Chương 38
Thẩm Gia Đại Viện
2024-07-23 18:45:30
Lúc Lâm Lạc Ninh đến công ty hẵng còn sớm lắm. Như thường lệ, anh vào văn phòng Tổng giám đốc, định bụng sẽ dọn dẹp bàn làm việc và soạn trước tài liệu trong ngày giúp Tề Hạo.
Nếu anh không làm thế đều đặn hàng ngày thì có khi tên đàn ông chuyên bạ đâu vứt đấy kia đã biến văn phòng thành cái nhà kho rồi.
Mở cửa bước thẳng vào phòng, Lâm Lạc Ninh bỗng hết hồn khi nghe tiếng động phát ra từ bên cạnh. Anh quay sang nhìn mới phát hiện Tề Hạo đã đến từ lúc nào. Hắn đang ngồi sofa uống cà phê, hai quầng mắt thâm sì thâm sịt.
Lâm Lạc Ninh vội bỏ văn kiện xuống, trông hắn như vậy anh cũng hơi lo. “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
“Tối qua tớ ngủ không ngon…” Tề Hạo ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi đầu khuấy ly cà phê nguội ngắt. “Sáng ngày ra cũng chẳng có gì làm nên đến công ty ngó nghiêng chút…”
Lâm Lạc Ninh gật đầu. Sau phút do dự, anh vẫn hỏi theo thói quen: “Cậu ăn sáng rồi chứ?”
Người đàn ông đang ủ rũ bỗng phấn chấn hẳn, mắt sáng lên, hắn mỉm cười trả lời anh: “Ừ, tớ ăn ở nhà rồi.”
Niềm vui lạ kì của hắn khiến Lâm Lạc Ninh lấy làm ngạc nhiên, anh không hiểu vì sao hôm nay hắn lại rầu rĩ vậy. Lúc anh sắp xếp bàn làm việc xong và chuẩn bị rời đi, Tề Hạo đột nhiên gọi anh lại hỏi, “Ôn Dật Hàn… chính là người tặng hoa cho cậu à?”
Lâm Lạc Ninh sửng sốt, mặt bất giác nóng bừng.
Bản thân anh không muốn giấu Tề Hạo, nhưng anh luôn thấy ngại ngùng và lúng túng khi phải thú nhận rằng có người đàn ông khác theo đuổi mình.
“Cậu… trông thấy à?”
“Ừ, mới nãy tớ thấy dưới nhà.” Tề Hạo cúi đầu, rồi như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại ngẩng mặt nhoẻn cười với anh, “Tớ tọc mạch quá.”
Nụ cười của hắn có phần tự trào, lại pha chút đắng cay.
“Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không tiết lộ thông tin nội bộ cho anh ta…” Lâm Lạc Ninh vội vàng giải thích với hắn, giọng rất thành khẩn. “Tớ biết đó là bí mật kinh doanh nên sẽ không làm bất cứ điều gì phương hại đến lợi ích công ty đâu.”
Tề Hạo trố mắt, nhíu chặt đôi mày, “Tớ chưa bao giờ nghi ngờ cậu…”
“Thế cậu…”
Lâm Lạc Ninh ngỡ ngàng rồi vội im bặt, nhìn Tề Hạo mà không tin nổi vào mắt mình. Giây lát sau, anh cười thấu hiểu.
Hắn đang hối hận phải không, thích còn chưa tới nơi thì lấy đâu ra ghen tuông cơ chứ?
Dù bầu bạn lâu dài hay chung sống ngọt ngào, thậm chí suýt chạm ngưỡng cửa yêu đương, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể đạt được nguyện ước thành đôi.
Họ đã thử hết mọi cách, nhưng sau rốt Tề Hạo vẫn không thể mở lòng. Kết cục hiện giờ đã nói lên tất cả.
Không chỉ mình anh hiểu rõ điều này mà cả Tề Hạo cũng thế.
Lâm Lạc Ninh nghĩ, có lẽ hắn vẫn chưa quen.
Giống như bạn chí cốt có người yêu thì sẽ quên mình, ai cũng có ham muốn chiếm hữu người thân thiết nhất với mình, dù nhiều dù ít.
Nếu như bây giờ hắn có Hứa Hi ở bên, chắc là hắn sẽ hạnh phúc lắm nhỉ.
Hay có lẽ chẳng mấy thôi hắn sẽ gặp một người thực sự lay động được trái tim hắn. Khi ấy, liệu hắn có quên luôn cả Lâm Lạc Ninh không?
Có thể lắm chứ.
Từ sáng trời đã sầm sì, đến sẩm tối thì mưa trút. Mưa xuân năm này có vẻ ào ạt, mưa vỗ đồm độp lên cửa sổ, ngoài trời tối om om.
Đồng nghiệp thi nhau than phiền, những cơn mưa ngay giờ tan tầm lúc nào cũng khiến người ta bực dọc và bất lực.
Giống như đại đa số, Lâm Lạc Ninh cũng không mang ô. Anh đứng ở đại sảnh trông ra ngoài rõ lâu mà cơn mưa rào vẫn không có dấu hiệu sẽ ngớt.
Mọi người trên đường chạy hối hả, taxi bình thường vắng khách là thế, bây giờ xe nào xe nấy chật cứng.
Lâm Lạc Ninh đang chần chừ xem có nên chạy ù ra không thì có ai đó vỗ nhẹ vai anh.
“Để tớ đưa cậu về nhà.” Tề Hạo bật ô, chẳng nói chẳng rằng chỉ kéo anh bước vào màn mưa.
“Thôi, cảm ơn cậu…” Lâm Lạc Ninh lắc đầu, “Tí nữa vào bãi đỗ xe cho tớ mượn ô được không? Tớ đi xe buýt về nhà là được…”
Mưa to đến nỗi át cả tiếng người, Lâm Lạc Ninh cứ tưởng hắn không nghe rõ, bèn hô to lại lần nữa. Tề Hạo đột ngột nhìn sang anh, rõ ràng hắn có điều muốn nói nhưng cứ ngậm chặt miệng, chỉ nhìn anh da diết.
Lâm Lạc Ninh cụp mắt không nói thêm chữ nào.
Một chiếc ô hiển nhiên không che vừa hai người đàn ông cao xêm xêm nhau, huống hồ họ còn đứng cách nhau cả một thân người nữa. Mưa quất xối xả khiến phút chốc họ đã ướt nửa người.
Lâm Lạc Ninh đang rùng mình trong cái lạnh buốt da thì bỗng có bàn tay ấm áp ôm lấy bờ vai anh. Nhiệt độ bàn tay truyền qua vải áo ướt sũng, anh run rẩy, hắn ghì anh vào lồng ngực nóng hổi, sánh bước cùng với anh.
Con đường trước mặt bỗng nhòe đi, đôi chân vô thức bước tiếp như chẳng còn do mình điều khiển nữa.
Lâm Lạc Ninh không tài nào phân biệt nổi.
Đây là quá khứ hay là hiện tại? Là thực hay là mơ?
Tiếng còi xe bất thình lình khiến anh bừng tỉnh. Anh dừng bước ngoái đầu thì quả nhiên thấy chiếc xe đẳng cấp của Ôn Dật Hàn. Đôi mắt sâu thẳm của người trong xe thấp thoáng sau làn nước mưa chảy ào ào trên kính.
“Cảm ơn nhé…” Lâm Lạc Ninh cúi đầu khẽ nói. “Nhưng tớ nghĩ tớ không cần phiền cậu nữa đâu.”
Mưa dội ướt áo ngay khi anh chậm rãi bước ra khỏi tán ô, nhưng cũng chẳng khác khi đứng dưới ô là mấy.
Lâm Lạc Ninh mở cửa ngồi vào xe, Ôn Dật Hàn nhoài người sang thơm lên trán anh rồi cười: “Để tôi kiểm tra xem có sốt không nào…”
Anh im im nhìn hai bàn tay đang xoắn chặt vào nhau của mình, mỉm cười thoáng qua nhưng tuyệt nhiên không ngẩng đầu.
Nếu anh không làm thế đều đặn hàng ngày thì có khi tên đàn ông chuyên bạ đâu vứt đấy kia đã biến văn phòng thành cái nhà kho rồi.
Mở cửa bước thẳng vào phòng, Lâm Lạc Ninh bỗng hết hồn khi nghe tiếng động phát ra từ bên cạnh. Anh quay sang nhìn mới phát hiện Tề Hạo đã đến từ lúc nào. Hắn đang ngồi sofa uống cà phê, hai quầng mắt thâm sì thâm sịt.
Lâm Lạc Ninh vội bỏ văn kiện xuống, trông hắn như vậy anh cũng hơi lo. “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
“Tối qua tớ ngủ không ngon…” Tề Hạo ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi đầu khuấy ly cà phê nguội ngắt. “Sáng ngày ra cũng chẳng có gì làm nên đến công ty ngó nghiêng chút…”
Lâm Lạc Ninh gật đầu. Sau phút do dự, anh vẫn hỏi theo thói quen: “Cậu ăn sáng rồi chứ?”
Người đàn ông đang ủ rũ bỗng phấn chấn hẳn, mắt sáng lên, hắn mỉm cười trả lời anh: “Ừ, tớ ăn ở nhà rồi.”
Niềm vui lạ kì của hắn khiến Lâm Lạc Ninh lấy làm ngạc nhiên, anh không hiểu vì sao hôm nay hắn lại rầu rĩ vậy. Lúc anh sắp xếp bàn làm việc xong và chuẩn bị rời đi, Tề Hạo đột nhiên gọi anh lại hỏi, “Ôn Dật Hàn… chính là người tặng hoa cho cậu à?”
Lâm Lạc Ninh sửng sốt, mặt bất giác nóng bừng.
Bản thân anh không muốn giấu Tề Hạo, nhưng anh luôn thấy ngại ngùng và lúng túng khi phải thú nhận rằng có người đàn ông khác theo đuổi mình.
“Cậu… trông thấy à?”
“Ừ, mới nãy tớ thấy dưới nhà.” Tề Hạo cúi đầu, rồi như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại ngẩng mặt nhoẻn cười với anh, “Tớ tọc mạch quá.”
Nụ cười của hắn có phần tự trào, lại pha chút đắng cay.
“Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không tiết lộ thông tin nội bộ cho anh ta…” Lâm Lạc Ninh vội vàng giải thích với hắn, giọng rất thành khẩn. “Tớ biết đó là bí mật kinh doanh nên sẽ không làm bất cứ điều gì phương hại đến lợi ích công ty đâu.”
Tề Hạo trố mắt, nhíu chặt đôi mày, “Tớ chưa bao giờ nghi ngờ cậu…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế cậu…”
Lâm Lạc Ninh ngỡ ngàng rồi vội im bặt, nhìn Tề Hạo mà không tin nổi vào mắt mình. Giây lát sau, anh cười thấu hiểu.
Hắn đang hối hận phải không, thích còn chưa tới nơi thì lấy đâu ra ghen tuông cơ chứ?
Dù bầu bạn lâu dài hay chung sống ngọt ngào, thậm chí suýt chạm ngưỡng cửa yêu đương, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể đạt được nguyện ước thành đôi.
Họ đã thử hết mọi cách, nhưng sau rốt Tề Hạo vẫn không thể mở lòng. Kết cục hiện giờ đã nói lên tất cả.
Không chỉ mình anh hiểu rõ điều này mà cả Tề Hạo cũng thế.
Lâm Lạc Ninh nghĩ, có lẽ hắn vẫn chưa quen.
Giống như bạn chí cốt có người yêu thì sẽ quên mình, ai cũng có ham muốn chiếm hữu người thân thiết nhất với mình, dù nhiều dù ít.
Nếu như bây giờ hắn có Hứa Hi ở bên, chắc là hắn sẽ hạnh phúc lắm nhỉ.
Hay có lẽ chẳng mấy thôi hắn sẽ gặp một người thực sự lay động được trái tim hắn. Khi ấy, liệu hắn có quên luôn cả Lâm Lạc Ninh không?
Có thể lắm chứ.
Từ sáng trời đã sầm sì, đến sẩm tối thì mưa trút. Mưa xuân năm này có vẻ ào ạt, mưa vỗ đồm độp lên cửa sổ, ngoài trời tối om om.
Đồng nghiệp thi nhau than phiền, những cơn mưa ngay giờ tan tầm lúc nào cũng khiến người ta bực dọc và bất lực.
Giống như đại đa số, Lâm Lạc Ninh cũng không mang ô. Anh đứng ở đại sảnh trông ra ngoài rõ lâu mà cơn mưa rào vẫn không có dấu hiệu sẽ ngớt.
Mọi người trên đường chạy hối hả, taxi bình thường vắng khách là thế, bây giờ xe nào xe nấy chật cứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Lạc Ninh đang chần chừ xem có nên chạy ù ra không thì có ai đó vỗ nhẹ vai anh.
“Để tớ đưa cậu về nhà.” Tề Hạo bật ô, chẳng nói chẳng rằng chỉ kéo anh bước vào màn mưa.
“Thôi, cảm ơn cậu…” Lâm Lạc Ninh lắc đầu, “Tí nữa vào bãi đỗ xe cho tớ mượn ô được không? Tớ đi xe buýt về nhà là được…”
Mưa to đến nỗi át cả tiếng người, Lâm Lạc Ninh cứ tưởng hắn không nghe rõ, bèn hô to lại lần nữa. Tề Hạo đột ngột nhìn sang anh, rõ ràng hắn có điều muốn nói nhưng cứ ngậm chặt miệng, chỉ nhìn anh da diết.
Lâm Lạc Ninh cụp mắt không nói thêm chữ nào.
Một chiếc ô hiển nhiên không che vừa hai người đàn ông cao xêm xêm nhau, huống hồ họ còn đứng cách nhau cả một thân người nữa. Mưa quất xối xả khiến phút chốc họ đã ướt nửa người.
Lâm Lạc Ninh đang rùng mình trong cái lạnh buốt da thì bỗng có bàn tay ấm áp ôm lấy bờ vai anh. Nhiệt độ bàn tay truyền qua vải áo ướt sũng, anh run rẩy, hắn ghì anh vào lồng ngực nóng hổi, sánh bước cùng với anh.
Con đường trước mặt bỗng nhòe đi, đôi chân vô thức bước tiếp như chẳng còn do mình điều khiển nữa.
Lâm Lạc Ninh không tài nào phân biệt nổi.
Đây là quá khứ hay là hiện tại? Là thực hay là mơ?
Tiếng còi xe bất thình lình khiến anh bừng tỉnh. Anh dừng bước ngoái đầu thì quả nhiên thấy chiếc xe đẳng cấp của Ôn Dật Hàn. Đôi mắt sâu thẳm của người trong xe thấp thoáng sau làn nước mưa chảy ào ào trên kính.
“Cảm ơn nhé…” Lâm Lạc Ninh cúi đầu khẽ nói. “Nhưng tớ nghĩ tớ không cần phiền cậu nữa đâu.”
Mưa dội ướt áo ngay khi anh chậm rãi bước ra khỏi tán ô, nhưng cũng chẳng khác khi đứng dưới ô là mấy.
Lâm Lạc Ninh mở cửa ngồi vào xe, Ôn Dật Hàn nhoài người sang thơm lên trán anh rồi cười: “Để tôi kiểm tra xem có sốt không nào…”
Anh im im nhìn hai bàn tay đang xoắn chặt vào nhau của mình, mỉm cười thoáng qua nhưng tuyệt nhiên không ngẩng đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro