Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 38
Minh Lung
2025-03-04 01:17:09
Phản ứng sau đó, ta cố nén tức giận và nước mắt, trừng mắt với Pháp Giáng Xuân, “Đạo trưởng có ý gì?”Pháp Giáng Xuân sau khi nhìn thấy chân dung của ta, hơi ngây người một chút.Thấy ta chất vấn, hắn mới phản ứng lại, giọng nói vẫn ôn hoà như cũ, che giấu cảm xúc áp bách: “Long Hổ Sơn có nhiệm vụ thay trời hành đạo, xin cô nương phối hợp.”Sự tức giận trong n.g.ự.c ta dâng lên, xoay người lui về phía sau, nắm tay Ngộ Sinh ở bên cạnh đang ngây ngốc nhìn. “Vậy thì đạo trưởng chậm rãi tra đi, cáo từ!”Pháp Giáng Xuân còn định đuổi theo, lại bị Yến Cung Khanh quyết đoán duỗi tay ngăn lại, “Sư huynh! Ngươi có thể đừng như vậy được không!”“Chỉ đơn giản là một nữ tử phàm nhân có chút nhan sắc thôi.”“Tuy ta lần đầu xuống núi, cũng biết được rằng thế gian cũng có quy củ của thế gian, nếu sư huynh vẫn luôn như thế, trở lại Long Hổ Sơn ta sẽ nói lại với các trưởng lão.”“Sư muội, chuyện gì cũng từ từ, ta và muội quen biết nhiều năm, đừng tức giận chỉ vì kẻ phàm nhân…”Tiếng cãi cọ phía sau truyền đến.Ta vội vàng muốn thoát thân, chỉ sợ hai đạo sĩ này tra được lên người Tự Diệu.Muốn ở lại nghe thêm một chút, lại không dám nghe tiếp.Trong lòng mâu thuẫn lẫn nhau, cuối cùng chỉ có thể lôi theo Ngộ Sinh mà nhanh chóng rời đi.Ý niệm trong đầu hỗn loạn.Sư huynh muội của Long Hổ Sơn này là biến số trong kinh thành, tu vi của một mình Yến Cung Khanh đã rất khó đối phó rồi.Hơn nữa, còn có loại yêu đạo khó có thể nhìn rõ sâu cạn như Pháp Giáng Xuân.May mà Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương đã đi một đêm rồi, chắc là không đến mức bị phát hiện.Cho dù có Nhập Mộng Châu của Mô trợ giúp, vì an toàn, kế hoạch g.i.ế.c cha có lẽ cũng cần phải tạm thời đẩy ra sau.Vẫn phải có sức mạnh trước.Chỉ cần có sức mạnh chống lại, làm sao phải gặp loại nhục nhã này.Pháp Giáng Xuân dám dùng kiếm khí xé nát khăn che mặt của ta, ta sẽ dám cao thấp bẻ móng vuốt xuất kiếm của hắn.Đã đến lúc cần phải tu luyện Tham Đồng Khế thôi…Ta đầy bụng tâm sự, buồn bã lôi theo Ngộ Sinh, khi vội vàng đi tới hẻm nhỏ gần phủ Xương Bình Hầu, lại có người chặn đường.Sáng sớm tinh mơ gặp được hai con ch.ó điên của Long Hổ Sơn kia đã đủ xui xẻo rồi, đã gần đến nơi rồi chẳng lẽ vẫn còn có người tìm đến gây sự nữa sao?Tay phải của ta giấu trong tay áo, bình tĩnh mà nắm chặt lấy Thần Thuật đao.Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với vẻ mặt lo lắng của Tự Diệu.“Vì sao lại về muộn như thế? Bình thường tới giờ này, tỉ đã ăn xong sớm một chút, trở về phòng ngủ bù rồi.”Tóc của nàng rối bù, bay lên trong gió, làn váy màu tím tung bay, giống như hoa tử đằng nở rộ trên nền tuyết.Nước mắt của ta lập tức chảy dọc theo gương mặt.“Tỉ tỉ, sao tỉ lại khóc, bị người khác bắt nạt hay sao?”Tự Diệu còn chưa kịp nói xong, ta đã tiến đến, vươn tay ra ôm chặt lấy nàng.Gió thổi trên phố dài, kiếp phù du mù mịt, trước mặt tinh quái giảo hoạt mà linh động, ta đột nhiên ý thức được, hoá ra đây mới chân chính là nhà của ta.Lý phủ không phải nhà.Phủ Xương Bình Hầu cũng không phải là nhà.Chỉ có nơi nàng ở, mới là nhà.Tuyết lại rơi rất dày.Thiên địa bạc trắng, khắp nơi đều một màu trước mắt.25.Nửa đêm về sáng, tuyết ngừng rơi.Ánh trăng rất tròn, giống như là băng luân và khay bạc trong văn thơ của trưởng tỉ, ánh xanh rực rỡ đã ngả về tay, ánh sáng lưu lại giống như nước chảy cuồn cuộn, cùng với ngàn vạn giọt tuyết động lẫn lộn bên nhau.Trong phòng, địa long ấm áp hoà hợp.Tự Diệu ngồi trên mặt đất, đặt chân lên tấm da gấu, cánh tay dựa sát vào bàn trà hoa văn mạ vàng, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn trà.Ý cười giảo hoạt thường xuyên toát ra giữa mày của nàng, hôm nay biến mất không thấy đâu, khuôn mặt điềm tĩnh giống như tuyết trắng bên ngoài song cửa sổ khắc hoa văn.“Trong lời đồn, Yến Cung Khanh đứng đầu một thế hệ kiếm đạo của Long Hổ Sơn, sư phụ của nàng chỉ có một mình nàng là đồ đệ, nói là thiên chi kiêu nữ cũng không quá.”“Nghe miêu tả của tỉ tỉ, nàng có lẽ không có tí kinh nghiệm giang hồ nào, còn dễ lừa gạt đối phó.”“Còn Pháp Giáng Xuân kia, cũng là đệ tử tinh anh của Long Hổ Sơn, cảnh giới cao thâm, mới xuống núi đã khiến cho khắp nơi phải kinh ngạc, còn nhân phẩm thì…”Con ngươi đen như mực của Tự Diệu hiếm khi hiện lên một tia sát ý.“Những việc như lấy tinh quái để thử thuốc, mua nữ tử nhà lành lấy hồng hoàn luyện đan, rút hồn phách của trẻ con để luyện âm hồn, đều làm ra được.”“Người này giảo hoạt, muội lại không thể không bại lộ tên thật trước mắt hắn, có thể đã khiến cho hắn nghi ngờ tới đây?”Ta lo lắng mà giơ cái cốc lên, muốn uống nước mới phát hiện bên trong rỗng tuếch, vội vàng rót nước cho bản thân mình.“Tỉ tỉ, đêm nay tỉ cứ ra ngoài làm việc tỉ muốn làm đi!” Tự Diệu nhẹ nhàng l.i.ế.m li3m môi, “Chờ đến khi tỉ đã chấm dứt mọi nhân quả của mình, muội sẽ nói cho tỉ nguyên hình của muội là gì, sau đó, muội sẽ cùng với tỉ rời khỏi kinh thành.”Tự Diệu muốn cho ta biết nguyên hình của nàng là gì ư?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro