Chương 40
Tưởng Mục Đồng
2024-08-20 11:45:54
------
Buổi tối cuối tuần náo nhiệt hơn thường ngày.
Vốn Mạnh Nguyên Ca còn định kéo Trình Ly đến quán rượu chơi, Mạnh Nguyên Ca là thích ngoại giao rộng nên có thể kết thân với bất kì ai.
Nhất là sau khi cô ấy trở thành phóng viên tài chính, quả thật như cá gặp nước.
Trình Ly vốn chỉ muốn ra ngoài ăn cơm thả lỏng mà thôi, nghe tới quán rượu thì xin miễn.
Nhất là qua chuyện lần đó, mãi đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại cô đều cảm thấy tê hết cả đầu.
Trình Ly và Mạnh Nguyên Ca tạm biệt nhau, lúc ngồi trên xe về nhà, bên ngoài lác đác mưa rơi, ban đầu còn rất nhỏ, sau đấy mỗi lúc một lớn.
Cô nhàm chán ngồi trên xe, móc điện thoại ra.
Cô bật WeChat lên nhìn chân dung của Dung Kỳ vẫn ghim trên đầu.
Nghĩ thầm hay là nhắn tin hỏi thử một chút khi nào anh về Thượng Hải?
Nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ của bọn họ, nói quen thuộc thì cũng chẳng quá quen.
Nếu hỏi thế, có vẻ kỳ kỳ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đăng tin trên vòng bạn bè thể hiện cảm giác tồn tại.
-- [hẹn hò kết thúc]
Kèm với bức ảnh cô chụp với Mạnh Nguyên Ca trong quán ăn đêm nay. Hôm nay các cô ăn món Nhật, hai người nghiêng đầu kề sát mặt vào nhau trong quán trang trí kiểu Izakaya ấm áp.
Cộng thêm bức ảnh Trình Ly chụp một mình, để tay hình chữ V.
Trình Ly rất ít khi đăng tin trên vòng bạn bè, có đôi khi một tháng còn chẳng có một tin.
Tự chụp càng hiếm thấy hơn.
Bởi vậy khi vừa đăng tin, chẳng mấy chốc lượt thích và bình luận tràn ngập.
Có vô số bạn bè thời đại học bình luận bên dưới.
Ngồi trên xe taxi mãi khi gần đến nhà, Trình Ly vẫn chưa tìm thấy được bóng dáng Dung Kỳ trong đống bình luận của bạn bè bên dưới.
Chắc chắn anh không thích lướt tin trong vòng bạn bè.
Sau khi xuống xe, Trình Ly phát hiện mưa càng lúc càng lớn, thế mà cô lại không mang ô.
Cô chỉ đành để túi xách lên đỉnh đầu chạy về phía nhà mình.
Mưa mùa hè vừa đến nhanh vừa dữ dội, cơn mưa tầm tã bao trùm cả đất trời, đường phố đã không có ai đi, chỉ còn ánh đèn lẻ loi ven đường tiếp tục soi sáng.
Hạt mưa đánh vào người Trình Ly, cô vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm, giờ lại bị ướt nhẹp hết cả khiến áo dính lên người.
Nội y đều bị lộ ra bên dưới lớp vải ngoài.
Trình Ly biết bản thân bây giờ rất mất mặt nhưng cũng không còn cách nào, chỉ biết mau chóng chạy về nhà.
“Trình Ly.”
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến giữa làn mưa phùn dày đặc.
Trình Ly ngoái đầu theo bản năng nhưng sau lưng làm gì có ai.
Vì thế cô lại vùi đầu định chạy tiếp.
“Trình Ly.”
Lại thêm một tiếng nữa, lần này cô mới nhìn nghiêng về phía cánh cổng lớn trước khuôn viên của căn nhà kiểu Tây đằng trước.
Hai ngọn đèn trước cổng giờ đây lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong mưa, phác họa nên bóng sáng được mưa bụi thêu dệt.
Một chiếc ô che mưa màu đen xuất hiện, giọt mưa dừng trên mặt ô rồi chảy xuống.
Buổi tối cuối tuần náo nhiệt hơn thường ngày.
Vốn Mạnh Nguyên Ca còn định kéo Trình Ly đến quán rượu chơi, Mạnh Nguyên Ca là thích ngoại giao rộng nên có thể kết thân với bất kì ai.
Nhất là sau khi cô ấy trở thành phóng viên tài chính, quả thật như cá gặp nước.
Trình Ly vốn chỉ muốn ra ngoài ăn cơm thả lỏng mà thôi, nghe tới quán rượu thì xin miễn.
Nhất là qua chuyện lần đó, mãi đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại cô đều cảm thấy tê hết cả đầu.
Trình Ly và Mạnh Nguyên Ca tạm biệt nhau, lúc ngồi trên xe về nhà, bên ngoài lác đác mưa rơi, ban đầu còn rất nhỏ, sau đấy mỗi lúc một lớn.
Cô nhàm chán ngồi trên xe, móc điện thoại ra.
Cô bật WeChat lên nhìn chân dung của Dung Kỳ vẫn ghim trên đầu.
Nghĩ thầm hay là nhắn tin hỏi thử một chút khi nào anh về Thượng Hải?
Nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ của bọn họ, nói quen thuộc thì cũng chẳng quá quen.
Nếu hỏi thế, có vẻ kỳ kỳ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đăng tin trên vòng bạn bè thể hiện cảm giác tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-- [hẹn hò kết thúc]
Kèm với bức ảnh cô chụp với Mạnh Nguyên Ca trong quán ăn đêm nay. Hôm nay các cô ăn món Nhật, hai người nghiêng đầu kề sát mặt vào nhau trong quán trang trí kiểu Izakaya ấm áp.
Cộng thêm bức ảnh Trình Ly chụp một mình, để tay hình chữ V.
Trình Ly rất ít khi đăng tin trên vòng bạn bè, có đôi khi một tháng còn chẳng có một tin.
Tự chụp càng hiếm thấy hơn.
Bởi vậy khi vừa đăng tin, chẳng mấy chốc lượt thích và bình luận tràn ngập.
Có vô số bạn bè thời đại học bình luận bên dưới.
Ngồi trên xe taxi mãi khi gần đến nhà, Trình Ly vẫn chưa tìm thấy được bóng dáng Dung Kỳ trong đống bình luận của bạn bè bên dưới.
Chắc chắn anh không thích lướt tin trong vòng bạn bè.
Sau khi xuống xe, Trình Ly phát hiện mưa càng lúc càng lớn, thế mà cô lại không mang ô.
Cô chỉ đành để túi xách lên đỉnh đầu chạy về phía nhà mình.
Mưa mùa hè vừa đến nhanh vừa dữ dội, cơn mưa tầm tã bao trùm cả đất trời, đường phố đã không có ai đi, chỉ còn ánh đèn lẻ loi ven đường tiếp tục soi sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạt mưa đánh vào người Trình Ly, cô vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm, giờ lại bị ướt nhẹp hết cả khiến áo dính lên người.
Nội y đều bị lộ ra bên dưới lớp vải ngoài.
Trình Ly biết bản thân bây giờ rất mất mặt nhưng cũng không còn cách nào, chỉ biết mau chóng chạy về nhà.
“Trình Ly.”
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến giữa làn mưa phùn dày đặc.
Trình Ly ngoái đầu theo bản năng nhưng sau lưng làm gì có ai.
Vì thế cô lại vùi đầu định chạy tiếp.
“Trình Ly.”
Lại thêm một tiếng nữa, lần này cô mới nhìn nghiêng về phía cánh cổng lớn trước khuôn viên của căn nhà kiểu Tây đằng trước.
Hai ngọn đèn trước cổng giờ đây lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong mưa, phác họa nên bóng sáng được mưa bụi thêu dệt.
Một chiếc ô che mưa màu đen xuất hiện, giọt mưa dừng trên mặt ô rồi chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro