Chương 4
Tưởng Mục Đồng
2024-08-20 11:45:54
----
Nhân viên nghĩ Trình Ly là khách đến ăn tối.
Lông mi của Trình Ly khẽ run lên, ma xui quỷ khiến báo số di động của Hứa Ký Hành, nhân viên phục phụ cúi đầu dò danh sách, sau đó mỉm cười nói:
"Chỗ ngồi mà cô đặt là bàn số 5, vị trí tốt nhất trong nhà hàng của chúng tôi sát bên cửa sổ."
Lúc này, Trình Ly không còn ôm tâm lý may mắn nữa.
Cô muốn lập tức xoay người rời đi, nhưng đã đến đây rồi, cô vẫn muốn nhìn tận mắt.
Vì vậy cô từ chối sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, tự mình đi đến bàn.
Nhà hàng rất yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo tạo nên bầu không khí lãng mạn, Trình Ly không biết bàn số 5 ở đâu nhưng cô biết đó là chỗ ngồi tốt nhất cạnh cửa sổ, vì vậy cô đi theo cửa sổ.
Cuối cùng, đôi mắt cô dán chặt vào một bàn ăn.
Trên bàn ăn phủ khăn trải bàn màu trắng, bày những ngọn nến pha lê tinh xảo, ly rượu sâm panh mảnh mai đã được rót đầy chất lỏng vàng óng.
Bạn trai của cô, Hứa Ký Hành, đang ngồi đối mặt với một cô gái xa lạ mà Trình Ly chưa từng gặp.
Bó hoa hồng được đặt trên chiếc ghế bên cạnh cô gái kia.
Bó hoa hồng giống hệt hoa mà Trình Ly nhận được.
Ha ha, đàn ông lười thật, đặt hai bó hoa hồng trong cùng một cửa hàng.
Đột nhiên, Hứa Ký Hành đứng dậy, Trình Ly giật mình nấp vào cây cột bên cạnh, cô cho rằng đối phương đã phát hiện ra mình.
Nhưng Hứa Ký Hành chỉ sang ngồi cạnh cô gái kia, nhân viên phục vụ giơ điện thoại di động lên, cô gái ôm cánh tay Hứa Ký Hành và dựa đầu vào vai anh, hai người mỉm cười nhìn ống kính, giống như những cặp đôi khác trong nhà hàng hôm nay.
Thật ngọt ngào và lãng mạn.
Khi cô gái thủ thỉ bên tai Hứa Ký Hành, một nụ cười có chút bất đắc dĩ xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.
Trình Ly đã nhìn thấy nét mặt này nhiều lần trước đây.
Cô nghĩ nó chỉ thuộc về một mình cô, là biểu hiện của sự yêu chiều mà anh ta dành riêng cho cô.
Thì ra biểu hiện này cũng là đồ bán sỉ, chẳng khác gì bó hoa hồng trên tay cô.
Khi cô gái kia hơi ngẩng mặt lên thì Hứa Ký Hành cúi đầu hôn cô ấy, cuối cùng Trình Ly cũng không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận đến phát điên, nhưng vào lúc này cô chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo thấm vào máu thịt, thân thể như bị đóng băng.
Người này rốt cuộc làm thế nào mà có thể mặt không đổi sắc lừa dối mình chứ.
Trình Ly không thể không nghĩ tới những gì anh ta đã nói trong điện thoại, anh ta sẽ khiến mọi người luôn ghen tị với mình.
Vậy đây chính là cách anh khiến người khác ghen tị với cô?
Cho cô ấy một chiếc mũ màu xanh lá cây độc đáo. (Đội nón xanh, căm sừng)
Tim cô thôi thúc cô lao tới, vạch trần bộ mặt giả tạo và ghê tởm của người đàn ông này.
Nhưng lý trí nói rằng nếu cô đi tới lúc này thì cô sẽ biến thành vai chính trong một vở kịch cẩu huyết, trở thành trò cười cho những người khác trong nhà hàng này.
Cô không muốn đặt mình vào tình huống khó xử và xấu hổ đó.
Loại cặn bã này không đáng!
Nhìn Hứa Ký Hành vẫn không hay biết gì, trong lòng Trình Ly không có một chút lưu luyến nào.
Cô xoay người rời khỏi nhà hàng, đi xuống lầu, liếc nhìn bó hồng trên tay, không hề suy nghĩ thêm, ném thẳng vào thùng rác.
Bông hồng bị cô ném trúng mép thùng rác.
Những cánh hoa lập tức rụng ra, rũ rượi.
Giống như tâm trạng của cô lúc này, vừa rồi còn ngọt ngào vui vẻ sau một khắc lại tan biến.
Nhân viên nghĩ Trình Ly là khách đến ăn tối.
Lông mi của Trình Ly khẽ run lên, ma xui quỷ khiến báo số di động của Hứa Ký Hành, nhân viên phục phụ cúi đầu dò danh sách, sau đó mỉm cười nói:
"Chỗ ngồi mà cô đặt là bàn số 5, vị trí tốt nhất trong nhà hàng của chúng tôi sát bên cửa sổ."
Lúc này, Trình Ly không còn ôm tâm lý may mắn nữa.
Cô muốn lập tức xoay người rời đi, nhưng đã đến đây rồi, cô vẫn muốn nhìn tận mắt.
Vì vậy cô từ chối sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, tự mình đi đến bàn.
Nhà hàng rất yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo tạo nên bầu không khí lãng mạn, Trình Ly không biết bàn số 5 ở đâu nhưng cô biết đó là chỗ ngồi tốt nhất cạnh cửa sổ, vì vậy cô đi theo cửa sổ.
Cuối cùng, đôi mắt cô dán chặt vào một bàn ăn.
Trên bàn ăn phủ khăn trải bàn màu trắng, bày những ngọn nến pha lê tinh xảo, ly rượu sâm panh mảnh mai đã được rót đầy chất lỏng vàng óng.
Bạn trai của cô, Hứa Ký Hành, đang ngồi đối mặt với một cô gái xa lạ mà Trình Ly chưa từng gặp.
Bó hoa hồng được đặt trên chiếc ghế bên cạnh cô gái kia.
Bó hoa hồng giống hệt hoa mà Trình Ly nhận được.
Ha ha, đàn ông lười thật, đặt hai bó hoa hồng trong cùng một cửa hàng.
Đột nhiên, Hứa Ký Hành đứng dậy, Trình Ly giật mình nấp vào cây cột bên cạnh, cô cho rằng đối phương đã phát hiện ra mình.
Nhưng Hứa Ký Hành chỉ sang ngồi cạnh cô gái kia, nhân viên phục vụ giơ điện thoại di động lên, cô gái ôm cánh tay Hứa Ký Hành và dựa đầu vào vai anh, hai người mỉm cười nhìn ống kính, giống như những cặp đôi khác trong nhà hàng hôm nay.
Thật ngọt ngào và lãng mạn.
Khi cô gái thủ thỉ bên tai Hứa Ký Hành, một nụ cười có chút bất đắc dĩ xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.
Trình Ly đã nhìn thấy nét mặt này nhiều lần trước đây.
Cô nghĩ nó chỉ thuộc về một mình cô, là biểu hiện của sự yêu chiều mà anh ta dành riêng cho cô.
Thì ra biểu hiện này cũng là đồ bán sỉ, chẳng khác gì bó hoa hồng trên tay cô.
Khi cô gái kia hơi ngẩng mặt lên thì Hứa Ký Hành cúi đầu hôn cô ấy, cuối cùng Trình Ly cũng không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận đến phát điên, nhưng vào lúc này cô chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo thấm vào máu thịt, thân thể như bị đóng băng.
Người này rốt cuộc làm thế nào mà có thể mặt không đổi sắc lừa dối mình chứ.
Trình Ly không thể không nghĩ tới những gì anh ta đã nói trong điện thoại, anh ta sẽ khiến mọi người luôn ghen tị với mình.
Vậy đây chính là cách anh khiến người khác ghen tị với cô?
Cho cô ấy một chiếc mũ màu xanh lá cây độc đáo. (Đội nón xanh, căm sừng)
Tim cô thôi thúc cô lao tới, vạch trần bộ mặt giả tạo và ghê tởm của người đàn ông này.
Nhưng lý trí nói rằng nếu cô đi tới lúc này thì cô sẽ biến thành vai chính trong một vở kịch cẩu huyết, trở thành trò cười cho những người khác trong nhà hàng này.
Cô không muốn đặt mình vào tình huống khó xử và xấu hổ đó.
Loại cặn bã này không đáng!
Nhìn Hứa Ký Hành vẫn không hay biết gì, trong lòng Trình Ly không có một chút lưu luyến nào.
Cô xoay người rời khỏi nhà hàng, đi xuống lầu, liếc nhìn bó hồng trên tay, không hề suy nghĩ thêm, ném thẳng vào thùng rác.
Bông hồng bị cô ném trúng mép thùng rác.
Những cánh hoa lập tức rụng ra, rũ rượi.
Giống như tâm trạng của cô lúc này, vừa rồi còn ngọt ngào vui vẻ sau một khắc lại tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro