Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 72

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnThần thức của Yến Tiêu từ ký ức một đời của Thiên Hành rơi xuống, chìm vào sương tuyết đầy trời.Luân hồi vô tận …Ngàn ngọn minh đăng ….U quang nhỏ vụn như tinh tú cũng không thể soi rọi được bóng tối trong đáy mắt nàng.Đến lúc này, nàng mới hiểu, nhân quả đang bay múa khắp trời này, đều là tiền kiếp của Công Nghi Trưng. Mỗi người chỉ có ký ức của một kiếp, nhân quả của một đời, nhưng hắn lại có nghìn kiếp luân hồi cùng ký ức, cứ thế vòng đi vòng lại, mang theo chấp niệm về nàng mà tìm kiếm truy đuổi, lịch kiếp chịu khổ.Mọi kiếp nạn của nàng đều vì hắn mà sinh.Cuộc đời của hắn bắt đầu từ lúc gặp được nàng.Chỉ có một mình hắn còn nhớ ký ức của kiếp trước, hắn cô độc gánh chịu tất thảy, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía nàng, ẩn chứa vô số đoạn quá khứ không ai hay biết.Tay hắn cầm xuân thu, chìm nổi trong dòng chảy bất tận của thời gian, hàng vạn năm như một đời, theo đuổi hình bóng của nàng.Từ thần thức của hắn, Yến Tiêu thấy được luân hồi của chính mình, nhưng người đó đã không còn là nàng nữa, nàng biết, nhưng không cách nào nhớ ra.Cơn đau xé rách từ trong tim lan ra, dày đặc, chằng chịt bất tận.Một tiếng nghẹn ngào run rẩy bật ra khỏi cổ họng, hốc mắt ướt át, không phải máu tươi, mà là nước mắt.Trong tầm mắt mơ hồ, một thân ảnh thon dài chậm rãi xuất hiện, hắn đứng giữa gió tuyết, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt vô tình.Yến Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, giọng khàn đặc gọi: “Ngươi là A Nam.”Hóa ra chỉ là một tiên trong sách trông như một đứa trẻ, đã cắn nuốt quá nhiều nhân quả, tu thành bộ dáng thanh niên. Hắn rũ mắt nhìn về phía Yến Tiêu, nơi mày mắt vô cùng giống với Thiên Mệnh Thư.Có lẽ bởi vì, hắn vốn chính là một phân thân của thiên mệnh.“Ngươi đã dừng lại ở đây quá lâu rồi.” thanh âm của Ách Nan lạnh lùng đến gần như vô tình, hắn đã chứng kiến quá nhiều nhân quả, nên đối với tất cả đều đã tê dại.Cơ thể của Yến Tiêu bắt đầu tan ra, chẳng mấy chốc cũng sẽ bị tan biến, trở thành một ngọn minh đăng trong gió tuyết đầy trời.“Sát Thần Lăng Tiêu, đâm sập Thiên Trụ, dẫn đến sinh linh đồ thán, cướp đoạt thần vận, khiến thần tộc suy yếu, nghịch chuyển thiên mệnh, khiến nhân tộc quật khởi. Bị tước thần vị, rút thần cốt, lịch kiếp muôn đời, là nghiệp quả Lăng Tiêu phải gánh chịu. Mà Thiên Hành, hắn là nhân của Lăng Tiêu phản bội thần, luân hồi vô tận, cũng là quả của hắn.”Sớm ở hàng vạn năm trước, khi Thiên Hành qua đời, thần hồn của Lăng Tiêu đã nên tan biến hoàn toàn. Nhưng hắn lại mang theo chấp niệm quá sâu nặng bước vào luân hồi, nghìn kiếp luân hồi chưa từng khiến hắn quên đi Lăng Tiêu, mỗi một kiếp trùng phùng đều khắc thêm một nét trên thần hồn.Hắn nhớ, hắn tin, nên nàng vẫn còn tồn tại, nàng vẫn tiếp tục luân hồi.Khi ở Âm Khư gặp được nàng, cánh cửa ký ức đã lặng lẽ mở ra. Ký ức nghìn kiếp luân hồi bao phủ thần thức hắn, cho đến khi ở trong Thiên Nhãn, nàng đặt lên môi hắn nụ hôn ấy, mới khiến hắn hoàn toàn nhớ lại tất cả.Thì ra từ trước đến nay, khuyết thiếu trong đạo tâm của hắn, chính là nàng …Hắn từng nghĩ rằng, kiếp này có thể thay đổi mọi thứ, nhưng cuối cùng vẫn giống như quá khứ. Nàng không thể thoát khỏi nghiệp quả đeo bám, vẫn phải chịu sự trêu đùa tàn nhẫn của thiên mệnh.Ngày ấy chôn cất Nguy Tình, hắn nhìn gương mặt ngủ say của nàng, triệu ra Ách Nan Thư.“Ngươi là hóa thân của thiên mệnh, vậy hẳn đã biết quá khứ của nàng, cho nên ngươi mới chọn lập khế ước với nàng …” ánh mắt trầm tĩnh của Công Nghi Trưng nhìn về phía Ách Nan Thư, “Nhân quả của nàng, chính là nhân quả của ta, đâm sập Thiên Trụ, nghịch chuyển thiên mệnh, là ta cưỡng cầu, hãy để ta gánh chịu tất cả, kết thúc tất cả.”Nàng đã chịu khổ hàng vạn năm, lần này, hãy để hắn thay nàng chấm dứt đi.Đoạn tuyệt nhân quả, kiếp sau không còn tương phùng.Lăng Tiêu …Yến Tiêu …Hắn chỉ muốn nàng có thể sống thật tốt, hưởng thụ muôn vàn tốt đẹp của thế gian này.Bởi vì muôn vàn tốt đẹp của thế gian này, đều liên quan đến nàng.Ách Nan lạnh lùng nhìn Yến Tiêu: “Thần tộc tồn tại nhờ vào tín ngưỡng, còn ngươi vĩnh sinh nhờ chấp niệm của hắn, nhưng vì sát nghiệp quá nặng, chưa từng có một kiếp bình yên. Nay hắn đã hiểu ra mọi chuyện, thay ngươi gánh chịu nhân quả, để lại chấp niệm trong Ách Nan Thư, chịu vô gian chi kiếp trong sách. Mà nợ nhân quả trên người ngươi đã trả xong, từ đây không còn tai ách. Bốn mươi chín ngày sắp hết, rời khỏi nơi này, quên hắn đi.”“Nếu ta nhất quyết muốn mang hắn đi thì sao?” Yến Tiêu ngước đôi mắt bị máu nhuộm đỏ nhìn chằm chằm vào Ách Nan, giọng nói khàn khàn kiên định và cố chấp.“Ngàn ngọn minh đăng này đều là hắn.” giọng hắn vang vọng mang theo uy nghiêm và trầm lắng, có quyền uy không thể nghi ngờ như ý trời, “Ngươi không thể mang đi.”*Nhân gian ngày thứ bốn mươi chín, Liễm Nguyệt đạo tôn đứng trong Phong Đình, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn trang sách đang lật mở.Lê Anh ảm đạm rũ mắt: “Hôm nay … chính là ngày cuối cùng.”“Thiên mệnh khó trái, nhân quả tất báo.” Liễm Nguyệt đạo tôn sâu kín thở dài, “Thiên thu vạn thế, cũng chỉ như một thoáng chớp mắt.”“Tôn chủ thật sự không thể trở về nữa sao?” giọng Thập Anh run rẩy, thân hình lảo đảo sắp đổ.Liễm Nguyệt đạo tôn nói: “Nàng đã nhìn thấu trong sách, nếu có thể phá giải, thì có thể trở về.”“Nếu không phá giải được thì sao?” Thập Anh run giọng hỏi, “Nàng sẽ biến mất, cũng sẽ bị thế gian này lãng quên sao?”Liễm Nguyệt đạo tôn nhắm mắt trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười: “Không … nàng còn có một phần nhân quả khác đang chờ nàng.”Nàng ngẩng đầu, nhìn về nơi cơn gió xuân đang thổi đến.Một bóng dáng thon dài cao thẳng theo cơn gió xuân bước tới, khóe môi hắn vươn ba phần ý cười, mặt mày chứa bảy phần gió ấm đầu xuân, dáng người thẳng tắp tỏa ra khí độ tôn quý thong dong, dung mạo tuấn mỹ lại có vài phần kiêu ngạo bất cần đời.Ánh mắt Lê Anh dừng trên ngọn lửa giữa trán thanh niên, ánh mắt lộ ra mười phần ngưng trọng.Đó là Cửu U Nghiệp Hỏa có thể sánh ngang với Cửu Dương Lê Hỏa, sinh ra từ Dung Uyên ở Ma giới, nghe nói … bị con trai của Ma Quân luyện hóa.Như vậy, thân phận của người trước mắt không cần nói cũng biết.Con trai của Ma Quân — Hỗn Độn Hạo Nhất.Liễm Nguyệt đạo tôn khẽ gật đầu với người đó, mỉm cười nói: “Người tới trả nhân quả đến rồi.”“Đạo tôn đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa.” Hỗn Độn Hạo Nhất ngậm cười đảo mắt nhìn thoáng qua Liễm Nguyệt đạo tôn, rồi lại hướng tầm mắt đến cây thiên diệp mộc phù dung bên cạnh nàng, cây hoa đang nở rộ, cành lá sum xuê, cánh hoa kiều diễm, khẽ thở dài, cuối cùng mới nhìn về phía Ách Nan Thư đang mở ra giữa trời gió lộng.“Phụ quân sai ta đến trả lại một phần nhân quả.” Hỗn Độn Hạo Nhất khẽ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, nghiệp hỏa giữa trán run lên, thoát khỏi thức hải, lơ lửng lay động giữa không trung. “Phụ quân nói, người đó đã trao cho thế gian ngọn lửa đầu tiên, bởi vậy gánh chịu nhân quả muôn đời, nghiệt nghiệp quấn thân, vĩnh thế lịch kiếp, đây là nhân quả nàng nợ thần tộc và viễn cổ tiên dân. Mà giờ đây, ngọn nghiệp hỏa có thể xóa sạch tất cả này, chính là một phần nhân quả người nợ người đó. Mấy vạn năm trước, người từng chịu ơn của người đó, giờ cũng là lúc người hoàn trả.”Thiên đạo giữ sự cân bằng, có được tất có mất, có nhân tất có quả, nhân quả báo ứng, vạn kiếp không sai.Nhân tộc cuộc đời ngắn ngủi, chẳng thấy được tiền nhân hậu quả, mà thiên thu vạn thế, với thiên mệnh mà nói, cũng chỉ như một thoáng chớp mắt.Nghịch chuyển thiên mệnh, tất phải trả một cái giá thật lớn, Lăng Tiêu đã dùng đời đời kiếp kiếp để hoàn trả.Được người ban ơn, cũng phải báo đáp qua thiên thu.Hàng vạn năm trước trong bộ lạc hoang dã, đứa trẻ được nàng cứu sống ấy, đặt tên là Thiên Dịch.Hắn tận mắt chứng kiến Thiên Trụ sụp đổ, chứng kiến bóng tối bao trùm Bát Hoang, cũng chứng kiến sự chuyên chế của thần tộc.Về sau, Thiên Dịch chuyển thế, được linh khí tưới tắm, trở thành người đầu tiên của nhân tộc trời sinh mười khiếu, siêu phàm hiếm có. Hắn cầm trong tay Quân Thiên, giết lên thần điện Hi Hòa, lấy sức của nhân tộc lay động thượng giới. Thần tộc không còn cách nào khác, một lần nữa thỉnh ra Thiên Mệnh Thư, thay đổi thiên mệnh, phong ấn hắn dưới Dung Uyên.Mà lần này, kẻ phải gánh chịu cái giá, chính là thần tộc.Thần tộc hoảng sợ phát hiện, nhân tộc không còn là con kiến hèn mọn.Nhân tộc cuối cùng cũng đã hiểu, thần tộc không phải là ý trời không thể lay chuyển.Sự thay đổi của thế gian này, dựa vào chưa bao giờ là một người, mà là nhờ sự truyền thừa từ đời này sang đời khác.Thứ chiếu sáng bóng tối, dựa vào cũng chưa bao giờ là một ngọn nến, mà là từng điểm ánh sáng nhỏ.Ngọn lửa đầu tiên chiếu rọi nhân gian ấy, sẽ không dập tắt giữa gió tuyết.Nghiệp hỏa rơi xuống trang sách trắng tuyết, ngọn lửa màu đen như mực loang thấm vào giấy.Có thể đối kháng Thiên Mệnh, chỉ có thể là Hỗn Độn.Một tiếng thở dài u ám vang lên, như từ trên trời giáng xuống, lại như vọng về từ viễn cổ.“Thiên mệnh không thể nghịch chuyển.” một giọng nói lạnh lùng lãnh đạm truyền ra từ trong sách.Hỗn Độn Hạo Nhất mỉm cười nói: “Mẫu thân bảo ta chuyền lời một câu: Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu, chỉ là người thủ hộ trật tự, không phải người chấp hành thiên đạo. Nhân tộc sinh ra Thiên Hành, thiên mệnh đã không còn thuộc về thần tộc. Kẻ nghịch thiên mệnh, vẫn nằm trong thiên đạo. Huống hồ, ngươi là Ách Nan, không phải Thiên Mệnh.”Mẫu thân trong miệng hắn, chính là hóa thân của Hỗn Độn Châu, mà hỗn độn khí chảy xuôi trên người hắn, cũng khiến Ách Nan Thư không thể phản kháng trước hắn.“Ngươi không nên ở lại thế gian, ta sẽ đưa ngươi về nơi ngươi thuộc về.” Hỗn Độn Hạo Nhất nói.Trang sách nhẹ nhàng run lên, hồi lâu sau, lại hóa thành một tiếng thở dài càng thêm sầu não.Trong tiếng thở dài, một bóng người dần hiện ra trên trang sách, từ hư ảo ngưng thành thực thể.Thập Anh thấy thế nghẹn ngào một tiếng, lao đến ôm chặt lấy người ấy, đưa nàng về lại trong đình.Hỗn Độn Hạo Nhất nhẹ nhàng vẫy tay, thu lại Ách Nan Thư về tay mình, sau đó dời ánh mắt sang nữ tử đang ngủ say trong đình.Hắn thở dài một tiếng: “Nàng vậy mà lại thu nhận thần thức nghìn kiếp của người khác vào thức hải của mình, chấp niệm sâu thật …” hắn quay đầu nhìn về phía Liễm Nguyệt đạo tôn, “Cô biết nàng sẽ làm vậy, cô biết nàng vào Ách Nan Thư thì sẽ không thể trở về.”Liễm Nguyệt đạo tôn cười nói: “Ta biết, nếu là ta, cũng sẽ làm vậy, hoặc đồng sinh, hoặc cộng tử.”Mọi đau khổ thế gian này, có một mặt gọi là sống một mình.“Cô có biết nếu một phàm nhân có chấp niệm sâu như vậy, sẽ ra sao không?” Hỗn Độn Hạo Nhất thần sắc nghiêm túc nói, “Người chết hồn tiêu, quay về thiên địa, rơi vào luân hồi, quên đi kiếp trước, chỉ có chấp niệm không tiêu tan, sẽ theo họ đời đời kiếp kiếp.”Thế gian vẫn thường có người mơ thấy một nơi, một người, đến một ngày nào đó khi thân cận chạm mặt, cảm giác như đã cách mấy đời, tựa như đã từng quen biết.Đó chính là chấp niệm.Nhưng chấp niệm không phải là chuyện tốt, như Thiên Hành kia, đời đời kiếp kiếp tìm kiếm, chẳng qua chỉ là một kiếp nạn, mỗi một lần lịch kiếp, đều sẽ khắc sâu thêm nỗi đau này. Sở dĩ chấp niệm của hắn sâu đến vậy, là bởi vì hắn biết, một khi hắn quên đi, Lăng Tiêu sẽ hoàn toàn tiêu tán, hắn không muốn quên, cũng không dám quên.Mà giờ đây, Yến Tiêu đã gánh chịu thần thức nghìn kiếp của Thiên Hành, trong lòng cũng sinh ra chấp niệm sâu đậm giống như hắn.Liễm Nguyệt đạo tôn cười nói: “Chấp niệm của một người là tai ách, chấp niệm của hai người, là tương tư.”Luân hồi sau này, sẽ không chỉ còn một người đi tìm kiếm.Hỗn Độn Hạo Nhất rũ mắt suy nghĩ một lát, bật cười lắc đầu: “Ta vẫn không hiểu tình yêu của nhân tộc các người, luôn là thiên tai vạn kiếp …” ánh mắt hắn nhìn về phía đóa mộc phù dung, ánh mắt dịu dàng vài phần, mang theo một nụ cười nhàn nhạt: “Lại khiến người ta vui vẻ chấp nhận.”Gió xuân nổi lên, hương hoa khắp vườn, khẽ lay động gợn sóng trong lòng người.Nơi gió ngừng, chính là điểm cuối của sự chờ đợi.__Linh khí tràn ngập thành Ngọc Kinh, trận đại nạn này đối với bá tánh trong thành mà nói, liền như một cơn ác mộng, tỉnh mộng, trời đã sáng, mọi thứ cũng đều qua đi.Dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi, chỉ là trong thành có thêm vài gốc cây, còn trang viên Vi Sinh có thêm một công tử tóc trắng.Khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ thanh tú như cũ, chỉ là màu tóc như sương tuyết, không thể khôi phục như ban đầu. Ba nghìn sợi bạc này chẳng những không làm giảm phong thái của hắn, ngược lại tăng thêm vài phần khí độ xuất trần.Vi Sinh Minh Đường không ngờ rằng, câu nói đùa năm xưa lại trở thành sự thật, hắn lại một lần nữa luyện chế một thân thể bằng huyết ngó sen cho Công Nghi Trưng.“Huyết ngó sen cần hòa vào thần hồn của chính người đó, nhưng thần hồn của Công Nghi Trưng đã tiêu tán, thân xác không còn, chỉ có thể tìm cách khác.” Vi Sinh Minh Đường thở dài một tiếng, “Chỉ có thần thức thôi, vẫn chưa đủ.”Yến Tiêu hỏi: “Vậy còn cần gì nữa?”Vi Sinh Minh Đường chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, chậm rãi nói: “Máu của người thân, nước mắt của tình nhân.”Yến Tiêu nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt hiện lên một nụ cười chua xót: “Ta … đều có.”Nàng từng căm hận, mình và Công Nghi Trưng có huyết mạch tình thân, nhưng chứng kiến hết nghìn kiếp của Công Nghi Trưng, nàng bỗng nhiên phát hiện … Kiếp này, đã là lần hắn ở gần nàng nhất.Trong những lần lỡ mất nhau trong luân hồi, chỉ lần này, hắn nắm chặt tay nàng.Cuối cùng nàng cũng hiểu được nỗi nhớ nhung và nóng rực trong đôi mắt sâu thẳm ấy, kiềm chế và bi thương ẩn giấu, nỗi chấp niệm không rõ bắt đầu từ đâu, đến khoảnh khắc này đều có lời giải đáp.Nàng cho rằng ràng buộc giữa hai người, là nghiệt nợ hai mươi ba năm trước hoán cốt, là huyết mạch liền tâm giữa huynh muội, nhưng không biết rằng, từ hàng vạn năm trước, hắn đã cùng nàng đồng hành trăm năm, đem chấp niệm khắc sâu vào luân hồi.Vi Sinh Minh Đường nhìn đau thương sâu thẳm trong mắt Yến Tiêu, hắn không biết vạn năm dây dưa giữa hai người, nhưng vẫn không khỏi cảm thán và phẫn nộ trước sự trêu ngươi của vận mệnh.Dẫu có thể hồi sinh Công Nghi Trưng, giữa hai người cũng chỉ có thể dùng quan hệ huynh muội mà ở bên nhau một đời.Gần nhất, cũng xa nhất.Yến Tiêu đưa máu và nước mắt giao cho Vi Sinh Minh Đường, nhưng mà huyết ngó sen lại không xảy ra biến hóa tương ứng. Vi Sinh Minh Đường sắc mặt trắng bệch, khó tin mà nhíu chặt mày: “Sao có thể thất bại …”Thân thể Yến Tiêu lảo đảo, suýt nữa không đứng vững, run giọng hỏi: “Có phải ngươi đã làm sai chỗ nào không?”Vi Sinh Minh Đường chắc chắn nói: “Không, ta không sai! Là nước mắt tình nhân, hay là máu người thân không đúng?”Tình cảm sâu nặng và chấp niệm giữa Yến Tiêu và Công Nghi Trưng không có gì đáng nghi ngờ, chẳng lẽ …Sắc mặt hắn biến đổi, chợt ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Yến Tiêu, nói giọng khàn khàn: “Công Nghi Trưng có để lại một sợi tâm huyết trong người cô phải không?”Yến Tiêu gật đầu, nàng mở tay ra, một tia máu như sợi tơ đỏ lưu chuyển ánh vàng vụn lơ lửng trong lòng bàn tay.Vi Sinh Minh Đường nắm lấy tay Yến Tiêu, chích vỡ đầu ngón tay nàng, để máu nàng nhỏ xuống một đóa linh hoa, sau đó dẫn dắt tia tâm huyết ấy nhập vào cánh hoa.Hai giọt máu rơi xuống, hoa tươi lại chậm rãi biến thành màu xanh u ám.“Không phải máu người thân!” Vi Sinh Minh Đường thất thanh nói, “Cô … cô và Công Nghi Trưng không có quan hệ huyết thống!”Yến Tiêu sững sờ, nàng đờ đẫn nhìn đóa hoa đã hóa thành màu xanh u ám, nghe được Vi Sinh Minh Đường gấp gáp giải thích: “Linh hoa này tên là Tương Kiến Hoan, nếu máu người thân giao nhau, hoa sẽ chuyển thành màu đỏ, nếu không phải, thì sẽ biến thành màu xanh.”Yến Tiêu cứng đờ ngẩng đầu nhìn Vi Sinh Minh Đường.Những lời này, nếu là trước đây nghe được, có lẽ nàng còn có thể vui mừng, nhưng lúc này lại như rơi vào động băng.Nếu nàng và Công Nghi Trưng không phải huyết mạch chí thân, vậy cha mẹ Công Nghi Trưng là ai, người thân là ai, máu ai có thể hồi sinh hắn?Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên ngoài.“Dùng máu của ta đi.”Yến Tiêu giật mình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nam tử đang bước về phía mình.Người nọ thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, tỏa ra uy áp kinh người, lại là giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, Thần Khải!Thần Khải khẽ cau mày, trầm giọng thở dài: “Có lẽ … ta mới là phụ thân của Công Nghi Trưng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0