Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Chương 93.2
Mộc Y Y
2024-11-11 11:37:56
Lâm Triệt cho rằng lúc ấy anh thuận miệng nói thôi, nhưng mà nghe anh lại nhắc tới, đành không tình nguyện nói: "Được…… Chờ anh trở về liền
đi mua nguyên liệu nấu ăn".
“Được, vậy em chờ anh, rất nhanh sẽ tới".
Cố Tĩnh Trạch nghe được cô mua nguyên liệu nấu ăn làm thức ăn cho anh, gấp không chờ nổi liền trở về.
Rất nhanh tới trong nhà, lôi kéo Lâm Triệt cùng nhau đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta cùng đến cửa hàng".
“Anh cũng đi sao?”
“Đương nhiên".
“Chỉ là……” Lâm Triệt nhớ tới ngày đó Mạc Huệ Linh cảnh cáo: "Anh đi ra ngoài không có nguy hiểm chứ?”
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nhìn Lâm Triệt: "Vì sao nói như vậy?”
Lâm Triệt nói: "Chỉ là, ngày đó, Mạc tiểu thư nói với em, anh tự mình đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm".
Mạc Huệ Linh?
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một tia không vui, nói với Lâm Triệt: "Anh nguy hiểm chỗ nào, nhưng mà, anh còn sống không phải sao, chẳng lẽ bởi vì sợ hãi có nguy hiểm, mỗi ngày nhốt ở lồng sắt sao? Đi thôi".
Nói xong, Cố Tĩnh Trạch kéo tay Lâm Triệt, dẫn cô đi ra ngoài.
Lâm Triệt còn muốn nói cái gì, thấy anh như vậy, đành phải dừng miệng, cúi đầu nhìn nhìn tay anh, muốn rút ra, lại không cử động được, anh ngược lại nắm chặt càng chặt, thấy người hầu còn đang nhìn, Lâm Triệt cũng không thể giãy giụa quá kịch liệt.
Không có nhiều món hàng, Lâm Triệt cũng kỳ quái, ngày xưa nhiều món ăn như vậy, hôm nay thật giống như là chưa nhập hàng mới, mấy món rất ít được xếp ngay ngắn.
Lâm Triệt đẩy xe hàng, nhìn Cố Tĩnh Trạch viết thực đơn, buồn bực nói: "Yêu cầu thật là nhiều, thực đơn này trông rất phức tạp".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cái này mà phức tạp? Vài món thức ăn chỉ cần xào một chút là được".
Anh cố ý chọn thực đơn không quá quý.
Lâm Triệt đẩy xe hàng, đi tới đi lui nhìn rau dưa, dạo siêu thị thật là một chuyện làm người cảm thấy hạnh phúc, Lâm Triệt tràn ngập ý cười, thoạt nhìn bộ dáng rất nhẹ nhàng.
“Cái này cần một cái".
“Cái này cũng cần một cái".
“Ai nha, củ cải nhìn rất lạ".
Mua mua, cô liền mua loạn cả lên.
Hoàn toàn không mua theo thực đơn.
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, bên cạnh có người đi qua, vừa không cẩn thận, liền dùng bánh xe cán phải chân Lâm Triệt.
Lâm Triệt ai u một tiếng.
Ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông kia nhìn nhìn cô, cũng không nói chuyện xoay người rời đi.
Lâm Triệt buồn bực nghĩ, thật là không có phép lịch sự ở nơi công cộng.
Nhưng mà, người đàn ông mới xoay người, cánh tay lập tức bị Cố Tĩnh Trạch giữ lại.
Anh kéo cánh tay anh ta, trực tiếp ấn người ở trên kệ để hàng, người đàn ông hoảng sợ, quay đầu lại còn muốn mắng người, khi nhìn thấy ánh mắt hung ác sâu thẳm của Cố Tĩnh Trạch, vẫn chột dạ, trực tiếp ngậm miệng.
“Xin lỗi vợ tôi đi". Anh nói.
Người đàn ông nhìn Lâm Triệt, tuy rằng không phục, nhưng mà kiêng kị Cố Tĩnh Trạch, vẫn chỉ có thể thành thật nói câu: "Rất xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý".
Lâm Triệt che chân mình lại: "Được rồi, lần sau chú ý chút".
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, lúc này mới buông người đàn ông ra.
Người đàn ông xám xịt rời khỏi, Lâm Triệt muốn đứng dậy khỏi mặt đất, Cố Tĩnh Trạch lại ngồi xổm xuống, trực tiếp bế Lâm Triệt lên.
Người bên cạnh đi ngang qua nhìn một màn này, đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ, người đàn ông cường tráng, cao lớn, thật là làm người cảm thấy hoa si mạo phao.
Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt, trực tiếp đặt người ở trong xe mua sắm: "Để xem chân em có bị sao không".
Lâm Triệt lắc đầu, cười nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không có việc gì, một cái xe đẩy nặng cỡ nào chứ, chỉ là thái độ người đàn ông kia thật là đáng giận".
“Được, vậy em chờ anh, rất nhanh sẽ tới".
Cố Tĩnh Trạch nghe được cô mua nguyên liệu nấu ăn làm thức ăn cho anh, gấp không chờ nổi liền trở về.
Rất nhanh tới trong nhà, lôi kéo Lâm Triệt cùng nhau đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta cùng đến cửa hàng".
“Anh cũng đi sao?”
“Đương nhiên".
“Chỉ là……” Lâm Triệt nhớ tới ngày đó Mạc Huệ Linh cảnh cáo: "Anh đi ra ngoài không có nguy hiểm chứ?”
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nhìn Lâm Triệt: "Vì sao nói như vậy?”
Lâm Triệt nói: "Chỉ là, ngày đó, Mạc tiểu thư nói với em, anh tự mình đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm".
Mạc Huệ Linh?
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một tia không vui, nói với Lâm Triệt: "Anh nguy hiểm chỗ nào, nhưng mà, anh còn sống không phải sao, chẳng lẽ bởi vì sợ hãi có nguy hiểm, mỗi ngày nhốt ở lồng sắt sao? Đi thôi".
Nói xong, Cố Tĩnh Trạch kéo tay Lâm Triệt, dẫn cô đi ra ngoài.
Lâm Triệt còn muốn nói cái gì, thấy anh như vậy, đành phải dừng miệng, cúi đầu nhìn nhìn tay anh, muốn rút ra, lại không cử động được, anh ngược lại nắm chặt càng chặt, thấy người hầu còn đang nhìn, Lâm Triệt cũng không thể giãy giụa quá kịch liệt.
Không có nhiều món hàng, Lâm Triệt cũng kỳ quái, ngày xưa nhiều món ăn như vậy, hôm nay thật giống như là chưa nhập hàng mới, mấy món rất ít được xếp ngay ngắn.
Lâm Triệt đẩy xe hàng, nhìn Cố Tĩnh Trạch viết thực đơn, buồn bực nói: "Yêu cầu thật là nhiều, thực đơn này trông rất phức tạp".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cái này mà phức tạp? Vài món thức ăn chỉ cần xào một chút là được".
Anh cố ý chọn thực đơn không quá quý.
Lâm Triệt đẩy xe hàng, đi tới đi lui nhìn rau dưa, dạo siêu thị thật là một chuyện làm người cảm thấy hạnh phúc, Lâm Triệt tràn ngập ý cười, thoạt nhìn bộ dáng rất nhẹ nhàng.
“Cái này cần một cái".
“Cái này cũng cần một cái".
“Ai nha, củ cải nhìn rất lạ".
Mua mua, cô liền mua loạn cả lên.
Hoàn toàn không mua theo thực đơn.
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, bên cạnh có người đi qua, vừa không cẩn thận, liền dùng bánh xe cán phải chân Lâm Triệt.
Lâm Triệt ai u một tiếng.
Ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông kia nhìn nhìn cô, cũng không nói chuyện xoay người rời đi.
Lâm Triệt buồn bực nghĩ, thật là không có phép lịch sự ở nơi công cộng.
Nhưng mà, người đàn ông mới xoay người, cánh tay lập tức bị Cố Tĩnh Trạch giữ lại.
Anh kéo cánh tay anh ta, trực tiếp ấn người ở trên kệ để hàng, người đàn ông hoảng sợ, quay đầu lại còn muốn mắng người, khi nhìn thấy ánh mắt hung ác sâu thẳm của Cố Tĩnh Trạch, vẫn chột dạ, trực tiếp ngậm miệng.
“Xin lỗi vợ tôi đi". Anh nói.
Người đàn ông nhìn Lâm Triệt, tuy rằng không phục, nhưng mà kiêng kị Cố Tĩnh Trạch, vẫn chỉ có thể thành thật nói câu: "Rất xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý".
Lâm Triệt che chân mình lại: "Được rồi, lần sau chú ý chút".
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, lúc này mới buông người đàn ông ra.
Người đàn ông xám xịt rời khỏi, Lâm Triệt muốn đứng dậy khỏi mặt đất, Cố Tĩnh Trạch lại ngồi xổm xuống, trực tiếp bế Lâm Triệt lên.
Người bên cạnh đi ngang qua nhìn một màn này, đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ, người đàn ông cường tráng, cao lớn, thật là làm người cảm thấy hoa si mạo phao.
Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt, trực tiếp đặt người ở trong xe mua sắm: "Để xem chân em có bị sao không".
Lâm Triệt lắc đầu, cười nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không có việc gì, một cái xe đẩy nặng cỡ nào chứ, chỉ là thái độ người đàn ông kia thật là đáng giận".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro