Khát Hạ

Chương 39

Kim Bính

2024-07-21 16:32:32

Triệu Lập Thành năm nay tầm ba mươi lăm ba mươi sáu, mặc âu phục đeo caravat, ngũ quan đoan chính, kiểu tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Ở tuổi này anh ta đã có thể làm Tổng giám đốc một trang web video, có thể gọi đơn giản là tuổi trẻ tài cao.

Giai Bảo nhìn từ lối ăn mặc, Triệu Lập Thành còn giống MC hơn so với Lâm đ*o Hành.

Hai giây trước, Lâm đ*o Hành mặc áo sơ mi quần âu một tay để lên sau ghế Giai Bảo, tay kia múc một muỗng tôm bóc nõn cho cô. Bỏ muôi xuống, anh nhìn về phía Triệu Lập Thành thong thả đi tới nói: "Triệu tổng, không ngại chúng tôi gọi đồ trước chứ?"

Triệu Lập Thành cười: "Đương nhiên không ngại, là tôi đến muộn, bữa này tôi mời, hai người cứ gọi thêm đi."

Triệu Lập Thành đồng thời vươn tay: "Thật sự xin lỗi, hẹn cậu sáu giờ, tôi lại đến muộn nửa giờ."

Lâm đ*o Hành đứng lên bắt tay anh ta, Giai Bảo ngửa đầu nhìn Lâm đ*o Hành, cũng nhìn theo.

"Nếu như là vấn đề truy cập của trang web, thực ra các anh nên sớm nghĩ đến mở rộng, chuẩn bị đầy đủ." Lâm đ*o Hành nói.

Triệu Lập Thành cũng không xấu hổ, cười tự nhiên nói: "Cậu đừng nói nữa, đêm nay đám lập trình viên công ty tôi còn đang tăng ca, kinh nghiệm phải từ từ tích lũy."

Lâm đ*o Hành cười, "Phùng Giai Bảo, cũng không cần tôi phải giới thiệu với Triệu tổng chứ."

Triệu Lập Thành vươn tay với Giai Bảo: "Xin chào, cô Phùng."

"Xin chào. " Giai Bảo nhìn đối phương nói, "Ngưỡng mộ đã lâu, Triệu tổng."

Cô và Lâm đ*o Hành đến sớm năm phút, sáu giờ mười phút Lâm đ*o Hành trực tiếp gọi người phục vụ.

Giai Bảo hỏi: "Không đợi sao? Gọi món ăn sớm không tốt lắm."

"Anh chỉ cho người khác mười phút." Lâm đ*o Hành liếc bụng Giai Bảo, "Không phải bụng kêu sao?"

Giai Bảo có chút mất mặt che bụng, Lâm đ*o Hành cười hỏi: "Muốn ăn gì?"

"Tôm bóc nõn." Giai Bảo lập tức nói.

Trong lúc chờ món, hai người cầm di động xem tin tức, hotsearch "Trang web video" chiếm giữ sáu vị trí đầu trên weibo.

Lưu lượng đột nhiên bùng nổ, trang web tất nhiên quá tải.

Giai Bảo suy đoán vị Triệu tổng này sở dĩ muộn, là vì phải đi giải quyết vấn đề truy cập, nhưng cô và Lâm đ*o Hành đều đã đoán sai.

Triệu Lập Thành cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, ngồi xuống nói: "Tối nay tôi tới muộn không phải bởi vì chuyện của công ty, tôi mới từ đồn cảnh sát đi ra, chưa kịp thông báo cho cậu, chỉ có thể lần thứ hai nói tiếng xin lỗi."

Lâm đ*o Hành cầm chén trà nhấp một ngụm, "Hôm nay cảnh sát mới tìm anh?"

"Ừ." Triệu Lập Thành gật đầu, bảo nhân viên phục vụ rời đi, đóng cửa phòng bao, anh ta mới nói, "Tôi biết ngày hôm qua cảnh sát đi tìm cậu, ngày hôm nay tôi đã nói hết cho cảnh sát, tin tưởng bọn họ sẽ không còn nghi ngờ cậu."

Lâm đ*o Hành chưa bao giờ lo lắng điều ấy, anh nhấp ngụm trà, cầm chén hỏi: "Đồ ăn đủ chưa?"

"Cũng đủ rồi." Triệu Lập Thành chăm sóc cô gái duy nhất ở đây, "Cô Phùng có cần thêm đồ không?"

"Không cần, cảm ơn." Giai Bảo lễ phép nói.

"Vậy chúng ta nói luôn chuyện chính." Lâm đ*o Hành để chén xuống.

Triệu Lập Thành lại cười nói: "Bữa cơm này tôi sẽ trả lời hết." Anh ta vươn tay, "Mời."

Lâm đ*o Hành đi thẳng vào vấn đề: "Anh đóng vai trò gì trong chuyện này?"

Triệu Lập Thành suy nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ xem như là... Người không biết chuyện phối hợp?"

Anh ta quen Ân Hồng khi nhận thi thể sau sự cố tàu Tinh Hải.

Bạn gái của anh ta năm ấy hai mươi bảy tuổi, làm phó đạo diễn ở tập đoàn truyền hình tỉnh H, hơn mười tuổi cha mẹ đều mất, cô dựa vào tiền vay học tập sinh hoạt, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ra sức làm việc.

Bọn họ quen biết trong một tiết mục giải trí, ba tháng trước khi cô lên tàu Tinh Hải, anh ta cầu hôn thành công cô.

"Năm ngoái tôi và cậu mới quen biết, có nhớ không?" Triệu Lập Thành hỏi.

Lâm đ*o Hành ngầm thừa nhận.

"Khi tôi và cậu cơ bản đàm phán xong hạng mục, Ân Hồng liên lạc với tôi, chị ta cũng không nói bất cứ chuyện gì, chỉ là nhờ làm hai chuyện." Triệu Lập Thành nói, "Một, là mời cậu và Xá Hàn đi đến quần đảo Galápagos... "

"Chuyện thứ hai là phát cuộc phỏng vấn trên trang web?" Lâm đ*o Hành nói tiếp.

"Đúng." Triệu Lập Thành nói, "Hừng đông ngày hôm trước, chồng Ân Hồng sau khi có được đoạn video lập tức gửi cho tôi, để tránh đêm dài lắm mộng, tôi không để cho người xử lý, lập tức đăng lên trang web. Mặc kệ cậu tin hay không, tôi đối với chuyện cụ thể chị ta cần làm như thế nào, đúng là hoàn toàn không biết gì cả."

"Nhưng anh vẫn vô cùng phối hợp." Lâm đ*o Hành khoanh tay dựa vào ghế.

Triệu Lập Thành nở nụ cười, quét cô gái ngồi ở bên cạnh Lâm đ*o Hành, nói: "Nếu như tương lai cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết, còn cậu ở dị quốc tha hương, không chỉ bất lực, cuối cùng ngay cả thi thể của cô ấy đều nhận không rõ, chỉ có thể dựa vào DNA xác nhận. Cậu đau khổ bốn năm năm, bỗng nhiên một ngày có người nói cho cậu biết, nhờ cậu làm hộ một hai chuyện, việc này có thể cũng liên quan đến cái chết của bạn gái cậu, nhưng cụ thể, cái gì cậu cũng không rõ lắm. Cậu sẽ làm như thế nào?"

Lâm đ*o Hành ngước mắt nhìn Triệu Lập Thành.

"Trao đổi vai một chút, cô Phùng, nếu như là cô, cô sẽ làm như thế nào?" Triệu Lập Thành đột nhiên hỏi Giai Bảo.

Giai Bảo im lặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Rõ ràng cũng là một loại ngầm thừa nhận." Triệu Lập Thành gẩy đôi đũa trên bàn, mi mắt cụp xuống nói, "Thực ra con người rất ích kỷ, chuyện phạm pháp tôi không làm, tôi còn muốn sống mấy chục năm nữa. Nhưng tôi cũng không phải thánh nhân gì, tôi không có cách thờ ơ, có lẽ nói tôi cũng chịu đủ dằn vặt rồi, muốn có được giải thoát nào đó. Cho nên tôi thuận thế làm."

Anh ta nhìn về phía Lâm đ*o Hành: "Tôi quả thực không rõ lắm cách làm cụ thể của Ân Hồng, tôi không nghĩ tới một người phụ nữ bình thường như chị ta..."

Anh ta không nghĩ ra từ hình dung thích hợp, miễn cưỡng nói: "Sẽ ác liệt như thế."

Triệu Lập Thành nghiêm mặt nói: "Đối với cậu và Xá Hàn, tôi thật sự cảm thấy có lỗi, là tôi lợi dụng các cậu."

Bữa cơm này ăn hơn một giờ, sau khi ăn xong ba người ra khỏi nhà hàng, hơi nóng tiêu tán trong đêm đen, trước khi chia tay Giai Bảo đột nhiên hỏi Triệu Lập Thành: "Triệu tổng, bây giờ anh đã giải thoát rồi sao?"

Triệu Lập Thành sửng sốt, anh ta đứng ở dưới ngọn đèn trả lời: "Giải thoát rồi."

Người ngồi xe đi xa, biến mất trong dòng xe, dưới bóng đêm mị hoặc, phương hướng tương lai biến thành không biết.

"Sao vừa rồi anh không đồng ý tiếp tục hợp tác với anh ta?" Giai Bảo hỏi người bên cạnh.

Triệu Lập Thành dùng bữa cơm coi như tiếp tục hợp tác, mong muốn hạng mục của Lâm đ*o Hành có thể tiến hành tiếp, Lâm đ*o Hành lại trả lời ba phải thế nào cũng được.

"Đồng tình anh ta?" Lâm đ*o Hành hỏi lại.

Giai Bảo lắc đầu: "Anh ta biết rõ sẽ làm anh và Lão Hàn gặp nạn, nhưng vẫn ích kỷ phối hợp Ân Hồng."

Lâm đ*o Hành nhíu mi.

Giai Bảo nói: "Trong lời nói của anh ta có lỗ thủng và không logic, trước tiên anh ta nói mình rất ích kỷ, cho nên không làm chuyện phạm pháp, sau cùng lại nói không nghĩ tới Ân Hồng sẽ ác liệt như thế. Đầu tiên anh ta nghĩ đến "Phạm pháp", vậy làm sao sẽ không ngờ được Ân Hồng sẽ có hành vi ác liệt như vậy? Thực ra anh ta nên nói như vậy ——

Anh ta không nghĩ tới Ân Hồng sẽ ác liệt như thế, đương nhiên, hiện tại chuyện đã trôi qua, nếu như được làm lại, anh ta sẽ không làm chuyện phạm pháp, bởi vì anh ta rất ích kỷ. Nhưng anh ta cũng không phải thánh nhân, không thờ ơ được, cho nên có lẽ anh ta vẫn sẽ làm ‘người phối hợp không biết chuyện’."

Triệu Lập Thành nói cơ bản đều là lời nói thật, chỉ là anh ta thể hiện như mình quá vô tội, có lẽ anh ta không rõ Ân Hồng muốn gì, nhưng nguy hiểm của lần hành trình này, hiển nhiên anh ta đã dự kiến từ lâu.

Giai Bảo tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hỏi Lâm đ*o Hành: "Nói như thế có phải không bị mắc lỗi không?"

Lâm đ*o Hành chậc một tiếng, nhéo gò má cô: "Chỉ em thông minh!"

Giai Bảo cong môi, bỗng ngừng cười, ngón trỏ đè lại cổ họng Lâm đ*o Hành, "Từ giờ trở đi anh nói chuyện đừng phát ra âm thanh."

"Em..."

Giai Bảo cố sức nhấn một cái, "Âm rung! Tất cả nói đừng phát ra âm thanh. Không biết mình phải giữ giọng sao?"

"Ngẩng đầu."

Ngón tay không cảm giác được rung động, anh rất nghe lời, Giai Bảo ngẩng đầu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vụt qua.

Giai Bảo cười đến mặt mày cong cong, Lâm đ*o Hành vốn định bảo cô lên xe, thấy dáng vẻ này của cô, anh nhịn không được hôn một cái lên lúm đồng tiền của cô.

"Đi!" Anh giữ gáy cô, hạ giọng ở bên tai cô cười nói.

Giai Bảo ngồi xe Lâm đ*o Hành trở lại Ngự Cảnh, xe dừng dưới lầu, cô tháo dây an toàn hỏi: "Ngày mai anh phải làm việc sao?"

"Gần đây đều không làm việc, nghỉ ngơi." Lâm đ*o Hành nói.

"Đêm nay anh ở đâu?”

"Đi phòng làm việc xem một chút."

"Muốn lên ngồi một chút không?" Giai Bảo hỏi.

"Không được, em lên đi, đến nơi gọi cho anh." Lâm đ*o Hành nói.

"Vâng." Giai Bảo mở cửa xe.

"Sáng mai muốn ăn gì?"

“Hả?" Giai Bảo quay đầu lại.

"Bữa sáng." Lâm đ*o Hành lặp lại.

"Sữa đậu nành, mì vằn thắn, mấy cái bánh bao áp chảo, mấy thứ này cậu em đều làm." Giai Bảo không khách khí gọi.

"Mua thì em phải ăn hết đấy!" Lâm đ*o Hành nói.

"Cùng ăn chứ, chẳng lẽ anh không ăn sáng?" Giai Bảo đương nhiên nói.

Lâm đ*o Hành cười, ngón tay cái xoa một chút gò má của cô, "Vậy chờ anh."

"Vâng."

Giai Bảo đợi một đêm, hai ba giờ sáng cô mới ngủ, khi tỉnh lại trời còn chưa sáng hẳn, nằm trên giường hơn mười phút, rõ ràng rất mệt, nhưng vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Cô rời giường quét dọn vệ sinh, soi từng góc một, cho đến khi không còn một hạt bụi, cô mới mồ hôi đầm đìa tắm rửa một cái.

Tóc vẫn còn ướt, cô ngồi trên sô pha mơ màng nhắm mắt, bỗng nhiên một tiếng chuông cửa vang lên, cô giật mình, "Tới đây ——" Cô đi dép, ra mở cửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm đ*o Hành chỉ cảm thấy ánh mặt trời mang theo giọt sương đập vào mặt, anh nhếch khóe miệng: "Nhanh như vậy?"

"Em ở trên ghế sa lon." Giai Bảo đưa dép cho anh, thấy anh mang theo đồ ăn sáng, còn cả máy vi tính, Giai Bảo hỏi, "Sao còn mang cả máy tới?"

"Không có gì chuyện làm, ngày hôm nay ở chỗ em."

"Ồ." Giai Bảo mỉm cười.

"Vừa mới tắm?" Lâm đ*o Hành đổi giày đi vào.

Vâng."

Có lẽ là vừa tắm nên có tinh thần, Lâm đ*o Hành cũng nhìn không ra cô tối hôm qua có ngủ ngon giấc hay không.

Cảm thấy mỹ mãn ăn sáng xong, Giai Bảo làm tổ trên ghế sa lon, vừa tiếp tục xem tin tức, vừa nói chuyện phiếm với Thi Khai Khai.

Lâm đ*o Hành ngồi bên cạnh cô, đùi lót gối, ngón tay trượt trên máy vi tính.

Giai Bảo cầm điện thoại di động nhìn qua, "Anh đang nhìn gì thế?"

Lâm đ*o Hành mở cánh tay trái, thuận lợi ôm cô, tiếp tục thay đổi trang web nói: " Tin tức cũ."

"Tin tức cũ?"

"Anh đang tra tất cả tin tức La Dũng Cần và Thẩm Trí Thanh từng hợp tác."

Giai Bảo ngẩng đầu.

Lâm đ*o Hành chậm rãi nói: "Vụ án thầy giáo cưỡng gian đã rõ ràng, Vạn Khôn còn nói có một vụ nữa, nhưng lúc đó gã không cam tâm, chỉ là vì để cho chúng ta thả lỏng cảnh giác. Nếu gã đã không cam tâm thì sẽ chịu nói toàn bộ sự thật sao?"

"Anh nghi ngờ bọn họ không chỉ làm có hai vụ án?" Giai Bảo hỏi.

"Lòng tham của con người vô cùng vô tận, ham muốn của ba người kia không hề nhỏ. Em còn nhớ Phạm Lệ Na nói là bởi vì chị ta ly hôn, nên mới bất đắc dĩ làm việc này?"

"Có." Giai Bảo nói.

"Vậy em có nhớ Phạm Lệ Na từng nói vụ ly hôn của chị ta kéo dài hai năm?"

Giai Bảo suy nghĩ: "Nói cách khác... Hai năm có thể là một phạm vi?"

"Ừ, trước tiên tra trong hai năm." Lâm đ*o Hành nói.

Giai Bảo ngồi thẳng một chút, nói: "Em giúp anh, em có thể làm gì?"

Lâm đ*o Hành suy nghĩ một chút: "Mang máy của em ra đây."

Giai Bảo mang máy, ngón tay Lâm đ*o Hành chỉ cho cô mấy trang báo, hai người chung sức hợp tác, vẫn bận đến chiều, buổi tối gọi đồ ăn ngoài.

Mấy ngày, hai người vẫn liên tục làm công việc này.

Hôm nay Lâm đ*o Hành ngừng tay, suy nghĩ lơ lửng giữa không trung, anh chợt nhớ tới lời người nhà họ Chu, Chu Nam trước khi đi cả đêm đều xem tin tức.

Có tin tức gì cần nhìn? Nhiều lần xem vụ thầy giáo?

Hay là chuyện anh đang làm lúc này cũng giống như Chu Nam.

Lâm đ*o Hành suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu muốn cùng nói với người trong ngực, đã thấy không biết lúc nào cô đã nhắm mắt lại, máy vi tính trên đùi đã tối, tay cô vẫn còn để trên bàn phím.

Cánh tay trái Lâm đ*o Hành vẫn ôm cô, thấy thế cũng không dám lộn xộn, anh cẩn thận hạ chân, để máy của cô lên gối.

Anh hôn đỉnh đầu Giai Bảo, mấy giờ tiếp theo anh vẫn duy trì loại tư thế cứng ngắc này.

Một tuần sau, bên cảnh sát truyền đến tin tức, yêu cầu Lâm đ*o Hành và Giai Bảo lần thứ hai đến đồn cảnh sát, bổ sung chi tiết vụ án.

Lần này đi không riêng gì hai người bọn họ, còn có mấy người Thi Khai Khai, cùng với Lê Uyển Nhân hôm nay danh tiếng đang lên.

Lê Uyển Nhân trang điểm tinh xảo, đeo kính râm đen, từ trong xe xuống, cô ta gật đầu với Lão Hàn, mặt Lão Hàn không thay đổi đáp lại, Lê Uyển Nhân ngẩn ra, lại thờ ơ nhếch miệng.

Nghề của cô ta phải đón gió lớn, khí chất cả người hoàn toàn khác biệt, Thi Khai Khai đi ở sau Lê Uyển Nhân, nói với Giai Bảo: "Tớ thật bội phục mồm miệng chị ta, có thể đè xuống ánh sáng của cậu và thầy Lâm nhiều như vậy, rõ ràng chị ta chưa từng lộ mặt trong đoạn phỏng vấn, nhưng bây giờ hơn nửa khán giả đều xem chị ta như "Kiểm sát trưởng" chính nghĩa có trách nhiệm, cơ trí dũng cảm, tiết mục mới của chị ta hình như là trinh thám gì đó? Làm theo yêu cầu của của chị ta, Conan phiên bản nữ!"

Giai Bảo hỏi: "Cậu xem tiết mục của chị ta? Rất hiểu nha."

"Còn chưa phát sóng, mới có trailer thôi."

Đoàn người bổ sung xong tư liệu, đồng thời nghe được một ít chi tiết vụ án, cảnh sát chỉ nói Ân Hồng và ông Chu ở nước E tiếp nhận điều tra và xét xử, Vạn Khôn và Phạm Lệ Na bị mang về nước tiếp nhận điều tra.

Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm đ*o Hành đưa USB cho cảnh sát, bên trong là tài liệu khả nghi anh và Giai Bảo ngày đêm tra được.

Cảnh sát cực kỳ coi trọng, đầu tháng sáu, bên trong tỉnh truyền đạt xuống dưới, phổ biến tìm hiểu công tác, yêu cầu tăng giải quyết án tồn đọng, USB này đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho bọn họ.

Tỉnh H và tỉnh này vốn quan hệ thân thiết, rất nhiều tình huống mật thiết khó phân, dưới sự quan tâm của dư luận, truyền thông tạo áp lực, hơn nửa tháng tiếp theo, cảnh sát ngày đêm chuyên điều tra vụ án Vạn Khôn.

Rốt cục vào tuần đầu tháng tám, giới truyền thông dậy lên một hồi sóng to gió lớn. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khát Hạ

Số ký tự: 0