Mỗi một chớp mắ...
Si Mộng Nhân
2024-11-14 21:55:21
Âu Vũ Thanh lẳng lặng đứng trước cửa sổ.
Ngoài khung cửa, sắc thu đã nhuốm đẫm, lá khô rời cành lặng yên phất phơ chao đảo rơi xuống mặt đất, cách đó không xa là bầu trời thành phố, một hai cánh chim bồ câu bay qua, không nghe thấy tiếng chúng vỗ cách bay lượn, nhưng có thể ghi nhớ bóng dáng chúng dang đôi cánh lướt qua bầu trời xanh thẳm.
Mỗi một sinh mệnh đều có phương thức tồn tại của riêng mình, sau đó lưu lại trong trí nhớ những ai đã nhìn thấy họ, một số người, có lẽ là sự ôn nhu, để mỗi khi nhớ tới người ta có thể nở nụ cười, nhưng cũng có một số người, có lẽ là ấn ký trong lòng vĩnh viễn không thể quên, bởi vì họ dùng một loại phương thức thiêu đốt chính mình để phóng thích luồng ánh sáng rực rỡ cuối cùng.
Có một người đàn ông như vậy trở về tìm Hạ Tiểu Tinh, mà cô vẫn chưa hay biết gì, anh nên làm sao bây giờ?
Thời gian trôi qua một hồi lâu, anh vẫn đứng lặng yên.
Long Huy ở phía sau im lặng nhìn chăm chú vào Âu Vũ Thanh, một Âu Vũ Thanh không biết phải làm thế nào là người anh không quen thuộc.
Lúc lâu sau, anh gọi một tiếng: “Vũ Thanh.”
Âu Vũ Thanh chưa quay đầu lại, chỉ bỗng nhiên nói: “Cậu đừng học theo tôi.”
Lời của anh không có ngọn ngành, mờ mịt bất ngờ, Long Huy nghe không hiểu, hỏi lại: “Cậu muốn nói cái gì?”
Âu Vũ Thanh chậm rãi xoay người, nhìn Long Huy:” Khi có được thì không quý trọng, đến khi mất đi mới muốn nắm giữ lấy, loại người thất bại này, Long Huy, cậu đừng học theo tôi.”
Long Huy không nói gì nữa.
Tầm mắt Âu Vũ Thanh dời về phía cổ tay Long Huy, anh mặc áo len đan màu vàng nhạt, hai cổ tay đều hơi vén lên trên, trên cổ tay phải của anh đeo một chiếc đồng hồ cơ học bắt mắt, loại đồng hồ mặt tròn cũ kỹ vừa dày vừa nặng này, đi cùng với toàn thân quần áo hợp mode của anh hoàn toàn không ăn nhập.
Âu Vũ Thanh nói: “Chiếc đồng hồ hải âu này, từ ngày cậu xuất ngoại Lam Lam tặng nó cho cậu đến giờ, cậu đeo bao nhiêu năm rồi?” Long Huy dũ dũ tay áo xuống, che đi chiếc đồng hồ.
Âu Vũ Thanh dõi mắt nhìn anh:” Bảy tám năm nay cậu cũng đã chơi đủ rồi. Từ hồi trung học, Lam Lam luôn phải ngăn vận đào hoa cho cậu, mỗi lần cậu bị nữ sinh cuốn lấy, liền kéo cô ấy giả mạo làm bạn gái giúp cậu thoát thân. Cậu xuất ngoại mấy năm, cô ấy ngay cả một bạn trai cũng chưa tìm, nhưng sau khi cậu về nước vẫn lưu tình khắp nơi, gần đây cô ấy đã đồng ý người trong nhà giúp cô ấy an bài mai mối. Tôi nói điều này không phải bởi vì cô ấy là em gái tôi, mà bởi vì cậu là anh em của tôi, cậu có hiểu không?
Long Huy không nói được một lời, ngẩng đầu nhìn anh.
Âu Vũ Thanh mặt đối mặt với Long Huy, ngữ điệu đột nhiên biến đổi: “Tôi sẽ không buông tay!” Trong mắt của anh ánh lên ánh sáng kiên định: “Tôi sẽ không vì anh ta là người bệnh mà thoái nhường, hoặc phải nói, bởi vì anh ta là người bệnh như vậy, tôi lại càng không thể nhượng bộ! Kết quả như vậy, tôi không thể thua, cho nên tôi cũng không buông tay!” Ngữ khí của anh có phần dịu đi :”Cho nên cậu phải giúp tôi một tay, mau chóng hoàn thành nhà của tôi, càng nhanh càng tốt…”
Anh ngừng lại, giọng điệu trở nên trầm thấp: “Tôi muốn sớm đón vợ tôi về nhà! Long Huy, cậu phải làm nhanh lên, không cần chờ nhập khẩu vật liệu, cứ chọn thứ có sẵn cũng được.” Long Huy gật đầu, Âu Vũ Thanh lại xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Trước đây anh không mang lại hạnh phúc cho cô, Hạ Tiểu Tinh của hiện tại, nói không chừng sẽ lại trượt tới bên rìa một loại thống khổ khác, anh không thể để cho cô như vậy, anh phải giữ cô thật chặt, làm như vậy, không chỉ là vì chính bản thân anh.
Chỉ là, anh tỉnh ngộ liệu có phải đã hơi muộn hay không?
Cửa bệnh viện, Diệp Phong lại đang chờ Hạ Tiểu Tinh.
Vừa lúc sáng sớm rạng rỡ, mặt trời mới ló ra, không nóng rực, một chút ánh nắng nhàn nhạt, chỉ sáng ngời ấm áp, thậm chí bởi vì là mặt trời mùa thu, còn có chút se se lạnh. Anh đứng giữa quang cảnh như vậy, chiếc bóng hư không lay động ngả xuống phần đường cho người đi bộ, mắt nhìn chăm chú từng chiếc xe buýt chạy tới.
Không có những thứ khác, xung quanh hết thảy đều là hư vô, xe, người, kiến trúc, đều không tồn tại, chỉ có anh, cùng người anh chờ.
Mỗi phút mỗi giây đều là trân quý, mỗi một chớp mắt anh đều sợ sẽ ngủ mất, sẽ không đau đớn, sẽ không khó chịu, nhưng cũng không còn đập, không còn rung động, sau đó không thể tỉnh lại nữa.
Nhưng anh muốn cùng cô làm một việc gì đó, đi dạo phố, ăn cơm, đi đường… Không cần ôm, không cần hôn, chỉ cần nhìn thấy cũng là tốt rồi.
Anh chờ như vậy, rốt cuộc cũng nhìn thấy người anh chờ đã tới, anh nở nụ cười.
Hạ Tiểu Tinh đi xuống xe, trong tay xách theo hai cốc sữa đậu nành cũng một phần bánh bao, tới trước mặt Diệp Phong, cô theo thường lệ liếc mắt trừng anh một cái, Diệp Phong như cũ chỉ cười cười, đưa tay tiếp nhận mấy thứ cô xách theo.
Hạ Tiểu Tinh lại đột nhiên bất động nhìn mặt anh, Diệp Phong đang lấy ống hút cắm vào trong chén sữa đậu nành, nâng mắt thấy ánh mắt của cô liền hiểu ra, anh có chút ngượng ngừng: “Buổi sáng lúc cạo râu hơi run tay, nên… kéo sai đường.”
Thật ra lúc ấy anh hơi ngây người, nghĩ cô sắp tới, miệng không ý thức được tình huống nhếch lên một chút, trên mặt liền xuất hiện một vết máu.
Hạ Tiểu Tinh nhìn vết thương kia, kéo tới gần hàm dưới, ở trên mặt Diệp Phong không biết tại sao lại dễ làm người khác chú ý như vậy, có lẽ là bởi sắc mặt của anh quá trắng, gần như tái nhợt, cho nên mới khiến vết đỏ đó có vẻ chói mắt như vậy.
Cô cho anh cái liếc mắt xem thường: “Anh là heo à!”Tayliền chọc tới.
Diệp Phong vẫn không nhúc nhích, mặc ngón tay cô vươn tới mình.
Ngón trỏ của Hạ Tiểu Tinh đặt ven miệng vết thương, nhẹ nhàng kéo một chút, nhìn kỹ lưỡng, nói: “Cũng may, không sâu, chỉ rách tí da, nếu không anh làm sao làm tiểu bạch kiểm (1) được.”
Rút ngón tay về, cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt Diệp Phong chăm chú nhìn thẳng vào cô, cô bất chợt ý thức được động tác này có phần quá mức thân mật, lập tức thẳng eo, lui về phía sau một bước.
Vẻ mặt Diệp Phong đang ngưng đọng từ từ bật cười, nói: “Đi thôi, theo anh đi lên ăn điểm tâm.”
Hạ Tiểu Tinh do dự một chút, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhưng nghĩ thời gian còn sớm, cửa hàng chín rưỡi mới mở cửa, bèn cùng Diệp Phong đi tới phòng bệnh của anh.
Nhưng cô dù sao trong lòng cũng có chuyện, chỉ nhìn Diệp Phong ăn điểm tâm, nói không nhiều.
Diệp Phong thấy cô rầu rĩ ngồi trên ghế salon chống cằm, liền lấy cốc sữa đậu nành chưa uống đưa về phía cô: “Cốc này cho em uống.” Cô lắc đầu: “Em không uống vị mặn.”
Diệp Phong ngồi bên giường liếc nhìn cô: “Sữa đậu nành thêm vào một chút muối, hương vị rất được. Hồi anh đi Tô Châu xem lâm viên, tại một ngõ hẻm ở sau phố ăn tào phớ mặn, rắc mấy con tôm khô, thêm vào ít cải bẹ và hành thái nhỏ, sau đó rưới thêm chút dầu đỏ, hương vị ngon không tả nổi. Đáng tiếc thành phố C trên đường phố chỉ toàn là tào phớ ngọt, muốn ăn mặn phải tới bản địa chuyên biệt mới có.”
Hạ Tiểu Tinh “Cắt” một tiếng, nâng con người quan sát, quét mắt nhìn anh một cái rồi cúi đầu, không để ý tới anh.
Cô ngồi cạnh sô pha bên cửa sổ, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào, sáng ngời lấp loáng, rơi trên lọn tóc cô, gương mặt không chút phấn son thanh trong của cô tựa như tụ lại một vầng sáng, Diệp Phong ngơ ngác nhìn, ngỡ ngàng một lúc lâu, lát sau, thấy cô nãy giờ không nói gì, mới như đột nhiên tỉnh táo lại.
“Tiểu Tinh, có phải em có chuyện gì không?”
Hạ Tiểu Tinh tựa hồ đang phiêu diêu trong suy nghĩ của mình, nghe thấy anh hỏi, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu, mở miệng đáp một câu: “Em sắp đi gặp con của cha em.”
Thấy Diệp Phong thoáng chốc mở to hai mắt, cô giống như đùa dai thành công, dấy môi cong lên một nụ cười.
“Sợ hết hồn sao? Ngay cả em cũng hoảng sợ. Đứa bé kia vẫn còn trong bụng mẹ, nhưng em phải tới nhìn một cái, vì ngày mai em muốn đi gặp cha em.”
Cô cũng không nghĩ tới, cô cứ như vậy dễ dàng nói ra bí mật của cô với Diệp Phong, cô vốn nghĩ sẽ không nói cho bất kì ai.
Diệp Phong từ kinh ngạc hồi tỉnh lại: “Mẹ của đứa bé kia…” Anh không nói tiếp.
Hạ Tiểu Tinh cười khổ một tiếng: “Cha em ở bên ngoài bao nuôi đàn bà, vì thế mẹ em không muốn gặp ông ấy, ngày mai em chỉ có thể một mình đi gặp ông.”
Nói xong, cô cầm di động nhìn thời gian: “Em phải đi rồi, em muốn trước đó mua cho đứa bé kia vài món quần áo trẻ em, một hai tháng nữa đứa bé kia sẽ ra đời, nói thế nào thì cũng là con của cha em, là người có quan hệ huyết thống với em.” Dứt lời, cô liền đứng lên.
Diệp Phong cũng đứng lên luôn: “Anh đưa em đi.”
“Không cần” Hạ Tiểu Tinh cự tuyệt.
Diệp Phong đã xoay người cầm áo khoác lên: “Đi thôi, anh cảm mạo sắp khỏi hẳn rồi, mấy ngày nay buồn muốn chết, đang muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Đi ra bệnh viện, Diệp Phong đầy oán hận nói với cô: “Anh của anh không cho anh lái xe, lấy mất chìa khóa của anh, chúng ta chỉ đành gọi taxi.”
Hai người đứng ở bên đường đón xe, nhất thời không có xe trống, Hạ Tiểu Tinh nói: “Anh nhất định là thích đua xe, anh của anh mới quản anh, nếu không thì làm sao xảy ra tai nạn?”
Diệp Phong không nói, mất hồi lâu mới “Ừ” một tiếng.
“Anh rốt cuộc làm sao mà gặp tai nạn xe cộ?” Hạ Tiểu Tinh hỏi.
Diệp Phong thật lâu sau mới nói: “…Vội vàng đi gặp một người, vượt xe trái quy định.”
Hạ Tiểu Tinh lại nói: “Đáng đời! May mà anh còn đứng được. Em nói nhé, em nhìn thấy người Châu Âu rất tuân thủ luật giao thông. Năm trước thị cục cho trường Đảng chúng em hai suất du lịch nước ngoài, cha em khi đó vẫn là thị trưởng nên một suất cho em. Em ở Châu Âu dạo qua một vòng, đối với sự tuân thủ luật giao thông của bọn họ ấn tượng vô cùng sâu, làm sao giống chúng ta, đều băng loạn qua đường.” Nói xong, cô nở nụ cười: “Em cũng băng loạn qua đường.”
Diệp Phong lại không hề cười, ngưng mắt nhìn cô, mắt vẫn không lay động, giọng nói bỗng nhiên có phần khác thường: “Em ở Châu Âu hai tuần, trước khi lên máy bay ba giờ mới gọi điện cho anh, vì cái gì em không nghĩ tới gọi cho anh sớm một chút?” Trong mắt anh mơ hồ có ánh nước.
Vẻ tươi cười dần dần cứng lại trên mặt Hạ Tiểu Tinh. Trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong hiện vẻ vô cùng thê lương khiến cô nói không nên lời, lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Diệp Phong, em là vợ người khác, sao anh luôn quên mất.”
Ngoài khung cửa, sắc thu đã nhuốm đẫm, lá khô rời cành lặng yên phất phơ chao đảo rơi xuống mặt đất, cách đó không xa là bầu trời thành phố, một hai cánh chim bồ câu bay qua, không nghe thấy tiếng chúng vỗ cách bay lượn, nhưng có thể ghi nhớ bóng dáng chúng dang đôi cánh lướt qua bầu trời xanh thẳm.
Mỗi một sinh mệnh đều có phương thức tồn tại của riêng mình, sau đó lưu lại trong trí nhớ những ai đã nhìn thấy họ, một số người, có lẽ là sự ôn nhu, để mỗi khi nhớ tới người ta có thể nở nụ cười, nhưng cũng có một số người, có lẽ là ấn ký trong lòng vĩnh viễn không thể quên, bởi vì họ dùng một loại phương thức thiêu đốt chính mình để phóng thích luồng ánh sáng rực rỡ cuối cùng.
Có một người đàn ông như vậy trở về tìm Hạ Tiểu Tinh, mà cô vẫn chưa hay biết gì, anh nên làm sao bây giờ?
Thời gian trôi qua một hồi lâu, anh vẫn đứng lặng yên.
Long Huy ở phía sau im lặng nhìn chăm chú vào Âu Vũ Thanh, một Âu Vũ Thanh không biết phải làm thế nào là người anh không quen thuộc.
Lúc lâu sau, anh gọi một tiếng: “Vũ Thanh.”
Âu Vũ Thanh chưa quay đầu lại, chỉ bỗng nhiên nói: “Cậu đừng học theo tôi.”
Lời của anh không có ngọn ngành, mờ mịt bất ngờ, Long Huy nghe không hiểu, hỏi lại: “Cậu muốn nói cái gì?”
Âu Vũ Thanh chậm rãi xoay người, nhìn Long Huy:” Khi có được thì không quý trọng, đến khi mất đi mới muốn nắm giữ lấy, loại người thất bại này, Long Huy, cậu đừng học theo tôi.”
Long Huy không nói gì nữa.
Tầm mắt Âu Vũ Thanh dời về phía cổ tay Long Huy, anh mặc áo len đan màu vàng nhạt, hai cổ tay đều hơi vén lên trên, trên cổ tay phải của anh đeo một chiếc đồng hồ cơ học bắt mắt, loại đồng hồ mặt tròn cũ kỹ vừa dày vừa nặng này, đi cùng với toàn thân quần áo hợp mode của anh hoàn toàn không ăn nhập.
Âu Vũ Thanh nói: “Chiếc đồng hồ hải âu này, từ ngày cậu xuất ngoại Lam Lam tặng nó cho cậu đến giờ, cậu đeo bao nhiêu năm rồi?” Long Huy dũ dũ tay áo xuống, che đi chiếc đồng hồ.
Âu Vũ Thanh dõi mắt nhìn anh:” Bảy tám năm nay cậu cũng đã chơi đủ rồi. Từ hồi trung học, Lam Lam luôn phải ngăn vận đào hoa cho cậu, mỗi lần cậu bị nữ sinh cuốn lấy, liền kéo cô ấy giả mạo làm bạn gái giúp cậu thoát thân. Cậu xuất ngoại mấy năm, cô ấy ngay cả một bạn trai cũng chưa tìm, nhưng sau khi cậu về nước vẫn lưu tình khắp nơi, gần đây cô ấy đã đồng ý người trong nhà giúp cô ấy an bài mai mối. Tôi nói điều này không phải bởi vì cô ấy là em gái tôi, mà bởi vì cậu là anh em của tôi, cậu có hiểu không?
Long Huy không nói được một lời, ngẩng đầu nhìn anh.
Âu Vũ Thanh mặt đối mặt với Long Huy, ngữ điệu đột nhiên biến đổi: “Tôi sẽ không buông tay!” Trong mắt của anh ánh lên ánh sáng kiên định: “Tôi sẽ không vì anh ta là người bệnh mà thoái nhường, hoặc phải nói, bởi vì anh ta là người bệnh như vậy, tôi lại càng không thể nhượng bộ! Kết quả như vậy, tôi không thể thua, cho nên tôi cũng không buông tay!” Ngữ khí của anh có phần dịu đi :”Cho nên cậu phải giúp tôi một tay, mau chóng hoàn thành nhà của tôi, càng nhanh càng tốt…”
Anh ngừng lại, giọng điệu trở nên trầm thấp: “Tôi muốn sớm đón vợ tôi về nhà! Long Huy, cậu phải làm nhanh lên, không cần chờ nhập khẩu vật liệu, cứ chọn thứ có sẵn cũng được.” Long Huy gật đầu, Âu Vũ Thanh lại xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Trước đây anh không mang lại hạnh phúc cho cô, Hạ Tiểu Tinh của hiện tại, nói không chừng sẽ lại trượt tới bên rìa một loại thống khổ khác, anh không thể để cho cô như vậy, anh phải giữ cô thật chặt, làm như vậy, không chỉ là vì chính bản thân anh.
Chỉ là, anh tỉnh ngộ liệu có phải đã hơi muộn hay không?
Cửa bệnh viện, Diệp Phong lại đang chờ Hạ Tiểu Tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa lúc sáng sớm rạng rỡ, mặt trời mới ló ra, không nóng rực, một chút ánh nắng nhàn nhạt, chỉ sáng ngời ấm áp, thậm chí bởi vì là mặt trời mùa thu, còn có chút se se lạnh. Anh đứng giữa quang cảnh như vậy, chiếc bóng hư không lay động ngả xuống phần đường cho người đi bộ, mắt nhìn chăm chú từng chiếc xe buýt chạy tới.
Không có những thứ khác, xung quanh hết thảy đều là hư vô, xe, người, kiến trúc, đều không tồn tại, chỉ có anh, cùng người anh chờ.
Mỗi phút mỗi giây đều là trân quý, mỗi một chớp mắt anh đều sợ sẽ ngủ mất, sẽ không đau đớn, sẽ không khó chịu, nhưng cũng không còn đập, không còn rung động, sau đó không thể tỉnh lại nữa.
Nhưng anh muốn cùng cô làm một việc gì đó, đi dạo phố, ăn cơm, đi đường… Không cần ôm, không cần hôn, chỉ cần nhìn thấy cũng là tốt rồi.
Anh chờ như vậy, rốt cuộc cũng nhìn thấy người anh chờ đã tới, anh nở nụ cười.
Hạ Tiểu Tinh đi xuống xe, trong tay xách theo hai cốc sữa đậu nành cũng một phần bánh bao, tới trước mặt Diệp Phong, cô theo thường lệ liếc mắt trừng anh một cái, Diệp Phong như cũ chỉ cười cười, đưa tay tiếp nhận mấy thứ cô xách theo.
Hạ Tiểu Tinh lại đột nhiên bất động nhìn mặt anh, Diệp Phong đang lấy ống hút cắm vào trong chén sữa đậu nành, nâng mắt thấy ánh mắt của cô liền hiểu ra, anh có chút ngượng ngừng: “Buổi sáng lúc cạo râu hơi run tay, nên… kéo sai đường.”
Thật ra lúc ấy anh hơi ngây người, nghĩ cô sắp tới, miệng không ý thức được tình huống nhếch lên một chút, trên mặt liền xuất hiện một vết máu.
Hạ Tiểu Tinh nhìn vết thương kia, kéo tới gần hàm dưới, ở trên mặt Diệp Phong không biết tại sao lại dễ làm người khác chú ý như vậy, có lẽ là bởi sắc mặt của anh quá trắng, gần như tái nhợt, cho nên mới khiến vết đỏ đó có vẻ chói mắt như vậy.
Cô cho anh cái liếc mắt xem thường: “Anh là heo à!”Tayliền chọc tới.
Diệp Phong vẫn không nhúc nhích, mặc ngón tay cô vươn tới mình.
Ngón trỏ của Hạ Tiểu Tinh đặt ven miệng vết thương, nhẹ nhàng kéo một chút, nhìn kỹ lưỡng, nói: “Cũng may, không sâu, chỉ rách tí da, nếu không anh làm sao làm tiểu bạch kiểm (1) được.”
Rút ngón tay về, cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt Diệp Phong chăm chú nhìn thẳng vào cô, cô bất chợt ý thức được động tác này có phần quá mức thân mật, lập tức thẳng eo, lui về phía sau một bước.
Vẻ mặt Diệp Phong đang ngưng đọng từ từ bật cười, nói: “Đi thôi, theo anh đi lên ăn điểm tâm.”
Hạ Tiểu Tinh do dự một chút, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhưng nghĩ thời gian còn sớm, cửa hàng chín rưỡi mới mở cửa, bèn cùng Diệp Phong đi tới phòng bệnh của anh.
Nhưng cô dù sao trong lòng cũng có chuyện, chỉ nhìn Diệp Phong ăn điểm tâm, nói không nhiều.
Diệp Phong thấy cô rầu rĩ ngồi trên ghế salon chống cằm, liền lấy cốc sữa đậu nành chưa uống đưa về phía cô: “Cốc này cho em uống.” Cô lắc đầu: “Em không uống vị mặn.”
Diệp Phong ngồi bên giường liếc nhìn cô: “Sữa đậu nành thêm vào một chút muối, hương vị rất được. Hồi anh đi Tô Châu xem lâm viên, tại một ngõ hẻm ở sau phố ăn tào phớ mặn, rắc mấy con tôm khô, thêm vào ít cải bẹ và hành thái nhỏ, sau đó rưới thêm chút dầu đỏ, hương vị ngon không tả nổi. Đáng tiếc thành phố C trên đường phố chỉ toàn là tào phớ ngọt, muốn ăn mặn phải tới bản địa chuyên biệt mới có.”
Hạ Tiểu Tinh “Cắt” một tiếng, nâng con người quan sát, quét mắt nhìn anh một cái rồi cúi đầu, không để ý tới anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngồi cạnh sô pha bên cửa sổ, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào, sáng ngời lấp loáng, rơi trên lọn tóc cô, gương mặt không chút phấn son thanh trong của cô tựa như tụ lại một vầng sáng, Diệp Phong ngơ ngác nhìn, ngỡ ngàng một lúc lâu, lát sau, thấy cô nãy giờ không nói gì, mới như đột nhiên tỉnh táo lại.
“Tiểu Tinh, có phải em có chuyện gì không?”
Hạ Tiểu Tinh tựa hồ đang phiêu diêu trong suy nghĩ của mình, nghe thấy anh hỏi, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu, mở miệng đáp một câu: “Em sắp đi gặp con của cha em.”
Thấy Diệp Phong thoáng chốc mở to hai mắt, cô giống như đùa dai thành công, dấy môi cong lên một nụ cười.
“Sợ hết hồn sao? Ngay cả em cũng hoảng sợ. Đứa bé kia vẫn còn trong bụng mẹ, nhưng em phải tới nhìn một cái, vì ngày mai em muốn đi gặp cha em.”
Cô cũng không nghĩ tới, cô cứ như vậy dễ dàng nói ra bí mật của cô với Diệp Phong, cô vốn nghĩ sẽ không nói cho bất kì ai.
Diệp Phong từ kinh ngạc hồi tỉnh lại: “Mẹ của đứa bé kia…” Anh không nói tiếp.
Hạ Tiểu Tinh cười khổ một tiếng: “Cha em ở bên ngoài bao nuôi đàn bà, vì thế mẹ em không muốn gặp ông ấy, ngày mai em chỉ có thể một mình đi gặp ông.”
Nói xong, cô cầm di động nhìn thời gian: “Em phải đi rồi, em muốn trước đó mua cho đứa bé kia vài món quần áo trẻ em, một hai tháng nữa đứa bé kia sẽ ra đời, nói thế nào thì cũng là con của cha em, là người có quan hệ huyết thống với em.” Dứt lời, cô liền đứng lên.
Diệp Phong cũng đứng lên luôn: “Anh đưa em đi.”
“Không cần” Hạ Tiểu Tinh cự tuyệt.
Diệp Phong đã xoay người cầm áo khoác lên: “Đi thôi, anh cảm mạo sắp khỏi hẳn rồi, mấy ngày nay buồn muốn chết, đang muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Đi ra bệnh viện, Diệp Phong đầy oán hận nói với cô: “Anh của anh không cho anh lái xe, lấy mất chìa khóa của anh, chúng ta chỉ đành gọi taxi.”
Hai người đứng ở bên đường đón xe, nhất thời không có xe trống, Hạ Tiểu Tinh nói: “Anh nhất định là thích đua xe, anh của anh mới quản anh, nếu không thì làm sao xảy ra tai nạn?”
Diệp Phong không nói, mất hồi lâu mới “Ừ” một tiếng.
“Anh rốt cuộc làm sao mà gặp tai nạn xe cộ?” Hạ Tiểu Tinh hỏi.
Diệp Phong thật lâu sau mới nói: “…Vội vàng đi gặp một người, vượt xe trái quy định.”
Hạ Tiểu Tinh lại nói: “Đáng đời! May mà anh còn đứng được. Em nói nhé, em nhìn thấy người Châu Âu rất tuân thủ luật giao thông. Năm trước thị cục cho trường Đảng chúng em hai suất du lịch nước ngoài, cha em khi đó vẫn là thị trưởng nên một suất cho em. Em ở Châu Âu dạo qua một vòng, đối với sự tuân thủ luật giao thông của bọn họ ấn tượng vô cùng sâu, làm sao giống chúng ta, đều băng loạn qua đường.” Nói xong, cô nở nụ cười: “Em cũng băng loạn qua đường.”
Diệp Phong lại không hề cười, ngưng mắt nhìn cô, mắt vẫn không lay động, giọng nói bỗng nhiên có phần khác thường: “Em ở Châu Âu hai tuần, trước khi lên máy bay ba giờ mới gọi điện cho anh, vì cái gì em không nghĩ tới gọi cho anh sớm một chút?” Trong mắt anh mơ hồ có ánh nước.
Vẻ tươi cười dần dần cứng lại trên mặt Hạ Tiểu Tinh. Trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong hiện vẻ vô cùng thê lương khiến cô nói không nên lời, lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Diệp Phong, em là vợ người khác, sao anh luôn quên mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro