Khát Hạ

Chương 8

Kim Bính

2024-07-21 16:32:32

Đêm này, Giai Bảo ngủ rất ngon.

Có lẽ là bởi vì lượng vận động quá lớn làm cho cô quá mệt mỏi, hoặc là bởi vì giấc ngủ không đủ, cô dính gối từ mười giờ, sáng sớm năm giờ đã mở mắt, tỉnh dậy, mặt trời mới mọc, điều hòa trong phòng vẫn hoạt động, rèm cửa không kéo ra, sáng sớm mát mẻ lại xán lạn.

Giai Bảo lật người, ôm chăn, nhắm mắt lại ngủ thêm, mơ hồ nghe thấy một tiếng:

"Phùng Giai Bảo."

Giọng trầm thấp, hơi khàn khàn, vô cùng dễ nghe.

Ý thức của cô nửa tỉnh nửa mê, biết rõ chính mình đang nằm mơ, lại mơ hồ cảm thấy đây là sự thật.

Giai Bảo đột nhiên trợn mắt.

Đại não trống rỗng một lúc, cô nhìn điện thoại trên tủ đầu giường.

Cầm di động suy nghĩ, cô mở di động tìm kiếm, đánh vào ba chữ"Lâm đ*o Hành".

Quả nhiên có tin tức của anh.

Trường học, điểm số, đài truyền hình từng công tác...

Tin tức rải rác, cũng không có đầy đủ. Anh gia nhập giới sớm, làm MC trong thời gian ngắn, video 4~5 năm trước đã không còn tìm thấy trên mạng.

Giai Bảo lại xem xét tin tức trường học của anh, tên trường, thời gian nhập học sớm hơn mười năm so với cô...

Lâm đ*o Hành đã rời giường.

Ban ngày hôm qua anh ngủ đủ rồi, buổi tối không ngủ được, trời vừa sáng anh đã ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng kéo cửa cuốn, anh đi đến ban công.

Vợ chồng ông chủ Dụ đang mở cửa, không thấy Phùng Giai Bảo.

"Sớm như vậy? Nhìn cái gì đấy?" Lão Hàn ngáp, từ phòng ngủ đi ra, đi vào WC.

Lâm đ*o Hành không trả lời.

Lão Hàn đi xong, đi về phía anh nói: "Ngày hôm qua không phải cậu nói chuyện với em gái nhỏ sao, tật xấu gì thế, đối xử khác biệt?"

Lâm đ*o Hành quay người trở lại phòng khách, bị Lão Hàn ôm lấy cổ: "Bạn thân à, trong lòng cậu có tính toán gì thế?"

Lâm đ*o Hành nở nụ cười, bỏ cánh tay anh ta ra: "Cút!"

Qua cuối tuần, Lâm đ*o Hành lại trải qua một thứ hai bận rộn.

Tám giờ tối thứ ba, cuối cùng anh cũng thoát thân từ studio, sau khi trở về với Lão Hàn, lại đến tiệm cơm lấp bao tử.

Lúc vào cửa anh nghe thấy một chuỗi tiếng lanh lợi báo tên đồ ăn:

"Kim châm xào, thịt xào, sườn xào chua ngọt, cá chép hấp tương, rau cải nấm hương..."

Anh cong khóe miệng.

Tìm được chỗ ngồi xuống, Lão Hàn hô: "Gọi món."

"Đến đây!" Giai Bảo đọc lại thực đơn cho khách hàng xong, lập tức đi đến chỗ bọn họ.

Đợi Lão Hàn gọi xong đồ ăn, Lâm đ*o Hành mới hỏi: "Phải thi cuối kỳ?"

"Vâng." Giai Bảo gật đầu.

"Thi luyện phát âm?"

Giai Bảo đang ghi lại món cuối cùng, nghe vậy nhìn về phía Lâm đ*o Hành, "Làm sao anh biết?"

Cô hơi giật mình, rồi lập tức liên tưởng đến chuyên ngành của anh.

Lâm đ*o Hành cười nói: "Luyện từ từ, chúc cô thi tốt."

Kết quả, lúc anh ăn cơm chợt nghe Giai Bảo ở đâu đó báo menu.

Rõ ràng...

Anh ăn mấy ngụm, ngẩng đầu nhìn về phía cô, ngay cả Lão Hàn đều nở nụ cười: "Chuyên ngành của các cậu thú vị như vậy sao?"

Lâm đ*o Hành đánh giá: "Cô ấy không chịu học."

Lão Hàn nói: "Chịu đựng gian khổ học tập như vậy còn gọi là không chịu học?"

Lâm đ*o Hành liếc anh ta: "Cái này gọi là nước tới chân mới nhảy."

Lão Hàn: "..."

Đã ăn tương đối, Lâm đ*o Hành đi thanh toán.

Giai Bảo ngồi ở sau quầy thu ngân, cằm chống lên bàn, phía trước đặt sách giáo khoa, miệng nho nhỏ khẽ mở ra đóng vào.

Lâm đ*o Hành gõ bàn: "Đang đọc gì thế?"

Giai Bảo hếch cằm, nói: "Đoạn văn ngắn."

"Thi khẩu ngữ?"

"Vâng, trong đó có bốn phút đọc đoạn văn ngắn."

Lâm đ*o Hành hôm nay tâm trạng khá tốt, "Đọc nghe một chút." Anh nói.

Giai Bảo: "..."

"Thế nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không có gì." Giai Bảo hắng giọng, đọc “Thi chạy với thời gian” của Lâm Thanh Huyền.

"Tất cả sự vật đều có thời gian..."

"Lão Hành, làm gì vậy?"

Lão Hàn phát ra tạp âm, Lâm đ*o Hành bảo Giai Bảo tạm dừng, anh quay đầu lại nói: "Anh về trước đi."

Lão Hành: "... Tạm biệt."

Lâm đ*o Hành: "Tiếp tục."

"Tất cả sự vật đều có thời gian, vĩnh viễn sẽ không trở lại. Ngày hôm qua trôi qua, vĩnh viễn biến thành ngày hôm qua, bạn không thể lại trở lại ngày hôm qua..."

Giai Bảo đọc hai phút, đọc xong rồi, hỏi: "Thế nào?"

"Muốn tôi đánh giá?"

"Đương nhiên, anh bảo tôi đọc mà."

"Vậy tôi nói nhé?"

"... Nói đi."

Lâm đ*o Hành suy nghĩ, vẫn là ôn hòa nói: "Hơi thở của cô không đủ."

"Tôi bình thường cũng có luyện hơi thở." Giai Bảo nói.

Lâm đ*o Hành hỏi: "Muốn tôi dạy cho cô không?"

"Vâng." Giai Bảo một lời đáp ứng.

"Xác định?"

"... Thật ra tự tôi cũng có thể luyện, đã muộn rồi, vẫn là không nên chậm trễ thời gian của anh." Trong tiệm khách đã không còn, Giai Bảo sợ Lâm đ*o Hành muốn trở về nghỉ ngơi.

"Không đâu... Được rồi, tôi dạy cô." Lâm đ*o Hành lần đầu tiên trong đời "Làm thầy người khác".

"Dồn khí từ cơ hoành lên lồng ngực, phần bụng phải dùng sức hướng ra ngoài." Anh nói.

Giai Bảo thử.

Lâm đ*o Hành nói: "Cô làm đi."

Giai Bảo ra khỏi quầy thu ngân, thuận tiện thanh toán nốt hoá đơn cho hai bàn khách cuối.

Lâm đ*o Hành chỉ đạo cô: "Cơ hoành ở chỗ này, lúc cô vận khí, phần bụng nhớ dùng sức đẩy ra ngoài. Thử lại một lần nữa."

Giai Bảo gật đầu, ngoan ngoãn đọc: "Tất cả sự vật đều có thời gian..."

Nghe xong lượt này, Lâm đ*o Hành cau mày lại: "Đề tá đỉnh tùng cũng đã quên? Âm thanh quá gần phía trước, cô đọc bản thảo lâu cuống họng cũng sẽ đau."

Anh dạy cô: "Hàm mềm ra, rất tốt."

Giai Bảo cảm thấy ngữ khí anh nói chuyện hiện tại giống như thầy giáo trên giảng đường, cô không khỏi nhô lưng lên.

"Tất cả sự vật đều có thời gian..."

"Lại quên hơi thở rồi hả?" Lâm đ*o Hành cho rằng đây là kỹ năng cơ bản nhất của phát thanh viên, anh kiên nhẫn nói, "Phương pháp thở kết hợp với ngực chưa học qua sao? Bây giờ cô từ từ thở, đếm số."

Giai Bảo thành thật hơn: "1, 2, 3, 4..."

Vợ chồng ông chủ Dụ vốn đang đứng ở trong tiệm, thấy bọn họ một người dạy, một người học, vợ chồng hai người hai mặt nhìn nhau, quay về phòng bếp.

Lâm đ*o Hành nói: "Tiếp tục, lần này chú ý đọc rõ chữ, phát âm ‘j’ của cô là âm rít, phải chú ý, lại một lần nữa."

Nghiêm khắc thật...

Giai Bảo đứng đối diện Lâm đ*o Hành, như thể bị gọi đọc bài trên lớp học.

"Tất cả sự vật đều có thời gian..."

Một phút sau.

"Khi cô đi học là đầu cá ướp muối sao?"

Cái, cái gì?

Giai Bảo ngẩn người.

Trên quầy để sách giáo khoa của Giai Bảo, Lâm đ*o Hành cuộn sách giáo khoa lại, gõ hai bên eo cô: “Lúc vận khí hai chỗ này của cô có cảm giác gì?"

Giai Bảo phản xạ có điều kiện cong lên.

Phần eo quá mẫn cảm, cô không quá thích ứng. Cô lắc đầu.

Lâm đ*o Hành im lặng thở dài, "Tôi bảo cô dùng cơ hoành đẩy khí lên ngực, cô không đẩy sao? Lại nào!"

Khí huyết Giai Bảo chậm rãi dâng lên, sắc mặt trở nên đỏ ửng lại đọc một lần.

Cằm cô kéo căng, âm thanh phát ra cũng rất nhỏ. Lâm đ*o Hành nghe rất cẩn thận, nhìn cũng cẩn thận.

Sinh viên hệ phát thanh chưa đến hai mươi tuổi, học kỳ sau lên năm 2 rồi, nền tảng không quá kém, nhưng thi cũng không dễ dàng qua được.

Lần đầu tiên thấy cô, đã cảm thấy cô cực kỳ ăn ảnh, hơn nữa gương mặt sẽ làm người khác ưa thích. Ngoại hình cô xuất sắc, tiếng phổ thông đối với người thường nghe đã vô cùng tiêu chuẩn, điểm bình quân khẳng định không tệ.

Nhưng anh lại cảm thấy, cô đối với phương diện học tập này, có chút mâu thuẫn và xa cách nói không nên lời.

"Đề tá đỉnh tùng lại quên? Năm nhất này cô không học sao, lúc cô thi học như thế nào? Cả năm nhất cô đều ở trong phòng học phơi nắng sao?!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giai Bảo ngẩn người.

Lúc Lâm đ*o Hành giáo huấn người âm thanh nghiêm khắc, hoàn toàn không giống bình thường vẻ mặt ôn hoà nói với cô.

Anh xụ mặt, nghiêm túc lại không biểu cảm nhìn cô, Giai Bảo rất dễ dàng đọc hiểu ý của anh ——

Thực kém cỏi!

Giai Bảo chưa từng cảm giác mình kém như vậy, cô bị Lâm đ*o Hành giáo huấn hơi thở không tăng lên, ngọn lửa nhỏ lại tăng lên đấy.

"Tôi kém như vậy sao!" Giai Bảo bực bội.

"Cô nói xem?" Lâm đ*o Hành thấy cô "tức", ngứa tay muốn gõ đầu cô.

"Năm nhất anh giỏi lắm sao?" Giai Bảo hỏi lại.

Lâm đ*o Hành lười biếng dựa vào quầy, trên tay còn cầm sách giáo khoa của Giai Bảo.

"Lúc tôi học năm nhất, mỗi ngày đều luyện tập, chưa từng gián đoạn ngày nào, ngày ngày tôi chạy đến đài phát thanh thực tập, học bổng nắm trong tay, thành tích bài chuyên ngành tôi nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất."

Giai Bảo: "..."

Cô cảm giác mình thực sự là đầu cá ướp muối so với anh.

Giai Bảo nóng tính đến nhanh, đi cũng nhanh. Cô do dự hỏi: "Vậy tại sao anh phải đổi nghề, học phát thanh nhiều năm như vậy, cứ như vậy từ bỏ sao?"

Là vì ở chỗ làm việc bị người bên trên đối phó?

"Kỹ thuật nhiều không nên áp đặt bản thân, tôi muốn làm MC thì làm, không muốn làm thì thôi. Tôi có khả năng này." Lâm đ*o Hành giơ sách giáo khoa lên, gõ gáy cô, "Cô nhóc, ít tranh luận đi, lại đọc một lần."

Đã lâu Giai Bảo chưa từng có loại cảm xúc này, bị người làm tức giận, rất nhanh lại không còn.

Cô nuốt cổ họng, vừa muốn bắt đầu đọc, đã bị Lâm đ*o Hành bỗng nhiên nhéo cằm.

Cả người Giai Bảo cứng đờ.

"Thả lỏng cho tôi, quên cằm đi!" Lâm đ*o Hành nhéo một phát, lập tức buông ra.

Dường như có tĩnh điện, bụng anh có dòng khí nóng.

Giai Bảo há to miệng, cằm kéo căng, có chút không nghe theo lệnh, thấy đối phương nhìn chằm chằm vào cô, cô hơi cúi đầu.

"Tất cả sự vật đều có thời gian..."

Lần này đọc xong, Lâm đ*o Hành đánh giá đúng trọng tâm: "Vấn đề âm rít là vị trí đầu lưỡi của cô không đúng."

Anh dạy cô: "‘Một tấc thời gian một tấc vàng ’, ‘vàng’, cô nhìn đầu lưỡi..."

Giai Bảo chăm chú học tập, vừa quan sát anh đọc nhấn rõ từng chữ, vừa vô thức cắn đầu lưỡi mình.

Ở bên trong khóe miệng, giữa răng lưỡi lộ ra chút nho nhỏ.

Ngọn đèn sáng rõ, Lâm đ*o Hành đã có loại cảm giác lờ mờ.

"Ừ... Chú ý vấn đề âm rít ‘jqx’." Lâm đ*o Hành hắng giọng, "Còn nữa lúc cô đọc bản thảo, không có cảm giác. Có MC khi mới vào nghề cũng gặp phải loại vấn đề này, bất cứ lúc nào khi đọc bản thảo, cô đều phải tưởng tượng trước mặt mình có người xem, đem tình cảm của cô dung nhập vào."

Cảm giác đối tượng...

Giai Bảo nói: "Vậy tôi nhìn vào anh?"

"Ừ."

Lâm đ*o Hành nhìn không chuyển mắt khỏi cô.

"Thời gian bi thương, đứt quãng giằng co thật lâu, cha mẹ cũng không biết an ủi tôi như thế nào..."

"Tất cả sự vật đều có thời gian, vĩnh viễn sẽ không trở lại. Ngày hôm qua trôi qua, vĩnh viễn biến thành ngày hôm qua, bạn không thể lại trở lại ngày hôm qua..."

Giọng Giai Bảo sạch sẽ thuần túy, hai mắt dịu dàng.

Lâm đ*o Hành nhớ tới bầu trời sau cơn mưa mùa hạ, lòng anh trở nên cực kì bình tĩnh.

Đọc xong rồi, Giai Bảo yên lặng nhìn anh.

"... Rất tốt." Lâm đ*o Hành nói.

Giai Bảo nở nụ cười, khuôn mặt cong cong.

Lâm đ*o Hành cuộn tròn sách giáo khoa, eo Giai Bảo phản xạ có điều kiện thoáng cong một phát.

Lâm đ*o Hành: "..."

Đây chỉ là động tác theo thói quen của anh, sách giáo khoa, tin tức bản thảo, tài liệu văn bản, anh rất thích cuộn tròn trong tay.

Lúc họp gõ bàn, lúc giáo huấn người có thể chỉ người.

Lúc dẫn xong tin tức, anh cuộn tròn tập, thoáng gõ, có một quá trình suy nghĩ.

Đã lâu anh không cuộn tròn bản thảo rồi.

Lâm đ*o Hành cuộn tròn sách giáo khoa, khẽ gõ lên trán Giai Bảo.

"Đi đây, trả lại cho cô." Anh nở nụ cười, đặt sách giáo khoa xuống trước mặt cô.

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Rèm cửa nhấc lên lại rủ xuống, Giai Bảo sờ trán. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khát Hạ

Số ký tự: 0