Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 52
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnHồi lâu sau, mới có người lên tiếng hỏi khẽ: “Người đó có âm mưu gì?”Khổ Sân hành giả liếc nhìn Từ Âm vừa mở miệng, sau đó quay sang Tạ Chẩm Lưu, nói: “Đây chỉ là suy đoán của kiếm tôn.”Tạ Chẩm Lưu nói: “Trong đoạn hình ảnh kia có một chi tiết, chư vị có lẽ chưa nhận ra. Lúc đầu kiếm khí của người vô danh kia vốn nhằm thẳng vào Công Nghi Trưng, nhưng khi Diêm Tôn xuất hiện, kiếm khí ấy có một chút chuyển hướng gần như không thể thấy, lướt qua Công Nghi Trưng, đánh về phía Diêm Tôn. Sau đó Công Nghi Trưng mới liều mình đỡ kiếm, dùng thân thể bản thân phong ấn kiếm khí.”Mọi người đều không phải kiếm tu, không nhìn ra điểm tinh tế trong đó, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tạ Chẩm Lưu.Tạ Chẩm Lưu đưa ngón tay làm kiếm, vung nhẹ về phía trước, một luồng kiếm khí bắn ra, rồi tan biến giữa không trung.“Kiếm khí khác với linh khí.” Tạ Chẩm Lưu giải thích, “Linh khí có thể tùy ý biến hóa vạn vật, còn kiếm khí của kiếm tu, thẳng tiến không lùi, thà gãy chứ không chịu cong, xác định mục tiêu thì sẽ không tùy tiện chuyển hướng giữa chừng.”Từ Âm bừng tỉnh gật đầu: “Nhưng trong ảnh tượng, kiếm khí của người đó lại đổi hướng.”“Đúng vậy.” Tạ Chẩm Lưu nói, “Cho nên đó không phải là kiếm khí.”“Vậy thì là cái gì?” mọi người hỏi.“Là kiếm hồn.” Tạ Chẩm Lưu thở dài, “Là Vô Song kiếm hồn, bị Phượng Thiên Linh đánh cắp hai mươi lăm năm trước.”Kiếm hồn, là một sợi hồn phách do kiếm khí nuôi dưỡng ra, đã có linh thức, có thể tâm ý tương thông với kiếm chủ, bởi vậy kiếm khí mới có thể chuyển hướng giữa không trung, lệch khỏi phương hướng ban đầu.Công Nghi Trưng không phải kiếm tu, nên không thể phân biệt được sự khác nhau này, nhưng kết hợp với manh mối Tiệt Thiên Giáo có được, cũng đã đoán ra thân phận của kẻ áo đen trong sương mù. Còn Tạ Chẩm Lưu lại dựa vào sự hiểu biết về kiếm đạo, kết luận được kiếm tu chưa lộ mặt kia chắc chắn đã luyện hóa kiếm hồn.Mọi người đều biết, kiếm hồn ở trong tay Phượng Thiên Linh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Ý của ngươi là, tất cả những chuyện này đều do Phượng Thiên Linh sắp đặt …” Lân Chiếu tôn giả sắc mặt tái nhợt, “Hắn đã sớm biết thân phận của Diêm Tôn, nhưng lại giương cung mà không bắn, đợi đến khi đại điển lập khế ước diễn ra, Pháp Tướng thất tông đều có mặt, hắn mới cố ý phơi bày tất cả, thậm chí giết tu sĩ của Quảng Lăng Môn, hắn biết Khổ Sân hành giả ghét cái ác như kẻ thù, chắn chắn sẽ đứng ra, khiến mâu thuẫn giữa Đạo Minh và Diêm Tôn từng bước trở nên gay gắt, nếu không phải Công Nghi Trưng ra tay, hôm nay Đạo Minh bảy tông chắc chắn thương vong vô số.”Trong mắt mọi người toát ra vẻ kinh hãi, tất cả đều nhớ đến tám chữ đỏ như máu từ hai mươi lăm năm trước kia — Đạo Minh bảy tông, cũng chỉ như vậy!Khổ Sân hành giả sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống, nắm chặt đàn châu trong tay. Hắn kinh sợ nhận ra, mình có lẽ đã trở thành con cờ bị người lợi dụng.“Phượng Thiên Linh có thâm thù đại hận gì với Đạo Minh, tại sao phải giăng bẫy hiểm độc đến vậy? Hắn muốn mượn tay Diêm Tôn, hủy diệt Đạo Minh bảy tông?” Hoa Ngâm Phương hoa dung nguyệt mạo giờ phút này sắc mặt tối đen, mày thanh tú khẽ nhíu, nhu nhược mà ai thấy cũng thương xót.Từ Âm bĩu môi, nói: “Hiện giờ mới hiểu ra sao. Thật ra Diêm Tôn sớm đã biện giải, chỉ là mọi người tâm tồn thành kiến, cứ cố chấp không nghe. Giờ là kiếm tôn nói, các người mới chịu tin.”Lan Thái La nghe vậy sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng phản bác: “Dù chuyện này là âm mưu của Phượng Thiên Linh, là hắn cố ý khơi mào xung đột giữa Đạo Minh và Diêm Tôn, nhưng Diêm Tôn bản tính tàn nhẫn thích giết chóc, đó là sự thật không thể chối cãi. Ách Nan Thư rơi vào trong tay nàng, cũng không phải phúc phận của thương sinh!”Khổ Sân hành giả nghe vậy cũng khẽ gật đầu. Việc nào ra việc đó, Phượng Thiên Linh làm điều ác, không thể biện minh Diêm Tôn vô tội được.Từ Âm xoa cằm, nói: “Ta tin tưởng phán đoán của kiếm tôn, cũng cảm thấy suy luận của Lân Chiếu tôn giả rất có đạo lý. Nhưng mà, nếu tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Phượng Thiên Linh, Phượng Thiên Linh chưa chết, vậy Phượng Hoàng Trủng lại từ đâu mà dựng lên?”Mọi người bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy vừa mới gỡ bỏ được một lớp sương mù, thì lại rơi vào trong một lớp sương mù khác dày hơn.“Vậy có lẽ là một cái bẫy khác.” Lân Chiếu tôn giả thở dài, “Nhưng dù biết là bẫy, chúng ta cũng không thể khiếp sợ mà né tránh.”Tạ Chẩm Lưu nói: “Đợi Công Nghi Trưng tỉnh lại đi, hắn hẳn là biết nhiều tin tức mà chúng ta không rõ.”Ngày thứ ba Công Nghi Trưng hôn mê, Thập Anh gặp được Vi Sinh Minh Đường ở gần Thần Tiêu Phái.Vi Sinh Minh Đường dẫn Thập Anh xuống núi, đến Tụ Tiên Trấn, vẫn là Thiên Nhất Lâu, vẫn là sương phòng cũ, chỉ là mọi thứ đã không còn như trước.Vi Sinh Minh Đường gọi một bàn đầy món Thập Anh thích, nhưng nàng lại rầu rĩ không vui, không ăn một miếng nào. Trước kia nàng thích ăn, là bởi vì yêu khí linh khí không đủ nên sinh ra cảm giác đói khát, nhưng từ khi Lê Anh tặng cho nàng vòng tay Lê Hỏa, tình trạng này đã cải thiện rất nhiều. Hơn nữa bây giờ nàng càng là vì Yến Tiêu gặp nạn mà phẫn uất, càng vì lo lắng cho thương thế của Yến Tiêu, bởi vậy không có khẩu vị.“Yên tâm đi, tôn chủ của các cô lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.” Vi Sinh Minh Đường đau lòng xoa đầu nàng, “Mấy ngày nay ta vẫn đến dược viên thăm Công Nghi Trưng, dù không gặp được hắn, nhưng đã gặp được phụ thân của hắn. Công Nghi bá phụ nói, tình trạng phục hồi của Công Nghi Trưng rất tốt, có lẽ qua vài ngày nữa sẽ tỉnh lại.”Công Nghi Trưng có đạo cốt trời sinhbảo vệ tâm mạch, lại có Cửu Chuyển Kim Thân giữ lại một sợi thần hồn, bởi vậy thể xác chưa hủy, thần hồn vẫn còn, nhờ vào thủ pháp thần diệu của Minh Tiêu pháp tôn, cuối cùng cũng giữ được tính mạng, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.Thập Anh biết Yến Tiêu vướng bận nhất chính là Công Nghi Trưng, giờ phút này nghe được tin tốt, nàng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng giữa chân mày vẫn nhíu chặt.“Tôn chủ bây giờ cũng đang bế quan, người đã nôn ra rất nhiều máu, thương thế rất nặng, người xưa nay chưa bao giờ kêu đau, lần này nhất định là không chịu nổi, mới nói ra.” Thập Anh nghẹn ngào, mắt đỏ hoe: “Rõ ràng những người đó không phải do Tôn chủ giết, tại sao bọn họ đều không chịu tin.”Vi Sinh Minh Đường cụp mắt xuống, ảm đạm gượng cười, oan uổng như vậy, hắn từ nhỏ đã nếm trải rất nhiều. Bởi vì mẫu thân mất sớm, hắn luôn mang lòng khúc mắc với phụ thân, ở trong mắt phụ thân, hắn chính là đứa con bất hiếu ngỗ nghịch, bất kể hắn nói gì, phụ thân cũng không tin, lâu dần, hắn cũng không còn muốn biện bạch cho mình nữa.“Họ chỉ tin những gì họ muốn tin.” Vi Sinh Minh Đường thở dài nói, “Chân tướng bị cắt câu lấy nghĩa chính là một lời nói dối, nhưng chỉ cần lời nói dối này có thể xác nhận thành kiến trong lòng họ, họ liền khăng khăng cho rằng đó là chân tướng. Ngươi làm gì, nói gì, đều không quan trọng, trong mắt bọn họ, sự tồn tại của ngươi vốn dĩ đã là sai lầm.”Hắn nói đến chính là Yến Tiêu, là Thập Anh, cũng là chính hắn.“Ta không thích nơi này.” Thập Anh ủ rũ, không còn tinh thần phấn chấn bồng bột của ngày thường, đôi mắt ngập nước, ngay cả ánh sáng bên trong cũng đã phai nhạt đi nhiều.“Vậy thì rời khỏi đây đi.” Vi Sinh Minh Đường nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói thấp nhẹ chậm rãi nói: “Chúng ta không thể thay đổi thành kiến trong lòng thế nhân, chỉ có thể bảo vệ bản thân thật tốt, không để thành kiến của họ gây tổn thương. Thập Anh, đi theo ta đi.”“Đi đâu?” Thập Anh hỏi một câu, lại lắc đầu, “Không được, ta phải đi theo Tôn chủ, nghe Tôn chủ phân phó.”“Cô không phải thuộc hạ của nàng, cũng không phải sủng vật của nàng.” Vi Sinh Minh Đường bất đắc dĩ thở dài, “Thập Anh, cuộc đời cô nên vì chính mình mà sống, chứ không phải mãi mãi phụ thuộc vào Tôn chủ.”Thập Anh mơ hồ mà nhíu mày lại, nàng yêu sinh chưa dài, từng chịu vô số tra tấn khi còn ngây thơ không hiểu sự đời, nhưng Yến Tiêu đã giúp nàng hóa thành hình người, dạy nàng đọc chữ tu hành, ở trong lòng nàng, Yến Tiêu mãi mãi là Tôn chủ của nàng, là bóng lưng nàng luôn dõi theo, cũng là hậu phương nàng muốn bảo vệ.Thập Anh ảm đạm cúi đầu: “Ta biết … hiện tại ta còn quá yếu, không thể bảo vệ Tôn chủ. Hơn nữa … cũng vĩnh viễn không thể cường đại hơn Tôn chủ, Tôn chủ không cần ta bảo vệ, thậm chí còn phải phân tâm bảo vệ ta, nhưng ta chỉ muốn lúc người đau buồn, ta có thể ở bên cạnh người.”“Con mèo ngốc …” Vi Sinh Minh Đường cười nhẹ một tiếng, lòng bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu nàng, “Trước đây nàng cần cô bầu bạn, nhưng sau này sẽ có Công Nghi Trưng ở bên nàng.”Thập Anh chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót bị vứt bỏ và ghen tuông. “Ta không ngốc!” nàng lẩm bẩm một câu, rầu rĩ không vui nói, “Ta hiểu ý của ngươi … Tôn chủ không cần ta nữa …”Khoảnh khắc nhìn thấy Tôn chủ rơi lệ vì Công Nghi Trưng, nàng đã hiểu ra, người ấy đã chiếm một vị trí quan trọng nhất trong lòng Tôn chủ, hắn khiến đôi mắt của Tôn chủ không còn cô độc và lạnh lẽo nữa, khiến Tôn chủ biết cười, cũng biết khóc. Đó đều là thứ nàng không làm được, cho dù nàng có tu hành đến mức đủ mạnh, có thể một mình đảm đương mọi chuyện, cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Tôn chủ.Vi Sinh Minh Đường nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp của Thập Anh đầy vẻ tủi thân bị vứt bỏ, không nhịn được mà bật cười, rồi lại sinh ra vài phần mềm mại thương xót.Năm ngón tay thon dài thử thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào gò má ấm áp của nàng, mềm mịn tinh tế như cánh hoa non vừa nở, bàn tay to hơn mặt, thậm chí còn không đầy một lòng bàn tay hắn. Hắn cẩn thận kiên nhẫn như đang chăm chút một đóa tiên hoa, muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày nàng, muốn xóa đi phiền muộn trong mắt nàng.“Thập Anh … ý nghĩa của sự tồn tại, không phải là vì được cần đến.” hiếm khi Vi Sinh Minh Đường không châm chọc ai, giọng nói trầm thấp dịu dàng, khiến Thập Anh quên mất phải phản kháng, mặc cho hắn chạm vào khuôn mặt mình. “Từng có một người rất lợi hại nói với ta, sinh mệnh chỉ cần rực rỡ, thì không uổng một kiếp được trời đất sinh ra. Giống như khi cô trồng một đóa hoa, cũng chưa chắc muốn nó kết trái, nó có thể lặng lẽ nở rộ, tự mình tỏa hương, không có người cần nó, không có người thưởng thức, cũng không ảnh hưởng đến việc nó sống một đời rực rỡ.”Đôi mắt màu hổ phách toát lên một tia mơ hồ: “Nhưng ta không phải một đóa hoa, ta là một con mèo mà …”Lời này khiến Vi Sinh Minh Đường có chút khó xử, bởi vì hắn chưa từng thực sự nuôi mèo, nên không có nhu cầu hiểu biết mèo.“Vậy Thập Anh, con mèo này thích điều gì?” Vi Sinh Minh Đường nghiêm túc học hỏi.Thập Anh rũ mắt suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Thích cảm giác được cần đến.”Nàng là mèo cao ngạo khó thuần, nhưng cũng không muốn cô độc, nàng thích, cũng đã quen với lòng bàn tay dịu dàng của Tôn chủ, xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, khi Tôn chủ vui vẻ, nàng cũng cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.Vi Sinh Minh Đường thở dài trong lòng — xem ra mèo con này vẫn chưa thực sự hiểu rõ chính mình.“Vậy nếu ta nói …” Vi Sinh Minh Đường dừng một chút, đôi mắt sâu thẳm hơn vài phần, “Ta cần cô thì sao?”Tim Thập Anh đập một cái, đôi mắt mở to đấy kinh ngạc: “Ngươi, ngươi cần ta?”“Thập Anh …” Vi Sinh Minh Đường nhẹ giọng gọi một tiếng, âm thanh trầm thấp và từ tính kéo dài, “Nếu có một ngày, ta cũng giống như Công Nghi Trưng, bị trọng thương không thể tỉnh lại …. Ta không có đạo cốt bẩm sinh, không có Cửu Chuyển Kim Thân, cũng không có người bảo vệ ta, có lẽ chỉ cần một khoảnh khắc thôi, ta sẽ hồn bay phách tán.”Vi Sinh Minh Đường cười khổ rũ mắt xuống, hàng mi dài che kín khói mù mất mát trên khuôn mặt tuấn tú, như thể bị bỏ rơi ở một góc không thấy ánh mắt trời, cô độc và đáng thương.Tim Thập Anh đập nhanh, hơi bối rối mím môi, ngập ngừng nói: “Không, sẽ không đâu … ngươi cứ ở yên trong nhà, đừng chạy lung tung ra ngoài …”“Ở yên trong nhà thì sẽ an toàn sao?” Vi Sinh Minh Đường buồn bã cười, “Trong nhà ta như thế nào, cô không phải không biết. Cô ít nhất còn có Thất Sát và Tôn chủ, còn ta thì chẳng có gì cả, có lẽ một ngày nào đó ta bị đánh trọng thương, lặng lẽ chết đi, bị chôn dưới tán hoa … Thập Anh, nếu một ngày nào đó cô nhớ tới ta, thì hãy đến dược viên tìm ta, nếu không tìm được ta, thì hãy tìm một gốc cây vươn cành cây về phía cô, đó chính là ta.”Những lời nói mang theo sự cô độc và tuyệt vọng của Vi Sinh Minh Đường giống như một cây kim sắc nhọn đâm vào lòng Thập Anh, nó làm đông cứng máu trong tim nàng, dâng lên một cơn đau buốt.Vi Sinh Minh Đường sẽ chết sao …Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu, nàng mới hoảng hốt nhớ đến, hắn vừa yếu ớt lại mong manh, tu vi không cao, thọ mệnh cũng rất ngắn, miệng thì độc, nếu đắc tội cường giả, một tý đã bị đánh tan thành mây khói, dù có trốn trong nhà không ra ngoài, hắn vẫn còn một phụ thân ngược đánh, một người muội muội thích ức hiếp hắn, không biết chừng một ngày nào đó, sẽ bị biến thành phân bón cho hoa cỏ.Nàng cũng không biết nên xem Vi Sinh Minh Đường là gì của mình, trong cuộc đời nàng, người quan trọng nhất chỉ có Tôn chủ và Thất Sát, thế nhưng khi nghĩ đến cảnh Vi Sinh Minh Đường bị chôn dưới gốc hoa, hồn phi phách tán, nàng lại cảm thấy khó chịu đến lạ thường, ngực chua xót đến đau trướng.Thập Anh cổ họng nghẹn lại, hốc mắt cay xè, sững sờ nhìn Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường vốn dĩ cố ý tỏ vẻ đáng thương, muốn lừa Thập Anh rủ lòng thương mình một chút, không ngờ lại thấy nàng đỏ hoe mắt, hắn nhất thời hoảng loạn, trong lòng hắn lại dâng lên một tia vui sướng mơ hồ.— Thập Anh trong lòng thực sự rất đến tâm đến hắn!Đôi mắt mèo ươn ướt, chóp mũi nhỏ nhắn cũng hơi ửng đỏ, làn hơi nước phủ lên đôi con ngươi trong trẻo, phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của Vi Sinh Minh Đường.“Vi Sinh Minh Đường …” Thập Anh mang theo nghẹn ngào, giọng nói vừa mềm vừa khàn.Trái tim Vi Sinh Minh Đường đều tan chảy.“Ngươi có phải là …” Thập Anh sụt sịt, “Muốn ta tưới nước cho ngươi không?”Tim Vi Sinh Minh Đường chết lặng: “…”Trong đầu Thập Anh chợt hiện lên những ký ức trước kia, dưới nắng thu ấm áp, trong dược viên tràn ngập hương thơm hoa cỏ, hắn đứng sau lưng nàng, kiên nhẫn dạy nàng phân biệt thảo dược.“Thảo nào ngươi lại tỉ mỉ dạy ta cách trồng hoa tưới nước như vậy.” Thập Anh bừng tỉnh đại ngộ, cảm thông mà nhìn Vi Sinh Minh Đường, “Thì ra ngươi đã sớm chuẩn bị hậu sự cho mình. Này, sao sắc mặt ngươi lại khó coi thế …. Ai rồi cũng phải chết mà, ngươi chẳng phải đã nghĩ thông suốt rồi sao, ưm …”Lời nói của Thập Anh bỗng nhiên bị chặn ở đầu lưỡi, cằm nhỏ bị giữ chặt lại, nàng bị ép ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn tròn nhìn vào con ngươi đen sâu thẳm của Vi Sinh Minh Đường đang áp sát.Vừa tức giận vừa thương xót, vừa yêu lại vừa hận.Môi mỏng khẽ mút lấy cánh môi mềm mại của nàng, hận không thể nuốt trọn đóa hoa đáng giận lại mê người này vào miệng để tan chảy nó. Nhưng hắn lại sợ nàng hoảng hốt bỏ chạy, đành phải kiềm chế bản thân, mềm nhẹ liếm mút vị ngọt thơm trên môi nàng.Nàng sao có thể luôn dùng vẻ mặt vô tội và những lời quan tâm chân thành nhất để đâm vào tim hắn như vậy chứ ….“Thập Anh …” chiếc mũi cao thẳng thân mật mà khẽ cọ vào chóp mũi tinh tế nhỏ xinh của nàng, giọng nói của Vi Sinh Minh Đường khàn đặc, như mê hoặc như nỉ non, “Nếu ta chết rồi, cô sẽ buồn chứ?”Hai bàn tay nhỏ vô thức siết chặt lấy vạt áo hắn, chóp mũi tràn ngập hương hoa và mùi thuốc đặc trưng trên người đối phương, trái tim đập loạn không ngừng, nàng vẫn chưa hoàn toàn định thần lại sau nụ hôn cực nóng vừa rồi, đôi mắt mèo phủ hơi nước trông mơ hồ mà mê man, trên má lại lặng lẽ dâng lên hai mảng đỏ ửng.Không cần suy nghĩ, đáp án đã buột miệng thốt ra: “Sẽ …”“Vậy thì hãy đến bên ta đi.” Vi Sinh Minh Đường chậm rãi nở nụ cười, nụ cười ấy khiến nhịp tim của Thập Anh càng rối loạn hơn.“Ngươi cần ta bảo vệ ngươi.” dường như nàng đã hiểu, nhưng lại như chưa hoàn toàn hiểu, mím môi, vẫn còn đang hồi tưởng lại hương vị ban nãy.— Vi Sinh Minh Đường thơm tho mềm mại, ăn rất ngon.— Mặc dù đầu lưỡi còn chưa nếm được, nhưng nàng cảm thấy chắc chắn sẽ rất ngọt.“Được không?” Vi Sinh Minh Đường nhìn nàng, ánh mắt đầy chờ mong.Thập Anh gật đầu, lại lắc đầu, nói: “Ta phải hỏi ý của Tôn chủ trước đã.”Trong lòng Vi Sinh Minh Đường vui vẻ — Thập Anh đã đồng ý rồi, nàng chỉ băn khoăn về ý muốn của Tôn chủ, còn Vi Sinh Minh Đường thì biết rõ, chuyện này căn bản không phải vấn đề.Cái hắn “cần”, không phải sự bảo vệ, mà là sự đồng hành. Giờ phút này, Thập Anh vẫn chưa thể phân biệt rõ ràng hai điều đó, nhưng hắn có đủ thời gian để dạy nàng hiểu được.Người giỏi trồng hoa chăm cỏ nhất, lẽ nào lại thiếu kiên nhẫn?Đời người ngắn ngủi như thế, chỉ một cái chớp mắt đã nhìn thấy điểm cuối, còn đời của một con yêu lại chỉ mới bắt đầu …Trăm phương ngàn kế đi vào cuộc đời của nàng, rồi trăm năm sau lại rời xa nàng, như thế có phải mình quá ích kỷ, quá tàn nhẫn với nàng không?Vi Sinh Minh Đường cũng từng tự hỏi bản thân như vậy.Nhưng hắn vốn chẳng phải người có lòng dạ quá tốt, vừa ích kỷ vừa cay nghiệt, thật sự yêu con mèo này đến cực điểm, yêu sự mãnh liệt và đơn thuần của nàng, yêu sự chân thật và thẳng thắn, yêu tính cách yêu – ghét rõ ràng nhưng lại mạnh miệng mềm lòng, hắn thực sự không nỡ buông tay.Huống hồ, chuyện lưỡng tình tương duyệt, đâu có thể xem là hãm hại lừa gạt được?Hắn chỉ là sớm hơn nàng một bước, hiểu rõ lòng nhau mà thôi.Thập Anh không biết tính toán trong lòng Vi Sinh Minh Đường, nàng ho nhẹ một tiếng, dần dần khôi phục vẻ kiêu ngạo và đoan trang, chậm rãi nói: “Ta chính là đại yêu tương đương với kỳ Nguyên Anh của nhân tộc, nếu ngươi muốn ta bảo vệ, yêu cầu của ta rất nhiều đấy.”Vi Sinh Minh Đường bật cười, khẽ nhướn mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trên gò má nàng, vừa tò mò vừa buồn cười hỏi: “Cô có yêu cầu gì, ta nhất định dốc hết sức để đáp ứng.”Thập Anh rất hài lòng với thái độ của đối phương, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm … ít nhất phải bao ăn bao ở.”“Phụt —” Vi Sinh Minh Đường không nhịn được bật cười, từ tốn nói, “Được, cô thích ăn gì, ta đều cho cô hết.”Đôi mắt trong trẻo của Thập Anh chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú đang mang ý cười của Vi Sinh Minh Đường, ánh mắt vô thức lướt qua môi mỏng nhàn nhạt sắc hồng của đối phương, nàng lặng lẽ nuốt nước bọt, liếm liếm răng nanh …— Nói là cái gì cũng cho nàng ăn …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro