Chương 4
Maya
2024-07-12 00:40:15
Tôi căng thẳng đứng trước của trường cấp ba , thật ra không phải là do lần lâu lằm rồi tôi chưa đứng trước cổng trường mà là do lâu lắm rồi tôi chưa đi vào trường bằng đường cổng mà thôi . Còn lý do sao, ha ha ha là đi học muộn chứ gì nữa chứ chả nhẽ là do tôi sợ sao đỏ ha ha ha. Moẹ , bọn sao đỏ chết tiệt dám ghi tên ông vào sổ để ông đây bị “Tuyên dương “ trường toàn trường, mẹ nó chứ.
“Nam ơi”
“ Gì?”
“ Sao em lại tức giận với anh “
Tôi:??!!!!!!
Chết cha, quên mất là đang đi với bạn trai . Bình tĩnh , bình tĩnh Nam không thể vì nấy đứa sao đỏ mà làm mất bạn trai được . Nam mô
“ A, không phải đâu, là do em nghĩ đến mấy bé sao đỏ đáng yêu thui à”
“ À mà toà nhà kia gồm có thư viện , phòng , bla bla bla...”
Có thể nhận xét rằng đây là một buổi nói chuyện hoà hợp . Xét theo nhiều khía cạnh thì đây chính là bầu không khí màu hường làm ngưới ta có cảm giác không ai xen vào được. Nhưng mà nơi đây là trường học nơi những ác ma đứng thứ ba trong bảng sếp hạng đáng sợ nhất tập trung nên...
“ Ê, Nam “
Cái giọng nghe quen quen ta
“ Đứng lại chút, tôi có lời muốn nói”
Trong khoảnh khoắc đấy kí ức đen tối trong quá khứ trỗi dậy. Hệt như dòng thuỷ triều đánh sập đi sự tự tin của con người đáng thương là tôi đây. Tôi quay đầu đứng chôn chân trong nỗi sợ hãi . Lúc ấy mọi kí ức thưở xưa đã bị lẵng quên trong góc đã trỗi dậy xâm nhập vài đầu óc tôi về buổi khai giảng ác mộng hôm ấy
Ngày hôm ấy là một buổi sáng đẹp , ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào tận ngóc ngách tâm hồn của những người đang buồn bã hay uể oải là cho tâm hồn ta sống dậy . Trong ánh nắng rạng rỡ đầy sức sống ấy có một người đang chạy như bay vào trường.
Có một giọng nói cất lên đắng sau tôi“ Đứng lại chút , tôi có điều muốn nói”
Và thế là tôi dừng lại .
“ Có chuyện gì vậy?” Xuất phát từ phẩm chất tốt đẹp của con người dù sắp muộn giờ khai giảng tôi vẫn đứng lại hỏi.
“ Cậu đi theo tôi” thằng sao đỏ nói. Thế rồi tôi đi theo hắn với cái đầu đầy dấu hỏi chấm. Và hôm ấy tôi đã ngu ngơ đi theo thằng sao đỏ khốn nạn lên sân khấu để làm tấm gương “ mẫu mực” cho mọi người. Từ hôm khai giảng ấy cho đến giữa học kì một tôi sống trong những ánh nhìn kì quặc của mọi người.
Hồi tưởng end
Tôi quay đầu lại đối mặt với thủ phạm gây nên ác mộng với tôi vừa chửi người thầm trong lòng.
“ Ê, Nam thầy giáo bảo tôi đưa tập đề bài tiếng anh này cho cậu”
Gòi , xong luôn , gặp mày đúng là đíu có chuện tốt gì cả mẹ mày.
Nghĩ thế thôi chứ bề ngoài tui vẫn rất chi là “hoà nhã” .
Lông mày không kiểm soát nhăn lại. Khuân mặt nhăn nhó chông rất chi là bất mãn nhưng cơ miệng lại gắng cười tạo ra một đường cong méo mó. Túm lại là khuân mặt trông hệt như ác quỷ’s bò lên từ địa ngục . Thế là thằng sao đỏ liền ném tập giấy vào tay Nam rồi chạy chối chết.
Còn thằng bạn trai của thằng Nam đứng bên cạnh lúng túng nở nụ cười
. Khi không biết làm gì thì hãy nở một nụ cười tự tin, thằng bạn trai nghĩ.
“Nam ơi”
“ Gì?”
“ Sao em lại tức giận với anh “
Tôi:??!!!!!!
Chết cha, quên mất là đang đi với bạn trai . Bình tĩnh , bình tĩnh Nam không thể vì nấy đứa sao đỏ mà làm mất bạn trai được . Nam mô
“ A, không phải đâu, là do em nghĩ đến mấy bé sao đỏ đáng yêu thui à”
“ À mà toà nhà kia gồm có thư viện , phòng , bla bla bla...”
Có thể nhận xét rằng đây là một buổi nói chuyện hoà hợp . Xét theo nhiều khía cạnh thì đây chính là bầu không khí màu hường làm ngưới ta có cảm giác không ai xen vào được. Nhưng mà nơi đây là trường học nơi những ác ma đứng thứ ba trong bảng sếp hạng đáng sợ nhất tập trung nên...
“ Ê, Nam “
Cái giọng nghe quen quen ta
“ Đứng lại chút, tôi có lời muốn nói”
Trong khoảnh khoắc đấy kí ức đen tối trong quá khứ trỗi dậy. Hệt như dòng thuỷ triều đánh sập đi sự tự tin của con người đáng thương là tôi đây. Tôi quay đầu đứng chôn chân trong nỗi sợ hãi . Lúc ấy mọi kí ức thưở xưa đã bị lẵng quên trong góc đã trỗi dậy xâm nhập vài đầu óc tôi về buổi khai giảng ác mộng hôm ấy
Ngày hôm ấy là một buổi sáng đẹp , ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào tận ngóc ngách tâm hồn của những người đang buồn bã hay uể oải là cho tâm hồn ta sống dậy . Trong ánh nắng rạng rỡ đầy sức sống ấy có một người đang chạy như bay vào trường.
Có một giọng nói cất lên đắng sau tôi“ Đứng lại chút , tôi có điều muốn nói”
Và thế là tôi dừng lại .
“ Có chuyện gì vậy?” Xuất phát từ phẩm chất tốt đẹp của con người dù sắp muộn giờ khai giảng tôi vẫn đứng lại hỏi.
“ Cậu đi theo tôi” thằng sao đỏ nói. Thế rồi tôi đi theo hắn với cái đầu đầy dấu hỏi chấm. Và hôm ấy tôi đã ngu ngơ đi theo thằng sao đỏ khốn nạn lên sân khấu để làm tấm gương “ mẫu mực” cho mọi người. Từ hôm khai giảng ấy cho đến giữa học kì một tôi sống trong những ánh nhìn kì quặc của mọi người.
Hồi tưởng end
Tôi quay đầu lại đối mặt với thủ phạm gây nên ác mộng với tôi vừa chửi người thầm trong lòng.
“ Ê, Nam thầy giáo bảo tôi đưa tập đề bài tiếng anh này cho cậu”
Gòi , xong luôn , gặp mày đúng là đíu có chuện tốt gì cả mẹ mày.
Nghĩ thế thôi chứ bề ngoài tui vẫn rất chi là “hoà nhã” .
Lông mày không kiểm soát nhăn lại. Khuân mặt nhăn nhó chông rất chi là bất mãn nhưng cơ miệng lại gắng cười tạo ra một đường cong méo mó. Túm lại là khuân mặt trông hệt như ác quỷ’s bò lên từ địa ngục . Thế là thằng sao đỏ liền ném tập giấy vào tay Nam rồi chạy chối chết.
Còn thằng bạn trai của thằng Nam đứng bên cạnh lúng túng nở nụ cười
. Khi không biết làm gì thì hãy nở một nụ cười tự tin, thằng bạn trai nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro