9 Inch(3)
Kim Hoán
2024-06-01 09:02:59
Trước khi thời đại phong kiến thối nát bị lật đổ, họ Phó là một huyền thoại lẫy lừng ở đất Nam Dương này, nhưng nếu có ai hỏi rằng thì họ chỉ nói rằng là chủ tịch tiếp nối truyến thống của gia tộc chủ 17 các bang phái ngầm và sống bình ổn với cuốn sổ cái liên quan đến con số 17 này.
Vì vậy Phó Chu chẳng bao giờ khoe khoang những thứ liên quan đến gia tộc trước mặt người ngoài, bản thân hắn cũng chả bao giờ thanh minh những đồn đoán bên ngoài cả.
Trên thực tế, nhà họ Chu nắm tới 18 đường dây, đường dây còn lại còn lớn hơn 17 cái còn lại cộng gộp vào.
Nó đáng sợ đến mức đến nỗi người chết cũng thấy xui xẻo khi đụng chạm vào.
Bạch Sảng nhe răng liếc vào bên trong.” Yên tâm đi, mọi chuyện đều ghi vào tên người chết cả, cảnh sát muốn sờ gáy đến thì cũng vô ích mà thôi. Đáng tiếc là tên bác sĩ nam đẹp trai kia có thể hữu dụng nhưng mà thật tiếc là ruột của anh ta không thể nhét vào được rồi.”
Trong căn phòng tối om như mực, chỉ còn tiếng chuông gió được làm từ bộ hàm của cá mập.
Ý nghĩa của tiếng chuông không hẳn làm cho lòng thanh thản mà có thể tự đông cứng máu chăng?
Bác sĩ Phó gia là một nghề có tính rủi ro nghề nghiệp cao, mấy ngày nay không tuyển được người thay vào đó, chuyện này do Bạch Sảng phụ trách, khi đi làm nhiệm vụ không khỏi chuẩn bị ít thứ cần thiết.
“Nhanh chóng giải quyết đi.” Phó Chu thờ ơ không độ ấm nói, nhanh chóng cài lại ruy sét.
“Phó tiên sinh, nếu anh cho phép. Tôi nhất định bắt cóc hết cái trường y.” Bạch Sảng cay đắng nói, thà hắn nói ra chút yêu cầu còn hơn chờ Phó Chu phạt lấy.
“Tôi sẽ đi lấy đồ. Cậu ra ngoài xe chờ tôi ngoài đó.”
Mệnh lệnh tựa hồ nghe như nhẹ nhàng những lại ẩn chứa sự sát phạt vô tình tàn nhẫn bên trong đó.
Tầng ba cửa mở rộng lớn, trên tầng thường còn một quầy bar khác nhưng vẫn yên lặng tối tăm, sự lạnh lẽo luôn hung hút ở nơi đây.
Tiếng choang như thể tiếng chuông báo thức bữa tiệc đã tàn.
Phó Chu đứng yên.
Người phụ nữ đứng ở mép lan can đưa lưng về phía Phó Chu, tấm lưng cánh bướm xinh đẹp và khung lưng gầy gò lộ ra bên ngoài, như thể cô là người phụ nữ duy nhất sáng chói trong màn đêm u tối này.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin được rằng cô gái này chính là là người chỉnh mấy tên bợm rượu thối nát trong miệng bọn chúng nói, cái đẹp nhưng ẩn danh trong sự đáng sợ chứ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, đôi mắt ẩm ướt mê man sự quyến rũ, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng long lanh của ánh trăng rọi xuống.
Cô gái này thật quyến rũ, giống hệt như những vị phù thủy trong truyện kinh dị phương Tây, những làn ánh sáng mờ nhạt ấy như thể muốn che đậy sự tồn tại bí hiểm của cô vậy.
“Xin lỗi, tôi không có đợi anh.” Giọng cô lạnh nhạt không kiên nhẫn muốn tiếp chuyện với Phó Chu:”Và tôi không muốn bắt chuyện với ai cả.”
Phó Chu đứng đằng sau cái bóng của cô.” Tôi có 9 inch, em có thể cân nhắc đến nó.”
*9inch=23cm.
Vì vậy Phó Chu chẳng bao giờ khoe khoang những thứ liên quan đến gia tộc trước mặt người ngoài, bản thân hắn cũng chả bao giờ thanh minh những đồn đoán bên ngoài cả.
Trên thực tế, nhà họ Chu nắm tới 18 đường dây, đường dây còn lại còn lớn hơn 17 cái còn lại cộng gộp vào.
Nó đáng sợ đến mức đến nỗi người chết cũng thấy xui xẻo khi đụng chạm vào.
Bạch Sảng nhe răng liếc vào bên trong.” Yên tâm đi, mọi chuyện đều ghi vào tên người chết cả, cảnh sát muốn sờ gáy đến thì cũng vô ích mà thôi. Đáng tiếc là tên bác sĩ nam đẹp trai kia có thể hữu dụng nhưng mà thật tiếc là ruột của anh ta không thể nhét vào được rồi.”
Trong căn phòng tối om như mực, chỉ còn tiếng chuông gió được làm từ bộ hàm của cá mập.
Ý nghĩa của tiếng chuông không hẳn làm cho lòng thanh thản mà có thể tự đông cứng máu chăng?
Bác sĩ Phó gia là một nghề có tính rủi ro nghề nghiệp cao, mấy ngày nay không tuyển được người thay vào đó, chuyện này do Bạch Sảng phụ trách, khi đi làm nhiệm vụ không khỏi chuẩn bị ít thứ cần thiết.
“Nhanh chóng giải quyết đi.” Phó Chu thờ ơ không độ ấm nói, nhanh chóng cài lại ruy sét.
“Phó tiên sinh, nếu anh cho phép. Tôi nhất định bắt cóc hết cái trường y.” Bạch Sảng cay đắng nói, thà hắn nói ra chút yêu cầu còn hơn chờ Phó Chu phạt lấy.
“Tôi sẽ đi lấy đồ. Cậu ra ngoài xe chờ tôi ngoài đó.”
Mệnh lệnh tựa hồ nghe như nhẹ nhàng những lại ẩn chứa sự sát phạt vô tình tàn nhẫn bên trong đó.
Tầng ba cửa mở rộng lớn, trên tầng thường còn một quầy bar khác nhưng vẫn yên lặng tối tăm, sự lạnh lẽo luôn hung hút ở nơi đây.
Tiếng choang như thể tiếng chuông báo thức bữa tiệc đã tàn.
Phó Chu đứng yên.
Người phụ nữ đứng ở mép lan can đưa lưng về phía Phó Chu, tấm lưng cánh bướm xinh đẹp và khung lưng gầy gò lộ ra bên ngoài, như thể cô là người phụ nữ duy nhất sáng chói trong màn đêm u tối này.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin được rằng cô gái này chính là là người chỉnh mấy tên bợm rượu thối nát trong miệng bọn chúng nói, cái đẹp nhưng ẩn danh trong sự đáng sợ chứ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, đôi mắt ẩm ướt mê man sự quyến rũ, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng long lanh của ánh trăng rọi xuống.
Cô gái này thật quyến rũ, giống hệt như những vị phù thủy trong truyện kinh dị phương Tây, những làn ánh sáng mờ nhạt ấy như thể muốn che đậy sự tồn tại bí hiểm của cô vậy.
“Xin lỗi, tôi không có đợi anh.” Giọng cô lạnh nhạt không kiên nhẫn muốn tiếp chuyện với Phó Chu:”Và tôi không muốn bắt chuyện với ai cả.”
Phó Chu đứng đằng sau cái bóng của cô.” Tôi có 9 inch, em có thể cân nhắc đến nó.”
*9inch=23cm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro