Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 54
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnMọi người trong Đạo Minh đã bàn bạc và quyết định, ngày hôm sau sẽ lập tức đến hải nhãn Nam Hải để tìm hiểu chân tướng, dù biết rõ đây là bẫy, nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.“Con hà tất phải mạo hiểm như vậy.” Công Nghi Càn nhìn sắc mặt tái nhợt của Công Nghi Trưng, không khỏi nặng nề thở dài, “Vốn tưởng rằng con mắc kẹt ở nửa bước Pháp Tướng không thể đột phá, là bởi vì khúc mắc, nhưng hiện giờ con đã phá cảnh, trọng thương còn chưa lành, Phượng Hoàng Trủng này hung hiểm vạn phần, con hoàn toàn không cần tự mình đi chuyến này.”“Phụ thân không cần lo lắng, ta hiểu rõ tình trạng của mình nhất. Ta có đạo cốt trời sinh, hồi phục nhanh hơn người thường gấp mười lần, chuyến này lại có rất nhiều Pháp Tướng chiếu ứng lẫn nhau, đủ để đối phó mọi nguy hiểm.” Công Nghi Trưng tươi cười nhàn nhạt nói, “Việc lập khế ước lần này, đã khiến phụ thân kinh động, giờ ta cũng sắp rời khỏi Thần Tiêu Phái, chi bằng người hãy về Ngọc Kinh trước, đợi khi ta giải quyết xong chuyện ở đây, sẽ cùng Yến Tiêu trở về thăm người.”Công Nghi Càn lắc đầu: “Thôi vậy, con tâm tư kín đáo, lại giỏi biện luận, ta vốn không thể nói lại con, con chăm sóc tốt bản thân là được.”Việc Minh Tiêu pháp tôn trúng huyết chú, đến giờ Công Nghi Trưng và Lê Anh vẫn giấu kín tất cả mọi người, bên ngoài chỉ nói rằng bế quan tĩnh dưỡng. Minh Tiêu pháp tôn thường xuyên bế quan luyện đan, bởi vậy mọi người cũng chẳng ai sinh nghi.“Trong Phượng Hoàng Trủng … Nếu có tin tức của mẫu thân con, con nhất định phải nói cho ta biết.” Công Nghi Càn trầm giọng nói.“Phụ thân yên tâm, ta biết phải làm thế nào.” Công Nghi Trưng ôn hòa trấn an.Công Nghi Càn rời đi không lâu, Công Nghi Trưng liền đợi được Vi Sinh Minh Đường tới gặp.“Yến Tiêu thế nào rồi?” Vi Sinh Minh Đường còn chưa mở miệng, Công Nghi Trưng đã lên tiếng trước.“Nghe Thập Anh nói nàng bị nghiệp lực phản phệ, hiện đang bế quan, do Thất Sát hộ pháp.” Vi Sinh Minh Đường vừa nói vừa quan sát Công Nghi Trưng, thấy sắc mặt hắn tuy có chút tái nhợt, nhưng hẳn là đã không còn trở ngại, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, “Bây giờ thấy huynh không sao, ta sẽ báo lại cho Thập Anh, để nàng thông báo cho Tôn chủ.”“Đợi đã.” Công Nghi Trưng ngăn Vi Sinh Minh Đường lại, hàng mi hơi rủ xuống, chần chờ một lát mới nói, “Muộn chút nữa hẵng nói cho Thập Anh.”“Tại sao?” Vi Sinh Minh Đường sửng sốt một chút, mặt lộ vẻ khó hiểu.“Ta muốn đến Phượng Hoàng Trủng.” Công Nghi Trưng nói, “Nếu nàng tỉnh lại, nhất định sẽ đi cùng ta. Nàng thương thế chưa lành, không nên tiếp tục mạo hiểm.”Vi Sinh Minh Đường không thể tin nổi mà nhìn Công Nghi Trưng: “Ta phải mất một viên Định hồn đan nữa mới kéo huynh từ quỷ môn quan trở về, bây giờ huynh lại muốn đi mạo hiểm? Huynh biết khuyên Tôn chủ phải trân quý bản thân, nhưng tại sao chính huynh lại không biết vậy?”Công Nghi Trưng không thể nói ra sự thật, hiện giờ Minh Tiêu pháp tôn trúng huyết chú, kẻ hạ chú rất có thể chính là người cấu kết với Tống Thiên Sơn. Kẻ đó đối với Dẫn Phượng Tiêu quyết tâm đoạt được như thế, vậy nhất định sẽ trăm phương ngàn kế bám theo, lẻn vào Phượng Hoàng Trủng. Muốn cứu Minh Tiêu pháp tôn, hắn bắt buộc phải đi chuyến này.Vi Sinh Minh Đường thấy ánh mắt Công Nghi Trưng sáng ngời kiên định, cũng hiểu rằng có nói thêm cũng vô ích, chỉ đành lắc đầu thở dài: “Tự lo cho mình đi … Mệnh cứng cũng không phải để đem ra đùa như thế.”*Hải nhãn Nam Hải, cũng giống như cực uyên Bắc Hải, đều nằm sâu dưới biển sâu vạn trượng, nơi tối tăm không ánh sáng, thế nhưng dù là ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, đen tối nhất, vẫn có những sinh mệnh ngoan cường sinh trưởng.Công Nghi Trưng là đại biểu của Thần Tiêu Phái, cùng các Pháp Tướng của sáu tông còn lại đồng hành. Trong đoàn người, tu vi của Tạ Chẩm Lưu là cao nhất, địa vị tôn quý nhất, mọi người đều lấy ông làm đầu, thậm chí Lan Thái La cũng đem Dẫn Phượng Tiêu giao cho Tạ Chẩm Lưu bảo quản, nhưng Tạ Chẩm Lưu hình như rất tín nhiệm Công Nghi Trưng, vừa nhận lấy đã lập tức chuyển tay giao lại cho Công Nghi Trưng, chỉ nói một câu — muốn tìm được lối vào vẫn phải nhờ Công Nghi Trưng.Lan Thái La há miệng, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra lý do để phản bác.Khi thân thể dần chìm xuống, ánh sáng quanh người dần dần mờ nhạt, cho đến khi trong tầm mất không còn một tia sáng, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận sự hiện diện của hải thú thông qua dòng chảy của nước.Hải thú cảm nhận được uy áp không tầm thường, bản năng cầu lợi tránh hại khiến chúng vội vàng rời xa khu vực nguy hiểm này.Hải nhãn Nam Hải sâu hơn cực uyên Bắc Hải, chìm xuống vạn trượng mới có thể chạm đáy. Bóng tối trong vực sâu như có thực chất, dày đặc và nặng nề, những nguồn sáng thông thường khó có thể xuyên thấu màn đen bao trùm này.Hoa Ngâm Phương kết ấn thi pháp, vài chiếc Thủy Liên Đăng hiện lên bốn phía, chiếu sáng biển sâu, chỉ trong chớp mắt, một thế giới đáy biển rực rỡ huyền ảo như một bức tranh sống động cuộn tròn hiện ra trước mắt mọi người.Vùng đất chết vốn không nên có sự sống này lại mang trong mình khung cảnh đẹp nhất dưới đáy biển, linh hoa dị thảo bung nở kiều diễm đến cực hạn, đỏ tươi đẹp, xanh trong suốt, cam vàng diễm tím, rực rỡ đến hoa mắt. Dù không ai chiêm ngưỡng, dù chính bản thân chúng cũng chẳng thể nhìn thấy, chúng vẫn kiêu ngạo và rực rỡ nở rộ dưới biển sâu, lại qua ngàn năm nữa, một vài gốc trong số chúng có lẽ sẽ biến hóa thành hình người, tu thành chính quả.“Đây chính là hải nhãn Nam Hải … ” Hoa Ngâm Phương khẽ thở dài, “Không hổ là nơi linh khí của địa tâm tuôn trào, quả nhiên tràn đầy sinh cơ.”Cực uyên Bắc Hải đồng dạng cũng có linh lực phun trào, nhưng không biết có phải vì sự tồn tại của Âm Khư đã đoạt lấy linh khí địa tâm hay không, linh khí nơi đó kém xa không dồi dào nồng đậm bằng hải nhãn Nam Hải. Một ngụm linh lực phun trào từ hải nhãn này đã nuôi dưỡng toàn bộ hải vực vô tận, ngàn vạn năm qua, vô số hải thú có thể hóa yêu, Phục Ba Điện của Hải Hoàng cũng được xây gần hải nhãn, để hấp thụ linh khí hải nhãn.Tuy nhiên bên trong hải nhãn cũng rất nguy hiểm, thường xuyên có linh bạo xuất hiện, đi kèm với lốc xoáy và dòng chảy ngầm, nếu không cẩn thận bị cuốn vào trong hải nhãn, dù là Pháp Tướng cũng khó lòng toàn mạng. Mà hải nhãn Nam Hải tuy gọi là ‘nhãn’, nhưng trên thực tế lại là một vực sâu rộng ngàn dặm, nhưng so với hải vực mênh mông vô tận, nó nhỏ bé chẳng khác nào con mắt của đại dương.Mọi người tiếp tục bơi về phía trước, cảm giác lực khổng lồ như sóng lớn khuếch tán ra bốn phương tám hướng, vô hình trung đẩy lùi sinh linh trong hải nhãn, thậm chí linh thảo cũng không nhịn được mà khẽ run rẩy, khom mình cúi thấp.“Nơi này linh khí nồng đậm lại cuồng bạo, che giấu tất cả dao động, chúng ta cản bản không thể cảm nhận được vị trí của Phượng Hoàng Trủng.” Lan Thái La nói.Công Nghi Trưng lặng lẽ quan sát xung quanh, đôi mắt đen nhánh như biển sâu, sâu kín phản chiếu một chiếc đèn Liên Đăng, thoáng lóe một tia sáng lạnh lẽo. Hắn chậm rãi dừng lại, vạt áo bị dòng nước ngầm nâng lên, mái tóc đen trôi nổi trong làn nước.“Hẳn là ở đây.” Công Nghi Trưng điềm nhiên nói một câu.Mọi người nghe ra sự chắc chắn trong giọng điệu hắn, lập tức tập trung tinh thần, cẩn thận cảm nhận xung quanh, nhưng không cảm nhận được bất cứ dao động dị thường nào.Công Nghi Trưng nói: “Năm đó trong thất bảo của Đạo Minh, Linh Sư Đảo đã đánh mất Tích Thủy Châu.”Sắc mặt Lan Thái La hơi khó coi, lạnh nhạt gật đầu.Loài có cánh trời sinh ghét nước, hắn tuy cảnh giới cực cao, có thể phớt lờ nguy hiểm từ biển sâu, nhưng loại chán ghét này xuất phát từ thiên tính, rất khó thay đổi.“Lan tôn giả có thể cảm ứng được phương vị của Tích Thủy Châu không?” Công Nghi Trưng hỏi.Kết giới do Tích Thủy Châu tạo nên, từ bên ngoài căn bản không thể phát hiện, chỉ khi bước vào trong đó thì mới có thể nhìn thấy một khoảng trời đất khác.Lan Thái La nghe Công Nghi Trưng nói như vậy, lập tức hiểu ra. Phượng Thiên Linh là một nhân tộc, lại có thể đem Phượng Hoàng Trủng giấu ở dưới vực sâu vạn trượng, nếu không có Tích Thủy Châu trợ giúp, hắn khó mà làm được điều này.Tích Thủy Châu là bảo vật của Linh Sư Đảo, mà lần này Linh Sư Đảo sở dĩ phái Lan Thái La ra mặt, cũng là vì Lan Thái La từng là trưởng lão trông coi bảo khí của Linh Sư Đảo, hắn quen thuộc với Tích Thủy Châu đã bị mất nhất. Lan Thái La lập tức kết ấn, một luồng thanh quang từ kẽ tay tràn ra, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, như thể đang cảm ứng điều gí đó.Đột nhiên ánh sáng nơi đầu ngón tay Lan Thái La bùng lên rực rỡ, hắn khẽ động mày, mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Có một chút hồi đáp, hẳn chính là Tích Thủy Châu, nó ở ngay đây! Nhưng bề mặt kết giới của Tích Thủy Châu có một loại lực lượng kỳ dị, có thể bóp méo thị giác và cảm giác của bên ngoài, chỉ khi tìm được lối vào chính xác, chúng ta mới có thể tiến vào bên trong.” Lan Thái La nhíu mày nhìn xung quanh, “Kết giới của Tích Thủy Châu chắc chắn ở gần đây, nhưng lối vào rất khó phân biệt, trừ phi được ý chí của chủ nhân tán thành, nếu không người ngoài rất khó tiến vào.”Công Nghi Trưng từ trong tay áo rộng đưa tay phải ra, năm ngón tay thon dài khẽ nắm lấy cây tiêu đỏ thẫm, Dẫn Phượng Tiêu là pháp bảo thuộc tính hỏa, bị biển sâu áp chế, ánh lửa yếu đi vài phần, hồng quang âm trầm phủ lên bàn tay trắng ngần như bạch ngọc ấy, gân xanh nhàn nhạt như ẩn như hiện.“Ý chí chủ nhân …” ánh mắt Công Nghi Trưng dừng trên Dẫn Phượng Tiêu, “Chính là ở trong này.”Lòng bàn tay Công Nghi Trưng phóng ra linh lực, mạnh mẽ truyền vào trong Dẫn Phượng Tiêu, thân sáo chợt sáng ngời, tựa như một thanh sắt nung đỏ bị lửa thiêu đốt, phát ra ánh sáng đỏ rực chói mắt. Nước biển xuyên qua sáu lỗ sáo, ngưng tụ thành sáu con rồng nước dưới biển, biển sâu tĩnh lặng chợt cuộn trào lên gió lốc, yên tĩnh rồi lại ồn ào náo động.Sáu con rồng nước lấy Dẫn Phượng Tiêu làm trung tâm, vươn cổ bay lên bốn phía, lặng lẽ gầm thét, những cành gãy cuộn tròn, những cánh hoa rụng trôi theo dòng nước, một cơn mưa hoa dữ dội rơi xuống, trong mưa hoa, một luồng ánh sáng xanh nhạt rộng mở sáng lên, lối vào kết giới Tích Thủy Châu lúc này đã hiện ra.Rồng nước chưa dừng lại, Dẫn Phượng Tiêu trong tay Công Nghi Trưng khẽ chấn động, như thể bị thứ gì đó gọi về, bỗng nhiên thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hóa thành một luồng lưu quang bay thẳng vào bên trong ánh sáng xanh.“Mua đuổi theo!” Lan Thái La vội vàng hô, hắn sợ mất đi Dẫn Phượng Tiêu, nhanh một bước đuổi theo vào trong ánh sáng xanh.Sáu người còn lại cũng bám sát phía sau, tiến vào kết giới.Trong Tích Thủy Châu, có một trời đất khác.Ánh sáng xanh mờ nhạt soi sáng cả trời đất, tất cả đều bị bao phủ trong một tầng sương mù dày đặc, khiến tầm nhìn không thể vượt quá mười trượng. Công Nghi Trưng vung quạt Xuân Thu, nhưng không thể thổi tan sương mù dày đặc. Nơi này dường như từng xảy ra một trận đại chiến, trong tầm mắt, một mảnh bị tàn phá nặng nề.“Sương mù dày đặc này, là do linh khí ngưng tụ thành.” Từ Âm nâng tay lên, ánh mắt chăm chú nhìn sương mù nhàn nhạt đang quẩn quanh đầu ngón tay, “Thật kỳ lạ, đều nói linh khí được sinh ra từ thanh khí, chảy từ trên xuống dưới nuôi dưỡng hạ giới, tại sao linh khí địa tâm lại là nồng đậm nhất? Ở chỗ này tu luyện một ngày, e rằng tương đương với một năm bên ngoài.”“Nhưng nơi này cũng rất nguy hiểm, thể xác Nhân tộc khó có thể chịu đựng linh khí bạo động của hải nhãn, chỉ có hải yêu thân thể mạnh mẽ, mới có thể tu hành ở chỗ này, nhưng cũng không phải tất cả hải yêu đều dám đến.” Lan Thái La giải thích, “Hình như chỉ có Vân Giao nhất tộc khi phá cảnh mới có thể lặn xuống đến tận đây, mượn linh khí tuôn trào để phá tan gông xiềng cảnh giới.”Vân Giao giống với Đế Loan, đều là một trong tứ thần thú, Đế Loan là chủ của tám nghìn Vũ tộc, Vân Giao chính là vương trong biển.“Chân thân của Phượng Thiên Linh là hải yêu, hay là Vân Giao?” Hoa Ngâm Phương thu lại Liên Đăng, nghi hoặc hỏi một câu.“Nếu là Vân Giao, thì không cần mượn dùng lực lượng của Tích Thủy Châu, Vân Giao thân thuộc với nước nhất.” Lan Thái La nói, “Hơn nữa Vân Giao và Đế Loan như nước với lửa, không có khả năng lấy phượng hoàng làm đồ đằng*.”(*đồ đằng có nghĩa là vật tổ hay linh vật)“Vậy tại sao hắn phải đến hải nhãn Nam Hải này?” Hoa Ngâm Phương càng thêm khó hiểu.Khổ Sân hành giả siết chặt đàn châu, nhìn cảnh tượng xung quanh biến ảo, trầm giọng nói: “E rằng, là vì hắn bị thương quá nặng, cần linh lực địa tâm để dưỡng thương.”Công Nghi Trưng nhàn nhạt cười, nói: “Thiên hạ này đâu thiếu gì linh địa tràn đầy linh khí, nếu chỉ là dưỡng thương, không cần mạo hiểm như vậy.”Từ Âm tò mò nhìn Công Nghi Trưng: “Vậy không lẽ còn có nguyên do nào khác?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Có lẽ là vì …” Công Nghi Trưng khẽ dừng một chút, đáy mắt lướt qua dị quang: “Đang trốn ai đó.”Mọi người cả kinh, ngay sau đó nhận ra, kết hợp suy đoán của Công Nghi Trưng và Khổ Sân hành giả, chính là lời giải thích hợp lý nhất.Phượng Thiên Linh bị trọng thương, vì trốn tránh kẻ thù đuổi giết mà chạy đến hải nhãn Nam Hải, nơi này gần như không có ai dám đến, hơn nữa có Tích Thủy Châu yểm hộ, kẻ thù có tìm tới cũng không thể tìm được lối vào.“Nhưng là ai có thể đả thương Phượng Thiên Linh?” mọi người đều sinh ra cái nghi vấn này, lại nhìn quanh một mảnh hoang tàn, một nghi vấn khác nổi lên trong lòng, “Nơi này một mảnh hỗn loạn, chẳng lẽ kẻ thù đó đã đuổi tới? Phượng Hoàng Trủng … Phượng Thiên Linh chết ở nơi này?”Kết giới Tích Thủy Châu che phủ nơi rộng trăm mẫu, sương mù dày đặc tràn ngập khắp nơi, tuyệt đối không phải chỉ trong chốc lát liền có thể dò xét hết toàn bộ, càng đi vào sâu, sương mù càng dày, linh khí gần như hóa thành giọt nước đọng trên da thịt.“Phong bế thần khiếu!” Công Nghi Trưng là người đầu tiên nhận ra dị thường, lập tức lên tiếng nhắc nhở mọi người.Tu sĩ tu hành tuy cần hấp thu linh khí để luyện hóa, nhưng vạn vật thế gian đều có giới hạn. Thần khiếu và thức hải của con người có hữu hạn, linh khí hấp thu vào vượt quá cực hạn thì sẽ khiến cho hỗn loạn, linh lực đấu đá bài xích trong kinh mạch, thể xác nhân tộc kém xa không bằng yêu tộc mạnh mẽ, dù là Pháp Tướng tôn sư cũng không thể chống đỡ nổi tình trạng này.Loại biến hóa này sẽ xảy ra bất tri bất giấc, ban đầu thần khiếu được linh khí tẩm bổ, mọi người chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu vô cùng, nhưng một khi độ dày của linh khí dần dần tăng cao, linh khí xâm nhập thần khiếu vượt quá cực hạn, thì sẽ bắt đầu tổn thương thể xác và thần hồn, còn lúc này phần lớn mọi người đều đã thích ứng với linh khí nồng đậm, thần trí bị linh khí ảnh hưởng trở nên hưng phấn và mất đi lý trí, chờ đến khi xuất hiện bệnh trạng trúng độc, thì đã muộn rồi.Mọi người nghe lời nhắc nhở của Công Nghi Trưng, như kéo khỏi cơn mê, vội vàng phong bế thần khiếu, ngăn linh khí xâm nhập, nhưng bây giờ trên mặt mọi người đều hiện lên đỏ ửng với mức độ khác nhau, tựa như say rượu, đôi mắt có phần hoảng hốt và mê ly.Linh khí giữa trời đất loãng, mấy nơi nồng đậm nhất đều bị các đại tông môn chiếm cứ sáng lập động phủ, khai sơn lập phái, một nơi như địa tâm hải nhãn, loại linh khí nồng đậm đến mức hóa thành nước, thế gian gần như chưa từng có ai có loại trải nghiệm như này. Sở dĩ Công Nghi Trưng nhanh chóng nhận ra điểm này hơn những người khác, đó là vì hắn đã từng đến Âm Khư.Linh khí ở Âm Khư có độ dày hơn xa nhân gian, nhưng còn có thêm lệ khí có thể hủy hoại thần trí và thần hồn, tà tu bị mắc kẹt trong Âm Khư chịu ảnh hưởng này, thường sẽ phấn khởi điên cuồng hơn, bản tính chiến thắng lý trí, hóa thành những kẻ sát nhân tàn nhẫn khát máu, dần dần mất đi chút lương thiện cuối cùng trong nhân tính.Thân thể Pháp Tướng sạch sẽ không bụi trần, gần như bách độc bất xâm, cho nên kẻ đó muốn giết Minh Tiêu pháp tôn, đã đung huyết chú thuật.Mà độc khí dùng để gây tổn thương bảy Pháp Tướng trong kết giới này, lại là linh khí.Mọi người nín thở ngưng thần, không dám lơ là cảnh giác, nhưng mà vào lúc này, trong sương mù dày đặc lóe lên mấy tia hồng quang, như linh xà xuyên phá sương mù dày đặc vây quanh, lao thẳng về phía bọn họ.Lan Thái La đột nhiên cảm thấy cánh tay phải nhói lên, theo bản năng liền lùi về phía sau, những người còn lại ai nấy đều hiện ra thần thông, ra tay chống trả.“Là Diêm Tôn!” Lan Thái La hét lớn.Hắn từng bị thương dưới Tiêu Hồn Liên, đối với Tiêu Hồn Liên đương nhiên rất quen thuộc.“Công Nghi Trưng!” Lan Thái La giận dữ, “Nhất định là ngươi đã dẫn Diêm Tôn đến đây, giăng bẫy mai phục chúng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro