhà ăn cơm, chỉ vì... anh muốn ngồi ăn cơm cùng cô. Mỗi đêm không ngửi thấy mùi hương của cô, anh sẽ ngủ không yên.
Anh cưới cô, chỉ vì muốn trả thù.
Nhưng mà vì cái gì...
Trong lòng Tiêu Mặc Thần hiện tại rất loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro