Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 21
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnCông Nghi Trưng và Yến Tiêu lúc này giống như bị ai đó bịt kín mắt, không nhìn thấy nhau cũng chẳng nhìn thấy Vi Sinh Minh Đường ở phía sau. Tuy nhiên, họ vẫn cảm nhận được dao động linh lực của nhau để xác định vị trí của từng người.Dưới nước tuy không thể nói chuyện, nhưng họ có thể truyền âm.Hàng trăm trượng hải vực được đưa vào phạm vi cảm nhận của hai người, dưới vực sâu trong lòng biển không phải là một vùng đất chết, mà khắp nơi đều có thể cảm nhận được sự dao động sinh động của sinh mệnh, đột nhiên trong vùng biển tối tăm gợn lên một trận gợn sóng không tầm thường, những con cá nhạy cảm lập tức bơi tản ra xung quanh. Dao động này tựa như một vầng mặt trời bất ngờ rực sáng trong đêm tối, thu hút toàn bộ sự chú ý của Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.“Dạ Dạ Tâm đã xuất hiện.” Công Nghi Trưng vừa bơi về phía nơi có dao động, vừa truyền âm cho Vi Sinh Minh Đường.Cảm nhận được sự thay đổi hướng đi của Yến Tiêu, Thập Anh không còn thời gian để sợ hãi, lập tức kéo Vi Sinh Minh Đường đuổi theo bóng dáng hai người.Trên mảnh đất bằng phẳng dưới vách đá, mặt đất phồng lên từng cơn, như thể có thứ gì đó đang ra sức đẩy lên, muốn phá đất chui ra. Chỉ trong chốc lát, nó đã xuyên qua lớp bùn đất, lộ ra một đoạn mầm non màu đỏ. Mầm non nhanh chóng vươn cao, mở rộng cành lá của mình, trông như một đoạn mạch máu mọc lên từ lòng đất, những nhánh cây mảnh mai tràn đầy sức sống mãnh liệt.Chỉ trong giây lát, quá trình trưởng thành của cành lá đã xong, trên ngọn cây xuất hiện một nụ hoa lớn cỡ nắm tay người trưởng thành. Nụ hoa đỏ tươi, phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt lấp lánh, tựa như một trái tim đang đập. Nó nổi bật giữa bóng tối, nhưng không sinh linh nào dám đến gần, bởi loài thú theo bản năng đã cảm nhận được mối đe dọa chết người từ khí tức của nó.Nụ hoa rung mình một cái, liền tách khỏi ngọn cành, trôi nổi lên trên, như muốn đón nhận sự tưới nhuần của ánh trăng tròn. Nhưng ngay lúc đó, một sợi xích đỏ trong bóng tối bất ngờ tấn công, chặn đường đi của nó, quấn một vòng nhằm trói chặt nó lại.Nụ hoa giật mình, nhưng phản ứng vô cùng nhanh nhạy, lập tức lao xuống dưới, trong gang tấc tránh được sự bao vây của Tiêu Hồn Liên.Thế nhưng hành động của nó dường như đã bị người khác đoán trước, ngay khi nó lao xuống, một pháp trận bất ngờ hiện ra trên mặt đất, ba trăm sáu mươi sợi tơ vàng bắn lên trời, tạo thành một trận pháp vây hãm, giam chặt nó vào bên trong.Phía trên là Tiêu Hồn Liên, phía dưới là Kim Ti Trận, nụ hoa không còn đường trốn thoát, phát ra một tiếng kêu bi thương đau đớn.“Chít ——”Một âm thanh chói tai vang lên giữa không trung, bất ngờ xuất hiện trong tâm trí mọi người. Dù là Công Nghi Trưng cũng không khỏi rối loạn tâm thần, nhưng hắn không hề buông lỏng cảnh giác, ánh mắt chưa từng rời khỏi nụ hoa. Tuy nhiên, nụ hoa lại đột ngột biến mất trong vòng vây của pháp trận!“Bích hải thanh thiên Dạ Dạ Tâm, nụ hoa này vậy mà đã tu luyện thành quyết chữ ‘hối’.” giọng nói kinh ngạc cảm thán của Vi Sinh Minh Đường vang lên trong tâm trí Công Nghi Trưng, “Công Nghi Trưng, nụ hoa này ít nhất đã có ngàn năm linh lực, nó đã chạm đến pháp tắc của chữ ‘hối’, có thể ngay lập tức hồi ngược thời gian, đưa bản thân trở về một thời điểm nào đó trong quá khứ.”Công Nghi Trưng chợt hiểu ra, đúng lúc Vi Sinh Minh Đường vừa nói xong, hắn đã cảm nhận được vị trí hiện tại của Dạ Dạ Tâm, chính là ngọn cành nơi nó xuất hiện mười tức trước. Lần này, nụ hoa đã có cảnh giác, lập tức rời khỏi Công Nghi Trưng và Yến Tiêu với tốc độ nhanh hơn.Tương truyền có một tội thần vì phạm sai lầm nên đã bị Thần tộc trừng phạt, chôn xác dưới đáy biển sâu, thần hồn tan biến, chỉ để lại một trái tim mang nỗi hối hận khôn nguôi, đêm đêm trái tim đó khóc máu, rơi lệ dưới ánh trăng, thế nên được gọi là Dạ Dạ Tâm.Loại truyền thuyết này hơn phân nửa là gượng ép, là do chỗ đặc thù của bản thân Dạ Dạ Tâm mà dựng nên, Dạ Dạ Tâm hấp thụ sức mạnh từ lòng đất, phải mất năm trăm năm mới có thể nở thành nụ hoa, sau đó không ngừng hấp thụ linh lực, tự ngộ thần thông. Hoa linh càng lớn Dạ Dạ Tâm càng có thể lĩnh ngộ chữ ‘hối’, từ đó sức mạnh hồi ngược thời gian cũng càng mạnh mẽ. Đóa Dạ Dạ Tâm trước mắt này chỉ mới nghìn năm tuổi, chỉ có thể hồi ngược thời gian trong vòng hai mươi tức của không gian nó đang ở. Nếu đạt đến vạn tuổi, nó không chỉ có thể ảnh hưởng đến sự vật trong phạm vi mười trượng xung quanh, mà còn có thể hồi ngược thời gian dài đến vài tháng.Tuy nhiên rất hiếm khi Dạ Dạ Tâm sống được đến vạn năm, phần lớn nó sẽ bị người hái khi vừa tròn năm trăm tuổi. Trước đây Vi Sinh Minh Đường từng dùng giá cao để mua một đóa Dạ Dạ Tâm năm trăm năm, nhưng dù chi nhiều tiền cũng không dễ gì có được.Muốn hái Dạ Dạ Tâm thì nhân lúc còn nhỏ, lớn rồi thì rất khó bắt được.“Không ngờ lần này gặp được Dạ Dạ Tâm khó giải quyết như vậy.” Vi Sinh Minh Đường nhíu mày nói.“Năng lực của nó hẳn phải có hạn chế khoảng cách thời gian chứ.” Công Nghi Trưng nói, “Nếu không vừa rồi nó đã trốn lại lòng đất rồi.”“Có, nhưng khoảng cách thời gian rất ngắn, bằng đúng gấp đôi thời gian nó hồi ngược.” Vi Sinh Minh Đường đáp.Nếu là Dạ Dạ Tâm vạn năm tuổi, nó có thể hồi ngược một tháng, nhưng cần hai tháng để dùng lại, nhưng Dạ Dạ Tâm nghìn năm này, chỉ hồi ngược được mười tức, và sau hai mươi tức mới có thể sử dụng một lần nữa. Dưới biển sâu mà bắt được nó trong khoảng thời gian hai mươi tức này quả thực là một việc khó khăn.May mắn thay, trên người Dạ Dạ Tâm phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt, giúp hai người dễ dàng xác định vị trí của nó.Yến Tiêu nhắm chuẩn vị trí của Dạ Dạ Tâm, tung ra Tiêu Hồn Liên, nhưng Dạ Dạ Tâm hình thể nhỏ, tốc độ nhanh, nên đã nhanh nhẹn mà thoát khỏi vòng vây của Tiêu Hồn Liên, chui qua kẽ hở mà trốn thoát. Tuy nhiên chỉ mới thoát được vài trượng, quạt Xuân Thu đã bất ngờ mở ra ngay trước mặt nó, ánh sáng vàng sáng ngời, lồng giam lại hiện ra, giam chặt Dạ Dạ Tâm.Dạ Dạ Dạ Tâm tức tối phát ra một tiếng kêu chói tai, “Chít…”“Vô ích thôi, nó sẽ lại trốn thoát…” Vi Sinh Minh Đường còn chưa dứt lời, thì đột nhiên im bặt.Đến cả Dạ Dạ Tâm cũng ngẩn người, nó quay ngược thời gian về vị trí mười tức trước, nhưng không như dự tính đạt được tự do, mà ngược lại tự nhốt mình vào trong một chiếc lồng đỏ.Tiêu Hồn Liên xiết chặt từng vòng, tạo thành một nhà lao huyết sắc, đúng ngay vị trí mà Dạ Dạ Tâm từng ở mười tức trước. Lần hồi ngược thời gian này, Dạ Dạ Tâm đem chính mình từ pháp trận của Công Nghi Trưng chuyển vào trong lao tù của Yến Tiêu.Chẳng có cái gì gọi là trùng hợp cả, tất cả là sự phối hợp ăn ý của hai người.Yến Tiêu nhẹ nhàng kéo tay, Dạ Dạ Tâm bị nhốt trong Tiêu Hồn Liên phát ra tiếng kêu hỗn loạn, rơi thẳng vào tay Yến Tiêu.Vi Sinh Minh Đường vội nói: “Mau khống chế nó!”Yến Tiêu sớm đã chuẩn bị dương phù khắc chế Dạ Dạ Tâm, chỉ cần dán dương phù lên trên nụ hoa, nụ hoa sẽ không thể cử động được nữa. Nhưng ngay lúc Yến Tiêu rút dương phù ra chuẩn bị dán lên nụ hoa, nụ hoa bỗng nhiên phát ra một tiếng rú gần như tuyệt vọng, tiếng thét sắc nhọn như mũi tên xuyên thấu thần hồn của tất cả mọi người.Dưới biển sâu cuồng phong nổi lên, xoáy nước cuồn cuộn, mà vào lúc này nụ hoa bất ngờ nở bung ra.Vi Sinh Minh Đường thấy thế, kinh hãi nói: “Hoa nở vô hối! Sao có thể…”Vi Sinh Minh Đường tu vi yếu nhất, chỉ cảm thấy thần khiếu đau xót, cả người mất sức mềm nhũn ngã xuống. May mà có Thập Anh bên cạnh, nàng một tay đỡ lấy Vi Sinh Minh Đường, một tay khác nhanh nhẹn tiếp được Tích Thủy Châu rơi khỏi tay Vi Sinh Minh Đường, rồi bơi về phía Yến Tiêu.Yến Tiêu đang giữ chặt Dạ Dạ Tâm, chịu đòn chính diện nặng nhất, tiếng thét vang lên khi nụ hoa bung nở giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào thần khiếu của Yến Tiêu, xé rách một phách của nàng làm hai. Cơn đau dữ dội từ việc nguyên thần bị xé toạc khiến nàng mất đi toàn bộ giác quan trong tích tắc, trong lồng ngực như bị nổ tung, máu trào ra từ miệng, rơi xuống nụ hoa. Nếu là người thường sợ rằng sớm đã ngất lịm đi, nhưng Yến Tiêu lại lớn lên trong chính những cơn đau này, nàng cắn răng chịu đựng, duy trì thần trí tỉnh táo, linh lực từ lòng bàn tay trào ra mãnh liệt, chặt chẽ mà khóa chặt nụ hoa đang bung nở. Lẽ ra trong lúc ấy nàng không thể nghe thấy gì, nhưng tai nàng lại bị lấp đầy bởi những âm thanh hỗn loạn khó phân biệt, không rõ đó là tiếng máu đang sôi lên trong cơ thể, hay sự nhiễu loạn do linh lực của Dạ Dạ Tâm gây ra.Hấp thụ máu của Yến Tiêu, Dạ Dạ Tâm bùng phát ra linh lực không thua kém linh lực của nửa bước Pháp Tướng, đối kháng với nàng. Vốn dĩ linh lực Yến Tiêu đã cạn kiệt, thêm vào đó nguyên thần lại chịu tổn thương nặng nề, khiến nàng lập tức khí tán lực kiệt, buông lỏng đôi tay đang chế trụ nụ hoa, thân mình mềm nhũn, trôi về phía sau trong trạng thái vô lực.Một cánh tay mạnh mẽ đúng lúc ôm lấy eo nàng, kéo nàng ra khỏi vòng xoáy hỗn loạn. Yến Tiêu khẽ mở mắt, trong bóng tối không thấy rõ được gì, chỉ có chóp mũi nhạy bén ngửi được mùi máu tươi thuộc về mình. Có xúc cảm ấm áp áp vào mặt nàng, cọ qua cọ lại như đang tìm kiếm thứ gì đó, giữa mơ hồ, đôi môi nàng dường như lướt qua sống mũi cao thẳng, rồi còn chạm đến nơi mềm mại hơn. Một bàn tay khác đặt lên gò má nàng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, và ngay lúc ấy người nọ áp trán vào trán nàng một cách kiên định, linh lực như dòng sông cuộn trào chảy vào thần khiếu của nàng, chữa lành những vết thương chồng chất, khai thông những kinh mạch cạn kiệt vô lực.Trong khi đó, dường như bị lãng quên, Dạ Dạ Tâm không nhân cơ hội mà trốn thoát, nó tham lam hấp thu máu của Yến Tiêu, các cánh hoa hoàn toàn bung nở, kiêu ngạo mà nở rộ, yêu dã mà khiếp người. Mỗi một cánh hoa đều tỏa ra hương thơm nồng đậm, ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu sáng giữa bóng tối, thế nhưng những đàn cá bơi trong bóng tối lại hoảng loạn chạy trốn khỏi luồng sáng đỏ ấy. Chúng bản năng cảm nhận được uy hiếp chết chóc, đó không phải là lực lượng chúng có thể chống đỡ. Vô số cự thú biển sâu không kịp trốn thoát, không ngăn được uy áp của luồng ánh sáng máu, trong nháy mắt bị nghiền nát thành bụi máu, khiến cả mảnh hải vực này tràn ngập hương hoa nồng đậm xen lẫn mùi máu tanh đến nồng nặc.Nó nở rộ, hấp thụ thêm nhiều năng lượng, không phân biệt mà săn giết tất cả sinh mạng trong tầm mắt, hút cạn sức sống của bọn họ để hoàn thành bước cuối cùng — nở hoa kết quả.Truyền thuyết kể rằng, nếu Dạ Dạ Tâm có thể trưởng thành đến mức hóa cảnh, nó có thể thi triển “hoa khai vô hối”. Chưa từng có ai nhìn thấy Dạ Dạ Tâm nở rộ, ngay cả Vi Sinh Minh Đường cũng chỉ từng thấy người ta ghi chép lại trong sách cổ. “Hoa khai vô hối” chỉ là một truyền thuyết lưu truyền trong giới linh thảo tiên hoa. Trên thế gian này, làm gì có loài tiên hoa nào không nở, phàm là hoa, thì đều mạnh mẽ nhất khi nở rộ, vì nở cũng đồng nghĩa với tàn, khi nó chọn nở rộ, nghĩa là nó đã quyết tâm đối mặt với cái chết.Một sinh mệnh dám đối mặt với cái chết luôn là điều đáng kính trọng và cũng đáng sợ nhất.Mà so với hối hận, sức mạnh còn lớn lao hơn chính là không hối hận.Ánh sáng đỏ lan tỏa dần thắp sáng tầm nhìn, giúp Yến Tiêu mơ hồ nhận ra được dung mạo của Công Nghi Trưng, một tia sáng đỏ rơi vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, dường như nàng nhìn thấy trong ánh mắt ấy ẩn chứa nỗi lo lắng, còn có một thứ cảm xúc khó tả, còn khó nắm bắt hơn cả lòng biển sâu vô biên này.Yến Tiêu nâng tay phải lên, năm ngón tay tức khắc xòe ra, Tiêu Hồn Liên liền chia thành năm hướng tấn công Dạ Dạ Tâm. Năm sợi xích mạnh mẽ xé toạc ánh sáng đỏ, bất chấp thủy áp và lực cản, tựa như năm con giao long tung hoành dưới đáy nước, để lại dấu vết trên đường chúng đi qua. Năm sợi xích đỏ rực tựa như những con cự long há to miệng máu, nuốt chửng Dạ Dạ Tâm vào trong miệng.Những cánh hoa bị xé nát rơi rụng trong làn nước, từ từ chìm xuống vực sâu thẳm, biến mất trong bóng tối, hoa tâm bị Tiêu Hồn Liên bắt được vẫn không cam lòng mà giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích. Hoa khai vô hối là sức mạnh cường đại nhất mà Dạ Dạ Tâm có khả năng bộc phát ra, nếu nó chỉ đối mặt với một người, có lẽ còn cơ hội trốn thoát, nhưng nó hiển nhiên không có cơ hội này.Chưa có ai từng thấy Dạ Dạ Tâm nở hoa, ngay cả Vi Sinh Minh Đường cũng không thể hiểu tại sao một bông hoa mới chỉ ngàn năm tuổi lại có thể bày ra thần tích “hoa khai vô hối”, điều này quà thực trái với lẽ thường. Nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ thấu đáo, Thập Anh đã kéo hắn lao vào trong phạm vi bị bao phủ bởi hương hoa.Khi Dạ Dạ Tâm đã nở hoa mà không hối tiếc, nó không còn khả năng sử dụng lại sức mạnh “hối” để quay ngược thời gian, trong cuộc đấu sức với Yến Tiêu, chẳng mấy chốc nó đã bị đánh bại, yên lặng nằm phục tùng trong sự khống chế của Tiêu Hồn Liên.Vi Sinh Minh Đường vội vàng lấy ra thu dung khí đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận đặt Dạ Dạ Tâm vào trong hộp gỗ. Khiến hắn kinh ngạc chính là, Dạ Dạ Tâm này khác với những gì từng thấy trước đó. Dạ Dạ Tâm hắn từng thấy là nụ hoa có hình dạng giống trái tim người, nhưng Dạ Dạ Tâm trước mắt này có lẽ vì đã từng nở rộ, những cánh hoa giờ đây đã rụng hết, thứ mà Yến Tiêu bắt được chính là một quả đỏ tươi, bề mặt nhẵn mịn.Thì ra Dạ Dạ Tâm có thể nở hoa kết quả, một khám phá mới hắn có thể bổ sung vào sách của mình!Trái tim Vi Sinh Minh Đường tràn đầy kích động, đôi tay run rẩy nâng niu chiếc hộp gỗ như trân bảo, những vết thương vừa rồi gánh chịu dường như chẳng còn đau đớn nữa.Trên mặt biển, ánh trăn chiếu rạng, không bị mây che khuất, mặt trăng treo cao giữa bầu trời, soi sáng cả vùng biển xanh, gió biển thổi qua, sóng bạc lấp lánh như tuyết vụn, đẹp đến nghẹt thở.Yến Tiêu thi tháp làm khô nước trên người, khi nghiêng đầu nhìn, thì thấy Công Nghi Trưng đang tựa lưng vào tảng đá ngầm, hơi ngửa đầu thưởng thức ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ hơi nhợt nhạt, dường như đã kiệt sức, thậm chí không còn sức để tự mình thi triển một cái y hoán chú, để mặc bộ y phục ướt đẫm nặng nề bám trên người.Chỉ là dù chật vật như thế, hắn vẫn như cũ giữ được vẻ điềm tĩnh và tao nhã.Vi Sinh Minh Đường sửa sang lại trang phục, nhìn Công Nghi Trưng với vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói: “Trên chữ sắc có một lưỡi đao, ai bảo huynh mê muội, chỉ lo giúp người, giờ thì bị vắt kiệt sức rồi chứ gì.”Nếu không phải vì đem tất cả linh lực độ cho Yến Tiêu, sao hắn có thể kiệt sức đến mức này. Vi Sinh Minh Đường cũng hiểu rõ tình trạng của Yến Tiêu, linh khí nhân gian loãng, không thể bù đắp đủ, thực lực mà nàng có thể phát huy chưa đến năm phần, lại thường xuyên gặp nguy cơ cạn kiệt. Vừa rồi tình thế nguy cấp, Công Nghi Trưng độ khí cho nàng cũng là điều khó tránh, nhưng chỉ cần truyền một chút để nàng bình yên thoát hiểm là đủ, thế mà nàng lại tham lam, hút cạn linh lực của Công Nghi Trưng, phát huy ra mười phần lực lượng, mạnh mẽ chế phục Dạ Dạ Tâm đang nở rộ.Vi Sinh Minh Đường tuy ngoài miệng chế giễu Công Nghi Trưng, nhưng thực ra trong lòng lại đau lòng cho bạn tốt, âm dương quái khí oán trách Yến Tiêu lạnh lùng vô tình.Yến Tiêu không ngốc, làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Vi Sinh Minh Đường, nhưng nàng chỉ là lười không muốn đáp lại. Tay phải bấm niệm thần chú, ánh sáng y hoán quyết lướt qua người Công Nghi Trưng, loại bỏ ướt át và dơ bẩn.Công Nghi Trưng mỉm cười nhẹ, nói với Yến Tiêu: “Làm phiền rồi.”“Việc nên làm.” Yến Tiêu nửa quỳ trước mặt Công Nghi Trưng, cười như không cười nói: “Đi nổi không, hay cần người cõng?”Mắt Công Nghi Trưng hơi sáng lên: “Có thể sao?”Yến Tiêu khẽ cong khóe môi: “Nếu ngươi mở lời, thì có thể. Dù sao hiện giờ ngươi khí kiệt vô lực, cũng là vì ta.”Công Nghi Trưng chân thành đáp: “Quả thật không đi nổi.”Yến Tiêu gật đầu nhẹ: “Vậy được, Vi Sinh Minh Đường, ngươi tới cõng hắn.”Vi Sinh Minh Đường nghe vậy trừng lớn mắt: “Tại sao lại là ta? Hắn chẳng phải vì cô mới kiệt sao? Lẽ nào không phải cô nên chịu trách nhiệm à?”“Ta phụ trách tìm người hầu hạ hắn.” Yến Tiêu thản nhiên đáp, “Ngươi đã đau lòng hắn như vậy, chẳng lẽ không nên thể hiện chút thành ý sao?”Vi Sinh Minh Đường mới vừa thấy Yến Tiêu thi tháp tẩy sạch quần áo cho Công Nghi Trưng, còn quan tâm xem hắn có đi được hay không, trong lòng nghĩ vị Diêm Tôn này hóa ra vẫn còn chút lương tâm, nhưng bây giờ xem ra bản thân hắn đã quá ngây thơ rồi, Diêm Tôn vẫn là Diêm Tôn, không có nhân tính! Bọn họ vì chuyện của nàng mà tất tả ngược xuôi như thế, vậy mà nàng chẳng nể mặt chút nào!Vi Sinh Minh Đường âm dương quái khí nói: “Công Nghi Trưng, nếu chúng ta không phải còn có chút giá trị lợi dụng, thì bây giờ có phải đã chết rồi không?”Công Nghi Trưng cười khổ một cái: “Huynh cũng không cần bi quan như thế, chỉ cần huynh ít mở miệng, chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi.”Vi Sinh Minh Đường xị mặt: “Ta tốt xấu gì cũng là Trúc Cơ, ít nhất còn gần hai trăm thọ nguyên, huynh nói sống lâu trăm tuổi chẳng phải đang trù ta đoản mệnh sao?”“Trúc Cơ mà chỉ sống được hơn một trăm tuổi?” Thập Anh nghe câu nói của Vi Sinh Minh Đường, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lộ vẻ khinh thường: “Ngươi ngắn quá đấy.”Vi Sinh Minh Đường: “…”Hắn sống ít mấy năm không sao cả, nhưng lời nói của cô có thể nói dài hơn một chút được không, nói cho rõ ràng! Nam nhân có thể đoản mệnh, nhưng không thể… đoản!Lúc dưới nước, Thập Anh cũng coi như vài lần cứu mạng hắn, trong lòng hắn vừa sinh ra chút thiện cảm với Thập Anh, nhưng chỉ vì câu nói vừa rồi mà tan thành mây khói.Quả nhiên Âm Khư không có người tốt…“Tôn chủ, tên Trúc Cơ này không biết bay, còn tên Nguyên Anh kia thì không thể đi, thiếu chỗ nọ tàn chỗ kia, khi nào mới có thể trở về Vân Mộng đây?” Thập Anh nghĩ sao nói vậy mà chê bai một phen, “Hay chúng ta đi về trước đi.”Quả nhiên Âm Khư đều là ác quỷ…Vi Sinh Minh Đường tức đến mức khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nghe xem hai nữ tử này nói chính là tiếng người sao?“Dạ Dạ Tâm vẫn còn ở trong tay hắn.” Yến Tiêu hơi nâng cằm, nhìn về phía Vi Sinh Minh Đường.Thập Anh bừng tỉnh: “Vậy để ta lấy lại Dạ Dạ Tâm trước đã.”Ánh mắt Thập Anh chuyển về phía Vi Sinh Minh Đường, hắn theo bản năng bảo vệ giới tử túi của mình, lùi lại một bước.Thập Anh cười khẩy: “Ngươi trốn cái gì, như thể trốn được vậy.” Đọc Full Tại Truyenfull.visionVi Sinh Minh Đường nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Con mèo này quăng xuống nước thì còn dễ thương, nhưng lên bờ rồi thì thật là khó ưa.“Thôi bỏ đi, Thập Anh.” Yến Tiêu khẽ mỉm cười, vỗ vai nàng: “Nghỉ ngơi chút đi, chúng ta cũng không cần gấp trở về.” nàng ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên cao, “Cảnh sắc đẹp như vậy, Âm Khư không có đâu.”Yến Tiêu nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Công Nghi Trưng, chỉnh lại tư thế, thoải mái tựa lưng vào tảng đá lớn, ngẩng đầu ngắm trăng.Bầu trời đêm nay không một gợn mây, mọi thứ đều rõ ràng sáng tỏ, không giống như Âm Khư, hàng vạn năm qua luôn bị mây mù dày đặc bao phủ, không thấy được mặt trời hay mặt trăng.Ánh trăng lạnh lẽo và trong trẻo chiếu xuống nhân gian, công bằng soi rọi từng đôi mắt đang ngước nhìn nó, phản chiếu đôi mắt phượng của nàng trở nên sáng trong và rực rỡ, làm dịu đi những gai góc và lạnh lùng trong đáy mắt.Không biết có phải vì đã giải quyết được một mối bận lòng hay không, mà cơn gió biển đêm nay cũng không còn lạnh thấu xương như hôm trước, không làm ngực người ta đau nhói nữa. Hoặc có lẽ là vì Công Nghi Trưng đang ngồi ở phía đầu gió, che chắn phần lớn luồng gió biển.“Tôn chủ chung quy vẫn mềm lòng.” Công Nghi Trưng mỉm cười chăm chú nhìn sườn mặt của Yến Tiêu, hạ giọng nói.Hắn ở rất gần, hơi thở ấm áp theo gió biển truyền đến bên tai nàng, như một sợi lông vũ khẽ lướt qua. Yến Tiêu vẫn ngẩng đầu nhìn trăng, không quay đầu lại, thản nhiên đáp: “Đây chẳng phải ngươi sở cầu sao?”Công Nghi Trưng hơi ngẩn ra, ngay sau đó rũ mắt cười nhạt: “Phải.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro