Phong Dật Hành...
2024-11-08 02:06:33
- hai người quen biết sao ?
Phong Dật Hành không ngờ hai cô gái này lại quen nhau.
Một dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh "xem ra người bị tính kế lại là mình "
- chú Ôn, rót giùm cháu 2 ly nước.
Cả ba người lại phía ghế sofa ngồi xuống.
- sao chị lại về cùng với anh ấy ?
Chiêu Dương không biết vì nguyên nhân gì mà hai người này lại đi bên cạnh nhau.
- phu nhân, xe đến rồi chúng...
Tiêu Dũ đi vào mới nói được nửa câu thì đã nhìn thấy Phong Dật Hành người ngồi sừng sững trước mặt mình.
- lลือ dai, ngai chua chet ?
Tiêu Dũ không kiềm được cảm xúc nhào lại ôm lấy Phong Dật Hành một cái thật chặt.
Phong Dật Hành ngơ ngác người.
- câu là...
Phong Dật Hành đẩy Tiêu Dũ ra, thắc mắc lên tiếng.
lão đại, anh mất trí nhớ rồi sao ? Tôi là Tiêu Dũ...anh ấy được tôi vô tình phát hiện ở bờ biển lúc đang đi dạo biển. Bác sĩ nói anh ấy bị va đập mạnh ở não làm tụ máu bầm trong quá trình rơi xuống biển nên dẫn đến tình trạng bị mất đi một vài phần ký ức. Khi nào mà máu bầm trong não tan dần, ký ức của anh ấy mới có thể khôi phục được. Cho nên mọi người đừng thúc giục anh ấy quá.Chiêu Dương im lặng nhìn Phong Dật Hành trước mặt.
Người trước mặt đã mất đi ký ức nhưng cô lại là người phải nhớ lấy đoạn ký ức đó. Lúc anh tốt với cô, cô không chấp nhận, đến khi anh quên mất cô là ai, quên mất tình yêu của anh dành cho cô thì cô lại cảm thấy không vui.
- tin tức Dật Hành bị mất trí không được lan truyền ra ngoài nhưng tin tức anh ấy trở về phải lan truyền cho giới truyền thông biết. Để đám người rình rập chiếm địa bàn của bang Vũ Phong phải e ngại. Tiêu Dũ anh đi làm đi !
Phong Dật Hành nhìn thấy dáng vẻ Chiêu Dương mệnh lệnh cho người khác mà âm thầm cảm thán.
- chị nghe nói sau khi Phong Dật Hành mất tích, mọi chuyện lớn nhỏ em đều phải một mình lo toan.
Hạ Duẫn quan tâm hỏi han cô.
- nếu chị xem tin tức chị cũng biết rồi đó, em ngoài mặt là lấy danh nghĩa con dâu Phong gia nhưng phía sau ai biết được em chẳng là gì với Phong Dật Hành. Bây giờ anh ta lại mất trí, việc tiếp quản này tạm thời vẫn do em toàn quyền xử lý thôi.
" oẹ " Chiêu Dương vừa dứt câu liền nôn mửa.
Quản gia Ôn Túc nhanh chóng lấy một cái thao lớn đến để bên cạnh cô để cô khỏi phải chạy đi vào nhà vệ sinh.
- cô bị bệnh sao ?
Phong Dật Hành nhìn thấy sắc mặt của Chiêu Dương không tốt đã vội lên tiếng quan tâm.
Anh tuy không còn nhớ ký ức về cô nhưng trong đầu anh cứ hiện lên dáng vẻ của một cô gái thích hoa hồng đỏ.
Chiếc váy cô mặc trên người đúng lúc cũng có hoa hồng đỏ.
Anh nghĩ cô nhất định là một người rất quan trọng trong cuộc đời của anh, chỉ là anh không nhớ được cô thôi.
- ông chủ, phu nhân đã mang thai được 6 tuần rồi. Đứa bé là con của ngài và phu nhân.
Quản gia Ôn Túc bên cạnh vội lên tiếng giải thích thay cô.
Phong Dật Hành nhìn xuống bụng cô.
Chiếc bụng rất thon, thêm việc cô mặc váy ôm sát như vậy mà không để lộ bụng thì đâu ai nghĩ cô mang thai.
Phong Dật Hành nhìn cô với dáng vẻ nghi hoặc.
Chiêu Dương cũng nhìn ra được điều đó.
- đứa bé có thể không phải con anh, anh nhìn làm gì ?
Chiêu Dương nói một câu dập tắt ngay suy nghĩ vớ vẩn của Phong Dật Hành.
Lời cô nói chẳng qua là lời giận dỗi.
Cô vất vả mang thai nhưng lại bị nghi ngờ.
- chú Ôn đúng không ? Tôi tạm thời không thể khôi phục được ký ức, nếu như có việc gì tôi làm không tốt mong chú bỏ qua.
Phong Dật Hành nói chuyện với quản gia Ôn Túc một cách đầy khách sáo.
Chiêu Dương nhìn không quen dáng vẻ đạo mạo này của anh.
- việc anh mất trí không thể để ai biết nếu không kẻ thù của anh sẽ tìm cách ám sát anh thêm một lần nữa. Sau này tôi đi đâu, anh đi bên cạnh tôi, tôi bảo vệ anh.
Ủa ? Nghe câu này nó sai sai ? Phong Dật Hành cảm thấy bản thân mình lúc này thật yếu đuối, yếu đuối đến mức cân một cô gái nhó báo vệ mình.
- em tên gì ? Tôi muốn biết tên em.
Phong Dật Hành muốn biết tên cô để tiện xưng hô cô.
Chiêu Dương, anh muốn gọi như thế nào đến được.tên của em thật đặc biệt, tôi có thể gọi em Tiểu Chiêu không ?Chiêu Dương gật đầu thay cho câu trả lời.
- chị hoàn thành trách nhiệm giao trả lại chồng yêu cho em, chị cũng nên về rồi.
Hạ Duẫn cảm thấy mình ở đây rất thừa, với lại không có chủ đề để nói chuyện nên đành đi về.
- anh Mạch Đình là người tốt, mong chị tìm hiểu kỹ anh ấy một chút có lẽ sẽ khiến chị thay đối ý định từ bỏ hôn ước.
Chiêu Dương cảm thấy Mạch Đình và Hạ Duẫn là một cặp trời sinh, tuy tính cách không tương thích cho lắm nhưng nếu tìm hiểu, cố gắng bù đắp khuyết điểm cho nhau thì nhất định sẽ là một cặp đôi hạnh phúc.
- em khuyên chị rồi ai khuyên em đây ? Chị không biết trước kia em và Phong Dật Hành thế nào nhưng nếu đã ở bên nhau dù có thật sự là vợ chồng hay không thì nên nhìn hành động mà đối phương đã đối với em để đáp lại tình cảm của đối phương. Chị mong rằng em sẽ có thể hạnh phúc, tìm được người cho em cảm giác an toàn, tìm được người mà có thể thay ba mẹ em bảo vệ em.
Phong Dật Hành không ngờ hai cô gái này lại quen nhau.
Một dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh "xem ra người bị tính kế lại là mình "
- chú Ôn, rót giùm cháu 2 ly nước.
Cả ba người lại phía ghế sofa ngồi xuống.
- sao chị lại về cùng với anh ấy ?
Chiêu Dương không biết vì nguyên nhân gì mà hai người này lại đi bên cạnh nhau.
- phu nhân, xe đến rồi chúng...
Tiêu Dũ đi vào mới nói được nửa câu thì đã nhìn thấy Phong Dật Hành người ngồi sừng sững trước mặt mình.
- lลือ dai, ngai chua chet ?
Tiêu Dũ không kiềm được cảm xúc nhào lại ôm lấy Phong Dật Hành một cái thật chặt.
Phong Dật Hành ngơ ngác người.
- câu là...
Phong Dật Hành đẩy Tiêu Dũ ra, thắc mắc lên tiếng.
lão đại, anh mất trí nhớ rồi sao ? Tôi là Tiêu Dũ...anh ấy được tôi vô tình phát hiện ở bờ biển lúc đang đi dạo biển. Bác sĩ nói anh ấy bị va đập mạnh ở não làm tụ máu bầm trong quá trình rơi xuống biển nên dẫn đến tình trạng bị mất đi một vài phần ký ức. Khi nào mà máu bầm trong não tan dần, ký ức của anh ấy mới có thể khôi phục được. Cho nên mọi người đừng thúc giục anh ấy quá.Chiêu Dương im lặng nhìn Phong Dật Hành trước mặt.
Người trước mặt đã mất đi ký ức nhưng cô lại là người phải nhớ lấy đoạn ký ức đó. Lúc anh tốt với cô, cô không chấp nhận, đến khi anh quên mất cô là ai, quên mất tình yêu của anh dành cho cô thì cô lại cảm thấy không vui.
- tin tức Dật Hành bị mất trí không được lan truyền ra ngoài nhưng tin tức anh ấy trở về phải lan truyền cho giới truyền thông biết. Để đám người rình rập chiếm địa bàn của bang Vũ Phong phải e ngại. Tiêu Dũ anh đi làm đi !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Dật Hành nhìn thấy dáng vẻ Chiêu Dương mệnh lệnh cho người khác mà âm thầm cảm thán.
- chị nghe nói sau khi Phong Dật Hành mất tích, mọi chuyện lớn nhỏ em đều phải một mình lo toan.
Hạ Duẫn quan tâm hỏi han cô.
- nếu chị xem tin tức chị cũng biết rồi đó, em ngoài mặt là lấy danh nghĩa con dâu Phong gia nhưng phía sau ai biết được em chẳng là gì với Phong Dật Hành. Bây giờ anh ta lại mất trí, việc tiếp quản này tạm thời vẫn do em toàn quyền xử lý thôi.
" oẹ " Chiêu Dương vừa dứt câu liền nôn mửa.
Quản gia Ôn Túc nhanh chóng lấy một cái thao lớn đến để bên cạnh cô để cô khỏi phải chạy đi vào nhà vệ sinh.
- cô bị bệnh sao ?
Phong Dật Hành nhìn thấy sắc mặt của Chiêu Dương không tốt đã vội lên tiếng quan tâm.
Anh tuy không còn nhớ ký ức về cô nhưng trong đầu anh cứ hiện lên dáng vẻ của một cô gái thích hoa hồng đỏ.
Chiếc váy cô mặc trên người đúng lúc cũng có hoa hồng đỏ.
Anh nghĩ cô nhất định là một người rất quan trọng trong cuộc đời của anh, chỉ là anh không nhớ được cô thôi.
- ông chủ, phu nhân đã mang thai được 6 tuần rồi. Đứa bé là con của ngài và phu nhân.
Quản gia Ôn Túc bên cạnh vội lên tiếng giải thích thay cô.
Phong Dật Hành nhìn xuống bụng cô.
Chiếc bụng rất thon, thêm việc cô mặc váy ôm sát như vậy mà không để lộ bụng thì đâu ai nghĩ cô mang thai.
Phong Dật Hành nhìn cô với dáng vẻ nghi hoặc.
Chiêu Dương cũng nhìn ra được điều đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- đứa bé có thể không phải con anh, anh nhìn làm gì ?
Chiêu Dương nói một câu dập tắt ngay suy nghĩ vớ vẩn của Phong Dật Hành.
Lời cô nói chẳng qua là lời giận dỗi.
Cô vất vả mang thai nhưng lại bị nghi ngờ.
- chú Ôn đúng không ? Tôi tạm thời không thể khôi phục được ký ức, nếu như có việc gì tôi làm không tốt mong chú bỏ qua.
Phong Dật Hành nói chuyện với quản gia Ôn Túc một cách đầy khách sáo.
Chiêu Dương nhìn không quen dáng vẻ đạo mạo này của anh.
- việc anh mất trí không thể để ai biết nếu không kẻ thù của anh sẽ tìm cách ám sát anh thêm một lần nữa. Sau này tôi đi đâu, anh đi bên cạnh tôi, tôi bảo vệ anh.
Ủa ? Nghe câu này nó sai sai ? Phong Dật Hành cảm thấy bản thân mình lúc này thật yếu đuối, yếu đuối đến mức cân một cô gái nhó báo vệ mình.
- em tên gì ? Tôi muốn biết tên em.
Phong Dật Hành muốn biết tên cô để tiện xưng hô cô.
Chiêu Dương, anh muốn gọi như thế nào đến được.tên của em thật đặc biệt, tôi có thể gọi em Tiểu Chiêu không ?Chiêu Dương gật đầu thay cho câu trả lời.
- chị hoàn thành trách nhiệm giao trả lại chồng yêu cho em, chị cũng nên về rồi.
Hạ Duẫn cảm thấy mình ở đây rất thừa, với lại không có chủ đề để nói chuyện nên đành đi về.
- anh Mạch Đình là người tốt, mong chị tìm hiểu kỹ anh ấy một chút có lẽ sẽ khiến chị thay đối ý định từ bỏ hôn ước.
Chiêu Dương cảm thấy Mạch Đình và Hạ Duẫn là một cặp trời sinh, tuy tính cách không tương thích cho lắm nhưng nếu tìm hiểu, cố gắng bù đắp khuyết điểm cho nhau thì nhất định sẽ là một cặp đôi hạnh phúc.
- em khuyên chị rồi ai khuyên em đây ? Chị không biết trước kia em và Phong Dật Hành thế nào nhưng nếu đã ở bên nhau dù có thật sự là vợ chồng hay không thì nên nhìn hành động mà đối phương đã đối với em để đáp lại tình cảm của đối phương. Chị mong rằng em sẽ có thể hạnh phúc, tìm được người cho em cảm giác an toàn, tìm được người mà có thể thay ba mẹ em bảo vệ em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro