Chương 23
Bút Phong Tung Hoành
2024-07-24 03:10:53
23. Tai họa
Tiêu Mộ Tuyết từ cung nhân nghe được việc này mà cau mày. Chiêu Vương bọn họ lại bày mưu. An Vương ngay thẳng, An Vương Phi thiện lương đơn thuần, hai vợ chồng không phải đối thủ của cặp Tiêu Tông. Cố Vân Cảnh nghĩ nghĩ, nói:
"An Vương Phi nếu thật sự va chạm Chiêu Vương Phi dựng thai thì, chuyện khó giải quyết."
"Nhưng mà, " nàng tạm dừng, híp mắt, "Nếu Chiêu Vương Phi không có bầu thì, chuyện lại có ý tứ. Chúng ta đi xem trước đi."
Hai người nhanh đi Ngự Thư Phòng. Khi đến, Chiêu Vương Phi đã được đưa đến Thái Y Viện. Tiêu Tông cũng muốn đi theo Thái Y Viện, bất quá lo nghĩ phải tham gia điển lễ Thái Miếu nên từ bỏ.
An Vương Phi thấy Tiêu Mộ Tuyết tới, tâm trạng lo âu cuối cùng bình tĩnh, như là nhìn đến cứu mạng thảo. Và bớt lo không riêng gì An Vương Phi, Tiêu Quan mặt đầy mây đen cũng nhẹ nhàng tản đi; đối với hắn, Tiêu Mộ Tuyết là con gái bảo bối, là viên thuốc vui vẻ cho con tim. Tất nhiên là mấy nhà mừng mấy nhà lo - Tiêu Tông không vui mừng. Hắn biết Tiêu Mộ Tuyết tới vì vợ chồng An Vương. Tiêu Tông nghiến răng, cố nén lửa giận trong lòng. Cô muội muội này nhìn thì lãnh đạm nhưng từ nhỏ đến lớn lại vì Tiêu Trạm, không ít lần trở mặt với hắn.
Công chúa Phò mã hướng Hoàng Đế hành lễ, cung kính đứng ở một bên.
"Tuyết Nhi, phụ hoàng có một số việc cần xử lý. Con theo Phò mã đi Thái Miếu trước đi, chớ trễ canh giờ. Trẫm sẽ theo sau."
Tiêu Quan ôn hòa nói, không giống nóng nảy như trước. Đương sự tế Thái Miếu cần thiết đúng giờ, còn người ngoài trì hoãn một chút cũng không sao.
Tiêu Mộ Tuyết trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói:
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói An Vương Phi va chạm Chiêu Vương Phi, con lo lắng Chiêu Vương tẩu tẩu an nguy, đặc biệt đến thăm. Phụ hoàng, tế Thái Miếu có thể dời lại được, cùng lắm thì cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành khác."
"Chiêu Vương tẩu tẩu thân thể quan trọng hơn nhiều ạ."
"Chiêu Vương Phi đã được đưa đến Thái Y Viện. Con muốn xem nàng thì lát nữa đến Thái Y Viện."
"Phụ hoàng, Tuyết Nhi cả gan hỏi một câu, An Vương tẩu tẩu như thế nào tự dưng va chạm Chiêu Vương tẩu tẩu?"
Chuyện là thế này, Chiêu Vương Phi; An Vương Phi đi cùng nhau, chẳng biết tại sao Chiêu Vương Phi đột nhiên trượt chân, An Vương Phi hảo tâm thấy thế đỡ một phen, bất quá tuột tay, rốt cục Chiêu Vương Phi vẫn là ngã. Rồi Chiêu Vương Phi lớn tiếng chất vấn An Vương Phi, người sau dĩ nhiên hết sức biện giải. Cuối cùng hai bên kịch liệt, Chiêu Vương Phi cáo trạng với Tiêu Quan, nói An Vương Phi đẩy, đúng lúc nàng mang thai, thành ra có chuyện An Vương Phi va chạm thai phụ.
Tiêu Quan vẫn chưa trả lời, một phụ nhân quý giá hùng hổ đi vào Ngự Thư Phòng.
"Liễu thị, nữ nhân tâm địa ác độc ngươi kém cỏi, hiện tại tới gây họa cho Chiêu Vương Phi đúng không? Cháu nội bổn cung nếu có vấn đề gì, ngươi nhất định phải đền mạng!"
Lệ Quý Phi trợn mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống An Vương Phi - Lệ Quý Phi sủng quan hậu cung, vênh mặt hất hàm quen, chẳng sợ ở trước mặt Tiêu Quan cũng không thu liễm - có vẻ như nghe được An Vương Phi mưu hại cháu nội mà giận dữ.
Tiêu Quan tuy sủng ái Lệ Quý Phi, nhưng một phụ nhân dám ngông cuồng ở Ngự Thư Phòng? Hắn vẫn là không hài lòng; mặt mày nhăn lại, ho một tiếng, ý nhắc nhở Lệ Quý Phi chú ý lời nói.
Lệ Quý Phi lúc này mới ý thức mình thất thố, khom người cùng Tiêu Quan thi lễ, quỳ xuống bi thương nói:
"Hoàng Thượng, ngài hãy làm chủ cho chúng ta a. Tông Nhi thành thân nhiều năm, khó lắm mới có huyết mạch, nhưng không ngờ có người sinh lòng mơ ước, tìm cách mưu hại cháu nội của ta."
Lệ Quý Phi vừa khóc vừa lấy khăn lau nước mắt. Nhìn người yêu khóc nước mắt chảy dài, Tiêu Quan không có tư vị. Hắn nâng Lệ Quý Phi dậy, khuyên nhủ:
"Ái phi hãy đứng lên trước, trẫm sẽ vì ngươi làm chủ đích."
Tiêu Quan dỗ dành, Lệ Quý Phi cuối cùng ngừng khóc.
"Nương nương an tâm, chớ nóng vội, chuyện chưa tới nông nổi không xong, có lẽ tiểu hoàng tôn bình yên vô sự đó." Cố Vân Cảnh chắp tay cung kính hành lễ cho Lệ Quý Phi, ôn nhu nói.
"Tốt nhất là như thế!" Lệ Quý Phi hừ lạnh, nói.
"Thần thuở nhỏ ở Vong Ưu Cốc dưỡng bệnh, cùng sư phụ học không ít y lý, có thể cho thần bắt mạch Chiêu Vương Phi không?" Cố Vân Cảnh lại nói.
Lệ Quý Phi biết Công chúa và Phò mã đứng ở bên vợ chồng An Vương. Chiêu Vương Phi mang bầu vốn là giả, nếu bị Cố Vân Cảnh chọc thủng thì đó là khi quân võng thượng.
"Không nhọc Phò mã lo lắng, Vong Ưu Cốc là địa phương nào, bổn cung chưa bao giờ nghe qua. Thầy lang giang hồ lẽ nào y thuật cao hơn thái y trong cung?" Lệ Phi tức giận nói.
"Nương nương lời ấy sai rồi. Sư phụ thần mặc dù là vân du tán nhân, nhưng y thuật cao minh, cứu trị vô số người, quả thật không thể kém hơn thái y."
"Các thai phụ phụ cận Vong Ưu Cốc mỗi khi động thai hoặc khó sanh, luôn sẽ đến cốc xin gia sư giúp đỡ. Chỉ cần gia sư ra tay, luôn là thuốc đến bệnh trừ. Vân Cảnh bất tài, tuy nhiên cũng nhận được hắn chỉ điểm một phần. Nương nương hãy yên tâm, ta chỉ là muốn bắt mạch cho Chiêu Vương Phi, có thể giúp thì tốt, không thể cũng không sao, còn có thái y mà."
"Nương nương hãy tin tưởng ở thần. Thần nhất định có năng lực bảo trụ tiểu hoàng tôn." Cố Vân Cảnh thề son sắt nói.
"Gia sư tục danh là Thượng Quan Lan, nương nương có thể yên tâm sao?" Cố Vân Cảnh lại bổ sung.
Thượng Quan Lan - ở Tiêu Quốc có thể nói không ai không biết không ai không hiểu, được xưng Y thánh. Hắn y thuật hoàn mỹ, tính tình nhàn tản, thích dạo chơi tứ phương. Dân chúng chịu ân huệ của hắn vô số kể. Cố Vân Cảnh để cho Tiêu Quan ấn tượng rất tốt, hơn nữa có sư phụ là Y thánh Thượng Quan Lan, Hoàng Đế đều bị thuyết phục.
"Ái phi, không bằng để Phò mã thử xem." Tiêu Quan đối Lệ Quý Phi ôn nhu nói.
Tiêu Tông vội nói:
"Phụ hoàng, trăm triệu không thể..." Hắn kích động và cũng ý thức mình phản ứng mãnh liệt, hơi bình thản, tiếp tục nói, "Phụ hoàng, theo ý nhi thần vẫn là để thái y làm việc trước. Nếu thật sự không được, vậy Phò mã có thể thử."
"Phụ hoàng, nhi thần lo cho Vương Phi, có thể đi Thái Y Viện hỏi thăm trước được không." Ánh mắt Tiêu Tông cứ luôn lập lòe.
Tiêu Tông đã thông đồng với thái y, bảo bọn họ tuyên bố Chiêu Vương Phi sinh non để Hoàng Đế trị tội vợ chồng Tiêu Trạm, mà Cố Vân Cảnh chen ngang như vậy, bàn tính ngược lại không tốt đánh. Hắn vội vã phải đi Thái Y Viện chính là muốn thương lượng đối sách với thái y.
Cố Vân Cảnh nếu có thể am hiểu đế vương tâm, tự nhiên cũng có thể nhìn ra Tiêu Tông chột dạ. Chiêu Vương Phi giả mang thai cơ bản đã được chứng thực. Nàng nhẹ nhàng cười:
"Chiêu Vương điện hạ, nếu thái y thúc thủ vô sách, cứ việc tới tìm ta thử xem."
Cố Vân Cảnh lời này cực kỳ tinh diệu, ngụ ý là: thai nhi không có việc gì là tốt nhất, nếu không nàng sẽ có lý do can thiệp, đến lúc đó các ngươi hãm hại vợ chồng An Vương sẽ rõ ràng. Cố Vân Cảnh vân đạm khinh phong nói mà Tiêu Tông nghe như nghẹn họng. Sắc mặt hắn xanh mét, nặng nề rời đi.
Tiêu Mộ Tuyết từ cung nhân nghe được việc này mà cau mày. Chiêu Vương bọn họ lại bày mưu. An Vương ngay thẳng, An Vương Phi thiện lương đơn thuần, hai vợ chồng không phải đối thủ của cặp Tiêu Tông. Cố Vân Cảnh nghĩ nghĩ, nói:
"An Vương Phi nếu thật sự va chạm Chiêu Vương Phi dựng thai thì, chuyện khó giải quyết."
"Nhưng mà, " nàng tạm dừng, híp mắt, "Nếu Chiêu Vương Phi không có bầu thì, chuyện lại có ý tứ. Chúng ta đi xem trước đi."
Hai người nhanh đi Ngự Thư Phòng. Khi đến, Chiêu Vương Phi đã được đưa đến Thái Y Viện. Tiêu Tông cũng muốn đi theo Thái Y Viện, bất quá lo nghĩ phải tham gia điển lễ Thái Miếu nên từ bỏ.
An Vương Phi thấy Tiêu Mộ Tuyết tới, tâm trạng lo âu cuối cùng bình tĩnh, như là nhìn đến cứu mạng thảo. Và bớt lo không riêng gì An Vương Phi, Tiêu Quan mặt đầy mây đen cũng nhẹ nhàng tản đi; đối với hắn, Tiêu Mộ Tuyết là con gái bảo bối, là viên thuốc vui vẻ cho con tim. Tất nhiên là mấy nhà mừng mấy nhà lo - Tiêu Tông không vui mừng. Hắn biết Tiêu Mộ Tuyết tới vì vợ chồng An Vương. Tiêu Tông nghiến răng, cố nén lửa giận trong lòng. Cô muội muội này nhìn thì lãnh đạm nhưng từ nhỏ đến lớn lại vì Tiêu Trạm, không ít lần trở mặt với hắn.
Công chúa Phò mã hướng Hoàng Đế hành lễ, cung kính đứng ở một bên.
"Tuyết Nhi, phụ hoàng có một số việc cần xử lý. Con theo Phò mã đi Thái Miếu trước đi, chớ trễ canh giờ. Trẫm sẽ theo sau."
Tiêu Quan ôn hòa nói, không giống nóng nảy như trước. Đương sự tế Thái Miếu cần thiết đúng giờ, còn người ngoài trì hoãn một chút cũng không sao.
Tiêu Mộ Tuyết trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói:
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói An Vương Phi va chạm Chiêu Vương Phi, con lo lắng Chiêu Vương tẩu tẩu an nguy, đặc biệt đến thăm. Phụ hoàng, tế Thái Miếu có thể dời lại được, cùng lắm thì cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành khác."
"Chiêu Vương tẩu tẩu thân thể quan trọng hơn nhiều ạ."
"Chiêu Vương Phi đã được đưa đến Thái Y Viện. Con muốn xem nàng thì lát nữa đến Thái Y Viện."
"Phụ hoàng, Tuyết Nhi cả gan hỏi một câu, An Vương tẩu tẩu như thế nào tự dưng va chạm Chiêu Vương tẩu tẩu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện là thế này, Chiêu Vương Phi; An Vương Phi đi cùng nhau, chẳng biết tại sao Chiêu Vương Phi đột nhiên trượt chân, An Vương Phi hảo tâm thấy thế đỡ một phen, bất quá tuột tay, rốt cục Chiêu Vương Phi vẫn là ngã. Rồi Chiêu Vương Phi lớn tiếng chất vấn An Vương Phi, người sau dĩ nhiên hết sức biện giải. Cuối cùng hai bên kịch liệt, Chiêu Vương Phi cáo trạng với Tiêu Quan, nói An Vương Phi đẩy, đúng lúc nàng mang thai, thành ra có chuyện An Vương Phi va chạm thai phụ.
Tiêu Quan vẫn chưa trả lời, một phụ nhân quý giá hùng hổ đi vào Ngự Thư Phòng.
"Liễu thị, nữ nhân tâm địa ác độc ngươi kém cỏi, hiện tại tới gây họa cho Chiêu Vương Phi đúng không? Cháu nội bổn cung nếu có vấn đề gì, ngươi nhất định phải đền mạng!"
Lệ Quý Phi trợn mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống An Vương Phi - Lệ Quý Phi sủng quan hậu cung, vênh mặt hất hàm quen, chẳng sợ ở trước mặt Tiêu Quan cũng không thu liễm - có vẻ như nghe được An Vương Phi mưu hại cháu nội mà giận dữ.
Tiêu Quan tuy sủng ái Lệ Quý Phi, nhưng một phụ nhân dám ngông cuồng ở Ngự Thư Phòng? Hắn vẫn là không hài lòng; mặt mày nhăn lại, ho một tiếng, ý nhắc nhở Lệ Quý Phi chú ý lời nói.
Lệ Quý Phi lúc này mới ý thức mình thất thố, khom người cùng Tiêu Quan thi lễ, quỳ xuống bi thương nói:
"Hoàng Thượng, ngài hãy làm chủ cho chúng ta a. Tông Nhi thành thân nhiều năm, khó lắm mới có huyết mạch, nhưng không ngờ có người sinh lòng mơ ước, tìm cách mưu hại cháu nội của ta."
Lệ Quý Phi vừa khóc vừa lấy khăn lau nước mắt. Nhìn người yêu khóc nước mắt chảy dài, Tiêu Quan không có tư vị. Hắn nâng Lệ Quý Phi dậy, khuyên nhủ:
"Ái phi hãy đứng lên trước, trẫm sẽ vì ngươi làm chủ đích."
Tiêu Quan dỗ dành, Lệ Quý Phi cuối cùng ngừng khóc.
"Nương nương an tâm, chớ nóng vội, chuyện chưa tới nông nổi không xong, có lẽ tiểu hoàng tôn bình yên vô sự đó." Cố Vân Cảnh chắp tay cung kính hành lễ cho Lệ Quý Phi, ôn nhu nói.
"Tốt nhất là như thế!" Lệ Quý Phi hừ lạnh, nói.
"Thần thuở nhỏ ở Vong Ưu Cốc dưỡng bệnh, cùng sư phụ học không ít y lý, có thể cho thần bắt mạch Chiêu Vương Phi không?" Cố Vân Cảnh lại nói.
Lệ Quý Phi biết Công chúa và Phò mã đứng ở bên vợ chồng An Vương. Chiêu Vương Phi mang bầu vốn là giả, nếu bị Cố Vân Cảnh chọc thủng thì đó là khi quân võng thượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không nhọc Phò mã lo lắng, Vong Ưu Cốc là địa phương nào, bổn cung chưa bao giờ nghe qua. Thầy lang giang hồ lẽ nào y thuật cao hơn thái y trong cung?" Lệ Phi tức giận nói.
"Nương nương lời ấy sai rồi. Sư phụ thần mặc dù là vân du tán nhân, nhưng y thuật cao minh, cứu trị vô số người, quả thật không thể kém hơn thái y."
"Các thai phụ phụ cận Vong Ưu Cốc mỗi khi động thai hoặc khó sanh, luôn sẽ đến cốc xin gia sư giúp đỡ. Chỉ cần gia sư ra tay, luôn là thuốc đến bệnh trừ. Vân Cảnh bất tài, tuy nhiên cũng nhận được hắn chỉ điểm một phần. Nương nương hãy yên tâm, ta chỉ là muốn bắt mạch cho Chiêu Vương Phi, có thể giúp thì tốt, không thể cũng không sao, còn có thái y mà."
"Nương nương hãy tin tưởng ở thần. Thần nhất định có năng lực bảo trụ tiểu hoàng tôn." Cố Vân Cảnh thề son sắt nói.
"Gia sư tục danh là Thượng Quan Lan, nương nương có thể yên tâm sao?" Cố Vân Cảnh lại bổ sung.
Thượng Quan Lan - ở Tiêu Quốc có thể nói không ai không biết không ai không hiểu, được xưng Y thánh. Hắn y thuật hoàn mỹ, tính tình nhàn tản, thích dạo chơi tứ phương. Dân chúng chịu ân huệ của hắn vô số kể. Cố Vân Cảnh để cho Tiêu Quan ấn tượng rất tốt, hơn nữa có sư phụ là Y thánh Thượng Quan Lan, Hoàng Đế đều bị thuyết phục.
"Ái phi, không bằng để Phò mã thử xem." Tiêu Quan đối Lệ Quý Phi ôn nhu nói.
Tiêu Tông vội nói:
"Phụ hoàng, trăm triệu không thể..." Hắn kích động và cũng ý thức mình phản ứng mãnh liệt, hơi bình thản, tiếp tục nói, "Phụ hoàng, theo ý nhi thần vẫn là để thái y làm việc trước. Nếu thật sự không được, vậy Phò mã có thể thử."
"Phụ hoàng, nhi thần lo cho Vương Phi, có thể đi Thái Y Viện hỏi thăm trước được không." Ánh mắt Tiêu Tông cứ luôn lập lòe.
Tiêu Tông đã thông đồng với thái y, bảo bọn họ tuyên bố Chiêu Vương Phi sinh non để Hoàng Đế trị tội vợ chồng Tiêu Trạm, mà Cố Vân Cảnh chen ngang như vậy, bàn tính ngược lại không tốt đánh. Hắn vội vã phải đi Thái Y Viện chính là muốn thương lượng đối sách với thái y.
Cố Vân Cảnh nếu có thể am hiểu đế vương tâm, tự nhiên cũng có thể nhìn ra Tiêu Tông chột dạ. Chiêu Vương Phi giả mang thai cơ bản đã được chứng thực. Nàng nhẹ nhàng cười:
"Chiêu Vương điện hạ, nếu thái y thúc thủ vô sách, cứ việc tới tìm ta thử xem."
Cố Vân Cảnh lời này cực kỳ tinh diệu, ngụ ý là: thai nhi không có việc gì là tốt nhất, nếu không nàng sẽ có lý do can thiệp, đến lúc đó các ngươi hãm hại vợ chồng An Vương sẽ rõ ràng. Cố Vân Cảnh vân đạm khinh phong nói mà Tiêu Tông nghe như nghẹn họng. Sắc mặt hắn xanh mét, nặng nề rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro