thừa nước đục t...
2024-11-08 02:06:33
1 tuần sau
- lão đại ngày mai là sinh thần của phu nhân, anh có phải quên rồi không ?
Tiêu Dực nhìn thấy lịch trình bàn bạc chuyện làm ăn trên bàn của Phong Dật Hành đầy cứng mà lên tiếng nhắc nhở.
Phong Dật Hành nhìn vào lịch để bàn trước mặt.
Anh đã làm dấu sinh nhật của Chiêu Dương mà mãi bận bịu với công việc mà quên mất nhìn lên lịch.
" bản thân thật tệ " anh thầm tự trách bản thân.
- giúp tôi đặt một phòng ăn VIP cảnh biển trên tầng cao nhất của nhà hàng Tứ Lục.
Tiêu Dực nhận lệnh lập tức đi làm ngay.
- còn phải chuẩn bị gì nữa không ?
Phong Dật Hành không biết cách theo đuổi phụ nữ nên làm sao biết được sinh nhật của người mình yêu nên chuẩn bị những gì.
Tiêu Dực được hỏi liền ngẩn người ra.
Anh ta cũng có người yêu đâu mà biết.
- nhìn biểu cảm của cậu là không biết rồi. Thôi, đi làm việc tôi phân phó đi.
So với việc hỏi người khác. Phong Dật Hành thấy không ổn nên đã tự lên mạng tìm những video liên quan.
~
" ting " tiếng tin nhắn vang lên. Chiêu Dương mở lên xem thì nhìn thấy tin nhắn của Mạch Đình.
" ngày mai sinh thần của em, em có thời gian không ? "
" ting " lại một tin nhắn khác của Phong Dật Hành cũng gửi đến cho cô.
" ngày mai em ở nhà chờ tôi, tôi có bất ngờ cho em "
Hai tin nhắn đến cùng một lúc thật khiến lòng cô lo lắng.
Ngày mai là sinh thần 20 tuổi của cô, cô làm sao có thể quên được. Tin nhắn trùng hợp đến cùng một lượt thế này thật sự làm người ta rất khó đưa ra lựa chọn.
Cả hai người đàn ông nhất định đang vì cô mà chuẩn bị bất ngờ. Cô chọn người này bỏ người kia thì không được.
Ai nói được nhiều người thích là một điều tốt đẹp đâu, cô chỉ cảm thấy nó là một sự phiền phức nhất trên đời.
Phong Dật Hành cả tuần nay có công tác đi Bắc Bình nên không về nhà, lần này anh sắp xếp trở về là vì cùng cô đón sinh nhật cô không thể phụ lòng anh.
Còn Mạch Đình bao năm qua thì luôn ở bên cạnh làm bạn với cô, nếu cô vì người đàn ông khác mà bỏ quên Mạch Đình thì cũng không xứng làm bạn bè với anh ta.
Đưa ra lựa chọn cho lần này thật khó.
Chiều Phong Dật Hành từ Bắc Bình trở về rất sớm để đưa cô đi mua sắm.
- anh xong công việc rồi sao ?
Chiêu Dương đang nấu ăn dưới bếp thì nhìn thấy bóng dáng của anh xuất hiện trên cửa kính trước mặt, cô có chút kinh ngạc.
- chỉ cần ở bên em, thời gian anh đều sắp xếp được.
Phong Dật Hành cởi bỏ áo vest bên ngoài ra để lên ghế. Anh đi lại bồn nước rửa tay, rửa mặt thật sạch rồi đi về phía cô đang loay hoay nếm thử món ăn đang đun trên chảo.
- ngửi thôi đã thấy thơm, nhất định sẽ rất ngon.
Phong Dật Hành thình lình đứng sau lưng cô, choàng hai tay ôm lấy eo cô, tham lam ngửi lấy mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng trên cơ thể của cô.
- em dùng nước hoa gì mà quyến rũ người như vậy ?
Chiêu Dương tắt bếp, quay người từ trong vòng tay anh.
Mặt đối mặt, nhìn nhau.
- nếm thử xem, xem vừa với khẩu vị của anh không ? Tôi không biết anh thích ăn nhạt hay đậm đà.
Chiêu Dương đưa muỗng canh về phía miệng của Phong Dật Hành cho anh nếm thử.
Phong Dật Hành cũng đưa vào miệng nếm thử.
- mùi vị không tệ, vừa hợp ý anh.
Chiêu Dương quay người lại, tắt bếp.
- anh qua kia dọn bát đũa lên bàn đi, tôi bưng thức ăn lên sau.
- việc bưng bê này để anh làm, em lên bàn ngồi trước đi.
Phong Dật Hành vừa nói vừa xoắn tay áo sơ mi lên cao.
Anh tìm đồ nhấc cái nồi bưng lên.
Chiêu Dương cũng không ngồi không chờ mà đi lấy bát đũa đem theo sau.
- ăn cơm xong, anh đưa em đi mua sắm. Hơn 1 tuần rồi, anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa đưa em đi mua sắm.
Phong Dật Hành bận rộn mãi không thể sắp xếp được công việc, cho dù anh cố gắng sắp xếp mọi việc để về nhà sớm nhất thì cũng đã 9 giờ tối. Chiêu Dương ở nhà cũng đã đi ngủ mất rồi.
Đến khi anh có thời gian thì phải đi công tác ở Bắc Bình, hai người hai nơi anh muốn quan tâm cô cũng chỉ có thể gọi điện qua điện thoại để nhìn mặt cô.
- ngày mai anh định tạo bất ngờ gì cho tôi thế ?
Cô vừa ăn vừa thắc mắc hỏi.
- ngày mai em đến nhà hàng Tứ Lục sẽ biết. Thời gian em có thể sắp xếp được không ?
- ngày mai để tôi xem lại rồi báo anh.
Cả hai sau khi ăn xong cơm chiều thì cũng đã hơn 6 giờ tối.
- chén bát để anh rửa, em đi thay đồ rồi chờ anh một lát.
Chiêu Dương lên phòng thay quần áo khác.
Cô không nghĩ một người có địa vị như anh cũng biết làm những công việc của người nội trợ.
Một người ở trên cao như anh mà vì cô hạ mình, làm những việc bản thân không bao giờ động đến khiến cô chút dao động.
5 phút sau, Phong Dật Hành và Chiêu Dương đã có mặt dưới hầm để xe.
Lần đầu tiên cô xuống hầm xe khiến cô ngỡ ngàng vì có hơn chục chiếc xe đều là bản giới hạn toàn cầu còn có giá trị liên thành đều đang ở trước mặt cô.
- hình như em vẫn chưa có một chiếc xe thuộc về mình ?
Phong Dật Hành đột nhiên lên tiếng bên cạnh cô.
- có tài xế đưa đón còn tốt hơn việc tự chạy xe, lại còn an toàn.
Đó chỉ là câu nói cô nói qua loa.
Ai mà không thích có một chiếc xe thuộc về mình chứ, cô cũng không ngoại lệ.
Cô cũng rất thích xe nhưng cô không có nhiều tiền để có thể sở hữu một chiếc xe thuộc về mình.
Phong Dật Hành cầm chìa khoá bấm một " tít " một cái.
Từ phía xa, cô đã thấy con xe thể thao Mercedes-AMG Project One màu bạc nổi bật giữa những chiếc xe khác đang nháy đèn.
Chiếc xe chỉ có hai chỗ ngồi vì nó là xe thể thao hai chỗ.
Phong Dật Hành bước về phía xe, ngồi vào vị trí lái.
Chiêu Dương cũng đi theo sau, được anh mở cửa sẵn để lên xe.
- em tự chỉnh ghế nhé ! Vì chỗ đó chưa ai ngồi bao giờ nên anh cũng chưa bao giờ điều chỉnh.
Chiêu Dương không tin lời Phong Dật Hành nói cho mấy.
Chưa có ai ngồi, chẳng lẽ mua xe để trưng bày cho đẹp. Chứ với một người có vị hôn thê như anh thì sao có thể không chở cô ta bằng chiếc xe này.
- vậy còn vị hôn thê Triệu Lệ Cơ của anh thì sao ?
Chiêu Dương tò mò hỏi.
- từ nay về sau ở bên cạnh anh đừng nhắc đến cái tên và chức danh vô vị đó. Anh không thích điều đó !
Phong Dật Hành bỗng nhiên nhoài người về phía cô. Gương mặt của anh bất ngờ kề sát cô, khiến cho hai má cô đỏ ửng.
- anh ấy định làm gì...
Anh nhìn cô liền phát hiện hai má của cô đỏ ửng, trong lòng lại nảy lên tâm tư trêu chọc cô.
Gương mặt càng kề sát mặt cô, gần như chóp mũi đã cho vào nhau rồi.
Anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ cười nhẹ.
- anh đúng là thừa nước đục thả câu.
Chiêu Dương phản ứng mạnh liền đẩy anh ra .
Hết chap 15
- lão đại ngày mai là sinh thần của phu nhân, anh có phải quên rồi không ?
Tiêu Dực nhìn thấy lịch trình bàn bạc chuyện làm ăn trên bàn của Phong Dật Hành đầy cứng mà lên tiếng nhắc nhở.
Phong Dật Hành nhìn vào lịch để bàn trước mặt.
Anh đã làm dấu sinh nhật của Chiêu Dương mà mãi bận bịu với công việc mà quên mất nhìn lên lịch.
" bản thân thật tệ " anh thầm tự trách bản thân.
- giúp tôi đặt một phòng ăn VIP cảnh biển trên tầng cao nhất của nhà hàng Tứ Lục.
Tiêu Dực nhận lệnh lập tức đi làm ngay.
- còn phải chuẩn bị gì nữa không ?
Phong Dật Hành không biết cách theo đuổi phụ nữ nên làm sao biết được sinh nhật của người mình yêu nên chuẩn bị những gì.
Tiêu Dực được hỏi liền ngẩn người ra.
Anh ta cũng có người yêu đâu mà biết.
- nhìn biểu cảm của cậu là không biết rồi. Thôi, đi làm việc tôi phân phó đi.
So với việc hỏi người khác. Phong Dật Hành thấy không ổn nên đã tự lên mạng tìm những video liên quan.
~
" ting " tiếng tin nhắn vang lên. Chiêu Dương mở lên xem thì nhìn thấy tin nhắn của Mạch Đình.
" ngày mai sinh thần của em, em có thời gian không ? "
" ting " lại một tin nhắn khác của Phong Dật Hành cũng gửi đến cho cô.
" ngày mai em ở nhà chờ tôi, tôi có bất ngờ cho em "
Hai tin nhắn đến cùng một lúc thật khiến lòng cô lo lắng.
Ngày mai là sinh thần 20 tuổi của cô, cô làm sao có thể quên được. Tin nhắn trùng hợp đến cùng một lượt thế này thật sự làm người ta rất khó đưa ra lựa chọn.
Cả hai người đàn ông nhất định đang vì cô mà chuẩn bị bất ngờ. Cô chọn người này bỏ người kia thì không được.
Ai nói được nhiều người thích là một điều tốt đẹp đâu, cô chỉ cảm thấy nó là một sự phiền phức nhất trên đời.
Phong Dật Hành cả tuần nay có công tác đi Bắc Bình nên không về nhà, lần này anh sắp xếp trở về là vì cùng cô đón sinh nhật cô không thể phụ lòng anh.
Còn Mạch Đình bao năm qua thì luôn ở bên cạnh làm bạn với cô, nếu cô vì người đàn ông khác mà bỏ quên Mạch Đình thì cũng không xứng làm bạn bè với anh ta.
Đưa ra lựa chọn cho lần này thật khó.
Chiều Phong Dật Hành từ Bắc Bình trở về rất sớm để đưa cô đi mua sắm.
- anh xong công việc rồi sao ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiêu Dương đang nấu ăn dưới bếp thì nhìn thấy bóng dáng của anh xuất hiện trên cửa kính trước mặt, cô có chút kinh ngạc.
- chỉ cần ở bên em, thời gian anh đều sắp xếp được.
Phong Dật Hành cởi bỏ áo vest bên ngoài ra để lên ghế. Anh đi lại bồn nước rửa tay, rửa mặt thật sạch rồi đi về phía cô đang loay hoay nếm thử món ăn đang đun trên chảo.
- ngửi thôi đã thấy thơm, nhất định sẽ rất ngon.
Phong Dật Hành thình lình đứng sau lưng cô, choàng hai tay ôm lấy eo cô, tham lam ngửi lấy mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng trên cơ thể của cô.
- em dùng nước hoa gì mà quyến rũ người như vậy ?
Chiêu Dương tắt bếp, quay người từ trong vòng tay anh.
Mặt đối mặt, nhìn nhau.
- nếm thử xem, xem vừa với khẩu vị của anh không ? Tôi không biết anh thích ăn nhạt hay đậm đà.
Chiêu Dương đưa muỗng canh về phía miệng của Phong Dật Hành cho anh nếm thử.
Phong Dật Hành cũng đưa vào miệng nếm thử.
- mùi vị không tệ, vừa hợp ý anh.
Chiêu Dương quay người lại, tắt bếp.
- anh qua kia dọn bát đũa lên bàn đi, tôi bưng thức ăn lên sau.
- việc bưng bê này để anh làm, em lên bàn ngồi trước đi.
Phong Dật Hành vừa nói vừa xoắn tay áo sơ mi lên cao.
Anh tìm đồ nhấc cái nồi bưng lên.
Chiêu Dương cũng không ngồi không chờ mà đi lấy bát đũa đem theo sau.
- ăn cơm xong, anh đưa em đi mua sắm. Hơn 1 tuần rồi, anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa đưa em đi mua sắm.
Phong Dật Hành bận rộn mãi không thể sắp xếp được công việc, cho dù anh cố gắng sắp xếp mọi việc để về nhà sớm nhất thì cũng đã 9 giờ tối. Chiêu Dương ở nhà cũng đã đi ngủ mất rồi.
Đến khi anh có thời gian thì phải đi công tác ở Bắc Bình, hai người hai nơi anh muốn quan tâm cô cũng chỉ có thể gọi điện qua điện thoại để nhìn mặt cô.
- ngày mai anh định tạo bất ngờ gì cho tôi thế ?
Cô vừa ăn vừa thắc mắc hỏi.
- ngày mai em đến nhà hàng Tứ Lục sẽ biết. Thời gian em có thể sắp xếp được không ?
- ngày mai để tôi xem lại rồi báo anh.
Cả hai sau khi ăn xong cơm chiều thì cũng đã hơn 6 giờ tối.
- chén bát để anh rửa, em đi thay đồ rồi chờ anh một lát.
Chiêu Dương lên phòng thay quần áo khác.
Cô không nghĩ một người có địa vị như anh cũng biết làm những công việc của người nội trợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người ở trên cao như anh mà vì cô hạ mình, làm những việc bản thân không bao giờ động đến khiến cô chút dao động.
5 phút sau, Phong Dật Hành và Chiêu Dương đã có mặt dưới hầm để xe.
Lần đầu tiên cô xuống hầm xe khiến cô ngỡ ngàng vì có hơn chục chiếc xe đều là bản giới hạn toàn cầu còn có giá trị liên thành đều đang ở trước mặt cô.
- hình như em vẫn chưa có một chiếc xe thuộc về mình ?
Phong Dật Hành đột nhiên lên tiếng bên cạnh cô.
- có tài xế đưa đón còn tốt hơn việc tự chạy xe, lại còn an toàn.
Đó chỉ là câu nói cô nói qua loa.
Ai mà không thích có một chiếc xe thuộc về mình chứ, cô cũng không ngoại lệ.
Cô cũng rất thích xe nhưng cô không có nhiều tiền để có thể sở hữu một chiếc xe thuộc về mình.
Phong Dật Hành cầm chìa khoá bấm một " tít " một cái.
Từ phía xa, cô đã thấy con xe thể thao Mercedes-AMG Project One màu bạc nổi bật giữa những chiếc xe khác đang nháy đèn.
Chiếc xe chỉ có hai chỗ ngồi vì nó là xe thể thao hai chỗ.
Phong Dật Hành bước về phía xe, ngồi vào vị trí lái.
Chiêu Dương cũng đi theo sau, được anh mở cửa sẵn để lên xe.
- em tự chỉnh ghế nhé ! Vì chỗ đó chưa ai ngồi bao giờ nên anh cũng chưa bao giờ điều chỉnh.
Chiêu Dương không tin lời Phong Dật Hành nói cho mấy.
Chưa có ai ngồi, chẳng lẽ mua xe để trưng bày cho đẹp. Chứ với một người có vị hôn thê như anh thì sao có thể không chở cô ta bằng chiếc xe này.
- vậy còn vị hôn thê Triệu Lệ Cơ của anh thì sao ?
Chiêu Dương tò mò hỏi.
- từ nay về sau ở bên cạnh anh đừng nhắc đến cái tên và chức danh vô vị đó. Anh không thích điều đó !
Phong Dật Hành bỗng nhiên nhoài người về phía cô. Gương mặt của anh bất ngờ kề sát cô, khiến cho hai má cô đỏ ửng.
- anh ấy định làm gì...
Anh nhìn cô liền phát hiện hai má của cô đỏ ửng, trong lòng lại nảy lên tâm tư trêu chọc cô.
Gương mặt càng kề sát mặt cô, gần như chóp mũi đã cho vào nhau rồi.
Anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ cười nhẹ.
- anh đúng là thừa nước đục thả câu.
Chiêu Dương phản ứng mạnh liền đẩy anh ra .
Hết chap 15
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro