Loại cảm giác n...
Si Mộng Nhân
2024-11-14 21:55:21
Ngồi trên xe buýt, trước mắt Hạ Tiểu Tinh vẫn hiện lên hình ảnh Diệp
Phong mặt trắng bệch như giấy, thần sắc như thế thực sự rất không bình
thường.
Cô nhịn không được cầm lấy điện thoại.
Tay ấn lên bàn phím, cô bấm số điện thoại số điện thoại của Diệp Phong, mười một con số, lần trước cô không nhớ được, sau đó để tâm ghi nhớ, lần này mới có thể bấm đúng.
Cô ấn nút goi. “Tút” từng tiếng vang lên, kết nối được nhưng mãi không có người nhận. Cô nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, cách lúc bọn họ từ biệt trên núi đã hơn một tiếng.
Diệp Phong trước giờ chưa từng có lần nào không nhận điện thoại của cô, liệu có phải cô nhớ sai số di động của anh, gọi nhầm sang điện thoại người khác. Cúi đầu, cô mở danh bạ xem lại số của anh, so sánh thì thấy rõ ràng không sai, cô đã nhớ rõ rồi. Cô gọi lại, điện thoại kết nối nhưng vẫn không có ai nghe. Gập điện thoại lại, cô ngây người một hồi, có lẽ Diệp Phong có chuyện, đang vội nên di động không ở bên người, cô nghĩ vậy rồi cất điện thoại đi.
Sau khi xuống xe buýt cô vào siêu thị mua đồ ăn, đi đến ngưỡng cửa mới phát giác ra trên tay có một món đồ rườm rà. Bộ quần áo trẻ em đó cô đã mang theo một ngày.
Mua hơn một trăm tệ, chung quy không thể cứ thế ném đi. Chỉ đành gửi ở quầy, mua thức ăn rồi cùng mang về nhà, sau này có đồng nghiệp nào sinh con có thể dùng làm quà tặng.
Từ siêu thị ra đã là hơn năm giờ, cô ở bên ngoài loanh quanh một ngày, chắc mẹ sẽ thấp thỏm, cô vội vàng về nhà. Đi đến gần cửa nhà, một chiếc xe MINI mới tinh đập vào mắt cô. Tâm tư Âu Vũ Thanh sâu hun hút như miệng giếng, mà cô lại giống sợi dây thừng men theo cái giếng, từ cao đến thấp, từ trên xuống dưới, đều bị anh nắm giữ.
Cô ấn chuông cửa, nói: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ mở cửa cho cô, đón cô là câu: “Con cả ngày nay chạy đi đâu?” Cô đáp qua loa: “Không phải đã bảo mẹ là con đi gặp bạn học sao?” Dứt lời liền đưa túi ni lông đựng thức ăn về phía mẹ.
Mẹ vội vàng nhận lấy túi thức ăn, không để ý tới túi đựng quần áo trẻ em trên tay cô. Cô không nghĩ để mẹ nhìn thấy nó, nếu không cô nhất định phải hao không ít miệng lưỡi.
Mẹ xoay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa chỉ về phía phòng cô ra hiệu: “Vũ Thanh đang đợi con.”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Âu Vũ Thanh đi ra từ phòng cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người trong thoáng chốc đều yên lặng. Cô không biết chính mình hiện tại nhìn Âu Vũ Thanh với ánh mắt như thế nào, dù sao ánh mắt Âu Vũ Thanh nhìn cô, cô cũng không hiểu nổi.
Cúi đầu đổi dép lê, cô đi lướt qua anh về phòng mình. Âu Vũ Thanh cùng đi theo, Hạ Tiểu Tinh đưa lưng về phía anh đem túi xách cùng túi quần áo trong tay đặt lên bàn. Hộp trang phục trẻ em hình chữ nhật từ trong túi lộ ra một nửa. Túi ni lông là cô mua tạm ở quầy thu ngân tại siêu thị, trái ngược với hình dáng cái hộp nên thành ra túi hơi ngắn.
Bộ quần áo trẻ sơ sinh cùng đôi tất rất đáng yêu nằm ngay giữa chiếc hộp trong veo.
Cô xoay người nhìn Âu Vũ Thanh rồi đi vào toa lét rửa tay.
Từ toa lét ra, cô không định về phòng mình mà đi vào bếp. Từ Thục Vân đang rửa rau, thấy con gái vào liền đuổi cô ra: “Con ra với Vũ Thanh đi, buổi sáng nó đã tới tìm con một lần, cơm chiều để mẹ làm.”
Thấy con gái không có phản ứng gì, bà lại quay đầu nói thêm: “Còn không mau đi, nó đợi con hai tiếng rồi.” Âu Vũ Thanh từ lúc ba giờ hơn đã đến nhà mẹ vợ, vẫn luôn ở trong phòng cô dùng laptop của mình lên mạng.
Hạ Tiểu Tinh đành phải đi vào phòng mình.
Vừa vào cửa đã thấy trong tay Âu Vũ Thanh đang cầm bộ quần áo trẻ em, nghe thấy tiếng bước chân cô đi vào, anh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức quét qua bụng cô.
Hạ Tiểu Tinh đoán ngay được anh đang nghĩ gì.
Kết hôn ba năm, do trong hợp đồng trước hôn nhân đã ghi rõ trong vòng năm năm không cần sinh con, bọn họ vẫn luôn tránh thai. Đêm đầu tiên tại Tam Á là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hôm đó bọn họ không dùng biện pháp phòng hộ. Ngày hôm sau Hạ Tiểu Tinh khi tỉnh lại có phần mê man, nhưng Âu Vũ Thanh rất tỉnh táo, anh rời giường một mình đi ra ngoài, hơn một giờ sau liền mua thuốc khẩn cấp đem về.
Xem Hạ Tiểu Tinh uống thuốc, anh nói một câu: “Về sau tôi sẽ chú ý.”
Từ đó anh thực sự hết sức cẩn thận, trừ ngày đặc biệt an toàn, anh rất ít khi quên dùng đồ bảo hộ. Sau Hạ Tiểu Tinh ngại phiền, luôn cảm thấy khi gần gũi bị thứ này cản trở có phần mất hứng, có một khoảng thời gian tự mình uống thuốc tránh thai, không ngờ lại khiến kinh nguyệt bị rối loạn, mất nửa năm mới khôi phục bình thường. Từ sau đó, Âu Vũ Thanh không cho cô uống thuốc nữa, vẫn chính mính chú ý dùng áo mưa, nhưng cũng có vài lần cá biệt không mang, tại anh cho rằng tình huống không quá nguy hiểm nên cũng chẳng quan tâm.
Vì thế nếu Hạ Tiểu Tinh thai cũng không phải là không thể.
Hạ Tiểu Tinh vừa thấy đã lập tức muốn loại bỏ phỏng đoán của anh. Bắt đầu từ lúc muốn ly hôn, phương thức nói chuyện của cô và Âu Vũ Thanh liền rất kỳ quái, cho nên cô cũng không hiểu vì lẽ gì lại nói một câu như vậy: “Đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì đến anh, là con của người khác.” Cô nghĩ nói vậy hẳn là đúng, đây là quần áo mua cho con của người khác, cô đâu có mang thai.
Nhưng lời cô vừa nói quả thật rất có vấn đề, liền nhìn thấy mặt Âu Vũ Thanh ngay tức khắc biến sắc, đôi mắt đột nhiên trợn to, sau đó như vỡ vụn thành muốn mảnh, dường như là đau đớn, dần dần sụp đổ trong mắt anh.
Hạ Tiểu Tinh lập tức ý thức được rằng câu nói của mình khiến anh hiểu lầm, cô nhanh chóng nói thêm: “Em muốn nói, đây là quần áo mua cho con của người khác, không liên quan gì đến chúng ta.” Cô vẫn có phần vòng vo.
Âu Vũ Thanh lặng im vài giây, giọng nói rất nhẹ: “Chính là nói, em không mang thai, có phải ý này không?”
Hạ Tiểu Tinh nhíu mày, giọng có phần cao lên: “Không phải vẫn luôn tránh thai sao? Làm gì có khả năng mang thai!” Cô vừa dứt lời, Âu Vũ Thanh đã từng bước từng bước chầm chậm đi về phía cô, đứng ở trước mặt cô, anh bỗng nhiên duỗi tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, dường như anh chưa từng gắng sức mà ôm lấy cô như vậy.
Hạ Tiểu Tinh chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, lồng ngực dán sát vào anh, hô hấp có chút khó khăn. Cô vừa định mở miệng nói, Âu Vũ Thanh đã cúi xuống bất ngờ hôn cô, trong một thoáng, nụ hôn ấy dữ dội cắn nuốt cô như đến ngày tận thế. Dường như Âu Vũ Thanh đang run rẩy, cô nghe thấy hơi thở gấp gáp hỗn loại của anh vang lên sát bên tai, cứ như anh đang dùng phương thức ấy để xua đi một nỗi sợ hãi.
Rất lâu sau anh buông môi cô ra nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô, Hạ Tiểu Tinh thở hổn hển nhìn anh, bắt gặp trong mắt anh đang có thứ gì đó thiêu đốt cực nóng, sau khi chăm chú nhìn cô thật lâu, Âu Vũ Thanh mới trầm giọng nói: “Em là vợ anh, đừng quên.”
Ngắn ngủi vài giây, anh đã băng qua địa ngục một chuyến, khoảnh khắc đó, anh đã lĩnh hội được nỗi thống khổ khi mất đi, đau đến như thế hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của anh, anh cảm thấy sợ hãi.
Buông Hạ Tiểu Tinh ra, anh có vẻ đã khôi phục như bình thường: “Em hôm nay đi gặp ai? Buổi sáng đã ra khỏi cửa.” Giống như rất bâng quơ, anh hỏi.
Hạ Tiểu Tinh vẫn đang dùng ánh mắt không hiểu nhìn anh, cho dù Âu Vũ Thanh hôn cô nồng nhiệt, cô vẫn đoán không nổi tâm tư anh.
“Đi thăm một bạn học nằm viện, buổi chiều đến đại học A một lúc.” Cô trả lời, chỉ có thể nói như vậy.
Âu Vũ Thanh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Hạ Tiểu Tinh ra sức nhìn, nhưng dù cô có nhìn xuyên qua đôi mắt anh vẫn đoán không ra trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cô bước ra khỏi phòng mình rồi vào bếp giúp mẹ. Âu Vũ Thanh một câu cũng không nói, chỉ nhìn cô đi ra khỏi phòng.
Không khí bữa cơm chiều rất ấm áp, Âu Vũ Thanh cùng mẹ vợ một hỏi một đáp, từ thời tiết đến chuyện ăn nhiều có thể phòng ngừa xơ vữa động mạch, mà nếu ăn ít đi sẽ tránh được bệnh tiểu đường, trông như một cặp mẹ vợ con rể hợp nhau tiêu chuẩn. Hạ Tiểu Tinh trước giờ không biết anh có thể làm cho người lớn quí mến mình như vậy, ở trước mặt mẹ, anh chỉ như một cậu con trai nhà bên, không hề có chút bá khí lạnh lùng xa cách.
Từ Thục Vân lại cho rằng anh tới đón con gái, liền nói với cô: “Cơm nước xong con đi cùng Vũ Thanh đi, ngày mai hẵng về.” Xế chiều ngày mai là thời gian hẹn với luật sư để đi thăm Hạ Văn Cường, con gái nhất định sẽ về.
Hạ Tiểu Tinh mở miệng, không biết nên nói với mẹ thế nào, Âu Vũ Thanh thay cô giải vây: “Chỗ con bên đó là ký túc xá, thường có bạn bè ở lại qua đêm, Tiểu Tinh đến không tiện. Con mới mua một căn hộ bên tiểu khu Lam Thiên, đang trang trí, chắc không đến một tháng nữa là hoàn thành, đến lúc đó con đến đón Tiểu Tinh về nhà.”
Hạ Tiểu Tinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp Âu Vũ Thanh cũng ngang nhìn lại, chờ xem phản ứng của cô.
Từ Thục Vân vừa kinh ngạc vừa vui vẻ hỏi :”Tiểu khu Lam Thiên? Có phải khu nhà xa hoa nổi tiếng đó không? Nghe nói giá căn hộ ở đó rất cao.”
Âu Vũ Thanh khẽ mỉm cười với mẹ vợ: “Chính là chỗ đó, mẹ, đến khi đó mẹ cũng có thể tới ở cùng.”
Từ Thục Vân gương mặt tươi cười rạng rỡ: “Mẹ sẽ tới nhìn xem.”
Hạ Tiểu Tinh nhìn Âu Vũ Thanh, anh đưa ánh mắt chuyển từ mẹ vợ về phía cô, hai người đối diện nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện với đối phương.
Ăn cơm xong Âu Vũ Thanh liền muốn rời đi, anh đến bên bàn chào mẹ vợ rồi đứng đối diện với Hạ Tiểu Tinh nói: “Tiểu Tinh, em xuống lầu tiễn anh một lát.”
Hạ Tiểu Tinh chỉ cầm đũa gẩy gẩy hạt cơm trong bát, cúi đầu không muốn nhìn anh, nghe anh nói vậy mới ngẩng đầu lên.
Âu Vũ Thanh đang dõi mắt nhìn cô.
Từ Thục Vân đoạt lấy đũa từ tay con gái: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi tiễn Âu Vũ Thanh đi.”
Hạ Tiểu Tinh cùng Âu Vũ Thanh đi xuống dưới lầu, hơn tám giờ, trời đã tối mù, chỉ có vài ngọn đèn đường toả ra ánh sáng mờ nhạt cùng ánh đèn từ cửa sổ mấy căn hộ tầng trên hắt xuống.
Cô đứng ở ven đường, bên cạnh là chiếc MINI mới tinh, ngẩng mặt hỏi Âu Vũ Thanh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Âu Vũ Thanh không để ý đến câu hỏi của cô, chỉ nhìn chiếc xe rồi lại đưa mắt nhìn cô: “Ra ngoài sao không lái xe? Còn đi chen chúc trên xe buýt!”
Hạ Tiểu Tinh nâng cao giọng: “Em không có tiền mua xăng!”
“Không phải anh đã chuyển tiền cho em rồi à?”
“Em không cần!”
Âu Vũ Thanh cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
Cô lại nói: “Em không phải đã nói rõ với anh sao? Anh không cần phải làm như thế, em sẽ để ý đến thể diện của anh, tạm thời sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn, cho nên anh cũng không cần hư tình giả ý như thế, em không quen! Cũng không biết phải làm sao!”
Ánh đèn vàng nhạt mờ mờ hắt xuống, gương mặt Âu Vũ Thanh trong một thoáng không diễn tả nổi là biểu tình gì, đôi mắt sâu như hồ nước, sóng ngầm cuồn cuộn rồi lại dần dần rút đi không tăm hơi.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Em cảm thấy anh đang diễn kịch?”
Hạ Tiểu Tinh trả lời: “Bằng không thì là gì?” Ba năm lâu như vậy anh vẫn không yêu cô, vị tất tới lúc cô rốt cuộc trả anh tự do, anh lại không muốn.
Tình tiết như trong tiểu thuyết thế này, cô không tin tưởng.
Cô nhịn không được cầm lấy điện thoại.
Tay ấn lên bàn phím, cô bấm số điện thoại số điện thoại của Diệp Phong, mười một con số, lần trước cô không nhớ được, sau đó để tâm ghi nhớ, lần này mới có thể bấm đúng.
Cô ấn nút goi. “Tút” từng tiếng vang lên, kết nối được nhưng mãi không có người nhận. Cô nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, cách lúc bọn họ từ biệt trên núi đã hơn một tiếng.
Diệp Phong trước giờ chưa từng có lần nào không nhận điện thoại của cô, liệu có phải cô nhớ sai số di động của anh, gọi nhầm sang điện thoại người khác. Cúi đầu, cô mở danh bạ xem lại số của anh, so sánh thì thấy rõ ràng không sai, cô đã nhớ rõ rồi. Cô gọi lại, điện thoại kết nối nhưng vẫn không có ai nghe. Gập điện thoại lại, cô ngây người một hồi, có lẽ Diệp Phong có chuyện, đang vội nên di động không ở bên người, cô nghĩ vậy rồi cất điện thoại đi.
Sau khi xuống xe buýt cô vào siêu thị mua đồ ăn, đi đến ngưỡng cửa mới phát giác ra trên tay có một món đồ rườm rà. Bộ quần áo trẻ em đó cô đã mang theo một ngày.
Mua hơn một trăm tệ, chung quy không thể cứ thế ném đi. Chỉ đành gửi ở quầy, mua thức ăn rồi cùng mang về nhà, sau này có đồng nghiệp nào sinh con có thể dùng làm quà tặng.
Từ siêu thị ra đã là hơn năm giờ, cô ở bên ngoài loanh quanh một ngày, chắc mẹ sẽ thấp thỏm, cô vội vàng về nhà. Đi đến gần cửa nhà, một chiếc xe MINI mới tinh đập vào mắt cô. Tâm tư Âu Vũ Thanh sâu hun hút như miệng giếng, mà cô lại giống sợi dây thừng men theo cái giếng, từ cao đến thấp, từ trên xuống dưới, đều bị anh nắm giữ.
Cô ấn chuông cửa, nói: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ mở cửa cho cô, đón cô là câu: “Con cả ngày nay chạy đi đâu?” Cô đáp qua loa: “Không phải đã bảo mẹ là con đi gặp bạn học sao?” Dứt lời liền đưa túi ni lông đựng thức ăn về phía mẹ.
Mẹ vội vàng nhận lấy túi thức ăn, không để ý tới túi đựng quần áo trẻ em trên tay cô. Cô không nghĩ để mẹ nhìn thấy nó, nếu không cô nhất định phải hao không ít miệng lưỡi.
Mẹ xoay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa chỉ về phía phòng cô ra hiệu: “Vũ Thanh đang đợi con.”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Âu Vũ Thanh đi ra từ phòng cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người trong thoáng chốc đều yên lặng. Cô không biết chính mình hiện tại nhìn Âu Vũ Thanh với ánh mắt như thế nào, dù sao ánh mắt Âu Vũ Thanh nhìn cô, cô cũng không hiểu nổi.
Cúi đầu đổi dép lê, cô đi lướt qua anh về phòng mình. Âu Vũ Thanh cùng đi theo, Hạ Tiểu Tinh đưa lưng về phía anh đem túi xách cùng túi quần áo trong tay đặt lên bàn. Hộp trang phục trẻ em hình chữ nhật từ trong túi lộ ra một nửa. Túi ni lông là cô mua tạm ở quầy thu ngân tại siêu thị, trái ngược với hình dáng cái hộp nên thành ra túi hơi ngắn.
Bộ quần áo trẻ sơ sinh cùng đôi tất rất đáng yêu nằm ngay giữa chiếc hộp trong veo.
Cô xoay người nhìn Âu Vũ Thanh rồi đi vào toa lét rửa tay.
Từ toa lét ra, cô không định về phòng mình mà đi vào bếp. Từ Thục Vân đang rửa rau, thấy con gái vào liền đuổi cô ra: “Con ra với Vũ Thanh đi, buổi sáng nó đã tới tìm con một lần, cơm chiều để mẹ làm.”
Thấy con gái không có phản ứng gì, bà lại quay đầu nói thêm: “Còn không mau đi, nó đợi con hai tiếng rồi.” Âu Vũ Thanh từ lúc ba giờ hơn đã đến nhà mẹ vợ, vẫn luôn ở trong phòng cô dùng laptop của mình lên mạng.
Hạ Tiểu Tinh đành phải đi vào phòng mình.
Vừa vào cửa đã thấy trong tay Âu Vũ Thanh đang cầm bộ quần áo trẻ em, nghe thấy tiếng bước chân cô đi vào, anh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức quét qua bụng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tiểu Tinh đoán ngay được anh đang nghĩ gì.
Kết hôn ba năm, do trong hợp đồng trước hôn nhân đã ghi rõ trong vòng năm năm không cần sinh con, bọn họ vẫn luôn tránh thai. Đêm đầu tiên tại Tam Á là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hôm đó bọn họ không dùng biện pháp phòng hộ. Ngày hôm sau Hạ Tiểu Tinh khi tỉnh lại có phần mê man, nhưng Âu Vũ Thanh rất tỉnh táo, anh rời giường một mình đi ra ngoài, hơn một giờ sau liền mua thuốc khẩn cấp đem về.
Xem Hạ Tiểu Tinh uống thuốc, anh nói một câu: “Về sau tôi sẽ chú ý.”
Từ đó anh thực sự hết sức cẩn thận, trừ ngày đặc biệt an toàn, anh rất ít khi quên dùng đồ bảo hộ. Sau Hạ Tiểu Tinh ngại phiền, luôn cảm thấy khi gần gũi bị thứ này cản trở có phần mất hứng, có một khoảng thời gian tự mình uống thuốc tránh thai, không ngờ lại khiến kinh nguyệt bị rối loạn, mất nửa năm mới khôi phục bình thường. Từ sau đó, Âu Vũ Thanh không cho cô uống thuốc nữa, vẫn chính mính chú ý dùng áo mưa, nhưng cũng có vài lần cá biệt không mang, tại anh cho rằng tình huống không quá nguy hiểm nên cũng chẳng quan tâm.
Vì thế nếu Hạ Tiểu Tinh thai cũng không phải là không thể.
Hạ Tiểu Tinh vừa thấy đã lập tức muốn loại bỏ phỏng đoán của anh. Bắt đầu từ lúc muốn ly hôn, phương thức nói chuyện của cô và Âu Vũ Thanh liền rất kỳ quái, cho nên cô cũng không hiểu vì lẽ gì lại nói một câu như vậy: “Đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì đến anh, là con của người khác.” Cô nghĩ nói vậy hẳn là đúng, đây là quần áo mua cho con của người khác, cô đâu có mang thai.
Nhưng lời cô vừa nói quả thật rất có vấn đề, liền nhìn thấy mặt Âu Vũ Thanh ngay tức khắc biến sắc, đôi mắt đột nhiên trợn to, sau đó như vỡ vụn thành muốn mảnh, dường như là đau đớn, dần dần sụp đổ trong mắt anh.
Hạ Tiểu Tinh lập tức ý thức được rằng câu nói của mình khiến anh hiểu lầm, cô nhanh chóng nói thêm: “Em muốn nói, đây là quần áo mua cho con của người khác, không liên quan gì đến chúng ta.” Cô vẫn có phần vòng vo.
Âu Vũ Thanh lặng im vài giây, giọng nói rất nhẹ: “Chính là nói, em không mang thai, có phải ý này không?”
Hạ Tiểu Tinh nhíu mày, giọng có phần cao lên: “Không phải vẫn luôn tránh thai sao? Làm gì có khả năng mang thai!” Cô vừa dứt lời, Âu Vũ Thanh đã từng bước từng bước chầm chậm đi về phía cô, đứng ở trước mặt cô, anh bỗng nhiên duỗi tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, dường như anh chưa từng gắng sức mà ôm lấy cô như vậy.
Hạ Tiểu Tinh chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, lồng ngực dán sát vào anh, hô hấp có chút khó khăn. Cô vừa định mở miệng nói, Âu Vũ Thanh đã cúi xuống bất ngờ hôn cô, trong một thoáng, nụ hôn ấy dữ dội cắn nuốt cô như đến ngày tận thế. Dường như Âu Vũ Thanh đang run rẩy, cô nghe thấy hơi thở gấp gáp hỗn loại của anh vang lên sát bên tai, cứ như anh đang dùng phương thức ấy để xua đi một nỗi sợ hãi.
Rất lâu sau anh buông môi cô ra nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô, Hạ Tiểu Tinh thở hổn hển nhìn anh, bắt gặp trong mắt anh đang có thứ gì đó thiêu đốt cực nóng, sau khi chăm chú nhìn cô thật lâu, Âu Vũ Thanh mới trầm giọng nói: “Em là vợ anh, đừng quên.”
Ngắn ngủi vài giây, anh đã băng qua địa ngục một chuyến, khoảnh khắc đó, anh đã lĩnh hội được nỗi thống khổ khi mất đi, đau đến như thế hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của anh, anh cảm thấy sợ hãi.
Buông Hạ Tiểu Tinh ra, anh có vẻ đã khôi phục như bình thường: “Em hôm nay đi gặp ai? Buổi sáng đã ra khỏi cửa.” Giống như rất bâng quơ, anh hỏi.
Hạ Tiểu Tinh vẫn đang dùng ánh mắt không hiểu nhìn anh, cho dù Âu Vũ Thanh hôn cô nồng nhiệt, cô vẫn đoán không nổi tâm tư anh.
“Đi thăm một bạn học nằm viện, buổi chiều đến đại học A một lúc.” Cô trả lời, chỉ có thể nói như vậy.
Âu Vũ Thanh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Hạ Tiểu Tinh ra sức nhìn, nhưng dù cô có nhìn xuyên qua đôi mắt anh vẫn đoán không ra trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cô bước ra khỏi phòng mình rồi vào bếp giúp mẹ. Âu Vũ Thanh một câu cũng không nói, chỉ nhìn cô đi ra khỏi phòng.
Không khí bữa cơm chiều rất ấm áp, Âu Vũ Thanh cùng mẹ vợ một hỏi một đáp, từ thời tiết đến chuyện ăn nhiều có thể phòng ngừa xơ vữa động mạch, mà nếu ăn ít đi sẽ tránh được bệnh tiểu đường, trông như một cặp mẹ vợ con rể hợp nhau tiêu chuẩn. Hạ Tiểu Tinh trước giờ không biết anh có thể làm cho người lớn quí mến mình như vậy, ở trước mặt mẹ, anh chỉ như một cậu con trai nhà bên, không hề có chút bá khí lạnh lùng xa cách.
Từ Thục Vân lại cho rằng anh tới đón con gái, liền nói với cô: “Cơm nước xong con đi cùng Vũ Thanh đi, ngày mai hẵng về.” Xế chiều ngày mai là thời gian hẹn với luật sư để đi thăm Hạ Văn Cường, con gái nhất định sẽ về.
Hạ Tiểu Tinh mở miệng, không biết nên nói với mẹ thế nào, Âu Vũ Thanh thay cô giải vây: “Chỗ con bên đó là ký túc xá, thường có bạn bè ở lại qua đêm, Tiểu Tinh đến không tiện. Con mới mua một căn hộ bên tiểu khu Lam Thiên, đang trang trí, chắc không đến một tháng nữa là hoàn thành, đến lúc đó con đến đón Tiểu Tinh về nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tiểu Tinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp Âu Vũ Thanh cũng ngang nhìn lại, chờ xem phản ứng của cô.
Từ Thục Vân vừa kinh ngạc vừa vui vẻ hỏi :”Tiểu khu Lam Thiên? Có phải khu nhà xa hoa nổi tiếng đó không? Nghe nói giá căn hộ ở đó rất cao.”
Âu Vũ Thanh khẽ mỉm cười với mẹ vợ: “Chính là chỗ đó, mẹ, đến khi đó mẹ cũng có thể tới ở cùng.”
Từ Thục Vân gương mặt tươi cười rạng rỡ: “Mẹ sẽ tới nhìn xem.”
Hạ Tiểu Tinh nhìn Âu Vũ Thanh, anh đưa ánh mắt chuyển từ mẹ vợ về phía cô, hai người đối diện nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện với đối phương.
Ăn cơm xong Âu Vũ Thanh liền muốn rời đi, anh đến bên bàn chào mẹ vợ rồi đứng đối diện với Hạ Tiểu Tinh nói: “Tiểu Tinh, em xuống lầu tiễn anh một lát.”
Hạ Tiểu Tinh chỉ cầm đũa gẩy gẩy hạt cơm trong bát, cúi đầu không muốn nhìn anh, nghe anh nói vậy mới ngẩng đầu lên.
Âu Vũ Thanh đang dõi mắt nhìn cô.
Từ Thục Vân đoạt lấy đũa từ tay con gái: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi tiễn Âu Vũ Thanh đi.”
Hạ Tiểu Tinh cùng Âu Vũ Thanh đi xuống dưới lầu, hơn tám giờ, trời đã tối mù, chỉ có vài ngọn đèn đường toả ra ánh sáng mờ nhạt cùng ánh đèn từ cửa sổ mấy căn hộ tầng trên hắt xuống.
Cô đứng ở ven đường, bên cạnh là chiếc MINI mới tinh, ngẩng mặt hỏi Âu Vũ Thanh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Âu Vũ Thanh không để ý đến câu hỏi của cô, chỉ nhìn chiếc xe rồi lại đưa mắt nhìn cô: “Ra ngoài sao không lái xe? Còn đi chen chúc trên xe buýt!”
Hạ Tiểu Tinh nâng cao giọng: “Em không có tiền mua xăng!”
“Không phải anh đã chuyển tiền cho em rồi à?”
“Em không cần!”
Âu Vũ Thanh cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
Cô lại nói: “Em không phải đã nói rõ với anh sao? Anh không cần phải làm như thế, em sẽ để ý đến thể diện của anh, tạm thời sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn, cho nên anh cũng không cần hư tình giả ý như thế, em không quen! Cũng không biết phải làm sao!”
Ánh đèn vàng nhạt mờ mờ hắt xuống, gương mặt Âu Vũ Thanh trong một thoáng không diễn tả nổi là biểu tình gì, đôi mắt sâu như hồ nước, sóng ngầm cuồn cuộn rồi lại dần dần rút đi không tăm hơi.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Em cảm thấy anh đang diễn kịch?”
Hạ Tiểu Tinh trả lời: “Bằng không thì là gì?” Ba năm lâu như vậy anh vẫn không yêu cô, vị tất tới lúc cô rốt cuộc trả anh tự do, anh lại không muốn.
Tình tiết như trong tiểu thuyết thế này, cô không tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro