Chương 7
Tiểu Mễ
2024-07-12 08:33:22
Hóa ra mẹ tôi đã đúng.
Tôi lấy chồng xa đã hai năm, số lần về thăm nhà đếm trên đầu ngón tay.
Thời gian, tiền bạc, sức lực đều trở thành trở ngại cho tôi về nhà.
Lần này khi tôi sinh con, mẹ tôi đến ở vài ngày rồi lại trở về rồi, còn phải chăm sóc ba tôi.
Sức khỏe của ba vẫn luôn không tốt, có thể phải làm một phẫu thuật nhỏ, nhưng tôi lại không thể trở về thăm ông ấy.
Tôi không thể tìm được một công việc phù hợp ở thành phố này cho chuyên ngành của mình, thu nhập của tôi chỉ bằng một nửa so với trước đây.
Thay vào đó, Khâu Minh được nhận vào một công ty tốt, trở thành "người có triển vọng" trong mắt người thân và bạn bè.
Vì lý do này mà mẹ chồng rất nhiều lần cho tôi sắc mặt, cả công khai lẫn ngấm ngầm.
Nhớ tới trước đây, tôi là một trong những học sinh giỏi đứng đầu lớp, là niềm tự hào của ba mẹ.
Sự hy sinh tự cho mình là đúng đắn, có mang lại hạnh phúc cho tôi không? Được ai công nhận?
Ngược lại, sau khi sinh con, tôi không còn được coi là con người nữa, trong mắt nhà chồng, tôi chỉ là công cụ cho con bú!
Trước đây khi xem phim truyền hình, tôi vẫn mắng nữ chính.
Kỳ thật tôi chính là não yêu đương, tôi mới là Hứa Thấm thật sự!
*Nhân Vật Hứa Thấm là nữ chính trong bộ phim Khói lửa nhân gian của tôi. Nhân vật này là sự kết hợp giữa não yêu đương + lấy oán báo ơn.
Sau khi khóc một lúc, lòng tôi trở nên thông suốt hơn rất nhiều.
Nhất định phải ly hôn..
Nhưng các người đừng nghĩ sẽ sống tốt!
6
Những ngày tiếp theo vẫn bình yên như thường lệ.
Bọn họ cho rằng tôi không dám gây thêm rắc rối nữa.
Thật ra tôi vẫn luôn âm thầm chuẩn bị.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, tôi thu dọn đồ đạc cần thiết, bế con đi ra ngoài.
Dưới lầu, đã có một chiếc ô tô đang đợi tôi, chị Trương là bảo mẫu mới thuê của tôi đang ngồi trong đó.
Xe chở tôi đến một khách sạn, nơi tôi thuê một phòng trong một tháng.
Giá không hề rẻ, nhưng tiền chẳng phải là để dùng vào những lúc như thế này sao?
Sau khi ổn định chỗ ở trong khách sạn, tôi giao đứa trẻ cho chị Trương.
Chị Trương rất có kinh nghiệm, được sự chăm sóc của chị ấy, em bé nhanh chóng ngủ thiếp đi sau khi uống sữa.
Tôi nhốt mình trong phòng, bật điện thoại ở chế độ máy bay, chỉ giữ Wifi, chặn tất cả những người đáng lẽ phải chặn trên WeChat.
Lúc này ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ.
Ngày mưa, một mình, không mắc tiểu.
Bắt đầu chiến đấu!
Tôi lấy chồng xa đã hai năm, số lần về thăm nhà đếm trên đầu ngón tay.
Thời gian, tiền bạc, sức lực đều trở thành trở ngại cho tôi về nhà.
Lần này khi tôi sinh con, mẹ tôi đến ở vài ngày rồi lại trở về rồi, còn phải chăm sóc ba tôi.
Sức khỏe của ba vẫn luôn không tốt, có thể phải làm một phẫu thuật nhỏ, nhưng tôi lại không thể trở về thăm ông ấy.
Tôi không thể tìm được một công việc phù hợp ở thành phố này cho chuyên ngành của mình, thu nhập của tôi chỉ bằng một nửa so với trước đây.
Thay vào đó, Khâu Minh được nhận vào một công ty tốt, trở thành "người có triển vọng" trong mắt người thân và bạn bè.
Vì lý do này mà mẹ chồng rất nhiều lần cho tôi sắc mặt, cả công khai lẫn ngấm ngầm.
Nhớ tới trước đây, tôi là một trong những học sinh giỏi đứng đầu lớp, là niềm tự hào của ba mẹ.
Sự hy sinh tự cho mình là đúng đắn, có mang lại hạnh phúc cho tôi không? Được ai công nhận?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngược lại, sau khi sinh con, tôi không còn được coi là con người nữa, trong mắt nhà chồng, tôi chỉ là công cụ cho con bú!
Trước đây khi xem phim truyền hình, tôi vẫn mắng nữ chính.
Kỳ thật tôi chính là não yêu đương, tôi mới là Hứa Thấm thật sự!
*Nhân Vật Hứa Thấm là nữ chính trong bộ phim Khói lửa nhân gian của tôi. Nhân vật này là sự kết hợp giữa não yêu đương + lấy oán báo ơn.
Sau khi khóc một lúc, lòng tôi trở nên thông suốt hơn rất nhiều.
Nhất định phải ly hôn..
Nhưng các người đừng nghĩ sẽ sống tốt!
6
Những ngày tiếp theo vẫn bình yên như thường lệ.
Bọn họ cho rằng tôi không dám gây thêm rắc rối nữa.
Thật ra tôi vẫn luôn âm thầm chuẩn bị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thu xếp xong mọi việc, tôi thu dọn đồ đạc cần thiết, bế con đi ra ngoài.
Dưới lầu, đã có một chiếc ô tô đang đợi tôi, chị Trương là bảo mẫu mới thuê của tôi đang ngồi trong đó.
Xe chở tôi đến một khách sạn, nơi tôi thuê một phòng trong một tháng.
Giá không hề rẻ, nhưng tiền chẳng phải là để dùng vào những lúc như thế này sao?
Sau khi ổn định chỗ ở trong khách sạn, tôi giao đứa trẻ cho chị Trương.
Chị Trương rất có kinh nghiệm, được sự chăm sóc của chị ấy, em bé nhanh chóng ngủ thiếp đi sau khi uống sữa.
Tôi nhốt mình trong phòng, bật điện thoại ở chế độ máy bay, chỉ giữ Wifi, chặn tất cả những người đáng lẽ phải chặn trên WeChat.
Lúc này ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ.
Ngày mưa, một mình, không mắc tiểu.
Bắt đầu chiến đấu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro