Chương 5
2024-11-20 03:29:51
Phương Miên 15 tuổi được Lương Ngộ Hành quấn áo khoác ôm xuống xe, người còn sốt nhẹ hơi nóng lên, trong hơi thở là mùi khô ráo dễ ngửi của
người đàn ông, làm cho trái tim đập thình thịch của cậu bình tĩnh hơn.
Không ngoa khi nói rằng Lương Ngộ Hành cướp Phương Miên về, năm sáu tiếng trước Phương Miên vẫn bị Ký Thành nhốt trong một căn biệt thự không ai biết. Ký Thành là em trai của mẹ cậu, là người được hưởng lợi nhiều nhất sau khi cha mẹ cậu qua đời.
Dù tin tức vợ chồng nhà họ Phương gặp nạn qua đời đã có người ém đi nhưng vẫn truyền về nước, một vài họ hàng xa nhà họ Phương đều lén lút thừa cơ hành động. Trận chiến đoạt quyền thừa kế này không liên quan đến nhà họ Lương, các chi khác cũng không được phép làm như vậy, nhưng không biết Lương Ngộ Hành 21 tuổi nghe được tin Phương Miên bị nhốt ở đâu, suốt đêm từ nước ngoài chạy về dùng ghế bạo lực phá cửa.
Cha mẹ Lương không cho hắn đi, hắn đi đơn độc thế yếu, lúc phá cửa đầu còn chảy máu ròng ròng do bị bảo vệ canh cửa bảo dùng bình hoa đập. Nhìn thấy Phương Miên núp trong góc giường mà hắn không nói câu nào, hốt hoảng trùm cậu lại rồi ôm đi.
Phía sau là một đám bảo vệ đuổi giết, Phương Miên bị Lương Ngộ Hành che mắt, tai lại có thể nghe thấy tiếng xe vèo vèo, lúc ấy cậu nghĩ: Quả nhiên tiền là thứ tốt, vẫn không buông mình ra.
Nếu người này bị bắt lại và bị đánh chết thì sao đây.
Lương Ngộ Hành ôm người về lãnh địa của mình cuối cùng mới bình tĩnh lại, đầu hắn bị thương không nghiêm trọng lắm, lúc ngồi máy bay liền băng bó qua loa. Hơn hai mươi năm sống an nhàn sung sướng nên hắn vẫn chưa học được cách chăm sóc người khác, còn không biết Phương Miên bị sốt, nhiệt độ cơ thể người trong ngực cao không bình thường, hắn còn tưởng là mình bế lâu quá làm cậu sợ hãi.
Hắn cẩn thận thả cậu xuống ghế salon như bảo bối, ngồi xổm xuống nói với người đang sốt, "Miên Miên, còn nhớ anh không? Anh là Lương Ngộ Hành. Năm ngoái anh đến nhà em em còn đưa bánh quế hoa cho anh."
Phương Miên nhớ Lương Ngộ Hành, không chỉ năm ngoái đến nhà họ mà năm kia hắn cũng đến. Cậu nhỏ giọng nói, "Không nhớ."
Lương Ngộ Hành nghẹn lời, trong mắt đầy vẻ cô đơn, hắn nỗ lực dịu dàng cầm bàn tay nóng lên của Phương Miên, "Không sao."
"Vậy em sẽ càng không biết trước kia mẹ em còn làm mối cho chúng ta." Hắn muốn hết sức trấn an Phương Miên, làm cho mình trông đáng tin.
Cái gọi là làm mối đã vô hiệu từ lâu, hai nhà Lương Phương là bạn từ lâu, lúc phu nhân Phương mang thai thậm chí còn nói nếu sinh con gái sau này liền gả Phương Miên cho hắn. Nhưng ai biết bà lại sinh ra người liên giới tính, lúc ấy trong nước không mấy ai hiểu về người liên giới tính, coi người như vậy là quái vật, mẹ Phương vì bảo vệ con nên chủ động chuyển đến nước Mỹ phát triển.
Sau đó không ai đề cập đến chuyện làm mối nữa.
Phương Miên từ nhỏ phát hiện mình khác người thường đã quái gở vô cùng, lúc những đứa trẻ khác hoạt bát nhảy nhót thì cậu lại trầm lặng. Mẹ Phương thấy lạ, còn đưa Phương Miên đi khám, có được kết luận là mắc chứng rối loạn tâm trạng rất nhẹ.
Lần đầu tiên Lương Ngộ Hành đến thăm nhà họ Phương, thấy Phương Miên mặc áo phông bình thường ngồi trên tảng đá trong vườn hoa, bả vai gầy yếu, bàn tay sạch sẽ cầm xẻng đào đất.
Lương Ngộ Hành bước đến ngồi xổm xuống, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt nõn nà của thiếu niên, lông tơ mỏng cũng bị nhuộm một tầng màu vàng, hắn nhẹ giọng hỏi, "Em ở đây làm gì?"
Phương Miên mặt không đổi sắc liếc hắn một cái, lại cúi đầu.
Lương Ngộ Hành lại nói: "Em thích trồng hoa à? Vườn hoa nhà anh trồng một loại hoa, chỗ em không có."
Phương Miên có hứng thú, "Hoa gì?"
Thật ra Lương Ngộ Hành cũng không biết, hắn chỉ nói bậy thôi, qua loa, "Nói cũng chưa chắc em biết, lần sau anh đến đem hạt giống cho em, lúc trồng em sẽ biết."
Phương Miên không thích trồng hoa, người đàn ông trông đẹp trai này ở bên cạnh làm cho trong lòng cậu thấy lạ. Cậu mở to hai mắt nhìn Lương Ngộ Hành, lại nhìn xẻng trong tay, xuất phát từ bản năng, cậu ném cái xẻng đi.
Thật lâu sau đó Lương Ngộ Hành hỏi cậu sao lại chạy, chính cậu cũng không nói được, chỉ nói thầy đến nhà, vội đi học.
Sau đó Lương Ngộ Hành lại đến, nhưng lâu rồi nên hắn đã quên chuyện hứa đem hạt giống cho cậu. Lòng hiếu kỳ của trẻ con hơn mười tuổi bị gợi lên vẫn không quên, cậu ở trong góc sáng sủa nhìn lén Lương Ngộ Hành và ba mẹ đang ngồi trên ghế nói chuyện.
Lúc ăn cơm Phương Miên không nhịn được, quyết định nhắc nhở hắn, chủ động đưa cho hắn một miếng bánh quế hoa.
Kết quả Lương Ngộ Hành không hề nhớ chuyện hạt giống, chỉ nói cảm ơn cậu!
Rất hiếm khi có lần đứa bé hướng nội chủ động thân thiết với người lạ, buổi tối mẹ Phương lén hỏi Phương Miên, giọng dịu dàng dụ dỗ, "Miên Miên rất thích người anh kia à con?"
Phương Miên nghiêm mặt nói không phải.
Mẹ Phương lại buồn rầu đi.
Phương Miên chưa bao giờ biết chuyện làm mối, Lương Ngộ Hành nhắc đến, cậu nhất thời sợ hãi hất tay Lương Ngộ Hành ra, giấu tay đi, một lần nữa quan sát người đàn ông trước mặt này. Trong đầu vọng lên giọng nói đáng khinh của mấy kẻ vạm vỡ tục tằng, "Nghe nói thằng này là liên giới tính, không biết ** thế nào, xong chuyện Ký Thành bán nó đi đúng không?... Hay là chúng ta..."
Lương Ngộ Hành không biết sao Phương Miên lại giật mình, chính nhân quân tử nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tràn ngập trìu mến, "Không sợ, không sợ, anh không có ý gì khác."
Mặt Phương Miên đỏ bừng, Lương Ngộ Hành mới thấy lạ, mời bác sĩ đến đo nhiệt độ cho cậu, lúc này đã sốt đến hơn 38 độ, người bình thường chưa chắc đã chịu được, càng không nói đến người liên giới tính yếu ớt như cậu, nếu sốt thêm một đêm không biết còn xảy ra vấn đề gì.
Cách hạ sốt nhanh nhất là truyền nước biển, Phương Miên luôn sợ đồ sắc bén, nghe thấy hai chữ truyền nước là sợ đưa tay ra sau lưng.
Lương Ngộ Hành đang hỏi bác sĩ để ý đến, đi tới thử nhiệt độ của Phương Miên, tay hắn hơi lạnh sờ lên rất thoải mái, hắn nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy, "Có khó chịu không em? Em truyền nước không?"
Phương Miên ngậm chặt miệng một lúc lâu mới nói: "Không muốn."
"Không truyền sẽ chậm khỏi."
"..."
"Vậy uống thuốc được không? Nếu uống thuốc vẫn không khỏe thì truyền nước." Lương Ngộ Hành rất dễ nói chuyện, thương lượng với cậu. Phải biết rằng sau này Phương Miên bị bệnh thì hắn không còn dễ nói chuyện như vậy nữa.
Buổi tối Phương Miên uống thuốc nằm trên giường nghỉ ngơi, Lương Ngộ Hành ngồi trông bên giường, đầu giường chỉ có một ngọn đèn nhỏ —— một con cá heo màu xanh nhạt miệng ngậm một cành bồ công anh, bồ công anh được làm từ thủy tinh, vừa mở điện là tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm ấp.
Đây là quà sinh nhật mà Lương Ngộ Hành muốn tặng để lấy lòng Phương Miên, chưa kịp tặng người đã đến rồi.
Quá căng thẳng nên Phương Miên ngủ không yên, mở to hai mắt to nhìn hắn. Lương Ngộ Hành ngồi trước giường xử lý công việc, trên đùi đặt laptop, sắc vàng ấm áp hắt lên gò má sắc bén đẹp trai của hắn, tạo thành bóng đen trên sống mũi cao, tô điểm cho hắn như tượng điêu khắc.
Như là cảm nhận được, Lương Ngộ Hành xoay đầu lại, nhìn thấy Phương Miên không ngủ được, gương mặt vốn không có biểu cảm gì nháy mắt dịu dàng lại, hỏi, "Ngủ không được à? Khó chịu à em?"
Phương Miên nhắm mắt lại, mi nhẹ nhàng rung rung.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ giống như thủy triều chậm rãi xông tới, nhấn chìm cậu.
Lương Ngộ Hành trông đến nửa đêm, cách mỗi nửa tiếng đều phải đo nhiệt độ cho Phương Miên một lần. Nhiệt độ cơ thể cậu không giảm xuống mà có xu thế tăng cao. Lương Ngộ Hành lại hốt hoảng mở cửa ra ngoài gọi bác sĩ.
Phương Miên bị sốt mơ màng, mí mắt trầm như nặng ngàn cân, miệng khô nứt, bên tai vang lên giọng gọi cậu là Miên Miên của Lương Ngộ Hành.
Không bao lâu sau trong không khí xuất hiện mùi thuốc, cảm giác tay của mình bị một bàn tay lạnh lẽo cầm, một vật hình que tròn lau chất lỏng mát lạnh lên mu bàn tay cậu.
Cậu sợ hãi dùng hết sức bình sinh rút tay về, nói không muốn, cậu cũng cảm giác có người ôm cậu dậy, phía sau lưng chạm vào lồng ngực ấm áp rắn chắc. Người đàn ông nắm cổ tay cậu, mạnh mẽ hữu lực, giọng gần như thì thầm bên tai.
"Không sợ không sợ, không đau."
Kim truyền nước đâm vào da thịt, một chút cảm giác đau nhói trên da lại bị gió thổi tan, cảm giác sợ kim tiêm dường như cũng trở nên buồn cười.
Phương Miên lại ngủ mê man.
Hết bệnh rồi cuối cùng Phương Miên cũng tỉnh táo lại. Thậm chí cậu không kịp phản ứng với nỗi đau khi cha mẹ mất đã lâm vào khốn cảnh. Cậu của mình cũng có thể nhốt mình vì di sản của cha mẹ, một người mới gặp mặt mấy lần như Lương Ngộ Hành sao lại chịu đối tốt với mình chứ.
Tình yêu của Lương Ngộ Hành quá rõ ràng, quá nóng bỏng, phô trương trong từng cử động, cho dù Phương Miên giống miếng gỗ cũng cảm giác được.
Nhưng cậu không biết đó là cái gì, có hơi khác với cách đối đãi của ba mẹ, tựa như được vuốt ve cách một tầng màng plastic, khi được tình yêu bao bọc chỉ cảm thấy càng ngày càng sợ.
Nhất định là Lương Ngộ Hành muốn được cái gì đó từ trên người cậu.
Lúc Lương Ngộ Hành ôm cậu, cậu chợt giống như thay đổi thành một người khác, không im lặng u ám như lúc bị bệnh nữa, thét lên đá văng hắn ra, mắng hắn là người xấu, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Lương Ngộ Hành bị đánh trở tay không kịp, trên mặt là dấu trầy, sắc mặt đờ ra rồi mới khôi phục lại.
Sau đó cậu hất nước đi, đập bát trên bàn, buổi tối ngủ còn len lén khóa cửa lại, ban đêm vừa có chút tiếng động là leo ra ban công. Sau này Lương Ngộ Hành mới phát hiện ra là trùng hợp ban đêm có việc đi ra ngoài quay về thấy. Ban công phòng của Phương Miên hướng về vườn hoa, ngày đó không kéo rèm, cửa sổ cũng mở.
Lương Ngộ Hành không biết vì sao mèo Anh chân ngắn ngoan ngoãn khỏi bệnh rồi lại đột nhiên kích động.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải là cha mẹ cố ý tìm người nói gì với Phương Miên không, nghi thần nghi quỷ, bị cha Lương ném gạt tàn mắng, "Xem con làm chuyện gì đi! Lão già Ký Thành kia ngày nào cũng theo dõi, đồ mất dạy con lại còn nghi ngờ ba mẹ? Cút!!"
Sợ cậu làm ra chuyện nguy hiểm gì, ngày hôm sau Lương Ngộ Hành gọi người gia cố cửa sổ phòng Phương Miên, lại ngồi xổm xuống trước mặt nhìn thẳng cậu, nỗ lực để cho mình có vẻ chân thành.
"Miên Miên, ngoan, ban đêm không nên lén leo ra ban công, nguy hiểm lắm."
Phương Miên ôm người mình không nói lời nào.
Lương Ngộ Hành cũng hết cách, sờ mái tóc hơi dài của cậu, "Đừng sợ anh, anh sẽ không làm hại em, ban đêm cũng sẽ không lén lẻn vào phòng em."
Cuối cùng Phương Miên không leo ra ban công vào ban đêm nữa, tuy nhiên ôm tâm lý cảnh giác, tùy thời xù lông.
Cậu vốn là một tảng băng trong mùa đông, Lương Ngộ Hành không chê cậu lạnh, hết sức dùng kiên nhẫn và tình yêu muốn làm tan chảy cậu.
Nước trong cốc canh trong bát trước giờ luôn là độ ấm thích hợp, món nào Phương Miên ăn nhiều hơn một miếng ngày hôm sau hắn sai người nấu tiếp; không biết nghe từ đâu mà biết có thể làm cho tâm trạng tốt hơn, lúc đi đâu về hắn luôn đem một con gấu bông nhét vào trong lòng Phương Miên.
Đến cuối cùng, sự cảnh giác của Phương Miên đã sớm biến thành thử nghiệm, thử rốt cuộc người đàn ông này có thể có bao nhiêu kiên nhẫn, có thể ngụy trang tốt với mình đến khi nào.
Hơn hai tháng sau, Phương Miên cũng mệt, sống yên ổn, không náo loạn nữa.
Phương Miên không làm loạn là động vật nhỏ ngủ đông, ngủ ở nhà kính trồng hoa mà Lương Ngộ Hành tạo ra cho cậu, trải qua suốt một mùa đông giá rét.
Không ngoa khi nói rằng Lương Ngộ Hành cướp Phương Miên về, năm sáu tiếng trước Phương Miên vẫn bị Ký Thành nhốt trong một căn biệt thự không ai biết. Ký Thành là em trai của mẹ cậu, là người được hưởng lợi nhiều nhất sau khi cha mẹ cậu qua đời.
Dù tin tức vợ chồng nhà họ Phương gặp nạn qua đời đã có người ém đi nhưng vẫn truyền về nước, một vài họ hàng xa nhà họ Phương đều lén lút thừa cơ hành động. Trận chiến đoạt quyền thừa kế này không liên quan đến nhà họ Lương, các chi khác cũng không được phép làm như vậy, nhưng không biết Lương Ngộ Hành 21 tuổi nghe được tin Phương Miên bị nhốt ở đâu, suốt đêm từ nước ngoài chạy về dùng ghế bạo lực phá cửa.
Cha mẹ Lương không cho hắn đi, hắn đi đơn độc thế yếu, lúc phá cửa đầu còn chảy máu ròng ròng do bị bảo vệ canh cửa bảo dùng bình hoa đập. Nhìn thấy Phương Miên núp trong góc giường mà hắn không nói câu nào, hốt hoảng trùm cậu lại rồi ôm đi.
Phía sau là một đám bảo vệ đuổi giết, Phương Miên bị Lương Ngộ Hành che mắt, tai lại có thể nghe thấy tiếng xe vèo vèo, lúc ấy cậu nghĩ: Quả nhiên tiền là thứ tốt, vẫn không buông mình ra.
Nếu người này bị bắt lại và bị đánh chết thì sao đây.
Lương Ngộ Hành ôm người về lãnh địa của mình cuối cùng mới bình tĩnh lại, đầu hắn bị thương không nghiêm trọng lắm, lúc ngồi máy bay liền băng bó qua loa. Hơn hai mươi năm sống an nhàn sung sướng nên hắn vẫn chưa học được cách chăm sóc người khác, còn không biết Phương Miên bị sốt, nhiệt độ cơ thể người trong ngực cao không bình thường, hắn còn tưởng là mình bế lâu quá làm cậu sợ hãi.
Hắn cẩn thận thả cậu xuống ghế salon như bảo bối, ngồi xổm xuống nói với người đang sốt, "Miên Miên, còn nhớ anh không? Anh là Lương Ngộ Hành. Năm ngoái anh đến nhà em em còn đưa bánh quế hoa cho anh."
Phương Miên nhớ Lương Ngộ Hành, không chỉ năm ngoái đến nhà họ mà năm kia hắn cũng đến. Cậu nhỏ giọng nói, "Không nhớ."
Lương Ngộ Hành nghẹn lời, trong mắt đầy vẻ cô đơn, hắn nỗ lực dịu dàng cầm bàn tay nóng lên của Phương Miên, "Không sao."
"Vậy em sẽ càng không biết trước kia mẹ em còn làm mối cho chúng ta." Hắn muốn hết sức trấn an Phương Miên, làm cho mình trông đáng tin.
Cái gọi là làm mối đã vô hiệu từ lâu, hai nhà Lương Phương là bạn từ lâu, lúc phu nhân Phương mang thai thậm chí còn nói nếu sinh con gái sau này liền gả Phương Miên cho hắn. Nhưng ai biết bà lại sinh ra người liên giới tính, lúc ấy trong nước không mấy ai hiểu về người liên giới tính, coi người như vậy là quái vật, mẹ Phương vì bảo vệ con nên chủ động chuyển đến nước Mỹ phát triển.
Sau đó không ai đề cập đến chuyện làm mối nữa.
Phương Miên từ nhỏ phát hiện mình khác người thường đã quái gở vô cùng, lúc những đứa trẻ khác hoạt bát nhảy nhót thì cậu lại trầm lặng. Mẹ Phương thấy lạ, còn đưa Phương Miên đi khám, có được kết luận là mắc chứng rối loạn tâm trạng rất nhẹ.
Lần đầu tiên Lương Ngộ Hành đến thăm nhà họ Phương, thấy Phương Miên mặc áo phông bình thường ngồi trên tảng đá trong vườn hoa, bả vai gầy yếu, bàn tay sạch sẽ cầm xẻng đào đất.
Lương Ngộ Hành bước đến ngồi xổm xuống, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt nõn nà của thiếu niên, lông tơ mỏng cũng bị nhuộm một tầng màu vàng, hắn nhẹ giọng hỏi, "Em ở đây làm gì?"
Phương Miên mặt không đổi sắc liếc hắn một cái, lại cúi đầu.
Lương Ngộ Hành lại nói: "Em thích trồng hoa à? Vườn hoa nhà anh trồng một loại hoa, chỗ em không có."
Phương Miên có hứng thú, "Hoa gì?"
Thật ra Lương Ngộ Hành cũng không biết, hắn chỉ nói bậy thôi, qua loa, "Nói cũng chưa chắc em biết, lần sau anh đến đem hạt giống cho em, lúc trồng em sẽ biết."
Phương Miên không thích trồng hoa, người đàn ông trông đẹp trai này ở bên cạnh làm cho trong lòng cậu thấy lạ. Cậu mở to hai mắt nhìn Lương Ngộ Hành, lại nhìn xẻng trong tay, xuất phát từ bản năng, cậu ném cái xẻng đi.
Thật lâu sau đó Lương Ngộ Hành hỏi cậu sao lại chạy, chính cậu cũng không nói được, chỉ nói thầy đến nhà, vội đi học.
Sau đó Lương Ngộ Hành lại đến, nhưng lâu rồi nên hắn đã quên chuyện hứa đem hạt giống cho cậu. Lòng hiếu kỳ của trẻ con hơn mười tuổi bị gợi lên vẫn không quên, cậu ở trong góc sáng sủa nhìn lén Lương Ngộ Hành và ba mẹ đang ngồi trên ghế nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ăn cơm Phương Miên không nhịn được, quyết định nhắc nhở hắn, chủ động đưa cho hắn một miếng bánh quế hoa.
Kết quả Lương Ngộ Hành không hề nhớ chuyện hạt giống, chỉ nói cảm ơn cậu!
Rất hiếm khi có lần đứa bé hướng nội chủ động thân thiết với người lạ, buổi tối mẹ Phương lén hỏi Phương Miên, giọng dịu dàng dụ dỗ, "Miên Miên rất thích người anh kia à con?"
Phương Miên nghiêm mặt nói không phải.
Mẹ Phương lại buồn rầu đi.
Phương Miên chưa bao giờ biết chuyện làm mối, Lương Ngộ Hành nhắc đến, cậu nhất thời sợ hãi hất tay Lương Ngộ Hành ra, giấu tay đi, một lần nữa quan sát người đàn ông trước mặt này. Trong đầu vọng lên giọng nói đáng khinh của mấy kẻ vạm vỡ tục tằng, "Nghe nói thằng này là liên giới tính, không biết ** thế nào, xong chuyện Ký Thành bán nó đi đúng không?... Hay là chúng ta..."
Lương Ngộ Hành không biết sao Phương Miên lại giật mình, chính nhân quân tử nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tràn ngập trìu mến, "Không sợ, không sợ, anh không có ý gì khác."
Mặt Phương Miên đỏ bừng, Lương Ngộ Hành mới thấy lạ, mời bác sĩ đến đo nhiệt độ cho cậu, lúc này đã sốt đến hơn 38 độ, người bình thường chưa chắc đã chịu được, càng không nói đến người liên giới tính yếu ớt như cậu, nếu sốt thêm một đêm không biết còn xảy ra vấn đề gì.
Cách hạ sốt nhanh nhất là truyền nước biển, Phương Miên luôn sợ đồ sắc bén, nghe thấy hai chữ truyền nước là sợ đưa tay ra sau lưng.
Lương Ngộ Hành đang hỏi bác sĩ để ý đến, đi tới thử nhiệt độ của Phương Miên, tay hắn hơi lạnh sờ lên rất thoải mái, hắn nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy, "Có khó chịu không em? Em truyền nước không?"
Phương Miên ngậm chặt miệng một lúc lâu mới nói: "Không muốn."
"Không truyền sẽ chậm khỏi."
"..."
"Vậy uống thuốc được không? Nếu uống thuốc vẫn không khỏe thì truyền nước." Lương Ngộ Hành rất dễ nói chuyện, thương lượng với cậu. Phải biết rằng sau này Phương Miên bị bệnh thì hắn không còn dễ nói chuyện như vậy nữa.
Buổi tối Phương Miên uống thuốc nằm trên giường nghỉ ngơi, Lương Ngộ Hành ngồi trông bên giường, đầu giường chỉ có một ngọn đèn nhỏ —— một con cá heo màu xanh nhạt miệng ngậm một cành bồ công anh, bồ công anh được làm từ thủy tinh, vừa mở điện là tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm ấp.
Đây là quà sinh nhật mà Lương Ngộ Hành muốn tặng để lấy lòng Phương Miên, chưa kịp tặng người đã đến rồi.
Quá căng thẳng nên Phương Miên ngủ không yên, mở to hai mắt to nhìn hắn. Lương Ngộ Hành ngồi trước giường xử lý công việc, trên đùi đặt laptop, sắc vàng ấm áp hắt lên gò má sắc bén đẹp trai của hắn, tạo thành bóng đen trên sống mũi cao, tô điểm cho hắn như tượng điêu khắc.
Như là cảm nhận được, Lương Ngộ Hành xoay đầu lại, nhìn thấy Phương Miên không ngủ được, gương mặt vốn không có biểu cảm gì nháy mắt dịu dàng lại, hỏi, "Ngủ không được à? Khó chịu à em?"
Phương Miên nhắm mắt lại, mi nhẹ nhàng rung rung.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ giống như thủy triều chậm rãi xông tới, nhấn chìm cậu.
Lương Ngộ Hành trông đến nửa đêm, cách mỗi nửa tiếng đều phải đo nhiệt độ cho Phương Miên một lần. Nhiệt độ cơ thể cậu không giảm xuống mà có xu thế tăng cao. Lương Ngộ Hành lại hốt hoảng mở cửa ra ngoài gọi bác sĩ.
Phương Miên bị sốt mơ màng, mí mắt trầm như nặng ngàn cân, miệng khô nứt, bên tai vang lên giọng gọi cậu là Miên Miên của Lương Ngộ Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không bao lâu sau trong không khí xuất hiện mùi thuốc, cảm giác tay của mình bị một bàn tay lạnh lẽo cầm, một vật hình que tròn lau chất lỏng mát lạnh lên mu bàn tay cậu.
Cậu sợ hãi dùng hết sức bình sinh rút tay về, nói không muốn, cậu cũng cảm giác có người ôm cậu dậy, phía sau lưng chạm vào lồng ngực ấm áp rắn chắc. Người đàn ông nắm cổ tay cậu, mạnh mẽ hữu lực, giọng gần như thì thầm bên tai.
"Không sợ không sợ, không đau."
Kim truyền nước đâm vào da thịt, một chút cảm giác đau nhói trên da lại bị gió thổi tan, cảm giác sợ kim tiêm dường như cũng trở nên buồn cười.
Phương Miên lại ngủ mê man.
Hết bệnh rồi cuối cùng Phương Miên cũng tỉnh táo lại. Thậm chí cậu không kịp phản ứng với nỗi đau khi cha mẹ mất đã lâm vào khốn cảnh. Cậu của mình cũng có thể nhốt mình vì di sản của cha mẹ, một người mới gặp mặt mấy lần như Lương Ngộ Hành sao lại chịu đối tốt với mình chứ.
Tình yêu của Lương Ngộ Hành quá rõ ràng, quá nóng bỏng, phô trương trong từng cử động, cho dù Phương Miên giống miếng gỗ cũng cảm giác được.
Nhưng cậu không biết đó là cái gì, có hơi khác với cách đối đãi của ba mẹ, tựa như được vuốt ve cách một tầng màng plastic, khi được tình yêu bao bọc chỉ cảm thấy càng ngày càng sợ.
Nhất định là Lương Ngộ Hành muốn được cái gì đó từ trên người cậu.
Lúc Lương Ngộ Hành ôm cậu, cậu chợt giống như thay đổi thành một người khác, không im lặng u ám như lúc bị bệnh nữa, thét lên đá văng hắn ra, mắng hắn là người xấu, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Lương Ngộ Hành bị đánh trở tay không kịp, trên mặt là dấu trầy, sắc mặt đờ ra rồi mới khôi phục lại.
Sau đó cậu hất nước đi, đập bát trên bàn, buổi tối ngủ còn len lén khóa cửa lại, ban đêm vừa có chút tiếng động là leo ra ban công. Sau này Lương Ngộ Hành mới phát hiện ra là trùng hợp ban đêm có việc đi ra ngoài quay về thấy. Ban công phòng của Phương Miên hướng về vườn hoa, ngày đó không kéo rèm, cửa sổ cũng mở.
Lương Ngộ Hành không biết vì sao mèo Anh chân ngắn ngoan ngoãn khỏi bệnh rồi lại đột nhiên kích động.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải là cha mẹ cố ý tìm người nói gì với Phương Miên không, nghi thần nghi quỷ, bị cha Lương ném gạt tàn mắng, "Xem con làm chuyện gì đi! Lão già Ký Thành kia ngày nào cũng theo dõi, đồ mất dạy con lại còn nghi ngờ ba mẹ? Cút!!"
Sợ cậu làm ra chuyện nguy hiểm gì, ngày hôm sau Lương Ngộ Hành gọi người gia cố cửa sổ phòng Phương Miên, lại ngồi xổm xuống trước mặt nhìn thẳng cậu, nỗ lực để cho mình có vẻ chân thành.
"Miên Miên, ngoan, ban đêm không nên lén leo ra ban công, nguy hiểm lắm."
Phương Miên ôm người mình không nói lời nào.
Lương Ngộ Hành cũng hết cách, sờ mái tóc hơi dài của cậu, "Đừng sợ anh, anh sẽ không làm hại em, ban đêm cũng sẽ không lén lẻn vào phòng em."
Cuối cùng Phương Miên không leo ra ban công vào ban đêm nữa, tuy nhiên ôm tâm lý cảnh giác, tùy thời xù lông.
Cậu vốn là một tảng băng trong mùa đông, Lương Ngộ Hành không chê cậu lạnh, hết sức dùng kiên nhẫn và tình yêu muốn làm tan chảy cậu.
Nước trong cốc canh trong bát trước giờ luôn là độ ấm thích hợp, món nào Phương Miên ăn nhiều hơn một miếng ngày hôm sau hắn sai người nấu tiếp; không biết nghe từ đâu mà biết có thể làm cho tâm trạng tốt hơn, lúc đi đâu về hắn luôn đem một con gấu bông nhét vào trong lòng Phương Miên.
Đến cuối cùng, sự cảnh giác của Phương Miên đã sớm biến thành thử nghiệm, thử rốt cuộc người đàn ông này có thể có bao nhiêu kiên nhẫn, có thể ngụy trang tốt với mình đến khi nào.
Hơn hai tháng sau, Phương Miên cũng mệt, sống yên ổn, không náo loạn nữa.
Phương Miên không làm loạn là động vật nhỏ ngủ đông, ngủ ở nhà kính trồng hoa mà Lương Ngộ Hành tạo ra cho cậu, trải qua suốt một mùa đông giá rét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro