Chương 11
2024-11-20 03:29:51
Ban đêm, ô tô vững vàng dừng ở trước cửa biệt thự song lập.
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám, dáng người cao ngất, áo sơ mi vén vào quần tây, khi đưa tay về trước áo dính vào eo, cơ bụng rõ ràng. Rất nhanh, hắn ôm một người khoác áo len và quàng khăn màu cà phê trong xe ra.
Chân đạp lên lá khô, lạo xạo một tiếng. Phương Miên ở nhà lâu bây giờ ra ngoài, mặc dày như vậy, nhìn thấy cành lá khô khốc bên ngoài mới có cảm giác hóa ra đã vào thu.
Cậu cẩn thận nghĩ, dường như chưa bao thấy mùa thu trong vườn hoa của Lương Ngộ Hành.
"Dày quá, em nóng." Phương Miên cởi khăn quàng cổ, vừa nãy ở trong xe chảy mồ hôi, khăn dính chặt vào cổ không thoải mái.
Lương Ngộ Hành buông lỏng khăn quàng cổ, không cho cậu cởi xuống, "Như thế này sẽ không nóng, đi vào thì cởi, ra gió em lại bị ốm."
Phương Miên không cam lòng "Ừm" một tiếng, đôi mắt nhìn Lương Ngộ Hành đầy vẻ bất mãn. Rõ ràng mặc áo choàng dài là được rồi, Lương Ngộ Hành cố tình tự mặc thoải mái như vậy, lại cho cậu mặc toát mồ hôi!
Phương Miên ở nhà họ Lương cả ngày mặc váy, đột nhiên mặc dày như vậy đi đường thấy khó chịu. Nhất là phía dưới, buổi sáng bôi thuốc đỡ hơn một chút, nhưng bây giờ bước đi là hai cánh môi bé cọ xát, đau rát.
Vừa mới đi hai bước cậu liền nhíu mày, nhỏ giọng tố khổ, "Đau..."
Lương Ngộ Hành cúi xuống hôn cậu, "Anh cõng em, nhóc yếu ớt."
Phương Miên leo lên lưng hắn, nghe ba chữ sau lại nắm tay nện vai Lương Ngộ Hành một cái, như là mèo con, không hề có lực sát thương.
Đi mười hai mươi bước xuyên qua sân trước mới đến trước cửa đại sảnh, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mấy đứa em bên trong. Lương Tư Nghiên nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy anh mình đang cẩn thận để Phương Miên xuống đất, gọi với vào trong, "Em nói rồi, anh hai đến rồi."
"Anh dâu nhỏ cũng đến!"
Lương Tư Nghiên là em của Lương Ngộ Hành, nhỏ hơn hắn bốn tuổi, từ nhỏ đã không ở nhà mà học ở Italy. Ít ngày trước cô nói là gặp được tình yêu đích thực của đời mình, là một cô gái, muốn chơi trò yêu đương bỏ nhà đi.
"Anh dâu nhỏ ở đâu ra?" lời của cô lấy lòng Lương Ngộ Hành.
Lương Tư Nghiên hừ, "Em và Tự Hy ở trên tầng đã thấy anh ôm anh dâu nhỏ, đừng hòng lừa em, nếu không phải anh dâu thì là ai nha?" Nói xong, cô thân mật chạy đến muốn ôm Phương Miên chào hỏi, lại phát hiện cậu cao hơn mình một cái đầu, vậy mà lúc ở trên lưng anh trai lại có vẻ nhỏ xinh.
Lương Ngộ Hành nhanh tay nhanh mắt kéo cô ra, "Ôm cái gì mà ôm!"
Lương Tư Nghiên muốn nổi cáu, Hứa Tự Lăng cùng Hứa Tự Hy cũng ra.
Lương Ngộ Hành chào hỏi họ, nhìn người vẫn im lặng cụp mắt không nói gì, biết đây là cậu bắt đầu biến thành đầu gỗ, cúi đầu đùa cậu, "Miên Miên, cần nhét em vào túi áo không?"
Phương Miên há miệng chưa kịp nói không cần, Hứa Tự Hy đứng trên bậc thang nhìn thoáng qua, đùa giỡn nói, "Ngộ Hành, anh chiều quá... vài bước cũng không đi được." Trước kia cô từng làm minh tinh, cách ăn mặc đều là thời thượng nhất, xõa tóc dài, đeo khuyên tai, khí chất hơn người.
Phương Miên nhìn sang, cô cũng hào phóng cười một cái.
"Tình thú của người ta mắc mớ gì tới em." Hứa Tự Lăng đứng cạnh nói.
Lương Ngộ Hành không nói gì, đưa Phương Miên vào phòng khách.
Hứa Tự Hy nhìn bóng dáng hai người, lườm Hứa Tự Lăng một cái.
Ba mẹ Lương và Hứa Sùng còn ở trong phòng làm việc bàn chuyện, mấy người trẻ tuổi an vị trên ghế salon nói chuyện. Trước kia Lương Tư Nghiên chỉ từng gặp Phương Miên một lần, khi đó cậu chưa đầy sức sống như bây giờ, cô chướng mắt chen vào, không muốn nói chuyện với Phương Miên.
"Anh dâu nhỏ, quần áo của anh mềm quá, giống con cừu."
"Anh hai mua cho anh à?"
"Anh dâu nhỏ có nóng không?"
Lương Ngộ Hành liếc cô một cái, cởi khăn quàng cổ của Phương Miên xuống. Lúc xuống xe cậu đã nói không thoải mái, chảy mồ hôi cọ xát một đường, cởi ra mới phát hiện cần cổ trắng nõn hơi đỏ lên.
"Có đau không em?" Lương Ngộ Hành đau lòng.
"Không đau." Phương Miên nói xong lắc đầu, tóc xõa xuống cọ vào cần cổ thon dài.
Hai anh em nhà họ Hứa nhìn chằm chằm da thịt đỏ lên của Phương Miên.
Lương Tư Nghiên thuận tay lấy khăn quàng cổ trên ghế salon xem nhãn hiệu, cố ý nói, "Trời ơi, anh hai, khăn quàng cổ này đắt lắm! Hơn trăm nghìn tệ(*) đấy." Cô từng thấy nhãn hiệu này, gần đây vừa tung ra sản phẩm mới. Anh dâu quàng rất đẹp, không biết cô mua cho bạn gái có được không.
(Khoảng 340 triệu VND)
Lương Ngộ Hành nói, "Sao phải ngạc nhiên, Miên Miên hay bị bệnh, không dùng cái tốt chẳng lẽ cho em dùng?"
"Không được không được, anh mua đồ tốt cho anh dâu đi, cái này em không dùng được." Lương Tư Nghiên thông minh.
"Ngộ Hành, em nhớ năm kia anh từng tặng em một cái khăn quàng cổ, cái đó dùng rất tốt, có thể mua cho Phương Miên thử xem." Hứa Tự Hy ngồi đối diện nói, "Phim trường gió quá lớn, em dùng khăn để chắn gió."
Nói xong, cô liếc mắt nhìn khăn quàng cổ trong tay Lương Tư Nghiên, lòng lại khơi lên một tia chua xót. Phương Miên là người ngoài, một người đàn ông, Lương Ngộ Hành lại coi cậu như bảo bối. Trước kia cô tưởng Lương Ngộ Hành có tình với mình, khi thấy khăn quàng cổ của Phương Miên cô mới biết hóa ra là tự mình đa tình.
Phương Miên nghiêng mặt sang bên ngẩng đầu nhìn Lương Ngộ Hành, muốn rút tay khỏi tay hắn, lại không nhúc nhích được.
Lương Ngộ Hành đã quên béng trước kia từng tặng gì cho người ta.
"Không sao, trong nhà còn mấy cái, hôm nay ra ngoài vội nên quàng nhầm."
Hứa Tự Hy cúi đầu cười.
Nhìn là biết Phương Miên được Lương Ngộ Hành cẩn thận bảo vệ. Cô không khỏi nghĩ đến mình trước kia, dường như chưa từng có người quan tâm đến mình như vậy, mua một cái áo cũng phải dùng tiền tiết kiệm thật lâu để mua. Dấu vết tê cứng ở ngón út vẫn còn, giờ phút này dường như chỗ đó ngứa lên, trong lòng khó chịu.
Không bao lâu sau, Hứa Sùng và ba mẹ Lương Ngộ Hành đi xuống, Lương Ngộ Hành chủ động tiến lên, "Cậu, đã lâu không gặp."
Hứa Sùng "Ừ" một tiếng, ánh mắt chuyển từ gương mặt anh tuấn của Lương Ngộ Hành sang Phương Miên đứng sau hắn, nói, "Đưa Phương Miên theo à?"
"Vâng, bên ba mẹ làm món em ấy thích ăn."
Mẹ Lương nói, "Thích thì tối nay Miên Miên ăn nhiều chút, chuẩn bị một bàn lớn, đều là món Phương Miên thích."
"Vâng."
Lúc ăn cơm cả nhà ngồi quanh bàn ăn tròn rộng rãi, Lương Ngộ Hành cho cậu ngồi cạnh mình. Lương Tư Nghiên thích anh dâu nhỏ, ngồi cạnh Phương Miên còn muốn nói chuyện với cậu.
Phương Miên cũng không phiền, Lương Tư Nghiên nói gì cậu đều hoặc nhiều hoặc ít đáp lại một đôi lời, Lương Ngộ Hành cảm thấy mình còn chưa từng có đãi ngộ như vậy.
"Được rồi, anh dâu của em không muốn nói chuyện với em, ăn cơm đi!" Lương Ngộ Hành mắng cô.
Phương Miên cũng hơi xấu hổ, kéo Lương Ngộ Hành, "Anh dữ quá."
Lương Ngộ Hành đút một miếng thịt cá trắng mềm cho cậu, "Sợ nó dạy hư em." Vừa mới đút vào miệng, Phương Miên đã thấy tanh nhổ ra. Lương Ngộ Hành rút giấy cho cậu nhổ ra trước mặt bao nhiêu người, gắp món khác cho cậu. Người ngoài thấy hai người giống như là đôi người yêu đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nhưng trên thực tế hầu như ngày nào họ cũng vậy.
Hứa Sùng nhìn hai người mà sắc mặt thay đổi.
Ăn tối xong, Hứa Sùng có việc đi trước, ba Lương lập tức gọi Lương Ngộ Hành lên.
Gạt tàn thuốc đập phải vai Lương Ngộ Hành, rơi trên sàn nhà phát ra tiếng va chạm nặng nề.
"Vô liêm sỉ! Con cố ý phát điên trước mặt cậu làm gì!"
Lương Ngộ Hành thân hình cao lớn, đứng trước mặt ba mình đang ngồi gần như chặn hết ánh sáng. Hắn không hề nhún nhường, "Ba mới là người phát điên, trước kia Phương Miên ở nhà chúng ta con cũng như vậy, Lương Tư Nghiên gọi em ấy là anh dâu, chẳng lẽ không đúng?"
Mẹ Lương lặng lẽ mở cửa đi vào, kéo Lương Ngộ Hành đến ghế salon, "Được rồi, hai ba con cãi nhau cái gì."
Ba Lương: "Trước kia ba chiều con, con tưởng là con thật sự có thể lâu dài với Phương Miên sao? Nhà họ Lương thua vì con!"
"Năm đó lúc nhà họ Phương cứu ba, thái độ của ba không phải thế này, ba nói sẽ giữ quan hệ lâu dài với nhà họ."
"Con!"
Mắt thấy chồng mình sắp phát hỏa, mẹ Lương đứng ra hòa giải, "Ba con vẫn nhớ chứ, không thì con tưởng là nếu không có ba con, lúc trước con có thể dễ dàng đưa Phương Miên về, sau đó xử lý lão Ký Thành kia dễ dàng như vậy sao? Bao năm qua con cũng biết, ba mẹ coi nó như khách trong nhà, chưa từng bạc đãi."
Lương Ngộ Hành thả lỏng cơ mặt, nghe mẹ Lương nói, "Cậu con hôm nay không đến để vun vén tình cảm, lần này chắc là họ sẽ không quay về nước Mỹ nữa. Bây giờ có bao nhiêu người muốn đẩy nhà họ Lương chúng ta xuống, con thích Phương Miên mẹ không cản, nhưng nó không sinh con được..."
*
Sao anh hai lên tầng lâu như vậy vẫn không xuống? Lương Tư Nghiên liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt ở tầng hai, lại nhìn Phương Miên căng thẳng sau khi Lương Ngộ Hành đi khỏi, hỏi, "Anh dâu có khát không?" trước khi lên anh hai đã dặn cô ở dưới cùng Phương Miên.
"Em lên tầng hai rót cốc nước cho anh nhé?" Cô cười híp mắt, "Nhân tiện gọi anh hai giúp anh."
Phương Miên nói, "Ừm."
Lương Tư Nghiên vờ vịt cầm cốc lên tầng, cô vừa đi khỏi, Phương Miên đã muốn đứng lên đi theo xem, bị Hứa Tự Hy ngăn lại.
"Cậu thân thiết với Ngộ Hành như vậy không tốt."
Phương Miên nhìn cô gái ăn vận sang trọng này, gương mặt trang điểm thành thục giống với nữ chính trong bộ phim cung đình nổi tiếng lúc trước.
Thấy người không nói lời nào, Hứa Tự Hy nói, "Anh có biết chú Lương gọi Ngộ Hành lên làm gì không?"
"... Không biết."
"Ngộ Hành chiều cậu như vậy, đương nhiên sẽ không để cho cậu biết." ánh mắt Hứa Tự Hy chuyển qua khăn quàng cổ đậm màu mềm mại kia, cô cười, "Trước kia tôi rất thích Ngộ Hành, cậu có biết sau này tôi sẽ kết hôn với Ngộ Hành không?"
Phương Miên vẫn bình tĩnh, "Nhưng chị là em của anh ấy."
"Đúng vậy, nhưng tôi không phải con ruột của nhà họ Hứa, kết hôn cũng chẳng sao. Ngộ Hành thích cậu đến mấy cũng không có con được, không phải tôi cũng sẽ có người khác." lúc nói thoạt nhìn Hứa Tự Hy thật sự chẳng quan tâm, "Nhưng tôi thì hào phóng chút, cho dù sau này có con cũng để cho cậu làm tình nhân trong nhà kính của Ngộ Hành, tôi không để bụng."
Dưới ánh đèn, nụ cười của cô càng lúc càng buồn rầu, "Cậu nhận ra tôi không? Trước kia tôi là nữ minh tinh, vì hôn nhân với Ngộ Hành nên tôi bỏ nghề."
"Đồ có đắt giá xa xỉ đến mấy cũng chẳng là gì, đối với Ngộ Hành thật ra cũng chỉ như tiện tay vung tiền. Cậu thấy anh ấy thật sự yêu cậu sao, sẽ yêu cậu đến độ kết hôn với cậu?"
"..."
Cô ra vẻ bày mưu nghĩ kế nói cười, cô luôn cảm thấy mình vốn là một câu chuyện cười của nhà họ Hứa, một quân cờ mặc cho người dàn xếp, không cần thì ném vào góc, cần tìm thì đem ra lau tro bụi, nói mày là con gái nhà họ Hứa. Cô cao ngạo như thế, sao cứ bị ném tới ném lui như vậy?
Cô có cảm giác muốn nhìn thấu Phương Miên.
Phương Miên cụp mi hơi run, như là con bướm muốn cất cánh bay lên.
"Hứa Tự Hy, em đang làm gì?"
Sau lưng không biết Hứa Tự Lăng xuất hiện từ bao giờ, ánh mắt lạnh lùng giống như ánh trăng lạnh lẽo. Anh nhìn em gái ra vẻ lợi hại nhưng tâm tư viết hết lên mặt, phun ra một câu, "Đừng giở trò khôn vặt."
Hứa Tự Hy cong môi cười với Hứa Tự Lăng, "Tâm sự chút thôi."
Bên này Lương Tư Nghiên bưng cốc ở cửa nghe lén, nhưng không ngờ cửa đột nhiên bị mở ra, anh hai khuôn mặt âm trầm đứng trước mắt mình, cô sợ đến mức thiếu chút nữa không cầm vững cốc.
Lương Ngộ Hành cũng giật mình, không thấy bên cạnh cô có người, thở phào một hơi, nói, "Miên Miên đâu?"
"Ở dưới nhà, anh Tự Lăng và chị Tự Hy ở dưới."
"Ừ."
"Anh ơi!" Lương Tư Nghiên gọi Lương Ngộ Hành lại, "Thật ra em thích anh dâu lắm, anh không làm vậy đúng không? Chị Tự Hy thì em không biết, nhưng dù anh đồng ý anh Tự Lăng cũng không đồng ý..."
Lương Ngộ Hành nhìn cô, nhận cốc nước trong tay cô, xoa đầu cô.
"Lo chuyện của em đi, đừng nghĩ linh tinh."
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám, dáng người cao ngất, áo sơ mi vén vào quần tây, khi đưa tay về trước áo dính vào eo, cơ bụng rõ ràng. Rất nhanh, hắn ôm một người khoác áo len và quàng khăn màu cà phê trong xe ra.
Chân đạp lên lá khô, lạo xạo một tiếng. Phương Miên ở nhà lâu bây giờ ra ngoài, mặc dày như vậy, nhìn thấy cành lá khô khốc bên ngoài mới có cảm giác hóa ra đã vào thu.
Cậu cẩn thận nghĩ, dường như chưa bao thấy mùa thu trong vườn hoa của Lương Ngộ Hành.
"Dày quá, em nóng." Phương Miên cởi khăn quàng cổ, vừa nãy ở trong xe chảy mồ hôi, khăn dính chặt vào cổ không thoải mái.
Lương Ngộ Hành buông lỏng khăn quàng cổ, không cho cậu cởi xuống, "Như thế này sẽ không nóng, đi vào thì cởi, ra gió em lại bị ốm."
Phương Miên không cam lòng "Ừm" một tiếng, đôi mắt nhìn Lương Ngộ Hành đầy vẻ bất mãn. Rõ ràng mặc áo choàng dài là được rồi, Lương Ngộ Hành cố tình tự mặc thoải mái như vậy, lại cho cậu mặc toát mồ hôi!
Phương Miên ở nhà họ Lương cả ngày mặc váy, đột nhiên mặc dày như vậy đi đường thấy khó chịu. Nhất là phía dưới, buổi sáng bôi thuốc đỡ hơn một chút, nhưng bây giờ bước đi là hai cánh môi bé cọ xát, đau rát.
Vừa mới đi hai bước cậu liền nhíu mày, nhỏ giọng tố khổ, "Đau..."
Lương Ngộ Hành cúi xuống hôn cậu, "Anh cõng em, nhóc yếu ớt."
Phương Miên leo lên lưng hắn, nghe ba chữ sau lại nắm tay nện vai Lương Ngộ Hành một cái, như là mèo con, không hề có lực sát thương.
Đi mười hai mươi bước xuyên qua sân trước mới đến trước cửa đại sảnh, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mấy đứa em bên trong. Lương Tư Nghiên nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy anh mình đang cẩn thận để Phương Miên xuống đất, gọi với vào trong, "Em nói rồi, anh hai đến rồi."
"Anh dâu nhỏ cũng đến!"
Lương Tư Nghiên là em của Lương Ngộ Hành, nhỏ hơn hắn bốn tuổi, từ nhỏ đã không ở nhà mà học ở Italy. Ít ngày trước cô nói là gặp được tình yêu đích thực của đời mình, là một cô gái, muốn chơi trò yêu đương bỏ nhà đi.
"Anh dâu nhỏ ở đâu ra?" lời của cô lấy lòng Lương Ngộ Hành.
Lương Tư Nghiên hừ, "Em và Tự Hy ở trên tầng đã thấy anh ôm anh dâu nhỏ, đừng hòng lừa em, nếu không phải anh dâu thì là ai nha?" Nói xong, cô thân mật chạy đến muốn ôm Phương Miên chào hỏi, lại phát hiện cậu cao hơn mình một cái đầu, vậy mà lúc ở trên lưng anh trai lại có vẻ nhỏ xinh.
Lương Ngộ Hành nhanh tay nhanh mắt kéo cô ra, "Ôm cái gì mà ôm!"
Lương Tư Nghiên muốn nổi cáu, Hứa Tự Lăng cùng Hứa Tự Hy cũng ra.
Lương Ngộ Hành chào hỏi họ, nhìn người vẫn im lặng cụp mắt không nói gì, biết đây là cậu bắt đầu biến thành đầu gỗ, cúi đầu đùa cậu, "Miên Miên, cần nhét em vào túi áo không?"
Phương Miên há miệng chưa kịp nói không cần, Hứa Tự Hy đứng trên bậc thang nhìn thoáng qua, đùa giỡn nói, "Ngộ Hành, anh chiều quá... vài bước cũng không đi được." Trước kia cô từng làm minh tinh, cách ăn mặc đều là thời thượng nhất, xõa tóc dài, đeo khuyên tai, khí chất hơn người.
Phương Miên nhìn sang, cô cũng hào phóng cười một cái.
"Tình thú của người ta mắc mớ gì tới em." Hứa Tự Lăng đứng cạnh nói.
Lương Ngộ Hành không nói gì, đưa Phương Miên vào phòng khách.
Hứa Tự Hy nhìn bóng dáng hai người, lườm Hứa Tự Lăng một cái.
Ba mẹ Lương và Hứa Sùng còn ở trong phòng làm việc bàn chuyện, mấy người trẻ tuổi an vị trên ghế salon nói chuyện. Trước kia Lương Tư Nghiên chỉ từng gặp Phương Miên một lần, khi đó cậu chưa đầy sức sống như bây giờ, cô chướng mắt chen vào, không muốn nói chuyện với Phương Miên.
"Anh dâu nhỏ, quần áo của anh mềm quá, giống con cừu."
"Anh hai mua cho anh à?"
"Anh dâu nhỏ có nóng không?"
Lương Ngộ Hành liếc cô một cái, cởi khăn quàng cổ của Phương Miên xuống. Lúc xuống xe cậu đã nói không thoải mái, chảy mồ hôi cọ xát một đường, cởi ra mới phát hiện cần cổ trắng nõn hơi đỏ lên.
"Có đau không em?" Lương Ngộ Hành đau lòng.
"Không đau." Phương Miên nói xong lắc đầu, tóc xõa xuống cọ vào cần cổ thon dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai anh em nhà họ Hứa nhìn chằm chằm da thịt đỏ lên của Phương Miên.
Lương Tư Nghiên thuận tay lấy khăn quàng cổ trên ghế salon xem nhãn hiệu, cố ý nói, "Trời ơi, anh hai, khăn quàng cổ này đắt lắm! Hơn trăm nghìn tệ(*) đấy." Cô từng thấy nhãn hiệu này, gần đây vừa tung ra sản phẩm mới. Anh dâu quàng rất đẹp, không biết cô mua cho bạn gái có được không.
(Khoảng 340 triệu VND)
Lương Ngộ Hành nói, "Sao phải ngạc nhiên, Miên Miên hay bị bệnh, không dùng cái tốt chẳng lẽ cho em dùng?"
"Không được không được, anh mua đồ tốt cho anh dâu đi, cái này em không dùng được." Lương Tư Nghiên thông minh.
"Ngộ Hành, em nhớ năm kia anh từng tặng em một cái khăn quàng cổ, cái đó dùng rất tốt, có thể mua cho Phương Miên thử xem." Hứa Tự Hy ngồi đối diện nói, "Phim trường gió quá lớn, em dùng khăn để chắn gió."
Nói xong, cô liếc mắt nhìn khăn quàng cổ trong tay Lương Tư Nghiên, lòng lại khơi lên một tia chua xót. Phương Miên là người ngoài, một người đàn ông, Lương Ngộ Hành lại coi cậu như bảo bối. Trước kia cô tưởng Lương Ngộ Hành có tình với mình, khi thấy khăn quàng cổ của Phương Miên cô mới biết hóa ra là tự mình đa tình.
Phương Miên nghiêng mặt sang bên ngẩng đầu nhìn Lương Ngộ Hành, muốn rút tay khỏi tay hắn, lại không nhúc nhích được.
Lương Ngộ Hành đã quên béng trước kia từng tặng gì cho người ta.
"Không sao, trong nhà còn mấy cái, hôm nay ra ngoài vội nên quàng nhầm."
Hứa Tự Hy cúi đầu cười.
Nhìn là biết Phương Miên được Lương Ngộ Hành cẩn thận bảo vệ. Cô không khỏi nghĩ đến mình trước kia, dường như chưa từng có người quan tâm đến mình như vậy, mua một cái áo cũng phải dùng tiền tiết kiệm thật lâu để mua. Dấu vết tê cứng ở ngón út vẫn còn, giờ phút này dường như chỗ đó ngứa lên, trong lòng khó chịu.
Không bao lâu sau, Hứa Sùng và ba mẹ Lương Ngộ Hành đi xuống, Lương Ngộ Hành chủ động tiến lên, "Cậu, đã lâu không gặp."
Hứa Sùng "Ừ" một tiếng, ánh mắt chuyển từ gương mặt anh tuấn của Lương Ngộ Hành sang Phương Miên đứng sau hắn, nói, "Đưa Phương Miên theo à?"
"Vâng, bên ba mẹ làm món em ấy thích ăn."
Mẹ Lương nói, "Thích thì tối nay Miên Miên ăn nhiều chút, chuẩn bị một bàn lớn, đều là món Phương Miên thích."
"Vâng."
Lúc ăn cơm cả nhà ngồi quanh bàn ăn tròn rộng rãi, Lương Ngộ Hành cho cậu ngồi cạnh mình. Lương Tư Nghiên thích anh dâu nhỏ, ngồi cạnh Phương Miên còn muốn nói chuyện với cậu.
Phương Miên cũng không phiền, Lương Tư Nghiên nói gì cậu đều hoặc nhiều hoặc ít đáp lại một đôi lời, Lương Ngộ Hành cảm thấy mình còn chưa từng có đãi ngộ như vậy.
"Được rồi, anh dâu của em không muốn nói chuyện với em, ăn cơm đi!" Lương Ngộ Hành mắng cô.
Phương Miên cũng hơi xấu hổ, kéo Lương Ngộ Hành, "Anh dữ quá."
Lương Ngộ Hành đút một miếng thịt cá trắng mềm cho cậu, "Sợ nó dạy hư em." Vừa mới đút vào miệng, Phương Miên đã thấy tanh nhổ ra. Lương Ngộ Hành rút giấy cho cậu nhổ ra trước mặt bao nhiêu người, gắp món khác cho cậu. Người ngoài thấy hai người giống như là đôi người yêu đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nhưng trên thực tế hầu như ngày nào họ cũng vậy.
Hứa Sùng nhìn hai người mà sắc mặt thay đổi.
Ăn tối xong, Hứa Sùng có việc đi trước, ba Lương lập tức gọi Lương Ngộ Hành lên.
Gạt tàn thuốc đập phải vai Lương Ngộ Hành, rơi trên sàn nhà phát ra tiếng va chạm nặng nề.
"Vô liêm sỉ! Con cố ý phát điên trước mặt cậu làm gì!"
Lương Ngộ Hành thân hình cao lớn, đứng trước mặt ba mình đang ngồi gần như chặn hết ánh sáng. Hắn không hề nhún nhường, "Ba mới là người phát điên, trước kia Phương Miên ở nhà chúng ta con cũng như vậy, Lương Tư Nghiên gọi em ấy là anh dâu, chẳng lẽ không đúng?"
Mẹ Lương lặng lẽ mở cửa đi vào, kéo Lương Ngộ Hành đến ghế salon, "Được rồi, hai ba con cãi nhau cái gì."
Ba Lương: "Trước kia ba chiều con, con tưởng là con thật sự có thể lâu dài với Phương Miên sao? Nhà họ Lương thua vì con!"
"Năm đó lúc nhà họ Phương cứu ba, thái độ của ba không phải thế này, ba nói sẽ giữ quan hệ lâu dài với nhà họ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con!"
Mắt thấy chồng mình sắp phát hỏa, mẹ Lương đứng ra hòa giải, "Ba con vẫn nhớ chứ, không thì con tưởng là nếu không có ba con, lúc trước con có thể dễ dàng đưa Phương Miên về, sau đó xử lý lão Ký Thành kia dễ dàng như vậy sao? Bao năm qua con cũng biết, ba mẹ coi nó như khách trong nhà, chưa từng bạc đãi."
Lương Ngộ Hành thả lỏng cơ mặt, nghe mẹ Lương nói, "Cậu con hôm nay không đến để vun vén tình cảm, lần này chắc là họ sẽ không quay về nước Mỹ nữa. Bây giờ có bao nhiêu người muốn đẩy nhà họ Lương chúng ta xuống, con thích Phương Miên mẹ không cản, nhưng nó không sinh con được..."
*
Sao anh hai lên tầng lâu như vậy vẫn không xuống? Lương Tư Nghiên liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt ở tầng hai, lại nhìn Phương Miên căng thẳng sau khi Lương Ngộ Hành đi khỏi, hỏi, "Anh dâu có khát không?" trước khi lên anh hai đã dặn cô ở dưới cùng Phương Miên.
"Em lên tầng hai rót cốc nước cho anh nhé?" Cô cười híp mắt, "Nhân tiện gọi anh hai giúp anh."
Phương Miên nói, "Ừm."
Lương Tư Nghiên vờ vịt cầm cốc lên tầng, cô vừa đi khỏi, Phương Miên đã muốn đứng lên đi theo xem, bị Hứa Tự Hy ngăn lại.
"Cậu thân thiết với Ngộ Hành như vậy không tốt."
Phương Miên nhìn cô gái ăn vận sang trọng này, gương mặt trang điểm thành thục giống với nữ chính trong bộ phim cung đình nổi tiếng lúc trước.
Thấy người không nói lời nào, Hứa Tự Hy nói, "Anh có biết chú Lương gọi Ngộ Hành lên làm gì không?"
"... Không biết."
"Ngộ Hành chiều cậu như vậy, đương nhiên sẽ không để cho cậu biết." ánh mắt Hứa Tự Hy chuyển qua khăn quàng cổ đậm màu mềm mại kia, cô cười, "Trước kia tôi rất thích Ngộ Hành, cậu có biết sau này tôi sẽ kết hôn với Ngộ Hành không?"
Phương Miên vẫn bình tĩnh, "Nhưng chị là em của anh ấy."
"Đúng vậy, nhưng tôi không phải con ruột của nhà họ Hứa, kết hôn cũng chẳng sao. Ngộ Hành thích cậu đến mấy cũng không có con được, không phải tôi cũng sẽ có người khác." lúc nói thoạt nhìn Hứa Tự Hy thật sự chẳng quan tâm, "Nhưng tôi thì hào phóng chút, cho dù sau này có con cũng để cho cậu làm tình nhân trong nhà kính của Ngộ Hành, tôi không để bụng."
Dưới ánh đèn, nụ cười của cô càng lúc càng buồn rầu, "Cậu nhận ra tôi không? Trước kia tôi là nữ minh tinh, vì hôn nhân với Ngộ Hành nên tôi bỏ nghề."
"Đồ có đắt giá xa xỉ đến mấy cũng chẳng là gì, đối với Ngộ Hành thật ra cũng chỉ như tiện tay vung tiền. Cậu thấy anh ấy thật sự yêu cậu sao, sẽ yêu cậu đến độ kết hôn với cậu?"
"..."
Cô ra vẻ bày mưu nghĩ kế nói cười, cô luôn cảm thấy mình vốn là một câu chuyện cười của nhà họ Hứa, một quân cờ mặc cho người dàn xếp, không cần thì ném vào góc, cần tìm thì đem ra lau tro bụi, nói mày là con gái nhà họ Hứa. Cô cao ngạo như thế, sao cứ bị ném tới ném lui như vậy?
Cô có cảm giác muốn nhìn thấu Phương Miên.
Phương Miên cụp mi hơi run, như là con bướm muốn cất cánh bay lên.
"Hứa Tự Hy, em đang làm gì?"
Sau lưng không biết Hứa Tự Lăng xuất hiện từ bao giờ, ánh mắt lạnh lùng giống như ánh trăng lạnh lẽo. Anh nhìn em gái ra vẻ lợi hại nhưng tâm tư viết hết lên mặt, phun ra một câu, "Đừng giở trò khôn vặt."
Hứa Tự Hy cong môi cười với Hứa Tự Lăng, "Tâm sự chút thôi."
Bên này Lương Tư Nghiên bưng cốc ở cửa nghe lén, nhưng không ngờ cửa đột nhiên bị mở ra, anh hai khuôn mặt âm trầm đứng trước mắt mình, cô sợ đến mức thiếu chút nữa không cầm vững cốc.
Lương Ngộ Hành cũng giật mình, không thấy bên cạnh cô có người, thở phào một hơi, nói, "Miên Miên đâu?"
"Ở dưới nhà, anh Tự Lăng và chị Tự Hy ở dưới."
"Ừ."
"Anh ơi!" Lương Tư Nghiên gọi Lương Ngộ Hành lại, "Thật ra em thích anh dâu lắm, anh không làm vậy đúng không? Chị Tự Hy thì em không biết, nhưng dù anh đồng ý anh Tự Lăng cũng không đồng ý..."
Lương Ngộ Hành nhìn cô, nhận cốc nước trong tay cô, xoa đầu cô.
"Lo chuyện của em đi, đừng nghĩ linh tinh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro