Chương 16
T/H12
2024-07-10 11:03:16
Phú Hào đọc tờ khế ước Đan Nguyên vừa chuyển qua mà anh muốn cảm lạnh.
KHẾ ƯỚC HÔN NHÂN.
Bên A: Hồ Đan Nguyên, 23 tuổi.
Bên B: Đỗ Phú, 27 tuổi.
Nội dung: Bên A đồng ý làm vợ hờ cho bên B.
Thời gian: Một năm.
Các điều khoản kèm theo:
1.Trong thời gian quy định, bên A không có nghĩa vụ phải thực hiện trách nhiệm làm vợ với bên B.
Hôn nhân đang nằm trong thời gian thử thách nên không được công khai.
Hai bên được tự do làm điều mình thích.
Hết thời gian một năm, bên B không làm bên A hài lòng, rung động thì cuộc hôn nhân này bãi bỏ.
Hai bên đồng ý kí tên.
Phú Hào nhìn cô câm nín toàn tập.
"Anh có thể lựa chọn không đồng ý! Nhìn tôi làm gì? Oan ức lắm sao? Tôi chèn ép người lắm sao? Bộ một đứa con hoang như tôi không có quyền làm bản khế ước hả?"
Đáp lại những lời chất vấn của cô, Phú Hào với tay nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình. Anh vùi khuôn mặt vào giữa mái tóc. Bờ môi lặng lẽ hôn lên từng sợi tóc mềm. Chưa bao giờ anh thấy thương cô như lúc này. Có lẽ, anh vừa nhận ra rất nhiều nỗi niềm uẩn khúc trong từng lời nói của cô. Rốt cuộc anh đã để người con gái anh yêu phải chịu bao ấm ức?
Anh ôm chặt cô, nói trong nước mắt: "Đan Nguyên có thể kể anh nghe tất cả không?"
"Anh muốn nghe mảng nào? Cuộc sống hay tình yêu? Bởi một đứa con gái xuất thân không mấy sạch sẽ như tôi có nhiều điều để nói lắm! Tôi kể không xuể mà anh cũng nghe không thấu đâu?"
Qua ba giây áp chế cảm xúc, Phú Hào nói trong nghẹn ngào: "Tình yêu!"
Đúng là đừng nên thần tượng tất cả đàn ông! Bởi, không phải ai cũng cao thượng như mình nghĩ. Chung quy lại đàn gì cũng có người ích kỉ. Như thằng chồng hờ này nè! Muốn biết quá khứ của cô và Phú Hào. Có lẽ thằng chả muốn biết mức độ yêu đương thắm thiết của cuộc tình cũ?
"OK! Tôi sẽ đáp ứng. Nhưng nói trước, anh đừng buồn và tự ái. Phú Hào của tôi mãi đỉnh cho tới thời điểm này! Bởi, cơm tôi ăn, nước tôi uống, quần áo tôi mặc, thậm chí là đồ nội y của tôi..tất cả đều một tay anh ấy! Ảnh rất yêu tôi, cưng chiều tôi như bảo bối vậy! Có lần, ảnh ngủ nướng dậy muộn để tôi đi học bộ, trưa đón thấy tôi lê chân đi không nổi vì buổi sáng phải chạy một quãng đường xa cho kịp giờ học, ảnh đã ôm chân tôi khóc giữa sân trường." Cô dừng lại đưa tay lau khóe mắt vì chạnh lòng nhớ đến anh.
Mà lúc này, anh cũng khóc vì nhớ lại đôi chân cô ngày ấy. Một đôi chân mỏi nhừ rã rời đến nỗi anh cõng trên lưng rồi mà cô vẫn còn rên đau. Đây là lỗi mà anh chấp niệm tự trách lâu nhất trong lòng mình.
"Kể từ đó, ảnh luôn đặt đồng hồ báo thức. Luôn dậy sớm mua đồ ăn sáng đến đứng đợi trước cổng nhà. Ảnh tới sớm lắm nhưng không dám gọi điện cho tôi nha, vì ảnh để cho tôi ngủ thêm chút." Đan Nguyên lại sụt sịt lau nước mắt.
Phú Hào cũng nén tiếng khóc, thầm lau khô mớ nước mắt không thể cầm: "Vậy tại sao em lựa chọn buông bỏ?" Đây là khuất mắc trong lòng anh ba năm qua! Anh rất muốn biết nguyên nhân vì sao cô nỡ bỏ rơi anh? Nỡ đặt điều kiện với mẹ anh để làm bản khế ước đổi tình lấy tiền đó?
Lòng anh đang thấp thỏm nặng nề. Vậy mà, anh nghe cô khẽ thở dài rồi buông lời rất nhẹ nhàng: "Nói ra anh có thể cho tôi hỗn, chứ bọn nhà giàu các anh ác như bọn phát xít! Muốn con trai mình không yêu con gái người ta thì đường đường chính chính bảo con trai mình chia tay con người ta đi. Đằng này...chơi rất thâm. Bà mẹ gì đó tôi không có biết tên, bà ta cho người gọi tôi đến chì chiết tôi mớ đạo lí. Bà ta bảo, tôi là đứa con hoang, con của một tiểu tam không xứng với thiếu gia kim cương nhà bà ta. Rồi bắt tôi kí tờ khế ước tình - tiền gì đó với chiếc thẻ.
Tôi đến với Phú Hào đâu phải vì tiền, bà ta làm vậy là sỉ nhục tôi quá mức!"
Đan Nguyên đang chìm đắm vào mớ đau thương cũ nên cô không hề biết người đàn ông đang ôm cô lúc này đôi mắt đỏ hoe vì thương cô.
Sự thật này đúng tàn nhẫn! Đan Nguyên nói đúng: Bọn nhà giàu ác như phát xít! Mà cụ thể ở đây là mẹ anh!
Bà đã dùng tiền để xua đuổi người con gái từng cứu con mình thoát nạn. Người con gái mà con trai bà yêu hơn cả sinh mệnh.
Vậy mà bao năm qua luôn bơm vào đầu anh mớ đồ giả. Cái gì mà: "Con hãy quên thứ con gái hám tiền, hám hư vinh đó đi. Mẹ sẽ đưa về cho con một cô vợ nết na hiền thục."
Nhớ lại mà mắc ói!
"Vậy tại sao, em không nói thẳng với Phú Hào? Để Phú Hào tổn thương sâu sắc rồi đụng vào xe tải!"
"Anh nghĩ lúc đó tôi có thể thắng được người nhà anh ấy không? Nếu phải chọn lựa tin tưởng giữa hai bên, Phú Hào dĩ nhiên không chọn tin tôi!"
"Sao em biết Phú Hào không tin em? Ai cho em cái quyền tự quyết định ý nghĩ của người khác thế hả?"
Anh tức siết chặt hai bờ cô chất vấn. Giá như năm xưa cô chịu lựa chọn nói thật với anh thì anh đâu bỏ lỡ cô ba năm trời.
Ba năm anh ôm đau. Ôm hận. Ôm nhung nhớ đến sắp phát điên!
KHẾ ƯỚC HÔN NHÂN.
Bên A: Hồ Đan Nguyên, 23 tuổi.
Bên B: Đỗ Phú, 27 tuổi.
Nội dung: Bên A đồng ý làm vợ hờ cho bên B.
Thời gian: Một năm.
Các điều khoản kèm theo:
1.Trong thời gian quy định, bên A không có nghĩa vụ phải thực hiện trách nhiệm làm vợ với bên B.
Hôn nhân đang nằm trong thời gian thử thách nên không được công khai.
Hai bên được tự do làm điều mình thích.
Hết thời gian một năm, bên B không làm bên A hài lòng, rung động thì cuộc hôn nhân này bãi bỏ.
Hai bên đồng ý kí tên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phú Hào nhìn cô câm nín toàn tập.
"Anh có thể lựa chọn không đồng ý! Nhìn tôi làm gì? Oan ức lắm sao? Tôi chèn ép người lắm sao? Bộ một đứa con hoang như tôi không có quyền làm bản khế ước hả?"
Đáp lại những lời chất vấn của cô, Phú Hào với tay nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình. Anh vùi khuôn mặt vào giữa mái tóc. Bờ môi lặng lẽ hôn lên từng sợi tóc mềm. Chưa bao giờ anh thấy thương cô như lúc này. Có lẽ, anh vừa nhận ra rất nhiều nỗi niềm uẩn khúc trong từng lời nói của cô. Rốt cuộc anh đã để người con gái anh yêu phải chịu bao ấm ức?
Anh ôm chặt cô, nói trong nước mắt: "Đan Nguyên có thể kể anh nghe tất cả không?"
"Anh muốn nghe mảng nào? Cuộc sống hay tình yêu? Bởi một đứa con gái xuất thân không mấy sạch sẽ như tôi có nhiều điều để nói lắm! Tôi kể không xuể mà anh cũng nghe không thấu đâu?"
Qua ba giây áp chế cảm xúc, Phú Hào nói trong nghẹn ngào: "Tình yêu!"
Đúng là đừng nên thần tượng tất cả đàn ông! Bởi, không phải ai cũng cao thượng như mình nghĩ. Chung quy lại đàn gì cũng có người ích kỉ. Như thằng chồng hờ này nè! Muốn biết quá khứ của cô và Phú Hào. Có lẽ thằng chả muốn biết mức độ yêu đương thắm thiết của cuộc tình cũ?
"OK! Tôi sẽ đáp ứng. Nhưng nói trước, anh đừng buồn và tự ái. Phú Hào của tôi mãi đỉnh cho tới thời điểm này! Bởi, cơm tôi ăn, nước tôi uống, quần áo tôi mặc, thậm chí là đồ nội y của tôi..tất cả đều một tay anh ấy! Ảnh rất yêu tôi, cưng chiều tôi như bảo bối vậy! Có lần, ảnh ngủ nướng dậy muộn để tôi đi học bộ, trưa đón thấy tôi lê chân đi không nổi vì buổi sáng phải chạy một quãng đường xa cho kịp giờ học, ảnh đã ôm chân tôi khóc giữa sân trường." Cô dừng lại đưa tay lau khóe mắt vì chạnh lòng nhớ đến anh.
Mà lúc này, anh cũng khóc vì nhớ lại đôi chân cô ngày ấy. Một đôi chân mỏi nhừ rã rời đến nỗi anh cõng trên lưng rồi mà cô vẫn còn rên đau. Đây là lỗi mà anh chấp niệm tự trách lâu nhất trong lòng mình.
"Kể từ đó, ảnh luôn đặt đồng hồ báo thức. Luôn dậy sớm mua đồ ăn sáng đến đứng đợi trước cổng nhà. Ảnh tới sớm lắm nhưng không dám gọi điện cho tôi nha, vì ảnh để cho tôi ngủ thêm chút." Đan Nguyên lại sụt sịt lau nước mắt.
Phú Hào cũng nén tiếng khóc, thầm lau khô mớ nước mắt không thể cầm: "Vậy tại sao em lựa chọn buông bỏ?" Đây là khuất mắc trong lòng anh ba năm qua! Anh rất muốn biết nguyên nhân vì sao cô nỡ bỏ rơi anh? Nỡ đặt điều kiện với mẹ anh để làm bản khế ước đổi tình lấy tiền đó?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng anh đang thấp thỏm nặng nề. Vậy mà, anh nghe cô khẽ thở dài rồi buông lời rất nhẹ nhàng: "Nói ra anh có thể cho tôi hỗn, chứ bọn nhà giàu các anh ác như bọn phát xít! Muốn con trai mình không yêu con gái người ta thì đường đường chính chính bảo con trai mình chia tay con người ta đi. Đằng này...chơi rất thâm. Bà mẹ gì đó tôi không có biết tên, bà ta cho người gọi tôi đến chì chiết tôi mớ đạo lí. Bà ta bảo, tôi là đứa con hoang, con của một tiểu tam không xứng với thiếu gia kim cương nhà bà ta. Rồi bắt tôi kí tờ khế ước tình - tiền gì đó với chiếc thẻ.
Tôi đến với Phú Hào đâu phải vì tiền, bà ta làm vậy là sỉ nhục tôi quá mức!"
Đan Nguyên đang chìm đắm vào mớ đau thương cũ nên cô không hề biết người đàn ông đang ôm cô lúc này đôi mắt đỏ hoe vì thương cô.
Sự thật này đúng tàn nhẫn! Đan Nguyên nói đúng: Bọn nhà giàu ác như phát xít! Mà cụ thể ở đây là mẹ anh!
Bà đã dùng tiền để xua đuổi người con gái từng cứu con mình thoát nạn. Người con gái mà con trai bà yêu hơn cả sinh mệnh.
Vậy mà bao năm qua luôn bơm vào đầu anh mớ đồ giả. Cái gì mà: "Con hãy quên thứ con gái hám tiền, hám hư vinh đó đi. Mẹ sẽ đưa về cho con một cô vợ nết na hiền thục."
Nhớ lại mà mắc ói!
"Vậy tại sao, em không nói thẳng với Phú Hào? Để Phú Hào tổn thương sâu sắc rồi đụng vào xe tải!"
"Anh nghĩ lúc đó tôi có thể thắng được người nhà anh ấy không? Nếu phải chọn lựa tin tưởng giữa hai bên, Phú Hào dĩ nhiên không chọn tin tôi!"
"Sao em biết Phú Hào không tin em? Ai cho em cái quyền tự quyết định ý nghĩ của người khác thế hả?"
Anh tức siết chặt hai bờ cô chất vấn. Giá như năm xưa cô chịu lựa chọn nói thật với anh thì anh đâu bỏ lỡ cô ba năm trời.
Ba năm anh ôm đau. Ôm hận. Ôm nhung nhớ đến sắp phát điên!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro