Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Trò vui chỉ vừa...
2024-08-31 00:39:06
Cố Noãn sau đêm đó bị Lục Hãn Thâm mang nhốt trong một hòn đảo đầy đủ vật chất, chỉ không có tự do.
Ngay cả người làm, cũng là người câm.
Lúc này tại hộp đêm Đế Vương, xoa hoa nhất thành phố A.
Từ Vân đi vào, nhìn thấy người ngồi bên cạnh Lục Hàn Thâm, liền gật đầu chào hỏi: “An thiếu.”
An Thạch Phong gật đầu.
Sau đó, Từ Vân lại nhìn về phía Lục Hàn Thâm nói: “Nhị gia, theo lệnh của ngài, đã đưa Cố tiểu thư đến biệt thự ở đảo của ngài.”
Mặt nạ trên gương mặt Lục Kỳ Thâm đã được gỡ xuống, hắn thản nhiên gật đầu: “Tốt, theo dõi cô ta cẩn thận.”
Từ Vân gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Từ Vân rời đi, người đàn ông ngồi bên cạnh Lục Kỳ Thâm cau mày nói: “Lão nhị, anh thật sự giữ cái gọi là Cố Minh Châu ở bên cạnh anh? Anh không thật sự muốn cưới cô ta chứ? Vậy còn Tử An thì phải làm sao?”
“Làm sao tôi có thể kết hôn với người phụ nữ ác độc đó? Nhưng ông nội đã có hôn ước khi tôi còn nhỏ với cô ta, tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu không phải vì cô ta thì Tử An làm sao gặp nạn, giữ cô ta bên cạnh, chỉ là muốn từ từ tra tấn cô ta mà thôi.”
Lục Hàn Thâm híp mắt lại, chiếc ly trong tay bị đập mạnh.
An Thạch Phong lại nói: “Lão nhị, biệt thự của Cố gia đã mua rồi, chúng ta nên làm với nó.”
Thanh âm Lục Hàn Thâm băng lãnh: “Phá bỏ, đem nơi nó biến thành đất bằng.”
…….
Cố Noãn bị nhốt trong biệt thự trên đảo thoáng đã qua một tháng.
Điều khiến cô vui vẻ duy nhất chính là người đàn ông tên Lục Hàn Thâm không xuất hiện nữa.
Nơi này dường như tách biệt với bên ngoài, xung quanh còn có hàng loạt vệ sĩ canh phòng cẩn trọng.
Cố Noãn thở dài… cô cứ nghĩ mình sẽ sống một cuộc sống bình yên trên hòn đảo này, trồng hoa, đọc sách.
Nhưng đêm hôm sau, Cố Noãn đang ngủ liền có người gõ cửa.
Cô mặc lại quần áo, mở cửa, nhìn thấy người làm câm đưngs trước cửa với vẻ mặt lo lắng.
Nôm na hiểu, Lục Hàn Thâm gọi đến tìm cô.
Rất nhanh, vệ sĩ đã chuẩn bị xe, rồi lên thuyền.
Sau hai giờ, cô trở lại thành phố A.
Ngồi trên chiếc Bentley, Cố Noãn nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ ô tô, các cửa hàng đều đã đóng cửa, Cố Noãn nhận ra đây là đường đến bệnh viện.
Cô nhìn tài xế, theo bản năng nói: “Anh dàng đi đâu vậy?”
Không có ai trả lời cô.
Tốc độ xe rất nhanh, giống như là rất vội.
Xe dừng lại ở cửa bệnh viện, người đàn ông bước xuống, mở xe lịch thiệp nói: “Cố tiểu thư, xin cô đi theo tôi.”
Cố Noãn đi phía sau người đàn ông dẫn đường, ra khỏi thang máy, đi được vài bước liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Hàn Thâm.
Anh ta đang đứng tựa lưng bên ngoài phòng phẫu thuật đóng chặt.
“Lục tổng, Cố tiểu thư đến.”
Hắn không quay đầu lại nhìn cô, thấp giọng nói: “Đưa cô ấy đến phòng lấy máu.”
Hóa ra là muốn hút máu của cô.
Cố Noãn lùi về sau một bước: “Tôi không cho phép.”
Cô nhìn Lục Hàn Thâm, đoán chừng người trong phòng phẫu thuật là người quan trọng của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không tỏ ra lo lắng như vậy.
Người đàn ông kia có chút khó xử, đưa mắt nhìn Lục Hàn Thâm.
“Lục tiên sinh, tôi vẫn nhớ rõ thân phận của tôi. Tôi dù là tình nhân của anh cũng không có nhiệm vụ hiến máu.”
Cô là bị tên biến thái ăn mặc đẹp đẽ này ức hiếp, bây giờ còn phải hiến máu cho người hắn quan tâm, cô làm sao có thể cam chịu.
“Trừ khi, anh để tôi tự do rời đi.” - Cố Noãn đưa ra điều kiện.
Lục Hàn Thâm nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Truyền máu xong, cô liền cút đi.”
Cố Noãn có chút không tin được, để cô cút đi thật sao?
Cô gần như chẳng nghĩ được gì liền gật đầu, nhanh chóng muốn đi rút máu càng nhanh càng tốt.
…….
Cố Noãn khá sợ kim tiêm, nhưng lúc này cô chẳng còn sợ nữa, kim tiêm xuyên qua mạch máu, từng đợt máu rút đi.
Rút 400cc, Cố Noãn lúc đứng lên, mắt tối sầm lại, người đàn ông kia cùng y tá nhanh chóng đi về hướng phòng phẫu thuật.
Không ai để ý đến cô.
Đợi cơn choáng váng qua đi, cô xoa xoa thái dương, mở mắt và bước ra ngoài.
Cuối cùng cũng có thể rời đi, bị nhốt nơi đó một tháng, cô thật muốn phát điên.
…..
Cửa phòng mổ mở ra.
Bác sĩ bước ra, đi đến trước mặt Lục Hàn Thâm: “Lục tiên sinh, đừng qua lo lắng, Hứa tiểu thư đã không sao rồi.”
Lục Hàn Thâm gật đầu một cái, đưa ngón tay vuốt mi tâm, thuận miệng hỏi người đàn ông đứng phía sau: “Cố Minh Châu đâu?”
“Cố tiểu thư vừa rời khỏi bệnh viện, ngài có muốn đưa cô ấy trở về không?”
Lục Hàn Thâm chỉ hơi nhếch môi: “Không cần, trò vui chỉ vừa mới bắt đầu.”
…..
Cố Noãn rời khỏi bệnh viện, bây giờ trên người cô không có điện thoại, vào giờ này cũng không thể gọi taxi, cho nên chỉ đành đi bộ về Cố gia.
Gió đêm có chút lạnh, có lẽ vì mới rút máu nên toàn thân cô khó chịu, đầu óc choáng váng.
Cho dù ngôi nhà đó không chào đón cô, nhưng cô muốn hỏi vì sao lại đối xử với cô như vậy.
Cô cũng muốn gặp Quân Châu, không biết cô mất tích một tháng, Quân Châu sẽ lo lắng cho cô đến mức nào.
Nhưng khi đến Cố gia, trước mắt chỉ là đống đổ nát.
Cô có chút không tin, dụi mắt vì nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
Cố Noãn ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ tới Cố gia hẳn thiếu tiền cho nên đã bán đi căn nhà này.
Cô đối với Cố gia cũng không có cảm tình quá sâu, mỗi lần về cũng chỉ để thăm Cố Khang, mỗi lần bị Cố Minh Châu bắt nạt, cũng có Cố Khang đứng ra nói chuyện và ngăn cản em gái bắt nạt cô.
Nhưng mẹ của Cố Minh Châu, Trần Linh luôn cùng con gái mình sau lưng bắt nạt cô.
Ngồi đó đến khi trời sáng, Cố Noãn đi đến nhà bên cạnh bấm chuông.
Dì Vương hàng xóm kể cho cô nghe gia đình cô đã chuyển đi, bán nơi này cho người khác và ngay lập tức đi phá hủy sau khi dì và em gái chuyển ra.
Còn nói, có Thẩm Quân Châu đến mấy lần tìm cô.
Cố Noãn cố che giấu sự phấn khích, hỏi mượn điện thoại dì Vương và bấm dãy số quen thuộc.
Điện thoại reo lên rất lâu, bên kia không có người nhận.
Cố Noãn nhàn nhạt hạ mí mắt, bấm lại một lần nữa.
Ngay khi cô muốn bỏ cuộc, bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái.
“Ai vậy, mới sáng sớm cũng không để yên cho người khác ngủ.”
Cố Noãn ngây ngẩn cả người.
“Này, sao không nói, ai vậy?”
Cố Noãn kinh ngạc nhìn lại dãy số, đúng là của Thẩm Quân Châu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô cố gắng bình tĩnh lại, nắm chặt điện thoại, các khớp tay tái nhợt.
“Xin chào, tôi tìm Thẩm Quân Châu.”
“Quân Châu đang tắm, cô chờ một chút.”
Sau đó, bên kia cúp máy.
Trả lại điện thoại và cảm ơn dì Vương, tâm trạng Cố Noãn trống rỗng.
Cô không biết nên đi đâu, xem ra chỉ có thể quay lại ký túc xá ở trường.
Từ đêm qua sau khi bị rút máu cô vẫn chưa nghỉ ngơi, đi được vài bước, cảm xúc vô cùng căng thẳng và đôi mắt tối sầm và ngất đi.
……
Thẩm Quân Châu từ phòng tắm đi ra, ánh mắt không nhìn cô gái nằm nửa người trên, dáng người diễm lệ ăn mặc hở hang, đi đến tủ đầu giường, cầm điện thoại di động lên, nhíu mày: “Cố Minh Châu, cô vừa chạm vào điện thoại của tôi? Ai cho phép cô động vào?”
Cố Minh Châu bước xuống giường, trên thân mặc bộ váy ngủ viền ren màu hồng, kéo cánh tay Thẩm Quân Châu, giọng nói nhẹ nhàng và ngây ngô: “Quân Châu, có người gọi cho anh, là số lạ, đổ chuông mấy lần đánh thức em, em mới nhận, em không có cố ý.”
Thẩm Quân Châu rút cánh tay ra: “Tôi biết rồi.”
Vừa lau tóc, Thẩm Quân Châu vừa xem lịch sử cuộc gọi và gọi lại.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy: “Cái gì? Tôi sẽ đến ngay.” - Nói xong liền vội vàng thay quần áo đi ra ngoài.
Cố Minh Châu nhanh tay bắt cánh tay hắn lại: “Quân Châu, anh muốn đi đâu?”
“Không cần cô quan tâm.”
…..
Khi Cố Noãn tỉnh lại, chớp mũi nghe được mùi thuốc khử trùng.
Đây dường như là bệnh viện.
Đột nhiên, Cố Noãn nghe được giọng nói dịu dàng và quen thuộc: “Noãn Noãn, em tỉnh rồi à?”
Cố Noãn ngơ ngác nhìn qua.
Có chút cứng đờ ngồi dậy, nhìn đôi bàn tay thon dài đang nắm lấy tay cô, Cố Noãn cắn môi: “Quân Châu.”
Ngay cả người làm, cũng là người câm.
Lúc này tại hộp đêm Đế Vương, xoa hoa nhất thành phố A.
Từ Vân đi vào, nhìn thấy người ngồi bên cạnh Lục Hàn Thâm, liền gật đầu chào hỏi: “An thiếu.”
An Thạch Phong gật đầu.
Sau đó, Từ Vân lại nhìn về phía Lục Hàn Thâm nói: “Nhị gia, theo lệnh của ngài, đã đưa Cố tiểu thư đến biệt thự ở đảo của ngài.”
Mặt nạ trên gương mặt Lục Kỳ Thâm đã được gỡ xuống, hắn thản nhiên gật đầu: “Tốt, theo dõi cô ta cẩn thận.”
Từ Vân gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Từ Vân rời đi, người đàn ông ngồi bên cạnh Lục Kỳ Thâm cau mày nói: “Lão nhị, anh thật sự giữ cái gọi là Cố Minh Châu ở bên cạnh anh? Anh không thật sự muốn cưới cô ta chứ? Vậy còn Tử An thì phải làm sao?”
“Làm sao tôi có thể kết hôn với người phụ nữ ác độc đó? Nhưng ông nội đã có hôn ước khi tôi còn nhỏ với cô ta, tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu không phải vì cô ta thì Tử An làm sao gặp nạn, giữ cô ta bên cạnh, chỉ là muốn từ từ tra tấn cô ta mà thôi.”
Lục Hàn Thâm híp mắt lại, chiếc ly trong tay bị đập mạnh.
An Thạch Phong lại nói: “Lão nhị, biệt thự của Cố gia đã mua rồi, chúng ta nên làm với nó.”
Thanh âm Lục Hàn Thâm băng lãnh: “Phá bỏ, đem nơi nó biến thành đất bằng.”
…….
Cố Noãn bị nhốt trong biệt thự trên đảo thoáng đã qua một tháng.
Điều khiến cô vui vẻ duy nhất chính là người đàn ông tên Lục Hàn Thâm không xuất hiện nữa.
Nơi này dường như tách biệt với bên ngoài, xung quanh còn có hàng loạt vệ sĩ canh phòng cẩn trọng.
Cố Noãn thở dài… cô cứ nghĩ mình sẽ sống một cuộc sống bình yên trên hòn đảo này, trồng hoa, đọc sách.
Nhưng đêm hôm sau, Cố Noãn đang ngủ liền có người gõ cửa.
Cô mặc lại quần áo, mở cửa, nhìn thấy người làm câm đưngs trước cửa với vẻ mặt lo lắng.
Nôm na hiểu, Lục Hàn Thâm gọi đến tìm cô.
Rất nhanh, vệ sĩ đã chuẩn bị xe, rồi lên thuyền.
Sau hai giờ, cô trở lại thành phố A.
Ngồi trên chiếc Bentley, Cố Noãn nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ ô tô, các cửa hàng đều đã đóng cửa, Cố Noãn nhận ra đây là đường đến bệnh viện.
Cô nhìn tài xế, theo bản năng nói: “Anh dàng đi đâu vậy?”
Không có ai trả lời cô.
Tốc độ xe rất nhanh, giống như là rất vội.
Xe dừng lại ở cửa bệnh viện, người đàn ông bước xuống, mở xe lịch thiệp nói: “Cố tiểu thư, xin cô đi theo tôi.”
Cố Noãn đi phía sau người đàn ông dẫn đường, ra khỏi thang máy, đi được vài bước liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Hàn Thâm.
Anh ta đang đứng tựa lưng bên ngoài phòng phẫu thuật đóng chặt.
“Lục tổng, Cố tiểu thư đến.”
Hắn không quay đầu lại nhìn cô, thấp giọng nói: “Đưa cô ấy đến phòng lấy máu.”
Hóa ra là muốn hút máu của cô.
Cố Noãn lùi về sau một bước: “Tôi không cho phép.”
Cô nhìn Lục Hàn Thâm, đoán chừng người trong phòng phẫu thuật là người quan trọng của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không tỏ ra lo lắng như vậy.
Người đàn ông kia có chút khó xử, đưa mắt nhìn Lục Hàn Thâm.
“Lục tiên sinh, tôi vẫn nhớ rõ thân phận của tôi. Tôi dù là tình nhân của anh cũng không có nhiệm vụ hiến máu.”
Cô là bị tên biến thái ăn mặc đẹp đẽ này ức hiếp, bây giờ còn phải hiến máu cho người hắn quan tâm, cô làm sao có thể cam chịu.
“Trừ khi, anh để tôi tự do rời đi.” - Cố Noãn đưa ra điều kiện.
Lục Hàn Thâm nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Truyền máu xong, cô liền cút đi.”
Cố Noãn có chút không tin được, để cô cút đi thật sao?
Cô gần như chẳng nghĩ được gì liền gật đầu, nhanh chóng muốn đi rút máu càng nhanh càng tốt.
…….
Cố Noãn khá sợ kim tiêm, nhưng lúc này cô chẳng còn sợ nữa, kim tiêm xuyên qua mạch máu, từng đợt máu rút đi.
Rút 400cc, Cố Noãn lúc đứng lên, mắt tối sầm lại, người đàn ông kia cùng y tá nhanh chóng đi về hướng phòng phẫu thuật.
Không ai để ý đến cô.
Đợi cơn choáng váng qua đi, cô xoa xoa thái dương, mở mắt và bước ra ngoài.
Cuối cùng cũng có thể rời đi, bị nhốt nơi đó một tháng, cô thật muốn phát điên.
…..
Cửa phòng mổ mở ra.
Bác sĩ bước ra, đi đến trước mặt Lục Hàn Thâm: “Lục tiên sinh, đừng qua lo lắng, Hứa tiểu thư đã không sao rồi.”
Lục Hàn Thâm gật đầu một cái, đưa ngón tay vuốt mi tâm, thuận miệng hỏi người đàn ông đứng phía sau: “Cố Minh Châu đâu?”
“Cố tiểu thư vừa rời khỏi bệnh viện, ngài có muốn đưa cô ấy trở về không?”
Lục Hàn Thâm chỉ hơi nhếch môi: “Không cần, trò vui chỉ vừa mới bắt đầu.”
…..
Cố Noãn rời khỏi bệnh viện, bây giờ trên người cô không có điện thoại, vào giờ này cũng không thể gọi taxi, cho nên chỉ đành đi bộ về Cố gia.
Gió đêm có chút lạnh, có lẽ vì mới rút máu nên toàn thân cô khó chịu, đầu óc choáng váng.
Cho dù ngôi nhà đó không chào đón cô, nhưng cô muốn hỏi vì sao lại đối xử với cô như vậy.
Cô cũng muốn gặp Quân Châu, không biết cô mất tích một tháng, Quân Châu sẽ lo lắng cho cô đến mức nào.
Nhưng khi đến Cố gia, trước mắt chỉ là đống đổ nát.
Cô có chút không tin, dụi mắt vì nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
Cố Noãn ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ tới Cố gia hẳn thiếu tiền cho nên đã bán đi căn nhà này.
Cô đối với Cố gia cũng không có cảm tình quá sâu, mỗi lần về cũng chỉ để thăm Cố Khang, mỗi lần bị Cố Minh Châu bắt nạt, cũng có Cố Khang đứng ra nói chuyện và ngăn cản em gái bắt nạt cô.
Nhưng mẹ của Cố Minh Châu, Trần Linh luôn cùng con gái mình sau lưng bắt nạt cô.
Ngồi đó đến khi trời sáng, Cố Noãn đi đến nhà bên cạnh bấm chuông.
Dì Vương hàng xóm kể cho cô nghe gia đình cô đã chuyển đi, bán nơi này cho người khác và ngay lập tức đi phá hủy sau khi dì và em gái chuyển ra.
Còn nói, có Thẩm Quân Châu đến mấy lần tìm cô.
Cố Noãn cố che giấu sự phấn khích, hỏi mượn điện thoại dì Vương và bấm dãy số quen thuộc.
Điện thoại reo lên rất lâu, bên kia không có người nhận.
Cố Noãn nhàn nhạt hạ mí mắt, bấm lại một lần nữa.
Ngay khi cô muốn bỏ cuộc, bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái.
“Ai vậy, mới sáng sớm cũng không để yên cho người khác ngủ.”
Cố Noãn ngây ngẩn cả người.
“Này, sao không nói, ai vậy?”
Cố Noãn kinh ngạc nhìn lại dãy số, đúng là của Thẩm Quân Châu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô cố gắng bình tĩnh lại, nắm chặt điện thoại, các khớp tay tái nhợt.
“Xin chào, tôi tìm Thẩm Quân Châu.”
“Quân Châu đang tắm, cô chờ một chút.”
Sau đó, bên kia cúp máy.
Trả lại điện thoại và cảm ơn dì Vương, tâm trạng Cố Noãn trống rỗng.
Cô không biết nên đi đâu, xem ra chỉ có thể quay lại ký túc xá ở trường.
Từ đêm qua sau khi bị rút máu cô vẫn chưa nghỉ ngơi, đi được vài bước, cảm xúc vô cùng căng thẳng và đôi mắt tối sầm và ngất đi.
……
Thẩm Quân Châu từ phòng tắm đi ra, ánh mắt không nhìn cô gái nằm nửa người trên, dáng người diễm lệ ăn mặc hở hang, đi đến tủ đầu giường, cầm điện thoại di động lên, nhíu mày: “Cố Minh Châu, cô vừa chạm vào điện thoại của tôi? Ai cho phép cô động vào?”
Cố Minh Châu bước xuống giường, trên thân mặc bộ váy ngủ viền ren màu hồng, kéo cánh tay Thẩm Quân Châu, giọng nói nhẹ nhàng và ngây ngô: “Quân Châu, có người gọi cho anh, là số lạ, đổ chuông mấy lần đánh thức em, em mới nhận, em không có cố ý.”
Thẩm Quân Châu rút cánh tay ra: “Tôi biết rồi.”
Vừa lau tóc, Thẩm Quân Châu vừa xem lịch sử cuộc gọi và gọi lại.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy: “Cái gì? Tôi sẽ đến ngay.” - Nói xong liền vội vàng thay quần áo đi ra ngoài.
Cố Minh Châu nhanh tay bắt cánh tay hắn lại: “Quân Châu, anh muốn đi đâu?”
“Không cần cô quan tâm.”
…..
Khi Cố Noãn tỉnh lại, chớp mũi nghe được mùi thuốc khử trùng.
Đây dường như là bệnh viện.
Đột nhiên, Cố Noãn nghe được giọng nói dịu dàng và quen thuộc: “Noãn Noãn, em tỉnh rồi à?”
Cố Noãn ngơ ngác nhìn qua.
Có chút cứng đờ ngồi dậy, nhìn đôi bàn tay thon dài đang nắm lấy tay cô, Cố Noãn cắn môi: “Quân Châu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro