[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Sao Đây? Vẫn Cò...

2024-10-07 01:26:30

Sau khi ở nhà chính về, Vương Nguyên uống thuốc xong thì đi tắm. Vương Tuấn Khải ngồi ở trên giường đợi cậu ra để bôi thuốc cho cậu rồi đi ngủ.

Vương Nguyên tắm xong ra ngoài liền đi đến giường ôm lấy Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải tuy có chút khó hiểu nhưng cũng ôm đáp cậu, tay còn vỗ vỗ lưng cậu hỏi.

“Sao vậy?”

“Chuyện lúc nãy là như thế nào vậy? Triệu Tiểu Thư kia với anh là như thế nào?” Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu thì bật cười, anh hôn lên môi cậu một cái nói.

“Em nói xem, lúc nãy anh đã nói rõ rồi mà anh và cô ta không có quan hệ gì cả, đừng tự mình ăn giấm.”

“Ồ, bôi thuốc.” Vương Nguyên đưa tay ra trước mặt anh nói.

Vương Tuấn Khải nhìn vết thương trên tay đã đỡ hơn mấy người trước thì cũng cầm lấy tay cậu nhẹ nhàng bôi thuốc rồi băng lại.

“Xong rồi, đi ngủ thôi.” Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.

Vương Nguyên gật đầu, cậu bò qua người anh nằm vào bên trong. Vương Tuấn Khải nằm xuống liền kéo người ôm lại vào lòng.

“Sao đây? Vẫn còn giận anh?”

“Không có giận anh.” Vương Nguyên lắc đầu nói.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, đương nhiên với cái vẻ mặt không mấy vui vẻ này mà nói không giận anh thì còn lâu anh mới tin.

Vương Tuấn Khải lật người lại đè lên người cậu. Vương Nguyên nhìn anh cũng giật mình nói.

“Anh làm gì…ưmmm…ưm…”

Lời còn chưa nói hết môi đã bị anh ngậm lấy, tay cũng mò đến thắt lưng cậu rút đi nút thắt của áo choàng tắm mà cậu đang mặc trên người ra. Chỉ trong phút chốc, thân thể hai người không một mảnh vải che thân liền lộ ra.



Vương Tuấn Khải rời môi cậu, anh nhìn Vương Nguyên đang thở dốc ở dưới thân mình thì khẽ cười, đã hai ngày rồi chưa có cùng cậu quấn nhau nếu đã giận anh vậy thì dùng thân thể này chuộc lỗi vậy.

Vương Tuấn Khải cúi xuống cổ cậu hôn lên một cái, tay cũng đã mò xuống dưới âm thầm đi vào bên trong. Vương Nguyên bất ngờ bị anh xâm nhập liền trợn mắt, cậu khẽ nhăn mày nói.

“Khải, mau ra ngoài…ư…đau em.”

“Bé cưng thiệt là khẩu thị tâm phi nha, miệng thì bảo muốn anh ra ngoài mà bên dưới của bé cưng nào có chịu buông anh ra đâu.” Vương Tuấn Khải cười nói.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải ngại ngùng liền xoay mặt sang hướng khác, khốn kiếp chỉ vừa bị anh chọc ghẹo liền đỏ mặt thế này.

Vương Tuấn Khải nhìn biểu hiện của Vương Nguyên thì khẽ cười. Anh rút tay ở phía dưới ra xoay mặt cậu qua đối diện với anh mà hôn xuống.

Chỉ một lúc sau, hạ thân của Vương Nguyên liền cảm thấy trống rỗng khó chịu mà văn vẹo nức nở mở miệng.

“Khải, vào trong em…khó chịu…quá.”

“Vậy thì nói cho anh biết, em rốt cuộc là có giận anh không?” Vương Tuấn Khải chống hai tay nâng người lên nhìn cậu hỏi.

Vương Nguyên lắc đầu, cậu bây giờ không có giận nỗi anh đâu.

“Không có giận…Khải…mau lên em muốn…em muốn.”

Vương Tuấn Khải cười, anh mạnh bạo tách chân cậu ra rồi đi vào. Hạ bộ của Vương Nguyên lúc nãy đã được anh mở rộng nên việc đi vào cũng chẳng khó khăn gì, chỉ có điều Vương Nguyên cảm thấy hơi trướng mà thôi.

“Ưmmm…Khải động đi anh…mau động.”

“Được, đều chiều em hết. Bé cưng.”

Vương Tuấn Khải cười rồi cũng bắt đầu đưa đẩy, tốc độ ngày một nhanh dần, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ đầy ái muội, còn có cả tiếng hai thân thê chạm vào nhau vang vọng cả căn phòng.



“Khải…chỗ đó…không cần…ưm…”

“Hả, chỗ nào? Chỗ này á?” Vương Tuấn Khải thúc mạnh một cái lên điểm sâu nhất bên trong Vương Nguyên ngây thơ hỏi.

“Ưmm…ư…anh…”

Vương Tuấn Khải cười, đối với Vương Nguyên từng điểm mẫn cảm trên người cậu anh đều biết rõ. Hơn cả, anh là thích bộ dạng phóng đãng này của cậu ở trên giường hơn.

“Hả, có phải là chỗ đó hay không?” Vương Tuấn Khải trêu ghẹo hỏi.

Vương Nguyên ở dưới thân anh hiện tại chỉ có thể rên rỉ không phát nỗi tiếng, thế mà Vương Tuấn Khải còn cố trêu ghẹo cậu.

“Ư…chỗ…ưmm…ư…hưmm…ư.”

Vương Tuấn Khải cười, chỉ mới một chút mà cậu đã không chịu nỗi rồi.

Phụt một tiếng, cơ bụng của Vương Tuấn Khải liền dính đầy dịch trắng đục mà Vương Nguyên mới bắn ra, anh dùng tay vệt nhẹ một chút rồi đưa lên miệng Vương Nguyên.

“Nào bé cứng, mếm thử mùi vị của em đi.”

Vương Nguyên nhìn ngón tay dính chất trắng đục kia của Vương Tuấn Khải cũng ngoan ngoãn vươn lưỡi ra liếm ngón tay anh. Mùi vị tanh nồng kia lập tức ập đến, nhưng thoáng chút liền biến mất dạng.

Phía dưới Vương Tuấn Khải vẫn đang miệt mài đưa đẩy, tốc độ ngày càng nhanh, lực đạo ngày càng mạnh khiến Vương Nguyên chỉ biết nằm yên chịu trận, bởi vì cậu có tránh cũng không tránh được.

Không biết qua bao lâu Vương Nguyên lại bắn thế mà Vương Tuấn Khải vẫn chưa có ra. Cậu nhìn anh cứ lật cậu qua lại cũng không thể nói được gì. Thể lực của Vương Tuấn Khải không phải cậu không biết, anh có thể làm cậu đến trưa ngày mai luôn đó được không.

“Ưmm…ư…Khải…em mệt quá…ư…em…muốn ngủ…ưmm…hưm.”

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cả người không còn chút sức lực nằm nhẹp trên giường thì cười, anh lật người cậu lại để cậu đối mặt với anh. Phía dưới đâm mạnh vào vài cái nữa liền bắn ra.

Một dòng nước ấm nóng rót vào hạ thể của cậu. Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải trợn mắt, thế nào lại bắn vào trong cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Số ký tự: 0