Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 10
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnYến Tiêu không biết mình ngủ bao lâu, Âm Khư không có ngày đêm, mà nàng ngủ một giấc này không mơ, chỉ cảm thấy dường như rất dài lâu.Công Nghi Trưng nhận thấy được hô hấp của nàng biến hóa, vừa quay đầu thì đối mặt với hai tròng mắt đen nhánh của nàng.“Ta hôn mê bao lâu?” Yến Tiêu hỏi, “Thiên Nhãn còn bao lâu nữa sẽ mở?”Công Nghi Trưng bấm tay tính toán: “Thiên Nhãn mười ngày mở một lần, khoảng cách tiếp theo còn hai canh giờ nữa.”Yến Tiêu ho nhẹ hai tiếng: “Ta ngủ lâu như vậy …”“Mạnh mẽ phá trận bị tổn thương nguyên thần, thời gian hôn mê mới lâu hơn một chút.” Công Nghi Trưng tiến tới đỡ nàng ngồi dậy.Yến Tiêu phát hiện vết máu trên vai đã không còn, chỉ còn lại vải bị xé rách, lộ ra vết thương đang kết vảy, chắc là Công Nghi Trưng dùng hoán y chú thanh trừ máu bẩn.“Cô thương mới tật cũ không ít, sợ rằng muốn bình phục như cũ phải tốn chút thời gian.” Công Nghi Trưng sắc mặt nghiêm trọng nói.“Không sao, chỉ là phiền đạo trưởng nhọc lòng chiếu cố.” Yến Tiêu hài hước nói, “Lát nữa ở trong Thiên Nhãn nếu gặp phải nguy hiểm gì, ngươi phải che chở ở trước người ta.”Yến Tiêu vui đùa nói, Công Nghi Trưng lại trịnh trọng gật đầu: “Được.”Yến Tiêu hơi cau mày, nhận thấy vẻ mặt Công Nghi Trưng khác thường, không khỏi tiến lên phía trước, suýt nữa đụng phải chóp mũi của hắn.Hô hấp ấm áp phả vào khuôn mặt của Công Nghi Trưng, hắn giật mình, ngước mắt thì nhìn thấy ánh mắt dò xét của Yến Tiêu.“Khi ta hôn mê, ngươi có phải làm gì chuyện không?” Yến Tiêu nghi hoặc nhíu mày, “Sao cảm thấy ngươi có chút chột dạ?”Công Nghi Trưng ho khan một tiếng, quay mặt lảng tránh ánh mắt của nàng, trong lòng bất giác run rẩy một chút.“Trong huyệt động … làm phiền tôn chủ chắn huyết trùng cho bần đạo.” Công Nghi Trưng nhẹ giọng nói.“Chỉ có chuyện này?” Yến Tiêu kinh ngạc, ngay sau đó bật cười nói: “Huyết trùng cỏn con mà thôi, còn không phải lo lắng ngươi bị thương kéo chân bổn tọa, một tên Tống Thiên Sơn cũng không giết được, có hơi hủy hoại uy danh pháp tôn thân truyền. Hiện giờ Dẫn Phượng Tiêu chắc đang ở trong tay ngươi nhỉ, có hỏi ra người cấu kết với Tống Thiên Sơn?”“Chắc hắn cũng không biết, chỉ là từ trên người hắn tìm được tín vật của Thần Tiêu Phái.” Công Nghi Trưng nói.“Ha ha.” Yến Tiêu lạnh lùng cười, “Trong Âm Khư không thiếu phản đồ Đạo Minh bảy tông, từ các đệ tử ngoại môn, cho đến trưởng lão bảy tông, người luôn có tư lợi lòng riêng, dục niệm gợi lên, sinh tâm ma, Đạo Minh không dung chứa, thì rơi vào Âm Khư. Không chỉ có Tống Thiên Sơn, Phương Hàn của Tứ Di Môn, Liễu Dung Sinh của Vạn Cức Cung, cũng đều nhận được mệnh lệnh đoạt lấy Dẫn Phượng Tiêu. Âm Khư này, chính là một nơi đầy rẫy bẩn thỉu xấu xa, không có người tốt.”“Những người này tự mình lựa chọn tà đạo, mà có một số người không được lựa chọn.” Công Nghi Trưng chăm chú nhìn Yến Tiêu, nhớ tới đứa trẻ mình đầy thương tích trong hang động kia, còn có vô số quỷ nô giống như nàng, nhưng đã chết trẻ. Bọn họ so với Yến Tiêu may mắn hơn, có lẽ là sớm được dùng hình thức chết đi để giải thoát khỏi luyện ngục này.Yến Tiêu dựa vào vách đá, tò mò mà nhìn kỹ Công Nghi Trưng, bật cười nói: “Đạo trưởng đang nói đến quỷ nô âm binh sao? Bọn họ sinh ở Âm Khư là không được lựa chọn, nhưng có thể sống sót trong Âm Khư, thì sẽ không có người tốt, sẽ chỉ càng ác, ác hơn. Người tốt …” nàng cười nhạo một tiếng, “Sớm đã bị xé nát ăn thịt rồi.”“Chắc ở nơi phải chết này cũng có một đường sống, người cực ác cũng tồn tại một tia thiện ý.” Công Nghi Trưng bình tĩnh nhìn Yến Tiêu.Yến Tiêu sờ cằm: “Ừm … ngươi nói cũng không tồi, tuy rằng không thể so với các ngươi – loại con cháu danh môn người đầy kim quang công đức hộ thể, nhưng bổn tọa so sánh với ác quỷ Âm Khư, xác thật là một đại thiện nhân, chưa bao giờ nhẫn tâm khiến người chết quá đau khổ.”Nếu lúc trước nghe được lời như vậy, Công Nghi Trưng có lẽ sẽ cười cho qua, cho rằng đây chỉ là lời nói hài hước của Yến Tiêu, nhưng chính mắt nhìn thấy thảm trạng của âm binh quỷ nô, hắn bỗng nhiên ý thức được, Yến Tiêu ở dưới vui đùa, cất giấu đều là sự thật máu chảy đầm đìa.So với những quỷ nô nhận hết tra tấn muốn sống không được muốn chết không xong, giết chóc nhìn như thảm thiết trong Chuyển Luân Điện, thực ra lại rất nhân từ.“Cô có tiên căn đạo cốt, nếu sinh ở nhân gian, nói không chừng cũng bái nhập danh môn, được người tôn sùng.” Công Nghi Trưng không khỏi thở dài nói.“Nhân gian rất tốt sao?” Yến Tiêu mỉm cười, “Những người đó trốn vào Âm Khư không chịu nổi gió dữ xâm nhập xương cốt, núi đao biển lửa, đều nghĩ trở lại nhân gian.”“Nhân gian rất đẹp …” Công Nghi Trưng nhẹ giọng nói, “Có vạn dặm trời trong, có ngàn trượng sóng trắng, mây bay như bông, phồn hoa như gấm …”Giọng nói của Công Nghi Trưng như một trận gió xuân, dịu dàng mà khơi gợi lên suy nghĩ của Yến Tiêu, khiến nàng cầm lòng không đậu mà say mê trong miêu tả tốt đẹp của hắn.Khóe môi Yến Tiêu bất giác hơi nhếch lên: “Cảnh đẹp mà ngươi nói, ta cũng từng thấy trên sách, gặp tranh người vẽ.” ánh mắt nàng lướt qua Công Nghi Trưng, nhìn về phía bầu trời vĩnh viễn khói mù bên ngoài động, “Bọn họ nói mặt trời là một quả cầu lửa mãi mãi không tắt, chiếu rọi nhân gian ấm áp, chúng ta, những quỷ nô này chưa bao giờ gặp qua.”Công Nghi Trưng dịu giọng nói: “Đợi Thiên Nhãn mở ra, chúng ta có thể trở lại nhân gian, đến lúc đó cô có thể nhìn thấy mặt trời.”Yến Tiêu lại dường như không nghe được lời hắn nói, ánh mắt nàng dừng ở nơi xa xôi, giọng cũng dường như từ trong hư vô truyền tới.“Nhưng có đôi khi ta nghĩ, có lẽ chúng ta đang ở trên mặt trời, ngươi nhìn biển lửa quay cuồng phía dưới kia, vĩnh viễn không tắt, chẳng lẽ không phải miêu tả về mặt trời trong miệng các ngươi sao?”Công Nghi Trưng ngẩn ra, lại thấy Yến Tiêu chậm rãi thu hồi ánh mắt, cười như không cười nhìn vào mắt hắn: “Công Nghi Trưng, ta cho rằng lòng người liền như mặt trời này, cách xa mới tốt đẹp, đến gần nhìn kỹ, lại là vỡ nát, vô gian luyện ngục, ngươi nói xem?”Giọng của Yến Tiêu nhẹ như bụi bặm, nhưng nặng nề đè ở ngực Công Nghi Trưng. Hắn hoảng hốt nhớ tới một lời nói sư phụ từng nói khi niên thiếu ….—— Ếch ngồi đáy giếng, không nhảy ra được, tự cho rằng bầu trời chỉ tròn một tấc vuông. Một con chim bay tới, nói với ếch rằng: Xa ngàn dặm không đủ lớn để nâng lên, cao ngàn trượng không đủ sâu để chạm tới.Khi đó Công Nghi Trưng tuổi còn nhỏ, đương nhiên mà cho rằng ếch ngồi đáy giếng nhìn trời, vô tri tự mãn.Sư tôn lại nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói — nếu chim sinh ra trong giếng, sẽ cảm thấy thế giới thật nhỏ bé. Vạn thế dài dằng dặc, chúng sinh mênh mông, ai lại không phải mắc kẹt đáy giếng, không thể nhảy ra ngoài.Sinh ở đáy giếng, là không có lựa chọn nào khác. Mà hắn một lời miêu tả này, với nàng mà nói, dường như chỉ là cao cao tại thượng khoe khoang. Nàng chưa từng nhìn thấy trời đất của hắn, hắn cũng chưa từng gặp qua địa ngục của nàng. Giờ phút này Công Nghi Trưng hình như thấy được đáy giếng trong lời nói của sư tôn, ngã xuống dưới, khi hắn nhìn lên trời cao, nhìn thấy chỉ có một tấc vuông khói mù.Thì ra hắn cũng mắc kẹt ở trong giếng, vô tri mà tự đại.Công Nghi Trưng cười khổ lắc đầu, giọng khàn khàn: “Vào đời mới biết đời, thì ra là ta sai.”Trong Chuyển Luân Điện, Thập Anh ngủ say nhiều ngày cuối cùng tỉnh lại.Thất Sát nhẹ nhàng thở ra, nhìn vẻ mặt hoang mang của Thập Anh, xoa đầu nàng nói: “Muội cuối cùng tỉnh rồi, pháp trận kia đối với nguyên thần muội tổn thương không nhỏ.”“Pháp trận gì?” ký ức của Thập Anh có chút mơ hồ, nàng không thể nhớ được vô gian luân hồi trong Bi Linh Huyết trận, nhưng trái tim lại đập thình thịch, trong đầu lướt qua cảnh tượng rời rạc trong huyệt động, cuối cùng dừng ở trên một cái bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.“A!” Thập Anh đột nhiên nắm chặt tay áo Thất Sát, khuôn mặt nhỏ kích động đến ửng đỏ, môi run rẩy, nói năng lộn xộn: “Thất ngốc, ta, ta biết rồi … Người kia là … Đúng, nhất định là người … mùi hương kia rất quen thuộc!”Thất Sát lo lắng nhìn Thập Anh, sợ nàng bị tà trận tổn thương đầu óc: “Rốt cuộc muội muốn nói cái gì?”Thập Anh bật dậy khỏi giường: “Nữ nhân ở cùng đạo sĩ thối kia, nàng là tôn chủ!”Thất Sát đồng tử co rút lại, vội vàng túm lấy Thập Anh đang định lao ra ngoài, thấp giọng nói: “Muội nói bậy gì vậy?”Thập Anh lo lắng, dậm chân nói: “Đúng đó đúng đó, nàng đã cứu ta, ta ngửi được mùi hương trên người nàng, tuy rằng có huân hương nhiễu loạn, nhưng ta rõ ràng ngửi được hơi thở thuộc về tôn chủ!”Thất Sát không dám tin, cau mày: “Tôn chủ không chết … Vậy tại sao không hiện thân, tại sao không dùng sức mạnh của Sổ Sinh Tử giết Tống Thiên Sơn?”“Ta đâu có biết, có thể là bởi vì tôn chủ bị thương!” Thập Anh tức giận dậm chân, “Sao huynh nói nhiều như vậy, nhanh chạy đi tìm tôn chủ đi, đạo sĩ thối kia bắt cóc tôn chủ nhất định không có ý tốt! Gọi tất cả âm binh thập điện tới bảo vệ tôn chủ!”Thất Sát dùng sức đè Thập Anh xuống, trầm giọng nói: “Nếu tôn chủ thật sự bị thương, bị người khống chế, chúng ta càng không thể hành sự bốc đồng. Ba Đồ và Cửu Tàng đối với tôn chủ chắc chắc đã trung thành, nếu để bọn họ biết sức mạnh của tôn chủ bị áp chế, sợ rằng sẽ sinh ra lòng riêng.”Trước đó Lục U có ý đồ bất chính, nên đã tìm cớ điều bốn Vô Thường Sử khác đi, khiến Yến Tiêu tứ cố vô thân. Thập Anh và Thất Sát là trung thành đứng về phía Yến Tiêu, không biết hai người còn lại có tâm tư gì, nhưng hơn phân nửa là gió chiều nào theo chiều đó.Thất Sát nói vậy khiến Thập Anh bình tĩnh lại, hốc mắt nàng ửng đỏ, mặt đầy lo lắng: “Vậy huynh mau nói xem bây giờ phải làm sao!”“Hai người chúng ta đi tìm tôn chủ trước.” Thất Sát nói, “Tên đạo sĩ Thần Tiêu Phái kia có lẽ đang ở vùng phụ cận Chuyển Luân Điện, hắn rất có khả năng bắt cóc tôn chủ rời khỏi Âm Khư.”Cuồng phong nổi lên, mây dày trên bầu trời Âm Khư dường như bị một đôi tay vô hình khuấy động, chậm rãi hình thành hai cái lốc xoáy. Trong lốc xoáy một mảnh đen nhánh, sâu không lường được, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ, giống như trời xanh trợn mắt, dùng hai lỗ thủng sâu thẳm nhìn chằm chằm thế giới này.Những cái đó chính là Thiên Nhãn của Âm Khư, thông đạo duy nhất dẫn đến nhân gian, mười ngày trợn mắt một lần.“Mây dày toàn là khói độc dày đặc, trong Thiên Nhãn càng có muôn vàn lưỡi băng, đi vào tất chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim.” Yến Tiêu nhìn lên Thiên Nhãn, chậm rãi nói, “Tu sĩ dưới Nguyên anh căn bản không dám dùng thân mạo hiểm, mà trên Nguyên anh cũng chưa chắc có thể sống sót vượt qua.”Công Nghi Trưng nói: “Hai cái Thiên Nhãn một cửa sinh, một tử huyệt, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Trong cửa sinh chín sống một chết, trong tử huyệt chín chết một sống, đều có đường sống trong đó.”“Nói vậy đạo trưởng có thể tính ra nơi cửa sinh.” Yến Tiêu mỉm cười nhìn về phía Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng khẽ gật đầu, duỗi tay phải ra, một cái la bàn hư ảnh ngưng tụ ở lòng bàn tay, trên la bàn tuyên khắc vô số tinh tượng, ở dưới thúc giục của Công Nghi Trưng, la bàn lập lòe ánh sáng lộng lẫy, kim đồng hồ xoay tròn nhanh như bay, dường như đang tìm kiếm đáp án.“Sống chết phụ thuộc vào nhau, thận trọng từng bước.” Công Nghi Trưng thu hồi la bàn, sắc mặt nghiêm trọng nói, “Trong Thiên Nhãn, cần phải theo sát ta.”Mỗi lần Thiên Nhãn mở ra, đều có người không chịu nổi nỗi đau của Âm Khư và ý đồ xâm nhập, lúc này tất cả ác quỷ trong thập điện đều âm thầm quan sát, xem ai sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa tự tìm đường chết.Lúc thân ảnh của Công Nghi Trưng và Yến Tiêu xuất hiện ở không trung, liền thu hút ánh mắt mọi người. Không ai biết hai thân ảnh này là thần thánh phương nào, nhưng rất nhanh lại xuất hiện hai hình bóng quen thuộc đuổi theo sau đó.“Là Bạch Vô Thường và Hồng Vô Thường!” mọi người kinh ngạc hô to, ngay sau đó phát hiện không đúng.“Hai vị Vô Thường Sử sao lại xông vào Thiên Nhãn?”“Chẳng lẽ bọn họ biết cách vượt qua Thiên Nhãn?”Thân hình Thất Sát khá nổi bật trong mười vạn ác quỷ Âm Khư, mà thân ảnh màu đỏ ở bên cạnh hắn, ngoại trừ vị Hồng Vô Thường Thập Anh tính tình táo bạo kia, còn ai vào đây?Lập tức trong Âm Khư một mảnh sôi trào, vô số người ngo ngoe rục rịch, nóng lòng muốn thử, muốn đi theo Thất Sát và Thập Anh xông vào Thiên Nhãn.Công Nghi Trưng ôm lấy Yến Tiêu, nhìn Thập Anh, Thất Sát đuổi theo sau, không khỏi cau mày.Thập Anh nhìn thấy Yến Tiêu, nhịn không được kích động hô một tiếng: “Tôn chủ!”Giọng nói của nàng bị gió mạnh thổi tan, nhưng Yến Tiêu dường như cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía nàng.Thập Anh nhìn thấy ánh mắt của Yến Tiêu, tức khắc không còn hoài nghi nữa. Trong Âm Khư, mọi người đều biết Yến Tiêu có thể dùng mắt giết người, bởi vậy không ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng, và Thập Anh là người duy nhất có cơ hội thân cận Yến Tiêu. Lúc ấy ở trong tửu quán mùi vị hỗn tạp, mà Công Nghi Trưng lại chắn ở trước người Yến Tiêu, nàng không nhìn kỹ mắt Yến Tiêu, giờ phút này có suy đoán rồi đi xác nhận, lập tức biết mình không nhận sai người.Thất Sát thấy thế cũng biết Thập Anh đã xác nhận thân phận của Yến Tiêu, ánh sáng đỏ như máu trong Công Đức Kính ngày hôm đó tức khắc được giải thích. Tuy rằng không rõ tại sao Yến Tiêu không nhận bọn họ, nhưng lúc này không thể giao tiếp, hắn chỉ có thể nghe theo yêu cầu của Thập Anh, cướp Yến Tiêu từ trong tay Công Nghi Trưng.Thất Sát vung một thanh rìu lớn bổ vào sau lưng Công Nghi Trưng, xé toạc một khoảng trống trong gió mạnh, buộc Công Nghi Trưng phải né tránh.Động tác của Công Nghi Trưng chậm lại, hai người liền đuổi theo.“Thả tôn chủ ra!” Thập Anh hô lớn.Yến Tiêu bất lực, đang muốn khuyên Thập Anh trở về, thì nhìn thấy mấy bóng người từ trong thập điện bay tới.Công Nghi Trưng sắc mặt biến đổi: “Những người khác cũng muốn theo chúng ta xông vào Thiên Nhãn.”Ánh mắt Yến Tiêu khẽ động, nói với Thập Anh: “Thập Anh, Thất Sát, ngăn bọn họ lại!”Đối với mệnh lệnh của Yến Tiêu, Thập Anh và Thất Sát đương nhiên chấp hành vô điều kiện, lập tức xoay người sang chỗ khác đón địch. Nhưng người đến lại khiến vẻ mặt của Thất Sát nghiêm trọng hơn, hai vị Vô Thường Sử khác cũng có mặt.“Ba Đồ, Cửu Tàng, các ngươi muốn làm gì?” Thất Sát lạnh giọng chất vấn.“Đây là lời chúng ta nên hỏi.” Ba Đồ liếc nhìn về phía hai người bay vào Thiên Nhãn, lại hung hăng trừng mắt nhìn Thất Sát, “Các ngươi có phải đã biết bí mật của Thiên Nhãn rồi không? Vừa rồi hai người kia là ai?”Thập Anh tức giận nói: “Dẫn theo người của ngươi cút đi!”Trên mặt Cửu Tàng hiện lên một tia tàn nhẫn: “Tiểu nha đầu, ở trước mặt chúng ta uy phong cái gì, tưởng rằng còn có Diêm Tôn che chở ngươi sao?”Ba Đồ nói: “Hiện tại âm binh không ở Chuyển Luân Điện, giết hai người bọn họ, đoạt lại Diêm La Điện!”Lời nói vừa dứt, hai người dẫn theo thuộc hạ âm binh giết lên.Thất Sát và Thập Anh chỉ có hai người, dù thế nào cũng không thể ngăn cản được nhiều người vây đánh như vậy, rất nhiều người vòng qua bọn họ đuổi theo Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.Công Nghi Trưng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy chục tên ác quỷ đuổi theo không buông, nếu để những người này đi theo trở lại nhân gian, sợ rằng sẽ gây thành đại họa.Yến Tiêu dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nhẹ một tiếng: “Đi tử huyệt, đem bọn họ một lưới bắt hết.”Công Nghi Trưng khẽ gật đầu, bỗng nhiên cúi người dán lên trán Yến Tiêu, giữa mày hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, dường như đang nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt, dưới đáy lòng gợi lên một tia gợn sóng.Xúc cảm ấm áp từ giữa mày lan ra, bao phủ toàn thân Yến Tiêu.“Cửu Chuyển Kim Thân cho cô.” Công Nghi Trưng nhẹ giọng nói.Tuy có gió mạnh gào thét, nhưng Yến Tiêu vẫn nghe hiểu lời hắn nói.Công Nghi Trưng có khả năng thiên tính, dù ở trong tử huyệt cũng có thể tìm được một đường sống, chỉ là sắp tới đối mặt nhiều nguy hiểm hơn, mà Yến Tiêu thân bị trọng thương sợ rằng khó mà ứng phó được, hắn liền thực hiện lời hứa trước đây, đem Cửu Chuyển Kim Thân cho nàng mượn.Tới cảnh giới Pháp tướng, thân thể gần như thần thánh, ngoại thương tầm thường không thể trí mạng, nhưng nguyên thần vẫn là yếu ớt, Minh Tiêu pháp tôn luyện Cửu Chuyển Kim Thân, chính là muốn bảo vệ nguyên thần không bị tà ám quấy nhiễu.Trong Thiên Nhãn lưỡi băng mưa độc đủ sức bóp nghẹt tu sĩ dưới Nguyên anh, mà chân chính khiến Nguyên anh cũng kiêng dè, là cảnh thế thiên âm, thế ngoại chi âm đủ để bóp vỡ nguyên thần.Công Nghi Trưng dẫn theo Yến Tiêu hoàn toàn đi vào trong Thiên Nhãn, trong phút chốc, vô số lưỡi băng lượn vòng đâm về phía toàn thân hai người, hộ thể cương khí của Công Nghi Trưng sáng lên, làm vỡ nát bảy phần lưỡi băng, mà Yến Tiêu trước khi vào trận đã được Cửu Chuyển Kim Thân của Công Nghi Trưng hộ thể, bởi vậy chỉ bị thương ngoài da, vẫn chưa để độc khí và lệ khí trong lưỡi băng thấm vào trong cơ thể.Công Nghi Trưng lấy quạt Xuân thu yểm hộ, bay về phía đỉnh lốc xoáy lưỡi băng. Ác quỷ không rõ nguyên do cũng đi theo tiến vào trong tử huyệt, tuy nhiên lưỡi băng trong Thiên Nhãn nheo mắt lại, trong giây lát mất dấu mục tiêu, có mấy kẻ tu vi thấp hơn tức khắc chết dưới lưỡi băng.Ba Đồ là một trong những Vô Thường Sử, tu vi cao xa hơn người khác, cắn răng tiếp tục thâm nhập.Thiên âm chợt vang lên, giống như chuông lớn thế ngoại, vang vọng khắp nơi, ngay cả lưỡi băng cũng rung chuyển trong giây lát, hóa thành giọt nước. Tâm thần của Công Nghi Trưng chấn động, tiếng động vù vù vang lên trong tai, đầu đau như muốn nứt ra, nhưng vẫn duy trì thần trí không loạn.Yến Tiêu tuy có kim thân hộ thể, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, sắc mặt trắng nhợt, nhấp môi không nói.Thiên âm cứ cách nửa khắc lại vang lên một lần, thanh âm càng lúc càng lớn, tổn thương nguyên thần cũng càng lớn.Yến Tiêu cuối cùng ức chế không được, nắm chặt cánh tay Công Nghi Trưng, máu tươi từ cổ họng trào ra, nhuộm nửa ống tay áo của Công Nghi Trưng thành máu đỏ.Nguyên thần của nàng vốn bị thương trong Bi Linh tà trận, tuy có kim thân hộ thể, vẫn khó có thể chịu đựng những trận rung động luân phiên này.Yến Tiêu cười gượng, dựa vào đầu vai Công Nghi Trưng, thở hổn hển giọng khàn khàn nói: “Có lẽ ta … không có cách nào nhìn thấy nhân gian trong miệng ngươi.”Lời còn chưa dứt, một viên kim đan đã ở bên môi nàng, Công Nghi Trưng đem kim đan đẩy vào giữa răng môi của nàng, lau vết máu khóe môi nàng đi.Kim đan vào bụng, dường như có sức mạnh cuồn cuộn không ngừng bùng lên, khiến hơi thở của nàng dần dần mạnh lên, rồi lại ở trong cơ thể nàng tán loạn không tìm thấy phương hướng phát tiết.Lòng bàn tay Công Nghi Trưng dán ở giữa mày nàng, ánh sáng lóe lên, phù văn hiện ra, Thần Khiếu bị phong ấn nhiều ngày cuối cùng được cởi bỏ, mà luồng sức mạnh kim đan mang đến cũng theo kinh mạch ùa vào Thần Khiếu, sau đó di chuyển toàn thân.Yến Tiêu ngơ ngẩn nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Công Nghi Trưng, hắn đã xoay người sang chỗ khác nhìn về phía trước, quạt Xuân thu phía trên biến thành hình chiếc ô, chắn mưa gió rơi xuống nàng.Hành động vừa rồi hình như chỉ là vô ý, ngẫu nhiên, hắn không hề nhận ra đây là có ý nghĩa gì.Cởi bỏ Thần Khiếu của nàng, mặc dù có thể để nàng thừa lực tồn tại ở trong Thiên Nhãn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là đặt mạng sống của hắn vào trong tay nàng — sao hắn dám nhỉ …“Chống đỡ nửa khắc nữa.” Công Nghi Trưng cau mày nói.Nửa khắc rất nhanh, nhưng cũng rất lâu, Yến Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Công Nghi Trưng, thật lâu sau cong khóe môi.Lúc đi vào cửa sinh, tất cả gió lốc tan đi, Công Nghi Trưng nhẹ nhàng thở ra, vừa định xoay người kiểm tra thương thế của Yến Tiêu, nghênh đón hắn lại là một đòn mạnh vào ngực.Công Nghi Trưng nhận mười mấy lần cảnh thế thiên âm sớm đã lung lay sắp đổ, mà một kích toàn lực này không hề phòng bị hoàn toàn đánh gục hắn.Công Nghi Trưng lùi về đằng sau, tanh ngọt trong cổ tràn ra, không đợi hắn ngã xuống, Tiêu Hồn Liên đã quấn lên cổ hắn, kéo hắn về trước mặt Yến Tiêu.Đôi mắt phượng kia lạnh lùng tàn nhẫn, trào phúng nhìn bộ dáng chật vật bất kham của hắn, dường như là Yến Tiêu, lại giống như không phải nàng.“Cô …” Công Nghi Trưng khiếp sợ nhìn nàng, trong nháy mắt kia hắn thậm chí cho rằng Yến Tiêu bị Hồng Y Quỷ đoạt xá, nhưng hắn biết rõ ràng, không có, nữ tử trước mắt đây, chính là quỷ nô nhận hết tra tấn dưới tay Khô Sơn Ngũ Quỷ. Giờ phút này hắn cũng nhớ tới — nàng cũng là Diêm Tôn.“Công Nghi đạo trưởng, tuy rằng ta tính qua ngươi sẽ cởi bỏ phong ấn cho ta, nhưng ta không ngờ tới, ngươi thật sự sẽ cởi bỏ …” Yến Tiêu nâng cằm Công Nghi Trưng lên, tay vuốt ve máu tươi ở khóe môi hắn, “Cho nên ta nói, danh môn chính phái các ngươi, thích nhất trông mặt mà bắt hình dong. Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao? Ta chỉ là chờ ngươi chủ động cởi bỏ phong ấn cho ta.”“Cô vẫn luôn gạt ta …” Công Nghi Trưng như trong mộng tỉnh dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Yến Tiêu.“Nếu ngươi cẩn thận nghĩ lại, thì sẽ biết, lời ta nói đều là sự thật, thậm chí còn lòng tốt nhắc nhở.” Yến Tiêu cười nói, “Người ta muốn lừa không phải ngươi, chỉ là ngươi một hai phải xâm nhập vào cục diện của ta.”Công Nghi Trưng nháy mắt hiểu chỗ âm mưu của nàng.“Cô cố ý thả tin tức ra, dụ Lục U dẫn người vây đánh, nhảy vào biển lửa giả chết tránh tai mắt của Đạo Minh.” Công Nghi Trưng giọng khàn khàn nói, “Lỗ hổng của Sổ Sinh Tử, chỉ sợ cũng là giả.”“Người lòng mang ý xấu đều dẫn dụ giết sạch sẽ, ta mới yên tâm rời khỏi Âm Khư.” Yến Tiêu cười lạnh một tiếng, “Đạo Minh giám sát ta mười năm, sao ta lại không biết?”“Cô bảo ta giết Tống Thiên Sơn, là vì … Bi Linh Huyết trận …” Công Nghi Trưng ho nhẹ vài tiếng, hộc ra máu, “Cô đối với thủ đoạn của hắn rất rõ ràng, vậy … ảo cảnh trong huyết trận …”“Đều là sự thật.” Yến Tiêu cười nhìn Công Nghi Trưng, “Nếu là giả, sao có thể lừa được ngươi? Nếu không để ngươi nhìn thấy những vết sẹo năm xưa của ta, ngươi lại làm sao có thể chân chính mềm lòng với ta.”“Cô lần lượt đẩy mình vào tuyệt cảnh, chính là ép ta cởi bỏ phong ấn cho cô.” Công Nghi Trưng không dám tin mà nhìn nàng.“Hướng chết mà sống, cả đời này của ta, sớm thành thói quen như vậy.” Yến Tiêu vẻ mặt hờ hững, nàng lướt qua Công Nghi Trưng nhìn về phía gió lốc Thiên Nhãn sau lưng hắn, đột nhiên cong môi nói, “Ta nói rồi, ngươi người này quá nhẹ dạ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, tính tất cả thiên cơ, nhưng không xem hiểu lòng người. Nhưng ta có điểm thích ngươi, chung quy ngươi là người đầu tiên mềm lòng với ta mà. Có lẽ … không chỉ mềm lòng, còn có một chút động lòng?”Nàng lôi kéo xiềng xích, Công Nghi Trưng thân bất do kỷ cúi đầu về phía trước, Yến Tiêu đưa tay xoa mặt hắn, phác họa mặt mày tu đĩnh của hắn. Mặt nàng dán đến rất gần, rõ ràng mà nhìn thấy bản thân trong đôi mắt đen nhánh của đối phương, nàng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy oán hận và không cam lòng, hối hận và lên án trong mắt hắn, nhưng mà không có.Một đôi mắt sáng trong, dịu dàng và thương xót khó hiểu, tràn đầy khuôn mặt phản chiếu của nàng.Trong mắt Yến Tiêu hiện lên một tia thất thần, giống như có lông chim lướt qua đầu tim, khơi dậy một tia rung động khó giải thích, chóp mũi khẽ chạm, nàng đột nhiên hôn lên môi mỏng dính máu của hắn.Nàng hôn giống như con người nàng, hung ác và tùy ý, không có chút dịu dàng, tràn ngập hương vị xâm lược và chiếm hữu.Tiêu Hồn Liên buông lỏng cổ, hắn bị nàng đẩy vào vực sâu, rơi vào trong gió lốc của Thiên Nhãn.Nàng chiếm lấy cửa sinh duy nhất trong Thiên Nhãn, vô tình nhìn hắn rơi xuống.Hắn mơ hồ nghe được một câu bị tiếng gió thổi tan.“Ta … sẽ nhớ rõ ngươi.”Yến Tiêu không chút lưu luyến xoay người đi về phía nhân gian — nàng cả đời này, sớm đã không mong đợi được cứu rỗi.Nhưng thời khắc giết chết người nọ, trong lòng thế nhưng có chút buồn.Buồn vì cuối cùng không thể nhìn thấy một đôi mắt tốt đẹp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro