Khách Sạn Của Tôi Thông Kim Cổ
Chương 48
Túy Như Quy
2024-08-31 00:17:39
[Không phải cậu nói cậu đi Quỳnh Nam sao? Sao lại có gấu trúc thế? 】
Những người trong vòng tròn bạn bè, cho dù họ có mối quan hệ tốt hay xấu, đều lần lượt để lại tin nhắn, muốn biết liệu Dương Hi Nguyệt cùng Chu Thính Triều có thực sự gặp gấu trúc khổng lồ hay không.
Người Trung Quốc rất thích gấu trúc khổng lồ, họ rất phấn khích khi nhìn thấy gấu trúc. Dương Hi Nguyệt bọn họ có thể chụp ảnh với gấu trúc, sao có thể không khiến mấy người ghen tị hâm mộ chứ?
Huống chi, Dương Hi Nguyệt còn có thể ôm gấu trúc và chụp ảnh cùng gấu trúc, điều này khiến mọi người càng ghen tị hơn.
Dương Tú Nguyệt và Chu Thính Triều không trả lời câu hỏi của bạn bè, bọn họ bận tán gẫu với Viên Nhất Viên, lại không nhịn được sờ sờ lông trên người nó, wow, cảm giác này thật sự là thật.
Viên Nhất Viên cũng rất bất lực, không ngờ thay đổi bộ lông thôi mà khách khứa rất hưng phấn.
Những vị khách ở phía khách sạn đã đăng một vòng tròn bạn bè và weibo không gây ra nhiều biến động to lớn lắm, dù sao gấu trúc khổng lồ vẫn có thể được nhìn thấy trong một số sở thú lớn và gấu trúc khổng lồ ở Xuyên Thục .
Mặc dù mọi người đều thích gấu trúc khổng lồ, nhưng chúng không trở thành xu hướng tìm kiếm chỉ vì nhìn thấy gấu trúc khổng lồ ở đâu đó. Nên là mặc dù những con robot gấu trúc khổng lồ này tại khách sạn Ôn Tửu rất được du khách yêu thích nhưng tin nhắn họ gửi ra chỉ có bạn bè trong vòng bạn bè mới biết, và nó không thu hút được nhiều sự chú ý khi họ đăng lên weibo
"Ta leo lên ba ngàn bậc thềm sùng kính, bái Bồ Tát và thắp hương tích đức cho mình..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một vị khách đang trò chuyện cùng với Viên Nhất Viên, đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi nhìn điện thoại di động trong tay, bất lực kết nối cuộc gọi.
"Vương Ngọc, cậu đang ở chỗ nào thế? Cậu đến vườn gấu trúc khi nào? Người ở đầu dây bên kia tò mò hỏi: "Không phải cậu không rời đẩo sao? Vậy xem gấu trúc ở đâu? "
"Tớ đang ở huyện Đường Lâm." Cô gái tên Vương Ngọc nói: "Tớ không đến vườn gấu trú, tớ đang ở trong một khách sạn ở làng chài ven biển ở huyện Đường Lâm." "
" Cậu đến Huyện Đường Lâm? Có gấu trúc ở Đông Lăng hả? Làm sao tớ không biết? Bạn của Vương Ngọc càng thêm hoang mang, cô ta ở quận Nam Đình bên cạnh huyện Đường Lâm, làm sao cô ta không biết ở huyện Đường Lâm có gấu trúc khổng lồ?
"Ở huyện Đường Lâm không có gấu trúc." Vương Ngọc mỉm cười nói: "Thật ra gấu trúc khổng lồ trong bức ảnh tớ vừa chụp không phải gấu trúc khổng lồ thật, nó chỉ là một người máy. "
"Người máy?"
"Đúng vậy, cái không khác gì gấu trúc khổng lồ này chỉ là một người máy, nhưng chủ quán trọ đã thay đổi nó thành da của một con gấu trúc" Vương Ngọc cười nói.
"Cậu cứ xem kỹ bức ảnh tớ đăng mà xem? Nếu nhìn kỹ có thể thấy trên thân gấu trúc khổng lồ có chữ '一' trên ngực, gấu trúc bình thường sẽ không có chữ như vậy."
Bạn của Vương Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nói thật à? Robot có thể nói ngôn ngữ của con người? Gấu trúc khổng lồ này có thể nói ngôn ngữ của con người, phải không? "
"Đúng vậy."
"Vương Ngọc cậu cho tớ địa chỉ cụ thể, tớ muốn đi xem gấu trúc!" Bạn của Vương Ngọc hưng phấn nói.
Cô thực sự không có tiền rời khỏi Quỳnh Nam để xem gấu trúc ở nơi khác, và chỉ có thể xem nhiều video gấu trúc khác nhau trên Internet. Nhưng bây giờ không phải có một "gấu trúc khổng lồ" trong quận sao? Cô ấy sẽ xem thử
Mặc dù đây chỉ là một con robot với ngoại hình của một con gấu trúc khổng lồ, nhưng nó không khác nhiều so với gấu trúc khổng lồ thực sự, cô ấy muốn nhìn thấy nó! Chắc chắn không thể bỏ qua!
"Được rồi, tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu, chờ chút." Vương Ngọc không từ chối yêu cầu của bạn mình, cô cũng có quan hệ tốt với người bạn này, gặp nhau cũng không có gì cả, ngược lại cô cảm thấy cùng nhau chơi đùa sẽ thích hơn là chỉ có một mình.
Những người trong vòng tròn bạn bè, cho dù họ có mối quan hệ tốt hay xấu, đều lần lượt để lại tin nhắn, muốn biết liệu Dương Hi Nguyệt cùng Chu Thính Triều có thực sự gặp gấu trúc khổng lồ hay không.
Người Trung Quốc rất thích gấu trúc khổng lồ, họ rất phấn khích khi nhìn thấy gấu trúc. Dương Hi Nguyệt bọn họ có thể chụp ảnh với gấu trúc, sao có thể không khiến mấy người ghen tị hâm mộ chứ?
Huống chi, Dương Hi Nguyệt còn có thể ôm gấu trúc và chụp ảnh cùng gấu trúc, điều này khiến mọi người càng ghen tị hơn.
Dương Tú Nguyệt và Chu Thính Triều không trả lời câu hỏi của bạn bè, bọn họ bận tán gẫu với Viên Nhất Viên, lại không nhịn được sờ sờ lông trên người nó, wow, cảm giác này thật sự là thật.
Viên Nhất Viên cũng rất bất lực, không ngờ thay đổi bộ lông thôi mà khách khứa rất hưng phấn.
Những vị khách ở phía khách sạn đã đăng một vòng tròn bạn bè và weibo không gây ra nhiều biến động to lớn lắm, dù sao gấu trúc khổng lồ vẫn có thể được nhìn thấy trong một số sở thú lớn và gấu trúc khổng lồ ở Xuyên Thục .
Mặc dù mọi người đều thích gấu trúc khổng lồ, nhưng chúng không trở thành xu hướng tìm kiếm chỉ vì nhìn thấy gấu trúc khổng lồ ở đâu đó. Nên là mặc dù những con robot gấu trúc khổng lồ này tại khách sạn Ôn Tửu rất được du khách yêu thích nhưng tin nhắn họ gửi ra chỉ có bạn bè trong vòng bạn bè mới biết, và nó không thu hút được nhiều sự chú ý khi họ đăng lên weibo
"Ta leo lên ba ngàn bậc thềm sùng kính, bái Bồ Tát và thắp hương tích đức cho mình..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một vị khách đang trò chuyện cùng với Viên Nhất Viên, đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi nhìn điện thoại di động trong tay, bất lực kết nối cuộc gọi.
"Vương Ngọc, cậu đang ở chỗ nào thế? Cậu đến vườn gấu trúc khi nào? Người ở đầu dây bên kia tò mò hỏi: "Không phải cậu không rời đẩo sao? Vậy xem gấu trúc ở đâu? "
"Tớ đang ở huyện Đường Lâm." Cô gái tên Vương Ngọc nói: "Tớ không đến vườn gấu trú, tớ đang ở trong một khách sạn ở làng chài ven biển ở huyện Đường Lâm." "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Cậu đến Huyện Đường Lâm? Có gấu trúc ở Đông Lăng hả? Làm sao tớ không biết? Bạn của Vương Ngọc càng thêm hoang mang, cô ta ở quận Nam Đình bên cạnh huyện Đường Lâm, làm sao cô ta không biết ở huyện Đường Lâm có gấu trúc khổng lồ?
"Ở huyện Đường Lâm không có gấu trúc." Vương Ngọc mỉm cười nói: "Thật ra gấu trúc khổng lồ trong bức ảnh tớ vừa chụp không phải gấu trúc khổng lồ thật, nó chỉ là một người máy. "
"Người máy?"
"Đúng vậy, cái không khác gì gấu trúc khổng lồ này chỉ là một người máy, nhưng chủ quán trọ đã thay đổi nó thành da của một con gấu trúc" Vương Ngọc cười nói.
"Cậu cứ xem kỹ bức ảnh tớ đăng mà xem? Nếu nhìn kỹ có thể thấy trên thân gấu trúc khổng lồ có chữ '一' trên ngực, gấu trúc bình thường sẽ không có chữ như vậy."
Bạn của Vương Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nói thật à? Robot có thể nói ngôn ngữ của con người? Gấu trúc khổng lồ này có thể nói ngôn ngữ của con người, phải không? "
"Đúng vậy."
"Vương Ngọc cậu cho tớ địa chỉ cụ thể, tớ muốn đi xem gấu trúc!" Bạn của Vương Ngọc hưng phấn nói.
Cô thực sự không có tiền rời khỏi Quỳnh Nam để xem gấu trúc ở nơi khác, và chỉ có thể xem nhiều video gấu trúc khác nhau trên Internet. Nhưng bây giờ không phải có một "gấu trúc khổng lồ" trong quận sao? Cô ấy sẽ xem thử
Mặc dù đây chỉ là một con robot với ngoại hình của một con gấu trúc khổng lồ, nhưng nó không khác nhiều so với gấu trúc khổng lồ thực sự, cô ấy muốn nhìn thấy nó! Chắc chắn không thể bỏ qua!
"Được rồi, tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu, chờ chút." Vương Ngọc không từ chối yêu cầu của bạn mình, cô cũng có quan hệ tốt với người bạn này, gặp nhau cũng không có gì cả, ngược lại cô cảm thấy cùng nhau chơi đùa sẽ thích hơn là chỉ có một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro