Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Cô ấy không có...
2024-10-31 20:27:13
Vận Uyển.
Cửa chính của tòa nhà có người ra vào, Ân Dĩ Mặc vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc cùng với mùi nước khử trùng.
Ân Dĩ Mặc nhíu mày, có dự cảm không tốt.
Trước đó anh để người ở Vận Uyển là vì phòng ngừa thỉnh thoảng cần, kết quả không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện.
Trong phòng ngủ.
Căn phòng vội vã, người làm ra vào thường xuyên, Ân Dĩ Mặc để ý thấy bông và gạc mà người làm cầm đều dính đầy máu.
Trong lòng anh căng thẳng, trực tiếp xông vào.
Hai mắt Tống Thanh Thanh nhắm chặt nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt còn vương nước mắt, vừa nhìn đã biết khóc rất lâu.
Chút m.á.u thấm ra từ băng gạc trắng trên cổ tay càng khiến người ta kinh hãi.
“Thanh Thanh.” Ánh mắt Ân Dĩ Mặc hơi đau lòng, đi tới bên giường.
Người trên giường thoạt nhìn gầy hơn trước, trên mặt không còn chút máu. Đôi môi nhỏ cắn chặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tống Than Thanh mới từ từ mở mắt ra, hàng mi khẽ rung.
Cô ta nhìn thấy một bóng người cao lớn, anh tuấn đứng ngoài cửa, là Ân Dĩ Mặc.
Trong mắt Tống Thanh Thanh lộ vẻ mệt mỏi suy yếu, vừa nhìn thấy anh liền lóe lên một tia sáng: “Dĩ Mặc, anh tới rồi...”
Chưa nói được mấy câu, Tống Thanh Thanh lại bắt đầu ho khan, dáng vẻ yếu ớt như thể có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Lại đến nữa.
Thấy Tống Thanh Thanh như vậy, Ân Dĩ Mặc nhất thời có chút hoảng hốt.
Anh luôn cảm thấy Tống Thanh Thanh như vậy đã không chỉ một lần hay hai lần.
Mỗi lần chỉ cần anh không thuận theo cô, Tống Thanh Thanh sẽ đột nhiên phát bệnh, bệnh rất nặng, làm cho anh cảm thấy đau lòng và áy náy.
Nhưng lúc này, anh vậy mà lại thoáng thấy hơi khó chịu.
Tống Thanh Thanh nhận thấy vẻ mặt biến hóa khác thường của anh, trong lòng cô ta hoảng hốt, lập tức ngồi dậy, thăm dò túm lấy cổ tay áo của Ân Dĩ Mặc:
“Dĩ Mặc, cuối cùng anh cũng tới! Em còn tưởng em không còn gặp được anh nữa.”
“Nếu như không phải người giúp việc phát hiện kịp thời, quả thật có thể không gặp được tôi.” Ân Dĩ Mặc vẫn bực bội như trước, giọng điệu khi nói chuyện cũng lạnh lẽo hơn trước.
So với Tống Thanh Thanh hết lần này đến lần khác lấy cái c.h.ế.t để bức ép người khác, anh càng thưởng thức cảm giác lạc quan giống như tiểu cường của Tô Thời Sơ.
Ân Dĩ Mặc đã rất thất vọng khi nhìn thấy Tống Thanh Thanh động một chút liền muốn chết.
Năm đó, là Tống Thanh Thanh dùng bàn tay nho nhỏ nắm lấy tay anh, nói cho anh biết: “Phải sống!”
Sao sau khi lớn lên, sao cô ta lại có thể nhẹ nhàng tự tử hết lần này đến lần khác đến thế?
“Dĩ Mặc, anh...” Tống Thanh Thanh ngẩn ra, giọng nói nức nở, trong lòng không thể tin được!
Trước kia Ân Dĩ Mặc chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta!
Bác sĩ ở bên cạnh thấy không khí không ổn, lập tức tiến lên, mở miệng nói: “Ân tổng, hôm nay cô Tống thấy video ngài công bố hôn ước ra bên ngoài nên mới bỗng nhiên phát bệnh.”
Nghe vậy, sự lạnh lùng trong mắt Ân Dĩ Mặc lạnh lùng tản đi một chút, môi mím thành một đường thẳng.
Thấy anh bớt lạnh lùng, Tống Thanh Thanh lập tức trào nước mắt, co rúm ở đầu giường, đôi mắt to ngập nước nhìn anh: “Dĩ Mặc, em cũng không biết anh đã kết hôn.”
“Có phải anh không cần em nữa không?”
Âm thanh của Tống Thanh Thanh giống như một con thú nhỏ bị thương, run rẩy, lập tức đánh trúng trái tim Ân Dĩ Mặc.
Vài năm trước, khi anh bế Tống Thanh Thanh đang run rẩy ra khỏi phòng khách sạn, lúc ấy cô cũng ở trong n.g.ự.c nói một câu như thế này.
‘Dĩ Mặc, sau này có phải anh không cần em nữa không?’
Lúc đó, câu trả lời của anh vô cùng kiên định: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em cả đời.”
Những ký ức chợt ùa về trong đầu, trái tim anh như đóng băng trong giây lát, áy náy nói không nên lời.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt gầy gò của Tống Thanh Thanh, do dự trong chốc lát.
Vài giây sau, anh mở rộng vòng tay, ôm cô ta vào lòng.
“Sẽ không, đừng suy nghĩ lung tung.”
Tống Thanh Thanh nằm trong vòng tay ấm áp và rộng rãi của Ân Dĩ Mặc, nước mắt tuôn như mưa, làm ướt áo sơ mi của anh, khóc nức nở đến mức thở không ra hơi, cả người như sắp nghẹt thở.
“Thật ra em đã biết sẽ có một ngày như vậy, Dĩ Mặc nhất định sẽ có người thích.”
“Em không ích kỷ đến thế, không muốn trói buộc tự do của anh, nhưng mà, nhưng khi xem video, em vẫn không khống chế được...”
“Xin lỗi, Dĩ Mặc, em cảm thấy chỉ khi em rời đi mới là cách tốt nhất.”
Nói xong, Tống Thanh Thanh giãy ra khỏi n.g.ự.c Ân Dĩ Mặc, khuôn mặt khóc đầy nước mắt.
Lúc nói những lời này, ánh mắt cô ta còn như có như không liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Ân Dĩ Mặc chú ý tới tầm mắt của cô ta, con ngươi co rút lại, lập tức cảnh giác: “Thanh Thanh, đừng nói bậy!”
Nói xong, Ân Dĩ Mặc quay đầu ra hiệu cho người dưới, ám chỉ họ kịp thời lắp cửa sổ bảo vệ cho căn phòng.
Căn nhà này rất cao, nếu Tống Thanh Thanh nhảy từ cửa sổ xuống, không c.h.ế.t thì chắc chắn cũng bị thương.
“Nhưng em không thể trơ mắt nhìn anh yêu người khác, em quá ích kỷ.” Tống Thanh Thanh cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, âm thanh vô cùng bi thương, tràn đầy ủy khuất:
“Em biết bây giờ anh đối xử với em đã đủ tốt rồi, em hẳn nên cảm thấy biết ơn.”
“Nhưng anh đã từng đồng ý với em, nói sẽ cưới em, không phải sao?”
Tống Thanh Thanh nói năng lộn xộn, nói được một nửa lại muốn khóc, bả vai gầy yếu run lên bần bật, khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Ân Dĩ Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cô ta, nhẹ giọng an ủi, trong lòng rối bời.
“Tôi sẽ cưới em, sẽ không có gì thay đổi.”
Không biết anh đang an ủi Tống Thanh Thanh, hay là lại một lần nữa tự làm tê liệt chính mình, lời vừa nói ra khỏi miệng cổ họng Ân Dĩ Mặc liền đau nhói.
Thấy anh d.a.o động, Tống Thanh Thanh dịu dàng nói: “Vậy… Tô tiểu thư thì sao bây giờ?”
Cô ta đã biết người kết hôn với Ân Dĩ Mặc tên là Tô Thời Sơ.
Ân Dĩ Mặc liếc nhìn Tống Thanh Thanh, nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.
“Nguyên nhân mẹ tôi không đồng ý cưới em là lo rằng sau khi kết hôn với em, nhà họ Ân sẽ không có người nối dõi.”
Thấy đề tài lại được chuyển tới chuyện con cái, Tống Thanh Thanh cắn môi dưới, mở miệng muốn giải thích: “Dĩ Mặc, cơ thể của em không sao, em có thể...”
Khuôn mặt Ân Dĩ Mặc không chút thay đổi, lời nói lạnh lùng lãnh đạm, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh, như đang bàn luận thời tiết trong ngày:
“Tôi tìm cô ấy là vì để cho cô ấy sinh con, sau đó sẽ ly hôn với cô ấy, chúng ta có thể có được một đứa bé, mẹ tôi bên kia cũng có thể an tâm.”
Nghe vậy, Tống Thanh Thanh ngừng lại.
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ căm hận, nhưng vẫn cố đè xuống.
Không còn cách nào, hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta không có năng lực sinh con, có giải thích hơn nữa cũng vô dụng.
Cô ta không nói gì, trong mắt còn do dự: “Vậy… Tô tiểu thư có thể tiếp nhận không?”
“Cô ấy không có lựa chọn.”
…
Sau khi dỗ được Tống Thanh Thanh ngủ xong, Ân Dĩ Mặc mới mệt mỏi rời khỏi Vận Uyển, trong đôi mắt hẹp dài đầy phức tạp và thâm trầm.
Cửa chính của tòa nhà có người ra vào, Ân Dĩ Mặc vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc cùng với mùi nước khử trùng.
Ân Dĩ Mặc nhíu mày, có dự cảm không tốt.
Trước đó anh để người ở Vận Uyển là vì phòng ngừa thỉnh thoảng cần, kết quả không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện.
Trong phòng ngủ.
Căn phòng vội vã, người làm ra vào thường xuyên, Ân Dĩ Mặc để ý thấy bông và gạc mà người làm cầm đều dính đầy máu.
Trong lòng anh căng thẳng, trực tiếp xông vào.
Hai mắt Tống Thanh Thanh nhắm chặt nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt còn vương nước mắt, vừa nhìn đã biết khóc rất lâu.
Chút m.á.u thấm ra từ băng gạc trắng trên cổ tay càng khiến người ta kinh hãi.
“Thanh Thanh.” Ánh mắt Ân Dĩ Mặc hơi đau lòng, đi tới bên giường.
Người trên giường thoạt nhìn gầy hơn trước, trên mặt không còn chút máu. Đôi môi nhỏ cắn chặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tống Than Thanh mới từ từ mở mắt ra, hàng mi khẽ rung.
Cô ta nhìn thấy một bóng người cao lớn, anh tuấn đứng ngoài cửa, là Ân Dĩ Mặc.
Trong mắt Tống Thanh Thanh lộ vẻ mệt mỏi suy yếu, vừa nhìn thấy anh liền lóe lên một tia sáng: “Dĩ Mặc, anh tới rồi...”
Chưa nói được mấy câu, Tống Thanh Thanh lại bắt đầu ho khan, dáng vẻ yếu ớt như thể có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Lại đến nữa.
Thấy Tống Thanh Thanh như vậy, Ân Dĩ Mặc nhất thời có chút hoảng hốt.
Anh luôn cảm thấy Tống Thanh Thanh như vậy đã không chỉ một lần hay hai lần.
Mỗi lần chỉ cần anh không thuận theo cô, Tống Thanh Thanh sẽ đột nhiên phát bệnh, bệnh rất nặng, làm cho anh cảm thấy đau lòng và áy náy.
Nhưng lúc này, anh vậy mà lại thoáng thấy hơi khó chịu.
Tống Thanh Thanh nhận thấy vẻ mặt biến hóa khác thường của anh, trong lòng cô ta hoảng hốt, lập tức ngồi dậy, thăm dò túm lấy cổ tay áo của Ân Dĩ Mặc:
“Dĩ Mặc, cuối cùng anh cũng tới! Em còn tưởng em không còn gặp được anh nữa.”
“Nếu như không phải người giúp việc phát hiện kịp thời, quả thật có thể không gặp được tôi.” Ân Dĩ Mặc vẫn bực bội như trước, giọng điệu khi nói chuyện cũng lạnh lẽo hơn trước.
So với Tống Thanh Thanh hết lần này đến lần khác lấy cái c.h.ế.t để bức ép người khác, anh càng thưởng thức cảm giác lạc quan giống như tiểu cường của Tô Thời Sơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Dĩ Mặc đã rất thất vọng khi nhìn thấy Tống Thanh Thanh động một chút liền muốn chết.
Năm đó, là Tống Thanh Thanh dùng bàn tay nho nhỏ nắm lấy tay anh, nói cho anh biết: “Phải sống!”
Sao sau khi lớn lên, sao cô ta lại có thể nhẹ nhàng tự tử hết lần này đến lần khác đến thế?
“Dĩ Mặc, anh...” Tống Thanh Thanh ngẩn ra, giọng nói nức nở, trong lòng không thể tin được!
Trước kia Ân Dĩ Mặc chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta!
Bác sĩ ở bên cạnh thấy không khí không ổn, lập tức tiến lên, mở miệng nói: “Ân tổng, hôm nay cô Tống thấy video ngài công bố hôn ước ra bên ngoài nên mới bỗng nhiên phát bệnh.”
Nghe vậy, sự lạnh lùng trong mắt Ân Dĩ Mặc lạnh lùng tản đi một chút, môi mím thành một đường thẳng.
Thấy anh bớt lạnh lùng, Tống Thanh Thanh lập tức trào nước mắt, co rúm ở đầu giường, đôi mắt to ngập nước nhìn anh: “Dĩ Mặc, em cũng không biết anh đã kết hôn.”
“Có phải anh không cần em nữa không?”
Âm thanh của Tống Thanh Thanh giống như một con thú nhỏ bị thương, run rẩy, lập tức đánh trúng trái tim Ân Dĩ Mặc.
Vài năm trước, khi anh bế Tống Thanh Thanh đang run rẩy ra khỏi phòng khách sạn, lúc ấy cô cũng ở trong n.g.ự.c nói một câu như thế này.
‘Dĩ Mặc, sau này có phải anh không cần em nữa không?’
Lúc đó, câu trả lời của anh vô cùng kiên định: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em cả đời.”
Những ký ức chợt ùa về trong đầu, trái tim anh như đóng băng trong giây lát, áy náy nói không nên lời.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt gầy gò của Tống Thanh Thanh, do dự trong chốc lát.
Vài giây sau, anh mở rộng vòng tay, ôm cô ta vào lòng.
“Sẽ không, đừng suy nghĩ lung tung.”
Tống Thanh Thanh nằm trong vòng tay ấm áp và rộng rãi của Ân Dĩ Mặc, nước mắt tuôn như mưa, làm ướt áo sơ mi của anh, khóc nức nở đến mức thở không ra hơi, cả người như sắp nghẹt thở.
“Thật ra em đã biết sẽ có một ngày như vậy, Dĩ Mặc nhất định sẽ có người thích.”
“Em không ích kỷ đến thế, không muốn trói buộc tự do của anh, nhưng mà, nhưng khi xem video, em vẫn không khống chế được...”
“Xin lỗi, Dĩ Mặc, em cảm thấy chỉ khi em rời đi mới là cách tốt nhất.”
Nói xong, Tống Thanh Thanh giãy ra khỏi n.g.ự.c Ân Dĩ Mặc, khuôn mặt khóc đầy nước mắt.
Lúc nói những lời này, ánh mắt cô ta còn như có như không liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Ân Dĩ Mặc chú ý tới tầm mắt của cô ta, con ngươi co rút lại, lập tức cảnh giác: “Thanh Thanh, đừng nói bậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Ân Dĩ Mặc quay đầu ra hiệu cho người dưới, ám chỉ họ kịp thời lắp cửa sổ bảo vệ cho căn phòng.
Căn nhà này rất cao, nếu Tống Thanh Thanh nhảy từ cửa sổ xuống, không c.h.ế.t thì chắc chắn cũng bị thương.
“Nhưng em không thể trơ mắt nhìn anh yêu người khác, em quá ích kỷ.” Tống Thanh Thanh cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, âm thanh vô cùng bi thương, tràn đầy ủy khuất:
“Em biết bây giờ anh đối xử với em đã đủ tốt rồi, em hẳn nên cảm thấy biết ơn.”
“Nhưng anh đã từng đồng ý với em, nói sẽ cưới em, không phải sao?”
Tống Thanh Thanh nói năng lộn xộn, nói được một nửa lại muốn khóc, bả vai gầy yếu run lên bần bật, khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Ân Dĩ Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cô ta, nhẹ giọng an ủi, trong lòng rối bời.
“Tôi sẽ cưới em, sẽ không có gì thay đổi.”
Không biết anh đang an ủi Tống Thanh Thanh, hay là lại một lần nữa tự làm tê liệt chính mình, lời vừa nói ra khỏi miệng cổ họng Ân Dĩ Mặc liền đau nhói.
Thấy anh d.a.o động, Tống Thanh Thanh dịu dàng nói: “Vậy… Tô tiểu thư thì sao bây giờ?”
Cô ta đã biết người kết hôn với Ân Dĩ Mặc tên là Tô Thời Sơ.
Ân Dĩ Mặc liếc nhìn Tống Thanh Thanh, nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.
“Nguyên nhân mẹ tôi không đồng ý cưới em là lo rằng sau khi kết hôn với em, nhà họ Ân sẽ không có người nối dõi.”
Thấy đề tài lại được chuyển tới chuyện con cái, Tống Thanh Thanh cắn môi dưới, mở miệng muốn giải thích: “Dĩ Mặc, cơ thể của em không sao, em có thể...”
Khuôn mặt Ân Dĩ Mặc không chút thay đổi, lời nói lạnh lùng lãnh đạm, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh, như đang bàn luận thời tiết trong ngày:
“Tôi tìm cô ấy là vì để cho cô ấy sinh con, sau đó sẽ ly hôn với cô ấy, chúng ta có thể có được một đứa bé, mẹ tôi bên kia cũng có thể an tâm.”
Nghe vậy, Tống Thanh Thanh ngừng lại.
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ căm hận, nhưng vẫn cố đè xuống.
Không còn cách nào, hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta không có năng lực sinh con, có giải thích hơn nữa cũng vô dụng.
Cô ta không nói gì, trong mắt còn do dự: “Vậy… Tô tiểu thư có thể tiếp nhận không?”
“Cô ấy không có lựa chọn.”
…
Sau khi dỗ được Tống Thanh Thanh ngủ xong, Ân Dĩ Mặc mới mệt mỏi rời khỏi Vận Uyển, trong đôi mắt hẹp dài đầy phức tạp và thâm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro