Khế Ước Phò Mã

Chương 62

Bút Phong Tung Hoành

2024-07-24 03:10:53

Cố Vân Cảnh rất thưởng thức sự nhiệt huyết của Đào Sách, nàng trầm ngâm nói: "Được."

Đào Sách kích động cười, khẳng khái nói: "Tây Lương nhiễu biên cảnh ta, chờ ta lên chiến trường nhất định san bằng chúng không còn mảnh giáp!"

"Vân Cảnh, có rảnh rỗi ta nhất định nhờ Cố bá bá truyền thụ cho ta mấy chiêu thương pháp Cố gia."

Nghĩ đến cha mình đang cầm ấn soái xuất chinh, vẻ mặt Cố Vân Cảnh u ám, nháy mắt không còn hứng thú nào.

"Vân Cảnh, ngươi thế nào? Sao tự dưng không vui?" Đào Sách đẩy Cố Vân Cảnh, híp mắt hỏi: "Ngươi không muốn Cố bá bá truyền thụ thương pháp cho ta hả?"

Cố Vân Cảnh cụp mắt nói, "Chiến sự biên quan hiện căng thẳng, không biết cha ta lúc nào khải hoàn trở về. Trên người ông vẫn còn tiễn thương chưa khỏi đã mang binh đến nơi lạnh giá đó, ta rất lo lắng."

"Ngươi yên tâm đi, Cố bá bá hiểu binh pháp, nam chinh bắc chiến đã quen, lần này giữ ấn soái xuất chinh nhất định có thể đánh Tây Lương hoa rơi nước chảy." Đào Sách an ủi.

"Tình huống lần này khác biệt. Nếu Tây Lương dễ đánh như vậy triều đình đã thu được tin chiến thắng rồi, còn cần gì các nơi trưng binh?"

"Không phải Tây Lương khó đánh." Đào Sách khẽ nói, "Mà là quân ta thực sự quá kém. Lính tráng sa sút, lười nhác, một đám bùn nhão không trát được tường làm sao sống mái với Tây Lương? Triều đình phải chỉnh đốn quân kỷ mới được."

"Rất nhanh! Chỉ cần Tam hoàng tử leo lên hoàng vị, thế cục liền có thể rực rỡ." Cố Vân Cảnh kiên định nói, "Sau này điều chúng ta cần làm là phải nâng đỡ Tam hoàng tử."

......

Sóng ngầm không chỉ ở đô thành mà còn có ở biên quan.

Tiết tháng ba tại Giang Nam là gió xuân ấm áp, cỏ sinh sôi, nhưng tiết tháng ba tại biên thùy chính là rét lạnh thấu xương, bão cát đầy trời. Gió cát mang bụi bay mịt mù khắp chiến trường hoang vu bi tráng.

Thạch môn quan. 

Trong doanh trướng, một người trung niên khôi ngô, tướng mạo đoan chính đang đứng. Người mặc áo giáp nặng nề, hàng mày cương nghị phát huy chí khí quân nhân vô cùng tinh tế. Đây là Cố Uy, chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy Tiêu Quốc.

"Mạt tướng có việc bẩm đại soái."

Cố Uy không chuyển mắt, chỉ nhìn chằm chằm địa đồ, bình tĩnh nói: "Nói."

"Đại soái, phó soái phái binh truyền lời, quân địch hôm nay bỗng treo miễn chiến bài, phó soái hỏi tiếp tục đánh hay lui binh về doanh ạ?"

"Bỗng dưng treo miễn chiến bài?" Cố Uy vẫn không dời mắt, "Đã như vậy, ngươi thông tri phó soái lập tức lui binh về doanh."

"Rõ!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quân lệnh truyền ra, chốc lát sau Tư Mã Quần dẫn quân trở về.

"Đại soái." Tư Mã Quần vào doanh trướng, cung kính nói.

"Không biết bọn Tây Lương làm cái quỷ gì, đang êm đẹp lại đóng cửa không ra." Hắn cởi mũ giáp gác trên tay, giọng nói chế giễu, "Bình thường chúng phách lối lắm mà, hôm nay ngược lại làm rùa đen rút đầu. Lẽ nào biết sợ chúng ta rồi ư?"

"Không được chủ quan." Cố Uy nghiêm nghị nói, "Chúng muốn kéo dài thời gian, gây bất lợi cho quân ta đấy. Tiêu Quốc quân đội mấy chục vạn vạn dặm xa xôi đến Thạch môn quan này, bọn Tây Lương biết rằng chúng ta chỉ thích hợp tốc chiến tốc thắng, một khi kéo dài quân lương và hậu cần chúng ta ngược lại khó bảo đảm."

"Hai quân không thắng không bại, chúng chỉ còn dùng phương pháp này để cho ta không chiến mà bại."

"Đại soái, vậy làm sao bây giờ?" Tư Mã Quần lo lắng nói, "Quân ta tình huống xác thực không lạc quan. Lương thảo rất thiếu... Mấy ngày nay tuy đủ ăn nhưng qua một tuần nữa lương thảo không đủ. Các binh sĩ cơm không đủ no như thế nào chiến đây?"

Tư Mã Quần thỉnh cầu: "Đại soái, bây giờ chúng ta chỉ còn có thể thỉnh cầu triều đình chi viện, để triều đình gom góp lương thảo thôi a."

Cố Uy lắc đầu, "Từ thạch môn quan vào đế đô đi về mất nửa tháng. Mà quân đội áp lương không chỉ vẻn vẹn nửa tháng ấy. Coi như lương thảo đến, chúng ta cũng chèo chống không nổi."

"Đại soái, vậy phải làm thế nào? Chúng ta không thể ngồi chờ chết." Tư Mã Quần bối rối nói. Mặc dù võ công cao cường nhưng luận về mưu lược hắn xa xa không bằng Cố Uy.

"Triều đình cứu viện e là không kịp, hiện chỉ còn đập nồi dìm thuyền, quyết tử chiến mà thôi. Quân địch muốn đóng cửa không ra, bản soái càng muốn dẫn chúng ra." Cố Uy nói.

"Phó soái, " Cố Uy cấp tốc nói, " ngươi đem tả hữu tiên phong và trung tướng triệu tập, bản soái lâm thời hội nghị, có chuyện trọng yếu bố trí!"

Tư Mã Quần chắp tay nói: "Dạ, cẩn tuân đại soái khẩu dụ!"

......

Tiêu Quốc, Chiêu Vương Phủ. Tiêu Tông đang đàm mật với Phiêu Kỵ tướng quân Tần Nhiếp.

"Con phái người chú ý An Vương Phủ nhất cử nhất động, nhưng theo thám tử hồi báo, Tiêu Trạm bình thường rất ít đi ra ngoài, cho dù ra cũng chỉ là đi đến những nơi bán thi từ tranh chữ. Gần nhất còn dạo qua nơi phong nguyệt." Tiêu Tông khó hiểu nói, "Cậu nói xem, Tiêu Trạm có âm mưu gì đây?"

"Tiêu Trạm làm Thái tử nhiều năm, cậu thấy hắn tuyệt đối không phải một người mê muội mất cả ý chí, có lẽ hắn đang đánh lừa con, khiến con lơi lỏng." Tần Nhiếp phân tích nói, "Tiêu Trạm mặc dù không còn là Thái tử, nhưng con phải hiểu rằng chỉ cần hắn còn tại hoàng đô - nghĩa là có thể Đông Sơn tái khởi."

"Nếu muốn thư thái, chỉ có thể diệt Tiêu Trạm mà thôi." Tần Nhiếp nói, "Bằng mọi giá!"

"Con hiểu." Tiêu Tông chần chờ nói, "Mỗi giờ mỗi khắc con đều muốn làm vậy, chỉ là Tiêu Trạm bây giờ có Trấn Viễn Hầu Phủ tọa trấn, nhất thời con...  không làm được gì."

Tiêu Tông nện lên bàn mấy cái: "Hắn rất thân với phò mã, phụ hoàng lại coi trọng phò mã, có phò mã trợ giúp như vậy chúng ta càng khó đắc thủ."

Tần Nhiếp nhìn cháu trai, nghiêm mặt nói: "Con không thể bởi vậy mà nhụt chí. Con muốn trở thành Thái tử, nhất định phải nghĩ hết tất cả biện pháp trừ bỏ chướng ngại vật. Cố Vân Cảnh hay Tiêu Trạm chỉ là nho nhỏ khảo nghiệm trên con đường này. Ngay cả bọn chúng con còn làm không được gì, tương lai làm sao có thể thượng vị?"

Tiêu Tông thấp giọng nói: "Cậu nói đúng. Con không phải nhụt chí, chỉ là nghĩ tới Cố Vân Cảnh con hận. Lần trước nếu không phải hắn chặn ngang, Tiêu Trạm đã vào tù!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Tông hận không thể lập tức chặt Cố Vân Cảnh trăm mảnh.

Tần Nhiếp lo lắng nói: "Tông nhi, về Cố Vân Cảnh, cậu sẽ nghĩ cách đối phó giúp con. Trước mắt cần nhất là con phải được lòng bệ hạ. Không, chuẩn xác mà nói con nhất định phải bắt đầu khống chế bệ hạ."

Tiêu Tông bất đắc dĩ nói: "Cậu, phụ hoàng đang độ tuổi xuân, rất nhiều quyền lợi đều nắm trong tay, con làm sao khống chế?"

Tần Nhiếp âm lãnh cười nói: "Tự nhiên có biện pháp. Con đừng quên, bệ hạ anh minh của chúng ta hiện tại say mê đan dược. Trường sinh bất lão là mơ ước hắn theo đuổi. Con có thể ra tay ở phương diện này?"

So về độc ác, Tiêu Tông mới chỉ là thằng nhóc nhập môn. Tiêu Tông bối rối nói: "Cậu, ý cậu là gì?"

"Tông nhi, bệ hạ đã một lòng muốn trường sinh bất lão, sao con không hợp ý ngài?" Tần Nhiếp cười nói, "Hãy dâng cho cho bệ hạ vài tiên sư, nói cho bệ hạ họ có thể luyện ra trường sinh bất lão đan dược. Nếu bệ hạ biết, nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Biện pháp này mặc dù tốt, " Tiêu Tông do dự nói, "Nhưng làm sao phụ hoàng tin con nói? Không phải những giang hồ thuật sĩ kia đều chật ních hoàng cung rồi sao? Phụ hoàng mặc dù thích trường sinh bất lão, nhưng người luyện đan của hắn đều là đan sư tiếng tăm lừng lẫy. Con còn dẫn người vào như thế có lẽ còn chưa đến cửa đã bị lộ tẩy."

Tần Nhiếp quỷ quyệt cười: "Cậu có biện pháp. Bệ hạ xưa nay nghi người thì không dùng người, nếu con muốn đạt được tín nhiệm của hắn thì nhất định phải cho hắn một lý do để tin tưởng con."

"Con hãy hạ dược cho hắn, sau lại cho hắn giải dược, như vậy hắn có thể tin tưởng con."

Tiêu Tông vẫn là không rõ, tiếp tục hỏi: "Cậu, làm sao làm được?"

"Rất đơn giản. Con thu mua mấy luyện đan sư đó, năng qua lại với họ, cứ như vậy tìm cơ hội thích hợp hạ dược. Sau khi hoàng thượng xuất hiện dấu hiệu trúng độc, thái y bó tay, con góp lời nói con có thể tìm được người giải độc."

"Cậu thật lợi hại! Có ngài, con cách thành công không còn xa." Tiêu Tông sáng mắt lên.

"Sau đó con nói thêm, người này ngoại trừ biết giải độc, còn có bản lĩnh luyện chế trường sinh bất lão đan dược. Với sự kiện giải độc trước đó, bệ hạ nhất định tín nhiệm nhiều hơn một chút." Tần Nhiếp tiếp tục nói, "Trường sinh bất lão là thứ hư vô, không ai thấy qua, chúng ta làm giả cũng không ai phát hiện."

"Cậu nghe được có một loại thuốc gọi là ngũ thạch tán, người sử dụng nó về sau xuất hiện ảo giác. Nó khiến người ta cực độ hưng phấn, sinh ra cảm giác lâng lâng, dùng càng nhiều càng nghiện. Đến lúc đó, con còn sợ không khống chế được bệ hạ? Đến lúc đó, quân lâm thiên hạ đã ở trong tay con."

"Tiêu Trạm hay Cố Vân Cảnh sẽ còn là đối thủ của con ư? Con muốn chúng chết, chúng liền không sống được!" Tần Nhiếp vỗ vai Tiêu Tông.

Tần Nhiếp chính là tâm phúc của Tiêu Tông. Hắn sùng bái nhìn Tần Nhiếp, run run nói: 

"Khi con lên làm hoàng đế, con nhất định thăng quan tiến tước cho cậu, cho cậu làm Đại nguyên soái, trả lại mọi hào quang cậu từng mất đi cho cậu."

"Con cho rằng cậu thèm khát những quyền lợi đó ư? Cậu hao tổn tâm cơ chỉ là muốn nhìn con xưng hoàng mà thôi. Song mẫu phi của con, vì con mới dốc hết tâm huyết, con phải thật tốt hiếu kính nàng." Tần Nhiếp nói.

"Tông nhi, hãy nhớ kỹ, thắng làm vua thua làm giặc. Đường đoạt đích ngàn vạn không thể nhân từ nương tay. Bất kỳ ai cản đường? Giết! Ngoài ra, con còn cần cẩn thận hơn, không thể chỉ mãi nhìn một Tiêu Trạm. Con đừng quên còn có Tiêu Dương, cũng đang nhìn vào ngôi vị đấy."

"Mẫu phi cũng nói với con như thế." Tiêu Tông gật đầu, "Cậu yên tâm, con sẽ không để tiểu tử đấy làm hỏng chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Phò Mã

Số ký tự: 0