Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 4

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Yến cô nương, Đạo Minh chưa từng hạ loại mệnh lệnh như vậy.” Công Nghi Trưng rời ánh mắt khỏi người Yến Tiêu, nghiêm túc nói, “Kẻ trong người có tru tà lệnh, chỗ nào cũng là tội ác tày trời, trên người mang nợ máu của vô số mạng người, làm sao có thể bởi vì một món bảo vật mà được đặc xá. Đạo Minh không đuổi giết vào Âm Khư, chỉ vì ở Âm Khư nhận hết tra tấn, so với chết cho xong việc thì càng trừng phạt nặng hơn.”Thế nhân đều nói, thế gian có ba nơi khủng bố nhất: Dung Uyên của Ma giới, Trảm Thần Đài của Thần giới, và Vô Gian địa ngục của Quỷ giới.Thực ra, thế gian này không có quỷ, chỉ có một đám người tồn tại giống quỷ.Trong trời đất cũng không có Quỷ giới, chỉ có một dị giới giống như Vô Gian địa ngục, giới tu đạo gọi là Âm Khư.Âm Khư đất cằn cỗi, giống như một góc bị vứt bỏ. Nơi đây có biển lửa băng sơn, có gió dữ xẻo xương, có khí độc sương mù, không phải địa ngục, hơn hẳn địa ngục. Người thường gần như không thể tồn tại ở Âm Khư, chỉ có tu sĩ mới có thể chịu đựng giá lạnh và hè nóng bức, gió dữ và khói độc.Đại lục nhân gian trôi nổi trên biển, mà nơi này lại là một mảnh đất khô cằn nổi trên biển lửa. Bầu trời không có ánh sáng mặt trời hay trăng sao, nhìn không thấy cái gọi là trời quang, quanh năm bị mây dày che phủ. Mây dày ngày ngày cuồn cuộn, biển lửa vô tận đem mây dày phản chiếu thành một mảnh quỷ dị đỏ sậm, giống như biển máu. Nhưng chỗ sâu trong mây dày lại lạnh đến thấu xương, bầu trời thỉnh thoảng giáng xuống tảng băng đen, những tảng băng đen đó như lưỡi dao sắc bén, mang theo kịch độc xâm nhập vào xương cơ, ngay cả tu sĩ cấp cao cũng phải ăn nhiều đau đớn. Vì vậy, bên trong Âm Khư, dù là núi cao hay đất bằng, đều khiến người không thể sinh tồn, chỉ có vài chỗ núi cao và sườn núi được dựng thành thành trấn để người cư trú, gọi là thập điện Âm Khư.Trong suốt vạn năm qua, thập điện Âm Khư phân tranh không ngừng, cho đến khi Yến Tiêu cùng với Sổ Sinh Tử xuất hiện, mới kết thúc loạn cục này, trở thành chủ duy nhất của thập điện từ xưa đến nay.Những người sống ở Âm Khư, phần lớn đều là tà tu ma đạo phạm phải thập ác tội trọng của Đạo Minh, vì trốn tránh lệnh tru tà của Đạo Minh nên mới trốn vào đây. Nơi này chẳng những có núi đao biển lửa, còn có gió dữ khói độc. Sát khí từ dưới lòng đất dâng lên, ăn mòn Thần Khiếu, khiến cho tu vi hao tổn, căn cơ bị dao động. Dù rời khỏi Âm Khư, tu vi vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, đối với những ác quỷ chịu đựng khổ đau ở Âm Khư, việc thoát khỏi Âm Khư và miễn trừ lệnh tru tà tương đương với việc được tái sinh, làm sao không khiến họ động lòng?Yến Tiêu, khác với những ác quỷ đó, nàng là xuất thân quỷ nô. Quỷ nô, chính là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Âm Khư. Những tên ác nhân đó sống ở Âm Khư, sa vào niềm vui dâm loạn, sinh hạ con nối dõi, sau này có người phát hiện, những đứa trẻ này lớn lên không chịu ảnh hưởng của gió dữ trong Âm Khư, dường như được ý chí của Âm Khư tán thành, trở thành đứa trẻ được Âm Khư phù hộ. Không chịu gió dữ ảnh hưởng, nên có thể tu luyện bình thường, biến mạnh, thậm chí vì linh lực của Âm Khư pha tạp mênh mông, tốc độ tu hành của những đứa trẻ này so với bên ngoài càng nhanh hơn.Nếu là người bình thường, phần lớn họ sẽ yêu thương con của mình, nhưng nơi đây đều là ác nhân cực hung ác, sao có thể nghĩ giống người thường. Bọn họ bắt đầu thường xuyên giao hợp, sinh hạ rất nhiều rất nhiều hài tử, đem những đứa trẻ này biến thành quỷ nô, đeo gông xiềng lên người họ, huấn luyện họ trở thành một nhóm âm binh để mình dùng, hoặc là đưa họ đi mổ bụng, nghĩ mọi cách muốn đoạt xá cơ thể họ.Yến Tiêu chính là một quỷ nô như vậy, năm người khống chế nàng được gọi là Khô Sơn Ngũ Quỷ. Yến Tiêu từ khi có ký ức liền sống trong đau khổ và tra tấn, sống không bằng chết. Mười năm trước, Yến Tiêu có được Sổ Sinh Tử, việc đầu tiên nàng làm chính là đem Khô Sơn Ngũ Quỷ băm thây vạn đoạn, mở tiệc chiêu đãi ác quỷ thập điện, từ đây lập nên hung danh. Danh hào của nàng, ngay cả Đạo Minh cũng biết, dù sao cũng là người đầu tiên thay đổi cục diện Âm Khư trong suốt vạn năm. Tuy Đạo Minh không vào Âm Khư, nhưng vẫn có cách giám sát động tĩnh bên trong Âm Khư. Có một khoảng thời gian, mọi người Đạo Minh luôn lo lắng Diêm Tôn sẽ dẫn âm binh xâm lấn nhân gian, vì thế đã bố trí rất nhiều trận pháp phòng ngự ở cửa vào Âm Khư. May mắn thay, mười năm qua Diêm Tôn trước sau không có hành động nào, lúc này mới khiến Đạo Minh dần dần bỏ cảnh giác.“Nếu Đạo Minh không ban mệnh lệnh như vậy, vậy người dụ dỗ Tống Thiên Sơn mạo hiểm chắc hẳn là một người khác, hơn nữa người đó ở Đạo Minh có địa vị cao, có thể khiến Tống Thiên Sơn tin tưởng rằng hắn có thể thực hiện lời hứa, huỷ bỏ lệnh tru tà, hoặc cho hắn một thân phận hoàn toàn mới.” Yến Tiêu có ý chỉ Công Nghi Trưng, cười nói: “Chẳng hạn như đệ tử đứng đầu Thần Tiêu Phái là đại nhân vật như vậy.”Công Nghi Trưng gãi mũi, dở khóc dở cười: “Yến cô nương nói rất có lý.”“Cho nên bắt lấy Tống Thiên Sơn, có thể ép hỏi ra người trong Đạo Minh kia cùng với Công Nghi đạo trưởng không mưu lại hợp là ai, có lẽ có thể coi đây là nhược điểm để áp chế hắn …” Yến Tiêu vuốt cằm, ánh mắt lóe sáng.Cũng giống như lúc nàng dạy dỗ A Nam, giết người là việc đơn giản thô bạo nhất, người còn sống so với người chết hữu dụng hơn nhiều.“Cửa ra vào của Âm Khư mỗi mười ngày mở một lần, Chuyển Luân Điện là nơi gần cửa ra vào nhất, Tống Thiên Sơn nhất định đang ở nơi này.” Yến Tiêu chắc chắn nói, ngẩng đầu nhìn mây dày trên bầu trời, khẽ cau mày, “Trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh tìm chỗ trú.”Dứt lời cũng không để ý tới Công Nghi Trưng, bản thân xoay người đi vào một tửu quán bộ dáng khách điếm.Trong Âm Khư không có cây xanh, nhưng lại có không ít kỳ hoa dị thảo. Nơi đây linh lực dồi dào hơn nhân gian nhiều, chỉ là đất khô cằn, mưa độc nuôi dưỡng ra phần lớn kỳ hoa dị thảo có độc, không phải người bình thường có thể hưởng dụng.Khi Yến Tiêu và Công Nghi Trưng bước vào quán “Túy Sinh Mộng Tử”, bên trong có bảy tám tên tửu quỷ* đang ngồi. Trong quầy có một bà lão bản đầu đầy tóc bạc vẻ mặt nghiêm nghị, nham hiểm nhìn chằm chằm những tên tửu quỷ đó, sợ bọn họ đập nát đồ đạc trong tửu quán.(*Sâu rượu, kẻ nghiện rượu)Yến Tiêu chọn một cái bàn trong số đó rồi ngồi xuống, thấp giọng nói: “Vô luận từ đâu tiến vào Âm Khư, đều sẽ rơi xuống vùng phụ cận Chuyển Luân Điện, mà Túy Sinh Mộng Tử là tửu quán duy nhất của Chuyển Luân Điện, tửu quán là nơi dễ tìm hiểu tin tức nhất, không ai bỏ lỡ nơi này.”Khi đang nói chuyện, khách nhân ở bàn bên cạnh đập bàn “bộp” một cái, gào khóc nói: “Mạnh Bà! Mạnh Bà! Cho ta một vò Vong Ưu Thủy!”Bà lão đứng sau quầy hùng hùng hổ hổ đi ra, “Ngươi còn thiếu ba vò nữa, khi nào trả hết nợ thì quay lại.”Người nọ tức giận đáp: “Bà, bà còn sợ tôi không trả nợ sao!”Mạnh Bà tiến lại gần người đó, lưng còng, thoạt nhìn chỉ bằng nửa người tên tráng hán kia, người khác nhìn vào sợ rằng bà bị tráng hán một chưởng đánh chết, nhưng làm người khiếp sợ với màn xuất hiện này, Mạnh Bà như quỷ móng vuốt tay phải nắm lấy cánh tay tráng hán, nhẹ nhàng ném tên tráng hán ra khỏi tửu quán, tráng hán lăn vài vòng trên phố, đụng vào tảng đá bên đường mới dừng lại.Mạnh Bà cười lạnh nói: “Ta sợ ngươi mất mạng đấy!”Hiện giờ tình thế một mảnh hỗn loạn, mọi người đều là ăn bữa hôm lo bữa mai, người làm ăn giống như Mạnh Bà, không khỏi cảm khái thời gian Diêm Tôn còn tại vị, hết thảy ngay ngắn trật tự, mấy tên ác ôn đều ngoan ngoãn giống như mấy con cừu nhỏ.Mạnh Bà lẩm bẩm phát ra bực tức, đi đến bên cạnh bàn Yến Tiêu, không kiên nhẫn hỏi: “Muốn dùng gì?”Yến Tiêu nói: “Một vò Vong Ưu Thủy và một vò Đoạn Hồng Trần.”Mạnh Bà nhìn qua trang phục của hai người, không nói thêm gì liền rời đi, không lâu sau, có người bưng hai vò rượu tới.Yến Tiêu mở nắp vò rượu, một mùi cay độc sặc mũi ập vào mặt, khiến người theo bản năng muốn che mặt tránh đi.Yến Tiêu dường như tập mãi thành thói quen, nhàn nhạt nói: “Hiếm khi tới một chuyến, ngươi cũng nếm thử rượu của Âm Khư xem. Đây là rượu Đoạn Hồng Trần quý nhất, vừa vào Âm Khư đoạn hồng trần, muôn vàn tư vị loạn trong lòng.”Yến Tiêu tự rót cho mình một chén, rồi đưa lên uống. Công Nghi Trưng bình tĩnh nhìn nàng, chỉ thấy màu rượu hổ phách theo môi đỏ chảy xuống, mùi nồng nặc tỏa ra, Yến Tiêu uống một hơi cạn sạch rượu mạnh trong chén, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, tựa hồ có chút khó chịu, nhưng một lát sau, mặt mày giãn ra, khuôn mặt trắng nõn hiện lên ý cười say mê, khi mở mắt ra, trong mắt phượng tràn ngập lấp lánh nhàn nhạt.“Tại sao ngươi nhìn ta, không dám uống sao?” Yến Tiêu cười ngâm ngâm nhìn Công Nghi Trưng, hơi mang khiêu khích nói.Công Nghi Trưng cười đáp: “Rượu quý như vậy, sao có thể bỏ qua.” Nói xong, hắn cũng rót đầy một chén, uống một hơi cạn sạch.Mùi cay độc chốc lát tràn đầy xoang mũi và khoang miệng, dường như có một quả cầu lửa theo yết hầu chảy vào trong dạ dày, tiện đà thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cơn nóng ở trong cơ thể lan tràn, trái tim cũng không chịu khống chế mà co rút kịch liệt, có một loại cảm giác giống như đau lòng, tim đập nhanh, hoảng hốt, lại có chút giống với mong đợi và chua xót lo được lo mất giữa người yêu.Sau một lát, cơn đau dần dần tan đi, thay vào đó chính là tê dại phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn, cả người tựa như bay bổng trong đám mây, ấm áp lại lười biếng, đại khái như vũ hóa phi tiên.Công Nghi Trưng lúc này mới hiểu vì sao trên mặt Yến Tiêu sẽ hiện lên ý cười như vậy, bởi vì giờ phút này hắn cũng cảm nhận được vui mừng phát ra từ nội tâm. Không đợi hắn từ trong thăng tiên tốt đẹp hồi phục tinh thần lại, bên tai truyền tới trêu đùa có chút ác liệt của Yến Tiêu“Rượu này có độc.”Công Nghi Trưng mở mắt, nhìn về phía Yến Tiêu.Yến Tiêu tay chống cằm, ngậm cười nhìn Công Nghi Trưng: “Vùng phụ cận Uổng Tử Điện có một hang vách đá ngày ngày chịu mưa băng tưới gội, lại hấp thu hỏa độc, mọc ra một loại độc thảo. Loại độc thảo này chứa đựng kịch độc, không sợ lửa đốt, phải dùng phương thức đặc thù mới có thể nghiền nát rồi ủ rượu. Độc tố này nhiều nhất chỉ có thể loại bỏ được tám phần, còn lại hai phần chỉ có tu sĩ trên Nguyên anh mới có thể chịu đựng. Cái loại hỏa độc này xâm lấn ngũ tạng mùi vị là một loại khổ hình, nếu không phải tu vi của ngươi thâm hậu, vừa rồi chắc đã hộc máu và chết. Nhưng chỉ cần nhịn qua cái loại đau đớn này, thì có thể cảm nhận được tê dại và ấm áp hơn hẳn thần tiên.”Có thể cố gắng nhịn qua thì chính là đoạn hồng trần, tựa thần tiên, chịu không nổi, cũng là đoạn hồng trần, chẳng qua sẽ trở thành quỷ.Yến Tiêu vừa nói vừa rót thêm một chén, nhắm mắt thưởng thức hương vị rượu ngon. Loại đau đớn này với nàng mà nói đã thành một loại hưởng thụ.“Cảm giác tê dại này cũng do độc tố gây ra, hiện tại ngươi có phải cảm thấy cả người mềm như bông, tay nhấc không nổi hay không?” Yến Tiêu liếc xéo Công Nghi Trưng.Giờ phút này Công Nghi Trưng xác thật không thể động đậy tay chân.“Vì sao cô không bị ảnh hưởng bởi độc tố?” Công Nghi Trưng hỏi.Yến Tiêu cười nhẹ: “Ngày nào cũng uống độc, thói quen mà thôi.”Trong lúc cười đùa, Yến Tiêu đã uống sạch vò Đoạn Hồng Trần, lại mở vò Vong Ưu Thủy. Mùi hương này so với Đoạn Hồng Trần ngọt thanh một ít, rượu lại trong suốt như nước.“Điều thú vị là, Vong Ưu Thủy có thể trung hòa độc tính của Đoạn Hồng Trần.” Yến Tiêu rót đầy bảy phần, tay trắng nâng chén rượu đưa đến trước mặt Công Nghi Trưng, môi đỏ đầy đặn gợi lên một nụ cười nhạt không có ý tốt, “Trúng độc Đoạn Hồng Trần, lại không thể động đậy, nhìn thuốc giải ở ngay trước mắt nhưng không thể uống.”Hương rượu vòng qua chóp mũi, chén rượu kia vẫn là đổ vào trong miệng Yến Tiêu.Yến Tiêu “tốt bụng” rót cho Công Nghi Trưng một chén Vong Ưu Thủy, cười như không cười nói: “Đạo trưởng sao không uống? Có phải muốn ta tự tay đút cho ngài?”Công Nghi Trưng mỉm cười, chăm chú nhìn Yến Tiêu: “Yến cô nương cố tình dụ bần đạo uống Đoạn Hồng Trần, có phải là muốn bần đạo mở miệng nhờ vả?”Yến Tiêu sờ cằm: “Ừm… Nếu ngươi nghĩ vậy, ta cũng không còn cách nào.”Công Nghi Trưng hỏi: “Nếu không uống thuốc giả, thì sẽ như thế nào?”“Với tu vi của đạo trưởng, có lẽ nửa ngày là có thể hóa giải độc tính.” Yến Tiêu ý vị sâu xa nói, “Ở Âm Khư, thời thời khắc khắc đều có tràn đầy sát khí, nửa ngày sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể đoán được.”Công Nghi Trưng tiếp tục hỏi: “Nếu bần đạo cầu xin, Yến cô nương có đáp ứng không?”Yến Tiêu nói: “Nếu ngươi thành tâm thành ý, có lẽ bổn …. cô nương vui vẻ, sẽ đáp ứng.”Bị cảm giác say ảnh hưởng, nàng tâm tình sung sướng, suýt nữa buột miệng thốt ra hai chữ ‘bổn tọa’.Công Nghi Trưng nhìn chăm chú khuôn mặt phiếm hồng nhạt của Yến Tiêu, dịu dàng nói: “Vậy bần đạo thành tâm thỉnh cầu Yến cô nương, để ta uống hết chén thuốc giải này.”Cố ý đè thấp giọng ngấm cảm giác say, có vẻ khàn khàn mà trong trẻo, tựa như đá rơi vào lòng sóng, tạo ra những gợn sóng.Yến Tiêu trong lòng dao động một chút, nàng cũng không phân biệt rõ là do men say hay là giọng nói mê hoặc, trên người tê dại ấm áp, tâm tình cũng vui vẻ, nàng liền mỉm cười cầm bát rượu lên, đưa tới bên môi Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng cố gắng mới có thể hơi ngửa đầu, chén rượu hơi nghiêng, rượu trong suốt chảy vào trong cổ, còn phần nhiều tràn ra khóe môi, theo cổ chảy xuống, kích thích miệng vết thương trên cổ, làm ướt cổ áo.Rượu ngọt mà không nặng, vào bụng lạnh lẽo, quả nhiên xua tan độc tính tê mỏi trong cơ thể.Thân thể Công Nghi Trưng cũng khôi phục tri giác, hắn nâng tay lên ung dung lau cổ áo ướt át, ánh mắt lại nhìn Yến Tiêu, mang theo vài phần tò mò hỏi: “Yến cô nương cho rằng bần đạo là dạng người gì?”Yến Tiêu vẫn ngậm cười, hơi suy tư nói: “Có đức độ, bằng mặt không bằng lòng, khiêm tốn, dối trá gian xảo.”Công Nghi Trưng không khỏi bật cười: “Nếu đã như vậy, mở miệng cầu xin người với bần đạo cũng không phải việc khó, nhưng để ngài, một người tôn quý như vậy hạ mình hầu hạ ta uống rượu, ngược lại vạn phần khó được. Bần đạo chung quy vẫn là kiếm lời rồi.”Đường cong khóe môi Yến Tiêu chợt biến mất, ý cười trong mắt cũng lạnh xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm Công Nghi Trưng, lạnh lùng nói: “Ngươi, tên đạo sĩ thối này, lời nói cũng rất giải rượu.”Đoạn Hồng Trần không còn thơm nữa.Vào lúc này, cửa sổ vang lên tiếng “lộp bộp”, Công Nghi Trưng nhìn ra ngoài, quả nhiên giống như Yến Tiêu đã đoán —— Bên ngoài trời mưa rồi.Mây dày giống như bị người dùng gậy gộc khuấy đảo, kịch liệt quay cuồng, trong tầng mây rơi xuống khối băng giống như lưỡi dao sắc bén. Những băng đen này từ chỗ cao rơi xuống, ở chỗ cao trên đỉnh núi như vạn tiễn bắn ra, tiếp cận mặt đất, chịu ảnh hưởng của biển lửa luyện ngục, dần dần tan ra, biến thành mưa to tầm tã.Những nước mưa này đều có độc, dù là tu sĩ cao giai cũng không muốn nhiễm độc tố, đều tìm chỗ tránh mưa.Tửu quán tức khắc đi vào không ít người, trở nên náo nhiệt hơn.Với số người nhiều hơn số bàn rượu, thì biểu thị cho một hồi hỗn chiến bắt đầu.Ở Âm Khư, không có thứ tự đến trước đến sau, chỉ có lực lượng làm chủ.Một số tửu quỷ tu vi thấp hơn thức thời tự mình lui sang một bên, say rượu hồ đồ liền xui xẻo, trực tiếp bị ném ra ngoài cửa, cảm nhận mùi vị của mưa độc.Mấy tên tà tu hung thần ác sát thấy hai người ngồi trong một góc,muốn tiến lên đuổi người, nhưng tiến lên hai bước, thấy gương mặt của hai người thì lại sửng sốt một chút.“Ngươi cút đi!” một người ác thanh ác khí nổi giận nói với Công Nghi Trưng, lại mắt trông mong nhìn chằm chằm Yến Tiêu, không có ý tốt nói: “Tiểu mỹ nhân có thể ở lại bồi mấy ca uống rượu.”Yến Tiêu lạnh lùng cười, không nói hai lời liền đem nửa chén rượu trong tay hất lên mặt người nọ. Với tu vi của Yến Tiêu, dù bị phong ấn Thần Khiếu thì cũng sẽ không mất đi độ chính xác, rượu này một giọt cũng không lãng phí mà hất hết lên mặt người nọ, hơn nữa Yến Tiêu sử dụng ám kình, rượu dừng ở trên mặt phát ra một tiếng bụp, tựa như một cái tát.Biến cố này khiến mọi người sợ ngây người, đặc biệt là tráng hán bị hất rượu, trên mặt đau nóng rát, đau vang lên ong ong, đôi mắt còn một mảnh đau đớn, khiến hắn không mở nổi mắt, chỉ nghe thấy phía trước truyền tới giọng nói lạnh lùng của mỹ nhân: “Rượu này coi như bổn …. cô nương thưởng cho ngươi.”Đi cùng tên tráng hán này còn có bốn người nữa, lúc này lao đến, giận không thể át mà vây quanh Yến Tiêu và Công Nghi Trưng.“Ngươi không muốn sống nữa sao, huynh đệ chúng ta cũng dám trêu chọc!”Một tên cao gầy nhìn thoáng qua liền nhận ra, nhíu mày hạ giọng nói: “Hai tên này gương mặt xa lạ, hình như không phải người Chuyển Luân Điện.”Chuyển Luân Điện hoàn cảnh ác liệt nhất, ở chỗ này sống qua ngày đều là tu vi thấp nhất, tu sĩ cấp thấp, nếu người điện khác đến đây, sợ rằng tu vi không phải thấp.Nam tử bị hất rượu lau mặt một phen, chỗ đôi mắt mềm mại nhất, bị hất rượu đến mức chảy máu xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù là người Diêm La Điện, hôm nay cũng phải biến bọn chúng thành quỷ Diêm La Điện!”Năm huynh đệ bọn họ có công pháp độc môn, năm người một lòng, lúc ra tay uy lực gấp bội, ngay cả tu sĩ Nguyên anh cũng chưa chắc có thể giành được lợi thế trước họ.Yến Tiêu ung dung nhìn năm người kêu gào, vẻ mặt khinh miệt nói: “Năm tên tạp nham, sư đệ của ta một tay có thể đánh các ngươi đến kêu cha gọi mẹ.” nói rồi nhìn Công Nghi Trưng nở nụ cười, “Ngươi nói đúng không, sư đệ?”Năm ánh mắt đầy hận ý và phẫn nộ tức khắc chuyển hướng về phía Công Nghi Trưng, Công Nghi Trưng dở khóc dở cười — mình vừa rồi nhanh miệng nói một câu, không ngờ sự trả thù của Yến Tiêu lại đến nhanh như vậy.Không đợi hắn biện bạch một câu, năm món pháp khí từ năm phương hướng khác nhau từ trên đầu hắn đánh xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0