Nửa Năm (2)
Vũ Đả Thanh Thạch
2024-11-21 04:10:42
Hắn thật không nghĩ tới lão Ngô nhìn già yếu vậy mà thân thể lại dồi dào sức lực như thế. Làm một người kéo thuyền hơn nửa năm mà lão cũng chưa một lần nói muốn trở về quê nhà.
Nửa năm qua, lão Ngô đi sớm về trễ, mỗi ngày đều đặn ra ngoài kéo thuyền, không có tới một ngày nghỉ, có đôi khi Tần Tang thức dậy muộn, cả ngày đều không gặp được hắn.
Nhìn dáng vẻ của lão Ngô, Tần Tang ngầm cảm giác xấu hổ, vậy nên hắn càng cố gắng hơn, cực ít khi lười biếng.
Tần Tang chưa từng thấy lão Ngô cười qua một lần, thêm nữa là câm điếc, khi gặp được thì chào hỏi, lão cũng chỉ là nhấc nhấc tay đáp lại, trên mặt không có một chút biểu lộ.
Không biết có phải hay không vì lão Ngô gặp tai họa lớn, tâm đã chết rồi, nên đối với chuyện gì cũng đều không có hứng thú, khiến Tần Tang cảm giác lão giống như một cái xác không hồn.
Mặc dù cùng ở một phòng, nhưng Tần Tang cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất tiện, chỉ vài hôm liền cảm thấy quen thuộc.
Nửa năm này, hắn không ngừng luyện quyền, hấp thụ linh khí, tắm thuốc. Biết việc tắm thuốc sẽ mang đến hiệu quả lâu dài nên Tần Tang cực kì tích cực, mỗi lần đều đi theo lão đạo sĩ lên núi hái thuốc. Mười mấy cái đỉnh núi Hoàng Hoàng Sơn, đều đã bị hắn đi qua.
Thế núi ở hai bên bờ sông Vu Lăng hiểm trở, dã thú thành đàn, bọn hắn vào núi sâu hái thuốc khó tránh khỏi gặp được nguy hiểm.
Lần nguy hiểm nhất chính là gặp phải một đám sói hoang.
Lúc ấy là ở buổi tối, Tần Tang cùng lão đạo sĩ ở trong sơn động nhóm lửa nấu cơm, không ngờ một đám mười mấy con sói hoang bị ánh lửa dẫn dụ tới. Đến lúc Tần Tang nghe được âm thanh sói hoang kêu gào mà dập đi đống lửa thì đã muộn, mà lúc đó trong tay hắn chỉ có duy nhất một cây gậy sắt lấy được từ chỗ thợ đá.
Đàn sói vây quanh đem cửa hang bao bọc lại. Khu Thú Phấn của lão đạo sĩ được làm từ phân và nước tiểu của mãnh thú căn bản là không có cách nào làm bọn chúng kinh sợ mà thối lui cả. Bây giờ muốn sống chỉ có thể liều mạng!
Tần Tang tay cầm cái gậy sắt, một mình ngăn ở cửa hang, một người đã đủ giữ quan ải, lấy côn thay cho nắm đấm mà thi triển Phục Hổ Trường Quyền.
Vốn cho rằng sẽ xảy ra một cuộc chiến ác liệt, không ngờ Tần Tang đánh vậy mà phi thường nhẹ nhõm. Bởi vì cửa hang không lớn, một lần nhiều nhất chỉ có thể chui vào ba con sói, Tần Tang một lần ứng phó ba con ác lang thì không phí chút sức lực nào.
Bằng vào một cây gậy sắt, Tần Tang một côn đem đầu sói đánh vỡ toang, sau đó động tác như nhanh như chớp, lại liên tiếp đánh giết mấy đầu, những con sói hoang khác liền cụp đuôi đào tẩu.
Về sau không cần Tần Tang yêu cầu, mỗi lần lão đạo sĩ hái thuốc nhất định sẽ kéo Tần Tang cùng đi.
Sau trận thực chiến này, Tần Tang mới ý thức tới thực lực của mình quả thật không kém.
Về sau vì để xác nhận thực lực của mình, hắn đến sơn trang của Vũ Uy tiêu cục tìm đồ đệ của Dương Chấn để tỉ thí. Mặc dù mỗi lần đều là ra vẻ không địch lại họ, nhưng Tần Tang biết mình kỳ thật chỉ dùng năm phần sức lực.
Quyền pháp của hắn so với Phục Hổ Trường Quyền thì mạnh hơn nhiều. Chiêu thức nhìn như uy lực bất phàm, nhưng ở trong mắt Tần Tang lại có vẻ rất chậm, nếu như hắn nguyện ý thì rất nhẹ nhàng có thể tìm tới sơ hở, rồi phản công trở lại.
Được đến một thân võ công tuyệt thế như này, khiến mạch suy nghĩ của Tần Tang khó tránh khỏi sinh động hơn.
Bây giờ tình hình của bọn phản quân tại biên giới phía Bắc không cách nào khống chế được. Hết quận này đến quận khác đều có người kéo cờ tạo phản. Nhưng mà các Quận vương lại xử lí một cách thụ động, khiến quan quân đều mệt mỏi, ngày càng không chịu đựng nổi.
Giữa năm thì Thánh Hoàng hạ khẩu dụ, chiếu cáo thiên hạ tìm nghĩa sĩ có lòng nhân ái, phối hợp với binh lính vùng biên giới phía Bắc để bình định dẹp loạn. Nếu như có thể lập được công, thì ngay lập tức sẽ được phong vương phong hầu.
Chiếu thư vừa truyền đến, bên trong Tam Vu Thành liền xôn xao, rất nhiều nghĩa sĩ đều hướng lên phía Bắc mà đi. Dương Chấn cũng có ba đệ tử kết giao mà đi, đều là muốn kiến công lập nghiệp.
Tần Tang cũng có chút động tâm, nhưng cái hắn xem trọng không phải vinh hoa phú quý.
Lời nói kia của Tịch Tâm đạo trưởng từ đầu đến cuối đều được Tần Tang ghi tạc trong đáy lòng. Tiên sư cũng vô pháp vứt bỏ thất tình lục dục, cũng muốn hưởng thụ vinh hoa. Tiếp cận vương hầu quý tộc, có lẽ sẽ có thể tiếp xúc với các vị tiên sư.
Có điều, dù sao Tần Tang cũng chưa từng trải qua chiến tranh, trong lòng có chút rụt rè. Chiến trường vốn vô tình, vạn nhất không cẩn thận bị tên lạc bắn trúng, há chẳng phải là hắn bị thiệt rồi sao.
Huống chi, thiên hạ này không thiếu người có năng lực, võ công của mình đến tột cùng là mạnh bao nhiêu, so với cao thủ võ lâm mang nội lực thì sẽ thế nào? Thật có thể trổ hết tài năng sao?
Vì nguyên nhân là như thế, khiến Tần Tang khó mà quyết đoán. Cuối cùng hắn quyết định lưu tại đạo quán, kiên nhẫn tu luyện U Minh kinh, chờ sau khi thuận lợi đột phá tầng thứ nhất rồi mới quyết định.
Tần Tang ngày qua ngày chăm chỉ tu luyện, sợi khí bên trong đan điền kia từ bé như sợi tóc mà bây giờ đã có thể hội tụ thành một phần nhỏ, chảy xiết ở trong kinh mạch, rốt cục đã sắp đột phá.
Hôm nay một vạc thuốc này là mới đổi, Tần Tang sắp đột phá, nhu cầu đối với dược lực càng ngày càng lớn, nên số dược bên trong vạc chỉ còn dùng được năm ngày.
Ban đêm, Tần Tang nhẫn nại học xong khóa học buổi tối, lại đợi đến khi trời tối người yên, thì đóng chặt cửa sổ, khoanh chân trên giường, liên tục niệm mười mấy lần Thanh Tĩnh Kinh mới ổn định lại tâm thần. Về sau liền chìm tâm nhập định, bắt đầu vận hành công pháp.
Nửa năm qua, lão Ngô đi sớm về trễ, mỗi ngày đều đặn ra ngoài kéo thuyền, không có tới một ngày nghỉ, có đôi khi Tần Tang thức dậy muộn, cả ngày đều không gặp được hắn.
Nhìn dáng vẻ của lão Ngô, Tần Tang ngầm cảm giác xấu hổ, vậy nên hắn càng cố gắng hơn, cực ít khi lười biếng.
Tần Tang chưa từng thấy lão Ngô cười qua một lần, thêm nữa là câm điếc, khi gặp được thì chào hỏi, lão cũng chỉ là nhấc nhấc tay đáp lại, trên mặt không có một chút biểu lộ.
Không biết có phải hay không vì lão Ngô gặp tai họa lớn, tâm đã chết rồi, nên đối với chuyện gì cũng đều không có hứng thú, khiến Tần Tang cảm giác lão giống như một cái xác không hồn.
Mặc dù cùng ở một phòng, nhưng Tần Tang cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất tiện, chỉ vài hôm liền cảm thấy quen thuộc.
Nửa năm này, hắn không ngừng luyện quyền, hấp thụ linh khí, tắm thuốc. Biết việc tắm thuốc sẽ mang đến hiệu quả lâu dài nên Tần Tang cực kì tích cực, mỗi lần đều đi theo lão đạo sĩ lên núi hái thuốc. Mười mấy cái đỉnh núi Hoàng Hoàng Sơn, đều đã bị hắn đi qua.
Thế núi ở hai bên bờ sông Vu Lăng hiểm trở, dã thú thành đàn, bọn hắn vào núi sâu hái thuốc khó tránh khỏi gặp được nguy hiểm.
Lần nguy hiểm nhất chính là gặp phải một đám sói hoang.
Lúc ấy là ở buổi tối, Tần Tang cùng lão đạo sĩ ở trong sơn động nhóm lửa nấu cơm, không ngờ một đám mười mấy con sói hoang bị ánh lửa dẫn dụ tới. Đến lúc Tần Tang nghe được âm thanh sói hoang kêu gào mà dập đi đống lửa thì đã muộn, mà lúc đó trong tay hắn chỉ có duy nhất một cây gậy sắt lấy được từ chỗ thợ đá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàn sói vây quanh đem cửa hang bao bọc lại. Khu Thú Phấn của lão đạo sĩ được làm từ phân và nước tiểu của mãnh thú căn bản là không có cách nào làm bọn chúng kinh sợ mà thối lui cả. Bây giờ muốn sống chỉ có thể liều mạng!
Tần Tang tay cầm cái gậy sắt, một mình ngăn ở cửa hang, một người đã đủ giữ quan ải, lấy côn thay cho nắm đấm mà thi triển Phục Hổ Trường Quyền.
Vốn cho rằng sẽ xảy ra một cuộc chiến ác liệt, không ngờ Tần Tang đánh vậy mà phi thường nhẹ nhõm. Bởi vì cửa hang không lớn, một lần nhiều nhất chỉ có thể chui vào ba con sói, Tần Tang một lần ứng phó ba con ác lang thì không phí chút sức lực nào.
Bằng vào một cây gậy sắt, Tần Tang một côn đem đầu sói đánh vỡ toang, sau đó động tác như nhanh như chớp, lại liên tiếp đánh giết mấy đầu, những con sói hoang khác liền cụp đuôi đào tẩu.
Về sau không cần Tần Tang yêu cầu, mỗi lần lão đạo sĩ hái thuốc nhất định sẽ kéo Tần Tang cùng đi.
Sau trận thực chiến này, Tần Tang mới ý thức tới thực lực của mình quả thật không kém.
Về sau vì để xác nhận thực lực của mình, hắn đến sơn trang của Vũ Uy tiêu cục tìm đồ đệ của Dương Chấn để tỉ thí. Mặc dù mỗi lần đều là ra vẻ không địch lại họ, nhưng Tần Tang biết mình kỳ thật chỉ dùng năm phần sức lực.
Quyền pháp của hắn so với Phục Hổ Trường Quyền thì mạnh hơn nhiều. Chiêu thức nhìn như uy lực bất phàm, nhưng ở trong mắt Tần Tang lại có vẻ rất chậm, nếu như hắn nguyện ý thì rất nhẹ nhàng có thể tìm tới sơ hở, rồi phản công trở lại.
Được đến một thân võ công tuyệt thế như này, khiến mạch suy nghĩ của Tần Tang khó tránh khỏi sinh động hơn.
Bây giờ tình hình của bọn phản quân tại biên giới phía Bắc không cách nào khống chế được. Hết quận này đến quận khác đều có người kéo cờ tạo phản. Nhưng mà các Quận vương lại xử lí một cách thụ động, khiến quan quân đều mệt mỏi, ngày càng không chịu đựng nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa năm thì Thánh Hoàng hạ khẩu dụ, chiếu cáo thiên hạ tìm nghĩa sĩ có lòng nhân ái, phối hợp với binh lính vùng biên giới phía Bắc để bình định dẹp loạn. Nếu như có thể lập được công, thì ngay lập tức sẽ được phong vương phong hầu.
Chiếu thư vừa truyền đến, bên trong Tam Vu Thành liền xôn xao, rất nhiều nghĩa sĩ đều hướng lên phía Bắc mà đi. Dương Chấn cũng có ba đệ tử kết giao mà đi, đều là muốn kiến công lập nghiệp.
Tần Tang cũng có chút động tâm, nhưng cái hắn xem trọng không phải vinh hoa phú quý.
Lời nói kia của Tịch Tâm đạo trưởng từ đầu đến cuối đều được Tần Tang ghi tạc trong đáy lòng. Tiên sư cũng vô pháp vứt bỏ thất tình lục dục, cũng muốn hưởng thụ vinh hoa. Tiếp cận vương hầu quý tộc, có lẽ sẽ có thể tiếp xúc với các vị tiên sư.
Có điều, dù sao Tần Tang cũng chưa từng trải qua chiến tranh, trong lòng có chút rụt rè. Chiến trường vốn vô tình, vạn nhất không cẩn thận bị tên lạc bắn trúng, há chẳng phải là hắn bị thiệt rồi sao.
Huống chi, thiên hạ này không thiếu người có năng lực, võ công của mình đến tột cùng là mạnh bao nhiêu, so với cao thủ võ lâm mang nội lực thì sẽ thế nào? Thật có thể trổ hết tài năng sao?
Vì nguyên nhân là như thế, khiến Tần Tang khó mà quyết đoán. Cuối cùng hắn quyết định lưu tại đạo quán, kiên nhẫn tu luyện U Minh kinh, chờ sau khi thuận lợi đột phá tầng thứ nhất rồi mới quyết định.
Tần Tang ngày qua ngày chăm chỉ tu luyện, sợi khí bên trong đan điền kia từ bé như sợi tóc mà bây giờ đã có thể hội tụ thành một phần nhỏ, chảy xiết ở trong kinh mạch, rốt cục đã sắp đột phá.
Hôm nay một vạc thuốc này là mới đổi, Tần Tang sắp đột phá, nhu cầu đối với dược lực càng ngày càng lớn, nên số dược bên trong vạc chỉ còn dùng được năm ngày.
Ban đêm, Tần Tang nhẫn nại học xong khóa học buổi tối, lại đợi đến khi trời tối người yên, thì đóng chặt cửa sổ, khoanh chân trên giường, liên tục niệm mười mấy lần Thanh Tĩnh Kinh mới ổn định lại tâm thần. Về sau liền chìm tâm nhập định, bắt đầu vận hành công pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro