Chương 73
Bút Phong Tung Hoành
2024-07-24 03:10:53
Tiêu Trạm vẫn là Tiêu Trạm ban đầu, dù bây giờ chịu vắng vẻ song tấm lòng son vẫn không thay đổi, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cân nhắc.
"An vương điện hạ quả nhiên trạch tâm nhân hậu." Cố Vân Cảnh cười, "Ta chỉ là giả ý để Tố Thu cô nương đến gần Lữ Trọng... Ngài yên tâm, ta sẽ bảo đảm an toàn của nàng, tuyệt sẽ không để nàng tổn thương mảy may."
Tiêu Trạm cũng không bị thuyết phục, cau mày nói:
"Đối phó Lữ Trọng có rất nhiều phương pháp, vì sao nhất định phải cho Tố Thu mạo hiểm? Không phải ta không tin cậu, chỉ là Lữ Trọng độc ác, chẳng may Tố Thu có chuyện bất trắc thì thế nào? Cậu cũng không thể tùy thời tùy chỗ đi theo nàng, như thế nào đảm bảo nàng không hao tổn?"
"Không ổn, " Tiêu Trạm nghiêm túc, lắc đầu nói, "Bản vương không đồng ý."
"Đối phó Lữ Trọng dĩ nhiên có nhiều cách, nhưng không có cách nào dứt khoát bằng cách này." Cố Vân Cảnh nghiêm mặt nói.
"Lữ Trọng hãm hại Đào Sách trước, mưu hại công chúa sau." Phò mã bi phẫn, đấm lên bàn, "Cặn bã như thế nếu không diệt trừ chắc chắn tai họa càng nhiều người."
"Cái gì? Lữ Trọng dính dáng đến án ám sát Tuyết Nhi?"
Tiêu Trạm chỉ biết Lữ Trọng hãm hại Đào Sách, không biết hắn ta còn dính líu tới án ám sát.
Cố Vân Cảnh gật đầu.
"Khốn kiếp! Dám động đến Tuyết Nhi, bản vương không tha cho hắn. Người đâu, đi Ninh Quốc Công Phủ bắt Lữ Trọng về cho ta!"
Đã Lữ Trọng quấy rối Tố Thu khiến Tiêu Trạm rất tức giận, vậy mà hắn còn dám đả thương Tiêu Mộ Tuyết, Tiêu Trạm không cách nào tha thứ được nữa.
Cố Vân Cảnh đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Trạm và nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
"Ta muốn giết Lữ Trọng hơn điện hạ, nhưng nếu vũ lực có thể giải quyết, sao cần lãng phí tâm huyết ta bày mưu? Chúng ta không có bằng chứng, làm sao khiến Lữ Trọng đền tội?"
Thấy Tiêu Trạm động dung, Cố Vân Cảnh hạ giọng nói:
"Ta cũng đã từng nghĩ phái người ám sát Lữ Trọng, nhưng giết hắn có được gì? Rốt cục chỉ là giải hận, không cứu được Đào Sách, cũng không giúp ngài có lợi."
"Thế nào còn liên quan đến ta?" Tiêu Trạm hiếu kì hỏi.
"Đúng vậy." Cố Vân Cảnh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn ngoài phòng, "Sắp đến thọ yến Chiêu vương phi, đến lúc đó điện hạ xem kịch vui là được."
"Và màn hài kịch này còn cần Tố Thu cô nương tham dự."
Trước khi Tố Thu xuất hiện, Cố Vân Cảnh đã dự định an bài một mỹ nữ cho Lữ Trọng, nhưng Lữ Trọng lại bị Cố Trung đánh nên có lẽ sẽ cảnh giác, dẫn đến kế hoạch tiến hành không thuận lợi. Nhưng nếu mỹ nữ là Tố Thu thì khác, bởi Lữ Trọng ao ước cô, hận không thể lập tức chiếm lấy - mà chuyện tốt lại bị phá hư, nội tâm nhất định cực kì khó chịu, vậy nên một khi lại nhìn thấy Tố Thu, trước tiên hắn sẽ nghĩ vẫn là chiếm đoạt chớ không phải cảnh giác.
Tiêu Trạm trầm mặc không nói, cẩn thận cân nhắc.
"Mặc dù không dám tự xưng thánh nhân, nhưng ta mưu sự cho điện hạ đến nay chưa hề có sai lầm nào." Cố Vân Cảnh vái chào Tiêu Trạm, "Ta lấy tính mệnh cam đoan với ngài, bảo đảm Tố Thu cô nương không thương tổn."
Tiêu Trạm suy nghĩ một hồi, nói:
"Việc này ta không làm chủ được, phải hỏi ý kiến Tố Thu, cậu đi hỏi nàng đi."
Rồi Tiêu Trạm sai hạ nhân đi gọi Tố Thu đến. Một lát sau, một cô gái tư sắc tuyệt luân đi tới. Cố Vân Cảnh rốt cuộc biết vì sao Cố Trung không tiếc chống lại mệnh lệnh để cứu nàng.
"Anh rể, anh cho người gọi em đến là có chuyện gì a?"
"Đến, ta giới thiệu cho em. Vị này là phò mã đương triều, tìm em có việc cần thương lượng." Tiêu Trạm nói.
"Phò mã?" Tố Thu có vẻ kích động, "Ngài chính là phò mã?"
Cố Vân Cảnh gật đầu: "Vâng."
Tố Thu cúi người hành lễ, cảm kích nói:
"Tố Thu bái kiến phò mã. Xin hỏi, Cố Trung có phải là hộ vệ trong phủ ngài không?"
"Tố Thu cô nương không cần đa lễ, Cố Trung đã báo cáo với ta về việc đó rồi. Hôm nay, ta đến đây tìm cô là có một chuyện muốn xin nhờ cô hỗ trợ."
Phò mã ôn nhã khiêm tốn, lại thêm Cố Trung là ân nhân cứu mạng, Tố Thu bất giác cảm thấy thân thiết với Cố Vân Cảnh, mỉm cười nói:
"Cố Trung có ân cứu mạng ta, phò mã có việc hãy phân phó, Tố Thu sẽ hết sức nỗ lực."
"Gã mạo phạm cô hôm nay tên gọi Lữ Trọng, là người xa hoa d.âm đãng, có khả năng làm mọi chuyện xấu. Ta muốn mời cô hỗ trợ diệt trừ người này."
Tố Thu nghe vậy sững sờ, hỏi:
"Ta chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, làm sao có thể diệt trừ Lữ Trọng?"
"Điều này cô không cần lo lắng, ta đã có cách. Chờ thời cơ đến, ta sẽ nói cho cô nên làm thế nào." Cố Vân Cảnh nói, "Ta chỉ sợ cô không chịu đáp ứng thôi."
"Tuy chỉ là nữ giới nhưng ta hiểu đúng sai là gì. Nếu phò mã cảm thấy ta có tác dụng, ta nhất định sẽ hỗ trợ." Tố Thu đại nghĩa nói.
Cố Vân Cảnh chắp tay, "Như thế, đa tạ cô. Việc này cần thương nghị kỹ càng, nếu cô không chê, có thể dời bước đến Hầu Phủ không?"
"Được." Tố Thu sảng khoái nói.
Sở dĩ nàng tích cực như vậy là vì có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là gặp Cố Trung. Tố Thu không hiểu sao cảm thấy hảo cảm với chàng trai khôi ngô lại thật thà này.
Lần này đi Cố Vân Cảnh chọn tùy tùng võ công cao cường, khi đang canh giữ ngoài An Vương Phủ phát hiện xung quanh gần đó có người giám thị, thì một người nhanh chóng vào trong bẩm báo việc này cho Cố Vân Cảnh.
Cố Vân Cảnh nói với Tiêu Trạm:
"Điện hạ, có người giám thị, ngài phải cẩn thận. Có lẽ là Tiêu Tông phái tới, không phải làm hại ngài mà chỉ xác minh động tĩnh."
"Chỉ có Tiêu Tông mới làm những chuyện này. Nếu hắn đã hao tâm tổn trí phái người giám thị, bản vương tự nhiên sẽ biểu hiện." Tiêu Trạm khinh thường nói.
Cố Vân Cảnh gật đầu, "Thời gian không nhiều, ta mang Tố Thu cô nương đi trước."
Hai người đi ra vương phủ, tùy tùng Hầu Phủ đã dẫn nhãn tuyến Tiêu Tông rời đi. Trước đó, Cố Vân Cảnh đã chuẩn bị hai cỗ kiệu, để Tố Thu ngồi một cái. Kiệu phu nâng kiệu, nhanh chóng quay về Hầu Phủ. Vì ngăn ngừa phức tạp, Cố Vân Cảnh cũng không để kiệu phu dừng tại cửa chính mà là đi từ cửa hông vào Hầu Phủ.
"Tố Thu cô nương, đến rồi." Cố Vân Cảnh bước ra kiệu, đi đến kiệu Tố Thu, giúp nàng vén rèm.
"Đa tạ phò mã."
Tố Thu đi ra kiệu, phát hiện Hầu Phủ không giống nàng tưởng tượng. Nơi này diện tích mặc dù lớn nhưng bài trí khá là đơn sơ, nào có điểm nào giống vương hầu tướng lĩnh gia thế? Cũng không chỉ riêng Tố Thu, mà toàn dân Tiêu Quốc đều biết Trấn Viễn Hầu thanh liêm, đem hết bổng lộc cống cho quân đội. Tố Thu khi thấy Hầu phủ thật sự lại thêm kính ngưỡng vị Hầu gia đỉnh thiên lập địa.
Cố Vân Cảnh nghênh đón Tố Thu vào chính sảnh, phân cho nàng hai nha hoàn, nói:
"Tố Thu cô nương, mấy ngày nữa cô sẽ ở Hầu Phủ, có cần gì cứ việc phân phó hạ nhân. Mặc dù kém An Vương Phủ, nhưng Hầu Phủ có thể đáp ứng mọi thứ về sinh hoạt mà cô cần."
"Đa tạ phò mã." Tố Thu nói.
...
Đột nhiên bị hành hung mặt mày bầm tím, cả người ê ẩm, Lữ Trọng không dám mang bộ dạng này lết về nhà. Hắn tính trở về ngoại ô - nơi tàng kiều dưỡng thương mà, không có được Tố Thu nên cả người không hứng thú, tính tình càng bất thường.
"Công tử phiền muộn như vậy cũng không phải cách a. Không đáng vì cô nương kia mà tức giận hại sức khỏe." Thủ hạ cúi đầu khom lưng nói.
"Mày biết cái gì? Đều tại bọn mày là phế vật vô dụng, ngay cả một người cũng đánh không lại, để mồi ngon trơ mắt bị người khác cắp đi! Bản công tử còn là lần đầu tiên trông thấy người đủ để so sánh với Mộ Tuyết, nếu không thể nếm được nàng, tao ăn ngủ không yên."
"Có biết không? Ăn ngủ không yên, trong lòng khó nhịn không thôi!" Lữ Trọng nghiêm nghị phân phó, "Đi, về phủ điều thêm người tìm khắp thành cho tao, nhất định phải tìm được tung tích của nàng! Bằng mọi giá!"
"Vậy không tốt lắm đâu công tử. Chẳng may lão gia biết, chúng tôi chết mất."
"Khốn kiếp! Rốt cục là tụi mày nghe tao hay nghe cha tao?"
Lữ Trọng giận tím mặt, muốn đá thủ hạ mà do mới bị Cố Trung đả thương, mới vừa đưa chân đã bị đau chịu không nổi.
"A... " Lữ Trọng cắn răng, " đau chết bổn công tử, thằng áo đen đáng chết!"
"Ngài không sao chứ?"
"Chỉ cần hỏi là không sao liền ư? Mày ở đó chờ chết hay gì? Còn không mau lăn lại đây xoa bóp cho tao, á... Đau chết mất."
Gã sai vặt nhanh chóng đi tới cởi giày, xoa bóp cho Lữ Trọng, ai ngờ không giữ lực, lỡ tay bóp mạnh.
"Cút! Mày muốn bóp tao chết đúng không? Phế vật vô dụng, ngay cả bóp chân cũng không biết làm!"
Nếu không phải vì thụ thương, Lữ Trọng đã đá người.
"Không cần mày bóp nữa, mau đi sai người tìm mỹ nhân về cho tao, bằng mọi giá, có hiểu không? Bằng mọi giá! Còn nữa, tuyệt đối không được để cha tao biết, bằng không hãy xem tao thu thập mày như thế nào!"
Đụng phải thằng chủ ngang ngược, gã sai vặt khổ sở nói không nên lời, chỉ đành nhận lệnh rồi nhanh chóng rời phòng, nghĩ cách tìm mỹ nhân.
Bởi vì đánh đuổi Lữ Trọng xong, lại mất thời gian đưa Tố Thu về phủ nên khi Cố Trung quay lại theo dõi thì đã mất tung tích rồi, có điều hắn cũng nhanh trí, chuyển sang theo dõi Ninh Quốc Công Phủ, tuy nhiên là qua một hồi thật lâu kết quả vẫn không nhìn thấy Lữ Trọng. Cố Trung bối rối, chuẩn bị về phủ xin chỉ thị hành động kế tiếp, mà vừa đi tới trên phố, trùng hợp gặp tùy tùng đi theo Lữ Trọng. Cố Trung ấn tượng khắc sâu bọn chúng - đó là đám người bị hắn đánh tơi tả! Cố Trung dừng lại trước một sạp hàng, bí mật quan sát hướng đi của chúng.
"Đại ca, làm sao tìm được bây giờ? Lan man tìm người không có mục đích, không phải là mò kim đáy biển ư?" Mấy đứa hạ nhân đi theo sau, bất đắc dĩ nói.
"Tụi mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Công tử ra lệnh nhất định phải tìm được người đó, nếu không tìm thấy tụi mày chờ coi hậu quả đi!" Gã đại ca vừa xoa mặt bầm, vừa nhăn mày nói.
"Aiz..." Bọn chúng bất đắc dĩ nhìn nhau và thở dài.
Bởi vì cách xa, Cố Trung không nghe được rõ ràng, nhưng nhìn thấy chúng vừa nôn nóng lại phẫn nộ, Cố Trung cảm thấy bọn chúng khẳng định đang tính toán làm chuyện xấu. Thế là Cố Trung quyết định tiếp tục âm thầm theo dõi, rồi bắt ngờ phát hiện đám chó săn này không phải đi hại người, mà là đi tìm người. Công cuộc theo dõi đến tận đêm, đến khi nhìn thấy bọn chúng đi vào một khách sạn cao cấp mới coi như thôi. Cố Trung ghi lại tên khách sạn và vị trí và chạy về báo cáo.
"Thưa thế tử, thuộc hạ một mực theo dõi đám chó săn Lữ phủ, vốn tưởng chúng chuẩn bị làm chuyện xấu mà về sau mới phát hiện bọn chúng chỉ dò la tứ phía, có vẻ như đang tìm người."
"Tìm người?" Cố Vân Cảnh hỏi, "Tìm ai?"
"Thuộc hạ không biết." Cố Trung bất đắc dĩ nhún vai.
"Ngày mai ngươi tìm cơ hội dò la đi, nhớ kỹ, không được bại lộ thân phận."
"Dạ, thế tử."
Cố Trung vừa muốn lui ra, Cố Vân Cảnh gọi lại:
"Chờ chút, hôm nay Tố Thu cô nương hỏi thăm ngươi đấy."
Nghe tới tên Tố Thu, hai mắt Cố Trung phát sáng, vội vàng xoay người, hưng phấn nói:
"Thật ạ? Ngài gặp Tố Thu cô nương rồi?"
"Xem ra, Cố Trung nhà chúng ta cũng gặt hái số đào hoa." Cố Vân Cảnh cười, "Ánh mắt ngươi không tệ, Tố Thu là cô gái tốt."
"Nào có! Ngài đừng đoán lung tung." Lần đầu tiên, Cố Trung xấu hổ trước mặt Cố Vân Cảnh.
"Nói cho ngươi một tin tốt nè, Tố Thu hiện tại đang ở tây phủ đấy. Nàng cũng nhắc ngươi, ngươi còn không mau đi xem nàng?" Cố Vân Cảnh cười nhiều hơn.
"A?? Nàng đã ở Hầu phủ rồi? Thuộc hạ đi đây, tạm biệt thế tử!" Cố Trung nhanh chân chạy đi, như một tia chớp nháy mắt biến mất.
Nhìn xem Cố Trung, Cố Vân Cảnh không khỏi nhớ tới thời gian lúc trước mình thầm mến Tiêu Mộ Tuyết. Nàng sờ cằm, tự hỏi:
"Lần đầu tiên có người yêu, ta cũng ngốc giống Cố Trung như vậy à?"
Vì chứng thực, Cố Vân Cảnh quyết định đi hỏi công chúa điện hạ ngay. Khoảnh khắc nàng đẩy cửa vào, Tiêu Mộ Tuyết dường như hốt hoảng, che giấu cái gì đó. Mặc dù hành động này diễn ra rất nhanh nhưng cũng bị Cố Vân Cảnh thấy rồi.
"Tuyết Nhi đang giấu gì đó?" Cố Vân Cảnh đến giường, kề bên tai công chúa ôn nhu hỏi.
"Không có gì hết."
Tiêu Mộ Tuyết đỏ mặt nói, cố ý tránh đi ánh mắt Cố Vân Cảnh và chuyển chủ đề,
"Phò mã bận bịu cả ngày, nhất định mệt chết rồi đi, ta bóp vai cho ngươi nha."
Nói xong, Tiêu Mộ Tuyết đưa tay đặt lên vai Cố Vân Cảnh, chuẩn bị làm thì Cố Vân Cảnh cầm ngược lại tay nàng, cười nói:
"Tuyết Nhi lại phạm sai."
"Sai cái gì?" Tiêu Mộ Tuyết khó hiểu nói.
"Ta nhớ người nào đó nói qua, khi nào chỉ riêng hai người thì gọi ta là tướng công, có phải thế không?"
"Tướng công..." Tiêu Mộ Tuyết đỏ mặt và có vẻ mất cảnh giác hơn.
"Tuyết Nhi có thể nói cho ta biết nàng đang giấu cái gì không?"
"Không có gì hết mà."
Cố Vân Cảnh thấy thế, cười đắc ý, nhanh chóng đưa tay lục lọi phía sau lưng Tiêu Mộ Tuyết, và nhanh chóng tìm lấy ra một quyển sách.
Đó là xuân cung đồ.
"An vương điện hạ quả nhiên trạch tâm nhân hậu." Cố Vân Cảnh cười, "Ta chỉ là giả ý để Tố Thu cô nương đến gần Lữ Trọng... Ngài yên tâm, ta sẽ bảo đảm an toàn của nàng, tuyệt sẽ không để nàng tổn thương mảy may."
Tiêu Trạm cũng không bị thuyết phục, cau mày nói:
"Đối phó Lữ Trọng có rất nhiều phương pháp, vì sao nhất định phải cho Tố Thu mạo hiểm? Không phải ta không tin cậu, chỉ là Lữ Trọng độc ác, chẳng may Tố Thu có chuyện bất trắc thì thế nào? Cậu cũng không thể tùy thời tùy chỗ đi theo nàng, như thế nào đảm bảo nàng không hao tổn?"
"Không ổn, " Tiêu Trạm nghiêm túc, lắc đầu nói, "Bản vương không đồng ý."
"Đối phó Lữ Trọng dĩ nhiên có nhiều cách, nhưng không có cách nào dứt khoát bằng cách này." Cố Vân Cảnh nghiêm mặt nói.
"Lữ Trọng hãm hại Đào Sách trước, mưu hại công chúa sau." Phò mã bi phẫn, đấm lên bàn, "Cặn bã như thế nếu không diệt trừ chắc chắn tai họa càng nhiều người."
"Cái gì? Lữ Trọng dính dáng đến án ám sát Tuyết Nhi?"
Tiêu Trạm chỉ biết Lữ Trọng hãm hại Đào Sách, không biết hắn ta còn dính líu tới án ám sát.
Cố Vân Cảnh gật đầu.
"Khốn kiếp! Dám động đến Tuyết Nhi, bản vương không tha cho hắn. Người đâu, đi Ninh Quốc Công Phủ bắt Lữ Trọng về cho ta!"
Đã Lữ Trọng quấy rối Tố Thu khiến Tiêu Trạm rất tức giận, vậy mà hắn còn dám đả thương Tiêu Mộ Tuyết, Tiêu Trạm không cách nào tha thứ được nữa.
Cố Vân Cảnh đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Trạm và nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
"Ta muốn giết Lữ Trọng hơn điện hạ, nhưng nếu vũ lực có thể giải quyết, sao cần lãng phí tâm huyết ta bày mưu? Chúng ta không có bằng chứng, làm sao khiến Lữ Trọng đền tội?"
Thấy Tiêu Trạm động dung, Cố Vân Cảnh hạ giọng nói:
"Ta cũng đã từng nghĩ phái người ám sát Lữ Trọng, nhưng giết hắn có được gì? Rốt cục chỉ là giải hận, không cứu được Đào Sách, cũng không giúp ngài có lợi."
"Thế nào còn liên quan đến ta?" Tiêu Trạm hiếu kì hỏi.
"Đúng vậy." Cố Vân Cảnh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn ngoài phòng, "Sắp đến thọ yến Chiêu vương phi, đến lúc đó điện hạ xem kịch vui là được."
"Và màn hài kịch này còn cần Tố Thu cô nương tham dự."
Trước khi Tố Thu xuất hiện, Cố Vân Cảnh đã dự định an bài một mỹ nữ cho Lữ Trọng, nhưng Lữ Trọng lại bị Cố Trung đánh nên có lẽ sẽ cảnh giác, dẫn đến kế hoạch tiến hành không thuận lợi. Nhưng nếu mỹ nữ là Tố Thu thì khác, bởi Lữ Trọng ao ước cô, hận không thể lập tức chiếm lấy - mà chuyện tốt lại bị phá hư, nội tâm nhất định cực kì khó chịu, vậy nên một khi lại nhìn thấy Tố Thu, trước tiên hắn sẽ nghĩ vẫn là chiếm đoạt chớ không phải cảnh giác.
Tiêu Trạm trầm mặc không nói, cẩn thận cân nhắc.
"Mặc dù không dám tự xưng thánh nhân, nhưng ta mưu sự cho điện hạ đến nay chưa hề có sai lầm nào." Cố Vân Cảnh vái chào Tiêu Trạm, "Ta lấy tính mệnh cam đoan với ngài, bảo đảm Tố Thu cô nương không thương tổn."
Tiêu Trạm suy nghĩ một hồi, nói:
"Việc này ta không làm chủ được, phải hỏi ý kiến Tố Thu, cậu đi hỏi nàng đi."
Rồi Tiêu Trạm sai hạ nhân đi gọi Tố Thu đến. Một lát sau, một cô gái tư sắc tuyệt luân đi tới. Cố Vân Cảnh rốt cuộc biết vì sao Cố Trung không tiếc chống lại mệnh lệnh để cứu nàng.
"Anh rể, anh cho người gọi em đến là có chuyện gì a?"
"Đến, ta giới thiệu cho em. Vị này là phò mã đương triều, tìm em có việc cần thương lượng." Tiêu Trạm nói.
"Phò mã?" Tố Thu có vẻ kích động, "Ngài chính là phò mã?"
Cố Vân Cảnh gật đầu: "Vâng."
Tố Thu cúi người hành lễ, cảm kích nói:
"Tố Thu bái kiến phò mã. Xin hỏi, Cố Trung có phải là hộ vệ trong phủ ngài không?"
"Tố Thu cô nương không cần đa lễ, Cố Trung đã báo cáo với ta về việc đó rồi. Hôm nay, ta đến đây tìm cô là có một chuyện muốn xin nhờ cô hỗ trợ."
Phò mã ôn nhã khiêm tốn, lại thêm Cố Trung là ân nhân cứu mạng, Tố Thu bất giác cảm thấy thân thiết với Cố Vân Cảnh, mỉm cười nói:
"Cố Trung có ân cứu mạng ta, phò mã có việc hãy phân phó, Tố Thu sẽ hết sức nỗ lực."
"Gã mạo phạm cô hôm nay tên gọi Lữ Trọng, là người xa hoa d.âm đãng, có khả năng làm mọi chuyện xấu. Ta muốn mời cô hỗ trợ diệt trừ người này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Thu nghe vậy sững sờ, hỏi:
"Ta chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, làm sao có thể diệt trừ Lữ Trọng?"
"Điều này cô không cần lo lắng, ta đã có cách. Chờ thời cơ đến, ta sẽ nói cho cô nên làm thế nào." Cố Vân Cảnh nói, "Ta chỉ sợ cô không chịu đáp ứng thôi."
"Tuy chỉ là nữ giới nhưng ta hiểu đúng sai là gì. Nếu phò mã cảm thấy ta có tác dụng, ta nhất định sẽ hỗ trợ." Tố Thu đại nghĩa nói.
Cố Vân Cảnh chắp tay, "Như thế, đa tạ cô. Việc này cần thương nghị kỹ càng, nếu cô không chê, có thể dời bước đến Hầu Phủ không?"
"Được." Tố Thu sảng khoái nói.
Sở dĩ nàng tích cực như vậy là vì có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là gặp Cố Trung. Tố Thu không hiểu sao cảm thấy hảo cảm với chàng trai khôi ngô lại thật thà này.
Lần này đi Cố Vân Cảnh chọn tùy tùng võ công cao cường, khi đang canh giữ ngoài An Vương Phủ phát hiện xung quanh gần đó có người giám thị, thì một người nhanh chóng vào trong bẩm báo việc này cho Cố Vân Cảnh.
Cố Vân Cảnh nói với Tiêu Trạm:
"Điện hạ, có người giám thị, ngài phải cẩn thận. Có lẽ là Tiêu Tông phái tới, không phải làm hại ngài mà chỉ xác minh động tĩnh."
"Chỉ có Tiêu Tông mới làm những chuyện này. Nếu hắn đã hao tâm tổn trí phái người giám thị, bản vương tự nhiên sẽ biểu hiện." Tiêu Trạm khinh thường nói.
Cố Vân Cảnh gật đầu, "Thời gian không nhiều, ta mang Tố Thu cô nương đi trước."
Hai người đi ra vương phủ, tùy tùng Hầu Phủ đã dẫn nhãn tuyến Tiêu Tông rời đi. Trước đó, Cố Vân Cảnh đã chuẩn bị hai cỗ kiệu, để Tố Thu ngồi một cái. Kiệu phu nâng kiệu, nhanh chóng quay về Hầu Phủ. Vì ngăn ngừa phức tạp, Cố Vân Cảnh cũng không để kiệu phu dừng tại cửa chính mà là đi từ cửa hông vào Hầu Phủ.
"Tố Thu cô nương, đến rồi." Cố Vân Cảnh bước ra kiệu, đi đến kiệu Tố Thu, giúp nàng vén rèm.
"Đa tạ phò mã."
Tố Thu đi ra kiệu, phát hiện Hầu Phủ không giống nàng tưởng tượng. Nơi này diện tích mặc dù lớn nhưng bài trí khá là đơn sơ, nào có điểm nào giống vương hầu tướng lĩnh gia thế? Cũng không chỉ riêng Tố Thu, mà toàn dân Tiêu Quốc đều biết Trấn Viễn Hầu thanh liêm, đem hết bổng lộc cống cho quân đội. Tố Thu khi thấy Hầu phủ thật sự lại thêm kính ngưỡng vị Hầu gia đỉnh thiên lập địa.
Cố Vân Cảnh nghênh đón Tố Thu vào chính sảnh, phân cho nàng hai nha hoàn, nói:
"Tố Thu cô nương, mấy ngày nữa cô sẽ ở Hầu Phủ, có cần gì cứ việc phân phó hạ nhân. Mặc dù kém An Vương Phủ, nhưng Hầu Phủ có thể đáp ứng mọi thứ về sinh hoạt mà cô cần."
"Đa tạ phò mã." Tố Thu nói.
...
Đột nhiên bị hành hung mặt mày bầm tím, cả người ê ẩm, Lữ Trọng không dám mang bộ dạng này lết về nhà. Hắn tính trở về ngoại ô - nơi tàng kiều dưỡng thương mà, không có được Tố Thu nên cả người không hứng thú, tính tình càng bất thường.
"Công tử phiền muộn như vậy cũng không phải cách a. Không đáng vì cô nương kia mà tức giận hại sức khỏe." Thủ hạ cúi đầu khom lưng nói.
"Mày biết cái gì? Đều tại bọn mày là phế vật vô dụng, ngay cả một người cũng đánh không lại, để mồi ngon trơ mắt bị người khác cắp đi! Bản công tử còn là lần đầu tiên trông thấy người đủ để so sánh với Mộ Tuyết, nếu không thể nếm được nàng, tao ăn ngủ không yên."
"Có biết không? Ăn ngủ không yên, trong lòng khó nhịn không thôi!" Lữ Trọng nghiêm nghị phân phó, "Đi, về phủ điều thêm người tìm khắp thành cho tao, nhất định phải tìm được tung tích của nàng! Bằng mọi giá!"
"Vậy không tốt lắm đâu công tử. Chẳng may lão gia biết, chúng tôi chết mất."
"Khốn kiếp! Rốt cục là tụi mày nghe tao hay nghe cha tao?"
Lữ Trọng giận tím mặt, muốn đá thủ hạ mà do mới bị Cố Trung đả thương, mới vừa đưa chân đã bị đau chịu không nổi.
"A... " Lữ Trọng cắn răng, " đau chết bổn công tử, thằng áo đen đáng chết!"
"Ngài không sao chứ?"
"Chỉ cần hỏi là không sao liền ư? Mày ở đó chờ chết hay gì? Còn không mau lăn lại đây xoa bóp cho tao, á... Đau chết mất."
Gã sai vặt nhanh chóng đi tới cởi giày, xoa bóp cho Lữ Trọng, ai ngờ không giữ lực, lỡ tay bóp mạnh.
"Cút! Mày muốn bóp tao chết đúng không? Phế vật vô dụng, ngay cả bóp chân cũng không biết làm!"
Nếu không phải vì thụ thương, Lữ Trọng đã đá người.
"Không cần mày bóp nữa, mau đi sai người tìm mỹ nhân về cho tao, bằng mọi giá, có hiểu không? Bằng mọi giá! Còn nữa, tuyệt đối không được để cha tao biết, bằng không hãy xem tao thu thập mày như thế nào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đụng phải thằng chủ ngang ngược, gã sai vặt khổ sở nói không nên lời, chỉ đành nhận lệnh rồi nhanh chóng rời phòng, nghĩ cách tìm mỹ nhân.
Bởi vì đánh đuổi Lữ Trọng xong, lại mất thời gian đưa Tố Thu về phủ nên khi Cố Trung quay lại theo dõi thì đã mất tung tích rồi, có điều hắn cũng nhanh trí, chuyển sang theo dõi Ninh Quốc Công Phủ, tuy nhiên là qua một hồi thật lâu kết quả vẫn không nhìn thấy Lữ Trọng. Cố Trung bối rối, chuẩn bị về phủ xin chỉ thị hành động kế tiếp, mà vừa đi tới trên phố, trùng hợp gặp tùy tùng đi theo Lữ Trọng. Cố Trung ấn tượng khắc sâu bọn chúng - đó là đám người bị hắn đánh tơi tả! Cố Trung dừng lại trước một sạp hàng, bí mật quan sát hướng đi của chúng.
"Đại ca, làm sao tìm được bây giờ? Lan man tìm người không có mục đích, không phải là mò kim đáy biển ư?" Mấy đứa hạ nhân đi theo sau, bất đắc dĩ nói.
"Tụi mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Công tử ra lệnh nhất định phải tìm được người đó, nếu không tìm thấy tụi mày chờ coi hậu quả đi!" Gã đại ca vừa xoa mặt bầm, vừa nhăn mày nói.
"Aiz..." Bọn chúng bất đắc dĩ nhìn nhau và thở dài.
Bởi vì cách xa, Cố Trung không nghe được rõ ràng, nhưng nhìn thấy chúng vừa nôn nóng lại phẫn nộ, Cố Trung cảm thấy bọn chúng khẳng định đang tính toán làm chuyện xấu. Thế là Cố Trung quyết định tiếp tục âm thầm theo dõi, rồi bắt ngờ phát hiện đám chó săn này không phải đi hại người, mà là đi tìm người. Công cuộc theo dõi đến tận đêm, đến khi nhìn thấy bọn chúng đi vào một khách sạn cao cấp mới coi như thôi. Cố Trung ghi lại tên khách sạn và vị trí và chạy về báo cáo.
"Thưa thế tử, thuộc hạ một mực theo dõi đám chó săn Lữ phủ, vốn tưởng chúng chuẩn bị làm chuyện xấu mà về sau mới phát hiện bọn chúng chỉ dò la tứ phía, có vẻ như đang tìm người."
"Tìm người?" Cố Vân Cảnh hỏi, "Tìm ai?"
"Thuộc hạ không biết." Cố Trung bất đắc dĩ nhún vai.
"Ngày mai ngươi tìm cơ hội dò la đi, nhớ kỹ, không được bại lộ thân phận."
"Dạ, thế tử."
Cố Trung vừa muốn lui ra, Cố Vân Cảnh gọi lại:
"Chờ chút, hôm nay Tố Thu cô nương hỏi thăm ngươi đấy."
Nghe tới tên Tố Thu, hai mắt Cố Trung phát sáng, vội vàng xoay người, hưng phấn nói:
"Thật ạ? Ngài gặp Tố Thu cô nương rồi?"
"Xem ra, Cố Trung nhà chúng ta cũng gặt hái số đào hoa." Cố Vân Cảnh cười, "Ánh mắt ngươi không tệ, Tố Thu là cô gái tốt."
"Nào có! Ngài đừng đoán lung tung." Lần đầu tiên, Cố Trung xấu hổ trước mặt Cố Vân Cảnh.
"Nói cho ngươi một tin tốt nè, Tố Thu hiện tại đang ở tây phủ đấy. Nàng cũng nhắc ngươi, ngươi còn không mau đi xem nàng?" Cố Vân Cảnh cười nhiều hơn.
"A?? Nàng đã ở Hầu phủ rồi? Thuộc hạ đi đây, tạm biệt thế tử!" Cố Trung nhanh chân chạy đi, như một tia chớp nháy mắt biến mất.
Nhìn xem Cố Trung, Cố Vân Cảnh không khỏi nhớ tới thời gian lúc trước mình thầm mến Tiêu Mộ Tuyết. Nàng sờ cằm, tự hỏi:
"Lần đầu tiên có người yêu, ta cũng ngốc giống Cố Trung như vậy à?"
Vì chứng thực, Cố Vân Cảnh quyết định đi hỏi công chúa điện hạ ngay. Khoảnh khắc nàng đẩy cửa vào, Tiêu Mộ Tuyết dường như hốt hoảng, che giấu cái gì đó. Mặc dù hành động này diễn ra rất nhanh nhưng cũng bị Cố Vân Cảnh thấy rồi.
"Tuyết Nhi đang giấu gì đó?" Cố Vân Cảnh đến giường, kề bên tai công chúa ôn nhu hỏi.
"Không có gì hết."
Tiêu Mộ Tuyết đỏ mặt nói, cố ý tránh đi ánh mắt Cố Vân Cảnh và chuyển chủ đề,
"Phò mã bận bịu cả ngày, nhất định mệt chết rồi đi, ta bóp vai cho ngươi nha."
Nói xong, Tiêu Mộ Tuyết đưa tay đặt lên vai Cố Vân Cảnh, chuẩn bị làm thì Cố Vân Cảnh cầm ngược lại tay nàng, cười nói:
"Tuyết Nhi lại phạm sai."
"Sai cái gì?" Tiêu Mộ Tuyết khó hiểu nói.
"Ta nhớ người nào đó nói qua, khi nào chỉ riêng hai người thì gọi ta là tướng công, có phải thế không?"
"Tướng công..." Tiêu Mộ Tuyết đỏ mặt và có vẻ mất cảnh giác hơn.
"Tuyết Nhi có thể nói cho ta biết nàng đang giấu cái gì không?"
"Không có gì hết mà."
Cố Vân Cảnh thấy thế, cười đắc ý, nhanh chóng đưa tay lục lọi phía sau lưng Tiêu Mộ Tuyết, và nhanh chóng tìm lấy ra một quyển sách.
Đó là xuân cung đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro