Chương 23
Tưởng Mục Đồng
2024-08-20 11:45:54
----
Khó trách anh ta lại khuyên cô cần phải phải thực tế hơn một chút.
Để bây giờ anh ta như tát một cái thật mạnh vào mặt cô, hất văng tất cả sự che đây và tự cho mình là đúng của cô.
Hứa Ký Hành không quan tâm đến việc để người khác biết sự thật là anh ta đã phản bội cô.
Để lấy lòng cô bạn gái mới giàu có, anh ta hoàn toàn có thể dẫm mặt cô bẹp dí dưới lòng đường.
May mắn thay, Trình Ly vẫn giữ bí mật trước mặt gia đình và đồng nghiệp.
Giờ khắc này, cô mới cảm nhận rõ, mình mới chính là chú hề trong vở kịch.
Rõ ràng người bị lừa dối là cô nhưng đến cuối cùng người mất hết mặt mũi cũng lại là cô.
Ngay khi cơn tức giận tích tụ trong lòng khiến đầu óc cô trống rỗng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Trình Ly cúi đầu nhìn màn hình, là một cái tên cô không ngờ đến.
"Alo, Ly Ly đó có phải không?" Giọng nói của bà cụ Hướng từ điện thoại vang lên.
Trình Ly thấp giọng đáp: "Dạ vâng, cháu đây ạ."
Bà cụ Hướng vui vẻ hỏi: "Cháu còn nhớ chuyện hôm trước bà nói với cháu không?"
Trình Ly ngẩn người ra.
Cô bỗng nghe thấy bà cụ vui vẻ lẩm bẩm:
"Dung Kỳ đã đồng ý với bà là sẽ đến buổi xem mắt. Cho nên bà nhờ cháu tìm hộ bà một cô gái thích hợp."
Giọng nói của bà cụ bên kia rất vui vẻ trái ngược với Trình Ly bên này như thùng thuốc nổ sắp nổ tung.
Cô nhẹ nhàng trả lời:
"Dạ vâng, cháu chắc chắn sẽ tìm."
Đúng lúc chiếc xe đã chạy đến gần nhà mình, Trình Ly cúp điện thoại, nói cầu tài xế dừng lại.
Một đồng nghiệp nhịn không được, thấp giọng hỏi: "Kỹ sư Trình, cô có chắc là cô về một mình được không?"
Nghe giọng điệu thận trọng của người này, sao Trình Ly có thể không đoán được đối phương đang suy nghĩ gì.
Sợ cô quá đau lòng mà làm chuyện dại dột ấy hả?
"Không có việc gì, nhà của tôi ngay phía trước thôi, tôi đi vài bước là tới ấy mà."
Nghe cô nói vậy, mọi người cũng không tiện nói thêm cái gì, tài xế đóng cửa xe rồi khởi động xe rời đi.
Trình Ly vừa định bước chân vào nhà đã nhìn thấy đối diện có một chiếc ô tô màu đen đậu ở ven đường.
Đường nét thân xe uyển chuyển sang trọng, phía trước xe có hai cái logo nổi bật.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh chiếc xe, dường như đang gọi điện thoại.
Ánh sáng mờ ảo chiếu từ đỉnh đầu xuống khiến người này trông như đang chìm trong quầng sáng, phát ra hào quang.
Cho dù người này mặc nguyên một cây đen đơn giản sạch sẽ nhưng vẫn không giấu được thân hình gọn gàng, cứng cáp.
Trình Ly đứng lại nhìn chằm chằm.
Trong đầu cô bỗng có tiếng Mạnh Nguyên Ca lướt qua.
- "Cậu nói thử xem, nếu cậu có thể nắm lấy một người đàn ông như Dung Kỳ trong tay thì chẳng phải đã vả mặt tên Hứa Ký Hành kia bảy bảy bốn mươi chín lần sao?"
Lời này như hóa thành một ngọn lửa khác nhen nhóm cháy lên trong lòng Trình Ly.
Tất cả lý trí và sự bình tĩnh đều bị đốt cháy hết rồi, không còn sót lại chút nào.
Giờ khắc này, ma xui quỷ khiến Trình Ly nâng bước chân tiến nhanh đến chỗ đối phương.
Dung Kỳ thấy cô thì có chút ngạc nhiên.
Còn Trình Ly thì không thèm quan tâm anh ngạc nhiên hay không.
Nhìn khuôn mặt điềm đạm tuấn tú của đối phương, Trình Ly ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nghe nói cậu muốn đi xem mắt, tìm lạ không bằng tìm quen. Tôi và cậu là bạn học Cao trung, cậu cảm thấy tôi thế nào?"
Khó trách anh ta lại khuyên cô cần phải phải thực tế hơn một chút.
Để bây giờ anh ta như tát một cái thật mạnh vào mặt cô, hất văng tất cả sự che đây và tự cho mình là đúng của cô.
Hứa Ký Hành không quan tâm đến việc để người khác biết sự thật là anh ta đã phản bội cô.
Để lấy lòng cô bạn gái mới giàu có, anh ta hoàn toàn có thể dẫm mặt cô bẹp dí dưới lòng đường.
May mắn thay, Trình Ly vẫn giữ bí mật trước mặt gia đình và đồng nghiệp.
Giờ khắc này, cô mới cảm nhận rõ, mình mới chính là chú hề trong vở kịch.
Rõ ràng người bị lừa dối là cô nhưng đến cuối cùng người mất hết mặt mũi cũng lại là cô.
Ngay khi cơn tức giận tích tụ trong lòng khiến đầu óc cô trống rỗng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Trình Ly cúi đầu nhìn màn hình, là một cái tên cô không ngờ đến.
"Alo, Ly Ly đó có phải không?" Giọng nói của bà cụ Hướng từ điện thoại vang lên.
Trình Ly thấp giọng đáp: "Dạ vâng, cháu đây ạ."
Bà cụ Hướng vui vẻ hỏi: "Cháu còn nhớ chuyện hôm trước bà nói với cháu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Ly ngẩn người ra.
Cô bỗng nghe thấy bà cụ vui vẻ lẩm bẩm:
"Dung Kỳ đã đồng ý với bà là sẽ đến buổi xem mắt. Cho nên bà nhờ cháu tìm hộ bà một cô gái thích hợp."
Giọng nói của bà cụ bên kia rất vui vẻ trái ngược với Trình Ly bên này như thùng thuốc nổ sắp nổ tung.
Cô nhẹ nhàng trả lời:
"Dạ vâng, cháu chắc chắn sẽ tìm."
Đúng lúc chiếc xe đã chạy đến gần nhà mình, Trình Ly cúp điện thoại, nói cầu tài xế dừng lại.
Một đồng nghiệp nhịn không được, thấp giọng hỏi: "Kỹ sư Trình, cô có chắc là cô về một mình được không?"
Nghe giọng điệu thận trọng của người này, sao Trình Ly có thể không đoán được đối phương đang suy nghĩ gì.
Sợ cô quá đau lòng mà làm chuyện dại dột ấy hả?
"Không có việc gì, nhà của tôi ngay phía trước thôi, tôi đi vài bước là tới ấy mà."
Nghe cô nói vậy, mọi người cũng không tiện nói thêm cái gì, tài xế đóng cửa xe rồi khởi động xe rời đi.
Trình Ly vừa định bước chân vào nhà đã nhìn thấy đối diện có một chiếc ô tô màu đen đậu ở ven đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường nét thân xe uyển chuyển sang trọng, phía trước xe có hai cái logo nổi bật.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh chiếc xe, dường như đang gọi điện thoại.
Ánh sáng mờ ảo chiếu từ đỉnh đầu xuống khiến người này trông như đang chìm trong quầng sáng, phát ra hào quang.
Cho dù người này mặc nguyên một cây đen đơn giản sạch sẽ nhưng vẫn không giấu được thân hình gọn gàng, cứng cáp.
Trình Ly đứng lại nhìn chằm chằm.
Trong đầu cô bỗng có tiếng Mạnh Nguyên Ca lướt qua.
- "Cậu nói thử xem, nếu cậu có thể nắm lấy một người đàn ông như Dung Kỳ trong tay thì chẳng phải đã vả mặt tên Hứa Ký Hành kia bảy bảy bốn mươi chín lần sao?"
Lời này như hóa thành một ngọn lửa khác nhen nhóm cháy lên trong lòng Trình Ly.
Tất cả lý trí và sự bình tĩnh đều bị đốt cháy hết rồi, không còn sót lại chút nào.
Giờ khắc này, ma xui quỷ khiến Trình Ly nâng bước chân tiến nhanh đến chỗ đối phương.
Dung Kỳ thấy cô thì có chút ngạc nhiên.
Còn Trình Ly thì không thèm quan tâm anh ngạc nhiên hay không.
Nhìn khuôn mặt điềm đạm tuấn tú của đối phương, Trình Ly ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nghe nói cậu muốn đi xem mắt, tìm lạ không bằng tìm quen. Tôi và cậu là bạn học Cao trung, cậu cảm thấy tôi thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro