Khế Ước Phò Mã

Chương 88

Bút Phong Tung Hoành

2024-07-24 03:10:53

88.

"Cha...?" Lữ Trọng không hiểu.

"Cất kỹ, thời khắc mấu chốt đối với con có trợ giúp." Lữ Lâm thấp giọng nói, "Bệ hạ ân chuẩn, phá lệ hậu đãi con. Nếu có nhu cầu gì cứ việc nói, Đại Lý Tự sẽ thỏa mãn nhu cầu của con."

Lữ Lâm vươn tay chỉnh nếp áo nhăn của Lữ Trọng, "Trong ngục không giống ở nhà, con phải tự chiếu cố mình. Cha còn có việc, đi trước."

Lữ Trọng trước kia rất ghét Lữ Lâm dong dài, luôn cảm thấy lời ông già dạy bảo như vớ chân, vừa thúi vừa dài, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi, nhờ vào ngồi ngục mấy ngày tư tưởng có tăng trưởng, lần đầu tiên thấy ông già nói có lý. Lữ Trọng gật đầu, tiếp nhận phong thư, xoay người giấu kín đi.

...

Cùng lúc đó, Vạn Xuân Lâu.

Dư Lương phụng mệnh Lữ Lâm đến gặp Khúc Phi Khanh, tuy nhiên khi hắn lòng như lửa đốt chạy đến thì không nhìn thấy độc phụ kia, ngược lại bị một đám oanh oanh yến yến chen chúc xoay quanh.

"Vị công tử này nhìn không tồi."

Mấy người xinh đẹp, trang điểm đậm nhìn thấy Dư Lương, đong đưa quạt nhỏ, tiến lên đón.

Dư Lương nhíu mày, đẩy người ra trầm giọng nói:

"Ta tới bái phỏng bà chủ Khúc."

"Oh, ánh mắt công tử thật cao a... Nhưng để ngài thất vọng rồi. Bà chủ của chúng ta chưa từng tiếp khách, trừ phi có chuyện khẩn cấp, nếu không cũng không xuất hiện ở đây. Công tử tìm nàng làm gì thế?"

"Nói vậy, bà chủ không ở nơi này?" Dư Lương mười phần thất vọng.

"Đúng vậy. Mỗi tháng nàng chỉ ở đây vào lúc cuối tháng để tính sổ sách."

Hiện tại là đầu tháng, vậy nếu muốn gặp Khúc Phi Khanh thì phải đợi đến cuối tháng? Thời gian cấp bách, hắn nhất định phải lập tức gặp được người. Dư Lương kéo một nàng tới, lặng lẽ hỏi:

"Ta có chuyện rất quan trọng cần tìm bà chủ, nàng có cách nào có thể để ta mau chóng gặp mặt cô ta không?"

Nàng kia lắc đầu, lực bất tòng tâm nói:

"Bà chủ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta cơ bản không biết hành tung của nàng. Nàng muốn đến Vạn Xuân Lâu lúc nào thì đến, chúng ta muốn tìm nàng lại khó như lên trời."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dư Lương lại hỏi: "Thật không có cách nào?"

"Ừ, ngài nếu muốn gặp, chỉ có thể cuối tháng tới."

Nàng cũng biểu lộ chân thành, nhìn qua không giống nói dối.

"Đa tạ, quấy rầy." Dư Lương chắp tay nói, rồi rời khỏi Vạn Xuân Lâu.

...

Sau chuyến thăm ngục, Cố Vân Cảnh bắt được một manh mối quan trọng từ cha con Lữ Lâm, đó là Vạn Xuân Lâu. Từ tử lao bước ra, trong đầu nàng chỉ có ba chữ đó. Vì vậy, nàng vốn định quẹo đi Vạn Xuân Lâu tìm hiểu ngọn ngành, nhưng nghĩ lại thấy kế hoạch tạm thời nên gác lại. Vạn Xuân Lâu nơi đó khẳng định có nhiều quan viên quyền quý đến tiêu khiển. Nàng là phò mã, tùy tiện đến sẽ bị nhận ra. Thân đã có vợ mà còn lưu luyến nơi yên hoa cũng không phải chuyện tốt đẹp để truyền ra. Mấu chốt là Hoàng gia rất coi trọng thanh danh, nếu Hoàng đế biết việc này khẳng định sẽ làm to chuyện đến Hầu phủ hưng sư vấn tội. Cố Vân Cảnh lắc đầu, quyết định về phủ thương lượng với công chúa điện hạ. Từ sáng đến giờ, Cố Vân Cảnh thể xác tinh thần mệt mỏi, tựa kiệu nghỉ ngơi.

Kiệu ngừng, kiệu phu nhỏ giọng làm đánh thức nàng. Cố Vân Cảnh xuống kiệu, đi thẳng đến phòng Tiêu Mộ Tuyết.

Thương thế Tiêu Mộ Tuyết khôi phục rất nhanh, nàng giờ đã có thể xuống giường. Khi Cố Vân Cảnh thấy nàng, công chúa đang ngồi trên ghế khảy đàn.

"Nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, đừng cố đánh đàn."

Nhìn Tiêu Mộ Tuyết mặt tái nhợt, Cố Vân Cảnh lo lắng, kéo tay công chúa nói.

"Không sao. Ngày ngày nằm hoài khó chịu." Tiêu Mộ Tuyết cười, "Hồi lâu không đàn, không quen cho lắm. Vừa nãy Tố Thu đưa tới nhạc phổ, ta dựa vào âm vận đàn theo, giải sầu."

Cố Vân Cảnh hài lòng cười: "Nếu nàng cảm thấy khôi phục rất tốt, ta ngược lại có một đề nghị cho nàng giải sầu, cam đoan thú vị hơn đàn."

"Ngốc tử ngươi chỉ biết đọc sách, còn biết tìm thú vui?" Tiêu Mộ Tuyết trêu ghẹo, "Không phải lại đọc sách chứ?"

Cố Vân Cảnh sờ mũi không phục, "Ta có như thế không hiểu phong tình?"

Tiêu Mộ Tuyết gật đầu: "Đúng vậy. Luận hài hước thú vị, ta thấy Đào Sách hơn ngươi rất nhiều."

"Đào Sách thú vị thế nào cũng không vào được điện hạ trái tim." Cố Vân Cảnh nhướn mày, "Mặc dù ta không tốt, nhưng ta biết trái tim Tuyết Nhi hoàn toàn sa ngã vào ta. Ta lại thế nào trầm lắng, cuối cùng vẫn là nàng thích mà, không phải sao?" Phò mã đắc ý nói.

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Không phải bôi mỡ đâu, mà là tình yêu chăm tưới đấy."

Hai đứa lại bắt đầu liếc mắt đưa tình, cho đến khi Thải Nguyệt bưng thuốc tới mới hơi thu liễm. Thải Nguyệt nhìn xem công chúa phò mã như keo như sơn, lòng bùi ngùi. Một mặt tuy thật tình chúc phúc hai người, nhưng mặt khác cũng là ưu thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bưng thuốc xong, Thải Nguyệt rời đi. Thế giới chỉ có hai người nếu ở lâu thêm phút giây nào đều là tra tấn.

Từ khi gả vào Tiêu Mộ Tuyết đã phát giác Thải Nguyệt để ý Cố Vân Cảnh. Nàng trước kia không có động tâm, mà hai bên cũng chưa yêu nhau, nhưng bây giờ không giống, nàng và phò mã đã là của nhau, cũng không hi vọng Thải Nguyệt sau này làm loạn tình yêu các nàng.

Cố Vân Cảnh ngơ ngác nhìn Tiêu Mộ Tuyết bật cười, trong mắt hoàn toàn không còn ai khác tồn tại. Thải Nguyệt vui hay buồn nàng không biết gì hết.

Tiêu Mộ Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười, nói thầm: ngốc phò mã chắc cũng không biết tâm tư Thải Nguyệt, ngốc ngốc coi người ta là tỷ tỷ.

Cố Vân Cảnh chỉ mẫn cảm với chính sự thời cuộc thôi, còn tình cảm thì chẳng hiểu gì.

Công chúa điện hạ thật muốn nói tâm tư Thải Nguyệt cho phò mã, nhưng chuyện đó nói dễ thì không dễ, nói khó thì không khó, vì hai người tuy không phải người yêu nhưng tình cảm hai bên thì không nhạt. Phải nói như thế không để không ảnh hưởng đến quan hệ của họ đây? Đó là chỗ Tiêu Mộ Tuyết cố kỵ. Thôi, phò mã đang bận đối phó Lữ gia, không rảnh cân nhắc Thải Nguyệt. Vẫn là chờ thời cơ tốt lại làm rõ.

"Ngươi xem thỏa thích như vậy, mặt ta có hoa ư?"

"Hoa nở thì phải tàn, chỉ có Tuyết Nhi luôn làm ta say như cũ, trăm xem không chán."

Được người yêu khen là chuyện vui vẻ hạnh phúc, Tiêu Mộ Tuyết là con gái đương nhiên cũng thích, nghe xong mím môi cười khẽ. Nhớ vừa rồi Cố Vân Cảnh nói tìm thú vui, nàng nhẹ giọng hỏi:

"Thôi được rồi mà, ngươi nói có việc vui hơn đàn là gì?"

Cố Vân Cảnh cười gian xảo: "Đi dạo Vạn Xuân Lâu."

"Vạn Xuân Lâu?"

Tiêu Mộ Tuyết hỏi. Tuy chưa từng đi nhưng nghe tên đã hình dung được nơi nào. Sắc mặt nàng biến hóa rất nhỏ, không cười nữa,

"Phò mã thường đi đến đây chăng?"

"Ta xưa nay đứng đắn, đương nhiên sẽ không đi nơi yên hoa." Cố Vân Cảnh khoát tay, thần sắc bỗng ngưng trọng, "Lần này là chúng ta đi điều tra, Vạn Xuân Lâu - Lữ Trọng - Hoàng Phủ Vân, có quan hệ mật thiết."

"Thế nào? Tuyết Nhi có muốn đi cùng ta không? Đào Sách trước kia mỗi ngày nhắc đi nhắc lại nói Vạn Xuân Lâu cỡ nào thú vị. Thừa lúc này chúng ta đi chơi một chút." Cố Vân Cảnh cười, "Nếu Đào Sách gạt ta, vậy chờ hắn ra tù tính sổ."

Nghe có liên quan đến tra án, Tiêu Mộ Tuyết có chỗ hòa hoãn, trầm tư xong nói:

"Vậy ta cũng đi theo."

"Nàng đẹp như vậy, những cô nương sợ nhìn thấy nàng sẽ xấu hổ mất. Vì cho họ chút mặt mũi, nàng cần thay nam trang xuất hành."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Phò Mã

Số ký tự: 0