Chương 21
Thẩm Gia Đại Viện
2024-07-23 18:45:30
Hà Tịnh nói hết những lời đó xong, dường như đã gỡ được nút thắt lớn nhất trong lòng, toàn thân hoàn toàn thả lỏng, thỉnh thoảng còn kể một số chuyện vui hồi học ở trường.
Thẩm Tu Thần gần như bám dính vào người tôi, tay phải túm vạt áo tôi, giống như một chú chó lớn bị xâm phạm lãnh địa đang nhe nanh giương vuốt với vị khách không mời.
Cứ tiếp tục như vậy thì trước khi bàn đến chính sự, chắc Hà Tịnh sẽ bị Thẩm Tu Thần đuổi ra ngoài mất.
Tôi xoa đầu cậu trấn an, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Tịnh không tán gẫu linh tinh nữa, hắng giọng nói: “Thẩm Tu Thần cũng về rồi, bàn chính sự đi.”
Hiển nhiên, Thẩm Tu Thần không cam lòng “thua Hà Tịnh một bước”, cậu đứng dậy, bất thình lình giật lấy cà vạt của tôi, hôn chụt lên môi tôi một cái như thể tuyên bố chủ quyền.
Từ lúc chạm môi đến lúc tách ra, tất cả xảy ra cực kì nhanh, sau đó Thẩm Tu Thần lại ngồi xuống, trôi chảy tiếp tục đề tài: “Phó tổng Hà, cái giá thấp nhất mà quý công ty có thể đưa ra là bao nhiêu?” Dứt lời, còn sợ tôi tức giận vì bị tập kích bất ngờ, quay sang liếc trộm tôi một cái.
Hà Tịnh vẫn chưa hoàn hồn sau hành động của Thẩm Tu Thần, nghe cậu hỏi vậy thì hơi ngây người, sau đó mới đáp: “Việc này tôi phải về xác nhận với tổng giám đốc đã, công trình lớn như vậy… ít nhất cũng phải để chúng tôi kiếm nhiều hơn là gửi ngân hàng mới được.”
Quả nhiên là vậy.
Tôi nới lỏng cà vạt, nhìn Hà Tịnh: “Cô nghĩ sao?”
“Mặc dù chúng ta thường có xu hướng coi giá cả là vấn đề mấu chốt, nhưng bảng đánh giá đấu thầu thì không chỉ có hạng mục này, thi công tổ chức thiết kế, uy tín của người đấu thầu, đẳng cấp chất lượng, thời hạn thi công vân vân. Tất cả gộp lại còn quan trọng hơn giá cả nhiều.”
“Ủy viên đánh giá đấu thầu là tôi và Thẩm Tu Thần, ít nhất cũng sẽ chiếm một ghế.”
Hà Tịnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói tiếp: “Hơn nữa về vấn đề giá cả, tuy chúng tôi không thể đưa ra cái giá thấp, nhưng quy tắc đánh giá lại không phải càng thấp càng tốt, bí thư Thẩm không ngại giúp tôi một tay chứ.”
Thẩm Tu Thần trầm ngâm một lát: “Việc định giá không phải do một mình tôi quyết định, tôi trụ ở đây chưa lâu bằng Tạ Tử Khải, mạng lưới quan hệ không bằng hắn, khó bảo đảm sẽ không xảy ra bất trắc, nếu định mức cuối cùng thấp hơn cái giá thấp nhất bên cô có thể chấp nhận, vậy thì dù biết cũng hết cách, trông chờ vào phương án này khá là mạo hiểm.”
“Vậy anh có ý kiến gì?”
Thẩm Tu Thần chỉ vào dòng chữ “Khi báo giá bình quân cao hơn giá thầu thấp nhất tạm thời, sẽ lấy bình quân hai giá một lần nữa, giá này sẽ là báo giá bình quân mới”, hỏi: “Có cách nào tăng số lượng người đấu thầu lên không?”
Tôi hơi hiểu ra ý định của cậu ấy. Nếu người nhà họ Viên dưới sự cầm đầu của Tạ Tử Khải ép giá thầu tạm thời xuống quá thấp, thì có thể lợi dụng báo giá của các công ty khác, kéo giá thầu bình quân lên cao hơn, vì vậy gia tăng số lượng người dự thầu là cần thiết.
Tôi đáp: “Chuyện này để anh giải quyết đi, bên chỗ Trình Hồng Vũ có mấy người đáng tin, nhưng anh cần một chút thời gian.”
Thẩm Tu Thần nghe thấy cái tên này liền nhíu mày, cậu vốn đã ghen ghét Trình Hồng Vũ từ lâu, bình thường rõ là một người sáng suốt, nhưng hễ nổi máu ghen là quên mất não, giấm của ai cũng phải uống một chút, chua không thể tả.
Tôi xoa xoa đầu cậu, lúc này Thẩm Tu Thần mới không cam lòng nói: “Chuyện mua chuộc hội đồng xét duyệt em có thể kéo dài một chút.”
Cứ như vậy, bước đầu tiên của phương án ứng đối đã được quyết định, ba chúng tôi thở phào một hơi, Thẩm Tu Thần gấp gáp trở về, chuyến đi dài khiến cậu có vẻ mệt mỏi, tôi bảo cậu ấy vào phòng thay quần áo, Hà Tịnh nhìn đồng hồ, cầm áo khoác đứng dậy: “Em phải đi rồi.”
Tôi tiễn cô ra huyền quan.
“Đúng là ngổn ngang cảm xúc, ngày xưa các anh đấu đá dữ dội như thế, không ngờ lại có ngày đến với nhau, có muốn dùng một cái ôm để an ủi bạn gái cũ tuyệt vọng không?”
Tôi khoanh tay nhìn cô.
Hà Tịnh chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười gian xảo, bất ngờ vươn người lên ôm tôi, tôi ngoảnh lại nhìn, quả nhiên Thẩm Tu Thần đã thay quần áo xong đi ra, lúc này cậu ấy đang nhìn Hà Tịnh bằng ánh mắt như muốn giết người, tôi đẩy Hà Tịnh: “Tiếp tục khiêu khích cẩn thận chó dữ nhà tôi mất hết lí trí xuống tay với nhà họ Hà.”
“Chỉ một lần này thôi.” Giọng nói Hà Tịnh hơi nghẹn ngào, chất lỏng nóng hổi thấm vào áo sơ mi chạm vào da tôi, trước khi tôi kịp nhận ra là “cô đang khóc”, Hà Tịnh khẽ nói: “A Xuyên, tạm biệt”, sau đó dứt khoát rời đi không quay đầu lại.
Cô vẫn luôn như vậy, dù có ra đi cũng tỏ ra kiên cường, không để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác.
Sau khi về nước, cô luôn cố gắng níu kéo khiến tôi có chút xa lạ, bởi vì dù năm xưa lựa chọn buông tay, tôi cũng không hề thấy cô rơi nước mắt, nhưng lúc này, ý nghĩ “Đây là Hà Tịnh mà mình từng biết” bỗng xuất hiện.
Sự ra đi của cô giống như đang lật giờ lại tuổi trẻ của tôi, câu chuyện chưa có hồi kết lúc này cũng được chấm một dấu chấm tròn.
“Rầm” một tiếng, cửa khép lại, đèn cảm ứng bị ngăn ở bên ngoài, huyền quan lại tối om. Thẩm Tu Thần ôm tôi từ phía sau, buồn rầu nói: “Không được phép hối hận.”
Tôi xoay người lại ôm cậu ấy. Thầm Tu Thần cao xấp xỉ tôi, nhưng cậu ấy vẫn thích dụi đầu vào cổ của tôi, tôi nghiêng đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu ấy, trái tim trống rỗng vì Hà Tịnh nay đã được Thẩm Tu Thần lấp đầy từng chút một, tôi cười nói: “Sẽ không.”
“Dung Xuyên…?”
“Hửm?”
“Em sẽ luôn trân trọng anh, anh muốn gì em cũng sẽ cố gắng giành lấy cho anh, dù cuối cùng anh bỏ em đi thật xa thật xa, em vẫn sẽ tìm được anh.”
Tôi nâng mặt cậu ấy bằng cả hai tay, thời gian dài bôn ba làm cậu ấy trông hơi tiều tụy, hoặc là bóng tối khiến nỗi lo lắng bị kìm nén đã lâu bộc lộ ra ngoài. Đây là người yêu mà tôi luôn tự hào, cậu ấy kiêu ngạo lại ngang ngược, nhưng trước mặt tôi sẽ thu lại móng vuốt, lộ ra mặt yếu ớt mà chỉ có mình tôi thấy được.
Tôi dùng lòng bàn tay chạm nhẹ vào đôi môi của người trước mặt, đôi môi ấy không mềm mại như phụ nữ, mà có cảm giác cương nghị của đàn ông, một người có tính cách mạnh mẽ như vậy giờ phút này lại lấy tư thế của kẻ dưới để nhìn tôi, tôi hạ một nụ hôn sâu lên môi cậu ấy: “Chẳng phải em tìm được anh rồi sao?”
Nói xong câu này, cả hai im lặng vài giây, sau đó Thẩm Tu Thần như dã thú mất hết lý trí, cuống quýt ôm cổ tôi hung hăng gặm cắn.
Chuyện xảy ra sau đó, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tu Thần trở nên cực kì hỗn loạn, hai chúng tôi cuồng nhiệt làm ở chỗ huyền quan, không có thời gian dư thừa để nói chuyện, tiếng thở dốc, tiếng nước, tiếng va chạm thân thể đan xen vào nhau.
Cuối cùng khi đã kiệt sức, tôi vuốt ve cái đầu đang gối lên đùi mình: “Vụ xét duyệt một mình em gánh, chắc sẽ áp lực rất lớn.”
“Em chống đỡ được.” Thẩm Tu Thần vẫn giữ nguyên tư thế nhìn tôi, ánh mắt vừa kiên định vừa dịu dàng: “Dù sao em cũng là hậu phương của anh mà.”
Thẩm Tu Thần gần như bám dính vào người tôi, tay phải túm vạt áo tôi, giống như một chú chó lớn bị xâm phạm lãnh địa đang nhe nanh giương vuốt với vị khách không mời.
Cứ tiếp tục như vậy thì trước khi bàn đến chính sự, chắc Hà Tịnh sẽ bị Thẩm Tu Thần đuổi ra ngoài mất.
Tôi xoa đầu cậu trấn an, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Tịnh không tán gẫu linh tinh nữa, hắng giọng nói: “Thẩm Tu Thần cũng về rồi, bàn chính sự đi.”
Hiển nhiên, Thẩm Tu Thần không cam lòng “thua Hà Tịnh một bước”, cậu đứng dậy, bất thình lình giật lấy cà vạt của tôi, hôn chụt lên môi tôi một cái như thể tuyên bố chủ quyền.
Từ lúc chạm môi đến lúc tách ra, tất cả xảy ra cực kì nhanh, sau đó Thẩm Tu Thần lại ngồi xuống, trôi chảy tiếp tục đề tài: “Phó tổng Hà, cái giá thấp nhất mà quý công ty có thể đưa ra là bao nhiêu?” Dứt lời, còn sợ tôi tức giận vì bị tập kích bất ngờ, quay sang liếc trộm tôi một cái.
Hà Tịnh vẫn chưa hoàn hồn sau hành động của Thẩm Tu Thần, nghe cậu hỏi vậy thì hơi ngây người, sau đó mới đáp: “Việc này tôi phải về xác nhận với tổng giám đốc đã, công trình lớn như vậy… ít nhất cũng phải để chúng tôi kiếm nhiều hơn là gửi ngân hàng mới được.”
Quả nhiên là vậy.
Tôi nới lỏng cà vạt, nhìn Hà Tịnh: “Cô nghĩ sao?”
“Mặc dù chúng ta thường có xu hướng coi giá cả là vấn đề mấu chốt, nhưng bảng đánh giá đấu thầu thì không chỉ có hạng mục này, thi công tổ chức thiết kế, uy tín của người đấu thầu, đẳng cấp chất lượng, thời hạn thi công vân vân. Tất cả gộp lại còn quan trọng hơn giá cả nhiều.”
“Ủy viên đánh giá đấu thầu là tôi và Thẩm Tu Thần, ít nhất cũng sẽ chiếm một ghế.”
Hà Tịnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói tiếp: “Hơn nữa về vấn đề giá cả, tuy chúng tôi không thể đưa ra cái giá thấp, nhưng quy tắc đánh giá lại không phải càng thấp càng tốt, bí thư Thẩm không ngại giúp tôi một tay chứ.”
Thẩm Tu Thần trầm ngâm một lát: “Việc định giá không phải do một mình tôi quyết định, tôi trụ ở đây chưa lâu bằng Tạ Tử Khải, mạng lưới quan hệ không bằng hắn, khó bảo đảm sẽ không xảy ra bất trắc, nếu định mức cuối cùng thấp hơn cái giá thấp nhất bên cô có thể chấp nhận, vậy thì dù biết cũng hết cách, trông chờ vào phương án này khá là mạo hiểm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy anh có ý kiến gì?”
Thẩm Tu Thần chỉ vào dòng chữ “Khi báo giá bình quân cao hơn giá thầu thấp nhất tạm thời, sẽ lấy bình quân hai giá một lần nữa, giá này sẽ là báo giá bình quân mới”, hỏi: “Có cách nào tăng số lượng người đấu thầu lên không?”
Tôi hơi hiểu ra ý định của cậu ấy. Nếu người nhà họ Viên dưới sự cầm đầu của Tạ Tử Khải ép giá thầu tạm thời xuống quá thấp, thì có thể lợi dụng báo giá của các công ty khác, kéo giá thầu bình quân lên cao hơn, vì vậy gia tăng số lượng người dự thầu là cần thiết.
Tôi đáp: “Chuyện này để anh giải quyết đi, bên chỗ Trình Hồng Vũ có mấy người đáng tin, nhưng anh cần một chút thời gian.”
Thẩm Tu Thần nghe thấy cái tên này liền nhíu mày, cậu vốn đã ghen ghét Trình Hồng Vũ từ lâu, bình thường rõ là một người sáng suốt, nhưng hễ nổi máu ghen là quên mất não, giấm của ai cũng phải uống một chút, chua không thể tả.
Tôi xoa xoa đầu cậu, lúc này Thẩm Tu Thần mới không cam lòng nói: “Chuyện mua chuộc hội đồng xét duyệt em có thể kéo dài một chút.”
Cứ như vậy, bước đầu tiên của phương án ứng đối đã được quyết định, ba chúng tôi thở phào một hơi, Thẩm Tu Thần gấp gáp trở về, chuyến đi dài khiến cậu có vẻ mệt mỏi, tôi bảo cậu ấy vào phòng thay quần áo, Hà Tịnh nhìn đồng hồ, cầm áo khoác đứng dậy: “Em phải đi rồi.”
Tôi tiễn cô ra huyền quan.
“Đúng là ngổn ngang cảm xúc, ngày xưa các anh đấu đá dữ dội như thế, không ngờ lại có ngày đến với nhau, có muốn dùng một cái ôm để an ủi bạn gái cũ tuyệt vọng không?”
Tôi khoanh tay nhìn cô.
Hà Tịnh chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười gian xảo, bất ngờ vươn người lên ôm tôi, tôi ngoảnh lại nhìn, quả nhiên Thẩm Tu Thần đã thay quần áo xong đi ra, lúc này cậu ấy đang nhìn Hà Tịnh bằng ánh mắt như muốn giết người, tôi đẩy Hà Tịnh: “Tiếp tục khiêu khích cẩn thận chó dữ nhà tôi mất hết lí trí xuống tay với nhà họ Hà.”
“Chỉ một lần này thôi.” Giọng nói Hà Tịnh hơi nghẹn ngào, chất lỏng nóng hổi thấm vào áo sơ mi chạm vào da tôi, trước khi tôi kịp nhận ra là “cô đang khóc”, Hà Tịnh khẽ nói: “A Xuyên, tạm biệt”, sau đó dứt khoát rời đi không quay đầu lại.
Cô vẫn luôn như vậy, dù có ra đi cũng tỏ ra kiên cường, không để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi về nước, cô luôn cố gắng níu kéo khiến tôi có chút xa lạ, bởi vì dù năm xưa lựa chọn buông tay, tôi cũng không hề thấy cô rơi nước mắt, nhưng lúc này, ý nghĩ “Đây là Hà Tịnh mà mình từng biết” bỗng xuất hiện.
Sự ra đi của cô giống như đang lật giờ lại tuổi trẻ của tôi, câu chuyện chưa có hồi kết lúc này cũng được chấm một dấu chấm tròn.
“Rầm” một tiếng, cửa khép lại, đèn cảm ứng bị ngăn ở bên ngoài, huyền quan lại tối om. Thẩm Tu Thần ôm tôi từ phía sau, buồn rầu nói: “Không được phép hối hận.”
Tôi xoay người lại ôm cậu ấy. Thầm Tu Thần cao xấp xỉ tôi, nhưng cậu ấy vẫn thích dụi đầu vào cổ của tôi, tôi nghiêng đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu ấy, trái tim trống rỗng vì Hà Tịnh nay đã được Thẩm Tu Thần lấp đầy từng chút một, tôi cười nói: “Sẽ không.”
“Dung Xuyên…?”
“Hửm?”
“Em sẽ luôn trân trọng anh, anh muốn gì em cũng sẽ cố gắng giành lấy cho anh, dù cuối cùng anh bỏ em đi thật xa thật xa, em vẫn sẽ tìm được anh.”
Tôi nâng mặt cậu ấy bằng cả hai tay, thời gian dài bôn ba làm cậu ấy trông hơi tiều tụy, hoặc là bóng tối khiến nỗi lo lắng bị kìm nén đã lâu bộc lộ ra ngoài. Đây là người yêu mà tôi luôn tự hào, cậu ấy kiêu ngạo lại ngang ngược, nhưng trước mặt tôi sẽ thu lại móng vuốt, lộ ra mặt yếu ớt mà chỉ có mình tôi thấy được.
Tôi dùng lòng bàn tay chạm nhẹ vào đôi môi của người trước mặt, đôi môi ấy không mềm mại như phụ nữ, mà có cảm giác cương nghị của đàn ông, một người có tính cách mạnh mẽ như vậy giờ phút này lại lấy tư thế của kẻ dưới để nhìn tôi, tôi hạ một nụ hôn sâu lên môi cậu ấy: “Chẳng phải em tìm được anh rồi sao?”
Nói xong câu này, cả hai im lặng vài giây, sau đó Thẩm Tu Thần như dã thú mất hết lý trí, cuống quýt ôm cổ tôi hung hăng gặm cắn.
Chuyện xảy ra sau đó, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tu Thần trở nên cực kì hỗn loạn, hai chúng tôi cuồng nhiệt làm ở chỗ huyền quan, không có thời gian dư thừa để nói chuyện, tiếng thở dốc, tiếng nước, tiếng va chạm thân thể đan xen vào nhau.
Cuối cùng khi đã kiệt sức, tôi vuốt ve cái đầu đang gối lên đùi mình: “Vụ xét duyệt một mình em gánh, chắc sẽ áp lực rất lớn.”
“Em chống đỡ được.” Thẩm Tu Thần vẫn giữ nguyên tư thế nhìn tôi, ánh mắt vừa kiên định vừa dịu dàng: “Dù sao em cũng là hậu phương của anh mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro