Chương 37
Tưởng Mục Đồng
2024-08-20 11:45:54
----
Ý là chê cô thiếu thành ý khi gửi ảnh người khác chụp ấy hả?
Ok, hiểu rồi.
Trình Ly lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhưng lúc nhìn lên vầng trăng trên bầu trời thì nhất thời câm nín.
Không đúng dịp rồi, vẫn chưa tới rằm.
Lúc cô đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì lại nhớ đến chuyến đi chơi ở Tây Tạng với Mạnh Nguyên Ca lần trước.
Hình như hôm đó hai người chụp khá nhiều ảnh bầu trời sao thì phải.
Thế là cô rời giường đi lấy máy tính, vì dung lượng điện thoại không đủ nên cô lưu rất nhiều ảnh trong máy tính.
Tìm được ảnh chụp đợt đi du lịch Tây Tạng, Trình Ly xem thử từng cái.
Không ngờ, thực sự có một tấm ảnh.
Đó là ảnh cô đang đứng trên đỉnh núi, vươn đôi tay về phía ánh trắng, canh góc đánh lừa thị giác để chụp ra một tấm ảnh nhìn giống như cô đang bắt lấy vầng trăng vậy.
Tấm ảnh này là Mạnh Nguyên Ca chụp cho cô, khi ấy hai người cũng rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của ánh trăng và bầu trời sao nơi cao nguyên.
Thế là Trình Ly cắt ảnh của cô ra, chỉ để lại vầng trăng tròn vành vạnh trắng sáng hoàn mỹ trên bầu trời.
Cô gửi bức ảnh đi, nghĩ lần này sẽ ổn thôi.
Quả nhiên bên kia trả lời rất nhanh.
Dung Kỳ: [Phía dưới mặt trăng là gì vậy?]
Trình Ly căng mắt nhìn kỹ, tự hỏi người này có đôi mắt laser 24k gì đó hay sao vậy?
Cô cắt ảnh cẩn thận đến thế mà anh vẫn phát hiện ra chỗ sai sai được.
Trình Ly chỉ đành nói thật: [Là tay của tôi, vốn dĩ nó là bức ảnh chụp tôi đang cầm mặt trăng.]
Trình Ly: [Giống kiểu đánh lừa thị giác nổi tiếng trên mạng lắm ấy.]
Trình Ly nghĩ chắc Dung Kỳ cũng không đến mức còn chẳng biết đánh lừa thị giác là gì.
Dung Kỳ: [Gửi tôi ảnh gốc đi.]
Trình Ly thừa nhận, lúc nhìn thấy tin nhắn Wechat này cô còn sửng sốt hơn cả khi nãy.
Cũng may giờ cô đang cầm điện thoại, nếu không thì đã phải tát vào mặt mình một cái rồi.
Hiện giờ cô đang suy nghĩ xem, mấy lời anh nói rốt cuộc là có ý gì?
Biết là ảnh gốc có mặt cô rồi mà vẫn muốn cô gửi ảnh gốc...
Không phải là thật ra anh đang muốn nhìn ảnh cô đó chứ?
Dung Kỳ: [Bức ảnh này cắt viền không đẹp lắm.]
Dung Kỳ: [Trông khó chịu.]
Trình Ly: "..."
À, cô nghĩ nhiều rồi.
Người ta chỉ đang bị chứng ám ảnh cưỡng chế mà thôi.
Thế là cô gửi tấm ảnh gốc qua không chút e ngại, để anh tự cắt ảnh.
Dung Kỳ cũng vừa về đến nhà, bình thường anh không ở cùng với ông bà.
Mà là ở một mình tại một khu chung cư cao cấp ngay gần công ty.
Ý là chê cô thiếu thành ý khi gửi ảnh người khác chụp ấy hả?
Ok, hiểu rồi.
Trình Ly lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhưng lúc nhìn lên vầng trăng trên bầu trời thì nhất thời câm nín.
Không đúng dịp rồi, vẫn chưa tới rằm.
Lúc cô đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì lại nhớ đến chuyến đi chơi ở Tây Tạng với Mạnh Nguyên Ca lần trước.
Hình như hôm đó hai người chụp khá nhiều ảnh bầu trời sao thì phải.
Thế là cô rời giường đi lấy máy tính, vì dung lượng điện thoại không đủ nên cô lưu rất nhiều ảnh trong máy tính.
Tìm được ảnh chụp đợt đi du lịch Tây Tạng, Trình Ly xem thử từng cái.
Không ngờ, thực sự có một tấm ảnh.
Đó là ảnh cô đang đứng trên đỉnh núi, vươn đôi tay về phía ánh trắng, canh góc đánh lừa thị giác để chụp ra một tấm ảnh nhìn giống như cô đang bắt lấy vầng trăng vậy.
Tấm ảnh này là Mạnh Nguyên Ca chụp cho cô, khi ấy hai người cũng rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của ánh trăng và bầu trời sao nơi cao nguyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là Trình Ly cắt ảnh của cô ra, chỉ để lại vầng trăng tròn vành vạnh trắng sáng hoàn mỹ trên bầu trời.
Cô gửi bức ảnh đi, nghĩ lần này sẽ ổn thôi.
Quả nhiên bên kia trả lời rất nhanh.
Dung Kỳ: [Phía dưới mặt trăng là gì vậy?]
Trình Ly căng mắt nhìn kỹ, tự hỏi người này có đôi mắt laser 24k gì đó hay sao vậy?
Cô cắt ảnh cẩn thận đến thế mà anh vẫn phát hiện ra chỗ sai sai được.
Trình Ly chỉ đành nói thật: [Là tay của tôi, vốn dĩ nó là bức ảnh chụp tôi đang cầm mặt trăng.]
Trình Ly: [Giống kiểu đánh lừa thị giác nổi tiếng trên mạng lắm ấy.]
Trình Ly nghĩ chắc Dung Kỳ cũng không đến mức còn chẳng biết đánh lừa thị giác là gì.
Dung Kỳ: [Gửi tôi ảnh gốc đi.]
Trình Ly thừa nhận, lúc nhìn thấy tin nhắn Wechat này cô còn sửng sốt hơn cả khi nãy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may giờ cô đang cầm điện thoại, nếu không thì đã phải tát vào mặt mình một cái rồi.
Hiện giờ cô đang suy nghĩ xem, mấy lời anh nói rốt cuộc là có ý gì?
Biết là ảnh gốc có mặt cô rồi mà vẫn muốn cô gửi ảnh gốc...
Không phải là thật ra anh đang muốn nhìn ảnh cô đó chứ?
Dung Kỳ: [Bức ảnh này cắt viền không đẹp lắm.]
Dung Kỳ: [Trông khó chịu.]
Trình Ly: "..."
À, cô nghĩ nhiều rồi.
Người ta chỉ đang bị chứng ám ảnh cưỡng chế mà thôi.
Thế là cô gửi tấm ảnh gốc qua không chút e ngại, để anh tự cắt ảnh.
Dung Kỳ cũng vừa về đến nhà, bình thường anh không ở cùng với ông bà.
Mà là ở một mình tại một khu chung cư cao cấp ngay gần công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro