Khách Ngủ Đông

Chương 17

2024-11-20 03:29:51

Nghe một câu có thâm ý của Lương Ngộ Hành, Phương Miên biết lát nữa về đến nhà khẳng định không thể thiếu một hồi làm tình tàn nhẫn.

Cậu đau khổ nhìn hắn, lòng cũng run lên, Lương Ngộ Hành tập trung lái xe không nhìn cậu.

"Không muốn," cậu nhỏ giọng nói, "Em không muốn."

Cậu đặt tay lên cánh tay Lương Ngộ Hành, lại không muốn quấy rầy hắn lái xe, tội nghiệp khẽ đẩy, "Bây giờ em kể cho anh nghe được không?"

Lương Ngộ Hành nhìn phía trước, như là không định đáp lời cậu.

Dừng lại khi gặp đèn đỏ, Phương Miên nhìn cằm hắn, tay vịn vào giữa, kéo dây an toàn ra nghiêng người về trước, môi hôn khóe miệng Lương Ngộ Hành một cái, nói, "Xin anh mà."

Cho dù Lương Ngộ Hành không nhìn cậu cũng biết biểu cảm trên mặt cậu, lã chã chực khóc, khóe miệng hơi trề xuống, một hồi sau có thể hốc mắt sẽ ướt át, như thể tủi thân lắm. Phương Miên không biết dáng vẻ này quyến rũ thế nào, trước kia cậu không muốn làm cũng thường dùng cách này cầu xin, đa số thời gian nằm trên giường khóc nước mắt như mưa, ban đầu Lương Ngộ Hành tưởng là cậu không thoải mái, sẽ nghe cậu không làm, sau lại phát hiện làm tiếp, Phương Miên vẫn sẽ thoải mái chảy nước.

Nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đèn đỏ còn hai mươi giây.

Lương Ngộ Hành quay đầu, hôn trả cậu lúc cậu vẫn muốn nhích lên hôn thêm, hai người rất gần, hắn như rủ lòng từ bi, "Xin cái gì?"

"..." Phương Miên lại không biết nói thế nào, "Em không muốn anh dữ như vậy..."

"Ồ..." Lương Ngộ Hành làm bộ như hiểu, bật cười, lồng ngực hơi hơi rung động, lúc đèn đỏ còn mười giây kề bên tai Phương Miên nói một câu, mặt cậu nháy mắt nóng lên.

"Lúc trên giường em không phải như vậy, càng dữ em càng chảy nước."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Miên vùi nửa mặt vào ghế, như thể như vậy có thể giấu mình. Cậu vẫn rất ngây thơ, tai cũng đỏ, Bố Bố ở phía sau bò lên trước, thè lưỡi ướt nhẹp liếm mặt cậu.

"Gâu gâu!"

Đèn đỏ chuyển xanh, Lương Ngộ Hành đổi ý, lái xe về phía một con đường khác gọi điện thoại bảo trợ lý đặt phòng ở bến cảng gần đó. Thứ trong quần đã cứng lúc Phương Miên cầu xin hôn môi, hắn đã không kịp đợi về đến nhà, chỉ muốn tìm một chỗ ăn sạch người một tuần chưa chạm vào.

Trợ lý hỏi có yêu cầu gì, Lương Ngộ Hành lặng im một chút, mở miệng nói, "Lãng mạn chút, bảo họ mở điều hòa trước."

Rất nhanh, đỗ xe ở một khách sạn, có phục vụ nhận chìa khóa đỗ xe vào gara, hắn cầm thẻ phòng vội vàng đưa cậu vào trong. Phương Miên kéo áo hắn không muốn, nói còn Bố Bố.

Nhân viên mặc áo vest cung kính lễ phép trả lời: "Ngài không cần lo, chỗ chúng tôi có chỗ vui chơi cho thú cưng, sẽ giúp ngài chăm sóc tốt."

Tích một tiếng, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, người đàn ông đè cậu lên tường hôn môi giống như một con mãnh thú chưa từng ăn thịt, lại kề tay ở gáy cậu không để người ta bị đập đầu. Lương Ngộ Hành có thân hình cao lớn, Phương Miên là nam sinh thật ra cũng không tính là nhỏ xinh, chỉ khi nào ở bên Lương Ngộ Hành mới khác, cậu giống như là một con búp bê của hắn. Trong bóng đêm người đàn ông đè cậu lên tường, đùi chen vào giữa hai chân cậu, thứ cứng rắn ở hạ thân kề lên bụng cậu, cho dù cách quần áo thật dày cũng có cảm giác rõ ràng.

Trong phòng lan tràn hương thơm hoa hồng nhè nhẹ, chắc là hương liệu, độ ấm thích hợp. Phương Miên mẫn cảm, rất nhanh đã cảm thấy người nóng lên, như là không thở nổi. Cậu vừa thuận theo giơ tay lên làm cho Lương Ngộ Hành giúp cậu cởi áo khoác, vừa nghiêng cổ để hắn hôn, bên tai là tiếng liếm hôn, môi ướt át khẽ nhếch lên, nói vẫn chưa tắm.

"Không cần tắm."

Hai người cũng bắt đầu vội vàng, không ai bật đèn, cởi quần áo ra, Lương Ngộ Hành nâng mông cậu lên, mũi chân cậu giẫm lên chân hắn, như là dã thú nguyên thủy thô lỗ giao cấu. Hắn ưỡn hông va chạm, Phương Miên lập tức hừ một tiếng. Hắn cọ vào giữa hai chân cậu, dương v*t nóng bỏng nổi gân cách quần lót cọ xát lỗ nhỏ dưới thân cậu, một bàn tay theo quần lót cậu cầm dương v*t cứng lên, thành thạo vuốt.

"Ưm, a... Đừng sờ." Phương Miên không chịu nổi hai chỗ nhạy cảm đều bị sờ như vậy, lỗ nhỏ bị dương v*t cọ chảy nước làm quần lót ướt nhẹp dính vào mông; dương v*t bị bàn tay to chơi đảo quanh quy đầu, tinh dịch không ngừng chảy ra khỏi lỗ. Rất nhanh cậu cong lưng bắn ra.

"Ướt chưa?" Lương Ngộ Hành kề bên tai cậu hỏi.

Lỗ nhỏ phía dưới vừa nghe thấy giọng của hắn là vội vã chảy nước ra ngoài như chứng minh cái gì, vừa ngứa vừa xót. Phương Miên khó chịu co lỗ nhỏ, mảnh đất cậu ghét sớm đã bị Lương Ngộ Hành làm hư, dính cái gì có liên quan đến Lương Ngộ Hành là sẽ có phản ứng. Lương Ngộ Hành ở trên giường cho tới bây giờ đều dùng đầu lưỡi dùng môi hầu hạ, chỗ từng nếm ngon ngọt liền không thể thỏa mãn, muốn đầu lưỡi ấm áp liếm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hương liệu rõ ràng có tác dụng kích thích, hoặc là trong bóng tối Phương Miên can đảm dâm đãng hơi bình thường, giọng nói mềm mại giống như làm nũng, "Chồng ơi... em không muốn như vậy..."

Chồng.

Một câu chồng như làn sóng đổ ập khiến Lương Ngộ Hành choáng váng, người giống như cháy lên, làn da trên trán run lên. Hắn không khống chế được mắng một câu dâm đãng, thả người xuống dưới, nửa quỳ xuống nhấc một chân cậu lên đặt trên vai, cởi quần lót dựa vào trí nhớ tìm được địa phương quen thuộc vùi đầu liếm.

Hơi thở nóng rực phả vào âm đ*o mở ra, Lương Ngộ Hành vùi đầu vào giữa hai chân liếm, tóc cứng đâm vào thịt mềm, đầu lưỡi mạnh mẽ cọ xát trong khe môi lớn, răng nanh khẽ cắn âm vật. Hắn cắm hai ngón tay vào lỗ nhỏ tràn đầy chất lỏng, ra ra vào vào, thịt mềm bên trong ngậm không chịu nhả ra, cắn hai ngón tay, chất dịch chảy ra làm ướt các đốt ngón tay.

Trong phòng tiếng ngón tay va chạm và tiếng đầu lưỡi liếm vang lên bên tai Phương Miên như tiếng trống.

Cơ thể nhạy cảm không chịu nổi, dương v*t lúc trước bắn mềm nhũn lại run lẩy bẩy đứng lên, nhưng không ai quan tâm, tất cả giác quan cơ thể đang tập trung ở lỗ nhỏ. Phương Miên bị liếm miệng kêu ưm a, chân giẫm lên vai hắn không ngừng run, rất sung sướng, đầu ngón chân co lại.

Lỗ nhỏ ngứa ngáy, nhanh chóng cao trào co rút, kết quả Lương Ngộ Hành rút ngón tay ra, miệng dừng động tác lại. Sắp cao trào lại bị ngừng, Phương Miên hừ một tiếng quyến rũ trong cổ họng, đùi khép chặt, khom người tay đặt trên vai Lương Ngộ Hành, lỗ khép mở không ngừng.

Cao trào xong, Lương Ngộ Hành lại tách chân cậu ra liếm, âm vật sắp cao trào mẫn cảm, chỉ chạm một chút Phương Miên đã co mông run. Cậu không khống chế được khóc, run rẩy nói đủ rồi đủ rồi, miệng lung tung gọi tên Lương Ngộ Hành, lại gọi chồng. Chân cậu như nhũn ra, sắp ngồi trên mặt Lương Ngộ Hành.

Lúc hỗn loạn, lưng đập vào một cái nút trên vách tường, phát ra tiếng lạch cạch, ngọn đèn nhỏ ở đỉnh cửa chợt sáng lên, ánh sáng chiếu vào hai người. Cậu mơ màng cúi đầu, thấy bàn chân trắng nõn của mình giẫm lên vai người kia, hạ thể ưỡn về trước, áo sơ mi của Lương Ngộ Hành nhăn nhúm. Hắn đang si mê mút âm vật lộ ra, gương mặt sắc bén đối diện với cậu, trên mặt hắn dính đầy nước, lại mắng câu bé dâm, đầu lưỡi lướt qua âm vật sưng tấy, âm vật lại co vào.

"A a ưm a!" cảnh tượng dâm loạn kích thích đầu óc Phương Miên trống rỗng, liên tiếp kêu thành tiếng, lỗ nhỏ bất ngờ không kịp phòng phun nước, một lần trước bị ngăn chặn, lần này mãnh liệt như là cột nước văng lên mặt Lương Ngộ Hành.

Xụi lơ trên đất đồng thời cậu nương theo vầng sáng mờ thấy rõ cách trang trí trong khách sạn.

Đập vào mắt có thể thấy được là đồ chơi tình thú.

Rất nhanh, cậu đã bị Lương Ngộ Hành bế dậy, nâng một chân lên gần như lơ lửng trên không trung, bị dương v*t xỏ xuyên qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khách Ngủ Đông

Số ký tự: 0