Tôi Tới Đón Cô...
Thanh Thiển Lộ
2024-11-13 05:01:45
Tần Vãn Hạ bị quyển chứng nhận kết hôn đập vào mặt khiến cô có chút đau.
Cô nhẹ nhàng sờ tay lên mặt mình, đưa mắt nhìn Cố Thiên Thành, đối với thái độ của anh ta, cô không hề buồn một chút nào, giống như ngày hôm qua cô chỉ cảm thấy chán ghét anh ta.
“Cố Thiên Thành, tại sao tôi lại đột nhiên gả cho người khác, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?”
Cô cười lạnh, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Cố Thiên Thành có chút chột dạ, anh ta đẩy gọng kính, “Tóm lại, đây đều là lỗi của cô, ít nhất tôi cũng không phá vỡ hôn ước, không giống như cô, uổng công Bà bao nhiêu năm chăm sóc cho cô!”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bà Cố đứng lên, phẫn nộ đạp tay xuống bàn.
Cố Thiên Thành chán ghét chỉ vào Tần Vãn Hạ mắng: “Cô xem lại cô đi, làm bà nội tức giận thành như thế này, nếu bà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu, còn nữa, cô không phải rất có bản lĩnh sao? Kết hôn nhanh như vậy, sao cô không gọi vị hôn phu mới cưới của cô đến đón cô a, đừng có ở nhà của tôi mãi nữa, đúng rồi, sao cô không tìm một người có tiền để anh ta có thể trả tiền phí cô ăn ở nhà chúng tôi ba năm nay?”
“Thiên Thành, cháu câm miệng cho ta, cháu nghĩ ta hồ đồ lắm sao? Nếu không phải cháu làm ra chuyện gì có lỗi với Tần Vãn Hạ, nó sao có thể tự tiện gả cho người khác được, nó thà gả cho một người lạ mặt cũng không muốn gả cho cháu!”
Ba năm chung sống, Bà Cố biết rất rõ tính cách của Tần Vãn Hạ.
“Bà nội, sao bà biết đấy là người lạ, nói không chừng người ta sớm đã quen biết rồi!” Cố Thiên Thành chua ngoa nói.
“Nói ta nhặt Vãn Hạ về, cho nó ở nhờ nhà chúng ta 3 năm, không bằng nói nó chính là người đã chăm sóc cho nhà chúng ta ba năm nay, đặc biệt là ta”
Bà Cố kéo Vãn Hạ đến trước mặt mình, nhìn cô đầy cảm kích, “ Nếu không phải do Vãn Hạ tỉ mỉ chăm sóc, thì sau cơn bệnh nặng đó, ta sớm đã chết rồi, làm sao có thể hồi phục đi lại được như ngày hôm nay, đến cả bác sĩ còn nói đó là một kỳ tích.”
“Ta là người hiểu Vãn Hạ nhất, ba năm nay, nó ở nhà họ Cố bận rộn suốt ngày, hàng xóm không biết còn cười nói Vãn Hạ là bảo mẫu của nhà chúng ta, nó bỏ ra bao nhiêu công sức, là người như thế nào, ta đều biết rõ. Nhất định là do Thiên Thành nhà ta đối xử tệ bạc với con!”
“Bà nội, con xin lỗi, đáng lẽ con nên nói trước với bà, con.....”
Nghĩ đến ba năm nay Bà Cố luôn đối tốt với cô, Vãn Hạ hổ thẹn cúi đầu.
Bà Cố vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, “Con không cần xin lỗi, Bà hỏi con một câu, con thật sự hạ quyết tâm chia tay Thiên Thành mà gả cho Đường tiên sinh này sao?”
“Vâng.”
Cô trả lời rất kiên quyết.
“Được, Bà hiểu rồi, con với vị Đường tiên sinh thương lượng xem, khi nào thì đến đón con về, con không làm cháu dâu của bà, cũng là do nhà họ Cố không có phúc khí này, cho nên bà coi con cũng như cháu gái trong nhà, làm chủ cho con!”
Lời Bà Cố nói khiến mắt của Tần Vãn Hạ đỏ lên, thanh âm có chút khàn khàn, “Bà nội, thực xin lỗi, con vẫn luôn nguyện ý nghe theo bà sắp xếp, nhưng con thật sự, thật sự.....”
Cô thật sự không thể chấp nhận một người đàn ông đạo đức bại hoại như Cố Thiên Thành làm chồng!
Cố Thiên Thành lo lắng cô sẽ đem chuyện của anh ta nói ra, vội vàng xen vào nói: “Bà nội bà chăm sóc cô ấy cũng đủ rồi, hàng xóm láng giềng đều biết bà luôn coi cô ấy như cháu dâu trong nhà, bây giờ lại nói đem cô ta gả ra ngoài, nhà họ Cố chúng ta không phải sẽ thành trò cười cho người khác sao? Cô ta là người đã phản bội cháu, cô ta mới nên là người rời khỏi nhà họ Cố!”
Anh ta thấy Tần Vãn Hạ vẫn đang nắm tay của Bà, lập tức tiến lên kéo Tần Vãn Hạ từ bên cạnh Bà Cố đẩy ra ngoài.
“Không phải cô đã gả cho người ta rồi sao? Gọi người đàn ông của cô đến đón cô đi, cứ ở mãi nhà chúng tôi làm gì? Cô không sợ anh ta biết chuyện giữa tôi và cô rồi bỏ cô luôn sao?”
“Nếu cô còn chút liêm sỉ vậy thì gọi anh ta cầm tiền đến, đừng ở nhà chúng tôi ăn uống miễn phí như vậy, sao? Không có tiền sao? Có phải gả cho tên nghèo kiết xác đúng không? Dạng như cô, còn có thể gả cho loại đàn ông nào? Chỉ cần nhìn cũng biết là một tên tiểu tử không tiền, không nhà, không xe!”
Sau khi chuyện bê bối giữa anh ta và Đào Bích Tuyết bị phanh phui, bây giờ Cố Thiên Thành mới phơi bày bộ mặt cay nghiệt của anh ta, cởi bỏ lớp ngụy trang thường ngày.
Tần Vãn Hạ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, cô vậy mà lại ngốc đến mức vì để báo đáp ân tình của Bà Cố, đáp ứng gả cho một tên mà cô vốn dĩ không hề thích, mà trong ba năm nay, hiểu biết của cô về anh ta so với hai ngày nay thật sự khác biệt.
“Bao nhiêu tiền?”
Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe phát ra từ cánh cửa đang mở bên ngoài.
“Anh là ai?”
Cố Thiên Thành đã đẩy Tần Vãn Hạ đến ngoài cửa, anh ta là người đầu tiên nhìn thấy người mới đến, người đàn ông này có chút quen mắt, như mới vừa gặp qua không lâu, nhưng lại không thể nhớ đã từng gặp qua ở đâu.
“Tôi là Đường Cẩn Khiên .”
“Đường Cẩn Khiên?”
Ba người nhà họ Cố đồng loạt nhìn về phía anh.
Tần Vãn Hạ quay đầu lại, trong mắt cô tràn đầy kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây?”
“Em đi gấp quá, tôi không gọi em kịp, gọi điện thoại em cũng không nghe, tôi lái xe đến, vừa lúc nhìn thấy em xuống taxi, liền lái xe đi theo sau em đến đây, vết thương của em cần được bôi thuốc, nên tôi tính chạy đến đây đón em về nhà, thuận tiện chăm sóc em.”
Đường Cẩn Khiên đứng ở ngoài cửa dáng vẻ uy nghiêm mà lãnh đạm, giữa lông mày hiện lên một tia ôn nhu, bộ dáng anh dưới ánh mặt trời khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Nhưng lời nói của anh lại khiến cho Tần Vãn Hạ đỏ mặt, viết thương của cô, anh chăm sóc cô không tiện sao?
“Cậu chính là chồng mới cưới của Vãn Hạ sao?”
Cố Phiến Thanh đỡ Bà Cố đi ra cửa.
Đường Cẩn Khiên lịch sự gật đầu, “Là cháu, chào Bà, ba năm nay đều nhờ bà chăm sóc Vãn Hạ”
Vì cửa không đóng, những lời nói của họ nói lúc nãy, rõ ràng đã bị Đường Cẩn Khiên nghe thấy.
Tần Vãn Hạ có chút hoảng hốt, cô chỉ mới gặp Đường Cẩn Khiên ngày hôm qua, hôm nay mới biết anh là một bác sĩ, cô không biết gì về tính cách của anh, cũng không biết sau khi biết chuyện anh sẽ cảm thấy như thế nào?
Bà Cố cũng rất ngượng ngùng, cháu trai của bà so về khí chất thì thua đối phương rất nhiều, vừa nãy còn nói nhiều lời mất mặt như vậy. “Cháu vào nhà ngồi đi!”
“Không cần đâu ạ, cháu chỉ đến đón Tần Vãn Hạ thôi, thuận tiện thanh toán khoản nợ cho Cố tiên sinh.”
Sắc mặt Đường Cẩn Khiên bình tĩnh, ngữ điệu chậm rãi, không có một chút hung hăng nhưng lại khiến người khác cảm thây có chút uy nghiêm.
Cố Thiên Thành lo lắng nuốt nước bọt, sau đó anh ta bắt đầu ra giá.
“Tần Vãn Hạ ở nhà chúng tôi ba năm, điều kiện kinh tế nhà chúng tôi là tốt nhất khu vực này, chỉ cần nhìn vào ngôi nhà của chúng tôi, anh cũng có thể biết điều kiện nhà chúng tôi như thế nào, ba năm nay phí ăn ở nhà chúng tôi, một năm chắc cũng phải tốn đến mười mấy vạn đi? Ba năm cộng lại.....”
“Sáu mươi vạn, anh thấy đủ không?”
Không đợi Cố Thiên Thành nói xong, Đường Cẩn Khiên chủ động đưa ra một con số.
Cô nhẹ nhàng sờ tay lên mặt mình, đưa mắt nhìn Cố Thiên Thành, đối với thái độ của anh ta, cô không hề buồn một chút nào, giống như ngày hôm qua cô chỉ cảm thấy chán ghét anh ta.
“Cố Thiên Thành, tại sao tôi lại đột nhiên gả cho người khác, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?”
Cô cười lạnh, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Cố Thiên Thành có chút chột dạ, anh ta đẩy gọng kính, “Tóm lại, đây đều là lỗi của cô, ít nhất tôi cũng không phá vỡ hôn ước, không giống như cô, uổng công Bà bao nhiêu năm chăm sóc cho cô!”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bà Cố đứng lên, phẫn nộ đạp tay xuống bàn.
Cố Thiên Thành chán ghét chỉ vào Tần Vãn Hạ mắng: “Cô xem lại cô đi, làm bà nội tức giận thành như thế này, nếu bà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu, còn nữa, cô không phải rất có bản lĩnh sao? Kết hôn nhanh như vậy, sao cô không gọi vị hôn phu mới cưới của cô đến đón cô a, đừng có ở nhà của tôi mãi nữa, đúng rồi, sao cô không tìm một người có tiền để anh ta có thể trả tiền phí cô ăn ở nhà chúng tôi ba năm nay?”
“Thiên Thành, cháu câm miệng cho ta, cháu nghĩ ta hồ đồ lắm sao? Nếu không phải cháu làm ra chuyện gì có lỗi với Tần Vãn Hạ, nó sao có thể tự tiện gả cho người khác được, nó thà gả cho một người lạ mặt cũng không muốn gả cho cháu!”
Ba năm chung sống, Bà Cố biết rất rõ tính cách của Tần Vãn Hạ.
“Bà nội, sao bà biết đấy là người lạ, nói không chừng người ta sớm đã quen biết rồi!” Cố Thiên Thành chua ngoa nói.
“Nói ta nhặt Vãn Hạ về, cho nó ở nhờ nhà chúng ta 3 năm, không bằng nói nó chính là người đã chăm sóc cho nhà chúng ta ba năm nay, đặc biệt là ta”
Bà Cố kéo Vãn Hạ đến trước mặt mình, nhìn cô đầy cảm kích, “ Nếu không phải do Vãn Hạ tỉ mỉ chăm sóc, thì sau cơn bệnh nặng đó, ta sớm đã chết rồi, làm sao có thể hồi phục đi lại được như ngày hôm nay, đến cả bác sĩ còn nói đó là một kỳ tích.”
“Ta là người hiểu Vãn Hạ nhất, ba năm nay, nó ở nhà họ Cố bận rộn suốt ngày, hàng xóm không biết còn cười nói Vãn Hạ là bảo mẫu của nhà chúng ta, nó bỏ ra bao nhiêu công sức, là người như thế nào, ta đều biết rõ. Nhất định là do Thiên Thành nhà ta đối xử tệ bạc với con!”
“Bà nội, con xin lỗi, đáng lẽ con nên nói trước với bà, con.....”
Nghĩ đến ba năm nay Bà Cố luôn đối tốt với cô, Vãn Hạ hổ thẹn cúi đầu.
Bà Cố vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, “Con không cần xin lỗi, Bà hỏi con một câu, con thật sự hạ quyết tâm chia tay Thiên Thành mà gả cho Đường tiên sinh này sao?”
“Vâng.”
Cô trả lời rất kiên quyết.
“Được, Bà hiểu rồi, con với vị Đường tiên sinh thương lượng xem, khi nào thì đến đón con về, con không làm cháu dâu của bà, cũng là do nhà họ Cố không có phúc khí này, cho nên bà coi con cũng như cháu gái trong nhà, làm chủ cho con!”
Lời Bà Cố nói khiến mắt của Tần Vãn Hạ đỏ lên, thanh âm có chút khàn khàn, “Bà nội, thực xin lỗi, con vẫn luôn nguyện ý nghe theo bà sắp xếp, nhưng con thật sự, thật sự.....”
Cô thật sự không thể chấp nhận một người đàn ông đạo đức bại hoại như Cố Thiên Thành làm chồng!
Cố Thiên Thành lo lắng cô sẽ đem chuyện của anh ta nói ra, vội vàng xen vào nói: “Bà nội bà chăm sóc cô ấy cũng đủ rồi, hàng xóm láng giềng đều biết bà luôn coi cô ấy như cháu dâu trong nhà, bây giờ lại nói đem cô ta gả ra ngoài, nhà họ Cố chúng ta không phải sẽ thành trò cười cho người khác sao? Cô ta là người đã phản bội cháu, cô ta mới nên là người rời khỏi nhà họ Cố!”
Anh ta thấy Tần Vãn Hạ vẫn đang nắm tay của Bà, lập tức tiến lên kéo Tần Vãn Hạ từ bên cạnh Bà Cố đẩy ra ngoài.
“Không phải cô đã gả cho người ta rồi sao? Gọi người đàn ông của cô đến đón cô đi, cứ ở mãi nhà chúng tôi làm gì? Cô không sợ anh ta biết chuyện giữa tôi và cô rồi bỏ cô luôn sao?”
“Nếu cô còn chút liêm sỉ vậy thì gọi anh ta cầm tiền đến, đừng ở nhà chúng tôi ăn uống miễn phí như vậy, sao? Không có tiền sao? Có phải gả cho tên nghèo kiết xác đúng không? Dạng như cô, còn có thể gả cho loại đàn ông nào? Chỉ cần nhìn cũng biết là một tên tiểu tử không tiền, không nhà, không xe!”
Sau khi chuyện bê bối giữa anh ta và Đào Bích Tuyết bị phanh phui, bây giờ Cố Thiên Thành mới phơi bày bộ mặt cay nghiệt của anh ta, cởi bỏ lớp ngụy trang thường ngày.
Tần Vãn Hạ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, cô vậy mà lại ngốc đến mức vì để báo đáp ân tình của Bà Cố, đáp ứng gả cho một tên mà cô vốn dĩ không hề thích, mà trong ba năm nay, hiểu biết của cô về anh ta so với hai ngày nay thật sự khác biệt.
“Bao nhiêu tiền?”
Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe phát ra từ cánh cửa đang mở bên ngoài.
“Anh là ai?”
Cố Thiên Thành đã đẩy Tần Vãn Hạ đến ngoài cửa, anh ta là người đầu tiên nhìn thấy người mới đến, người đàn ông này có chút quen mắt, như mới vừa gặp qua không lâu, nhưng lại không thể nhớ đã từng gặp qua ở đâu.
“Tôi là Đường Cẩn Khiên .”
“Đường Cẩn Khiên?”
Ba người nhà họ Cố đồng loạt nhìn về phía anh.
Tần Vãn Hạ quay đầu lại, trong mắt cô tràn đầy kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây?”
“Em đi gấp quá, tôi không gọi em kịp, gọi điện thoại em cũng không nghe, tôi lái xe đến, vừa lúc nhìn thấy em xuống taxi, liền lái xe đi theo sau em đến đây, vết thương của em cần được bôi thuốc, nên tôi tính chạy đến đây đón em về nhà, thuận tiện chăm sóc em.”
Đường Cẩn Khiên đứng ở ngoài cửa dáng vẻ uy nghiêm mà lãnh đạm, giữa lông mày hiện lên một tia ôn nhu, bộ dáng anh dưới ánh mặt trời khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Nhưng lời nói của anh lại khiến cho Tần Vãn Hạ đỏ mặt, viết thương của cô, anh chăm sóc cô không tiện sao?
“Cậu chính là chồng mới cưới của Vãn Hạ sao?”
Cố Phiến Thanh đỡ Bà Cố đi ra cửa.
Đường Cẩn Khiên lịch sự gật đầu, “Là cháu, chào Bà, ba năm nay đều nhờ bà chăm sóc Vãn Hạ”
Vì cửa không đóng, những lời nói của họ nói lúc nãy, rõ ràng đã bị Đường Cẩn Khiên nghe thấy.
Tần Vãn Hạ có chút hoảng hốt, cô chỉ mới gặp Đường Cẩn Khiên ngày hôm qua, hôm nay mới biết anh là một bác sĩ, cô không biết gì về tính cách của anh, cũng không biết sau khi biết chuyện anh sẽ cảm thấy như thế nào?
Bà Cố cũng rất ngượng ngùng, cháu trai của bà so về khí chất thì thua đối phương rất nhiều, vừa nãy còn nói nhiều lời mất mặt như vậy. “Cháu vào nhà ngồi đi!”
“Không cần đâu ạ, cháu chỉ đến đón Tần Vãn Hạ thôi, thuận tiện thanh toán khoản nợ cho Cố tiên sinh.”
Sắc mặt Đường Cẩn Khiên bình tĩnh, ngữ điệu chậm rãi, không có một chút hung hăng nhưng lại khiến người khác cảm thây có chút uy nghiêm.
Cố Thiên Thành lo lắng nuốt nước bọt, sau đó anh ta bắt đầu ra giá.
“Tần Vãn Hạ ở nhà chúng tôi ba năm, điều kiện kinh tế nhà chúng tôi là tốt nhất khu vực này, chỉ cần nhìn vào ngôi nhà của chúng tôi, anh cũng có thể biết điều kiện nhà chúng tôi như thế nào, ba năm nay phí ăn ở nhà chúng tôi, một năm chắc cũng phải tốn đến mười mấy vạn đi? Ba năm cộng lại.....”
“Sáu mươi vạn, anh thấy đủ không?”
Không đợi Cố Thiên Thành nói xong, Đường Cẩn Khiên chủ động đưa ra một con số.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro