Dự báo
Từ Thoại
2025-03-06 03:49:59
Thông báo của Thương Ảnh và bài đăng Weibo của Nguyễn Du vừa phát ra, chủ đề "Nguyễn Du tỉnh lại" không ngoài dự đoán đã vọt lên vị trí hot search số một. Hot search và phần bình luận dưới bài đăng của cô đầy những lời chúc mừng của những người qua đường và fan của cô, ai ai cũng hò reo!!【A a a a Tiểu Du nghỉ ngơi thật tốt, mọi người đợi em quay lại!!!】【Tôi khóc c.h.ế.t mất, số phận nhất định sẽ đối xử tốt với cô tiên dịu dàng lương thiện 5555】【Hu hu hu, con gái yêu tôi nhớ em quá!】【Fan mới điểm danh, cố lên.】...Bốn tháng "nằm im hút fan" quả nhiên không phải lời nói suông. Nguyễn Du lướt qua những bình luận dưới Weibo của mình, đông hơn mấy lần so với trước kia, nhìn một lúc vẫn không dám tin.Bên cạnh, Lâm Thanh đang gọt táo cho cô, chẳng lấy làm ngạc nhiên. Bộ phim ‘Gia Đình Nhỏ’ vẫn đang được phát sóng, diễn xuất của cô tiến bộ rõ rệt, chỉ dựa vào bộ phim đã kéo về một lượng lớn độ nhận diện quốc dân. Thêm vào đó, dạo gần đây báo chí còn đưa tin cô âm thầm làm từ thiện, tác phẩm tốt kết hợp nhân cách đẹp, đúng là công cụ hút fan cực đỉnh."Chị Tiểu Du, món quà chị tặng em em còn chưa dám dùng." Diệp Mộng Mộng bỗng nhớ ra. "Đắt quá, em sợ đụng vào hỏng!"Ngày Nguyễn Du ngã bệnh, Lâm Thanh và mọi người vào thư phòng của cô tìm hồ sơ bệnh án, mới phát hiện cả căn phòng chất đầy quà. Món tặng Diệp Mộng Mộng là một chiếc máy chiếu laser gia dụng, thuộc thương hiệu cao cấp nào đó. Sau khi tra thử giá, Diệp Mộng Mộng trợn mắt há mồm, hóa ra nó hơn bốn mươi vạn!Mắt Lâm Thanh vẫn còn đỏ: "Còn cả bức thư kia, em cũng đọc rồi. Viết cứ như di thư, thật sự dọa c.h.ế.t người khác."Đừng nhắc thì thôi, nhắc tới Nguyễn Du thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình, mặt đầy vẻ đau khổ bị làm mất mặt công khai.Mẹ nó, ai ngờ lại có ngày hôm nay chứ! Lúc đó cô tưởng mình sắp chết, gần như đã tiêu hết sạch tiền trong tài khoản, tiền cát-xê và quảng cáo hơn một năm qua đều dùng hết.Cô tra thử số dư trong vài tài khoản ngân hàng của mình, nghèo đến mức muốn kêu meo meo.Còn những bức thư kia...Giọng cô run run: "Mấy người sẽ không, thật sự đem hết quà và thư gửi đi rồi chứ?!""Yên tâm, không sót một cái." Lâm Thanh phất tay.Nguyễn Du đờ đẫn: "Lâm Thanh, đưa con d.a.o gọt hoa quả đây, tôi không muốn sống nữa."Chết tiệt!!!Giờ phút này chỉ có mất mặt, cực kỳ mất mặt. Hối hận, vô cùng hối hận.Điện thoại rung lên.Cô nhìn, lập tức ngồi thẳng dậy trên giường, nghe máy: "Alo?"Bên kia Đoàn Lâm đang ở phim trường, vừa quay xong.Chốc lát, âm thanh dần yên tĩnh, giọng anh vang lên: "Ăn cơm chưa?""Ăn rồi, giờ đang gặm táo." Nguyễn Du liếc Lâm Thanh và mọi người bên cạnh, hơi dịch về phía cửa sổ, "Anh ăn chưa?""Chưa."Một thoáng ngừng lại, Đoàn Lâm nhàn nhạt hỏi: "Tối nay anh qua nhé?"Nguyễn Du: "Hả?"Không phải chứ, cô giật mình: "Cái gì mà, chẳng phải anh đang ở Hoành Điếm sao?"Đoàn Lâm đáp lại."…Vậy, ngày mai anh còn có cảnh quay đúng không?"Đoàn Lâm không trả lời, bình tĩnh: "Sao vậy?"Sao cái gì nữa! Hoành Điếm cách Bắc Kinh xa mấy vạn tám nghìn dặm! Anh có cánh cửa thần kì doraemon sao, một tối nói đến là đến nói đi là đi?!!"Đừng, anh qua phiền phức lắm." Một lát sau, Nguyễn Du nghẹn lời, "Hay đợi em xuất viện rồi hẵng đến nhé?"Yên lặng trong giây lát. Đoàn Lâm đáp: "Không đợi được. Có chút nhớ em."Một lúc lâu, cô mới nói: "Thôi bỏ đi."Cô thề nghe kiểu gì cũng giống như cái giọng điệu nếm được vị ngọt liền nghiện không dứt ra được ấy."Quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh, anh nhận được chưa?" Nguyễn Du nhanh chóng đổi chủ đề.Hồi đó cô gần như chuẩn bị quà cho tất cả những người quen biết, món quà tặng Đoàn Lâm là một chiếc đồng hồ đeo tay, không phải thương hiệu xa xỉ mà anh làm đại diện, nhưng cũng đẹp.Vô cùng may mắn là lúc đó cô không viết di thư dài dòng cho anh, chỉ viết một câu "Chúc mừng sinh nhật".Nghe anh ừ, lúc này cô lại bổ sung: "Chúc mừng sinh nhật nhé.""Ừ."Nói chuyện thêm vài câu, cúp máy. Lâm Thanh bên cạnh nghi hoặc: "Sao cười vui vậy?"Nguyễn Du cắn táo, đè nén nụ cười, nghiêm túc nói, bắt đầu ca tụng sự sống: "Em không hiểu đâu, đây là vì cơ thể khỏe mạnh, ăn gì cũng thấy ngon, thở cũng thấy vui!"Nhập viện một tuần, trong thời gian đó Nguyễn Chính Bình đã vội trở về chăm cô, vui mừng đến mức gần rơi nước mắt. Buổi tối ông muốn ngủ ở giường dành cho người nhà trong bệnh viện. Cô đã ngủ thử chiếc giường đó, vừa hẹp vừa không thoải mái, thấy áy náy nên chỉ vài ngày đã thúc giục ông quay lại công việc.Tuần sau, bác sĩ Trần đến thông báo với Nguyễn Du, tình trạng sức khỏe của cô đã ổn định hoàn toàn, ngày mai có thể làm thủ tục xuất viện."Lát nữa tôi sẽ nhờ Trần Ngôn viết một danh sách các điều cần chú ý cho cô," bác sĩ Trần dặn dò, "Hai tháng đầu cô cần chú ý đến chế độ ăn uống, nhớ tái khám mỗi nửa tháng một lần."Mắt Nguyễn Du sáng rực: "Bác sĩ, mấy việc như leo núi nhảy bungee, tôi thật sự không sao chứ?""Không vấn đề gì. Nhưng cô cũng đừng hành hạ bản thân quá nhiều, người trẻ tuổi, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."Khi đi tìm bác sĩ ký giấy tờ làm thủ tục, cô suýt nhảy cẫng lên như đứa ngốc.Hu hu hu mẹ ơi, cuối cùng cô cũng có thể sống như người bình thường rồi!!!Sau khi Nguyễn Du xuất viện, An Trác Tây lại cho cô nghỉ ba ngày.Bốn tháng trời không về căn hộ, Pudding lần đầu tiên trong đời làm mèo lại chủ động cọ vào ống quần cô. Cô bế mèo lên, nhìn quanh một vòng, đồ đạc bày biện trong nhà vẫn y nguyên như cũ, bình hoa hướng dương trên bàn ăn vẫn được thay hoa mới, nở rực rỡ tràn đầy sức sống.Kỳ nghỉ sắp kết thúc, An Trác Tây gọi điện thoại, thông báo với cô, Vô Thanh Kinh Lôi sắp bước vào giai đoạn quảng bá, bên đoàn phim vừa phát trailer cuối cùng, bảo cô chia sẻ."Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên em đóng vai chính, đạo diễn lại là Khổng Minh Khôn, công tác tuyên truyền cần phối hợp tốt nhất có thể." An Trác Tây nghiêm túc, "Tuần sau đoàn phim sẽ bắt đầu chuỗi quảng bá, lát nữa chị sẽ bảo Lâm Thanh gửi lịch trình cho em."Nguyễn Du đồng ý, vừa nghe điện thoại vừa mở iPad tìm kiếm tin tức về Vô Thanh Kinh Lôi.An Trác Tây nhắc nhở: "Đúng rồi, trong giai đoạn quảng bá các em có thể tương tác kiểu ghép đôi một cách thích hợp, các hoạt động tuyên truyền offline hay bình luận Weibo, đều có thể tương tác."Khoan đã: "Các, em?"Không phải là kiểu ghép đôi mà cô đang nghĩ tới chứ???"Đúng vậy, em và Đoàn Lâm." An Trác Tây nói thẳng, "Những bộ phim tình cảm nghệ thuật như Vô Thanh Kinh Lôi, doanh thu phòng vé dù đỉnh cao cũng không bằng phim thương mại, nên giai đoạn quảng bá cần phải làm tốt hơn nữa. Dù sao cũng là hai người đóng chính, tương tác kiểu ghép đôi để kéo doanh thu phòng vé cũng là một cách. Mọi người đều biết đây chỉ là tương tác quảng bá, không có vấn đề gì lớn."Khoảnh khắc đó, Nguyễn Du cứ ngỡ rằng An Trác Tây đã đoán được điều gì đó, cô khó khăn lên tiếng: "Em và Đoàn Lâm...""Chị biết mà, bên Đoàn Lâm chắc chắn tám phần sẽ không đồng ý, mà fan của cậu ấy cũng không phải dạng dễ chịu gì." An Trác Tây thở dài, "Vậy nên em xem thử mà cân nhắc, có thể bàn bạc riêng với cậu ấy được không."Cũng may, chị An chưa biết gì cả.Nguyễn Du như vừa thoát chết, thở phào nhẹ nhõm. May quá, toàn bộ đội ngũ đều là những người cuồng sự nghiệp của cô, nếu biết cô lén lút hẹn hò chắc chắn họ sẽ không tha cho cô!...Không đúng, không chỉ là hẹn hò. Cô đã đăng ký kết hôn rồi.Cuối cùng cô bịa ra một lời nói dối: "Để em cố thử."Cúp điện thoại xong, Nguyễn Du lập tức tìm thấy thứ cần tìm.Mười lăm phút trước, tài khoản chính thức của Vô Thanh Kinh Lôi đã đăng tải trailer cuối cùng của bộ phim lên Weibo và Douyin. Trailer dài hai phút.Khác với teaser dài 30 giây mang phong cách trừu tượng được tung ra vào tháng chín năm ngoái, trailer lần này có cả lời thoại, xen lẫn một vài chi tiết của cốt truyện.Nguyễn Du đeo tai nghe, nhấn phát video. Tự dưng cảm thấy hồi hộp kỳ lạ.Mười giây đầu là danh sách dàn diễn viên. Màn hình tối đen trong một giây lặng ngắt, sau đó dần hiện lên những dòng chữ nhỏ màu trắng về các công ty sản xuất và hợp tác sản xuất, những cái tên kín cả màn hình.【Đạo diễn: Khổng Minh Khôn】【Giám chế: Tiêu Tĩnh Vân】【Nam chính: Đoàn Lâm】【Nữ chính: Nguyễn Du】Màn hình lại tối đi. Một lát sau, khi sáng trở lại, là cảnh sau cơn mưa dưới gốc cây. Mặt đất lát đá xanh ướt át, một quả đào chín rơi xuống, lăn qua một vòng bùn, thịt đào nhão nhoét dính đầy lá mục, từ từ lăn tới gấu váy của một người.Máy quay kéo lên trên, xuất hiện một chiếc xe lăn và đôi chân dưới gấu váy. Nguyễn Du nhận ra đó là đôi chân của mình, hoặc đúng hơn là đôi chân giả của nhân vật Nghi Thư, hoàn toàn không thấy dấu vết của hiệu ứng kỹ xảo.Tiếp đó, cô nghe thấy giọng mình, thở dốc và hít sâu, gấp gáp như đang chịu đựng cơn đau bệnh tật: "Em đã từng nghĩ đến việc g.i.ế.c anh."Nguyễn Du nổi da gà, suýt nữa ném cả tai nghe. Chết tiệt, đây là câu thoại trong cảnh giường chiếu của Nghi Thư và Tần Thiếu An mà!Cảnh tiếp theo chuyển sang cuộc gặp đầu tiên giữa Nghi Thư và Tần Thiếu An tại phòng khách nhà họ Nghi. Một người ngồi trên xe lăn quan sát lạnh lùng, người còn lại đứng bên cửa sổ với vẻ mặt thờ ơ. Ánh sáng và bóng tối phân chia rõ ràng, một người trong sáng, một người trong tối, tạo nên bầu không khí đầy câu chuyện.Sau đó là một loạt các phân đoạn cãi vã, tuyệt vọng, đau thương vụn vỡ lướt qua. Sau tầng áp lực nặng nề, đoạn phim chuyển tới cảnh hai người hôn nhau trong đêm mưa tĩnh lặng tại nhà họ Nghi.Sấm sét xé tan màn đêm, ánh đèn ngoài hiên chiếu sáng giữa họ, khơi lên sự mờ ám và khao khát âm thầm không lời.Kèm theo lời van nài của Nguyễn Du: "Anh đưa tôi đi đi."Âm nhạc và lời thoại đột nhiên ngừng lại, nhịp điệu chậm hẳn, quay về buổi chiều sau cơn mưa.Xe lăn lăn bánh rời đi, một người cúi xuống chạm vào quả đào chín nẫu trên đất.Ngón tay thon dài sạch sẽ, bị dây ra nước đào nhão nhoét.Máy quay từ tay anh ta chuyển lên trên, quay cận cảnh yết hầu khẽ chuyển động và cơ hàm chặt lại một chút của Đoàn Lâm. Sau đó anh cúi đầu, l.i.ế.m sạch nước đào trên ngón tay."Được." Giọng của Đoàn Lâm vang lên.Một giây sau, mọi âm thanh ngưng bặt, màn hình chìm trong bóng tối, lại hiện lên những dòng chữ trắng trên poster:【Vô Thanh Kinh Lôi】【Ngày công chiếu toàn quốc: 14/2】【Sinh ra đã bị ràng buộc, phá kén hóa bướm】Trailer vừa đăng không lâu đã leo lên top tìm kiếm với các từ khóa như "phim mới của Khổng Minh Khôn" và "dàn sao đình đám". Khác với teaser mang phong cách trừu tượng trước đó, trailer cuối cùng này có nhiều nội dung hơn.Hơn nữa, thông tin trong đó thực sự quá lớn!Hiện tại, dưới bài đăng trên hot search, phần lớn là bình luận của cư dân mạng:【Trời ơi, động tác l.i.ế.m ngón tay của Đoàn Lâm sao lại gợi cảm thế này, vậy mà cục điện ảnh lại duyệt qua được ư?!】【Khổng Minh Khôn bắt đầu làm phim tình cảm rồi, tuổi thơ của tôi khép lại từ đây.】【Đạo diễn giải thưởng lại chuẩn bị càn quét Tam Kim (Ba giải thưởng lớn).【Nguyễn Du tiến bộ diễn xuất rõ rệt, cảnh khóc đúng là chạm tim thật.【Cảnh quay đẹp quá, sức hút căng tràn, tôi đến đây!】【Tôi không nhìn nhầm chứ? Đoàn Lâm có cảnh hôn sao?!!】...Trên thực tế, fandom của Đoàn Lâm và Nguyễn Du không kịp kiểm soát bình luận ngay lập tức. Ngay khi cảnh hôn xuất hiện trong trailer, fan của cả hai đã sững sờ, cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang.Fan nhanh chóng bàn nhau: Đây là hy sinh vì nghệ thuật, chỉ là cảnh hôn thôi mà, giữ bình tĩnh!Còn Nguyễn Du, cô vừa lướt các bài đăng bằng tài khoản phụ, vừa nhớ lại những cảnh thân mật trong Vô Thanh Kinh Lôi, cảm giác như đi trên dây giữa không trung.Ngày chiếu toàn quốc.[Xiaosi]Nguyễn Du cười khổ.Cô xong đời rồi..Vào giữa tháng Giêng, An Trác Tây đã khôi phục một phần lịch trình làm việc của Nguyễn Du, nhưng không để cô quá vất vả, thỉnh thoảng chỉ có vài buổi chụp hình và các hoạt động thương mại.Bộ phim sẽ được công chiếu toàn quốc vào ngày lễ tình nhân, Khổng Minh Khôn đã sắp xếp bắt đầu chuyến quảng bá trước hai tuần. Nguyễn Du nhận được lịch trình chuyến đi, trong vòng mười lăm ngày phải ghé qua ba mươi thành phố, ngoại trừ ba ngày nghỉ Tết, còn lại mỗi ngày đều kín lịch.Cô gần như phải tham dự mọi buổi, trong khi Đoàn Lâm chỉ tham gia khoảng một phần tư số lần.Trong thời gian này, Đoàn Lâm vẫn đang quay phim trong đoàn làm phim, gần cuối năm lại có những thông báo quan trọng khác. Khổng Minh Khôn hiểu rõ điều đó nên không ép anh phải tham gia tất cả.Rất nhanh, buổi quảng bá đầu tiên diễn ra tại Thượng Hải.Buổi chiều, đoàn làm phim tổ chức họp báo giới thiệu phim mới tại khách sạn ở trung tâm thành phố, hướng đến giới truyền thông. Tối đến, họ đến rạp chiếu phim để giao lưu với khán giả vừa xem buổi chiếu thử.Một tiếng trước khi họp báo bắt đầu, cả đạo diễn, nhà sản xuất cùng dàn diễn viên, tổng cộng hơn chục người, đang trò chuyện trong phòng chuẩn bị bên cạnh sảnh tiệc.“A Lâm chưa tới à?” Phó đạo diễn Từ Thành Lệ hỏi.“Trời đang mưa, cậu ấy từ Hoành Điếm tới, chắc kẹt xe trên đường.”Nguyễn Du đang xem điện thoại, nhắn WeChat cho Đoàn Lâm: “Anh đã đến Thượng Hải chưa?”Vừa gửi đi, cô nghe Khổng Minh Khôn cười hỏi: “Nguyễn Du, cô vẫn chưa xem bản hoàn chỉnh đúng không?”“À đúng vậy, vẫn chưa.” Cô ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại.Nghe nói khi biên tập vừa cắt xong bản phim, Khổng Minh Khôn đã mời vài nhà sản xuất và diễn viên chính đến nhà xem qua trước khi gửi duyệt. Lúc đó, cô còn nằm viện, nên hoàn toàn không biết bản phim hoàn chỉnh thế nào.Nguyễn Du chợt nhớ đến một chuyện, bèn dò hỏi: “Đạo diễn Khổng, lúc gửi duyệt, có cảnh nào bị yêu cầu cắt bỏ không?”“Có cắt hai cảnh, sao thế?”“Hai cảnh nào?” Đôi mắt cô sáng lên.“Cảnh hôn giữa cô và A Lâm ở bãi biển,” Khổng Minh Khôn chỉ về diễn viên đóng vai cha Nghi Thư, “và cảnh giường chiếu qua khe cửa của ông ấy với Đoàn Thu.”Nguyễn Du không thể tin nổi: “Thế thôi ạ? Còn cảnh giường chiếu giữa Nghi Thư và Tần Thiếu An thì sao?”“Cảnh đó vẫn giữ, một phân cảnh kín đáo như thế, làm gì có chỗ nào cần cắt bỏ.”Không phải chứ, kín đáo chỗ nào?!Điện thoại bỗng rung lên, là Đoàn Lâm gọi đến.Cô nhấc máy, giọng anh vang lên: “Anh đến rồi. Ngẩng đầu lên.”Nguyễn Du ngẩng đầu, đúng lúc cửa phòng chuẩn bị được đẩy ra, ánh mắt Đoàn Lâm vừa vặn chạm vào cô.“Đến rồi à, hôm nay Thượng Hải mưa lẫn tuyết, đường có bị kẹt xe không?”Mọi người rối rít chào hỏi, Đoàn Lâm gật đầu đáp lại, tháo khẩu trang.Anh cởi áo khoác, cầm trong tay, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Du.Khổng Minh Khôn ngồi trên ghế sofa chéo đối diện, trò chuyện thân quen với Đoàn Lâm vài câu. Nguyễn Du đang nghe, nhưng lại thấy Đoàn Lâm hơi nghiêng đầu sang, ánh mắt thoáng nhìn qua cô.Anh nhẹ nhàng hỏi: “Lạnh không?”“Không lạnh.” Cô lắc đầu.Hôm nay Nguyễn Du mặc một chiếc chân váy màu xanh nhạt, khi ngồi trên sofa, tà váy vừa đủ để lộ đầu gối. Nhưng trong phòng có bật máy sưởi, vẫn ổn.Đoàn Lâm liếc mắt, mở áo khoác ra và đắp lên chân cô.Hai diễn viên đối diện đang trò chuyện nhìn thấy cảnh đó, đều sững sờ. Khổng Minh Khôn cũng ngừng lại một chút, sau đó mỉm cười hiểu ý, tiếp tục câu chuyện.Từ khi quay phim, Khổng Minh Khôn đã nhận ra Đoàn Lâm có tình cảm đặc biệt với Nguyễn Du.Lúc này trong phòng chuẩn bị chỉ có đoàn làm phim chính, không có trợ lý, dù ai nhận ra cũng sẽ không nói gì.Nhưng Nguyễn Du thì ngớ người ra.Giữa chốn đông người, chiếc áo khoác của Đoàn Lâm đắp trên chân cô, một phần phủ lên cả sofa, phần tay áo và vạt áo còn chạm đất. Anh trông như chẳng để ý chút nào.Áo khoác dường như vẫn còn hơi ấm của anh. Bàn tay đặt bên chân của cô cũng vô tình bị phủ vào trong áo khoác, ngón tay út của cô không ngừng cào cào, gãi gãi, tim đập nhanh như tàu siêu tốc. Cái quái gì, Đoàn Lâm sao lại táo bạo thế này?!Cô cúi đầu, cố gắng bình tĩnh lại, thầm nghĩ phải tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với anh—Đột nhiên, bàn tay cô đang nghịch ngợm trong áo khoác bị anh nắm lấy.Nguyễn Du sững sờ vài giây, như một cái máy từ từ quay đầu nhìn sang.Đoàn Lâm vẫn đang lắng nghe Khổng Minh Khôn nói về bộ phim, từ góc nghiêng có thể thấy lông mi anh dài rậm, ánh mắt bình thản, điềm nhiên đến mức quá mức tự nhiên.Ánh mắt cô lại trượt xuống.Dưới gấu áo khoác phủ ở mép sofa, anh đang nắm tay cô.Ngón tay anh khẽ vuốt qua lòng bàn tay cô, ngón tay thon dài tách từng ngón tay cô ra, mười ngón đan vào nhau....Cô, c.h.ế.t tiệt!!!Nguyễn Du nghẹn họng, không nói được lời nào, đỏ cả tai, cuối cùng để anh nắm tay.Nửa giờ sau, người phụ trách kiểm soát sân khấu gõ cửa vào, thông báo họp báo sắp bắt đầu.Nguyễn Du căng thẳng muốn chết, lập tức rút tay về.“Đi thôi.” Khổng Minh Khôn đứng dậy.Cả nhóm rời khỏi phòng chuẩn bị, đi qua hành lang tiến về sảnh tiệc.Một nữ diễn viên đi cạnh Nguyễn Du, nói chuyện với cô vài câu. Cô có chút mất tập trung, ánh mắt luôn dõi theo Đoàn Lâm đang trò chuyện với nhà sản xuất phía trước.Về chuyện An Trác Tây nói trước đây về việc tương tác trên sân khấu, cô đã nghĩ kỹ, không được.Nếu như cô không có gì mờ ám thì còn được, nhưng bây giờ giữa cô và Đoàn Lâm đang là một mớ mờ ám to đùng, thế thì không ổn chút nào.Lỡ đâu tương tác qua lại mà bị phát hiện cô và Đoàn Lâm thật sự đang bên nhau, fan nữ của anh chắc chắn sẽ phát điên, lúc đó mất fan đã là chuyện nhẹ nhất. Chính cô cũng từng là fan hâm mộ, tất nhiên hiểu rõ cảnh “trời long đất lở, nhật nguyệt lu mờ” đó sẽ khủng khiếp đến mức nào!Nguyễn Du quyết tâm, phải tìm cách giữ khoảng cách với anh ở nơi công khai.Khi vào sảnh tiệc, màn hình lớn đang chiếu đi chiếu lại trailer mở đầu và trailer chính thức của “Vô Thanh Kinh Lôi”, MC trên sân khấu đang nhiệt tình khuấy động không khí.Buổi họp báo hôm nay có gần 200 đơn vị truyền thông tham dự, ngồi kín cả khán phòng. Nhiều đơn vị báo mạng, truyền hình, truyền thông video, đều đến vì đạo diễn và hai diễn viên chính.Đạo diễn là đạo diễn nổi tiếng, nam chính là lưu lượng đỉnh cấp từng đoạt hai giải Kim Tượng, nữ chính lại là tiểu hoa đán nổi tiếng đang có độ bàn tán bùng nổ gần đây. Hôm nay mà không khai thác được chủ đề độc quyền thì thật có lỗi với đội hình này!Các phóng viên đều đang kiểm tra lại câu hỏi của mình, háo hức chờ đợi.MC phấn khởi nói: “Xin mời nhà sản xuất và dàn diễn viên chính của ‘Vô Thanh Kinh Lôi’, xin mời đạo diễn Khổng Minh Khôn! Phó đạo diễn Từ Thành Lệ! Nam chính Đoàn…”Nguyễn Du cùng mọi người bước lên sân khấu từ cầu thang bên hông.Nhân viên đưa micro cho họ ở cạnh sân khấu. Nguyễn Du có chút lơ đãng, nhận lấy micro, vừa chuẩn bị bước lên bậc cầu thang cuối cùng thì không chú ý đến độ cao của bậc thang này.Cô lỡ chân một chút, loạng choạng, chưa kịp đứng vững thì một bàn tay đã đưa ra đỡ lấy cô từ phía trước.Đoàn Lâm đỡ nhẹ vào eo cô, nhíu mày một chút: "Cẩn thận."Âm thanh trầm thấp.Nhưng giọng nói gần như ngay sát micro trong tay cô, rõ ràng truyền ra khắp hội trường.Nguyễn Du ngẩn ra.Người dẫn chương trình cũng ngẩn ra.Các phóng viên cũng ngẩn ra.Chúng tôi còn chưa chuẩn bị xong! Sao lại có tin hot ngay từ khi vừa lên sân khấu như vậy???
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro