Chương 15
Tưởng Mục Đồng
2024-08-20 11:45:54
----
Đó chính là…
“Bà ơi.” Một giọng nói trầm thấp lại dễ nghe vang lên.
Trình Ly ngẩng đầu theo bản năng, nhìn về phía người bước tới.
Ngay khi nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, hô hấp của cô cũng chợt cứng lại theo.
Dung Kỳ!
Cô nên sớm nghĩ tới chuyện cháu nội của bà cụ Hướng chính là Dung Kỳ.
Bà cụ Hướng xuất hiện ở đây thì anh cũng sẽ ở theo.
Ánh chiều tà của hoàng hôn nhẹ nhàng rũ xuống loang lổ giữa bóng cây, Dung Kỳ mặc áo thun đen và quần dài đen, sự ấm áp kết hợp với ánh sáng của hoàng hôn như thế nhưng vẫn không dung hoà được sự lạnh lùng quanh thân anh.
Một cơn gió nhẹ lướt qua thổi bay phình phình vạt áo của anh.
Có loại cảm giác cậu thiếu niên thuở nào đột nhiên xuất hiện.
Khi anh đến trước mặt Trình Ly, cô vẫn cơ ngơ ngác nhìn anh.
“Ly Ly, còn nhớ rõ Dung Kỳ nhà bà không cháu?” Bà nội Hướng cất lên giọng nói già nua nhưng dịu dàng của mình:
“Bà còn nhớ hồi trước hai cháu là bạn học với nhau mà.”
“Dạ... dạ nhớ.” Trình Ly lúng túng đáp.
Lúc này Dung Kỳ nâng mi, đôi mắt thâm thúy dừng trên gương mặt Trình Ly một lát rồi khẽ gật đầu.
Xem như chào hỏi.
Xem ra anh không có ấn tượng gì về cô, không chừng ngay cả tên cũng không nhớ rõ.
Đối với điều này Trình Ly cũng chẳng cảm thấy lạ.
Dù sao sau khi tốt nghiệp cấp ba bọn họ chưa từng gặp nhau lần nào nữa.
“Lăng lão sư.” Ngược lại Dung Kỳ lại chào hỏi khách sáo với Lăng Sương Hoa một tiếng, tuy Lăng Sương Hoa chưa từng dạy anh.
Nhưng khi ấy học sinh trong lớp đều biết mẹ của Trình Ly là giáo viên dạy tiếng anh trong trường.
Lăng Sương Hoa thân thuộc với bà nội Hướng cũng là vì bà thường xuyên mua bánh củ cải chiên ở chỗ của bà ấy.
Bởi vì Trình Ly rất thích ăn nó.
Lúc này bà cụ Hướng và Lăng nữ sĩ nói chuyện cực kỳ vui vẻ với nhau, lâu như vậy không gặp nên muốn hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương một chút.
Trình Ly yên tĩnh đứng bên cạnh, vừa cúi đầu liền thấy chiếc quần màu tím của mình.
Cảm giác xấu hổ vốn đã biến mất của cô lại bắt đầu dâng trào.
Cô không để tâm đến ánh nhìn của những người xa lạ qua đường, nhưng người đàn ông trước mắt tốt xấu gì cũng là bạn học cũ của mình.
Bạn cũ gặp nhau, ai mà không muốn bản thân mang dáng vẻ ngăn nắp chỉn chu chứ.
May thay hôm nay cô có gội đầu.
Ý nghĩ may mắn này vừa lóe qua, Trình Ly lại nghĩ đến một chuyện khác.
Đó chính là, trước đó cô uống rượu trong quán bar đá văng giày vào tay Dung Kỳ, rốt cuộc anh còn nhớ hay không?
Có lẽ lúc ấy ánh đèn trong quán bar quá mờ, anh không nhận ra cô.
Suy cho cùng khi còn học cấp ba bọn họ cúng không tính thân thiết là mấy, nhiều năm không gặp như vậy, sẽ không đến mức anh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
Hơn nữa vừa rồi khi anh chào hỏi cô, sắc mặt vẫn như thường, hẳn là không nhận ra đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, Trình Ly thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Trình Ly à, nếu không cháu lại nhà bà ngồi chơi nha?” Bà cụ Hướng ôn hòa gửi lời mời.
Hồi trước Trình Ly đã luôn rất thích cụ bà này, không chỉ vì bánh củ cải chiên bà ấy nấu ngon mà bà ấy còn cực kỳ ôn hòa, là hình mẫu một người bà dịu dàng từ ái trong tưởng tượng của Trình Ly.
Không giống bà nội của cô, sẽ vì công việc của bác cả tốt hơn mà thiên vị anh chị em họ.
Bà nội Hướng chỉ vào ngôi nhà kiểu Tây có hoa viên bên cạnh, cười nói: “Sau này bà sẽ ở đây, lần sau đến nhà bà sẽ làm bánh củ cải chiên cho cháu.”
Hoá ra bà cụ Hướng dọn tới đây ở.
Có điều ngẫm lại gia sản hiện giờ của Dung Kỳ, cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Trình Ly ngoan ngoãn đáp: “Dạ vâng, bà Hướng, vậy con không khách sáo đâu đó.”
Đó chính là…
“Bà ơi.” Một giọng nói trầm thấp lại dễ nghe vang lên.
Trình Ly ngẩng đầu theo bản năng, nhìn về phía người bước tới.
Ngay khi nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, hô hấp của cô cũng chợt cứng lại theo.
Dung Kỳ!
Cô nên sớm nghĩ tới chuyện cháu nội của bà cụ Hướng chính là Dung Kỳ.
Bà cụ Hướng xuất hiện ở đây thì anh cũng sẽ ở theo.
Ánh chiều tà của hoàng hôn nhẹ nhàng rũ xuống loang lổ giữa bóng cây, Dung Kỳ mặc áo thun đen và quần dài đen, sự ấm áp kết hợp với ánh sáng của hoàng hôn như thế nhưng vẫn không dung hoà được sự lạnh lùng quanh thân anh.
Một cơn gió nhẹ lướt qua thổi bay phình phình vạt áo của anh.
Có loại cảm giác cậu thiếu niên thuở nào đột nhiên xuất hiện.
Khi anh đến trước mặt Trình Ly, cô vẫn cơ ngơ ngác nhìn anh.
“Ly Ly, còn nhớ rõ Dung Kỳ nhà bà không cháu?” Bà nội Hướng cất lên giọng nói già nua nhưng dịu dàng của mình:
“Bà còn nhớ hồi trước hai cháu là bạn học với nhau mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ... dạ nhớ.” Trình Ly lúng túng đáp.
Lúc này Dung Kỳ nâng mi, đôi mắt thâm thúy dừng trên gương mặt Trình Ly một lát rồi khẽ gật đầu.
Xem như chào hỏi.
Xem ra anh không có ấn tượng gì về cô, không chừng ngay cả tên cũng không nhớ rõ.
Đối với điều này Trình Ly cũng chẳng cảm thấy lạ.
Dù sao sau khi tốt nghiệp cấp ba bọn họ chưa từng gặp nhau lần nào nữa.
“Lăng lão sư.” Ngược lại Dung Kỳ lại chào hỏi khách sáo với Lăng Sương Hoa một tiếng, tuy Lăng Sương Hoa chưa từng dạy anh.
Nhưng khi ấy học sinh trong lớp đều biết mẹ của Trình Ly là giáo viên dạy tiếng anh trong trường.
Lăng Sương Hoa thân thuộc với bà nội Hướng cũng là vì bà thường xuyên mua bánh củ cải chiên ở chỗ của bà ấy.
Bởi vì Trình Ly rất thích ăn nó.
Lúc này bà cụ Hướng và Lăng nữ sĩ nói chuyện cực kỳ vui vẻ với nhau, lâu như vậy không gặp nên muốn hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương một chút.
Trình Ly yên tĩnh đứng bên cạnh, vừa cúi đầu liền thấy chiếc quần màu tím của mình.
Cảm giác xấu hổ vốn đã biến mất của cô lại bắt đầu dâng trào.
Cô không để tâm đến ánh nhìn của những người xa lạ qua đường, nhưng người đàn ông trước mắt tốt xấu gì cũng là bạn học cũ của mình.
Bạn cũ gặp nhau, ai mà không muốn bản thân mang dáng vẻ ngăn nắp chỉn chu chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May thay hôm nay cô có gội đầu.
Ý nghĩ may mắn này vừa lóe qua, Trình Ly lại nghĩ đến một chuyện khác.
Đó chính là, trước đó cô uống rượu trong quán bar đá văng giày vào tay Dung Kỳ, rốt cuộc anh còn nhớ hay không?
Có lẽ lúc ấy ánh đèn trong quán bar quá mờ, anh không nhận ra cô.
Suy cho cùng khi còn học cấp ba bọn họ cúng không tính thân thiết là mấy, nhiều năm không gặp như vậy, sẽ không đến mức anh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
Hơn nữa vừa rồi khi anh chào hỏi cô, sắc mặt vẫn như thường, hẳn là không nhận ra đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, Trình Ly thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Trình Ly à, nếu không cháu lại nhà bà ngồi chơi nha?” Bà cụ Hướng ôn hòa gửi lời mời.
Hồi trước Trình Ly đã luôn rất thích cụ bà này, không chỉ vì bánh củ cải chiên bà ấy nấu ngon mà bà ấy còn cực kỳ ôn hòa, là hình mẫu một người bà dịu dàng từ ái trong tưởng tượng của Trình Ly.
Không giống bà nội của cô, sẽ vì công việc của bác cả tốt hơn mà thiên vị anh chị em họ.
Bà nội Hướng chỉ vào ngôi nhà kiểu Tây có hoa viên bên cạnh, cười nói: “Sau này bà sẽ ở đây, lần sau đến nhà bà sẽ làm bánh củ cải chiên cho cháu.”
Hoá ra bà cụ Hướng dọn tới đây ở.
Có điều ngẫm lại gia sản hiện giờ của Dung Kỳ, cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Trình Ly ngoan ngoãn đáp: “Dạ vâng, bà Hướng, vậy con không khách sáo đâu đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro