Yêu như vậy
Si Mộng Nhân
2024-11-14 21:55:21
Nụ hôn này hôn xuống liền như cá gặp nước, không thể dừng lại.
___________________________________
Từ tiệm ăn đi ra, Âu Vũ Thanh nắm tay cô, về chuyện Diệp Phong đột nhiên rời đi từ đầu đến cuối anh cũng không hỏi.
Hai người đi được vài bước, anh không đưa cô đi về hướng xe đậu mà dẫn cô đến tiệm vải nội thất cách đó 20, 30 mét, đây là chuỗi cửa hàng vải rất nổi tiếng ở Thành phố C, những nơi dân cư đông đúc không đâu là không có chi nhánh của nó, cửa tiệm rất sáng, không gian rộng rãi, vừa đi vào Âu Vũ Thanh nói với cô: “ Em xem rèm cửa và vải bọc sofa đi, nhà mới anh chỉ mới làm sơ, còn đợi em trang trí lại.” đây là lời nói thật, mặc dù lúc này anh chỉ đang mượn cớ thôi.
Nữ nhân viên mặc áo vest màu vàng đến đón tiếp họ, cũng nghe được lời anh, cô ta lập tức đi theo họ.
Bảy tám giờ tối cửa hàng lớn chỉ có bốn năm khách, những khách hàng khác nhân viên chỉ đi theo bên cạnh, riêng chỉ nhân viên đi theo cô và anh, rất biết đẩy nhanh tiêu thụ, cô ta lấy từng kiểu vải đủ màu sắc cho Hạ Tiểu Tinh xem, miêng không ngừng giới thiệu: “ Vải sợi bông mềm mại, vải sợi gai độ rũ tốt, vải tơ tằm thì tinh tế, dệt làm sao làm sao, Hạ Tiểu Tinh trầm mặc cuối đầu, tay lật từng tấm vải lên.
Hơn ba năm trước cô cũng từng chọn vải trang trí cho nhà mới, hôm nay lại không có được sự kích động như lúc đầu.
Nữ nhân viên cuối cùng cũng nói xong, ngẩng đầu lên hỏi bọn họ: “ Khung cửa của anh chị kích thước bao nhiêu?”
Âu Vũ Thanh nắm tay Hạ Tiểu Tinh, cười nói với nhân viên: “ Chúng tôi về đo rồi hôm khác lại đến.”
Nhân viên vẫn cố gắng: “ Anh chị chọn vải đi, chúng tôi có thể tới nhà đo luôn.”
Âu Vũ Thanh gật đầu, tiếp lời: “ Được, chúng tôi trở về suy nghĩ một chút.”
nói xong liền kéo tay cô, xoay người đi ra khỏi cửa.
Mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe, họ cũng không nói câu nào, khởi động xe, Âu Vũ Thanh mới nói: “ Anh đưa em đi xem nhà mới, cách đây không xa, sau này em đi làm, nửa tiếng là tới.”
Hạ Tiểu Tinh vẫn không nói lời nào, Âu Vũ Thanh im lặng, không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, hai người đều nhìn ngoài cửa sổ, đường phố tấp nập, sắc đêm mờ ảo giống như tâm trạng của họ.
Không lâu sau đã đến tiểu khu Lam Thiên, cảnh vật cũng có giá trị riêng của nó, trong đêm đông tĩnh mịch, không khí lan thoảng hương thơm cỏ cây, giống hoa mơ nhưng không phải là hoa mơ, cũng không biết hoa nào nở trong đêm đông.
Âu Vũ Thanh dừng xe, kéo cô đi, mặc dù là khu nhà mới nhưng đã ở bảy trên mười phần, trên đường đi, cách đó không xa có cây tùng, hoa học lan, hoa quế và vài loại cây không rõ tên, còn có một cây cầu nhỏ, hai bên cầu trồng trúc. Trong âm thanh nước chảy róc rách, những ngọn đèn ven đường chiếu lên mặt hồ phát ra thứ ánh sáng trong trẻo điểm lên mặt hồ những quầng sáng lấp lánh, đúng là tiểu khu sang trọng đẳng cấp khiến người ta không nỡ bỏ tiền mua.
Lúc đợi thang máy, Âu Vũ Thanh mới nói với cô: “ Anh định kiếm một tiểu khu giống như căn nhà trước đây, nhưng không tìm được, không phải xa thì môi trường không tốt, chỉ có ở đây là được nhất mà lầu hơi cao.”
Lầu cao thì phải đi thang máy, sẽ không nghe được tiếng chân bước lên lầu, thật ra anh của trước đây cái gì cũng đều biết, biết Hạ Tiểu Tinh đang đợi anh về nhà, biết cô đang nghe tiếng bước chân của anh, biết cô đang chờ anh lấy chìa khóa mở cửa.
Cái gì cũng đều biết chỉ là không biết chính mình sẽ yêu cô.
Nếu như có thể, anh nguyện để mọi thứ quay lại lúc bằng đầu, chỉ là thế giới này sao có thể vãn hồi, một giây cũng không thể chứ nói gì tới rất lâu về trước.
Thang máy dừng ở tầng mười, dãy B bên trái.
Anh đẩy cửa, ấn công tắc cạnh cửa, kéo cô vào trong.
Phòng khách rộng rãi, giống như nhà họ từng ở, gian phòng tràn ngập ánh vàng ấm áp, sàn gỗ sáng bóng, sofa dài mềm mại có thể nằm ngủ, chỉ là lần này, người làm tất cả lại là Âu Vũ Thanh.
Anh lấy từ tủ giày ra hai đôi dép bông, để một đôi dưới chân cô: “ Mang vào.” anh nói.
Hạ Tiểu Tinh cúi đầu đổi dép, chuẩn bị đi vào, Âu Vũ Thanh kéo cánh tay cô, đưa cho cô cái gì đó.
Chìa khóa, hai cái, đều móc vào cái khuyên tròn: “ Một cái là dưới lầu, một cái là khóa cửa, cầm lấy.” Anh nói, Hạ Tiểu Tinh ngẩn ra một lúc mới nhận lấy cất vào.
Để vào trong túi, cô cùng Âu Vũ Thanh đi xem từng phòng, thư phòng anh nói để cô dùng, tài liệu của anh đều để ở công ty, phòng cho khách nếu mẹ muốn có thể đến ở chung, có một gian phòng trống, Âu Vũ Thanh chỉ cô xem: “ Ở đây, mai mốt để một chiếc giường nhỏ, mấy thứ khác, đến lúc cần thì trang trí.” cô cũng không nói gì, lùi ra.
Sau đó đến xem nhà bếp, một dàn tủ bếp của Đức, trắng xanh, tiện dụng đơn giản, kiểu dáng tinh tế, an toàn.
Xem cuối cùng là phòng ngủ chính, cô vừa bước vào, ngẩng đầu vậy mà thấy hình cưới của họ treo ngay ngắn trên tường, dường như không còn là mặt kính thủy tinh, mà thay bằng tấm pha lê mỏng trong suốt, rất khó vỡ.
Cô nhìn Âu Vũ Thanh, anh hình như nhận ra sự ngạc nhiên của cô liền giải thích: “ Mấy hôm trước qua thư phòng của ba tìm sách xem, thấy nó nên chuyển qua đây, mẹ không nói với em sao?”
Mẹ không nói với cô, từ khi ba bị phán tội, mẹ trở nên trầm lặng ít nói.
Cô nhìn hình cưới, Hạ Tiểu Tinh trên đó xinh đẹp, ngây thơ, chỉ đợi Âu Vũ Thanh đến yêu cô, ngày này cũng đến, Âu Vũ Thanh đã thích cô, thậm chí để tâm đến cô, lo lắng cho cô, tất cả cô đều thấy được, nhưng tại sao cô lại không thấy vui, còn thấy lòng phiền muộn.
Lẽ nào là vì bóng lưng ấy từ từ làm tổn thương trái tim cô, cúi thấp đầu, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từ tiệm ăn đi ra tới bây giờ cô không nói câu nào hết.
Âu Vũ Thanh ôm lấy cô, khẽ gọi: “ Tiểu Tinh.” âm thanh khàn khàn, dường như tim cũng đang giằng co, nước mắt từ đôi mắt nhắm chặt chảy xuống, từng giọt từng giọt thi nhau lăn dài trên má cô.
Âu Vũ Thanh vẫn gọi cô: “ Tiểu Tinh, Tiểu Tinh.” từng tiếng thì thầm như đục khoét vào tim, đớn đau, đắng cay.
Cô khóc không ngừng.
Lâu sau, cuối cùng cô cũng nói: “Hôm nay anh không phải đi ngang qua, mà cố tình đến đúng không?” Hạ Tiểu Tinh không phải điều nhìn cũng không nhìn ra.
Âu Vũ Thanh siết chặt cánh tay, mặt dán lên tóc cô, thấp giọng nói: “ Đúng vậy.”
Hạ Tiểu Tinh không tức giận, để mặc anh ôm, cô lại hỏi: “ Anh làm sao biết Diệp Phong.”
Anh ngừng một lúc, cũng không giấu việc đã làm: “ Anh muốn biết ai cho em mượn tiền nên kiếm người điều tra em. ”
Cô vẫn không tức giận, vô cùng bình tĩnh: “ Anh tra được cái gì rồi ? ”
“ … Anh ta đang theo đuổi em.” Anh không dám nói tình hình bệnh tim của Diệp Phong, hơn nữa cũng không mấy lạc quan, mặc dù anh biết đây là một quả bom, không biết ngày nào sẽ phát nổ trước mặt Hạ Tiểu Tinh.
“ Cho nên anh đến đuổi anh ấy đi. ”
Anh không trả lời.
Cô lại rơi nước mắt: “ Em không làm chuyện gì có lỗi với anh, Diệp Phong thích em tám năm rồi, em chỉ cho anh ấy hôm một cái, hơn nữa còn cách một lớp áo rất dày, anh sau này đừng ức hiếp anh ấy.”
Ngực anh nhói lên một cái, như bị dao cứa vào: “ Em cảm thấy hôm nay anh là đến bắt nạt anh ta ư?”
Hạ Tiểu Tinh im lặng thừa nhận, tim anh lại càng nhói hơn như từng mũi kim đâm sâu vào: “ Anh chỉ xuất hiện trước mặt cậu ta, để cậu ta biết sự tồn tại của anh, chuyện khác anh chả làm gì, vậy cũng là bắt nạt cậu ta?”
Vậy anh nên làm cái gì, chả lẽ để mặc anh ta quấn lấy cô, không hỏi không xuất hiện, như vậy mới đúng sao. Trừ phi Hạ Tiểu Tinh không phải vợ anh, bằng không, không có người đàn ông nào cao thượng đến vậy.
Bây giờ anh đi đâu cũng nắm tay cô, nhưng trước mặt Diệp Phong lại không làm như vậy, anh nhìn thấy được ánh mắt si mê của Diệp Phong khi nhìn cô, anh có thể bày cho anh ta thấy dáng dấp vợ chồng một cách hợp tình hợp lý, nhưng anh không có, anh ngó lơ từ đầu đến cuối, để chính mình như người mù, anh cũng quan tâm cảm nhận của anh ta, bởi vì anh ta mắc bệnh, như vậy còn không đủ sao?
Hai người đều trầm mặc, chỉ ôm nhau. Hạ Tiểu Tinh cũng ngừng khóc, trôi qua rất lâu, cô mới mở miệng: “ Điều cần biết anh đều biết cả rồi, sau này đừng điều tra em, cũng đừng điều tra Diệp Phong, em sẽ không có gì với anh ấy, anh có thể đồng ý với em không?”
Âu Vũ Thanh nói: “ Được.”
Cô hỏi: “ Anh có phải thật sự thích em không”
Âu Vũ Thanh trả lời: “ Phải”
Cô lại hỏi: “ Không phải là có người tranh với anh, anh mới cảm thấy thích em chứ?”
Anh lập tức nói: “ Không phải, là thật lòng thích.”
Cô lại nói: “ Diệp Phong từ ngày đầu tiên quen biết em đã thích em tới bây giờ, em cũng từ ngày đầu tiên gặp anh đã thích anh, anh thích em có nhiều hơn nửa thích của bọn em không?”
Tim anh lại bị đâm một nhát, cảm giác cổ họng đắng chát: “ So nhiều, nhiều rất nhiều, về sau còn ngày càng nhiều.”
Hạ Tiểu Tinh lại rưng rưng nước mắt: “ Vậy được, em ở cùng mẹ một khoảng thời gian, đợi qua năm mới, em chuyển về đây với anh.”
Âu Vũ Thanh ngẩn ra, theo đó thu tay lại, trầm giọng nói: “ Được.”
Cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này hôn xuống liền như cá gặp nước, không thể dừng lại, trong chốc lát hai người đều ngã xuống giường.
Hạ Tiểu Tinh ngoan ngoãn lạ thường, để mặc anh hôn, mặc anh sờ, mặc anh cởi quần áo cô. Trong phòng, chỉ còn lại ngọn đèn tường phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng có hai người đang nóng dần lên và hơi thở dốc. Âu Vũ Thanh sau nhiều tháng nhẫn nhịn, cuối cùng anh lại được chạm vào cô, mà lần này đã hiểu rõ trái tim mình, ôm lấy Hạ Tiểu Tinh gần như hôn từng tấc một, cuối cùng trượt xuống ngực cô, dây dưa mút lấy, không biết tại sao, anh không muốn giống những lần đánh chiếm mãnh liệt trước kia, giờ anh chỉ muốn từng chút một, từng bước chiếm lấy cô, sau đó tỉ mỉ, chầm chậm đi đến nơi sâu nhất của cô dừng lại thật lâu, cảm nhận sự run rẩy và thăng hoa nơi cô. Dường như như vậy anh mới đoạt được linh hồn cô. Lúc cao trào đến, nó không mãnh liệt nhanh chóng mà chậm chạp tỉ mỉ, đến nơi sâu nhất, mọi dây thần kinh trở nên vô cùng nhạy cảm, lấp đầy đều có thể lấp đầy, cuối cùng anh hôn cô, giải phóng tình yêu của mình.
Mồ hôi đầm đìa, anh ôm cô đi tắm, lưu luyến ấm áp của chiếc giường, anh chỉ ôm cô tắm thật nhanh, nước làm da thịt cô trở nên mềm mại, cuối cùng anh lại không nhịn được, vội vàng tắt vòi nước, lại triền miên.
Hạ Tiểu Tinh không kêu không la, chỉ có đôi má ửng hồng như hai cánh hoa đào, con ngươi trong veo như nước mùa thu, ngậm chặt môi. Anh hôn cô, cạy môi cô, để cô la lên, nhưng cô không có phản ứng gì, vẫn tự mình cắn mình, anh không nhẫn tâm nói: “ Em cắn anh đi.” Hạ Tiểu Tinh câu lên lên cổ anh, cắn vào hõm vai anh, giống như tiêm vào loại thuốc nào, cả người anh bỗng nhiên bừng tỉnh, lại điên cuồng, hận không thể triền miên cả đêm.
Âu Vũ Thanh ôm cô, Ha Tiểu Tinh trong cơn mê man bị anh hôn tỉnh, anh hôn dọc sống lưng cô, từng tấc một, cô quay đầu nhìn anh anh liền hôn môi cô, nói bên tai cô khó chịu, không ngủ được, tay không ngừng xoa trước ngực cô, cô không thể không buông ra để anh đi vào.
Tỉnh lại đã là 9 giờ, chăn mền lộn xộn, cô xuống giường, trốn vào nhà tắm, trong gương cô nhìn trước sau đều có từng đóa hoa đỏ, không nhớ ba năm trôi qua đã từng điên cuồng như thế chưa.
Hai người đều đi làm trễ, Âu Vũ Thanh chở cô về nhà thay quần áo. Trong xe, cô có đồng ý với anh mỗi tuần đều sẽ tới nhà mới ở một đêm, nhưng cô lại nói: “ Anh không cần mỗi ngày đến tìm em, qua năm là em về chung nhà với anh rồi.”
Âu Vũ Thanh nói: “ Được.” Bởi vì cô đồng ý với anh trở về nhà.
Kỳ thật anh yêu rất sâu đậm, Hạ Tiểu Tinh lại hoài nghi tình yêu của anh có hơn nửa Diệp Phong không? nếu tình yêu có thể cân đo đong đếm, có thể dùng đến độ dài, trọng lượng anh rất muốn mang tình yêu của anh và anh ta ra cùng so sánh.
Có thể tình yêu của anh quả thật không bì được sự sâu đậm của người đàn ông đó, cũng không đong đầy như anh ta. Nhưng nếu sau này cho anh khoảng thời gian tương đương, anh tin rằng bản thân nhất định sẽ không thua.
Nếu như anh cũng mất đi Hạ Tiểu Tinh, anh có hay không sẽ giống người đó, trong mắt chỉ viết bốn chữ: “ Tuyệt vọng vì yêu.”
Đó là thứ duy nhất anh và Diệp Phong thấy được khi gặp mặt.
Anh cũng thương hại anh ta, nhưng anh không thể như vậy mà lùi bước, nếu cái khác anh có thể nhường, nhưng là tình yêu sao có thể nhường đây?
Bất hạnh của Diệp Phong, dùng sự nhường nhịn của Âu Vũ Thanh để xua đi, thế giới vĩ đại như vậy, Âu Vũ Thanh anh không làm không nổi.
Chỉ là, nếu thật sự có ngày này, ngày anh mất đi Hạ Tiểu Tinh, trên mặt anh chắc hẳn cũng khắc bốn chữ: “ Tuyệt vọng vì yêu” mà sự tuyệt vọng của anh là vì bản thân tỉnh ngộ quá muộn, mà sau khi tỉnh lại, ba năm, tổng cộng một ngàn ngày đêm càng khiến tình yêu của anh càng trào dâng.
Mặc dù anh bây giờ, yêu vẫn chưa bằng Diệp Phong, nhưng anh chắc rằng, tương lai không xa, anh nhất định sẽ đuổi kịp anh ta.
Chỉ cần người này còn sống, Anh có thể vượt qua anh ta.
___________________________________
Từ tiệm ăn đi ra, Âu Vũ Thanh nắm tay cô, về chuyện Diệp Phong đột nhiên rời đi từ đầu đến cuối anh cũng không hỏi.
Hai người đi được vài bước, anh không đưa cô đi về hướng xe đậu mà dẫn cô đến tiệm vải nội thất cách đó 20, 30 mét, đây là chuỗi cửa hàng vải rất nổi tiếng ở Thành phố C, những nơi dân cư đông đúc không đâu là không có chi nhánh của nó, cửa tiệm rất sáng, không gian rộng rãi, vừa đi vào Âu Vũ Thanh nói với cô: “ Em xem rèm cửa và vải bọc sofa đi, nhà mới anh chỉ mới làm sơ, còn đợi em trang trí lại.” đây là lời nói thật, mặc dù lúc này anh chỉ đang mượn cớ thôi.
Nữ nhân viên mặc áo vest màu vàng đến đón tiếp họ, cũng nghe được lời anh, cô ta lập tức đi theo họ.
Bảy tám giờ tối cửa hàng lớn chỉ có bốn năm khách, những khách hàng khác nhân viên chỉ đi theo bên cạnh, riêng chỉ nhân viên đi theo cô và anh, rất biết đẩy nhanh tiêu thụ, cô ta lấy từng kiểu vải đủ màu sắc cho Hạ Tiểu Tinh xem, miêng không ngừng giới thiệu: “ Vải sợi bông mềm mại, vải sợi gai độ rũ tốt, vải tơ tằm thì tinh tế, dệt làm sao làm sao, Hạ Tiểu Tinh trầm mặc cuối đầu, tay lật từng tấm vải lên.
Hơn ba năm trước cô cũng từng chọn vải trang trí cho nhà mới, hôm nay lại không có được sự kích động như lúc đầu.
Nữ nhân viên cuối cùng cũng nói xong, ngẩng đầu lên hỏi bọn họ: “ Khung cửa của anh chị kích thước bao nhiêu?”
Âu Vũ Thanh nắm tay Hạ Tiểu Tinh, cười nói với nhân viên: “ Chúng tôi về đo rồi hôm khác lại đến.”
Nhân viên vẫn cố gắng: “ Anh chị chọn vải đi, chúng tôi có thể tới nhà đo luôn.”
Âu Vũ Thanh gật đầu, tiếp lời: “ Được, chúng tôi trở về suy nghĩ một chút.”
nói xong liền kéo tay cô, xoay người đi ra khỏi cửa.
Mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe, họ cũng không nói câu nào, khởi động xe, Âu Vũ Thanh mới nói: “ Anh đưa em đi xem nhà mới, cách đây không xa, sau này em đi làm, nửa tiếng là tới.”
Hạ Tiểu Tinh vẫn không nói lời nào, Âu Vũ Thanh im lặng, không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, hai người đều nhìn ngoài cửa sổ, đường phố tấp nập, sắc đêm mờ ảo giống như tâm trạng của họ.
Không lâu sau đã đến tiểu khu Lam Thiên, cảnh vật cũng có giá trị riêng của nó, trong đêm đông tĩnh mịch, không khí lan thoảng hương thơm cỏ cây, giống hoa mơ nhưng không phải là hoa mơ, cũng không biết hoa nào nở trong đêm đông.
Âu Vũ Thanh dừng xe, kéo cô đi, mặc dù là khu nhà mới nhưng đã ở bảy trên mười phần, trên đường đi, cách đó không xa có cây tùng, hoa học lan, hoa quế và vài loại cây không rõ tên, còn có một cây cầu nhỏ, hai bên cầu trồng trúc. Trong âm thanh nước chảy róc rách, những ngọn đèn ven đường chiếu lên mặt hồ phát ra thứ ánh sáng trong trẻo điểm lên mặt hồ những quầng sáng lấp lánh, đúng là tiểu khu sang trọng đẳng cấp khiến người ta không nỡ bỏ tiền mua.
Lúc đợi thang máy, Âu Vũ Thanh mới nói với cô: “ Anh định kiếm một tiểu khu giống như căn nhà trước đây, nhưng không tìm được, không phải xa thì môi trường không tốt, chỉ có ở đây là được nhất mà lầu hơi cao.”
Lầu cao thì phải đi thang máy, sẽ không nghe được tiếng chân bước lên lầu, thật ra anh của trước đây cái gì cũng đều biết, biết Hạ Tiểu Tinh đang đợi anh về nhà, biết cô đang nghe tiếng bước chân của anh, biết cô đang chờ anh lấy chìa khóa mở cửa.
Cái gì cũng đều biết chỉ là không biết chính mình sẽ yêu cô.
Nếu như có thể, anh nguyện để mọi thứ quay lại lúc bằng đầu, chỉ là thế giới này sao có thể vãn hồi, một giây cũng không thể chứ nói gì tới rất lâu về trước.
Thang máy dừng ở tầng mười, dãy B bên trái.
Anh đẩy cửa, ấn công tắc cạnh cửa, kéo cô vào trong.
Phòng khách rộng rãi, giống như nhà họ từng ở, gian phòng tràn ngập ánh vàng ấm áp, sàn gỗ sáng bóng, sofa dài mềm mại có thể nằm ngủ, chỉ là lần này, người làm tất cả lại là Âu Vũ Thanh.
Anh lấy từ tủ giày ra hai đôi dép bông, để một đôi dưới chân cô: “ Mang vào.” anh nói.
Hạ Tiểu Tinh cúi đầu đổi dép, chuẩn bị đi vào, Âu Vũ Thanh kéo cánh tay cô, đưa cho cô cái gì đó.
Chìa khóa, hai cái, đều móc vào cái khuyên tròn: “ Một cái là dưới lầu, một cái là khóa cửa, cầm lấy.” Anh nói, Hạ Tiểu Tinh ngẩn ra một lúc mới nhận lấy cất vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để vào trong túi, cô cùng Âu Vũ Thanh đi xem từng phòng, thư phòng anh nói để cô dùng, tài liệu của anh đều để ở công ty, phòng cho khách nếu mẹ muốn có thể đến ở chung, có một gian phòng trống, Âu Vũ Thanh chỉ cô xem: “ Ở đây, mai mốt để một chiếc giường nhỏ, mấy thứ khác, đến lúc cần thì trang trí.” cô cũng không nói gì, lùi ra.
Sau đó đến xem nhà bếp, một dàn tủ bếp của Đức, trắng xanh, tiện dụng đơn giản, kiểu dáng tinh tế, an toàn.
Xem cuối cùng là phòng ngủ chính, cô vừa bước vào, ngẩng đầu vậy mà thấy hình cưới của họ treo ngay ngắn trên tường, dường như không còn là mặt kính thủy tinh, mà thay bằng tấm pha lê mỏng trong suốt, rất khó vỡ.
Cô nhìn Âu Vũ Thanh, anh hình như nhận ra sự ngạc nhiên của cô liền giải thích: “ Mấy hôm trước qua thư phòng của ba tìm sách xem, thấy nó nên chuyển qua đây, mẹ không nói với em sao?”
Mẹ không nói với cô, từ khi ba bị phán tội, mẹ trở nên trầm lặng ít nói.
Cô nhìn hình cưới, Hạ Tiểu Tinh trên đó xinh đẹp, ngây thơ, chỉ đợi Âu Vũ Thanh đến yêu cô, ngày này cũng đến, Âu Vũ Thanh đã thích cô, thậm chí để tâm đến cô, lo lắng cho cô, tất cả cô đều thấy được, nhưng tại sao cô lại không thấy vui, còn thấy lòng phiền muộn.
Lẽ nào là vì bóng lưng ấy từ từ làm tổn thương trái tim cô, cúi thấp đầu, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từ tiệm ăn đi ra tới bây giờ cô không nói câu nào hết.
Âu Vũ Thanh ôm lấy cô, khẽ gọi: “ Tiểu Tinh.” âm thanh khàn khàn, dường như tim cũng đang giằng co, nước mắt từ đôi mắt nhắm chặt chảy xuống, từng giọt từng giọt thi nhau lăn dài trên má cô.
Âu Vũ Thanh vẫn gọi cô: “ Tiểu Tinh, Tiểu Tinh.” từng tiếng thì thầm như đục khoét vào tim, đớn đau, đắng cay.
Cô khóc không ngừng.
Lâu sau, cuối cùng cô cũng nói: “Hôm nay anh không phải đi ngang qua, mà cố tình đến đúng không?” Hạ Tiểu Tinh không phải điều nhìn cũng không nhìn ra.
Âu Vũ Thanh siết chặt cánh tay, mặt dán lên tóc cô, thấp giọng nói: “ Đúng vậy.”
Hạ Tiểu Tinh không tức giận, để mặc anh ôm, cô lại hỏi: “ Anh làm sao biết Diệp Phong.”
Anh ngừng một lúc, cũng không giấu việc đã làm: “ Anh muốn biết ai cho em mượn tiền nên kiếm người điều tra em. ”
Cô vẫn không tức giận, vô cùng bình tĩnh: “ Anh tra được cái gì rồi ? ”
“ … Anh ta đang theo đuổi em.” Anh không dám nói tình hình bệnh tim của Diệp Phong, hơn nữa cũng không mấy lạc quan, mặc dù anh biết đây là một quả bom, không biết ngày nào sẽ phát nổ trước mặt Hạ Tiểu Tinh.
“ Cho nên anh đến đuổi anh ấy đi. ”
Anh không trả lời.
Cô lại rơi nước mắt: “ Em không làm chuyện gì có lỗi với anh, Diệp Phong thích em tám năm rồi, em chỉ cho anh ấy hôm một cái, hơn nữa còn cách một lớp áo rất dày, anh sau này đừng ức hiếp anh ấy.”
Ngực anh nhói lên một cái, như bị dao cứa vào: “ Em cảm thấy hôm nay anh là đến bắt nạt anh ta ư?”
Hạ Tiểu Tinh im lặng thừa nhận, tim anh lại càng nhói hơn như từng mũi kim đâm sâu vào: “ Anh chỉ xuất hiện trước mặt cậu ta, để cậu ta biết sự tồn tại của anh, chuyện khác anh chả làm gì, vậy cũng là bắt nạt cậu ta?”
Vậy anh nên làm cái gì, chả lẽ để mặc anh ta quấn lấy cô, không hỏi không xuất hiện, như vậy mới đúng sao. Trừ phi Hạ Tiểu Tinh không phải vợ anh, bằng không, không có người đàn ông nào cao thượng đến vậy.
Bây giờ anh đi đâu cũng nắm tay cô, nhưng trước mặt Diệp Phong lại không làm như vậy, anh nhìn thấy được ánh mắt si mê của Diệp Phong khi nhìn cô, anh có thể bày cho anh ta thấy dáng dấp vợ chồng một cách hợp tình hợp lý, nhưng anh không có, anh ngó lơ từ đầu đến cuối, để chính mình như người mù, anh cũng quan tâm cảm nhận của anh ta, bởi vì anh ta mắc bệnh, như vậy còn không đủ sao?
Hai người đều trầm mặc, chỉ ôm nhau. Hạ Tiểu Tinh cũng ngừng khóc, trôi qua rất lâu, cô mới mở miệng: “ Điều cần biết anh đều biết cả rồi, sau này đừng điều tra em, cũng đừng điều tra Diệp Phong, em sẽ không có gì với anh ấy, anh có thể đồng ý với em không?”
Âu Vũ Thanh nói: “ Được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hỏi: “ Anh có phải thật sự thích em không”
Âu Vũ Thanh trả lời: “ Phải”
Cô lại hỏi: “ Không phải là có người tranh với anh, anh mới cảm thấy thích em chứ?”
Anh lập tức nói: “ Không phải, là thật lòng thích.”
Cô lại nói: “ Diệp Phong từ ngày đầu tiên quen biết em đã thích em tới bây giờ, em cũng từ ngày đầu tiên gặp anh đã thích anh, anh thích em có nhiều hơn nửa thích của bọn em không?”
Tim anh lại bị đâm một nhát, cảm giác cổ họng đắng chát: “ So nhiều, nhiều rất nhiều, về sau còn ngày càng nhiều.”
Hạ Tiểu Tinh lại rưng rưng nước mắt: “ Vậy được, em ở cùng mẹ một khoảng thời gian, đợi qua năm mới, em chuyển về đây với anh.”
Âu Vũ Thanh ngẩn ra, theo đó thu tay lại, trầm giọng nói: “ Được.”
Cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này hôn xuống liền như cá gặp nước, không thể dừng lại, trong chốc lát hai người đều ngã xuống giường.
Hạ Tiểu Tinh ngoan ngoãn lạ thường, để mặc anh hôn, mặc anh sờ, mặc anh cởi quần áo cô. Trong phòng, chỉ còn lại ngọn đèn tường phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng có hai người đang nóng dần lên và hơi thở dốc. Âu Vũ Thanh sau nhiều tháng nhẫn nhịn, cuối cùng anh lại được chạm vào cô, mà lần này đã hiểu rõ trái tim mình, ôm lấy Hạ Tiểu Tinh gần như hôn từng tấc một, cuối cùng trượt xuống ngực cô, dây dưa mút lấy, không biết tại sao, anh không muốn giống những lần đánh chiếm mãnh liệt trước kia, giờ anh chỉ muốn từng chút một, từng bước chiếm lấy cô, sau đó tỉ mỉ, chầm chậm đi đến nơi sâu nhất của cô dừng lại thật lâu, cảm nhận sự run rẩy và thăng hoa nơi cô. Dường như như vậy anh mới đoạt được linh hồn cô. Lúc cao trào đến, nó không mãnh liệt nhanh chóng mà chậm chạp tỉ mỉ, đến nơi sâu nhất, mọi dây thần kinh trở nên vô cùng nhạy cảm, lấp đầy đều có thể lấp đầy, cuối cùng anh hôn cô, giải phóng tình yêu của mình.
Mồ hôi đầm đìa, anh ôm cô đi tắm, lưu luyến ấm áp của chiếc giường, anh chỉ ôm cô tắm thật nhanh, nước làm da thịt cô trở nên mềm mại, cuối cùng anh lại không nhịn được, vội vàng tắt vòi nước, lại triền miên.
Hạ Tiểu Tinh không kêu không la, chỉ có đôi má ửng hồng như hai cánh hoa đào, con ngươi trong veo như nước mùa thu, ngậm chặt môi. Anh hôn cô, cạy môi cô, để cô la lên, nhưng cô không có phản ứng gì, vẫn tự mình cắn mình, anh không nhẫn tâm nói: “ Em cắn anh đi.” Hạ Tiểu Tinh câu lên lên cổ anh, cắn vào hõm vai anh, giống như tiêm vào loại thuốc nào, cả người anh bỗng nhiên bừng tỉnh, lại điên cuồng, hận không thể triền miên cả đêm.
Âu Vũ Thanh ôm cô, Ha Tiểu Tinh trong cơn mê man bị anh hôn tỉnh, anh hôn dọc sống lưng cô, từng tấc một, cô quay đầu nhìn anh anh liền hôn môi cô, nói bên tai cô khó chịu, không ngủ được, tay không ngừng xoa trước ngực cô, cô không thể không buông ra để anh đi vào.
Tỉnh lại đã là 9 giờ, chăn mền lộn xộn, cô xuống giường, trốn vào nhà tắm, trong gương cô nhìn trước sau đều có từng đóa hoa đỏ, không nhớ ba năm trôi qua đã từng điên cuồng như thế chưa.
Hai người đều đi làm trễ, Âu Vũ Thanh chở cô về nhà thay quần áo. Trong xe, cô có đồng ý với anh mỗi tuần đều sẽ tới nhà mới ở một đêm, nhưng cô lại nói: “ Anh không cần mỗi ngày đến tìm em, qua năm là em về chung nhà với anh rồi.”
Âu Vũ Thanh nói: “ Được.” Bởi vì cô đồng ý với anh trở về nhà.
Kỳ thật anh yêu rất sâu đậm, Hạ Tiểu Tinh lại hoài nghi tình yêu của anh có hơn nửa Diệp Phong không? nếu tình yêu có thể cân đo đong đếm, có thể dùng đến độ dài, trọng lượng anh rất muốn mang tình yêu của anh và anh ta ra cùng so sánh.
Có thể tình yêu của anh quả thật không bì được sự sâu đậm của người đàn ông đó, cũng không đong đầy như anh ta. Nhưng nếu sau này cho anh khoảng thời gian tương đương, anh tin rằng bản thân nhất định sẽ không thua.
Nếu như anh cũng mất đi Hạ Tiểu Tinh, anh có hay không sẽ giống người đó, trong mắt chỉ viết bốn chữ: “ Tuyệt vọng vì yêu.”
Đó là thứ duy nhất anh và Diệp Phong thấy được khi gặp mặt.
Anh cũng thương hại anh ta, nhưng anh không thể như vậy mà lùi bước, nếu cái khác anh có thể nhường, nhưng là tình yêu sao có thể nhường đây?
Bất hạnh của Diệp Phong, dùng sự nhường nhịn của Âu Vũ Thanh để xua đi, thế giới vĩ đại như vậy, Âu Vũ Thanh anh không làm không nổi.
Chỉ là, nếu thật sự có ngày này, ngày anh mất đi Hạ Tiểu Tinh, trên mặt anh chắc hẳn cũng khắc bốn chữ: “ Tuyệt vọng vì yêu” mà sự tuyệt vọng của anh là vì bản thân tỉnh ngộ quá muộn, mà sau khi tỉnh lại, ba năm, tổng cộng một ngàn ngày đêm càng khiến tình yêu của anh càng trào dâng.
Mặc dù anh bây giờ, yêu vẫn chưa bằng Diệp Phong, nhưng anh chắc rằng, tương lai không xa, anh nhất định sẽ đuổi kịp anh ta.
Chỉ cần người này còn sống, Anh có thể vượt qua anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro