Chương 55
Bút Phong Tung Hoành
2024-07-24 03:10:53
55. Điều kiện
Người tới vóc dáng gầy, mặc một bộ đồ đen, nhìn xa xa tựa như cây trúc bọc vải. Hắn mang mặt nạ đen, không thấy dung mạo, nhưng khí tức hắc ám quỷ mị trên người phát ra khiến người ta không rét mà run. Người này chính là quốc sư thần bí tiếng tăm lừng lẫy Tây Lương, Hoắc Kiêu.
Tây Lương vốn là một quốc gia ngoại bang nhỏ yếu, Tây Lương Vương đương nhiệm lại là người bảo thủ - mặc dù cũng không phải phàm nhân nhưng không tính là nhân vật lợi hại - hai loại nhân tố đều quyết định Tây Lương chỉ có thể làm thuộc quốc song ngoài dự liệu là, từ khi Tây Lương bất thình lình xuất hiện quốc sư và dưới sự hỗ trợ của hắn, Tây Lương bỗng nâng cao thực lực, lực chiến của quân đội tăng mạnh một cách xưa nay chưa từng có. Lại nói, Vũ Văn Ngạn và Hoắc kiêu là có chuyện cũ. Đó là cả Nam Sở và Tây Lương đều từng là thuộc quốc cho nên hai bên đều có cảm giác cùng chung chí hướng. Tây Lương tính toán độc lập, Hoắc Kiêu sai sứ thần đến Nam Sở, thuyết phục Vũ Văn Ngạn hợp tác với Tây Lương cùng chống Tiêu Quốc. Vũ Văn Ngạn lại có suy tính riêng, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị.
Vũ Văn Ngạn nghe tiếng nhìn lại, hỏi: "Hoắc Kiêu?"
"Khó được quốc quân còn nhớ ta." Hoắc Kiêu nhìn hai đoạn trường mâu dưới đất, nói, "Trường mâu này làm gì khiến ngài chẻ thành hai đoạn vậy? Tây Lương chúng ta vật tư thiếu thốn, không bằng Nam Sở các người."
"Ai bảo đám binh này có mắt không tròng, dám cầm trường mâu chỉ vào ta, bọn chúng không rơi đầu đã là tốt."
"Nhiều năm như vậy, tính tình quốc quân vẫn nóng nảy như xưa. Xin hỏi ngài đến Tây Lương làm gì?" Hoắc Kiêu biết tính cách Vũ Văn Ngạn, lười so đo, nói.
Vũ Văn Ngạn luôn cho rằng Hoắc Kiêu mặc dù là quốc sư nhưng chung quy không tôn quý bằng hắn, thành ra đối mặt với Hoắc Kiêu chất vấn, Vũ Văn Ngạn bày vẻ khó chịu liền.
"Bổn quân làm việc còn cần báo cáo với ngươi ư? Muốn hỏi, cũng là Tây Lương Vương hỏi mới đúng. Đừng trì hoãn thời gian của ta, mau dẫn ta đi gặp Tây Lương Vương!"
Hoắc Kiêu cười khặc khặc, "Thật không khéo, chủ thượng đã nói qua, bất kỳ người nào muốn gặp ngài đều phải cần ta thông báo mới được."
"Ngươi!" Vũ Văn Ngạn tức giận, biết Hoắc Kiêu cố ý làm khó, chỉ thẳng mặt đối phương.
"Quốc quân à, ngài muốn gặp chủ thượng chúng ta tốt xấu gì cũng phải có chút lễ nghi."
Vũ Văn Ngạn cắn răng, nghĩ một lát, yên lặng thả tay. Đây là Tây Lương, đắc tội Hoắc Kiêu cũng không tốt.
"Quốc quân Nam Sở Vũ Văn Ngạn cầu kiến Tây Lương Vương, mong quốc sư thông báo một tiếng." Vũ Văn Ngạn có lệ chắp tay nói.
Hoắc Kiêu nhìn Vũ Văn Ngạn, "Có chuyện gì thì nói với ta, ta còn phải xem xét có quan trọng hay không rồi mới quyết định cần thông báo hay không."
"Hoắc Kiêu, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Vũ Văn Ngạn cả giận.
"Ta khinh người quá đáng? Quốc quân tự tiện xông vào Tây Lương thì thôi, còn vô duyên vô cớ đánh binh sĩ Tây Lương, đến cùng là ai khinh người quá đáng?"
Nghĩ đến tuyết linh thảo Vũ Văn Ngạn nén giận, "Chuyện vừa rồi là bổn quân không đúng. Ta thật sự có chuyện quan trọng cần nói với Tây Lương Vương, rất gấp."
"Gấp như thế nào? Là chuyện gì a?"
Vũ Văn Ngạn không muốn phí thời gian với Hoắc Kiêu, hắn vuốt mũi nói, "Là bí sự. Nếu quốc sư muốn biết, vậy tìm chỗ khác đi."
Rồi hai người đi đến một nơi vắng vẻ, Vũ Văn Ngạn nói:
"Bổn quân muốn giúp Tây Lương đánh bại Tiêu Quốc, cụ thể thế nào còn cần thương nghị với Tây Lương Vương. Xin hỏi việc này có quan trọng hay không? Có thể làm phiền quốc sư đại nhân đi thông báo một tiếng hay không?"
Hoắc Kiêu sửng sốt, hiếu kì Vũ Văn Ngạn làm sao nghĩ thông suốt rồi? Hắn lúc trước nói khô mồm cũng không thể thuyết phục được. Hoắc Kiêu coi như có nhiều năm quan hệ với Vũ Văn Ngạn, biết rõ con người đối phương - là người có tâm cơ chớ không phải là tên lỗ mãng như vẻ ngoài - mà tự nhiên lại thay đổi chủ ý có phải là lừa gạt hay không?
"Đang êm đẹp, vì sao quốc quân muốn hợp tác chứ?"
"Đừng âm dương quái khí như thế nói chuyện với ta, ta thật tâm muốn hợp tác đấy. Thôi được rồi, ngươi không tin, việc này coi như xong. Không cần ngươi đi thông báo nữa, bổn quân cáo từ." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nói.
Tây Lương cùng Tiêu Quốc giao chiến đã lâu, tính theo quân lực mà nói thì Tây Lương tương đối lợi hại, nhưng đồng thời có nhược điểm trí mạng đó là vật tư thiếu thốn. Còn Tiêu Quốc, tuy sức chiến không mạnh nhưng người ta thắng ở vật tư phong phú, quân lương mặc dù không tốt nhưng chỉ cần được tiếp tế là họ có năng lực chống lại ngay. Chưa kể quân Tiêu Quốc hiện nay đang có Cố Uy và Tư Mã Quần tọa trấn, Tây Lương muốn chiếm thượng phong cũng là không dễ dàng. Thành ra Tây Lương trước mắt nhiều nhất chỉ là đánh ngang tay với Tiêu Quốc. Hoắc Kiêu vô cùng rõ ràng điểm này. Nếu lúc này Nam Sở chịu hợp tác, vậy đánh bại Tiêu Quốc là chuyện trong tầm tay. Tây Lương vì độc lập gần như đã dốc hết vốn liếng vào chiến tranh, bởi vậy chỉ có thể thành công không thể thất bại. Vũ Văn Ngạn cũng nhằm điểm này để khiến Hoắc Kiêu động tâm.
Quả nhiên không ngoài sở liệu. Vũ Văn Ngạn chưa đi xa, Hoắc Kiêu nói: "Chậm đã, quốc quân xin hãy dừng bước."
"Chuyện gì? Không phải ngươi không cho ta gặp Tây Lương Vương sao?"
Vũ Văn Ngạn chủ động hợp tác, Hoắc Kiêu mong còn không kịp, làm sao cự tuyệt?
"Đi theo ta. Mà ngài hãy chờ trước, ta đi vào thông báo."
Tây Lương, trong doanh trướng.
Một người đàn ông to con ngồi tại chủ soái, đang nhíu mày nhìn xem bản đồ.
Hoắc Kiêu đến gần, hành lễ nói:
"Thần bái kiến chủ thượng."
"Quốc sư, ngươi nói cuộc chiến này phải đánh thế nào tiếp a? Tuy trước mắt chúng ta khó phân thắng bại nhưng từ khi Cố Uy tọa trấn, quân ta thương vong rất thảm trọng." Mặt mũi Tây Lương Vương tràn đầy ưu thương, thành khẩn hỏi Hoắc Kiêu.
Tây Lương Vương hối hận, thật không nên nhất thời xúc động nghe lời Hoắc Kiêu khiêu chiến với Tiêu Quốc. Cuộc chiến này nếu thua hắn sẽ biến thành tù nhân a! Nếu biết vậy thì thành thật làm thủ lĩnh thuộc quốc tốt hơn.
"Chủ thượng không cần quá lo lắng, trời phái cứu binh tới rồi ạ." Hoắc Kiêu nói.
"Cứu binh? Là ai?"
"Vũ Văn Ngạn. Hắn còn tại ngoài doanh trướng cầu kiến, nguyện ý hợp tác với chúng ta."
"Chuyện này là thật?" Tâm tư Tây Lương Vương đơn giản, hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề Vũ Văn Ngạn có lừa gạt hay không, "Đã như vậy, mau mời hắn vào a."
Một lát sau, Vũ Văn Ngạn theo Hoắc kiêu vào doanh trướng.
Thấy Vũ Văn Ngạn, Tây Lương Vương vào thẳng vấn đề hỏi:
"Quốc quân Nam Sở, bản vương hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn trợ giúp Tây Lương?"
"Đúng vậy. Tây Lương Vương không chào đón ư?"
"Hoan nghênh a, đương nhiên hoan nghênh, bản vương cầu còn không được." Tây Lương Vương nhiệt tình nói, "Quốc quân tính lúc nào phái binh tới trợ Tây Lương đây?"
"Tây Lương Vương yên tâm, ta nhất định sẽ phái binh tương trợ. Bất quá việc này là việc lớn, cần thương nghị kỹ càng." Vũ Văn Ngạn trầm tĩnh nói.
Tây Lương Vương nhìn thấy Hoắc Kiêu khẽ gật đầu, nói:
"Đương nhiên đương nhiên. Cần thương nghị kỹ càng. Thế, quốc quân có đề nghị gì cứ việc nói, bản vương lắng nghe."
"Minh nhân không nói ám thoại." Vũ Văn Ngạn nói, "lần này ta đến Tây Lương ngoại trừ việc hợp tác, còn có một chuyện khác."
"Chuyện gì nào? Quốc quân cứ việc nói." Tây Lương Vương chỉ chú ý đến vấn đề phái binh, còn những chuyện khác chỉ là râu ria.
Vũ Văn Ngạn nghiêm túc nói:
"Bổn quân muốn tuyết linh thảo."
Hắn cũng có dự định hợp tác với Tây Lương để đánh Tiêu Quốc, mục đích vốn là chia đôi biên cảnh với Tây Lương, mà hiện tại hắn phải thay đổi chủ ý; lãnh thổ tất nhiên trọng yếu nhưng so ra còn kém tính mệnh Tiêu Mộ Tuyết a!
"Tuyết linh thảo?" Sắc mặt Tây Lương Vương biến hóa. Tuyết linh thảo là quốc bảo Tây Lương, nó có thể trị bách độc, nở tại hoang nguyên chỗ cao nhất Tuyết Vực, có sức sống ngoan cường không sợ gió tuyết. Vả lại Tây Lương cũng chỉ có vài cọng, không phải vạn bất đắc dĩ Tây Lương Vương cũng không nỡ ngắt.
"Quốc quân muốn tuyết linh thảo để làm gì?" Tây Lương Vương chần chờ nói.
Tây Lương coi Tiêu Quốc là địch nhân, nếu ông ta biết tuyết linh thảo để cứu công chúa Tiêu Quốc thì có đánh chết ổng cũng không đồng ý. Vũ Văn Ngạn không thể ăn ngay nói thật, qua loa nói:
"Một người bạn của ta trúng độc, cần dùng tuyết linh thảo làm thuốc mới có thể giải."
Tây Lương Vương không quyết định được, ra hiệu cho Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu trầm ngâm một lát, nói:
"Hẳn là vị bằng hữu này có địa vị quan trọng trong lòng quốc quân đi."
"Phải. Đó là hảo hữu chí giao." Vũ Văn Ngạn nói, "Ta có thể giúp các ngươi đối phó Tiêu Quốc, điều kiện là tuyết linh thảo."
Tuyết linh thảo mặc dù trân quý nhưng so với việc Vũ Văn Ngạn phái binh tương trợ thì giá trị của nó vẫn là kém hơn. Sau một phen cân nhắc, Hoắc Kiêu nói:
"Tuyết linh thảo chúng ta có thể trao đổi. Xin quốc quân trước hãy nói một chút về việc xuất binh đánh Tiêu Quốc như thế nào?"
Vũ Văn Ngạn nhướn mày nói, "Tiêu Quốc vạn dặm Tây Chinh gian khổ với quân số đông đảo, và lương thảo là vấn đề hàng đầu bọn họ cần giải quyết. Vậy nên nếu có thể đoạn lương của họ thì không khác gì chặt tay bọn họ đi? Không có lương thảo, đánh trận thế nào?"
"Vậy đoạn thế nào a?" Tây Lương Vương hỏi, "Chúng ta không biết lộ tuyến."
Vũ Văn Ngạn cười, tựa hồ cười nhạo trí thông minh của Tây Lương Vương.
"Quốc quân muốn dẫn quân đoạn lương thảo Tiêu Quốc sao?" Hoắc Kiêu hỏi.
"Vẫn là quốc sư có kiến giải, bổn quân đúng là có quyết định này. Tuy nhiên, Nam Sở dù sao đã ký hiệp ước với Tiêu Quốc, thành ra tùy tiện xuất binh khiêu chiến cũng không quá thỏa đáng, vì vậy ngoài mặt ta thật sự không thể giúp Tây Lương, song dưới tình huống ta không thể làm gì khác này ta chỉ có thể ngầm giúp đỡ các ngươi mà thôi."
"Quốc quân tính làm thế nào? Ngươi biết lộ tuyến ư?" Tây Lương Vương hỏi.
Người tới vóc dáng gầy, mặc một bộ đồ đen, nhìn xa xa tựa như cây trúc bọc vải. Hắn mang mặt nạ đen, không thấy dung mạo, nhưng khí tức hắc ám quỷ mị trên người phát ra khiến người ta không rét mà run. Người này chính là quốc sư thần bí tiếng tăm lừng lẫy Tây Lương, Hoắc Kiêu.
Tây Lương vốn là một quốc gia ngoại bang nhỏ yếu, Tây Lương Vương đương nhiệm lại là người bảo thủ - mặc dù cũng không phải phàm nhân nhưng không tính là nhân vật lợi hại - hai loại nhân tố đều quyết định Tây Lương chỉ có thể làm thuộc quốc song ngoài dự liệu là, từ khi Tây Lương bất thình lình xuất hiện quốc sư và dưới sự hỗ trợ của hắn, Tây Lương bỗng nâng cao thực lực, lực chiến của quân đội tăng mạnh một cách xưa nay chưa từng có. Lại nói, Vũ Văn Ngạn và Hoắc kiêu là có chuyện cũ. Đó là cả Nam Sở và Tây Lương đều từng là thuộc quốc cho nên hai bên đều có cảm giác cùng chung chí hướng. Tây Lương tính toán độc lập, Hoắc Kiêu sai sứ thần đến Nam Sở, thuyết phục Vũ Văn Ngạn hợp tác với Tây Lương cùng chống Tiêu Quốc. Vũ Văn Ngạn lại có suy tính riêng, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị.
Vũ Văn Ngạn nghe tiếng nhìn lại, hỏi: "Hoắc Kiêu?"
"Khó được quốc quân còn nhớ ta." Hoắc Kiêu nhìn hai đoạn trường mâu dưới đất, nói, "Trường mâu này làm gì khiến ngài chẻ thành hai đoạn vậy? Tây Lương chúng ta vật tư thiếu thốn, không bằng Nam Sở các người."
"Ai bảo đám binh này có mắt không tròng, dám cầm trường mâu chỉ vào ta, bọn chúng không rơi đầu đã là tốt."
"Nhiều năm như vậy, tính tình quốc quân vẫn nóng nảy như xưa. Xin hỏi ngài đến Tây Lương làm gì?" Hoắc Kiêu biết tính cách Vũ Văn Ngạn, lười so đo, nói.
Vũ Văn Ngạn luôn cho rằng Hoắc Kiêu mặc dù là quốc sư nhưng chung quy không tôn quý bằng hắn, thành ra đối mặt với Hoắc Kiêu chất vấn, Vũ Văn Ngạn bày vẻ khó chịu liền.
"Bổn quân làm việc còn cần báo cáo với ngươi ư? Muốn hỏi, cũng là Tây Lương Vương hỏi mới đúng. Đừng trì hoãn thời gian của ta, mau dẫn ta đi gặp Tây Lương Vương!"
Hoắc Kiêu cười khặc khặc, "Thật không khéo, chủ thượng đã nói qua, bất kỳ người nào muốn gặp ngài đều phải cần ta thông báo mới được."
"Ngươi!" Vũ Văn Ngạn tức giận, biết Hoắc Kiêu cố ý làm khó, chỉ thẳng mặt đối phương.
"Quốc quân à, ngài muốn gặp chủ thượng chúng ta tốt xấu gì cũng phải có chút lễ nghi."
Vũ Văn Ngạn cắn răng, nghĩ một lát, yên lặng thả tay. Đây là Tây Lương, đắc tội Hoắc Kiêu cũng không tốt.
"Quốc quân Nam Sở Vũ Văn Ngạn cầu kiến Tây Lương Vương, mong quốc sư thông báo một tiếng." Vũ Văn Ngạn có lệ chắp tay nói.
Hoắc Kiêu nhìn Vũ Văn Ngạn, "Có chuyện gì thì nói với ta, ta còn phải xem xét có quan trọng hay không rồi mới quyết định cần thông báo hay không."
"Hoắc Kiêu, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Vũ Văn Ngạn cả giận.
"Ta khinh người quá đáng? Quốc quân tự tiện xông vào Tây Lương thì thôi, còn vô duyên vô cớ đánh binh sĩ Tây Lương, đến cùng là ai khinh người quá đáng?"
Nghĩ đến tuyết linh thảo Vũ Văn Ngạn nén giận, "Chuyện vừa rồi là bổn quân không đúng. Ta thật sự có chuyện quan trọng cần nói với Tây Lương Vương, rất gấp."
"Gấp như thế nào? Là chuyện gì a?"
Vũ Văn Ngạn không muốn phí thời gian với Hoắc Kiêu, hắn vuốt mũi nói, "Là bí sự. Nếu quốc sư muốn biết, vậy tìm chỗ khác đi."
Rồi hai người đi đến một nơi vắng vẻ, Vũ Văn Ngạn nói:
"Bổn quân muốn giúp Tây Lương đánh bại Tiêu Quốc, cụ thể thế nào còn cần thương nghị với Tây Lương Vương. Xin hỏi việc này có quan trọng hay không? Có thể làm phiền quốc sư đại nhân đi thông báo một tiếng hay không?"
Hoắc Kiêu sửng sốt, hiếu kì Vũ Văn Ngạn làm sao nghĩ thông suốt rồi? Hắn lúc trước nói khô mồm cũng không thể thuyết phục được. Hoắc Kiêu coi như có nhiều năm quan hệ với Vũ Văn Ngạn, biết rõ con người đối phương - là người có tâm cơ chớ không phải là tên lỗ mãng như vẻ ngoài - mà tự nhiên lại thay đổi chủ ý có phải là lừa gạt hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đang êm đẹp, vì sao quốc quân muốn hợp tác chứ?"
"Đừng âm dương quái khí như thế nói chuyện với ta, ta thật tâm muốn hợp tác đấy. Thôi được rồi, ngươi không tin, việc này coi như xong. Không cần ngươi đi thông báo nữa, bổn quân cáo từ." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nói.
Tây Lương cùng Tiêu Quốc giao chiến đã lâu, tính theo quân lực mà nói thì Tây Lương tương đối lợi hại, nhưng đồng thời có nhược điểm trí mạng đó là vật tư thiếu thốn. Còn Tiêu Quốc, tuy sức chiến không mạnh nhưng người ta thắng ở vật tư phong phú, quân lương mặc dù không tốt nhưng chỉ cần được tiếp tế là họ có năng lực chống lại ngay. Chưa kể quân Tiêu Quốc hiện nay đang có Cố Uy và Tư Mã Quần tọa trấn, Tây Lương muốn chiếm thượng phong cũng là không dễ dàng. Thành ra Tây Lương trước mắt nhiều nhất chỉ là đánh ngang tay với Tiêu Quốc. Hoắc Kiêu vô cùng rõ ràng điểm này. Nếu lúc này Nam Sở chịu hợp tác, vậy đánh bại Tiêu Quốc là chuyện trong tầm tay. Tây Lương vì độc lập gần như đã dốc hết vốn liếng vào chiến tranh, bởi vậy chỉ có thể thành công không thể thất bại. Vũ Văn Ngạn cũng nhằm điểm này để khiến Hoắc Kiêu động tâm.
Quả nhiên không ngoài sở liệu. Vũ Văn Ngạn chưa đi xa, Hoắc Kiêu nói: "Chậm đã, quốc quân xin hãy dừng bước."
"Chuyện gì? Không phải ngươi không cho ta gặp Tây Lương Vương sao?"
Vũ Văn Ngạn chủ động hợp tác, Hoắc Kiêu mong còn không kịp, làm sao cự tuyệt?
"Đi theo ta. Mà ngài hãy chờ trước, ta đi vào thông báo."
Tây Lương, trong doanh trướng.
Một người đàn ông to con ngồi tại chủ soái, đang nhíu mày nhìn xem bản đồ.
Hoắc Kiêu đến gần, hành lễ nói:
"Thần bái kiến chủ thượng."
"Quốc sư, ngươi nói cuộc chiến này phải đánh thế nào tiếp a? Tuy trước mắt chúng ta khó phân thắng bại nhưng từ khi Cố Uy tọa trấn, quân ta thương vong rất thảm trọng." Mặt mũi Tây Lương Vương tràn đầy ưu thương, thành khẩn hỏi Hoắc Kiêu.
Tây Lương Vương hối hận, thật không nên nhất thời xúc động nghe lời Hoắc Kiêu khiêu chiến với Tiêu Quốc. Cuộc chiến này nếu thua hắn sẽ biến thành tù nhân a! Nếu biết vậy thì thành thật làm thủ lĩnh thuộc quốc tốt hơn.
"Chủ thượng không cần quá lo lắng, trời phái cứu binh tới rồi ạ." Hoắc Kiêu nói.
"Cứu binh? Là ai?"
"Vũ Văn Ngạn. Hắn còn tại ngoài doanh trướng cầu kiến, nguyện ý hợp tác với chúng ta."
"Chuyện này là thật?" Tâm tư Tây Lương Vương đơn giản, hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề Vũ Văn Ngạn có lừa gạt hay không, "Đã như vậy, mau mời hắn vào a."
Một lát sau, Vũ Văn Ngạn theo Hoắc kiêu vào doanh trướng.
Thấy Vũ Văn Ngạn, Tây Lương Vương vào thẳng vấn đề hỏi:
"Quốc quân Nam Sở, bản vương hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn trợ giúp Tây Lương?"
"Đúng vậy. Tây Lương Vương không chào đón ư?"
"Hoan nghênh a, đương nhiên hoan nghênh, bản vương cầu còn không được." Tây Lương Vương nhiệt tình nói, "Quốc quân tính lúc nào phái binh tới trợ Tây Lương đây?"
"Tây Lương Vương yên tâm, ta nhất định sẽ phái binh tương trợ. Bất quá việc này là việc lớn, cần thương nghị kỹ càng." Vũ Văn Ngạn trầm tĩnh nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tây Lương Vương nhìn thấy Hoắc Kiêu khẽ gật đầu, nói:
"Đương nhiên đương nhiên. Cần thương nghị kỹ càng. Thế, quốc quân có đề nghị gì cứ việc nói, bản vương lắng nghe."
"Minh nhân không nói ám thoại." Vũ Văn Ngạn nói, "lần này ta đến Tây Lương ngoại trừ việc hợp tác, còn có một chuyện khác."
"Chuyện gì nào? Quốc quân cứ việc nói." Tây Lương Vương chỉ chú ý đến vấn đề phái binh, còn những chuyện khác chỉ là râu ria.
Vũ Văn Ngạn nghiêm túc nói:
"Bổn quân muốn tuyết linh thảo."
Hắn cũng có dự định hợp tác với Tây Lương để đánh Tiêu Quốc, mục đích vốn là chia đôi biên cảnh với Tây Lương, mà hiện tại hắn phải thay đổi chủ ý; lãnh thổ tất nhiên trọng yếu nhưng so ra còn kém tính mệnh Tiêu Mộ Tuyết a!
"Tuyết linh thảo?" Sắc mặt Tây Lương Vương biến hóa. Tuyết linh thảo là quốc bảo Tây Lương, nó có thể trị bách độc, nở tại hoang nguyên chỗ cao nhất Tuyết Vực, có sức sống ngoan cường không sợ gió tuyết. Vả lại Tây Lương cũng chỉ có vài cọng, không phải vạn bất đắc dĩ Tây Lương Vương cũng không nỡ ngắt.
"Quốc quân muốn tuyết linh thảo để làm gì?" Tây Lương Vương chần chờ nói.
Tây Lương coi Tiêu Quốc là địch nhân, nếu ông ta biết tuyết linh thảo để cứu công chúa Tiêu Quốc thì có đánh chết ổng cũng không đồng ý. Vũ Văn Ngạn không thể ăn ngay nói thật, qua loa nói:
"Một người bạn của ta trúng độc, cần dùng tuyết linh thảo làm thuốc mới có thể giải."
Tây Lương Vương không quyết định được, ra hiệu cho Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu trầm ngâm một lát, nói:
"Hẳn là vị bằng hữu này có địa vị quan trọng trong lòng quốc quân đi."
"Phải. Đó là hảo hữu chí giao." Vũ Văn Ngạn nói, "Ta có thể giúp các ngươi đối phó Tiêu Quốc, điều kiện là tuyết linh thảo."
Tuyết linh thảo mặc dù trân quý nhưng so với việc Vũ Văn Ngạn phái binh tương trợ thì giá trị của nó vẫn là kém hơn. Sau một phen cân nhắc, Hoắc Kiêu nói:
"Tuyết linh thảo chúng ta có thể trao đổi. Xin quốc quân trước hãy nói một chút về việc xuất binh đánh Tiêu Quốc như thế nào?"
Vũ Văn Ngạn nhướn mày nói, "Tiêu Quốc vạn dặm Tây Chinh gian khổ với quân số đông đảo, và lương thảo là vấn đề hàng đầu bọn họ cần giải quyết. Vậy nên nếu có thể đoạn lương của họ thì không khác gì chặt tay bọn họ đi? Không có lương thảo, đánh trận thế nào?"
"Vậy đoạn thế nào a?" Tây Lương Vương hỏi, "Chúng ta không biết lộ tuyến."
Vũ Văn Ngạn cười, tựa hồ cười nhạo trí thông minh của Tây Lương Vương.
"Quốc quân muốn dẫn quân đoạn lương thảo Tiêu Quốc sao?" Hoắc Kiêu hỏi.
"Vẫn là quốc sư có kiến giải, bổn quân đúng là có quyết định này. Tuy nhiên, Nam Sở dù sao đã ký hiệp ước với Tiêu Quốc, thành ra tùy tiện xuất binh khiêu chiến cũng không quá thỏa đáng, vì vậy ngoài mặt ta thật sự không thể giúp Tây Lương, song dưới tình huống ta không thể làm gì khác này ta chỉ có thể ngầm giúp đỡ các ngươi mà thôi."
"Quốc quân tính làm thế nào? Ngươi biết lộ tuyến ư?" Tây Lương Vương hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro