Kẻ nghịch đồ
Từ Thoại
2025-03-06 03:49:59
Bối cảnh mà tổ chương trình xây dựng quá chân thực. Dọc đường đi, năm người vừa đi vừa ngửi mùi thức ăn tỏa ra từ các hàng quán hai bên phố, bụng đã bắt đầu đói meo. Tống Diệc Nhiên kéo một diễn viên quần chúng lại hỏi thăm, biết rằng từ đây đến cửa cung vẫn phải đi thêm nửa canh giờ nữa, tương đương gần một tiếng đồng hồ.Năm người từ bốn giờ sáng đã ăn sáng. Vì phải giữ hình ảnh lên hình khi quay chương trình, đến nước cũng chỉ uống vài ngụm, Hằng Hằng cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh bao hấp bên quán ven đường, nuốt nước miếng liên tục.Nguyễn Du dứt khoát đề nghị: “Chúng ta tìm chỗ ăn trưa trước, ăn xong rồi hãy vào cung gặp quốc vương, thế nào?”Tống Diệc Nhiên đồng ý ngay, Hoàng Chi Lan lại quay sang nhìn Đoàn Lâm, mỉm cười hỏi ý kiến anh: “Sư phụ, ý thầy thế nào?”Đoàn Lâm không đáp.Tống Diệc Nhiên: “Hoàng lão sư, không hổ là ảnh hậu, nhập vai nhanh hơn ai hết.”Chưa nói hết câu, sợi dây chuyền có mặt hình cây tích trượng trên cổ anh bỗng phát ra tiếng “tít tít” chói tai, tiếp theo là giọng nói cơ giới nhắc nhở: “Cảnh báo, chú ý tuân thủ thiết lập nhân vật.”Mấy người đều giật mình, Nguyễn Du hoàn hồn, tò mò nghiên cứu chiếc trâm cài áo hình gậy Như Ý của mình, rồi nhìn dây chuyền mặt hình con lợn của Hằng Hằng, lập tức hiểu ra: “Tổ chương trình gắn thiết bị nhắc nhở mini vào dây chuyền và trâm cài của chúng ta, chắc là để nhắc chúng ta không được OOC.”Quả nhiên, ngay sau đó, chiếc trâm của Nguyễn Du cũng phát ra tiếng cảnh báo.“Cảnh báo, chú ý tuân thủ thiết lập nhân vật.”Hằng Hằng: “OOC là gì?”“Cảnh báo, chú ý tuân thủ thiết lập nhân vật.”Nguyễn Du còn chưa kịp giải thích, tiếng nhắc nhở lại vang lên: “Mỗi khách mời chỉ có ba lần được nhắc nhở. Hết số lần sẽ bị loại trực tiếp.”Nhìn cậu nhóc đang ngơ ngác muốn hiểu biết, Nguyễn Du hít sâu một hơi: “OOC là viết tắt của Out Of Character, có nghĩa là lệch khỏi thiết lập nhân vật, nói nôm na là từ giờ em là Trư Bát Giới, chị là Tôn Ngộ Không, không được nói gì liên quan đến OOC hay tiếng Tây nữa!”Nói một hơi không ngừng nghỉ, nhanh đến mức tổ đạo diễn cũng không thể phân biệt trong câu này cô lệch nhân vật mấy lần.Nguyễn Du: “Vừa rồi tôi chỉ nói một câu thôi, tính một lần là cùng.”Tổ đạo diễn: “…”Thiết bị nhắc nhở: “…”Âm thanh nhắc nhở vang lên muộn màng, nghe yếu ớt: “Cảnh báo, chú ý tuân thủ thiết lập nhân vật.”Hằng Hằng hiểu ra, nghiêm túc nói: “Vâng vâng, sư tỷ, em hiểu rồi.”Chương trình mới quay chưa đầy nửa tiếng, Nguyễn Du đã bị cảnh báo hai lần, chỉ cần lệch vai thêm lần nữa là cô sẽ bị loại. Nếu thiếu người, cho dù các khách mời còn lại có thể tiếp tục thực hiện kịch bản thì nhiệm vụ ban đầu mà tổ chương trình giao vẫn không thể hoàn thành.Một khi trò chơi bắt đầu, phải tuân thủ quy tắc. Nguyễn Du hiểu rõ điều đó, nên sau khi giải thích xong thì không nói thừa một câu nào.Trong phòng giám sát, tổ đạo diễn theo dõi các màn hình ghi hình từ nhiều góc máy. Trên màn hình chính ở trung tâm, đang phát trực tiếp nội dung chương trình.Bình luận đầy rẫy lời mắng chửi, hầu hết nhắm vào Nguyễn Du. Những bình luận kiểu “tự muốn bị loại thì đừng kéo cả đội xuống” hay “Nguyễn Du không xứng đáng đóng vai Tôn Ngộ Không” không ngừng xuất hiện. Đôi lúc có fan của cô lên tiếng bảo vệ, nhưng liền bị đám anti đáp trả với đầy ác ý.Nhưng tổ đạo diễn hiểu rõ, nếu không nhờ Nguyễn Du nhanh chóng phát hiện dụng ý của thiết bị nhắc nhở, có lẽ các khách mời khác còn bị cảnh báo thêm vài lần mới nhận ra.Không còn cách nào khác, bây giờ hình tượng của cô đã sụp đổ, làm gì cũng bị cho là sai.Trong màn hình, mấy người đang đi trên con phố cổ, lần lượt hỏi các diễn viên quần chúng ở các quầy hàng bánh bao, bánh ngọt. Đáp án họ nhận được đều giống nhau: muốn mua đồ ăn thì phải có tiền. Nhưng Nguyễn Du và mọi người đều không có một xu dính túi.Không tiền? Không tiền thì không bán.Tổ chương trình cố ý để các khách mời vào thành vào buổi trưa, chỉ để tạo hiệu ứng này. Đạo diễn hài lòng nhìn Nguyễn Du và những người khác tiếp tục đi vào sâu trong con phố, sắp đến điểm kích hoạt tình tiết, liền cầm bộ đàm.“Thông báo điều động diễn viên quần chúng, chuẩn bị kích hoạt tình tiết Giáp 1.”Khi Nguyễn Du tìm đến quầy đậu hũ thì đã không còn hy vọng gì.“Xin chào, thầy trò chúng tôi đi ngang qua đây để khất thực, có thể xin thí chủ chút thức ăn chay không?”Bà chủ tiệm mặc áo đỏ, tóc dài, quay người lại. Khuôn mặt đậm nét, da ngăm đen, hóa ra lại là một diễn viên quần chúng nam.Nguyễn Du: “???”Tống Diệc Nhiên: “Anh là đàn ông? Không đúng, đây không phải là Nữ Nhi Quốc sao?”Bà chủ tiệm nghe xong, giơ tay áo dài che mặt, ỏng ẹo dậm chân, liếc mắt đưa tình về phía Tống Diệc Nhiên, giọng ồm ồm: “Đồ đáng ghét, không được nói người ta như vậy, người ta là cô nương đấy.”“…”Cảm ơn, no rồi. Thậm chí hơi hơi buồn nôn.“Tiệm nhỏ không nhận tiền xu, nhưng hôm nay chỉ còn lại bốn bát tào phớ, các vị có năm người, tự bàn bạc mà chia nhé.”Trước quầy có một chiếc bàn gỗ vuông. Bà chủ mang lên bốn bát tào phớ nóng hổi. Tào phớ trắng mềm, được rưới nước sốt, rắc thêm đậu phộng nghiền, mùi thơm mặn ngọt tỏa ra khắp nơi.Mỗi bát tào phớ chỉ bằng nắm tay, mỗi phần chỉ có một chiếc thìa sứ, rõ ràng là không thể chia ra. Ba phần đầu chắc chắn phải để hai khách mời nữ và đứa trẻ ăn, phần còn lại, Tống Diệc Nhiên nhìn Đoàn Lâm. Đoàn Lâm lắc đầu nhè nhẹ, ý bảo nhường cho anh.Thật sự đã quá đói, Tống Diệc Nhiên không khách sáo, ngồi xuống ăn luôn.Phố xá đông đúc, tiếng rao bán của các diễn viên quần chúng vang lên liên tục. Đoàn Lâm không chen vào cùng bàn với họ mà đứng sang một bên, ngắm cảnh phố phường. Anh có dáng vẻ của một vị hòa thượng siêu thoát, thoát tục như không màng thế sự.“Sư phụ, người ăn đi.” Nguyễn Du bất ngờ đứng lên.Đoạn Lẫm quay lại: “...Em không ăn sao?”“Không ăn, không ăn, em không đói. Phần này em chưa động vào, người ăn đi.”“Em không thích à?”“Không, sao lại thế được, em thích chứ. Nhưng giờ em không đói.” Nguyễn Du đưa bát đến trước mặt anh, nở nụ cười chuẩn chỉnh, giục: “Người ăn nhanh đi, không thì nguội mất.”Trong mắt Đoàn Lâm, hành động này lại mang ý nghĩa khác.Cô ngẩng đầu, nở nụ cười với anh, để lộ hàm răng trắng như nếp, rõ ràng đói đến mức mắt ngấn nước, nhưng vẫn khăng khăng muốn để món mình thích cho anh. Từng cử chỉ như đang thầm nhắn nhủ rằng, cho đến giờ, tình cảm cô dành cho anh vẫn không thay đổi.Anh im lặng vài giây.Đoàn Lâm dường như hơi nhếch môi: “Cho em đấy.”“Em thật sự không…”“Thầy nói rồi, thầy là thầy, thầy quyết định.” Giọng anh lạnh nhạt.“...Ồ, được thôi.”Nguyễn Du vẫn giữ nguyên nụ cười giả, quay về bàn, suýt nữa bật khóc.Hu hu. Những người thích ăn tào phớ mặn đều là dị giáo! Dị giáo! Là một người trung thành với tào phớ ngọt, hôm nay tôi thà c.h.ế.t đói ở đây còn hơn ăn một miếng tào phớ mặn cho đối thủ!Nhưng lời này không thể nói ra trên sóng chương trình, cô sợ bị người hâm mộ tào phớ mặn “xử đẹp”.Cuối cùng, vẫn không lãng phí, cô vừa khóc vừa ăn hết bát tào phớ.… Ngon thật.Lúc này, bình luận trên sóng trực tiếp lại không còn nhiều lời mắng chửi nữa.【Nguyễn Du biểu hiện trên chương trình cũng khá tốt đấy chứ.】【Giả vờ khách sáo thôi, tào phớ chẳng phải vẫn để cô ta ăn sao.】【Đoạn Lẫm vừa cười mà tôi như mất luôn mạng sống! Sao mà đẹp trai thế này, trời ơi, được được, anh nói gì cũng đúng!!】【Khen Đoàn Lâm đúng chuẩn quý ông rồi.】...Cả nhóm ăn xong, "bà chủ" quầy tào phớ rút phăng một chiếc khăn lụa từ trước ngực, vừa uốn éo từng bước đi tới.“Các vị đã ăn tào phớ của người ta, thì phải đồng ý giúp người ta làm một việc nha.”Tống Dịch Nhiên giật mình: “Nói đàng hoàng đi, tôi đâu có ăn tào phớ của anh đâu.”“Đáng ghét ghê.” "Bà chủ" che miệng cười, phát ra tiếng cười khanh khách như chuông, rồi cầm con d.a.o thái tào phớ lên: “Giúp không?”Cả nhóm sững sờ: “Giúp, nhất định giúp.”“Tôi vốn không phải dân của Nữ Nhi Quốc, sở dĩ phải ẩn danh tới đây là vì em gái tôi mất tích. Hai năm trước, cô ấy đến Nữ Nhi Quốc thăm họ hàng rồi không có tin tức. Tôi dò hỏi khắp nơi, biết được rất có thể cô ấy đã vào cung. Tôi không thể vào cung, chỉ có thể nhờ các vị tiểu sư phụ giúp tôi tìm em gái.”Đây chính là nhiệm vụ phụ mà đoàn đạo diễn đã nói trước đó.Nguyễn Du hỏi: “Em gái anh trông như thế nào?”“Giống tôi.”“... Hết rồi à?”“Hết rồi.”Muốn tìm em gái, mà chỉ cung cấp được chừng đó thông tin thì tìm kiểu gì?Bà chủ tào phớ: “Tôi lo các người đi rồi không quay lại, nên phải để một người ở lại đây. Chỉ khi các người tìm được em gái tôi, tôi mới trả người lại.”Cả nhóm nhìn con d.a.o trong tay "bà chủ" mà lạnh sống lưng. Ai cũng thầm nghĩ, ở lại đây chẳng phải sẽ bị xẻ ra làm nhân tào phớ hay sao!“Vậy thì cậu ở lại đây đi.” "Bà chủ" vừa cười vừa vuốt mặt Tống Dịch Nhiên.Tống Dịch Nhiên tái mét, quay sang camera: “Trời đất, không được đâu, đoàn chương trình, các người có lương tâm không?”Tiếng bíp sắc nhọn vang lên—“Cảnh báo, chú ý tuân thủ thiết lập nhân vật.”Tống Dịch Nhiên: “Đoàn...Sư phụ cứu con!”[Xiaosi]“Hắn muốn con, ta không giúp được.” Đoàn Lâm bình thản nói.Nguyễn Du vừa ăn dưa vừa xem kịch, cười tít mắt, bịa chuyện: “Sa sư đệ, đệ ở lại đi. Chúng ta đi trước đây, tìm được người rồi sẽ về cứu đệ ngay. Sư phụ vốn nhân từ, chắc chắn không để đệ chịu khổ lâu đâu.”Đoàn Lâm cúi mắt nhìn cô, ngừng một chút.“Nghe cô ấy đi.”Tống Dịch Nhiên gần như tuyệt vọng. Nguyễn Du không đáng tin thì thôi, đến cả Đoàn Lâm cũng nghe theo cô, cái gì đây? Diễn tình thầy trò thâm sâu sao? Chẳng phải bình thường anh không để ý tới các nữ minh tinh à?Bên cạnh, Hoàng Chi Lan cũng ngừng cười, nhìn Nguyễn Du với ánh mắt dò xét, rồi cố tình đến gần Đoàn Lâm.“Vậy chúng ta đi thôi.”.Tới cửa cung, một nữ diễn viên quần chúng đóng vai thị vệ chặn họ lại, nói rằng muốn vào cung yết kiến quốc vương thì phải tắm gội thay đồ, ăn mặc chỉnh tề mới được gặp tân vương của họ. Nói rồi dẫn họ đến một căn phòng ngoài hành cung.Tuy không cần tắm, nhưng vẫn phải thay đồ.Máy quay không theo vào, Nguyễn Du bị diễn viên quần chúng đẩy vào một căn phòng nhỏ, thay đồ thường ra và mặc trang phục do đoàn chương trình chuẩn bị. Một chiếc áo khoác vàng thêu, quần bó họa tiết hổ vằn, nhìn qua là biết phiên bản cải tiến của trang phục Tôn Ngộ Không. Cô chỉnh lại micro rồi bước ra, thấy Hằng Hằng và Hoàng Chi Lan cũng thay đồ xong.Hằng Hằng mặc áo khoác nhung màu xanh đậm, còn Hoàng Chi Lan mặc váy lụa trắng muốt. Đứng đó, cô trông rất giống một nhân vật cổ trang thực thụ.Nguyễn Du đợi một lát, cuối cùng Đoàn Lâm từ căn phòng trong cùng bước ra.Cả đám diễn viên quần chúng được đào tạo kỹ lưỡng xung quanh cũng nhìn đến ngơ ngẩn.Anh mặc áo dài trắng bên trong, khoác thêm áo cà sa màu đỏ gạch bên ngoài. Trang phục vốn tưởng đơn giản như một bao tải, vậy mà lên dáng người cao gần mét chín như anh thì trông như một siêu mẫu vừa bước xuống từ sàn diễn thời trang cao cấp.Chậc, đối thủ này khí chất đúng là không bình thường.Cái gì mà Đường Tăng chứ, rõ là yêu tăng!Lúc trước bình luận viên còn đang khen tạo hình của Trư Bát Giới và Bạch Long Mã, nhưng khi Đoàn Lâm xuất hiện, bình luận như bùng nổ, toàn màn hình chỉ toàn tiếng “aaaaa” đến cạn lời.【Trời ơi trời ơi trời ơi! Thánh tăng, tôi muốn tỏ tình với anh ngay lập tức aaa!!!】【Nguyễn Du nhìn hoang dại với vòng eo thon nhỏ, Đoàn Lâm thì tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, làm sao đây, tôi hơi muốn...】【Ngừng đẩy thuyền cp, ngừng bám dính ngôi sao lớn, biến!】【Ai nói gì vua quyền quý, ai sợ giới luật nghiêm khắc, tối nay Đoàn Lâm và! Tôi! Ngủ!】Khi Nguyễn Du và những người khác được dẫn vào cung, bình luận vẫn còn gào thét không ngừng, gào suốt cả đoạn đường, đến mức lên luôn hot search.Buổi ghi hình trực tiếp tập đầu tiên của "Hý Du Kí" tiếp tục bùng nổ, số người xem vẫn không ngừng tăng, thậm chí nền tảng phát sóng bị đơ hơn mười phút, nhân viên kỹ thuật phải nhanh chóng khắc phục.Trong điện chính của cung, tân vương vừa lên ngôi, có thị vệ đến báo.“Bẩm! Hiện có cao tăng Đông Thổ Đại Đường, đến gặp quốc vương.”Diễn viên quần chúng đóng vai nữ vương chờ lâu gần ngủ gật, nghe vậy thì vui mừng: “Mau mau mời vào!”Một hàng người bước vào, trong đại điện, nữ vương khoác hoàng bào ngồi trên long ỷ, hai bên là các nữ đại thần. Theo nguyên tác, phân cảnh này chính là nữ vương vừa gặp Đường Tăng đã si mê, còn các đồ đệ thì đứng bên xem kịch. Nguyễn Du nghĩ mình không có vai trò gì trong đoạn này, chỉ cần chờ Đoàn Lâm đẩy mạch truyện.“Bần tăng Đường Tam Tạng, tham kiến bệ hạ.”Khi nhập vai, Đoàn Lâm thu lại khí chất lạnh lùng thường ngày. Anh diễn rất tốt, nhưng nữ vương còn diễn tốt hơn.Nữ vương nhìn chăm chú Đoạn Lẫm suốt hai phút, hai lần bị đại thần bên cạnh gọi mà vẫn không hoàn hồn. Cuối cùng, Hoàng Chi Lan bước đến đứng chắn giữa Đoàn Lâm và nữ vương, bà mới tỉnh táo lại và mời cả đoàn ngồi.Sau một hồi thăm hỏi, nữ vương tha thiết ra lệnh dâng điểm tâm.“Hôm nay là ngày trẫm đăng cơ, mời Đường Tăng và ba vị cao đồ cùng ta thưởng thức lễ yến, sau đó hãy bàn chuyện thông quan cũng không muộn. Không biết ngài có thích ăn củ ấu không?”Nguyễn Du đã đói đến mức không chịu nổi, cũng không quan tâm đạo cụ này có ăn được hay không, len lén cắn một chiếc bánh bao nhân củ ấu.Thị nữ tiếp tục mang lên các món khác: trà hạt củ ấu, bánh hạt củ ấu, cháo củ ấu, toàn là củ ấu.Nữ vương nhẹ nhàng nói: “Sách cổ ghi lại, củ ấu ngọt, ăn vào có thể bảo vệ người cả đời bình an.”...Tôi học ít, đừng có lừa tôi.Ánh mắt của nữ quốc vương, Nguyễn Du quá quen thuộc rồi, hệt như ánh mắt cô nhìn Kỷ Lâm Hạo. Đây rõ ràng không phải là diễn xuất của "tình yêu sét đánh", mà là sự cuồng nhiệt mà fan dành cho idol!Nữ quốc vương chính là một "củ ấu"*!*Lăng Giác và Củ ấu đọc gần giống nhauChương trình bày ra trò này, cảm giác nhập vai quá thật, bình luận của các "củ ấu" cũng nổ tung. Vừa ghen tị, vừa kích động, lại đồng loạt spam một màn hình đầy dòng chữ: "Củ ấu bảo vệ ca ca cả đời bình an!"Nguyễn Du cũng muốn khóc.Chết tiệt, ai mà không biết trong mắt fan của Đoàn Lâm, cô chính là cái gai, là kẻ chuyên bám víu vào idol để gây chú ý. Chương trình lại mời một "củ ấu" đến đóng vai quốc vương, chẳng phải muốn ám sát cô sao?Nữ quốc vương nhiệt tình mời họ dự yến tiệc, một nhóm nhạc công và vũ nữ tiến vào đại điện, mang theo tỳ bà và không hầu. Nữ nhạc công dẫn đầu thổi vài tiếng sáo đứt quãng, tiếp theo cất giọng hát đầu tiên, tất cả mọi người trong đại điện đều sửng sốt.Quá... khó nghe!Ngay lúc này, bình luận cũng tạm ngưng. Tổ đạo diễn ngồi trong phòng giám sát chỉ biết nhún vai. Kinh phí có hạn, tiền bạc hầu hết đã dùng để thuê địa điểm và mời các khách mời, lấy đâu ra ngân sách để mời nhạc công xuất sắc, đành nhịn thôi.Trên đại điện, nhạc công chơi nhạc chói tai, vũ nữ xoay vòng như lên đồng. Diễn xuất thì tệ, nhưng khí thế thì không tệ, ai nấy đều nhập vai như thể đang biểu diễn tiên nhạc.Hằng Hằng: "Sư tỷ à, khó nghe quá đi!"Nguyễn Du: "Bài hát này... thật đúng là nói lên hết lý do tại sao Nữ Nhi Quốc chỉ có nữ nhân."Tổ đạo diễn: "..."Nữ quốc vương không chịu nổi nữa, vội ngắt lời: "Ngày nào cũng nghe cung nhạc, hay thì hay, nhưng nghe mãi cũng chán. Đệ tử, ta thấy các ngươi từ Đông Thổ Đại Đường đến đây, chắc chắn các ngươi đều tinh thông ca múa, chi bằng mời đại đồ đệ hát một bài mừng trẫm đăng cơ?"Nguyễn Du: ???Đoạn Lâm lạnh nhạt liếc nhìn Nguyễn Du đang bối rối, nhẹ nhàng lật chuỗi Phật châu, khẽ cúi mình: "Đồ nhi của ta từ nhỏ ham chơi, chưa từng học qua âm nhạc, e rằng không tiện."Nữ quốc vương: "Đường Tăng khiêm tốn quá rồi. Ta thấy đệ tử này thần thông quảng đại, đương nhiên cái gì cũng biết."Bình luận cũng gào thét: "Anh à, đừng hiền lành thế nữa! Để Nguyễn Du hát đi! Chúng tôi muốn xem kẻ xấu bể mặt vì lạc giọng!""Hát thì hát, bệ hạ muốn nghe gì?" Nguyễn Du đứng dậy.Nữ quốc vương: "Ở nước ta có một bài dân ca lưu truyền từ lâu, tên là 'Nữ Nhi Tình'. Ngươi hát bài này đi. Lời bài hát chính là những điều ta muốn nói với sư phụ ngươi."Nói xong, ánh mắt dịu dàng của bà lại liếc về phía Đoàn Lâm.Nguyễn Du: "Được.""Vậy thì thay y phục trước đã. Người đâu! Đưa người đi thay trang phục biểu diễn."Nhìn Nguyễn Du bị dẫn đi thay đồ, Đoàn Lâm hơi dừng lại, ánh mắt khó đoán.Dựa vào tính cách trước đây của cô, không thể nào nhẫn nhịn khi bị người khác ra lệnh, chắc chắn sẽ phát cáu ngay tại chỗ và làm hỏng buổi phát sóng. Nhưng giờ cô lại không làm thế.Thay đổi rất nhiều.Chẳng mấy chốc, Nguyễn Du quay lại.Cô đã thay một chiếc váy cung đình màu xanh, "Tôn Ngộ Không" trực tiếp hóa thành cung nữ, còn phải hát 'Nữ Nhi Tình'!Mẹ kiếp, cô cảm thấy thần tượng thời thơ ấu của mình đã bị chương trình này làm nhục rồi.Nhưng mà, hát một bài thôi mà. Ở Trung Quốc, đứa trẻ nào mà chưa từng bị họ hàng bắt đứng lên biểu diễn vào dịp Tết chứ?Tiếng đàn vang lên.Những ngón tay của Nguyễn Du lướt trên dây đàn, bài hát cất lên.Giọng ca của cô ở mức hát karaoke, nhưng kỹ năng đàn tỳ bà thì xuất sắc.Cả trường quay và màn ảnh đều đắm chìm trong âm nhạc.Nữ quốc vương thán phục: "Hay lắm, thêm một bài nữa!"“Một bài là đủ rồi” Đoàn Lâm đột nhiên đứng dậy, đưa đạo cụ "công văn thông hành" của chương trình, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi từ Đông Thổ Đại Đường đến đây để cầu kinh, mong bệ hạ sớm đóng dấu để chúng tôi tiếp tục lên đường."Ồ đúng rồi, thông quan.Nữ quốc vương cười ngượng ngùng: "Đường Tăng à, chuyến đi vất vả rồi, hay là cứ nghỉ ngơi trong cung một đêm, chuyện thông quan sẽ bàn vào ngày mai."Nguyễn Du kéo chiếc váy cung đình như tiên nữ của mình bước tới, vô cùng chân thành: "Không, bệ hạ, chúng ta không vất vả, chúng ta chỉ muốn thông quan thôi."Nữ quốc vương lập tức nghiêm mặt: "Không, các ngươi vất vả rồi, chuyện này không bàn nữa!"Nguyễn Du: "…" Mẹ kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro