Đau Lòng
2024-10-29 05:44:02
- À?
Ứng Tư Tư như tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu lên:
- Ông cầm hoa mẫu đơn nở, một xu rưỡi một cặp.
- Mua hai cặp.
- Được.
Ứng Tư Tư lấy hàng và nhận tiền, sau đó nhìn vào ánh mắt của Tần Yến Từ, rồi nhanh chóng tránh đi:
- Anh mau đi đi, bị người quen nhìn thấy thì không hay đâu.
Giọng cô nhẹ như tiếng muỗi, cẩn thận giống như đứa trẻ làm sai.
Tần Yến Từ cảm thấy đau lòng:
- Hàng chưa bán hết, em định đi đâu?
Những mẫu hoa giấy cửa sổ của cô đều tinh xảo.
Đến cả hắn cũng muốn mua hai tờ.
Cô thật khéo tay.
Ứng Tư Tư ngạc nhiên, buột miệng nói:
- Anh muốn bán cùng em à?
- Không thì sao?
Ứng Tư Tư ngẩn người:
- …
Tần Yến Từ đứng cạnh cô, khi có người đến, hắn giúp cô lấy hàng.
Ứng Tư Tư bình tĩnh lại, kéo khăn quàng cổ của hắn lên che đến trên mũi:
- Thế này người ta không nhận ra được.
- Nhưng em vẫn nhận ra tôi còn gì?
Ứng Tư Tư im lặng, vì phải buôn bán nên cả hai không có thời gian trò chuyện, khi bán xong hàng, cô mới có cơ hội hỏi hắn:;
- Sao anh lại ở đây?
- Tìm tài liệu ôn thi, tiện mua cho em hai quyển sách.
- Mua sách cho em?
Ứng Tư Tư ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người mua sách cho cô:
- Em biết ít chữ, không hiểu đâu.
- Có thể hỏi tôi, về nhà không? Nhà mới.
Ứng Tư Tư do dự rồi gật đầu.
Rời khỏi chợ, Tần Yến Từ không hiểu:
- Em vừa nhận được lì xì sao lại đến đây bán hàng?
Cô cũng thật giỏi, không quen biết ai mà vẫn tìm được chợ đen.
Hắn là người địa phương, còn phải nhờ mối quan hệ mới tìm được.
Ứng Tư Tư im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói:
- Lì xì là của chúng ta, em không thể tùy tiện tiêu. Chợ đen là em hỏi thăm khắp nơi mới tìm được. Bây giờ anh biết em là người buôn bán, anh sẽ làm gì?
Tần gia có danh tiếng, không thể chấp nhận một con dâu buôn bán.
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, dù thế nào, cũng không trách ai.
- Buôn bán cùng em.
Tần Yến Từ một câu nói rõ lập trường.
Ứng Tư Tư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên vì hắn chấp nhận việc cô bán hàng rong, vui mừng vì cô gặp được người đàn ông tôn trọng mình. Cô cười, đôi môi đỏ mọng, răng trắng tinh, mặc dù bộ quần áo bông cũ kỹ rộng thùng thình che đi vẻ đẹp của cô.
- Ừ.
Tần Yến Từ nhìn cô say đắm.
Khi đối mặt với cô, hắn lại nhanh chóng giữ vững tinh thần, cụp mi xuống.
Không thể để vợ phát hiện hắn nhìn cô say đắm như vậy.
Trở về khu tập thể.
Ứng Tư Tư lấy ra tiền lẻ kiếm được, đếm kỹ.
Trừ chi phí, lãi ròng một đồng tám xu.
Cô ghi chép vào sổ.
Tần Yến Từ nhìn vào ghi chép, mới biết hôm qua cô đã bắt đầu bán hàng.
Sau khi lấy giấy chứng nhận, cô bán hàng, rồi nấu ăn cho cả gia đình hắn.
Cả ngày không nghỉ.
Hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Việc này nhất thiết làm à?
Ứng Tư Tư ngẩng đầu, thẳng thắn:
- úng vậy, anh không được hối hận.
Tần Yến Từ:
- Tôi không hối hận, nhưng em cũng không thể làm hàng ngày.
Mệt mỏi quá thì sao?
Ứng Tư Tư đồng ý.
Hai người im lặng một lúc, sau đó Tần Yến Từ chủ động tiến gần, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay cô lạnh lẽo, thô ráp.
Tay cô không nên như thế này.
Sau khi tổ chức tiệc cưới, sống cùng nhau, hắn nhất định sẽ chăm sóc đôi tay này.
Ứng Tư Tư tim đập thình thịch, không hiểu vì sao hắn cứ mãi vuốt tay cô.
Rút tay ra, hắn sẽ không vui sao?
Thôi.
Hắn thích thì cứ để hắn nắm.
Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Ứng Tư Tư như tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu lên:
- Ông cầm hoa mẫu đơn nở, một xu rưỡi một cặp.
- Mua hai cặp.
- Được.
Ứng Tư Tư lấy hàng và nhận tiền, sau đó nhìn vào ánh mắt của Tần Yến Từ, rồi nhanh chóng tránh đi:
- Anh mau đi đi, bị người quen nhìn thấy thì không hay đâu.
Giọng cô nhẹ như tiếng muỗi, cẩn thận giống như đứa trẻ làm sai.
Tần Yến Từ cảm thấy đau lòng:
- Hàng chưa bán hết, em định đi đâu?
Những mẫu hoa giấy cửa sổ của cô đều tinh xảo.
Đến cả hắn cũng muốn mua hai tờ.
Cô thật khéo tay.
Ứng Tư Tư ngạc nhiên, buột miệng nói:
- Anh muốn bán cùng em à?
- Không thì sao?
Ứng Tư Tư ngẩn người:
- …
Tần Yến Từ đứng cạnh cô, khi có người đến, hắn giúp cô lấy hàng.
Ứng Tư Tư bình tĩnh lại, kéo khăn quàng cổ của hắn lên che đến trên mũi:
- Thế này người ta không nhận ra được.
- Nhưng em vẫn nhận ra tôi còn gì?
Ứng Tư Tư im lặng, vì phải buôn bán nên cả hai không có thời gian trò chuyện, khi bán xong hàng, cô mới có cơ hội hỏi hắn:;
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao anh lại ở đây?
- Tìm tài liệu ôn thi, tiện mua cho em hai quyển sách.
- Mua sách cho em?
Ứng Tư Tư ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người mua sách cho cô:
- Em biết ít chữ, không hiểu đâu.
- Có thể hỏi tôi, về nhà không? Nhà mới.
Ứng Tư Tư do dự rồi gật đầu.
Rời khỏi chợ, Tần Yến Từ không hiểu:
- Em vừa nhận được lì xì sao lại đến đây bán hàng?
Cô cũng thật giỏi, không quen biết ai mà vẫn tìm được chợ đen.
Hắn là người địa phương, còn phải nhờ mối quan hệ mới tìm được.
Ứng Tư Tư im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói:
- Lì xì là của chúng ta, em không thể tùy tiện tiêu. Chợ đen là em hỏi thăm khắp nơi mới tìm được. Bây giờ anh biết em là người buôn bán, anh sẽ làm gì?
Tần gia có danh tiếng, không thể chấp nhận một con dâu buôn bán.
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, dù thế nào, cũng không trách ai.
- Buôn bán cùng em.
Tần Yến Từ một câu nói rõ lập trường.
Ứng Tư Tư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên vì hắn chấp nhận việc cô bán hàng rong, vui mừng vì cô gặp được người đàn ông tôn trọng mình. Cô cười, đôi môi đỏ mọng, răng trắng tinh, mặc dù bộ quần áo bông cũ kỹ rộng thùng thình che đi vẻ đẹp của cô.
- Ừ.
Tần Yến Từ nhìn cô say đắm.
Khi đối mặt với cô, hắn lại nhanh chóng giữ vững tinh thần, cụp mi xuống.
Không thể để vợ phát hiện hắn nhìn cô say đắm như vậy.
Trở về khu tập thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ứng Tư Tư lấy ra tiền lẻ kiếm được, đếm kỹ.
Trừ chi phí, lãi ròng một đồng tám xu.
Cô ghi chép vào sổ.
Tần Yến Từ nhìn vào ghi chép, mới biết hôm qua cô đã bắt đầu bán hàng.
Sau khi lấy giấy chứng nhận, cô bán hàng, rồi nấu ăn cho cả gia đình hắn.
Cả ngày không nghỉ.
Hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Việc này nhất thiết làm à?
Ứng Tư Tư ngẩng đầu, thẳng thắn:
- úng vậy, anh không được hối hận.
Tần Yến Từ:
- Tôi không hối hận, nhưng em cũng không thể làm hàng ngày.
Mệt mỏi quá thì sao?
Ứng Tư Tư đồng ý.
Hai người im lặng một lúc, sau đó Tần Yến Từ chủ động tiến gần, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay cô lạnh lẽo, thô ráp.
Tay cô không nên như thế này.
Sau khi tổ chức tiệc cưới, sống cùng nhau, hắn nhất định sẽ chăm sóc đôi tay này.
Ứng Tư Tư tim đập thình thịch, không hiểu vì sao hắn cứ mãi vuốt tay cô.
Rút tay ra, hắn sẽ không vui sao?
Thôi.
Hắn thích thì cứ để hắn nắm.
Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro